Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 36

“???” Dương Miên Miên kéo cửa phòng ra, bỗng chốc cứng đờ.

“Mới ngủ dậy sao?” Con ngươi màu trà nhìn Dương Miên Miên mới ngủ dậy, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt không tự giác mềm đi một chút.

“Vâng.” Dương Miên Miên vừa kéo vừa dựa vào cửa,  theo bản năng liếc nhìn thứ trong phòng một lát, biểu tình có chút cứng đờ, hỏi: ”Sao anh biết em ở đây?”

“Triệu Anh Hùng nói.”

“Ừm…” Dương Miên Miên vẫn dựa vào cửa, không nhúc nhích: ”Có chuyện gì sao?”

Dư Duyên duỗi tay đẩy kính, nghiêm túc: ”Em nói mời anh đi ăn tôm hùm đất.”

Dương Miên Miên mơ hồ mấy giây mới tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã từng nói thế. Lúc trước ở Tống gia cô tùy tiện nói, không nghĩ đến đối phương vẫn nhớ. Nhưng mà thi thê kia vẫn nằm trên sàn nhà, trong tin nhắn có nói thời hạn là 7 ngày, thời tiết nóng như vậy, cho nó nằm đây 7 ngày không biết có thối không.

Tầm mắt cô lại hướng vào trong phòng, cửa lại khép thêm một tí, chỉ lộ ra cái cái đầu xù xù, cười giả lả với Dư Duyên: ”Nhưng mà hôm nay không tiện lắm, hay là hôm nào em mời sau nhé?”

“Sao lại phải hôm khác?” Giọng nam trầm thấp bỗng vang lên phía sau lưng Dương Miên Miên. Cô chấn động, quay đầu lại. Phía sau cô không biết lúc nào đã có một người đàn ông cao mét 8 đang đứng, mày rậm mắt to, mặc quần ngủ vịt con của cô, thân trên trần trụi, trên bụng còn có dấu chân.

Thi thê sống lại rồi!

Thấy Dương Miên Miên rốt cuộc cũng để ý đến mình, “thi thê’ cười nhẹ, trưng ra nụ cười quyến rũ: ”Ầy, Tiểu Miên Miên thân ái, một đêm không gặp như cách ba thu, anh nhớ em muốn chết. ”

Ngữ điệu này có chút quen thuộc

“Bạch đại ca…” Dương Miên Miên bỗng nhiên bừng tỉnh: ”Anh đã biết trước là món quà này? Anh cố ý!”

Ý cười của Bạch Vô Thường càng đậm: ”Sao có thể gọi là khen thưởng, đối với bọn anh chính là phúc lợi tưởng tượng cũng không dám nghĩ đến. Chỉ là không nghĩ đến em là người tìm được thứ kia, đây coi như là duyên phận đi. Dù sao thì em cũng không dùng được, hay là cho Bạch đại ca mượn dùng, được không?”

Bạch Vô Thường nhìn Dương Miên Miên chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên lại vừa nhìn thấy Dư Duyên.

Uầy, thân thể thuần âm, đúng là thân xác bao nhiêu người thèm muốn.

“Vị này là…” Lông mày Bạch Vô Thường hơi nhếch lên chút.

Dư Duyên lại lần nữa đẩy kính, thấu kính phản chiếu ánh sáng làm người khác không thể xem được ánh mắt của anh. Dương Miên Miên lúc này mới nhớ ra ở ngoài cửa còn sờ sờ một người sống, cô thấy Dư Duyên im lặng không lên tiếng, lại nhìn Bạch Vô Thường thân trên trần trụi, mặt hồng rực lên.

“Không phải như anh nghĩ đâu!” Dương Miên Miên vội vàng giải thích, “Anh ta…anh ta là…”

Dương Miên Miên nghẹn một hơi, giải thích thể nào được? Chẳng lẽ nói người đàn ông này là Bạch Vô Thường nhập vào sao? Đến cả cô còn thấy thật buồn cười. Đúng là gặp quỷ ban ngày.

“Không mời anh vào nhà sao?” Dư Duyên giống như không quan tâm đối phương là ai, tên gì. Từ lúc đẩy cửa ra, tầm mắt của anh chỉ dừng lại trên người Dương Miên Miên.

“Chuyện này…” Dương Miên Miên có chút do dự, cảm thấy không khí có chút quái lạ.

Lúc này, cửa phòng 403 cách vách bỗng nhiên mở ra, Võ Tiểu Tứ duỗi đầu tóc như ổ gà ra, thấy Dư Duyên đứng trước cửa phòng Dương Miên Miên, quen thuộc tiếp đón: ”Bác sĩ Dư Duyên đến tìm đại sư sao?”

Nói xong, cậu duỗi mắt nhìn vào trong phòng 404. Tất nhiên là cậu thấy được bên trong phòng, có một người đàn ông đang đứng cạnh Dương Miên Miên.

Ui trời ạ, đây là tình huống gì đây?

Võ Tiểu Tứ trừng mắt, ánh mắt dừng trên người Dư Duyên và người đàn ông lõa lồ kia, đánh giá tình hình một chút.

Đây…Đây là tình huống bắt gian tại giường trong truyền thuyết sao?

Thật là bạo, không nghĩ tới Đại sư lại là dạng người này.

Võ Tiểu Tứ tự biên tự diễn đến hăng say, bỗng thấy toàn thân lạnh căm. Cậu phục hồi tinh thần, thấy đại sư đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn, lập tức lùi về.

“Mọi người tiếp tục, tiếp tục đi.” Võ Tiểu Tứ nói xong đóng cửa lại, 2 giây sau từ trong phòng 403 vang lên giọng nói: ”Đại sư, nếu chị không kiểm soát được tình hình thì kêu một tiếng, lên núi đao xuống biển lửa Võ Tiểu Tứ em cũng không ngại.”

Lời nói thật là hùng hồn, nhưng mà giọng nói chả có chút tự tin nào.

Dương Miên Miên mắt trợn trắng, thấy Dư Duyên đã quyết không đi, đành phải mở cửa cho anh vào phòng. Phòng cô thực ra là một nửa phòng khác, được ngăn cách ra, nên phòng khách chỉ rộng mười mấy mét vuông, đặt thêm sofa cùng tủ trang trí vào, bình thường cô ở một mình thì không sao, nhưng giờ tự nhiên có thêm hai gã đàn ông cao lớn, tự dưng thấy có chút chen chúc. Phòng khách chỉ có một cái ghế sofa, hai người đàn ông rất ăn í, mỗi người ngồi một phía. Dương Miên Miên nhìn Bạch Vô Thường đang mặc quần con vịt vàng viền lá sen của cô, ngồi trên sô pha chân bắt chéo, không nhịn được run rẩy.

Đúng là cay mù con mắt luôn.

Bạch Vô Thường cũng không thấy mình ăn mặc có gì lạ, tùy tay cầm lấy quả táo Dương Miên Miên để trên bàn, há miệng cắn một ngụm, vẻ mặt hoài niệm: ”Lâu lắm rồi tôi chưa được thưởng thức hương vị này. Đây chính là niềm hạnh phúc của con người.”

Thấy Dương Miên Miên xoay người đi phòng bếp nấu nước không thèm để ý mình, lực chú ý của Bạch Vô Thường lại lần nữa đặt trên người Dư Duyên, bỗng nhiên nảy ra ý muốn trêu đùa.

“Cậu không hiếu kì quan hệ giữa tôi và tiểu Miên Miên sao?”

Dư Duyên nãy giờ vẫn không thèm để ý đến Bạch Vô Thường, bây giờ mới xốc mắt lên nhìn, anh nhìn Bạch Vô Thường không có chút cơ bụng nào, trên bụng còn có một dấu giày, lạnh lẽo trả lời: ”Không có hứng thú!”

“Ơ…” Bạch Vô Thường méo miệng, “Thời này phàm…à…người trẻ cũng lạ nha, một người đàn ông lại xuất hiện trong phòng một người phụ nữ, việc này không phải quá rõ ràng rồi sao?”

Bạch Vô Thường lại cắn một miếng táo: ”Cậu không có cơ hội đâu!”

“Theo tôi biết, Dương tiểu thư vẫn chưa lập gia đình. ”

Bạch Vô Thường: ”Cho nên?”

“Anh chưa thành công, tức là tôi vẫn còn cơ hội.”

“Chậc.” Bạch Vô Thường đảo đảo mắt, đáy mắt hiện lên ý cười.

Dương Miên Miên nấu nước xong đi ra, vừa vặn nghe dược mấy chữ cuối, “Cơ hội gì cơ?”

Bạch Vô Thường theo thói quen định vén tóc, lúc này mới nhớ ra đây chỉ là thân thể tạm thời, không có mái tóc dài mượt kia, có chút không quen thu hồi tay, cười cười, đang định nói chuyện, cửa phòng chưa khóa lại truyền đến tiếng kẽo kẹt.

Ba người trong phòng đều nhìn ra.

“Miên Miên à, nói với con bao nhiêu lần rồi, con gái ở một mình thì phải có thói quen đóng cửa chứ, con lại quên đóng rồi, con có biết nguy hiểm…” Một bác trung niên trông có phần giống Dương Miên Miên mở cửa ra, “Mau ra đây xem ba mua cho con cái gì này, ba mua cái con thích ăn nhất…”

Dương Trí Viễn vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng trong phòng, câu nói kia đến cửa lại mắc lại nơi cổ họng.

“Miên Miên …Con…Người này…” Một lúc sau, Dương Trí Viễn mới tìm lại được giọng nói của mình: ”Con có bạn trai à?”

Dương Trí viễn cẩn thận hỏi, biểu tình có chút khiếp sợ lại xen chút vui mừng.

Con gái cuối cùng cũng có bạn trai, đúng là ông trời có mắt.

Dương Trí Viễn thả túi tôm hùm đất lên bàn trà, nhìn lên người đàn ông mặc quần ngủ. Nhìn bộ dáng này có vẻ là ngủ qua đêm?

Ầy gù, không nghĩ tới Dương Miên Miên nhà mình tác phong lại nhanh gọn như vậy.

Đôi mắt ông sáng lấp lánh, đánh giá xong một người lại nhìn về phía người còn lại quần áo sạch sẽ ngăn nắp. Tiểu tử này cũng không tệ, vừa cao vừa đẹp trai, ánh mắt thanh liệt, cả người bừng bừng chính khí, là một đứa trẻ tốt. Hai đứa này đứa nào làm con rể ông cũng được. Chính mình nhìn thấy con gái kết hôn sinh con, c.h.ế.t cũng nhắm mắt.

“Ba, đừng có suy diễn nữa được không?” Dương Miên Miên lên tiếng đánh gãy cảm xúc đau khổ ấp ủ của Dương Trí Viễn, “Ba rảnh sao không đăng tam bảo điện, lần này tìm con là có chuyện gì?”

“Đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy?”. Dương Trí Viễn cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, tầm mắt không nỡ rời Dư Duyên và Bạch Vô Thường, nhìn về phía Dương Miên Miên, cười gượng hai tiếng: ”Việc này không phải là do tiểu Thiết Trụ nhà chú Ba con muốn kết hôn sao, nhà gái ở xa, thân thích đều không tới được, mấy đứa xêm xêm tuổi cũng còn mỗi con chưa kết hôn, chú Ba nhờ con về làm phù dâu. Con nói xem, kết hôn mà cũng phiền phức như vậy.”

Dương Miên Miên lạnh mặt: ”Ba đồng ý rồi sao?”

“Ba không đồng ý được sao?” Dương Trí Viễn cười: ”Ai bảo con không chịu tìm người yêu, để người ta bắt được điểm yếu chứ.”

Dương Miên Miên hừ lạnh một tiếng, quả nhiên bị cô đoán trúng. Cô xoay người vào phòng, ba Dương nhanh chóng đuổi theo.

“Honey à, ba nói thật, con cũng không còn nhỏ nữa, những đứa bằng tuổi con trong thôn đã sinh hai đứa rồi, nếu con không nhanh kết hôn, với thể trạng này của con, ba cũng không thể yên tâm được.”

Dương Miên Miên lấy vali ra, tùy tiện vứt vào mấy món quần áo, nghe vậy nhìn người cha không đáng tin cậy của mình: ”Ba cũng biết thể chất của con rồi, ba muốn làm hại ai nữa?”

“Không phải con đang làm tài xế rồi sao, chắc là không có gì đáng ngại đâu.”

Dương Miên Miên dựng mày lên: ”Ba cũng nói “hẳn là” còn gì. Ba nhớ lại chuyện của mẹ đi.”

Nhắc tới người vợ đã mất sớm, Dương Trí Viễn không nói, đơ hai giây, ông lại nhìn ra hai người đàn ông đang ngồi ngoài kia, không cam lòng thở dài một hơi. Dương Miên Miên hiểu rõ tính ba của mình, chỉ cần ông đã quyết, sẽ không thay đổi, bằng không sẽ chơi trò một khóc hai nháo ba lăn lộn, trước kia bắt cô đi làm tài xế cũng là trò này. Dương Miên Miên kéo vali đã đóng gói xong ra ngoài nói với Bạch Vô Thường cùng Dư Duyên đang ngồi ở phòng khách: ”Em phải về quê bây giờ, hai người hôm sau hẵng đến nhé.”

Bạch Vô Thường vuốt vuốt tóc mái, cười nói: ”Vừa lúc anh được nghỉ phép, lại chưa về quê Miên Miên bao giờ, anh đi theo nhé.”

Giọng nói Dư Duyên vẫn lạnh lùng như cũ: ”Anh cũng được nghỉ phép.”

Dương Miên Miên: ”…”

Cho nên?

Quê Dương Miên Miên cách Cẩm Thành khoảng nửa ngày đường, là một thôn nhỏ dựa vào lưng núi, mọi người đều đơn thuần chất phác. Phần lớn người dân ở đây đều rất lương thiện, nếu không với bát tự khắc thân của Dương Miên Miên, cô cũng không thể lớn lên thoải mái sảng khoái như vậy.

Dương Miên Miên lái xe về nhà, một chiếc xe vừa đủ. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Bạch Vô Thường đang ngon lành ăn tôm hùm đất, lại thấy Dư Duyên đang nhắm mắt dưỡng thần, có chút ngây ngốc.

Sao cô về quê lại mang theo hai người này vậy? Vào trong làm sao giải thích đây?

Ba Dương cả đường đi cũng không rảnh rỗi, đem chuyện dựng vợ cho con trai của chú Ba kể lại không sót một chi tiết nào, dáng vẻ này giống như chứng kiến từ đầu đến cuối tình yêu của họ vậy.

Nhưng Dương Miên Miên nhanh chóng tìm ra điểm không hợp lý trong câu chuyện của ba: ”Ba nói là bên nhà gái yêu cầu tế sống?”

“Cũng không hẳn.” ba Dương cũng thấy kì quái: ”Chuyện vui như vậy, cũng không phải là đi g.i.ế.c heo m.á.u chảy đầm đìa dọa người. Nhưng mà cũng không biết làm sao nữa, giờ cưới được vợ cũng không dễ dàng, nghe chú Ba con nói, nhà gái không yêu cầu sính lễ, chỉ cần chọn ngày và làm lễ cưới theo tập tục của họ là được. Kỳ thật như vậy cũng được, chỉ là mấy cái đầu heo sống, cũng không đáng bao tiền.”

Dương Trí Viễn nói xong, lại thì thầm một câu: ”Cũng không biết là tập tục ở chỗ nào, thời đại này mà còn tế sống, thật là kì quái.”

“Trước kia có một tộc đàn rất chú trọng tế sống.” Bạch Vô Thường vừa lột một con tôm ném vào miệng vừa nói tiếp: ”Vu tộc, nhưng Vu tộc đã bị diệt tộc hơn ba trăm năm rồi.”
Bình Luận (0)
Comment