"Vậy tôi về đây.". Dương Miên Miên thấy mọi việc đã đâu vào đấy, liền trộm thả ra một tia dương khí, âm hồn trong hành lang nhận được chỉ thị, lúc này mới tha cho Triệu Nhất Hàn đi.
Triệu Nhất Hàm lúc này đang rúc vào góc hành lang như một con ch.ó lạc. Khi Dương Miên Miên đi ngang qua, hắn còn tưởng cô là nữ quỷ, lại run lên cầm cập.
Dương Miên Miên không hề có thiện cảm với hắn chút nào, người như hắn, không trực tiếp hoạn đi đã là nhân từ lắm rồi.
Dương Miên Miên đi tới chòi bảo vệ, gõ cửa, đánh thức bảo vệ đang ngủ gật bên trong: "Bên kia có người nằm, các người đi xem xem."
Người bảo vệ giật mình chạy tới, thấy Triệu Nhất Hàm nằm giữa một bãi nước tiểu, thấy có người kéo mình, hắn hoảng sợ hét lên: “Đừng đến đây, đừng đến đây, a a a, đừng chạm vào tôi."
Người không biết nghe thế lại tưởng hắn bị dê.
Dương Miên Miên về tới nhà đã là 2 giờ sáng. Hôm nay coi như cô tăng ca, may mắn là cũng có thêm chút thu hoạch.
Lúc nãy cô vừa nhận được tin nhắn từ văn phòng.
Ma nữ lưu lại nhân gian trái phép đã trở về địa phủ, Dương Miên Miên đã mở đường cho nữ quỷ, hoá giải chấp niệm, địa phủ đặc biệt tặng 20 điểm làm phần thưởng, xem như là một khoản không tồi.
Giờ cô đã có 2000 điểm, hoàn thành 1/5 chặng đường trên con đường thăng tiến, ngày thăng chức tăng lương sắp đến rồi!
Dương Miên Miên về nhà ngủ thiếp đi đến trưa hôm sau thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô tức giận mở cửa, nhưng cơn tức giận lập tức tan biến khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Dư Duyên.
Dương Miên Miên xoa xoa mái tóc như ổ gà của mình, vẻ mặt khó hiểu: "Sao anh lại ở đây?"
“Hôm nay là cuối tuần.” Dư Duyênn đưa tay vuốt lại lọn tóc dính trên khóe miệng Dương Miên Miên, trong mắt mang theo nụ cười.
Cuộc sống của Dương Miên Miên thật là sống động.
“Chúng ta hẹn hò thôi.” Giọng nói của Dư Duyên thật nhẹ nhàng.
Cho đến khi hai người đẩy xe đẩy hàng ở khu thực phẩm tươi sống của siêu thị, Dương Miên Miên vẫn chưa thế phản ứng lại: "Không phải anh nói là hẹn hò sao? Sao lại đến siêu thị?"
Dư Duyên chọn một miếng sườn ngon bỏ vào xe đẩy hàng: “Đi ăn ngoài không tốt cho sức khỏe.”
“Nhưng em không biết nấu ăn.”
"Biết ăn không?"
Dương Miên Miên vô thức gật đầu.
Dư Duyên lại đưa tay ra xoa xoa đầu Dương Miên Miên, động tác nhẹ nhàng.
“Anh nấu, em chịu trách nhiệm ăn là được.”
Mặt Dương Miên Miên lập tức đỏ bừng, ánh mắt đảo đi, không dám nhìn vào mắt Dư Duyên.
Sau khi chọn nguyên liệu xong, Dư Duyên xếp hàng thanh toán, Dương Miên Miên đứng đợi hắn ở ngoài cửa. Lúc này, cô chợt nhận thấy có một cặp đôi đang đi về phía mình.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, lịch lãm, toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Người phụ nữ nép mình trong vòng tay hắn trông lại rất trẻ. Đôi vợ chồng này thoạt nhìn tuổi tác có vẻ chênh lệch, nhưng lại rất ân ái, lúc đi đường cũng phải rúc vào nhau.
Người đàn ông hình như đã nói điều gì đó, người phụ nữ khịt mũi một cái rồi đột nhiên kiễng chân lên và hôn lên má người đàn ông. Công chúng vây quanh trừng mắt nhìn, 2 người này có vẻ hơi thân mật, nhưng thật ra sự ngọt ngào lại khiến cho người ta phải ghen tị.
Hóa ra đây là cách các cặp đôi ở chung với nhau, Dương Miên Miên hơi rung động.
Đúng lúc Dư Duyên bước ra, Dương Miên Miên định thần lại, cô nhìn đôi vợ chồng đằng kia lần cuối rồi quay đi.
"Người đàn ông đó..". Bởi vì hành động của Dương Miên Miên, Dư Duyên cũng nhìn về phía đó, nhưng ánh mắt này khiến anh cau mày.
Dương Miên Miên: "Sao thế?"
Dư Duyên khẽ mím môi dưới: “Anh biết người đàn ông này. Ông ta là giám đốc khoa chỉnh hình của bệnh viện thành phố.”
"Vậy anh có muốn qua chào hỏi không?", Dương Miên Miên có chút kỳ quái. Trong ấn tượng của cô, Dư Duyên có vẻ không thích những giao tiếp xã hội này lắm.
Dư Duyên không nhúc nhích: “Người yêu của ông ấy là giáo viên đại học của anh, họ là một cặp đôi kiểu mẫu trong ngành của anh.”
Dương Miên Miên sửng sốt một lúc, rồi mới phản ứng lại.
Có thể làm giáo viên của Dư Duyên, chắc chắn tuổi cô ấy sẽ không còn quá trẻ, hiển nhiên không phải là cô gái trẻ rúc vào lòng người đàn ông của mình như lúc nãy.
Nhìn lại ánh mắt yêu thương của hai người, Dương Miên Miên đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Đi thôi.", Dư Duyên thu hồi ánh mắt, tự nhiên nắm lấy tay Dương Miên Miên, không nói thêm gì.
Cho nên mới nói đôi khi người c.h.ế.t còn dễ thương hơn người sống rất nhiều, ít nhất người c.h.ế.t cũng không giả vờ.
Bàn tay Dư Duyên hơi khô, có chút mát lạnh, tay Miên Miên được bọc trong lòng bàn tay đối phương cảm giác rất thoải mái, trong lòng cô chợt dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, giống như chỉ cần được hắn dắt, kể cả có nhắm mắt bước đi cô cũng yên tâm.
Dương Miên Miên nhanh chóng quên đi nỗi buồn vừa rồi, để đối phương dẫn cô hoà vào đám đông.
Điều cô không để ý là cũng có rất nhiều ánh mắt ghen tị nhìn họ.
Người đàn ông cao ráo đẹp trai, người phụ nữ nhỏ nhắn dễ thương, chênh lệch chiều cao vừa đủ, hình ảnh cực kỳ đáng yêu.
——
Dương Miên Miên hiếm khi nấu ăn, yêu cầu ăn uống duy nhất của cô là có thể lấp đầy dạ dày, thứ duy nhất cô tích trữ nhiều nhất ở nhà là mì ăn liền.
Ngoài việc đun nước nóng hàng ngày, căn bếp về cơ bản không có chức năng nào khác, thậm chí bàn nấu ăn vẫn được giữ nguyên như ngày cô chuyển đến.
Dư Duyên mặc tạp dề hình gấu đáng yêu, bận rộn trong bếp, bàn bếp hơi thấp nên hắn phải cúi người xuống.
Bàn tay cầm d.a.o mổ, lúc nấu ăn cũng không hề kém điêu luyện.
Nhìn Dư Duyên như vậy, Dương Miên Miên đột nhiên nghĩ tới một từ: "Nhà".
Ba cô cũng không biết nấu ăn, có thể thành công nuôi cô sống đã là một thành tựu rồi, nên cô không có yêu cầu đặc biệt nào về chất lượng cuộc sống.
Kể từ khi mẹ cô qua đời, cô đã lâu không được cảm nhận cảm giác này.
Nhìn thấy Dư Duyên bận rộn trong bếp, cô bỗng cảm thấy, có lẽ cuộc sống sau này của cô cũng sẽ không quá tệ.
Trên TV trong phòng khách đang chiếu một bộ phim thần tượng, Dương Miên Miên liếc nhìn, thấy hai người trên TV đang nhìn nhau rất nhàm chán, nhưng cũng rất ngọt ngào.
"Dư Duyên!". Dương Miên Miên thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
"Hả?", Dư Duyên đáp lại, dừng cánh tay đang cắt khoai tây lại.
Dương Miên Miên tới gần hắn: "Cúi xuống đi."
Dư Duyên liếc nhìn cô, đặt con d.a.o làm bếp xuống, nghe lời cúi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ hiền lành của Dư Duyên, trong mắt Dương Miên Miên hiện lên một tia xảo trá, cô đột nhiên tiến lại gần Dư Duyên, hôn thật mạnh vào mặt anh.
"Chụt!"
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng trong căn bếp yên lặng lại vô cùng rõ ràng.
Dư Duyên chớp mắt, vẻ mặt đột nhiên trở nên trống rỗng.
"Cho anh một phần thưởng tình yêu, cố lên!"
Dương Miên Miên bắt chước một câu trong phim thần tượng, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
Phía sau cô, phải một lúc sau mới lại có tiếng thái rau củ vang lên.
Dương Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, giả vờ bình tĩnh ngồi trên ghế sofa, khóe mắt lại luôn hướng về phía Dư Duyên chế biến món sườn.
Có thể thấy, động tác của hắn rất rất thành thạo, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng tai lại đỏ lên bất thường, mặt cũng hơi hồng hơn thường ngày.
Dương Miên Miên hơi nhếch môi, xem ra có người còn khẩn trương hơn cô, nghĩ tới đây, cô mới thật sự bình tĩnh lại.
Một món sườn heo nướng, một món thịt và một món chay nhanh chóng được hoàn thành.
Về nụ hôn vừa rồi, hai người đều ngầm hiểu ý, không ai nhắc tới.
Chuyện tình cảm, đối với cả 2, đây đều là lần đầu tiên, nên lúc tiếp cận nhau, sẽ vừa mong đợi, nhưng lại cực kỳ thận trọng.
Nụ hôn vừa rồi dường như đột nhiên phá vỡ rào cản giữa hai người, làm cho họ đột nhiên trở nên thân thiết hơn.
“Lão đại, cô gọi đồ ăn mang về à?” Lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị đẩy ra.
Dư Duyên đang đặt bát đĩa lên bàn, Dương Miên Miên thì đang xếp đũa. Từ vị trí của Võ Tiểu Tứ, trông như Dư Duyên đang ôm Miên Miên trọn trong vòng tay.
Vẻ mặt Võ Tiểu Tứ cứng đờ: “Tôi thấy cửa đóng không chặt…Xin lỗi làm phiền rồi.”
Võ Tiểu Tứ lén lút liếc nhìn Dư Duyên một cái, khôn ngoan rút đầu lại, trầm tư đóng cửa thật chặt.
Sau khi đóng cửa lại, hắn xoa xoa cái bụng đói của mình.
"Ọc ọc." dạ dày đúng lúc kêu lên một tiếng.
Hắn cũng muốn yêu đương!
Võ Tiểu Tứ bĩu môi, ngay cả lão đại cũng có người theo đuổi rồi, đến khi nào Giả tiểu thư mới chấp nhận cho hắn theo đuổi đây?
——
Hai ngày sau, Dương Miên Miên lại nhận được điện thoại của Tô Diệp.
Kể từ đêm đó, Tô Diệp vốn coi cô như tình địch, đột nhiên lại mở lòng, trở nên thân thiết với cô.
"Miên Miên, bên cô còn bùa trừ tà không? Tôi muốn mua một cái nữa." Tô Diệp đi thẳng vào vấn đề.
"Có chuyện gì vậy?", Dương Miên Miên hỏi.
“Chiều nay tôi mới nhìn thấy lá bùa kia, nó đã biến thành một nắm tro tàn rồi.” Giọng nói của Tô Diệp nghe có chút thống khổ.
Chiếc bùa này trị giá 10 vạn, tan thành một nắm tro như vậy, làm cô đau lòng một hồi lâu. Nhưng cô biết bùa sẽ không đột nhiên mà bị như thế, cô linh cảm chắc chắn đã có chuyện gì đó, nên mới lập tức gọi điện cho Dương Miên Miên.
Bây giờ cô đã hiểu ra, không có gì quan trọng hơn bản thân? Tiền có thể kiếm được, đàn ông có thể đổi được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ được mạng nhỏ mới được.
"Có chuyện gì?" Thái độ của Dương Miên Miên trở nên nghiêm túc: "Trên đường đã xảy ra chuyện gì?"
Phù triện là của Địa phủ, hàng chính hãng, sẽ không thể là hàng kém chất lượng.
Lúc này Tô Diệp mới nói ra nguyên nhân sự việc.
Hóa ra kể từ hôm đó, cô đi đâu cũng mang theo lá bùa trừ tà trong túi xách, nhưng không biết lá bùa đó rơi vào túi tài liệu từ lúc nào, được chuyển đến tay thân chủ. Cho đến hôm nay thân chủ của cô trả lại tư liệu, cô mới nhận ra bùa có vấn đề.
Dương Miên Miên: "Vậy lá bùa này chặn tà sát cho thân chủ của cô à?"
Tô Diệp cũng nghĩ tới khả năng này, cho nên trong lòng mới cảm thấy bất an.
"Đây là một vụ án tranh chấp thương mại, ngay từ đầu tôi đã không mấy tự tin, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, tôi cảm thấy có chút không phù hợp." Tô Diệp khó xử nói.
Nếu là một vụ án bình thường thì không sao, thắng thua cũng bình thường. Nhưng nếu vụ án này liên quan đến mấy thứ thần thần quỷ quỷ đó, cô làm luật sư của thân chủ, nếu không được bảo vệ tử tế, cũng sẽ có thể bị liên lụy.
Nghĩ đến đêm đó nhìn thấy nữ quỷ từ trong toilet bò lên, Tô Diệp không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Nếu lần nữa gặp chuyện như thế, cô không thể đảm bảo mình vẫn còn dũng khí như trước.
"Bùa này có hạn chế về số lần sử dụng, nếu thật sự có người muốn nhằm vào cô, một cái bùa giấy cũng không thể cứu được cô." Dương Miên Miên nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Chờ tôi ở quán cà phê trong công viên tiểu khu, tôi ghé qua xem xem."
Bùa trừ tà đều nhằm vào âm tà sát khí, thường chỉ có trên người lệ quỷ.
Lần trước trấn hồn linh bắt được một lệ quỷ, cô đã được thưởng 100 điểm. Nghĩ thế, Dương Miên Miên nhanh chóng lái xe đến chỗ Tô Diệp, cảm giác như có một đám điểm đang vẫy tay trước mặt cô.
Tô Diệp đã đợi ở quán cà phê được một lúc, Dương Miên Miên đi đến phòng đã hẹn, đẩy vách ngăn của quán ra, lúc này cô mới nhận ra có một người đàn ông ngồi cạnh Tô Diệp.
Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai nhìn thấy cô đến, vẻ mặt có vẻ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng nhanh chóng phục hồi, không hề để lộ ra nửa điểm khinh thường.
Dương Miên Miên dừng lại một chút. Đây không phải là Hướng Đạt, người giàu nhất Cẩm Thành sao?
Người như ông ấy mà cũng muốn uống cà phê nói chuyện với cô sao?