Tối đến, một chiếc BYD chậm rãi tiến vào khu biệt thự. Nơi này mới xảy ra án mạng, mọi người đều sợ, không ai dám ra ngoài ban đêm.
Dương Miên Miên tìm chỗ đậu xe, chỗ này vừa đẹp có thể nhìn đến ngôi biệt thự có người chết kia.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, câu đối đỏ đã bị xé đi, thay bằng đôi đối phúng viếng màu trắng.
Dương Miên Miên không do dự, tiến đến nhấn chuông cửa. Chuông vừa đổ 1 tiếng, cửa đã mở ra, bên trong vọng ra tiếng kinh văn. Nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông thân hình gầy yếu, mắt đỏ hoe, Dương Miên Miên mắt trầm đi vài phần.
“Cô đến thắp hương cho ba sao, vào đi.”. Tô Lãng thấy Dương Miên Miên biểu tình nghiêm túc, lại mặc đồ đen từ trên xuống, nghĩ là đến phúng viếng, liền mời vào luôn.
Tô Lãng dẫn theo Dương Miên Miên đi vào sảnh. Chỉ sau ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ, đại sảnh biệt thự đã được bố trí thành linh đường xong xuôi.
Ánh mắt Dương Miên Miên dừng lại ở giữa đại sảnh, nơi có một nhà sư đầu trọc đang ngồi xếp bằng gõ mõ, bên cạnh đệm hương bồ là chiếc đài đang phát ra loại nhạc giống nhạc sàn. Kinh Phật cô nghe hồi nãy chính là từ chiếc đài này truyền tới.
Tô Lãng nhìn thấy ánh mắt của Dương Miên Miên, giải thích: ”Việc của ba phát sinh đột xuất, mẹ tôi có chút sợ hãi nên mời nhà sư về làm phép đuổi tà khí.”
Dương Miên Miên nghe xong mắt lóe một chút. Nhà sư thời nay đều dùng nhạc sàn tụng kinh hả? Thật là biết bắt kịp thời đại.
“A Lãng, ai đấy con?” Một người phụ nữ trung niên vừa nói vừa đi qua. Người này mặt mũi giống Tô Lãng vài ba phần, đôi mắt bà hơi đỏ lên, nhưng trên mặt lại chẳng lộ ra mấy bi thương.
Tô Lãng chào mẹ một tiếng: “ Đây là bạn lúc sinh thời của ba, tên là…”- Hắn dừng một chút.
“Dương Miên Miên.”- Dương Miên Miên thay hắn trả lời.
Bà Tô nhíu mắt đánh giá Dương Miên Miên một chút. Ông già Tô làm sao lại có bạn bè trẻ thế này?
“Sao trước đây chưa bao giờ nghe ông nhà nhắc đến cô nhỉ” - Bà Tô ngữ khí đề phòng.
Chẳng lẽ là người tình đến giành gia tài sao?
Dương Miên Miên nhìn Tô Lãng: “Tôi đến tìm anh ấy!”
“Tôi?” Tôi không quen cô mà!” - Tô Lãng vẻ mặt chợt ngốc.
Bà Tô mặt trầm xuống, quả nhiên là đến tranh gia tài.
Dương Miên Miên: “Hiện tại không phải quen rồi sao?”
Cô vốn dĩ định đến tra xem ngôi nhà này có quan hệ gì với phòng khám kia.
Cô trên danh nghĩa là tài xế của Âm phủ, nhưng cũng không phải loại quỷ nào cũng làm khách của cô.
App Kim Mãn Lộ có 3 quy tắc chọn khách: không tiếp lệ quỷ, không tiếp oán quỷ, không tiếp chết oan. Nói đơn giản thì chính là chỉ có trường hợp dương thọ hết, hoặc là như nữ nhân váy trắng kia, tuy là đột tử nhưng không có oán niệm. Những hồn ma này tâm hồn sạch sẽ mới được hệ thống cho qua. Sau khi họ về nhà, trong tuần thất đầu tiên sẽ được Hắc Bạch Vô Thường đến đón đi, chờ đầu thai.
Hiện tại trên toàn thế giới tỷ lệ sinh thấp như vậy, Quỷ ở Địa phủ lại ngày càng tăng, quỷ chờ đợi luân hồi thực sự rất nhiều. Quân viên Địa phủ lại càng muốn có nhiều quỷ muốn báo thù báo oán, tình nguyện ở lại nhân gian một quãng thời gian, tiện thể làm giảm khối lượng công việc của họ một chút, vì vậy hệ thống sẽ tự động không tính đến oán quỷ.
Ông Tô rõ ràng đã được xét qua, theo lý thuyết hẳn là dương thọ đã hết, chết tự nhiên, hiện tại lại đột nhiên không thấy, Dương Miên Miên cảm thấy có chút cổ quái.
Nhưng hiện tại nhìn qua Tô Lãng, cô đại khái đã hiểu nguyên nhân.
Dương Miên Miên nhìn trên n.g.ự.c Tô Lãng, hỏi: “Có phải anh gần đây mới làm phẫu thuật thay nội tạng gì không?”.
Bà Tô nghe thấy vậy, sắc mặt đại biến: “Cô lấy thông tin ở đâu vậy?”
Con bà tháng trước mới làm phẫu thuật thay tim, nhưng bởi vì nguồn lấy tạng là bất chính, nên bà không hề nói với ai. Chẳng lẽ ông Tô nói ra? Thật là cái gì cũng dám nói. Giờ bị cô gái này bắt lấy điểm yếu rồi, phải làm sao đây.
Bà Tô trong lòng thấp thỏm, ngữ khí lại tỏ vẻ cường thế: “Con tôi thân thể rất tốt, không phải làm phẫu thuật thay tim gì cả. Tôi nói với cô, cô định lấy cái này tống tiền tôi, không có cửa đâu!”
“Mẹ…” Tô Lãng nghi hoặc, không hiểu tại sao mẹ mình lại phản ứng thái quá như vậy, chỉ là phẫu thuật thôi mà, sao lại cứ phải chối?
Dương Miên Miên nhàn nhạt nói: “Tôi cũng chưa nói anh ta làm phẫu thuật tim.”
Bà Tô biểu tình cứng đờ. Dương Miên Miên nói thêm: “Tôi cũng không phải tới đòi tiền.”
Còn chưa đòi đến chính chủ, quỷ kia ắt hẳn sẽ lại đến. Dương Miên Miên lại lướt mắt qua vị hòa thượng ở đại sảnh.
Hòa thượng tuy là giả, nhưng chuỗi hạt Phật kia lại là thật, mặt trên toả ra kim quang. Có chuỗi hạt này của hòa thượng, quỷ kia ắt hẳn sẽ không dám tới.
Dương Miên Miên suy nghĩ, lấy di động mở app Kim Mãn Lộ, đau lòng dùng 10 điểm đổi lấy một chiếc bùa đuổi ma.
10 điểm đó, hôm nay một điểm còm cũng chưa kiếm được, vậy mà phải cho không 10 điểm, gan cô muốn ứa máu a~.
Cô đưa tay vào túi xách, cô giả bộ lục lọi một chút, sau đó đưa lá bùa ra trước mặt Tô Lãng.
“Bùa này anh cầm đi, đem theo bên người, đảm bảo bách quỷ bất xâm.”
Tô Lãng: “…”
Nói nửa ngày thì ra là lừa đảo. Tô Lãng hàng năm đều ở nước ngoài, chịu sự ảnh hưởng của văn hóa duy vật của phương Tây, căn bản là không tin mấy việc này. Chỉ là hắn thấy Dương Miên Miên xinh xắn đáng yêu, không nỡ lòng cự tuyệt, huống chi hắn cũng không thiếu tiền.
Tô Lãng duỗi tay nhận bùa, hỏi: ”Bao tiền?”
“Một trăm!”
“Cô lấy giấy loại vẽ bùa liền đòi một trăm, cô nghĩ chúng tôi coi tiền như rác sao”. Bà Tô sau khi biết Dương Miên Miên chỉ là giả thần giả quỷ, sắc mặt bắt đầu không tốt: “Chúng tôi không chào đón cô, mời cô lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Dương Miên Miên cũng không thèm để ý, ngay sau đó lấy lại tấm bùa trên tay Tô Lãng, nói: “Các người không cần thì thôi, sau này đừng hối hận. Chắc bà chưa biết, sáng nay một phòng khám ở Tây Thành chết một lúc 4 người, cả bác sĩ đến y tá.”
“Cô nói gì?”
Bà Tô sắc mặt tái nhợt. Bà sáng nay mới từ Bắc Kinh quay về, còn chưa biết Cẩm Thành xảy ra việc gì. Bà Tô nghe Dương Miên Miên nói, thấy chột dạ, ngoài bà ra không ai hiểu rõ hơn những việc thương thiên hại lý các bà đã làm.
Sau khi làm ra chuyện đó, bà luôn cảm giác có thứ gì đó đi theo bà, nên bà mới trốn đi Bắc Kinh. Sau khi ông Tô chết, lòng bà vẫn luôn bất ổn nên mới mời đại sư tới làm pháp sự. Hiện tại nghe được thông tin này, lưng bà một thoáng lạnh run.
“Một trăm đúng không, được rồi, tôi mua!”
Dù hữu dụng hay vô dụng, coi như mua được một chút yên tâm. Bà Tô vừa nói, vừa mở ví lấy ra một tờ tiền đỏ.
“Chờ một chút!” Dương Miên Miên thu lá bùa về một chút: “Tôi đổi ý rồi, tôi bán một nghìn.”
Bà Tô tức giận, nhưng mà lòng vẫn chưa yên, khẽ cắn môi, lại lấy thêm mấy tờ tiền trong túi. Dương Miên Miên vui vẻ đặt lá bùa vào tay Tô Lãng, dặn: “Anh cất kĩ vào đấy, ngàn vạn lần đừng đánh mất, cái này giá một nghìn đó.”
“A di đà phật!” Lúc này, vị hòa thượng đột nhiên đi tới: “Vị cô nương này đừng đi lừa người khác. Lão nạp có mấy chiếc bùa ở đây, giúp người lương thiện gặp dữ hóa lành”.
Dương Miên Miên trừng mắt, vị hòa thường giả này lại muốn cướp miếng cơm của cô. Bà Tô bình tĩnh lại, không phải có đại sư trấn pháp ở đây sao, vừa rồi bị Dương Miên Miên dọa, suýt quên mất điều này.
“Vậy kính xin đại sư bán cho ta một ít.” Bà Tô nói với hòa thượng.
Thiện Trí chắp tay trước ngực: “Người xuất gia không nói chuyện tục vật, thiện nữ có tâm xin tăng thêm chút tiền dầu tiền lễ là được rồi.”
Bà Tô mặt đầy thành kính: “Nhất định rồi ạ.”
Dương Miên Miên trơ mắt nhìn vị hòa thường lôi trong áo ra một xấp giấy bùa, mỗi lá hoa văn giống nhau y đúc. Đây là bùa bán sỉ mua một tặng một sao?
Thật đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, hắn vừa rồi còn đang nghĩ làm sao bán bớt được xấp bùa này. Thiện Trí liếc mắt nhìn cô gái trước mặt, lừa đảo cũng không ra hồn, không chuẩn bị gì sao?
Bị người bê đá đập vào chân, Dương Miên Miên thấy thật không vui.
“Phật châu của đại sư là làm từ gì vậy, thơm quá”, Dương Miên Miên nói, bỗng giơ tay lên chuỗi phật châu sờ soạng một phen. Thiện trí vội lùi một bước về sau: “Hồ nháo! Đồ của tôi sao lại có thể để cho người khác tùy tiện khinh nhờn như vậy?”
“Không cho sờ thì thôi, làm gì phải tức giận như vậy.” Dương Miên Miên nghe lời thu tay.
Nhưng mà lúc nãy sờ vào Phật châu, dương khí trên người cô đã đ.â.m một lỗ thủng trên công đức kim quang. Trong thời gian ngắn công hiệu của Phật châu này chỉ sợ sẽ bị suy giảm nghiêm trọng.
Bà Tô có lá bùa của hòa thượng, liền thấy Dương Miên Miên chướng mắt, nói với con trai: “Còn cầm tờ giấy loại đấy làm gì, mau vứt đi.”
“Thôi bỏ đi mà mẹ, của ai cũng là mua”. Tô Lãng thương hoa tiếc ngọc, đem lá bùa để vào trong túi.
Bà Tô bất đắc dĩ, ngoài miệng vẫn chì chiết: “Thời nay con gái không thèm chú ý học hành, chỉ dựa vào vài phần tư sắc đều muốn đi lừa người khác, đúng là hồ ly tinh.”
Dương Miên Miên mặt vô tình: “Cảm ơn bà khen tôi xinh đẹp.”
Bùa bán rồi, tiền cũng đã cầm, Dương Miên Miên trực tiếp chạy lấy người. Việc phát sinh trong biệt thự kéo dài, giờ cũng đã quá 12 giờ khuya, đúng là lúc âm khí thịnh nhất trong ngày.
Dương Miên Miên đẩy cửa biệt thự ra, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ âm phong ngay gần, nhưng mà âm phong này có vẻ rất sợ cô, đến cách cô 1m liền tự động tản ra. Dương Miên Miên bất động thanh sắc hướng về xe mình. Quỷ kia quả nhiên còn chưa cam lòng, vẫn lảng vảng xung quanh. Nhưng nó cũng không trực tiếp qua, chỉ dùng âm phong tra xét. Dương Miên Miên cũng không nóng nảy, cô còn có nhiều thời gian chơi cùng nó.
Buổi sáng không ngủ, giờ lập tức có di chứng. Cô bắt đầu cảm thấy cả người choáng váng quay cuồng. Dương Miên Miên lái xe về nhà liền đi ngủ. Trước khi ngủ cô còn nghĩ, nếu có ai còn dám gián đoạn giấc ngủ của cô, cô liền đi mượn gậy khóc tang của Hắc ca đánh chết.
Ngày hôm sau, Dương Miên Miên lại bị tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức.
“Các người muốn chết sao?”