Lúc Dương Miên Miên về đến nhà đã là chạng vạng. Thôn nhỏ tọa lạc ở giữa hai núi, xe không đi được vào trong thôn. Ánh hoàng hôn chiếu xuống thôn trang, tạo ra khung cảnh êm đềm. Lúc Dương Miên Miên dừng xe ở cổng thôn, mọi người đang thu lương thực phơi nắng trong ngày vào. Cô vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tiểu Miên Miên về quê à, lâu ngày không gặp, cháu xinh ra nhiều quá!”, các cô các bác sôi nổi đi lên chào hỏi.
Dương Miên Miên cười cười nói nói đáp lời, hỏi thăm mọi người. Thanh niên trong thôn chủ yếu đã ra ngoài đi làm, chỉ còn một tí người già và trẻ em ở lại, tuy lâu ngày không về nhưng cảm giác vẫn rất thân thuộc.
“Cháu về tham gia hôn lễ của Thiết Trụ sao?” Một bác gái vừa hỏi, vừa nhìn vào xe thăm dò: ”Thiết Trụ cũng cưới vợ rồi, sao Miên Miên không mang bạn trai về ra mắt, bác nhớ là hai đứa bằng tuổi nhau đúng không?”
Dương Miên Miên xấu hổ cười: ”Không vội, không vội.”
Cô vừa nói xong, cửa sau xe mở ra, Dư Duyên và Bạch Vô Thường một trái một phải đi ra. Bạch Vô Thường mặc bộ quần áo nhảy được của Võ Tiểu Tứ từ lúc nào, một chiếc áo phông rộng thùng thình kết hợp cùng một chiếc quần hoạ tiết nhiệt đới.
Hắn híp mắt đánh giá thôn nhỏ cách đó không xa, nhấp miệng cười cười: ”Đúng là mảnh đất địa linh nhân kiệt.”
Dương Miên Miên nghe xong lời này cũng không nói gì. Trước đây có một thầy bói mù xem mệnh cho cô cũng có nói nếu không có bảo địa này, người bát địa toàn dương như cô, chỉ sợ là không sống được đến tuổi thành niên. Cũng coi như phúc trạch phù hộ. Phần thưởng của Địa phủ tuy không hợp tâm ý, nhưng nhãn quan cũng khá là ok, tuy không đẹp bằng Bạch Vô Thường, nhưng cũng là mày rậm mắt to, sinh thời chắc cũng là nam hài nổi bật. Dư Duyên tuy tính cách lãnh đạm nhưng chất xuất chúng, cũng không thể bỏ qua. Hai người đàn ông cao mét tám đứng như vậy, chỉ một chốc đã thu hút ánh mắt mọi người.
“Hai tiểu tử này đẹp trai như vậy, đoán xem ai là con rể của lão Dương?”
Bác nào đấy nhỏ giọng hỏi người bên cạnh. Tầm mắt Dư Duyên từ thôn nhỏ phía xa thu về, đúng lúc dừng trên sườn mặt Dương Miên Miên đang được ánh chiều tà phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp. Nghe thấy người dân trong thôn nói chuyện, anh không tiếng động đi về phía trước một bước, vừa đúng lúc dừng bên người Dương Miên Miên, như một đôi tình nhân.
Nhà Dương Miên Miên là nhà thứ hai trong thôn, là một ngôi nhà trệt nhỏ. Ngôi nhà này sau khi ba Dương truyền nghề lại cho cô đã quay về tu sửa, bên trong được sắp xếp rất vừa mắt. Người trong thôn không nhiều, biết Dương Miên Miên trở về đều tới hỏi thăm. Dương Miên Miên mất mẹ sớm, ba Dương dù sao cũng là đàn ông, không thể chu đáo cẩn thận được. Có thể nói, Dương Miên Miên là ăn cơm mọi nhà mà lớn lên, quan hệ với mọi người trong thôn rất tốt. Vì vậy sau nghe nói nói chú Ba muốn cô làm phù dâu, cô liền không do dự trở về. Người tới hỏi thăm cũng có thím Ba.
“Miên Miên à, thím Ba mong con về quá.” Thím Ba là người phụ nữ hơi mập, bởi vì sắp cưới được con dâu, khóe miệng cười không khép lại được. Bà tới chính thức mời Dương Miên Miên ngày mai làm phù dâu, nói xong nhìn bếp núc nhà cô vẫn lạnh tanh, liền kêu cả nhà qua nhà mình ăn cơm. Cha con họ từ chối một hồi vẫn bị kéo đi. Dù sao cũng là thân thích, cũng không thấy ngượng ngùng. Chú Ba ở tận cuối thôn, là một tập hợp nhà hai tầng nhỏ, sau nhà là núi, cũng không có mấy người qua lại, phóng mắt ra cũng chỉ thấy toàn hoa với lá. Dương Miên Miên nhìn phía sau nhà, sửng sốt một chút. Cô nhớ là phía sau này là một vùng cây bách thụ tươi tốt, nghe nói đã trăm năm tuổi rồi.
“Thím à, cây sau nhà thím đâu?”, Dương Miên Miên lên tiếng hỏi.
Thím Ba nghe cô hỏi, nhìn mảnh sau vườn trống trải, cười giải thích: ”Đây là do thôn trên chi tiền, muốn làm một con đường lên núi. Họ mời người về xem, thấy đi từ vườn cây phía sau nhà thím là hợp lý nhất, vì vậy đã chặt hết cây rồi. Sau này làm đường, lên núi cũng tiện, tuy rằng chặt đi cũng tiếc, nhưng cũng được đền bù không ít.”
Dương Miên Miên nhíu mày, xung quanh toàn là cây cối um tùm, chỉ có một dọc kia, cảm giác như núi này bị người ta lấy đao c.h.é.m một nhát, tạo nên cảm giác quái dị không nói rõ được.
Ánh mắt Bạch Vô Thường cũng nhìn một vòng quanh con đường kia, con ngươi hơi lóe lên một chút. Nhưng hắn quyết định không nói gì, coi như chỉ là đi theo Dương Miên Miên kiếm miếng cơm ăn thôi.
Thế nhân đều tự có nhân quả, thân là nhân viên Địa phủ, hắn không tiện nhúng tay quá nhiều vào những việc của dương gian.
Lúc vào phòng, cảm giác quái dị càng rõ ràng. Dương Miên Miên yên lặng đánh giá căn phòng. Vì ngày hôm sau chính là ngày tổ chức hôn lễ, cả nhà đều được trang trí rất sáng sủa, cửa sổ đều dán chữ Hỉ đỏ, không phát hiện một chút quỷ khí nào, nhưng vẫn có cảm giác áp lực không rõ ràng.
Mọi người đi qua sân, đến đại sảnh. Trong phòng khách, chú Ba đang ngồi nói chuyện cùng một tiểu tử trẻ tuổi. Nam thanh niên này chính là con của chú Ba, tên Dương Hạ, nhũ danh Thiết Trụ. Dương Miên Miên đánh giá hai người trong phòng khách, cũng không thấy dấu vết âm khí và quỷ khí. Cô lại nhìn đến băng vải trên cổ tay chú Ba: ”Chú Ba bị sao vậy?”
Thím Ba giải thích: ”Là do lần trước chặt cây bị thương đấy, chảy chút máu. Thiết Trụ ca của con bảo là có nguy cơ bị uốn ván, nhất quyết đến bệnh viện băng bó. Thím nói, có phải lãng phí không, mình kiếm tiền cũng không dễ dàng.”
Tuy thím Ba nói như vậy, nhưng trong lời nói vẫn không che dấu được vui mừng với sự hiếu thuận của con trai.
“Mẹ, con nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi nhũ danh của con nữa”. Dương Hạ đứng dậy đi qua, đánh tiếng chào hỏi Dương Miên Miên, ánh mắt dừng trên người hai người đàn ông phía sau cô, dừng một chút: ”Hmmm… Ai là chồng của em gái của anh vậy?”
Dương Miên Miên lạnh lùng trả lời: ”Không ai cả.”
Dương Hạ hơi kinh ngạc, ném cho Dương Miên Miên ánh mắt sửng sốt: ”Em được lắm nha, lại còn có hai lốp dự phòng.”
“Cái đầu anh á.” - Dương Miên Miên giơ chân đạp lên đùi Dương Hạ một cái, cảm giác xa lạ lâu ngày không gặp lập tức biến mất.
Dương Miên Miên quét mắt nhìn ba đã ngồi nói chuyện cùng chú, lại nhìn đến thím ba đang dọn cơm trong phòng bếp, hiếu kì hỏi: ”Chị dâu đâu?”
Cô nhớ là ba cô có nói chị dâu nhà xa, sợ lúc làm lễ không tiện, nên chị đã ở lại đây luôn, chờ ngày hôm sau làm lễ chỉ cần đi qua lễ đường là được. Vừa nhắc đến vợ sắp cưới, Dương Hạ liền không giấu được vẻ mặt vui mừng, chu chu môi: ”Cô ấy sợ người lạ, có chút xấu hổ, đã lên tầng rồi.”
“Cô dâu mới đều thế mà, thêm một thời gian nữa thì ổn cả thôi”. Dương Miên Miên cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn, Bạch Vô Thường và Dư Duyên một trái một phải ngồi vào bên cạnh Dương Miên Miên như ông hầm ông hừ, chú thím ba liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là ý cười.
*ông hầm ông hừ: Hai vị thần canh giữ cửa Miếu của đạo Phật. Một người phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ miệng.*
Trên bàn ăn, mọi người vẫn đang bàn luận về việc tổ chức hôn lễ ngày hôm sau, Dương Miên Miên nghe được chú ba nhắc đến việc tế sống, bất động thanh sắc hỏi: ”Thật sự là có tế sống sao chú, thời nay cũng không phổ biến tục này nữa, không biết chị dâu là người vùng nào nhỉ?”
“Là người Bắc Sơn.” Dương Hạ tiếp lời.
“Vậy hai người làm sao quen nhau được vậy?” Dương Miên Miên hỏi.
“hehe’ Dương Hạ cười ngây ngô: ”Là do duyên phận. Lần trước anh và bạn đi chơi ở Bắc Sơn, Tiểu Tịnh là hướng dẫn viên của bọn anh lần đó. Cô ấy lớn lên ở Bắc Sơn, rất hiểu biết khu vực đó. Nhà Tiểu Tịnh ở chân núi Bắc Sơn, bọn anh còn đến chơi, ở đó non xanh nước biếc, có thể nói là thế ngoại đào nguyên. À, anh còn lưu ảnh đây.”
*thế ngoại đào nguyên: ý chỉ cảnh đẹp như ở cõi tiên.”
Dương Hạ hưng phấn, lôi điện thoại ra, tìm ảnh đưa cho Dương Miên Miên xem. Cô nhìn ảnh, xác thực chỗ đó rất xinh đẹp, non xanh nước biếc, bầu trời xanh thẳm không một gơn mây, phía trong rừng cây xanh thẳm có mấy hàng cọc gỗ vây thành hình bán nguyệt, giống như hàng rào. Bắc Sơn cách đây không xa, nhưng trước đến giờ cũng chưa từng nghe nói có một chỗ độc đáo như vậy. Không kể đến thời đại này internet phát triển, nếu như có chỗ xinh đẹp như vậy, chắc chắn đã cực hot trên mạng. Dương Miên Miên đem điện thoại cho Bạch Vô Thường xem, hắn liếc mắt một cái.
Đúng là phong cách cư trú của Vu tộc.
Trên đường về, Dương Miên Miên lại hỏi Bạch Vô Thường về Vu tộc một cách kỹ càng. Nghe đồn Vu tộc là một tộc đàn thần bí, tộc dân không nhiều, cũng gần như không giao lưu với thế giới bên ngoài. Theo truyền thuyết, nữ nhân Vu tộc đều có bản lĩnh ngự linh, nếu có thể trở thành Đại vu, thậm chí còn có thể thông hiểu ý trời. Nhưng những người có tiếp xúc với người của Vu tộc ít đến đáng thương, những lời này cũng chỉ là đồn đãi, không có khảo chứng.
“Đến anh cũng không biết sao?” Dương Miên Miên có chút kinh ngạc.
Bạch Vô Thường nhướng mày, cười cười: ”Tiểu Miên Miên của anh à, em tưởng Bạch ca ca của em có bản lĩnh thông thiên sao? Người Vu tộc sau khi c.h.ế.t cũng không đến Địa phủ, anh cũng chỉ là do trước đây có duyên gặp được một cô gái Vu tộc nên mới biết được ít thông tin thế thôi.”
Dương Miên Miên kinh ngạc: “Người Vu tộc c.h.ế.t đi không đi địa phủ thì đi đâu?”
“Ngoài Địa phủ ra còn có Đông Nhạc Đại Đế Thái Sơn Minh Phủ, hơn nữa ngũ hành tam giới lớn như vậy, mọi người đều tự có tạo hóa của mình.” Dương Miên Miên là lần đầu tiên nghe được chuyện này, cảm thấy rất mới lạ. Cô có thể coi là nhân viên ngoài biên chế của Địa phủ, nhưng từ nhỏ đã tiếp thu chủ nghĩa duy vật của Mác, lấy sự phát triển của khoa học kỹ thuật làm trung tâm, yêu ma quỷ quái cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Hai người nói chuyện không chú ý đến Dư Duyên đang ở bên cạnh. Anh đẩy kính, nghe bọn họ nói chuyện yêu ma quỷ quái, biểu tình cũng không thay đổi chút nào.
Tuy rằng người trong thôn chất phác, nhưng một cô gái ở cùng hai người con trai trong cùng một nhà cũng có chút không thích hợp, sau khi cân nhắc, Dương Miên Miên để lại phòng mình cho hai chàng trai, mình qua nhà thím Lý bên cạnh, ngủ cùng con gái của thím. Dương Trí Viễn vẫn ở nhà chú ba uống rượu, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người con trai. Có chút xấu hổ.
“Chúng ta ngủ cùng nhau sao?”Bạch Vô Thường nhìn chiếc giường ba Dương chuẩn bị cho con gái, rộng mét 8, vỏ chăn hường phấn lại còn có ren.
Dư Duyên nhấc mí mắt lên nhìn một cái, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, mở hình ảnh giải phẫu trong máy điện thoại ra xem, không nói chuyện.
“Haizz…’ Bạch Vô Thường đặt m.ô.n.g ngồi trên mép giường, chân dài bắt chéo, một tay chống trên lưng ghế của Dư Duyên: ”Cậu nhạt nhẽo như vậy, sao Dương Miên Miên lại thích cậu được”
Dư Duyên vẫn không để ý đến hắn, lần này đền cả nhìn hắn một cái anh cũng lười. Bạch Vô Thường nhìn sườn mặt Dư Duyên, ánh mắt thèm thuồng, thuần âm thân thể, thèm quá đi, thể xác như vậy nhập vào mới hoàn mỹ chứ, không như thân xác này, không linh hoạt chút nào. Nhưng đây là người của Dương Miên Miên, hắn không thể động vào. Bạch Vô Thường xoa mặt, đứng dậy ra khỏi phòng. Nghỉ phép không dễ, hắn vẫn nên tranh thủ thời gian đi làm việc vui vẻ. Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Dư Duyên mới buông di động xuống, nhíu mày, ngón tay người vừa đi lúc nãy vô tình động vào tay anh.
Ngón tay không có chút độ ấm nào.