Triệu Anh Hùng khóc không ra nước mắt. Hắn cũng không muốn mới sáng sớm lại đi gõ cửa một cô gái độc thân đâu. Hắn còn chưa trải qua yêu đương, vẫn là một chàng trai nhỏ a...
Chỉ là rạng sáng hôm nay, Võ Tiểu Tứ hôn mê 2 ngày cuối cùng cũng tỉnh. Thế mà vừa mới mở mắt, cái gì cũng không nói, chỉ khóc rống loạn lên muốn gặp Dương Miên Miên, họ cũng không còn cách nào khác.
Vì thế Dương Miên Miên giống như bị oán linh ám, lại phải lần nữa ngồi trên xe của cảnh sát. Dương Miên Miên đi theo hai người, vốn dĩ tưởng là sẽ đến khu nhà khoa ngoại, thế mà trước mặt lại là khu nhà tâm thần.
Phòng 302 Khoa tâm thần, Lý Đội biểu tình tối tăm đứng bên cạnh bác sĩ. Kỳ quái chính là Dư Duyên bình thường rất ít khi tham gia phá án cũng ở đó.
Võ Tiểu Tứ nằm co quắp trên giường, run cầm cập như con gà bị dọa.
Dương Miên Miên đi theo Triệu Anh Hùng tiến vào phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy Dương Miên Miên, ánh mắt Võ Tiểu Tứ sáng lên, giống như tìm được ngọn rơm cứu mạng, té lộn nhào từ trên giường xuống, chạy lại ôm lấy chân Dương Miên Miên, hô to: “ Đại sư, cứu tôi.”
Dương Miên Miên: “…”
“Làm gì vậy?” Triệu Anh Hùng vội kéo tay Võ Tiểu Tứ ra.
Tiểu tử này lá gan cũng lớn quá đi, dám phi lễ đàn bà con gái trước mặt cảnh sát.
Dương Miên Miên nhịn ý nghĩ muốn đạp cho Võ Tiểu Tứ một cái xuống, lạnh giọng hỏi: “Anh muốn nói gì với tôi, nói ngắn gọn.”
Võ Tiểu Tứ nghe ra trong giọng cô như có sát ý, co rúm lại, ngữ khí run rẩy: “ Đại sư, tôi biết ngài có biện pháp, cầu xin đại sư cứu tôi với”.
Hôm đấy trên xe Dương Miên Miên, cô có dặn bọn hắn đừng vào phòng khám, còn có sự tình phát sinh trong xe hôm đấy, hắn không nghĩ đấy là chuyện đùa. Cô gái này là cao nhân! Thấy Dương Miên Miên, Võ Tiểu Tứ như là tìm được người để tin tưởng.
“Được rồi, người anh muốn tìm, chúng tôi đã mang đến đây rồi, giờ anh kể lại sự tình xảy ra đêm hôm đấy được chưa?” Lý Đội biểu tình không kiên nhẫn.
Võ Tiểu Tứ nhịn xuống sợ hãi trong lòng, nhìn Dương Miên Miên xong, mới kể lại chuyện xảy ra hôm đấy một lần.
Ngày đó bọn họ xuống xe xong, bởi vì mấy ngày đều không kiếm được đồng nào, Lưu Dũng thấy cửa phòng khám không khóa, liền nảy sinh ý định muốn vào trộm tiền. Vì thế họ im lặng tiến vào. Lúc ấy ở đại sảnh phòng khám không có người. Bọn họ tìm trong ngăn kéo không thấy tiền, Lưu Dũng bảo Võ Tiểu Tứ ở lại canh chừng, còn hắn đích thân ra phòng nghỉ phía sau xem thử. Võ Tiểu Tứ liền trốn dưới quầy thuốc, ngồi một lát liền thấy mệt rã rời. Trong lúc mơ màng, hắn cảm thấy có người tiến vào, giật mình một cái, mở mắt ra lại không thấy nữa, còn tưởng rằng mình nằm mơ. Lúc này hậu đường truyền đến tiếng la thảm thiết, Võ Tiểu Tứ sợ đến run người, nhưng một lát sau lại không nghe thấy gì nữa. Lo lắng Lưu Dũng bị bắt, hắn liền lén lút mò mẫm đi vào phòng nghỉ, nào biết vừa vào đã thấy 4 cỗ thi thể nằm thẳng tắp. Võ Tiểu Tứ hoảng hốt 3 hồn chỉ còn lại một, cất bước chạy, kết quả vừa quay người lại đã thấy đối mặt với một người đầy máu, lồng n.g.ự.c mở phanh!
Hắn tưởng là sợ chết rồi. Hắn tỉnh lại đã là ngày hôm nay.
“Không phải người đâu, hắn là quỷ, hắn muốn ăn thịt người!” Võ Tiểu Tứ mặt đầy hoảng sợ, cầu xin Dương Miên Miên giúp đỡ: “ Đại sư, cầu xin ngài giúp tôi, tôi đã thấy mặt hắn, hắn nhất định giết người diệt khẩu”
Dương Miên Miên khóe miệng giật giật: “Anh nghĩ nhiều rồi, nếu là quỷ, nếu lúc ấy đã không giết anh, giờ hắn càng không thèm giết anh.”
“Vậy tại sao Dũng ca lại chết?” Võ Tiểu Tứ không tin.
Dương Miên Miên nói: “Việc này anh phải hỏi hắn thôi.” Ngoại trừ quỷ thế thân, oán quỷ sẽ không tìm đến người không liên quan.
Hỏi hắn, Dũng ca cũng chết rồi, chẳng nhẽ lại đi hỏi hồn hắn sao?
Lý Đội biểu tình run rẩy, ông chờ nửa ngày cuối cùng lại là câu chuyện này sao. Ông còn đang mong Võ Tiểu Tứ nhìn thấy Dương Miên Miên sẽ nói ra một chút thông tin có giá trị, kết quả…
Chả có nhẽ cả hai vụ đều là do quỷ làm sao. Nếu như ông dám gửi bản báo cáo như vậy lên trên, đảm bảo ngày mai ông có thể cuốn gói về nhà. Lý Đội cảm thấy vụ này như là muốn lấy mạng ông vậy, chết 5 người rồi, người duy nhất chứng kiến hiện trường lại còn bị dọa điên rồi?
Lý đội trao đổi với các bác sĩ một chút, đối phương cau mày, bệnh án trong tay lại thêm mấy chữ: “Tình trạng tâm lý nghiêm trọng, đề nghị ở lại bệnh viện theo dõi.”
Dư Duyên biếu tình từ đầu đến cuối không một gợn sóng: “Anh nói anh thấy được mặt của người kia, hắn trông thế nào?”
Nhớ lại hình ảnh đấy, Võ Tiểu Tứ sắc mặt trắng bệch, dang hai tay muốn ôm lấy Dương Miên Miên, may mà cô phản ứng nhanh tránh được.
Võ Tiểu Tứ lắc lắc như mào gà một chút: “Tôi lúc ấy sợ quá, cũng không nhớ rõ, nhưng mà hắn rất gầy, mắt bị che dưới tóc, không có tròng mắt, như hai cái động, nhưng tôi biết hắn đang nhìn tôi.”
Võ Tiểu Tứ như trải qua lại tình cảnh đó, cả người run rẩy: “Tôi xoay người vừa đúng lúc nhìn đến miệng hắn,…” hắn lấy tay ước lượng độ cao: ”cái miệng kia ở ngay trước mắt tôi, cả mắt, miệng, đều là máu!!!”
Dư Duyên quay qua Triệu Anh Hùng, nói: “Nhớ kỹ, nam, khoảng 20-30 tuổi, cao khoảng 1m80, nặng khoảng 65kg, cao gầy, có tóc mái, mắt to, hai mí, gần đây có làm kiểm tra sức khỏe. Cậu đi tra một chút, gần đây Thành phố có báo người mất tích không, hoặc có thể là cả người chết…”
Triệu Anh Hùng: “Dư lão sư, chuyện này…”
“Dư Duyên, tiểu tử này đã bị dọa điên rồi, làm sao tin được chứ?”
Dư Duyên đẩy kính, không nói.
Lý Đội trầm mặc hai giây: “Thôi được, tra thì tra, dù sao cũng không có manh mối nào khác.”
Lúc này, phòng khám đột nhiên có một trận gió nhẹ, thổi bay rèm cửa. Mọi người không ai chú ý đến, chỉ riêng Võ Tiểu Tứ quay đầu nhìn về phía cửa.
Chỗ đấy có một bé trai ôm bóng, làn da thật trắng, mặt bánh bao, trông thật đáng yêu. Bé trai nhìn quanh phòng một vòng, liền chạy đến bên giường Võ Tiểu Tứ: “ Đại ca à, tóc anh sao vậy, nhìn như con gà trống í.”
Võ Tiểu Tứ mất tự nhiên, vuốt vuốt tóc: ”Biết gì mà nói, đây gọi là ngầu.”
Bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ, duỗi tay đẩy bóng vào n.g.ự.c Võ Tiểu Tứ, bảo: “Ngầu ca, anh chơi bóng với em đi, bọn họ không chơi với em, em chán quá.”
“Anh…”Em bé này mở miệng đúng là làm cho người khác không từ chối được mà.
Võ Tiểu Tứ đang định đồng ý, cánh tay bị động một chút. Hắn vừa ngẩng đầu lên, thấy cả phòng đang nhìn hắn với ánh mắt nhìn người bệnh tâm thần.
Võ Tiểu Tứ lúc này mới nghĩ, hắn dù sao cũng đang trong diện tình nghi, ánh mắt này chắc là cảnh sát không cho hắn tiếp xúc với người khác, vội giải thích: “Không phải đâu, là đứa trẻ này…”
Võ Tiểu Tứ chỉ vào mép giường: Ủa, đứa bé đâu rồi? Vừa mới ở đây, thoắt cái đã không thấy nữa.
Lý Đội bên cạnh nhìn bác sĩ lắc đầu, ghi thêm lên bệnh án mấy chứ: “Hoang tưởng, áo giác”
Võ Tiểu Tứ ngây người, giờ mới thấy có chút không thích hợp. Phòng đầy cảnh sát thế, chả nhẽ họ để một đứa bé đi vào sao.
Bức rèm đong đưa, bóng trên sàn lúc dài lúc ngắn. Võ Tiểu Tứ nhìn chằm chằm bức rèm một lát, mặt đột nhiên trắng bệch: đứa bé hồi nãy không có bóng.
Dương Miên Miên nhìn Võ Tiểu Tứ ngốc nghếch ngồi trên giường, tên này gan cũng to quá đi, quỷ mời mà cũng dám theo. Võ Tiểu Tứ cứng đờ nhìn về Dương Miên Miên: “ Đại sư…”
Dương Miên Miên chà xát hai cánh tay. Nàng không nghĩ rằng trải qua sự việc đêm đó, Võ Tiểu Tứ trời xui đất khiến mở được mắt âm dương. Cô không phải Thánh mẫu, nhưng những việc phát sinh trước mắt, cô không thể coi như không biết được. Võ Tiểu Tứ tuy làm người không ra gì, nhưng cũng không phải là thứ gian ác, nếu nàng mặc kệ bỏ đi, chắc có khi giây sau thôi hắn đã bị quỷ lừa đi làm đồ ăn rồi. Dương Miên Miên đau đầu nói với Lý Đội: “Người này có thể đi chưa?”
Lý Đội sửng sốt có chút không hiểu ý Dương Miên Miên. Trải qua tra khảo, anh ta cũng không thuộc diện tình nghi, họ cũng không có chứng cứ, không thể giam giữ anh ta được.
“Có thể, nhưng với tình trạng hiện tại, bọn chú khuyến nghị hắn ở lại bệnh viện theo dõi thêm.” Nói đến đây, Lý Đội day day trán.
Võ Tiểu Tứ không cha không mẹ không người thân, tiền viện phí cũng không thể cứ tính cho đội cảnh sát được.
“Tôi không cần nằm viện. Tôi đi theo đại sư, đại sư đi đâu tôi đi đó.” Võ Tiểu Tứ gắt gao nắm lấy sợi rơm cứu mạng này.
Mắt kinh Dư Duyên lại lóe lên.
Dương Miên Miên nói: “ Được rồi, cậu đi theo tôi đi, vừa đúng lúc công ty tôi đang tuyển người, tôi giúp cậu đi cửa sau một chút. Thật là tiện nghi cho cậu, lúc trước tôi phỏng vấn còn không có người nâng đỡ như này đâu.” Dương Miên Miên mím môi.
Lý Đội khóe mắt giật giật, nói như này, người khác nghe thấy lại tưởng công ty cô ấy lớn lắm… Tài xế app gọi xe công nghệ nhỏ bé mà cũng cần phải đi cửa sau sao.
Võ Tiểu Tứ cảm động rớt nước mắt: “Cảm ơn đại sư, nhất định sau này tôi sẽ như Thiên Lôi của đại sư, chỉ đâu đánh đó!!!”
Haizz, một đứa vừa ngây ngốc vừa lỗ mãng, một đứa bị ngơ, mắt Lý Đội hiện lên vẻ ưu sầu, đây là cái đội hình gì đây.
Dương Miên Miên mang theo Võ Tiểu Tứ về tiểu khu, mới đến cửa đã nổi lên một trận âm phong, không khí tựa hồ vặn vẹo một chút. Hai người đứng ở hàng hiên, bức tường phá lệ giống như miệng quái vật vậy. Dương Miên Miên nhăn mày, nói với Võ Tiểu Tứ: “ Đi thôi.”
“Đại sư…” Võ Tiểu Tứ run run chân, tuy rằng hắn không nhìn thấy gì, nhưng bản năng mách bảo hắn là có gì đó không thích hợp.
Dương Miên Miên: “Hoặc là đi vào, hoặc ở lại ngoài này”
“Tôi…’ Võ Tiểu Tứ run lên một chút, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định duỗi chân bước đi.
Lúc hắn vừa bước chân lên bậc thang đầu tiên, chợt như xung quanh vang lên tiếng cười khặc khặc. Võ Tiểu Tứ run rẩy, đang định lùi bước, bên tai bỗng nổi lên một trận âm phong. Võ Tiểu Tứ sợ hãi thét một tiếng, theo phản xạ nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng một lúc sau vẫn không thấy phát sinh chuyện gì, Võ Tiểu Tứ lúc này mới chậm rãi mở mắt.
Sau đó hắn nhìn thấy trong tay Dương Miên Miên đang bắt lấy một thân hắc ảnh đang không ngừng giãy dụa, còn tỏa ra khói trắng, trông như đang bị nướng vậy. Lúc hắn đến gần, cảm giác như ngửi thấy mùi BBQ!!!
“Chúng ta chơi trò này đi!” Dương Miên Miên đưa bàn tay khác ra.
Sáng dậy bực bội còn chưa tìm được chỗ xả, Dương Miên Miên cười: “Trò này tên là làm quen, nắm tay, bắt tay xong, chúng ta thành bạn tốt”
Dương Miên Miên lắc lắc tay đang nắm lấy ác quỷ: “Ngươi có chơi cùng ta không?”
Hắc ảnh trong tay Dương Miên Miên nãy giờ đã như bị nướng chín, thể tích cũng nhỏ lại chỉ còn phần ba, lại còn bị đung đưa qua lại. Hắn nghe xong lời này, thân thể có quắp run lên một chút.
Một đạo âm thanh yếu ớt truyền ra: “ Đại sư, ta không dám nữa, xin ngài…”
Dương Miên Miên vẫn không chịu giảm lực tay: “Tiếc thật, ta còn thấy trò này vui lắm í, ngươi không chơi thật à?”
Hắc ảnh xác nhận lại: “Không chơi!!!!”
“Vậy được rồi.” Dương Miên Miên buông tay, hắc ảnh dừng một chút liền trốn vào bóng tối.
Dương Miên Miên nhìn theo bóng dáng hắc ảnh đang chạy trốn, nói với theo: “Ngươi về hỏi hàng xóm ngươi một câu, ai có nhu cầu chơi thì đến bảo ta nhé”. Hắc ảnh đã chạy đến chân tường nghe thấy thế lảo đảo một chút, vội tăng tốc biến vào nơi ẩn nấp.
Chỉ là một oán linh còn chưa tụ lại được thành hình mà cũng dám chạy đến trước mặt cô làm loạn, đúng là điếc không sợ súng. Dương Miên Miên hừ lạnh một tiếng, đẩy Võ Tiểu Tứ đang ngây như phỗng: “Anh là muốn ở đây chơi cùng bọn họ sao?”
“Không, tôi không…..” Võ Tiểu Tứ chạy thục mạng. Vừa rồi nhìn thấy quỷ kia thảm hại, Võ Tiểu Tứ lại nhịn không được run run. Trước hắn chỉ muốn giữ mạng, hình như đã quên hắn đã đắc tội vị đại sư này từ trước rồi, chỉ mong đại sư không ghi thù.