Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 7

Lúc thủ trưởng giới thiệu Dư Duyên có nói rằng người này tâm tính lương bạc, không có cảm xúc với mạng người, người sống hay người chết trong mắt hắn không có gì khác nhau. Cũng may là hắn đứng vào đội ngũ pháp y, nếu không cũng không biết là sẽ thành dạng gì.

Lý Đội nhớ tới những lời này của thủ trưởng, không nhịn được đánh giá lại Dương Miên Miên một chút. Nếu nói như vậy, tâm thái này của Dương Miên Miên cũng không hẳn là chuyện tốt. Cũng may lấy kinh nghiệm nhìn người hai chục năm của mình, ông không nhìn ra Dương Miên Miên có chút khuynh hướng chống đối xã hội nào, so với Dư Duyên thì tốt hơn nhiều. Chắc là ông suy nghĩ nhiều rồi.

Lý Đội chỉnh lại mũ của mình, nói với Dương Miên Miên: ”Tôi biết chuyện của cháu, sợ rằng cháu sẽ bị ám ảnh tâm lý.”

“Cháu không sao.”

Lý Đội trán nổi đầy gân xanh: ”Cháu tuổi trẻ kiên cường là chuyện tốt. Tôi có xem qua tư liệu của cháu. Cháu tốt nghiệp ngành luật, sao lại đi làm tài xế vậy?”

“Tài xế có gì không tốt ạ?” Dương Miên Miên hỏi ngược lại.

Lý Đội biểu tình cứng đờ, ho khan hai tiếng: ”Cũng không có gì không tốt.”

Là nhân viên công vụ, ông phải chú ý lời ăn tiếng nói, không thể nói rằng làm tài xế là không tốt được. Chỉ là ý này không phải người sáng suốt một chút đều nhìn ra sao?

Dương Miên Miên ngọt ngào cười: ”Chú cũng nghĩ thế sao? Cháu cũng thấy rất ổn ạ.”

Đứa trẻ này là bị ngốc sao. Lý Đội khóe miệng co rút: ”Người nhà cháu không có ý kiến gì về công việc của cháu sao? Họ cũng đồng ý à?”

Dương Miên Miên gật đầu: ”Ba cháu cũng cho rằng công việc này phù hợp với cháu.”

“Sao có thể thích hợp với cháu…” Lý Đội nói được nửa câu, nhớ lại đúng là trong tư liệu gia đình có nhắc đến ba cô cũng là một tài xế. Lý Đội hỏi: ”Ba cháu cũng làm nghề này sao?”

Dương Miên Miên lần nữa gật đầu: ”Vâng, xe này cũng là ba tặng lại cho cháu làm việc.”

Lý Đội tiếc hận thở dài. Định hướng của cha mẹ quyết định tương lai của con, ông làm cảnh sát bao lâu, gặp tình huống này cũng nhiều. Chỉ là nhìn cô bé trong sáng trước mặt, Lý Đội có chút không đành lòng. Đứa bé tốt như vậy, lại bị ba mẹ cản trở tương lai.

“Hiếu thuận là đức tính tốt, nhưng cũng phải suy tính một chút. Người ta nói tri thức có thể thay đổi tương lai, cháu học nhiều vậy chắc cũng hiểu được đạo lý này. Sao cháu không tìm việc khác, tìm một công ty luật chẳng hạn?”

Dương Miên Miên lắc đầu: ”Không cần đâu chú, cháu thấy làm tài xế khá ổn.”

Lý Đội: ”…”

Chắc lần này ông nhìn lầm rồi. Căn bản cô bé này không phải là một người tâm lý kiên cường, cô hẳn là một khúc gỗ.

Dư Duyên một bên nhìn Lý Đội hận sắt không rèn được thành thép, thử làm hướng nghiệp. Hắn yên lặng mang bao tay, bắt đầu làm việc.

Lý Đội vẫn chưa ý thức được nội dung câu chuyện đã vượt ra khỏi ý định ban đầu. Là một người cha, đầu óc hắn bây giờ tràn ngập ý nghĩ làm sao để khuyên đứa trẻ này thay đổi công việc. Chỉ là có vẻ như không có tác dụng… Chưa nói đến Dương Miên Miên có hài lòng với công việc này không, chỉ là nói về mặt thể chất, cô không thể đổi công việc khác được. Trời sinh cô bát tự toàn dương, là mạng cô độc, vừa hay công việc này tiếp xúc âm khí lại có thể dung hòa nhuệ khí của cô.

Muốn sống thêm mấy năm, cô đã ước định là phải làm tài xế rồi, hoặc có thể nói, công việc đưa rước quỷ hồn này là việc sinh ra dành cho Dương Miên Miên.

Dư Duyên đi chưa được 5 phút đã quay lại. Thi thể không có gì lạ, hiện trường sạch sẽ, không có dấu vết vật lộn, là hiện trường đầu tiên. Trên người người chết cũng không có ngoại thương, nhưng hắn vừa dùng ngón tay đè ép bụng, bên trong hẳn là đã sớm không có nội tạng. Khám nghiệm ban đầu xác định tình trạng t.h.i t.h.ể này giống với các t.h.i t.h.ể phát hiện ở phòng khám Quý thị.

Thấy Dư Duyên xuất hiện, Lý Đội không kiên nhẫn giảng giải cho Dương Miên Miên nữa, quay qua hỏi: “Thế nào?”

Dư Duyên thong thả tháo bao tay: “Hẳn là cùng một người gây ra”.

Nhắc đến chữ “người” hắn ngưng một chút. “Người” sợ rằng không làm ra được sự tình này.

Dương Miên Miên còn chưa đi, hiển nhiên nghe được kết luận này.

Lý Đội lại hỏi: “Thời gian tử vong thế nào?”

Dư Duyên chà xát ngón tay: “Hẳn là khoảng 2 giờ trước, muộn nhất là 4 giờ rưỡi.”

Hắn tuy nói “hẳn là” nhưng ngữ điệu là thập phần chắc chắn.

Lý Đội quá hiểu khả năng của Dư Duyên. Nếu hắn đã nói như vậy hẳn là không sai.

Bốn giờ rưỡi, giữa ban ngày ban mặt, ngẫu nhiên sẽ có người qua lại, mà một người sống sờ sờ như vậy lại bị giết ở chính bồn hoa trước cửa nhà mình, không thể một động tĩnh cũng không có.

Liền trong 1 ngày đã có 5 người chết, Lý Đội bỗng nhiên có cảm giác sắp sứt đầu mẻ trán.

Thấy Dương Miên Miên vẫn đang chờ, ông dừng lại một chút, liền bảo cô về trước.

Nếu Dư Duyên nói người bị hại trước 4 giờ rưỡi, Dương Miên Miên tuyệt đối không thể là hung thủ. Lúc đấy cô đang cùng bọn Triệu Anh Hùng ở phòng khám Quý thị, làm gì có thời gian đi jeet người. Còn việc cô 2 lần xuất hiện ở hiện trường, đành coi như trùng hợp.

Dương Miên Miên nghe Lý Đội nói xong cũng không lập tức rời đi. Cô đã biết, người làm liên lụy cô cùng với người đoạt công việc của cô là cùng 1 người. Thù cũ nợ mới, cô không thể bỏ qua thế được.

Nhưng mà việc này liên đới quá nhiều, lại còn có cảnh sát nhúng tay, nếu như bị phát hiện, có khi cô sẽ bị xem là bị tâm thần không chừng.

Dương Miên Miên có chút rối rắm, liền nắm tay Lý Đội hỏi: “Có việc này cháu muốn hỏi chú một chút. Nếu có người cướp công việc của chú, chú sẽ làm gì?

Lý Đội mặt si ra: “Cháu hỏi gì cơ?”

“Nếu có người cướp việc của chú…”

Lý Đội chấn động: “…”

Dương Miên Miên: “…”

Này động đến vấn đề mẫn cảm a~. Lý Đội vốn dĩ tính toán Tết nay sẽ được thăng chức. Xảy ra việc này, xử lý không tốt, đừng nói đến thăng chức, nói không chừng còn bị cho về nhà ăn không ngồi rồi. Chẳng lẽ có người hãm hại ông? Dương Miên Miên hai lần xuất hiện ở hiện trường là biết gì sao? Trong đầu Lý Đội hiện ra muôn vàn khả năng.

Dương Miên Miên nhấp môi không nói chuyện. Vấn đề này hỏi sai người rồi.

“Lý Đội…Lý Đội!”

Lúc này, Triệu Anh Hùng đầu đầy mồ hôi chạy tới: “Chúng tôi vừa kiểm tra, camera trước cửa nhà nạn nhân chắc sẽ có ghi lại quá trình.”

Mắt Lý Đội nháy mắt sáng lên, lập tức đem chuyện của Dương Miên Miên vứt lại sau đầu. Có camera sẽ có manh mối, vụ án này có thể nhanh chóng giải quyết rồi, đến lúc đó xem kẻ nào lại dám động đến vị trí của ông.

Dương Miên Miên dẩu miệng quay về, chưa đi được hai bước liền đụng phải người tới. Máy lạnh di động cũng không thể cứu vớt tâm trạng của cô.

Dư Duyên hạ mắt kính, con ngươi lạnh nhạt màu trà dừng trên mặt Dương Miên Miên, nhìn đến hai môi dẩu lên như hai quả táo đỏ treo trên quai hàm, khóe miệng hắn như có như không nhếch lên một chút.

“Không ai có thể cướp đi công việc của tôi.”

“Cho nên?” Dương Miên Miên chớp mắt.

“Hoặc là cướp về, hoặc là làm cho hắn phải tự đưa lại cho tôi!”

Tâm trạng Dương Miên Miên nháy mắt bừng sáng.
Bình Luận (0)
Comment