Cửa ở tường phòng khám có chút thấp, Dư Duyên hơi hạ eo tiến vào, lộ ra một chút cảm giác xa cách.
Đối lập với Triệu Anh Hùng mồ hôi đầy đầu, lưng áo ướt đẫm, dáng vẻ chật vật, Dư Duyên toàn thân thoải mái, tóc tai vào nếp không hề loạn, đến gần cũng không ngửi thấy mùi mồ hôi.
Máy làm lạnh di động tới rồi…..
Dương Miên Miên lắc đầu: ”Chưa tìm thấy”.
Cô không nhịn được hướng về Dư Duyên nửa bước. Tuy rằng đều có thể làm lạnh, nhưng đám mặt quỷ xấu xí kia làm sao sánh được với Dư Duyên.
“Vừa rồi cô nói chuyện với ai vậy?” Triệu Anh Hùng ngó nghiêng nhìn vào con hẻm nhỏ. Mũi hắn lúc này vừa lúc dính trên mặt của ông chú ma mặt mày trắng bệch.
Dương Miên Miên chuyển tầm mắt: ”Không có gì, chắc là anh nghe nhầm tiếng gió thôi.”
Cô nhìn vào ngõ nhỏ, ánh mắt sâu kín. Không biết từ đâu nổi lên một trận gió, xuyên qua hẻm nhỏ, làm dậy lên một trận tiếng nức nở như tiếng người nói chuyện.
Dương Miên Miên chớp mắt: ”Anh xem, là tiếng gió đấy.”
“Lạ nhỉ, gió ở đâu thổi đến vậy?” Triệu Anh Hùng nói thầm một câu, đứng thẳng lại.
Triệu Anh Hùng sờ sờ mũi có chút lạnh, rồi rời khỏi ngõ nhỏ, tiếng gió đột nhiên im bặt, ngõ nhỏ lại rơi vào yên ắng.
“Tà môn”, Triệu Anh Hùng mở to hai mắt nhìn.
Tầm mắt Dư Duyên dừng ở con ngõ nhỏ, chậm rãi dò tay vào, từ phía có mặt trời, dần dần đưa vào con ngõ tối.
Tay của hắn hàng năm tiếp xúc với tử thi, dùng nhiệt độ t.h.i t.h.ể mà phán đoán thời gian tử vong, cực kì mẫn cảm với nhiệt độ. Ngõ này so với bên ngoài có khi phải lạnh hơn 10 độ không biết chừng.
Không hợp lý! Con ngươi hắn rũ xuống, mắt kính kính chiếu ánh mặt trời thành một mảnh chói lóa.
Đúng lúc này, điện thoại Triệu Anh Hùng vang lên, là Lý Đội gọi.
Triệu Anh Hùng liếc mắt nhìn Dương Miên Miên một cái, tiếp điện thoại.
Dương Miên Miên không thèm để ý Triệu Anh Hùng, lực chú ý đặt trên ngón tay Dư Duyên, thèm nhỏ dãi a…. Cô cũng không phải dạng mê sắc, nhưng mà ngón tay này, cô không thể không tán thưởng, thực sự hoàn mỹ.
Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay xinh đẹp. Dương Miên Miên động lòng, không ngừng chà xát mấy chiếc móng vuốt của mình. Có lẽ là ánh mắt cô nóng quá, Dư Duyên quay đầu nhìn cô một cái, thu tay về, để trước mặt Dương Miên Miên.
Oa, nhìn gần lại càng đẹp a…
Mu bàn tay vừa mịn vừa trắng, trông như không có lỗ chân lông. Dương Miên Miên không biết ngại là gì, thoải mái nhìn ngắm.
“Anh dùng gì dưỡng da tay vậy?” Dương Miên Miên nhịn không được hỏi.
Dư Duyên ngây ngốc, môi giật giật.
“Dư lão sư….hai người….” Triệu Anh Hùng nghe điện thoại xong quay qua thấy một màn này… Có phải là hắn quay lại không hợp thời điểm không?
Dư Duyên thu tay, lãnh đạm hỏi: ”Chuyện gì?”
“À”, Triệu Anh Hùng nhớ tới chính sự, nho nhỏ kinh hô: ”Lý Đội vừa gọi điện thoại tới nói Thành Đông lại xảy ra án mạng, bảo tôi nói với anh cùng qua.”
Dư Duyên: ” Đi thôi”
Triệu Anh Hùng vội vàng đuổi kịp.
Hai người bước qua cảnh giới tuyến, bỗng choáng váng. Hồi nãy họ đi xe công vụ tới, đồng nghiệp có việc đã lái xe đi mất rồi. Nắng nôi thế này, nơi này quỷ còn không thèm tới, họ làm sao về được?
Vừa lúc Dương Miên Miên đi tới, bước qua cảnh giới tuyến đi về chiếc xe secondhand của mình. Triệu Anh Hùng nhìn thấy Dương Miên Miên, não chợt sáng lên một chiếc bóng đèn, vội vàng đuổi theo: ”Dương tiểu thư, không phải cô làm tài xế sao, chở chúng tôi một đoạn đi!”
Dương Miên Miên giữ chặt cửa xe, hỏi lại: ”Anh có chắc không?”
“Thật sự, tôi không nói đùa, làm ơn.”
Dương Miên Miên nhìn Dư Duyên, lại nhìn Triệu Anh Hùng, mím môi: ”Vậy các anh lên đi.”
Được cho phép, Triệu Anh Hùng thở phào nửa hơi. Nửa hơi còn lại, hắn vừa mới vào xe đã bị khí lạnh làm cho nghẹn trở về: “Xe cô sao mà lạnh kinh vậy”
“Chắc là quên tắt điều hòa.” Dương Miên Miên thuận miệng bịa ra.
Xe này quanh năm tiếp khách quỷ hồn, không lạnh mới là lạ.
Không những thế, trong xe vẫn còn tàn lưu âm khí. Người thường ngồi xe này, nhẹ thì đau đầu mệt mỏi, nặng thì ác mộng liên tục.
Triệu Anh Hùng còn chưa thi bằng lái, về phương diện này căn bản là không hiểu biết, không nhận ra lỗ hổng. Một khi xe đã tắt máy, điều hòa lập tức sẽ tắt, làm gì có chuyện quên như cô nói chứ. Dư Duyên khóe mắt liếc Triệu Anh Hùng ngu ngốc tin người, im lặng không nói gì.
Lúc này trời đã chạng vạng, mặt trời dần ngả dần về Tây, đem bầu trời phía Tây nhuộm thành màu đỏ. Ngày đêm nhập nhằng, là thời điểm ma quỷ dễ đi lại nhất. Điện thoại Dương Miên Miên tích tích kêu lên một tiếng. Cô mở điện thoại lướt qua, địa chỉ trùng với nơi Triệu Anh Hùng vừa nhờ cô đưa tới.
Khu biệt thự B Thành Đông.
Nơi này cô từng nghe qua, là nơi ở của kẻ có tiền a….
Chờ Dương Miên Miên lái xe đến nơi, hiện trường đã bị vây cảnh giới tuyến. Từ xa đã thấy Lý Đội đứng ngoài cảnh giới tuyến, đang trông ngóng mà nhìn về phía bên này trông qua, như thể đang chờ ai.
“Cảm ơn cô!”. Xe vừa dừng, Triệu Anh Hùng mở cửa xe chạy xuống, không quên nói vọng lại một câu.
“Từ từ!”, Dương Miên Miên gọi hắn lại.
“Có chuyện gì vậy?”, Triệu Anh Hùng quay người
Dương Miên Miên nhìn Dư Duyên và Triệu Anh Hùng, lạnh lùng nói: ”Tiền xe đâu?”
Cô chính là nô lệ trung thành của đồng tiền, một cắc cũng không thể thiếu.
Dư Duyên quay đầu nhìn Triệu Anh Hùng. Triệu Anh Hùng mặt phốc một cái đỏ hồng, nhanh nhẹn móc tiền xe trong túi ra.
Dương Miên Miên thu tiền, lúc này mới bắt đầu đánh giá xung quanh. Người chít được công nhân bảo vệ môi trường phát hiện chít ở bồn hoa của nhà mình. Khi chít thất khiếu đổ máo, biểu tình dữ tợn. Giờ là lúc tan tầm, người trong tiểu khu ngày càng đông, biết được có án mạng, vừa tò mò lại vừa sợ hãi đứng xem, chốc lát đã đem hiện trường vây lại mấy vòng.
Dương Miên Miên quét mắt một vòng, sắc mặt khó coi: Không thấy hành khách của cô!
Dương Miên Miên mở app ra nhìn lại thông tin chuyến xe, phát hiện thông báo có khách đã không thấy nữa. Có người đoạt kế sinh nhai của cô!
Dương Miên Miên hoàn toàn cụt hứng. Lý Đội thấy Dư Duyên cùng Triệu Anh Hùng từ xe của Dương Miên Miên bước xuống liền nghi hoặc hỏi thăm Triệu Anh Hùng. Sau khi nghe Triệu Anh Hùng nói rằng gặp cô ở phòng khám Quý thị, lông mày Lý Đội cau thành hình chữ bát.
“Lúc cô ấy ở phòng khám Quý thị có làm gì bất thường không?”
“Không có ạ.” Triệu Anh Hùng lắc đầu: ” Đều rất bình thường”.
Chỉ là có điểm “gan trâu” thôi, Triệu Anh Hùng nghĩ trong lòng.
Lý Đội biểu tình nghiêm túc: ”Có điểm bất thường, hiện trường hai vụ án đều liên quan đến cô ấy, cậu gọi cô ấy đến đây một chút.”
Dư Duyên đang đeo bao tay chuẩn bị làm việc, nghe Lý Đội nói, liền tháo một bên găng tay đã đeo ra, lại thong thả một lần nữa đeo vào.
Dương Miên Miên lúc này đang hờn dỗi vì bị cướp khách. Cô làm công việc này lâu như vậy, còn chưa gặp trường hợp này bao giờ. Đây chính là cướp đi điểm tích lũy cùng cơ hội thăng chức của cô! Thật là không chấp nhận được.
Lúc Triệu Anh Hùng đến nơi là nhìn thấy vẻ mặt này của Dương Miên Miên. Hắn có chút lúng túng, lời nói đến đầu lưỡi rồi vẫn không thốt ra được.
Ngược lại Dương Miên Miên lại là người mở lời trước: ”Anh có chuyện gì sao?”
Triệu Anh Hùng nỗ lực nặn ra một cụ cười trừ: ” Đội trưởng muốn cô qua đó một chút”.
Dương Miên Miên trầm mặt hỏi Triệu Anh Hùng: ”Hỏi anh một chuyện, nếu có người đoạt công việc của anh, anh sẽ làm gì?”
“Cái này…”
Câu hỏi bất ngờ, Triệu Anh Hùng gãi gãi đầu, suy nghĩmột chút liền trả lời: ”Cũng không có cách nào khác, chỉ có thể là do đối phương giỏi hơn tôi, tôi sẽ tìm một công việc khác vậy.”
Câu trả lời này dĩ nhiên không thể làm dịu đi tâm trạng bạo phát của Dương Miên Miên. Cô căng chặt mặt, liếc mắt mắng Triệu Anh Hùng một câu: ”Không có tiền đồ!”
Dương Miên Miên đến gặp Lý Đội, tuy tâm tình không tốt nhưng vẫn duy trì phép lịch sự: ”Lý Đội có chuyện tìm tôi sao?”
Lý Đội lần đầu tiên gặp mặt Dương Miên Miên. Ông đã làm cảnh sát được hơn 20 năm, người có tội hay không, ông chỉ cần liếc mắt một cái là rõ. Nhưng cô gái trước mặt này, ông không nhìn ra gì khác thường, hoàn toàn sạch sẽ.
Đấy là ấn tượng đầu tiên của ông về Dương Miên Miên. Ánh mắt trầm tĩnh sáng ngời, đây không phải là ánh mắt của một kẻ ác đồ. Nhưng kế tiếp, hắn lại sinh ra một cỗ quái dị. Cô bé này quá là bình tĩnh đi, lúc đối diện với hắn, mắt cũng không hề động một tí. Đây không phải là phản ứng của một cô bé hai mươi tuổi chưa trải đời nên có.
Giống như trong mắt cô bé này, Lý Đội không có gì khác những người khác.
Tầm mắt Lý Đội nhìn quanh, dừng lại trên người Dư Duyên đang đeo bao tay, bỗng nhiên nghĩ đến: cô gái này cho hắn một cảm giác giống như Dư Duyên vậy!