“…” trước mặt tràn ngập một mảng khỏi đen. Dương Miên Miên buông lỏng tay, cánh tay nữ quỷ lập tức biến mất.
“Đinh” Tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên cùng lúc với âm thanh hoảng hốt của Tống Lão: “Tam nhi!”
Khói đen tan đi, mọi người chú ý, Tống Triệu đã không còn ở hành lang nữa. Dương Miên Miên nháy mắt đen mặt. Lệ quỷ này lại cướp người rồi chạy đi? Điểm của cô thì sao đây?
Nhưng cũng phải nói tối nay ở Tống trạch không chỉ biến mất một người là Tống Triệu, còn có Đinh đại sư canh giữ nhà bếp cũng đã mất tích. Trên tường chỉ để lại một chuỗi dấu tay, Đinh đại sư cũng không cánh mà bay. Trận mưa kéo dài suốt đêm, đến tận sáng mưa mới dần nhỏ lại. Đêm qua mưa qua to, hàng xóm cách vách cũng không biết Tống trạch xảy ra chuyện gì. Trong nhà họ Tống tình cảnh bi thảm.
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi!” Tống Thừa Càn xoa xoa ấn đường, những việc xảy ra tối qua như mởi ra một thế giới khác với cậu. Hóa ra trên thế thời này có những việc không thể tưởng tượng được như thế. Nhưng hiện tại người không thấy đâu, chỉ có dấu tay trên góc tường, bọn họ không có chút manh mối nào, cũng không còn cách nào khác, Tống Thừa Càn mới đưa ra hạ sách này.
”Không được!” Tống lão ngồi ở vị trí chủ tọa, chỉ qua một đêm mà trông ông đã già đi trông thấy.
Sắc mặt ông xanh mét: ”Cháu định báo cáo thế nào, chẳng lẽ nói là do ma làm sao?” Ông dừng một chút, quay về phía những người khác: ”Việc này đành nhờ các vị đại sư đây nghĩ cách.”
Nhóm đại sư đang ngồi bên này, nghe lão Tống nói như vậy, chỉ biết xấu hổ. Hôm qua Úc Quảng Bình bị lệ quỷ đả thương, pháp khí bị đánh tơi tả, người cũng là sáng nay mới tỉnh lại, ông ta còn có tư cách gì nói chuyện. Cha con Tiết gia tuy rằng không thê thảm như Úc Quảng Bình, nhưng tuy tối qua bọn họ đứng cạnh Tống Triệu thế mà người bị cướp đi lúc nào cũng không biết, cũng coi như là bị tát vào mặt mấy cái. Thiện Trí ngoài niệm A di đà phật ra thì cũng chả biết làm gì nữa. Đinh đại sư cũng đã mất tích cùng Tống Triệu. Còn Giang đại sư ở Hương Đảo, đem một đống đồ nghề đến, nhưng sau khi bị đánh tan tác tối qua đã cùng trợ lý chạy trốn. Sáng hôm nay Tống Thừa Càn hỏi thăm bạn bè một chút mới biết thì ra ông ta cũng chỉ là kẻ lừa đảo. À đúng rồi, còn có Dương Miên Miên nữa.
Dương Miên Miên vẫn đang đọc tin nhắn trên điện thoại. Tin nhắn gần đây nhất là lúc 12h đêm qua, nội dung: ”Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến, hôm nay, lúc 0h11 phút, bạn đã trừ bỏ một phần sát khí của oan hồn, thưởng bạn 5 điểm tích lũy, hy vọng bạn tiếp tục cố gắng trừ gian diệt ác. - Văn phòng Hoàng quyền.”
Tin nhắn này, cô đã đọc đi đọc lại mấy lần, trong nội dung ghi rõ là sát khí của oan hồn chứ không phải là oán khí của lệ quỷ. Hai từ này đọc thì có vẻ giống nhau, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì sẽ phát hiện không hoàn toàn giống.
Oan hồn sinh hận, lệ quỷ thương nhân.
Âm hồn lần này chỉ sợ không chỉ là đến để báo thù. Dương Miên Miên cất di động đi, nhìn về lão Tống đang buồn bực: ”Tôi muốn hỏi một số việc.”
Lão Tống gật đầu: ”Đại sư có gì muốn hỏi, chỉ cần có thể tìm Tam nhi, Tống gia nhất định sẽ hậu tạ.”
Giờ ông cũng chẳng khinh thường Dương Miên Miên trẻ tuổi nữa, chỉ cần có thể cứu được người, đừng nói là cô gái trẻ này, đến cả đứa bé ông cũng tin.
“Tôi muốn biết mẹ của Tống Triệu tiên sinh c.h.ế.t như thế nào?”
“Ai nói với cô Tuyết Dung đã chết?” Tống lão cả kinh, biểu tình hoảng loạn: ”Bà ấy chỉ đi lạc thôi!”
Úc Quảng Bình trải qua một đêm tĩnh dưỡng đã hồi phục không ít, nghe Dương Miên Miên hỏi như vậy, liền hỏi thêm: ”Mẹ của Tống tam tiên sinh đi lạc từ lúc nào vậy?”
Tống lão gia trả lời: ”Khoảng 10 năm trước.”
Úc Quảng Bình nói: ”Vậy thì tuyệt đối không phải là bà ấy. Tối qua tôi đã giao đấu với lệ quỷ, âm khí cao ngút trời. Loại lệ quỷ này cũng phải tồn tại hơn trăm năm rồi!”
Úc Quảng Bình vừa dứt lời, Dư Duyên đi đến. Dáng người hắn rất cao, ánh sáng trong phòng chợt tối lại, mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn qua. Dư Duyên cực kì tự nhiên ngồi vào vị trí trống cạnh Dương Miên Miên: ”Căn cứ vào hiện trường, hình ảnh vết tay đen trên tường, dấu tay ở tiền viện nhỏ, nhưng ở phòng bếp, dấu tay to hơn, khớp xương thô, dấu tay trái rõ ràng hơn dấu tay phải, cho nên đại khái có thể kết luận…”
Dư Duyên nói đến đấy dừng một chút, nhìn về phía Dương Miên Miên, thấy cô vẫn luôn nhìn vào tay mình.
“Kết luận gì?” Mọi người đang chờ thúc giục.
Dư Duyên chậm rãi cởi găng tay trắng ra, đặt lên lưng ghế, lúc này mới tiếp tục nói: ”Hung thủ có 2 người, một nam một nữ, người phụ nữ lúc sinh thời tuổi không quá 40, người đàn ông lúc sinh thời có thói quen dùng tay trái, là người thuận tay trái.”
Tống Thừa Càn:…
Có thể làm như thế sao? Pháp y còn có thể sử dụng như thế sao? Bọn họ có phải là tốt nghiệp chung trường không vậy?
Tống Thừa Càn vẻ mặt bừng tỉnh: ”Cậu có thể phá án của quỷ luôn sao?”
Dư Duyên ngước mắt, con ngươi nâu nhạt không dừng trên mặt Tống Thừa Càn: ”Quỷ lúc còn sống không phải là người sao?”
Cũng hợp lý, nhưng Tống Thừa Càn vẫn thấy có điểm không đúng lắm: ”Cậu không phải là pháp y sao, cậu cũng tin tưởng mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này à?”
Dư Duyên nói nhàn nhạt: ”Tôi tin vào chứng cứ.”
Mọi người đều bị những lý lẽ của Dư Duyên làm choáng, vẫn chưa kịp phản ứng, cho nên cũng không ai chú ý đến Tống lão gia nghe xong mấy lời đó, sắc mặt đã biến xanh mét.
“Ế, cậu nói đến thuận tay trái, tôi mới nhớ ra hồi nhỏ nhà tôi có một người giúp việc thuận tay trái!” - Tống Thừa Càn nghĩ nghĩ rồi nói.
Tay đang chống gậy của Tống lão gia run lên.
“Người ấy đâu?” Úc Quảng Bình vội hỏi.
Tống Thừa Càn: ”Hình như lên núi bị lạc đường rồi.”
Lại là một người lạc đường.
“Mẹ của Tống Tam tiên sinh lạc đường lúc khoảng bao nhiêu tuổi?” Úc Quảng Bình lại hỏi.
“Khoảng trên dưới 40 tuổi.”- Tống Thừa Càn lại nghĩ nghĩ.
Giờ tuổi tác và giới tính đều khớp, đến cả Úc Quảng bình hồi nãy còn phản bác Dương Miên Miên cũng không khỏi cảm thấy chuyện này cùng hai người kia có quan hệ không nhỏ.
“Hồ nháo! Tuyết Dung chỉ mất tích, nhiều năm qua tôi vẫn phái người đi tìm bà ấy, tuyệt đối không tin bà ấy..bà ấy…” Tống lão gia mặt đầy bi thống, giống như người chịu đả kích nặng nề: ”Nếu như…nếu như là bà ấy gặp chuyện gì thật, làm sao lại có chuyện quay về hại con của mình chứ?”
“Ông có biết sinh nhật của bà nhà không?” Dương Miên Miên nhân cơ hội hỏi: ”Trong sách phong thủy có nói có thể căn cứ vào sinh nhật một người để tìm người, xem người sống hay đã chết.”
“Chuyện này…” Tống lão gia dừng một chút: ”Già rồi, tôi không nhớ nữa!”
Dương Miên Miên lại hỏi: ”Còn người giúp việc kia thì sao, có biết ngày sinh không?”
Tống lão gia: ”Cái này càng không thể nhớ!”
Haizz hỏi gì cũng không biết, chuyện này có chút khó xử lý. Thời gian đã lâu như vậy không có tin tức, người bị lạc không tìm được mà cũng không đến báo cảnh sát. Giờ người đã mất tích 10 năm, thông tin có được chỉ hoàn toàn là một trang giấy trắng, nếu như không phải hôm qua bị hai con quỷ đến quấy phá, mọi người hẳn đã quên có hai con người này từng tồn tại.
“Mọi người nói đến sinh nhật người giúp việc đấy, tôi biết đấy.”
Lão Lưu vẫn luôn đừng cạnh đột nhiên lên tiếng: ”Tôi nhớ người ấy họ Mã, thuận tay trái, cùng ngày sinh với tôi, ngày 5 tháng 5, nhưng muộn hơn tôi 2 canh giờ, vì lí do này nên tôi còn mời cậu ra đến uống rượu. Tôi còn nghĩ mình và cậu ta rất có duyên, ai ngờ không bao lâu sau cậu ta liền xảy ra chuyện.”
Lão Lưu nói đến chuyện cũ liền trở nên thổn thức. Rốt cuộc cũng có chút manh mối, mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Dương Miên Miên nhìn về phái Úc Quang Bình: ”Úc đại sư, chuyện này phải nhờ ông rồi.”
Úc Quảng Bình: ”???”
Dương Miên Miên trả lời: ”Úc đại sư là nhân vật kiệt xuất trong Huyền học, tìm tử huyệt đối với chú chắc là dễ như trở bàn tay.”
Khuôn mặt già nua của Úc Quàng Bình đỏ lên: ”Cô cho rằng đọc mệnh tìm người dễ như vậy sao? Đúng là Huyền môn chính phái có chuyện này, nhưng cũng không mấy ai học. Lại nói la bàn cần dùng khó kiếm thế nào, phóng mắt cả Huyền môn cùng lắm cũng chỉ có hai ba cái thôi.”
“Vậy chú không làm được sao?”
Úc Quảng Bình ngạnh cổ:”Không phải không làm được, là do không có la bàn.”
“Nghiệp vụ cũng kém quá đi.” Dương Miên Miên lẩm bẩm, lôi di động ra.
Ở menu đổi vật phẩm của Kim Mãn Lộ, ngay đầu tiền là cái la bàn. Trong phần thông tin sản phẩm có ghi rõ: tên là Truy Long Thiên Bàn, tác dụng kiểm tra phong thủy, tìm sinh vị, xác định tử huyệt, giá 12 điểm, còn đắt hơn Bùa đuổi quỷ cô mua trước đây tận 2 điểm tích lũy.
La bàn này Dương Miên Miên đã thấy từ lâu, chỉ là cô thấy cái này chỉ 12 điểm, nghĩ rằng cũng chỉ là một đồ vật bình thường, chẳng nhẽ lão làng Huyền môn cũng không có? Dương Miên Miên trong lòng có chút không dễ chịu, xuống tay đổi vật phẩm. Balo đột nhiên trầm xuống. Cô cất điện thoại đi, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền tò mò hỏi Úc Quảng Bình: ”Bùa đuổi quỷ nhà ông bán bao tiền một cái vậy?”
“Hừ!” Úc Quảng Bình lúc này bị Dương Miên Miên làm xấu mặt, không muốn trả lời cô, cuối cùng vẫn là ba Tiết trả lời hộ: ”Bùa do đệ tử bình thường làm ra giá trên dưới một trăm, chỉ là để tránh cho trẻ con hay bị giật mình, quý hơn một chút để phòng âm hồn đến gần, giá cũng tương đối đắt, một tấm khoảng một vạn, còn thượng phẩm loại 1 bao nhiêu cũng không đủ, lại còn là vạn kim khó cầu…”
Dương Miên Miên sờ ví: ”Quý vậy sao?”
“Đương nhiên!” Úc Quảng Bình ném ra một ánh mắt khinh thường: ”Cô cho rằng cái đấy là cho con trẻ vẽ bậy sao? Vẽ bùa đuổi quỷ tiêu hao rất nhiêu tinh khí thần, như tôi đây cùng lắm nửa tháng mới vẽ được một tấm loại một. Loại đồ vật này trong lúc mẫu chốt có thể trọng dụng, hơn nữa chỉ dùng được 1 lần, vạn phần quý trọng, làm sao có chuyện tùy ý bán ra như vậy.”
Úc Quảng Bình đắc ý trên mặt không che dấu được, phóng mắt nhìn toàn bộ Huyền môn, những người có năng lực như ông cũng chỉ là một hai người, nói xong ông bồi thêm một câu: ”Nếu không phải lần này quên mang theo bùa đuổi quỷ, làm sao có chuyện trúng quỷ kế của lệ quỷ kia!”
Dương Miên Miên sắc mặt chậm rãi trở nên khó coi: ”Vậy nếu là một lá bùa có thể dùng được 3 lần thì sao?”
“Haha!” Úc Quảng Bình cười lạnh: ”Thật là nói mơ, cực phẩm như vậy cũng quý giá như la bàn dò mệnh, trân quý dị thường, nếu có không phải đều nên đặt trên bàn thờ Tổ sư gia sao!”
Ý là nếu có được thì cũng là ngang với Tổ sư gia, chẳng lẽ còn có người dám đem bán.
Dương Miên Miên hoàn toàn đen mặt. Bùa trước cô mua 10 điểm, chỉ bán lấy 1000 đồng. Dạ dày chảy m.á.u mất thôi!!!
“Dương tiểu thư, cô làm sao vậy? Sắc mặt cô không tốt lắm!” Tống Thừa Càn thấy sắc mặt cô bỗng nhiên khó coi, có chút lo lắng hỏi.
“Không có việc gì!”. Trong lòng đang tức nghẹn, Dương Miên Miên lấy trong ba lô ra một cái la bàn toàn bộ đen nhánh, tùy tiện đưa ra.
“Đây là…”-Úc Quảng Bình cùng cha con Tiết gia đều nhìn vào đó.
Chỉ thấy mặt ngoài chiếc la bàn đen nhánh, lại toát ra một chút phong vị cổ xưa, mặt la bàn hai con rồng vàng, khí thế bàng bạc, ở thế nhị long hí châu Úc Quảng Bình và hai cha con Tiết gia liếc nhau một cái, đều là thái độ không thể tin nổi suy đoán trong lòng.
(Nhị Long hí châu là 2 con rồng tranh nhau một viên ngọc nha mọi người)
“Tôi có thể sờ một chút không?” Úc Quảng Bình hướng đôi mắt thèm thuồng nhìn vào Dương Miên Miên đang cầm la bàn trong tay.
“Tùy ông.” Dương Miên Miên giơ tay lên, ném la bàn cho Úc Quảng Bình.
“Uizzz cẩn thận…” Úc Quảng Bình vội luống cuống bắt lấy, lúc vuốt vuốt hoa văn trên la bàn, kích động đến hai mắt đỏ lên. Ba Tiết cũng sấn lại: ”Nhị Long hí châu, châu là càn khôn, hoa văn này, tư thái này, thật không nghĩ tới Tiết Thương ta đời này có thể nhìn thấy bảo vật này, c.h.ế.t cũng không hối hận.”
Bọn họ dù sao cũng là lão nhân có chút lý lịch, vẫn có chút năng lực nhìn ra đồ tốt. Chưa nói đến cái khác, chỉ duy cảm giác năm tháng nồng đậm trên la bàn đã không thể nào là lừa dối.
Úc Quảng Bình âm thanh cũng run lên, nhìn Dương Miên Miên như sói đói thấy mồi: ”La bàn này cô lấy ở đâu ra vậy?”
Dương Miên Miên nói dối không chớp mắt: ”Tổ tiên truyền lại!”
“không nghĩ tới…không nghĩ tới” Úc Quảng Bình than một tiếng: ”Là Úc mỗ có mắt không thấy thái sơn, hóa ra Dương tiểu thư lại là hậu duệ đại gia. Có la bàn này, Dương tiểu thư sẽ rất nhanh có thành tựu.”
Dương Miên Miên chớp mắt, cô không muốn làm đại lão Huyền môn, cô chỉ muốn làm tốt nghề tài xế của cô thôi. Úc Quảng Bình vuốt ve một hồi mới lưu luyến không rời trả lại la bàn cho Dương Miên Miên, đôi tay này có khi ông sẽ không bao giờ rửa nữa.
“Đành nhờ Dương tiểu thư tìm tử huyệt.” Úc Quảng Bình dừng ngữ khí cung kính trước nay chưa từng thấy.
“Không phải ông nói ông sẽ làm sao?” Dương Miên Miên không nhận lấy: ”La bàn này tôi cho ông mượn, ông làm đi”.
Cô vốn định nói la bàn này bán cho ông, nhưng nghĩ lại đối phương từng nói cái này tồn tại giống như Tổ sư gia, chắc ông ta mua không nổi, lúc này mới đổi ý.
“Vậy…chú này…… này…… Vậy để mọi người chê cười rồi.” Úc Quảng bình cười tươi như hoa, Ba tiết ở một bên thèm thuồng.
Có la bàn này thì dễ rồi. Úc Quảng Bình tuy rằng tính tình có chút khoe khoang, nhưng vẫn có bản lĩnh thật sự. Ông ấy cầm la bàn, bấm đốt ngón tay tính bát tự của người chết, miệng lẩm bẩm, rất nhanh đã có phương hướng. La bàn liền chỉ vào ngọn núi ngay trước Tống trạch. Mọi người đi theo phương hướng trên la bàn, một đường thẳng tiến. Hôm qua vừa mới có mưa to, đường núi có chút khó đi, nhưng mọi người không ai kêu ca. Chỉ là Dương Miên Miên có chút nhỏ con, nơi mọi người chỉ cần sải một bước là có thể bước qua, cô có nhảy cũng không qua được, có chút xấu hổ. Lúc này, dương khí hùng hổ trong người cô cũng không giúp được gì. Dương Miên Miên quật cường mím môi, mặt đỏ như nghẹn hai cái màn thầu, định thử thêm lần nữa. Nhưng cô mới nhảy lên, thân thể liền nhẹ bẫng, còn chưa kịp phản ứng, người đã dừng lại ở lồng n.g.ự.c mát lạnh. Tống Thừa Càn đi sau Dư Duyên, mặt như gặp quỷ.
“Cẩn thận một chút!” Dư Duyên duỗi tay, đẩy người Dương Miên Miên lên một chút, không ngại giày của cô sẽ làm bẩn quần áo mình.
“Cảm ơn anh nha…” Dương Miên Miên đỏ mặt cảm ơn, yên tâm thoải mái trốn trong n.g.ự.c đối phương: ”Xong việc sẽ mời anh đi ăn tôm hùm đất.”
Dư Duyên kéo khóe miệng lên: ”Được”
Tống Thừa Càn: “…”
Sao mình lại đi sau hai người này chứ, bị tống thức ăn cho chó căng cả bụng.
Hòa thường Thiện Trí đỉnh đầu trơn bóng đi theo, dù sao thân phận hòa thượng giả của cậu cũng không giấu được nữa, đã đổi quần áo đơn giản, trên quần áo còn có hình một bộ xương khô, nhìn cả người có chút buồn cười.
“Ủa, cậu cùng Dương Miên Miên có phải rất thân không?” Tống Thừa Càn nghĩ đến hôm qua Thiện Trí nói là bạn tốt của Dương Miên Miên, nhịn không được tò mò muốn tìm hiểu.
”Hmmm…Đúng vậy”. Thiện Trí hơi phân vân gật đầu, trong thời gian ngắn đã gặp mặt hai lần, cũng có thể gọi là hơi thân.
Tống Thừa Càn hóng hớt: ”Dương tiểu thư là người thế nào?”
Trong đầu Thiện Trí bỗng tái hiện cảnh lúc trước ở biệt thự, Dương Miên Miên xử lý ác quỷ, nhịn không được rùng mình một cái: ”Cô ấy là người rất lợi hại!”
Tống Thừa Càn: ”Lợi hại thế nào?”
“Đến mức quỷ cũng sợ cô ấy!”
“rất xứng đôi!” Tống Thừa Càn theo bản năng đáp một câu.
Rất xứng, đúng lúc Dư Duyên kia là người làm người sống sợ hãi. Nhưng sau đó cậu ta nhanh chóng phục hồi, giữ chặt Thiện Trí mặc một bộ xương khô: ”Cậu mới nói gì cơ?”