Để tăng thêm độ tin cậy, ma nữ còn kể về cuộc đời khốn khổ của mình.
Quê cô là một ngôi làng ở miền núi phía Bắc, do hoàn cảnh gia đình nghèo nên từ nhỏ cô đã phải cố gắng làm việc chăm chỉ, thậm chí tiền học thêm cũng phải tự mình kiếm về. Sau khi tốt nghiệp, cô tìm được một công việc tốt ở địa phương và được đồng nghiệp giới thiệu với một chàng trai. Lúc đó, cô đã nghĩ đây sẽ là bước khởi đầu cho một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng cô không ngờ bố mẹ chàng trai lại không thích hoàn cảnh gia đình nghèo khó của cô, nghĩ là cô đang thèm muốn ngôi nhà của họ.
Sự kiện này đã tác động rất lớn đến cô, sau khi chia tay với người đàn ông đó, cô tập trung vào việc kiếm tiền và tiết kiệm, công việc trở thành toàn bộ cuộc sống của cô.
Cuối cùng, ròng rã tám năm trời, cô mới mua được một căn nhà trong tiểu khu này, không phải vay mượn gì ai. Nhưng ngay trong đêm sau khi hoàn tất thủ tục sang tên, do lao lực trong thời gian quá dài, cô qua đời trong căn nhà thuê của mình.
Cho đến khi qua đời, cô chưa thể ở trong căn nhà của chính mình dù chỉ một đêm, cũng vì quá chú tâm cho sự nghiệp, cô ngay cả một mối tình vắt vai cũng không có…
"Thật là bi thảm.", Dương Miên Miên nghe xong câu chuyện của nữ quỷ không khỏi thở dài.
Chẳng trách cô thấy nữ quỷ không có ác ý oán hận, nhưng lại vẫn lưu luyến trần thế không chịu rời đi. Nếu là cô, e rằng cũng khó buông tay.
Từ 22 đến 30 tuổi, cô ấy đã cống hiến cả tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời mình cho ngôi nhà này, nhưng cuối cùng đến tận khi chết đi mới được vào ở.
Khoé mắt Tô Diệp đã sớm một mảnh ướt át.
Trải nghiệm của ma nữ khiến cô dường như nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình. Không phải cô cũng giống như nữ quỷ kia khi còn sống sao? Phải thật mạnh mẽ, liều mạng làm việc, thật cẩn thận, chỉ để tìm cho mình một nơi an cư lạc nghiệp trong thành phố rộng lớn này.
“Chúng ta thả cô ấy đi đi.” Nhìn nữ quỷ ánh mắt khẩn cầu, Tô Diệp nhịn không được cầu tình.
Ma nữ tỏ vẻ biết ơn.
"Thả cô ấy đi? Sợ là khó mà làm được." Dương Miên Miên nói: "Cô nói cô đã lang thang ở đây hai năm, vậy căn nhà cô mua trước đây, giờ là ai ở?"
Ma nữ nói: “Bố mẹ tôi không quen cuộc sống ở Cẩm Thành nên không chịu đến đây. Căn nhà này hiện đang được uỷ thác cho thuê.”
Dương Miên Miên nhướng mày: “Điều đó có nghĩa là cô đã sống với người sống suốt hai năm nay.”
Ma nữ gật đầu.
Dương Miên Miên: "Cô không biết âm quỷ vào dương trạch, thời gian lâu sẽ có ảnh hưởng tới thân thể người sống sao? Tôi đoán người thuê nhà cô đều bệnh nặng bệnh nhẹ kéo đến không ngừng đúng không?"
Nữ quỷ rụt cổ lại, không dám nói lời nào.
Dương Miên Miên thở dài: "Cô đúng là đồ ngốc, còn sống chưa đủ ngốc, chết đi rồi còn ngốc tiếp nữa. Cô vì căn nhà đó mà cố gắng 8 năm, sức lực cũng cạn rồi, giờ còn muốn ngốc ở đây thêm 70, 80 năm nữa sao? Cô có biết cô đang làm gì không? Là cư trú bất hợp pháp đó. Đợi cô sống ở đây vài chục năm, lúc xuống địa phủ, sẽ phải ngồi tù của địa phủ đó."
"Cái này..". Nữ quỷ còn chưa tới Minh Giới, Dương Miên Miên nói lời này, sắc mặt tái nhợt của côta lập tức trở nên khó coi.
Dương Miên Miên tiếp tục: "Tiền thuê nhà hàng tháng của cô hiện tại không thấp, tình hình trong nhà chắc cũng được cải thiện nhiều rồi. Không bằng cô báo mộng về cho ba mẹ, bảo bọn họ đốt cho cô một biệt thự lớn có sân vườn, có bể bơi, cô xuống đó, hàng ngày trồng hoa, bơi lội. Tự do tự tại sống ở đó không phải tốt hơn sống ở nơi lạnh lẽo này nhiều sao? Đến lúc đó, cô tìm một quỷ ca ca cao phú soái, nói chuyện yêu đương hẹn hò, không phải là cuộc sống trong mơ sao?"
“Thật sao?” Nữ quỷ nhìn một cách khao khát.
"Tôi lừa cô làm gì?," Dương Miên Miên nhếch môi, "Tôi có chút quan hệ ở Minh giới, đến lúc đó, tôi sẽ nhờ âm sai giới thiệu cho cô một mối tốt."
"Vậy... vậy thì…", Nữ quỷ ngượng ngùng cúi đầu.
Đến tận lúc chết, cô chưa bao giờ có một mối quan hệ nghiêm túc, vẫn ôm ảo tưởng với tình yêu.
Dương Miên Miên thấy nữ quỷ thái độ mềm mỏng hơn, chấp niệm trên người cũng giảm dần, liền lấy điện thoại di động ra, tìm kiếm dịch vụ chăm sóc khách hàng trực tuyến trên ứng dụng Kim Mãn Lộ rồi gửi tin nhắn.
"Địa điểm: phòng 1603, Tiểu khu 2, khu khởi nghiệp Cẩm Thành, hãy gửi một âm sai đến đây, chọn người đẹp trai nhất."
"Cô nghĩ xong chưa?", Dương Miên Miên mím môi hài lòng khi nhìn thấy tin nhắn hiển thị "đã đọc".
“Tôi…” Nữ quỷ vẫn còn do dự.
Lúc này, không gian bên cạnh Dương Miên Miên bỗng nhiên vặn vẹo, một bóng người màu trắng chậm rãi xuất hiện.
Bộ vest trắng, mái tóc đen dài, trên n.g.ự.c có một bông hoa từ thế giới bên kia, không phải Bạch Vô Thường thì là ai?
"Tiểu Miên Miên… Bạch ca ca, anh trai đẹp trai nhất của em đến rồi đây!!!" Bống dáng vừa xuất hiện, giọng nói trầm và đầy mê hoặc của Bạch Vô Thường vang lên.
Dương Miên Miên nhịn được khóe miệng co giật, cười với Bạch Vô Thường: "Bạch huynh hôm nay lại trực ca à."
Bạch Vô Thường mê hoặc liếc nhìn cô một cái, "Em nhắn gọi người đẹp trai nhất còn gì, anh không đến sao được. Anh ở địa phủ nhận đẹp trai thứ 2, không ai dám đứng thứ nhất." Hắn vừa nói, ánh mắt vừa chuyển qua nữ quỷ đang quỳ dưới đất.
"Sao lại để một quỷ tiểu thư xinh đẹp thế này quỳ ở đây? Ở đây lạnh thế này, nếu để cô ấy bị tê cóng, thật là đau lòng."
"Tôi... tôi... " Từ khi Bạch Vô Thường xuất hiện, nữ quỷ này vẫn luôn ngơ ngác, giống như biến thành hoa si, giờ thấy Bạch Vô Thường đến gần, cô ấy thậm chí không nói nên lời.
Hóa ra quỷ ở địa phủ tốt thế này, lại còn rất đẹp trai, đẹp hơn tiểu thịt tươi trên TV nhiều.
Nữ quỷ phấn khích đến mức hồn thể gần như tan chảy.
Dương Miên Miên khoanh tay nhìn Bạch Vô Thường nhét bông hoa bỉ ngạn trên n.g.ự.c vào tay ma nữ, mà đối phương cả khuôn mặt đều đỏ hồng ngượng ngùng.
Haizz, lại một nữ quỷ đáng thương bị Bạch Vô Thường yêu nghiệt này lừa gạt.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Bạch Vô Thường luôn là quái vật như vậy, người khác tróc quỷ dựa vào năng lực bắt quỷ, còn hắn thì dựa vào dung mạo. Nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt này của Bạch Vô Thường quả thực có tác dụng đối phó với những oán nữ này, hữu dụng hơn việc cô chân thành nấu canh gà nuôi dưỡng tâm hồn, giải thích cho họ về tương lai tươi sáng nhiều.
Tô Diệp cũng không thể chớp mắt, cô không khỏi tiến tới gần Dương Miên Miên, hỏi: "Người đàn ông này… cũng là quỷ sao?"
Dương Miên Miên lắc đầu: "Không phải."
Bạch Vô Thường mặc dù cũng là âm sai của Địa phủ, nhưng ở dương gian cũng có miếu thờ, được hưởng hương khói cung phụng, nghiêm túc mà nói, hắn hẳn là thần.
Tô Diệp đầy si mê nhìn Bạch Vô Thường. Chẳng lẽ là yêu tinh sao, nếu không, sao lại có vẻ yêu nghiệt thế này?
Bạch Vô Thường nhìn thấy Tô Diệp tới gần, nhướng mày nhìn cô, Tô Diệp lập tức sửng sốt.
"Tiểu Miên Miên, anh đi rồi, đừng nhớ anh đó…" Bạch Vô Thường vẫy tay với Dương Miên Miên, xung quanh lại xuất hiện một làn sóng d.a.o động khác, chấp niệm của nữ quỷ đã biến mất, đi theo Bạch Vô Thường biến mất trong d.a.o động.
Ngoài một vũng nước dưới sàn, gần như không có gì chứng minh cho những sự kiện vừa xảy ra.
Sau khi Bạch Vô Thường và nữ quỷ biến mất, Tô Diệp tỉnh táo lại, chớp mắt, cảm giác như mình đã quên cái gì?
“Ủa, nữ quỷ đâu?” Ánh mắt Tô Diệp rơi vào vũng nước trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Dương Miên Miên: "Đi rồi."
"Đến Minh giới sao?" Tô Diệp dựa vào Dương Miên Miên tò mò hỏi: "Minh giới thật sự tốt như vậy sao? Có người đốt cho thì sẽ có biệt thự để ở à?"
Dương Miên Miên liếc nhìn cô: "Sao? Cô không muốn sống nữa à?"
Tô Diệp nghẹn thở: "Tôi..."
Dương Miên Miên: "Sao có chuyện dễ dàng như vậy? Nếu chỉ cần đốt xuống là nhận được, không phải dưới đó sẽ quá tải sao?"
"Nhưng lúc nãy cô vừa nói…"
“Chỉ là biện pháp tạm thời, nếu tôi không nói như thế, cô ấy đâu sẵn lòng rời đi?. Nhân giới có luật pháp, minh giới cũng có quy củ riêng. Người sống cúng bái là để mong được an ổn trong tâm hồn, sao có thể thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của âm hồn ở địa phủ được? Nhưng cũng không phải là người sống không thể làm gì ảnh hưởng đến khí vận của người chết. Có câu " Tổ Tiên Công Đức Thiên Niên Thịnh – Tử Hiếu Tôn Hiền Vạn Đại Vinh", làm việc thiện, tích đức, phúc đức sẽ truyền lại cho con cháu, cuộc sống sau này chết đi cũng sẽ dễ dàng hơn. Nữ quỷ này tuy có chấp niệm, nhưng khí tức thuần tịnh, không phải ác hồn, sau khi xuống địa phủ chắc chắn sẽ được đến chỗ tốt."
Ánh mắt của Dương Miên Miên rơi vào Triệu Nhất Hàm đang bị Bạch Vô Thường thi pháp làm cho ngủ say, giọng điệu thay đổi: "Nếu người như hắn chết, có lẽ sẽ bị lột *a và ném vào chảo *ầu."
Triệu Nhất Hàm thực ra cũng đã gần như tỉnh táo như Tô Diệp, chỉ là nãy giờ vẫn giả chết, nghe mấy lời này, lập tức run cầm cập.
Trước đây hắn không tin vào mấy chuyện nhân quả báo ứng này, nhưng sau khi nhìn thấy nữ quỷ xuất hiện, hắn không thể không tin. Nghe Dương Miên Miên nói xong, hắn lăn người dậy, quỳ xuống trước mặt Tô Diệp và Dương Miên Miên không ngừng cầu xin tha thứ.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Dương Miên Miên nhìn Tô Diệp.
Tô Diệp nhớ lại lúc nãy chút nữa thì bị người này huỷ đi trong sạch, lửa giận bùng lên trong lòng, nhưng cô cũng hiểu, người này chính là do cô tự kêu đến cửa, nếu thực sự đưa ra toà, cô cũng không thắng kiện được.
Nhưng nếu cứ thế mà bỏ qua, cô thực sự không thể nuốt nổi cục tức này.
Thấy Tô Diệp trầm mặc, Dương Miên Miên đại khái cũng đoán được cô ta đang nghĩ gì, giơ bùa trừ tà trong tay nói: "Cô còn cần lá bùa này không?"
"Cần chứ, tất nhiên là cần."
Vừa nhìn thấy thái độ của nữ quỷ đối với Dương Miên Miên, Tô Diệp cũng biết lá bùa này là thật, làm gì có chuyện không cần.
"Một vạn 1 tấm.", Dương Miên Miên nhướng mày nói: "Cô mua đi, tôi sẽ tặng cho cô một món quà."
Úc Quảng Bình nói lá bùa của cô là vô giá, cho dù bán 1 vạn cũng không là gì, chỉ là thứ này cô lấy rất dễ, cô đương nhiên cũng không keo kiệt, còn cho cô ta một món quà nhỏ.
Tô Diệp nghiến răng nghiến lợi, 1 vạn không phải là số tiền nhỏ. Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay, thế giới quan của cô đã hoàn toàn sụp đổ, tuy nữ quỷ không còn ở đây, nhưng sau này có thể cô sẽ gặp phải chuyện bẩn thỉu khác.
Tô Diệp do dự một lúc, vẫn quyết định mua lá bùa.
"Chốt!" Nhận được tin nhắn báo chuyển khoản thành công, Dương Miên Miên nhanh chóng đặt lá bùa vào tay Tô Diệp, sau đó mỉm cười đi đến trước mặt Triệu Nhất Hàm: "Anh còn chưa đi, là muốn qua đêm ở đây à?”
Hạnh phúc đến quá đột ngột, Triệu Nhất Hàm không thể tin được: "Thật sự để tôi đi sao?"
Dương Miên Miên nhìn đồng hồ trên tường, gật đầu: "Thật."
"Dương Miên Miên, để hắn đi dễ dàng như vậy à?" Tô Diệp giơ dùi cui điện trong tay lên, có chút không cam lòng.
Dương Miên Miên khuyên can: “Dù sao cô cũng không thể làm gì anh ta, để anh ta trước mặt chẳng phải còn sốt ruột hơn sao? Lúc nãy không phải tôi nói là có quà tặng kèm sao? Anh ta ở đây, tôi không tiện đưa ra."
Tô Diệp dừng lại rồi rút dùi cui điện, Triệu Nhất Hàm thấy vậy lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Cái tên cặn bã này!” Tô Diệp không cam lòng chửi rủa.
"Chúng ta đi nhận quà thôi.", Nhìn thấy Triệu Nhất Hàm ra khỏi cửa, Dương Miên Miên cũng đi theo.
Tô Diệp khó hiểu: "Quà gì?"
Dương Miên Miên: "Đến lúc đó cô sẽ biết."
Triệu Nhất Hàm đi thang máy xuống, họ đợi ở cửa thang máy mất vài phút, lúc họ đi xuống, Triệu Nhất Hàm đã đi vào hoa viên.
Bây giờ đã hơn 1 giờ sáng một chút, là lúc mọi người lười biếng nhất, nhân viên trực ca đêm ở quầy lễ tân đã tan làm, nhân viên bảo vệ cũng đang ngủ gật trong buồng bảo vệ. Cả tiểu khu đều im lặng.
Bởi vì chuyện vừa xảy ra, Tô Diệp vẫn có chút sợ hãi, liền theo sát Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên đứng ở cửa tòa nhà, mỉm cười nhìn Triệu Nhất Hàm đang đi ngày càng xa phía trước.
Thiết kế cảnh quan của tiểu khu này rất tốt, không chỉ có bãi cỏ, cây xanh, non bộ và dòng nước chảy mà phía trước còn có một hành lang vòm hoa. Đang là mùa thu, là thời điểm hoa nở rộ nhất, những chùm dây leo hoa rủ xuống từ mái vòm ở trên. Nếu là vào ban ngày thì quang cảnh rất đẹp, nhưng giờ là ban đêm, trên trời không sao không trăng, chỉ có đèn đường rọi xuống!
Những cây hoa xanh tốt, nở đầy hoa, treo lủng lẳng tạo thành những cái bóng dài, khẽ đung đưa trong gió đêm, giống như những cánh tay đang giương nanh múa vuốt.
Triệu Nhất Hàm trong lòng vốn đã phát run, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh ta càng sợ hãi và bỏ chạy.
Sắp đến rồi! Trạm bảo vệ ở ngay phía trước, chỉ còn 1 đoạn ngắn nữa thôi là ra đến cổng tiểu khu rồi.
Triệu Nhất Hàm nghĩ vậy, nhưng càng chạy, trong lòng càng hoảng sợ.
Tại sao... tại sao hắn chạy hơn 10 phút rồi mà vẫn không thoát khỏi hành lang hoa này?
Trạm bảo vệ rõ ràng là ở ngay góc đường phía trước chưa đầy 200 mét, sao hắn chạy mãi vẫn không đến?
"Hắn bị sao vậy?", Tô Diệp không khỏi thắc mắc khi nhìn thấy Triệu Nhất Hàm đang quay cuồng trong hành lang như một con ruồi không đầu.
Lúc này đang đứng cạnh Dương Miên Miên, dương khí trong cơ thể dần dần tăng lên, hơn nữa trên người cô còn có bùa trừ tà vừa mua của Dương Miên Miên, nên tất nhiên không thể nhìn thấy bóng ma trong hành lang đó.
Cây thân gỗ tính dương, cây dây leo tính âm, đặc biệt lại còn là cây hoa leo, là vật dễ chiêu âm nhất, không chỉ sẽ thu hút những oán quỷ lang thang, mà còn cả những âm hồn động vật, tụ tập lại một chỗ.
Triệu Nhất Hàm sắc mặt tái nhợt, nhận ra bản thân cứ đi lòng vòng một chỗ, cũng hiểu bản thân đã gặp phải quỷ đả tường, sợ tới mức lớn tiếng kêu cứu, nhưng giọng nói của hắn chỉ như đá bỏ xuống giếng.
"Hehe, tiểu ca ca, đừng chạy vội thế, đến chơi với chúng tôi đi…", đột nhiên có hai giọng nói quyến rũ vang lên bên tai hắn.
Triệu Nhất Hàm run rẩy quay đầu lại, bóng dáng của cây hoa leo đung đưa trên cây cột bên cạnh đột nhiên vặn vẹo, biến thành hai bóng người phụ nữ, trước sau đều no đủ, thân hình hoàn mỹ.
Người phụ nữ vẫn trông như một cái bóng, toàn thân đều là một màu đen. 2 "người" một trái một phải đi tới chỗ Triệu Nhất Hàm, đồng thời giơ tay ra vuốt nhẹ lên người hắn.
"Tiểu ca ca thật là mềm…Đã lâu rồi chúng tôi chưa được chạm vào người ai…"
"Đúng vậy, tiểu ca ca, ở lại chơi với chúng tôi đi."
Triệu Nhất Hàm nhìn theo cánh tay đen nhẻm, từ cánh tay lên đến cổ rồi đến mặt, ngoài mảnh màu đen ra, hắn không hề cảm giác được sự đụng chạm, nhưng chỉ cần chút hiệu ứng thị giác này đã đủ làm cho hắn khép chặt 2 đùi, một dòng nước ấm chảy ra....
Hành lang nhất thời nổi lên một cỗ mùi khó ngửi…
Dương Miên Miên cười, nheo mắt lại: “Đoán là sau này hắn không dám động vào phụ nữ nữa…"