Gió bỗng lớn lên, mang theo chút mùi của đất, có vẻ trời sắp mưa thật. Dương Miên Miên đứng ở trước cửa sổ, nhìn về nơi xa. Tống Thừa Càn cũng đã nhận ra có gì đó không hợp lý.
“Sắp mưa to rồi.” Tống Thừa Càn nhìn mây đen dày đặc đang không ngừng kéo đến.
“Đây không phải là mưa.” Dương Miên Miên lắc đầu: ”Là Tống gia nhà anh kết oán. ”
Tống Thừa Càn sau lưng chợt lạnh, nhưng vẫn không muốn tin: ”Tống gia nhà tôi luôn có tiếng đại đức quanh đây, làm gì có chuyện kết oán với ai chứ.”
Nói thì chậm, nhưng mọi việc xảy ra cực nhanh, mây đen nhanh chóng trùm kín bầu trời, phía chân trời bỗng sáng, một tia chớp rạch ngang bầu trời, tiếp theo, tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to tầm tã. Từng giọt mưa to đánh vào cửa sổ, tạo ra từng đám vệt nước, nhanh chóng làm ướt góc áo Tống Thừa Càn, nhưng cậu lại nhẹ nhõm cười: ”Thấy chưa, tôi bảo chỉ là mưa thôi mà.”
Tầm mắt Dương Miên Miên lại dừng ở cửa nhà tầng 1.
Trận mưa này ập đến qua nhanh, chỉ trong chốc lát, đống bùa chú của cha con Úc Quảng Bình đã ướt không còn gì nữa.
“a….” một tiếng gầm rú thống khổ vang lên.
Tống Thừa Càn sửng sốt, bỗng kinh hãi: ”Không xong, là tam thúc!”
Tiếng rống này mọi người đều nghe được, đều chạy tới hậu viện. Họ không còn nghĩ đến ước định trước đó nữa, việc này ai có thể giải quyết thì tính cho người đó, nếu không chạy tới tranh, chẳng phải là công lao đều tính cho những người khác sao?
Mọi người vừa mới chạy đến hành lang, chưa kịp đến cửa hậu hiện, đã nghe thấy hai tiếng hít thở hỗn loạn thống khổ. Mọi người vội vàng đẩy cửa vào, liền thấy Thiện Trí co người cạnh cửa, chắp tay trước ngực, không ngừng niệm A di đà phật. Bên cạnh cậu ta, hai cho con Tiết gia thống khổ, khóe miệng đều có vết máu, xem ra là bị thương không nhẹ. Thấy Dương Miên Miên đi đến, ánh mắt Thiện Trí sáng lên, khuôn mặt trắng bệch lúc này mới có tí huyết sắc.
“Đại sư, thứ này thực sự rất mạnh.”
Thiện Trí khóc không ra nước mắt. Cậu cho rằng dù sao cha con nhà họ Tiết cũng là người có bản lĩnh, nhà họ Tống tốn một đống tiền mới mời được về, ai ngờ chả làm được gì, mới vào hiệp một đã bị knockout. Mọi người tập trung nhìn vào, thấy cửa gian phòng đã bị đánh vỡ từ bên trong, cửa hoàn toàn bị đẩy ra ngoài hiên, mưa xối vào bên trong ướt đẫm. Bên trong, chỗ ban đầu là cánh cửa có một người đang ngồi xổm, đang thở hổn hển rất thống khổ.
“Chú Ba” - Tống Thừa Càn nhận ra người đó chính là chú Ba Tống Triệu, kêu một tiếng, vừa định tiến vào lại bị Giang đại sư - Giang Bình ngăn lại.
“Cậu đừng vào, giờ chỉ sợ chú Ba cậu đã bị quỷ thượng thân, sức lực rất lớn, sợ là sẽ làm cậu bị thương.”
“Chuyện này…” Tống Thừa Càn có chút khó xử.
“Không phải quỷ thượng thân.” Dương Miên Miên nhìn về mây đen trên đầu: ”Ông ấy bị mất hồn rồi, nhưng nếu không trông coi tốt, thì khả năng bị quỷ bám vào người cũng không lâu nữa đâu.”
“Nói hươu nói vượn!” Giang Bình hừ lạnh ”Người mất hồn sẽ mất cả 5 giác quan, lâm vào hôn mê, làm sao có thể phá cửa đánh người?
Dương Miên Miên nói: ”Chuyện ông nói là trong trường hợp mất cả ba hồn bảy vía, còn nếu trong trường hợp trong người vẫn còn tàn dư một hồn một phách thì sẽ biến thành tình trạnh như thế này!”
Bị một cô gái nhỏ như Dương Miên Miên phản bác, Giang Bình sắc mặt khó coi, dùng tiếng phổ thông không lưu loát mắng một hơi: ”Một hồn một phách? Đứng nói hồn phách tách ra khỏi cơ thể đã là bất thường, ba hồn tách lẻ lại càng hiếm thấy. Cô nói chắc chắn như vậy, chẳng nhẽ cô có thể nhìn được hồn thể sao?”
Dương Miên Miên chớp mắt. Cô có thể nhìn thấy trên người chú Ba của Tống Thừa Càn, đúng là chỉ còn một hồn một phách, hơn nữa hồn phách này còn đang d.a.o động bất an, cho nên Tống Triệu mới phát điên như thế.
Dương Miên Miên nhìn Giang đại sư: ”Thế ông có nhìn được không?”
“Ta…:” Giang đại sư cứng họng: ”Thiên nhãn nào có thể dễ dàng mở như vậy!”
Phàm là người mở được thiên nhãn, đều là người “ngũ tệ tam khuyết”
“Thế thì ông cũng làm gì có cơ sở?”
Trận cãi nhau này Giang Bình thua 100%, tức giận run người.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Tống Thừa Càn nhìn chú Ba đang run bần bật, nôn nóng hỏi.
Dư Duyên đẩy kính: ”nhà có thuốc an thần không?”
“Có” - Tống Thừa Càn gật đầu
“Trước tiên hãy làm cho chú cậu bình tĩnh lại đã.” Dư Duyên lãnh đạm nói, liếc bạn mình một cái: ”Tốt xấu gì cũng học y mấy năm, còn không biết cách chữa bệnh à?”
Tống Thừa Càn nghe bạn nói như vậy, xấu hổ đỏ mặt. Ầy gù sao lại không nghĩ ra chứ, chú Ba là người sống sờ sờ, thiếu chút nữa là bị mấy người này nói cho luẩn quẩn rồi. Tống Thừa Càn liền chạy vào trong phòng. Giang Bình nhìn thẳng, thở dài: ”Người trẻ thật là, lá gan quá lớn, nếu xảy ra việc gì thì đừng nói chúng tôi không nhắc nhở trước!”
Cha con Tiết gia liếc nhau, đáy mắt hiện một chút khẩn trương nôn nóng, nhưng mà hai người vừa rồi bị Tống Triệu cho một cước, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không có sức đi ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Thừa Càn chạy vào trong phòng.”
“Chú Ba, chú đừng sợ, cháu là Thừa Càn đây!” - Tống Thừa Càn chậm rãi đi đến cạnh Tống Triệu, cẩn thận tiếp cận, giống như khi làm việc với bệnh nhân. Tống Triệu cúi đầu, nghe được tiếng nói của Tống Thừa Càn cũng không phát cuồng, chỉ run lên. Thiện Trí thở phào nhẹ nhõm, niệm một tiếng A di đà phật. Tống Thừa Càn lại đến gần hơn: ”Chú Ba, nơi này không nên ở lại, cháu đưa chú ra ngoài nhé.”
Có lẽ là do cùng chung huyết thống, Tống Triệu không bài xích Tống Thừa Càn, tùy ý để đối phương đỡ ra ngoài. Đi đến hành lang, đến gần Dương Miên Miên, hồn phách đang xao động của Tống Triệu liền an tĩnh lại. Bát tự Dương Miên Miên toàn dương, âm hồn sẽ sợ hãi dương khí của cô, nhưng hồn phách của Tống Triệu thì khác. Hồn của ông ta là dương hồn, sẽ theo bản năng thích dương khí trên người Dương Miên Miên.
“Thật là kì lạ.”Thiện trí xoa xoa bả vai vừa nãy bị cửa xô vào: ”Rõ ràng vừa rồi phát cuồng như sư sử, giờ lại an tĩnh như vậy.”
“Ai có bùa Tĩnh Tâm không?” Dương Miên Miên hỏi
Giang đại sư hừ lạnh không lên tiếng. Thiện Trí giơ tay lên một nửa, bỗng nhớ ra của mình là hàng giả, liền lúng túng rụt tay về.
“Tôi có đây!” Tiết Sơn lấy một cái từ trong túi trên eo ra.
Dương Miên Miên nhận lấy, cũng không thèm nhìn, nhét vào túi áo Tống Triệu. Tống Triệu như một đứa trẻ, ngoan ngoãn mặc kệ Dương Miên Miên. Tống Thừa Càn tròng mắt muốn rớt ra ngoài, bệnh của chú Ba cậu biết rõ nhất, mỗi lần phát bệnh, ngoại trừ người thân ra, những người khác đều không thể lại gần, chưa thấy chú nghe lời như vậy bao giờ.
“Còn cần dùng thuốc an thần không?”, Tống Thừa Càn bỗng nhiên có chút không xác định được sách mình đọc mấy năm nay có phải là lãng phí rồi không, người bị điên có thể dùng bùa để chữa?
“Có chứ!” Dương Miên Miên nói thản nhiên: ”Bùa này chỉ để cho mọi người quanh đây an tâm thôi.”
Tống Thừa Càn: mê tín, thật sự không tin được.
Tiết Sơn: bùa này là đệ tử ngoại môn của bọn họ đưa tới, chất lượng gần đây có thể nói là không được tốt.
“Tam nhi của ta có việc gì vậy?” Đoàn người đang định đưa Tống Triệu lên tầng 2 nghỉ ngơi, Tống lão đột nhiên chống gậy đi tới từ cuối hàng lang.
Thấy Tống Thừa Càn ôm Tống Triệu, mày nhướng lên: ”Các người muốn làm gì?”
Tống Thừa Càn giải thích:”Chú Ba lúc nãy phát bệnh, làm hỏng cửa rồi, cháu đang định đưa chú lên tầng hai nghỉ ngơi chút.”
“Không được đi” Tống lão gia chọc gậy xuống thật mạnh.
“Ông ơi, vì sao ạ?” Tống Thừa Càn không hiểu.
Tống lão đen mặt: ”Nhiều chuyện vậy làm gì, đem nó về hậu viện đi!”
Tống Thừa Càn bất động: ”Ông ơi giờ mưa lớn như vậy, nhà chúng ta cũng không phải không có phòng cho chú ấy, vì sao cứ phải mang chú ấy đến hậu viện?”
“Ông nói không được là không được!” Tống lão bình thường vẫn luôn yêu thương Tống Thừa Càn nay lại to tiếng, không chút thương lượng nói chuyện với cậu. Trong lúc mọi người vẫn giằng co chưa xong, phía bên Úc Quảng Bình chợt truyền đến tiếng kêu cứu, mọi người không kịp nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến. Mọi người vừa mới quay người lền đụng phải Úc Giai đang cuống quít chạy tới.
“Nhanh nhanh! Cha cháu…..” Úc Giai chưa nói xong liền khóc rống lên, vì chạy dưới mưa, cả người cô bị nước mưa dội ướt đẫm.
“Mặc cái này vào đi!” Dương Miên Miên lột áo cà sa trên người Thiện Trí, giúp Ức Giai bớt chút chật vật
Úc gia ngẩng đầu nhìn Dương Miên Miên cảm kích, những ghen tuông trước đây đã sớm bỏ qua. Lúc này, cô nước mắt che mặt, nhìn thật đáng thương. Lúc mọi người đi vào tiền viện, Úc Quảng Bình sắc mặt trắng bệch nằm dưới m.á.u hiện, n.g.ự.c áo bị m.á.u nhuộm đỏ, hơi thở hỗn loạn.
Bên người ông ta đầy tiền xu, có cái thậm chí đã biến dạng, đủ biết tình huống lúc nãy kịch liệt thế nào. Mấy người vội vàng nâng Úc Quảng Bình dậy, Dương Miên Miên nhìn thấy trên n.g.ự.c ông ta có một đám khí đen, giống như còn định chui vào cơ thể.
Cô đi lên, nhân cơ hội dùng ngón tay đảo qua đám khói một chút, đám khói vặn vẹo, liền biến mất.
“Đinh” - Điện thoại có tin nhắn.
Đôi mắt Dương Miên Miên rũ xuống, lông mi dài che khuất tia vui vẻ trong đáy mắt. Oán khí được tiêu trừ, sắc mặt Úc Quảng Bình lập tức tốt lên, mọi người lúc này mới thả lỏng.
“Ầm Ầm ầm” Cửa lớn bị gió thổi rung rinh, bùa dán trên cửa bay phấp phới như kiểu phía sau cánh cửa này có thứ gì đó đang gõ mạnh vào vậy.
“Thứ kia ở ngoài cửa. Lúc nãy nó định đi vào, bị cha cháu đ.â.m một cái. Nhưng thứ này hung tính quá mạnh, kiếm đồng xu không có tác dụng với nó, cha cháu còn…” Úc Giai nói, hốc mắt lại đỏ lên.
“Nghiệt súc!” Giang Bình Tiên quát một tiếng: ”Để tao tới xử lý mày!” Trong lúc nói, ông ta mở cặp tùy thân, lôi ra một bộ đồ nghề.
Kính bát quái, đỉnh càn khôn,…Dương Miên Miên nhìn qua, bỗng nhiên kéo đuôi mắt: ”ủa lại có cả gậy khóc tang?”
Dương Miên Miên dở khóc dở cười, sao cô lại không biết gậy khóc tang lại là lang nha bổng chứ! Không biết Tiểu Hắc Ca nhìn thấy gậy khóc tang này sẽ có cảm tưởng gì nữa.
“Giang đại sư chuẩn bị thật kỹ càng!” Thiện Trí không hiểu gì, chỉ thấy những món pháp khí đều kim quang lấp lánh, đây mới là những thứ khi đại sư ra mặt cần có.
Giang Bình Tiên cao ngạo cười: ”Chỉ cần treo những thứ này cạnh cửa, yêu vật kia sẽ tự rút lui!”
Nói xong ông liền kêu trợ lý treo dưới một bên mái hiên.
“Như này là xong sao?” Thiện Trí nghi ngờ nhỏ giọng hỏi Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên không lên tiếng, cô vẫn chú ý đến thứ ngoài kia. Tiếng gió bên ngoài có vẻ như đã ngừng. Mọi người thở dài một hơi.
“Cứu mạng!” - Lúc này, phía nam, chỗ phòng bếp truyền đến tiếng kêu cứu.
“Là Đinh Lê - Đinh đại sư!”
Tất cả mọi người theo bản năng chạy đến phòng bếp. Nhưng họ chưa đi được hai bước, Ầm một tiếng, cửa lớn tiền viện bị ầm ầm mở ra, những món “pháp khí” của Giang đại sư treo dưới mái hiên bị thổi tung. Gió mang theo vị tanh hôi lùa vào.
Dương Miên Miên đang định ra tay, một bóng hình chắn trước người cô, thay cô chặn tử khí đang ập tới.. Khóe mắt Dương Miên Miên nhìn thấy một đoàn hắc ảnh bay ngang qua người, liền duỗi tay nắm lấy. Một tiếng thét chói tai vàng lên như muốn kéo rách màng nhĩ mọi người.
Hắc ảnh bị Dương Miên Miên kéo lập tức vặn vẹo một chút. Dương Miên Miên nhìn thấy ở trong đám hắc ảnh kia là một nữ quỷ, là người trong ảnh chụp trên tầng 2.