Đội cảnh sát hình sự thành phố Cẩm Thành.
Có thể là liên quan đến việc thắt chặt giám sát của thành phố, an ninh ở Cẩm Thành gần đây rất tốt, hai vụ án trước đó cũng đã được giao cho đội chuyên án từ Bắc Kinh, lệnh thăng chức của Lý đội cũng đã được ban hành, chỉ đợi đội trưởng mới đến nhậm chức, ông sẽ lên tỉnh báo danh.
Thời gian này, Đội Cảnh sát hình sự có được những giây phút rảnh rỗi hiếm hoi.
Giờ ăn trưa, một nhóm cảnh sát trẻ tụ tập lại nói về mấy chuyện bát quái trên mạng và mấy chuyện lớn của Cẩm Thành gần đây.
Mấy hôm nay, tin tức trên mạng hầu như đều nói về bất động sản Duyệt Thái.
Bất động sản Duyệt Thái bất ngờ mất 13% cổ phần, không rõ tung tích. Chỉ biết người bán là Phó chủ tịch Phương Trọng, còn bên mua vẫn là một bí mật. Duyệt Thái là công ty niêm yết, mà Chủ tịch Hướng Đạt chỉ nắm trong tay 37% cổ phần, nếu xử lý không tốt, không chừng Duyệt Thái sẽ đổi chủ.
"Tôi nhớ Phương Trọng đi theo Hướng Đạt đã lâu, nắm giữ vị trí quan trọng trong công ty. Sao anh ta lại đột nhiên làm chuyện này, tôi thấy chuyện này có chút cổ quái.
"Nếu cả cậu cũng nhìn thấy nó cổ quái, thì nó đâu gọi là cổ quái nữa?" Lý đội tình cờ đi tới. Ông sắp được điều động lên tỉnh, mấy hôm nay tâm tình vui vẻ, trên mặt thường ngày nghiêm túc, cũng thường xuyên lộ ra ý cười.
Lý đội gõ lên trán viên cảnh sát trẻ nói: “Cậu là cảnh sát của Đội điều tra hình sự, còn chú ý đến lĩnh vực kinh tế. Sao cái đầu của cậu phân tích vụ án lại không được sắc sảo thế chứ? Tôi nói, mấy vụ trong thương giới, đến 10 cái đầu như hạt dưa của cậu cũng không hiểu nổi đâu."
Viên cảnh sát cười hehe nói: “Đây không phải là Dư lão sư sao?” Viên cảnh sát nói, mỉm cười với Dư Duyên đang ngồi ăn bên cửa sổ, nói: “Dư lão sư, anh thấy thế nào, giúp chúng tôi phân tích xem.”
"Hừ, Dư Duyên sẽ hứng thú với loại chuyện này sao?"
Lý đội bước tới chỗ Dư Duyên, ngồi xuống, chớp mắt nói: "Cuối tuần cậu hẹn hò với bạn gái nhỏ thế nào?"
Nghe vậy, Dư Duyên ngước mắt lên liếc nhìn Lý đội, "ừm" một tiếng khó hiểu.
Lão Lý thầm nghĩ có chuyện gì đó, giọng nói trầm xuống hai độ, nhỏ giọng nói: "Đã tiến triển đến mức nào rồi? Đã hôn chưa?"
Mặc dù khi nói lời này ông đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng mọi người trong căng tin đều chú ý đến hai người này, lỗ tai lập tức dựng lên.
Dư Duyên chợt nhớ đến nụ hôn bất ngờ trong bếp, cảm giác mềm mại ấy dường như vẫn còn lưu lại trên mặt anh, không khỏi cụp mắt xuống.
"Có chuyện!", Lão Lý trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt: "Vậy tối hôm qua cậu có về nhà không...hehe."
Biểu tình của các chiến sĩ công an xung quanh cũng đồng bộ theo Lý đội.
Dư Duyên không nói gì, sắc mặt lạnh lùng.
"Vậy…" Lý đội lập tức hiểu ra, đổi biểu cảm, nói: "Dư Duyên, cậu 28 tuổi rồi, chẳng lẽ trong phương diện này lại ngây thơ như vậy?"
Dư Duyên chỉnh lại gọng kính nói: “Thi **ể của người đàn ông thôn Tân Đường đã được mang về rồi à?”
“Dư lão sư à, anh có thể đừng nói về thi **ể trong khi ăn được không?” Một sĩ quan cảnh sát đang ăn ngon lành, đột nhiên không muốn ăn nữa.
Dư Diên cầm đĩa cơm trên bàn lên, đứng dậy đi ra ngoài: “Thi thể đã bắt đầu hơi phù, mặt sưng tấy, nhãn cầu lồi, bụng phình, nếu để chậm thêm nữa, sẽ thối rữa, dữ liệu thu được sẽ ngày càng ít.
"Oẹ…" Trong căng tin đột nhiên vang lên tiếng nôn mửa.
Bất động sản Duyệt Thái là nhà phát triển bất động sản lớn nhất ở Cẩm Thành, tài sản của nó trải rộng khắp các khu đô thị phồn hoa của cả tỉnh. Nghe nói Bất động sản Duyệt Thái đang phát triển sang các tỉnh khác, nhưng chưa kịp phát triển ra bên ngoài, đã có chuyện xảy ra.
Theo tin đồn trên mạng, Phương Trọng, cổ đông lớn thứ hai của Duyệt Thái, đã bán 13% cổ phần của mình. Chủ tịch Duyệt Thái Hướng Đạt chỉ nắm giữ 37% cổ phần. Duyệt Thái là một công ty niêm yết, tự dưng mất tung tích của 13% này, nếu có người hữu tâm gom lại, Duyệt Thái có khả năng sẽ đổi chủ.
“Phương Trọng không phải con ruột của tôi, nhưng theo tôi nhiều năm như vậy, tôi biết tính tình của nó, nó sẽ không bao giờ làm những chuyện như kiểu âm thầm bán cổ phần công ty. Tôi nghi ngờ có người đứng sau chuyện này, mục đích chính là Duyệt Thái." Hướng Đạt trực tiếp giải thích suy nghĩ của mình.
Dương Miên Miên tuy rằng không biết nhiều về thương trường, nhưng nghe đối phương miêu tả cũng có thể hiểu ra chuyện này rất khó giải quyết. Nếu không cẩn thận, thứ Hướng Đạt cực khổ xây dựng cả đời sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Nhưng cho dù đang ở trong hiểm cảnh, biểu tình của Hướng Đạt cũng không quá vội vàng nóng nảy.
Hướng Đạt là người đã chìm nổi trong giới kinh doanh cả một đời, đã sớm luyện được một thâm lâm nguy không nản, đây có lẽ là lý do tại sao Tập đoàn Duyệt Thái của ông lại thành công như vậy.
Dương Miên Miên khâm phục sự bình tĩnh của Hướng Đạt, nhưng cô lại thực sự bối rối: "Hướng lão tiên sinh, ông đang nói về chuyện thương trường, chuyện này tôi không hiểu lắm, sợ là ông tìm nhầm người rồi."
Hướng Đạt nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Cô có biết vì sao tôi lại không để đội pháp lý của công ty tiếp quản, mà lại cho Tô tiểu thư đây không?"
Dương Miên Miên và Tô Diệp nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
Hướng Đạt đặt cốc cà phê xuống, chậm rãi nói: “Từ lâu, tôi đã biết con trai duy nhất của tôi là Hướng Ý không phải là người đam mê kinh doanh, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc ép nó quản lý công ty. Cho nên mấy năm nay, tôi đã rút gần hết tài sản của mình ra khỏi công ty, thực hiện các khoản đầu tư tài chính khác, có thể nói, dù không có Duyệt Thái, số tiền trong tay tôi cũng đủ để gia đình chúng tôi tiêu xài mấy đời.
Đồng thời, tôi cũng đã đào tạo xong người kế nhiệm, chỉ chờ thời cơ thích hợp để đặt trọng trách này xuống, chỉ là lại không nghĩ phát sinh chuyện này. Chuyện này đúng là có làm tôi ngạc nhiên, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn, tôi tìm đến Tô tiểu thư cũng không phải vì chuyện của Diệp Thái."
Nói xong, Hướng Đạt nhìn Tô Diệp cười có lỗi: "Xin lỗi, Tô tiểu thư, tôi đã gạt cô. Kỳ thật, vụ án tranh chấp thương mai tôi giao cho cô trước đây chỉ là để kiểm tra năng lực làm việc và nhân phẩm của cô. Mục đích thực sự của tôi là muốn cô lập di chúc cho tôi, nhưng không ngờ nhờ đó mà cô đã giúp tôi một việc lớn ”.
Hướng Đạt mở một tập hồ sơ đặt cạnh bàn cà phê, khi mở tập hồ sơ ra, bên trong có một ít bụi tro đen.
Dương Miên Miên liếc nhìn đã nhận ra đó là tàn tro của lá bùa sau khi phong ấn bùa đã được sử dụng hết, trên đó vẫn còn lưu lại một ít năng lượng của lá bùa.
Hướng Đạt cảm kích nhìn Dương Miên Miên: "Tô tiểu thư nói đây là lá bùa cô đưa cho cô ấy. Dương tiểu thư là người có bản lĩnh. Nếu không phải lá bùa này tình cờ bị lẫn trong tài liệu, được tôi cầm về, khuyển tử Hướng Ý của tôi sợ là đã gặp bất trắc. Thật sự cảm ơn cô rất nhiều."
Hướng Đạt thật sự sốt ruột cho con, lúc cảm ơn còn dùng đến kính ngữ, nếu đứng trước mặt ông là người khác, sợ đã thụ sủng nhược kinh.
Dương Miên Miên có chút sửng sốt: "Ý của ông là, con trai của ông vừa tiếp xúc với văn kiện này, lá bùa bên trong đã biến thành tro bụi?"
“Đúng vậy.” Hướng Đạt nói: “Hai ngày trước Tương Ý ngã, bị thương ở chân. Tôi đã hẹn gặp bác sĩ gia đình cho nó. Lúc tôi xem tài liệu này, nó đang ở cạnh tôi. Nó thấy lá bùa thì rất ngạc nhiên, muốn cầm lên xem, ai ngờ mới chạm vào, lá bùa đã cháy thành tro. Ngay sau đó, bác sĩ gia đình mà tôi đã hẹn tự nhiên kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống. Tôi thấy không ổn nên đã gửi thuốc mà hắn kê đi xét nghiệm, phát hiện ra trong đó có độc."
"Bác sĩ thì sao?", Dương Miên Miên hỏi.
Ánh mắt Hướng Đạt tối sầm: “Vẫn đang nằm trong bệnh viện, trong tình trạng sống thực vật.”
"Thật kỳ quái.", Dương Miên Miên lâm vào trầm tư.
Theo Hướng Đạt kể, bác sĩ tựa hồ đang bị ác quỷ phản phệ, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nếu đối phương thật sự thả lệ quỷ đi gây chuyện, sao lại chính mình phải mạo hiểm?
Hơn nữa lá bùa này có thể ngăn cản ít nhất hai lần lệ quỷ động thủ, tà khí của lệ quỷ một khi bị phá, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó ngưng tụ lại, trong một đêm ngắn ngủi sẽ khó mà gặp chuyện không may đến tận 2 lần.
Dương Miên Miên hỏi Tô Diệp: "Từ lúc tôi đưa lá bùa này cho cô cho đến lúc ngươi đưa tài liệu cho Hướng Đạt tiên sinh, cô có chuyện gì bất thường không?"
Tô Diệp lắc đầu: "Không có."
Tuy rằng sau chuyện xảy ra đêm đó, cô vẫn còn sợ hãi, nhưng bây giờ nghĩ lại, sau khi cầm lá bùa này, đến cả ác mộng cô cũng không gặp, trạng thái tinh thần cũng tốt, hiệu suất làm việc tăng đến bất ngờ.
“Còn Hướng lão tiên sinh thì sao?” Dương Miên Miên lại hỏi Hướng Đạt.
“Tôi cầm tài liệu lên xe, sau đó về nhà cũng không gặp ai cả.” Hướng Đạt cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời.
Dương Miên Miên trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy ông đi kiểm tra xe đi."
"Ý cô là…"
Sắc mặt Hướng Đạt đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, ông là một thương nhân khôn khéo, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Dương Miên Miên.
Hướng Đạt không chút do dự, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Chờ gần hai mươi phút, điện thoại vang lên, Hướng Đạt bắt máy, càng nghe, vẻ mặt càng trở nên ngưng trọng.
"Vừa rồi một nhân viên chuyên nghiệp đã kiểm tra, phanh bị hỏng nghiêm trọng. Nhưng mà chiếc xe này được nhân viên chuyên nghiệp bảo trì thường xuyên, loại vấn đề này sẽ không bao giờ xảy ra." Hướng Đạt đặt điện thoại di động xuống, nói với Dương Miên Miên. Sau đó, ông thở dài: "Không ngờ cái mạng của tôi đây cũng là được nhặt về."
Rõ ràng là có người đang nhắm vào Hướng Đạt và con trai ông ta.
Cổ phần của Phương Trọng đã được bán đi, chỉ cần Hướng Đạt và con trai của ông chết, Duyệt Thái đương nhiên sẽ đổi chủ.
Hơn nữa là do lệ quỷ quấy phá, có nghi ngờ cũng không tìm thấy chứng cứ gì.
Dương Miên Miên gãi đầu, dù sao mấy chuyện ngự quỷ khu tà này đều là chuyện trái với quy luật tự nhiên, một khi bị phát hiện, sẽ bị cả đạo môn sỉ vả, cho nên những người tu tập ngự quỷ thuật hầu hết sẽ ẩn thân, hoặc như Tương Trần Tử, xây dựng cho mình một vỏ bọc hoàn hảo, giả vờ làm một thân nhân sĩ chính phái.
Đây là lần đầu tiên cô thấy có người ngang nhiên dùng lệ quỷ như thế này, hơn nữa người bị hại lại còn là người giàu nhất Cẩm Thành.
Đây chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao? Sợ người khác không biết hắn nuôi lệ quỷ à?
"Vậy Hướng tiên sinh, giờ ông định làm thế nào? Có định lôi người ở phía sau ra không?"
Dương Miên Miên có chút nhanh nhạy, cô là một tài xế, tróc quỷ bắt ma là nghề kiêm nhiệm, còn bắt người phá án vẫn phải nhờ cảnh sát mới được. Nếu không, để cô ra tay, cô lỡ không khống chế được lực đạo một chút, địa phủ lại có thêm một lũ vong hồn không biết chừng.
"Dương tiểu thư yên tâm. Nếu kẻ đứng sau muốn Duyệt Thái của tôi, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lộ đuôi cáo thôi. Hiện tại ta chỉ có một yêu cầu, xin hãy bảo vệ Hướng Ý, con trai của tôi trong vòng một tuần. Một tuần này, tôi sẽ tìm được người đứng sau."
"Như vậy không tốt lắm…" Dương Miên Miên sửng sốt một chút, tại sao đột nhiên từ tài xế biến thành vệ sĩ rồi?
Hướng Đạt lấy ra một tấm thẻ đặt lên bàn: “Đây là một trăm vạn, là phần thưởng của tuần này. Hết một tuần sẽ lại đưa thêm một trăm vạn nữa, coi như phí bồi thường cho đại sư."
... Dương Miên Miên nhìn tấm thẻ trên bàn hồi lâu.
Hoá ra cảm giác bị ném tiền vào mặt là thế này. Mặc dù cô không thiếu tiền, nhưng lấy số tiền này mua cho ba cô một căn nhà trong thành phố để dưỡng lão hình như cũng không tệ.
"Nếu đại sư không từ chối, tôi coi như là cô đồng ý.", Hướng Đạt dừng một chút, biểu tình giống như một lão hồ ly: "Nhưng tôi còn có một thỉnh cầu..."
Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn Hướng Đạt.
“Nhà có nhiều người, tôi muốn khuyển tử nhà thôi đến chỗ đại sư ở."
Hử?
Dương Miên Miên chớp mắt.
"Chỉ sợ điều này không thích hợp.". Tô Diệp nghe xong liền nhịn không được, "Miên Miên có bạn trai rồi, sợ là không tiện."
Hướng Ý cũng có thể coi là người nổi tiếng ở Cẩm Thành, là hoa hoa công tử tiêu chuẩn, người như vậy sao có thể cho ở chung với Dương Miên Miên được?
"Tiện, sao lại không tiện chứ!" Dương Miên Miên đáp. “Cực kỳ tiện.”
Trước đó cô còn tưởng ông ấy yêu cầu cô đi theo cậu ta như người hầu, suốt ngày đứng sau một tên nhị thế tổ, cô còn đang do dự không biết có nên đáp ứng hay không, giờ nghe Hướng Đạt nói, cô vội vàng đồng ý.
Đến địa bàn của cô, đương nhiên là cô làm chủ, đúng lúc Võ Tiểu Tứ ngày ngày kêu gào sợ ma, tìm cho hắn một người bạn cùng phòng cũng tốt, 2 người có thể củng cố niềm tin cho nhau.
Tô Diệp có chút lo lắng, Hướng Ý thanh danh chẳng ra gì, ai đưa đến tay cũng không từ chối,, nghe nói chỉ cần có chút tư sắc hắn sẽ đều xuống tay được, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn tốc độ thay quần áo. Dương Miên Miên trắng trẻo mềm mại, phấn nộn đáng yêu, làm thế có khác gì đưa dê vào miệng cọp?
Tô Diệp không ngừng nháy mắt với Dương Miên Miên: "Sao cậu không bàn bạc với bạn trai một chút đã? Cậu không sợ bạn trai có ý kiến à?"
"Cũng đúng.", Dương Miên Miên gật đầu, sau đó bấm số của Dư Duyên.
Dư Duyên vừa mới từ phòng khám nghiệm tử thi đi ra thì nhận được điện thoại, vì tình trạng thi thể khá nghiêm trọng, thông tin không được nhiều, nên hắn có vẻ không vui, trên mặt viết rõ ràng 3 chữ "chớ lại gần."
Khi nhìn thấy ID người gọi, vẻ mặt hắn mới dịu lại.
"Alo?", Người học việc đang đi theo Dư Duyên đột nhiên nghe thấy giọng điệu dịu dàng của hắn, đôi mắt mở to không thể tin được.
"Dư Duyên, em mới nhận job, có người đưa cho em 100 vạn để em bảo vệ con trai của ông ấy 1 tuần, nhưng phải đưa người về ở cùng. Em đang định cho hắn ở cùng với Võ Tiểu Tứ."
"Là ai?"
"Hướng Ý, nhị thế tổ nhà Bất động sản Duyệt Thái."
Hướng Đạt nghe được lời này từ miệng Dương Miên Miên, mỉm cười nhìn cô, thầm nghĩ cô bé này thật thú vị.
Dư Duyên nhẹ nhàng nói: "Em chú ý an toàn."
"Vâng.", Thấy Dư Diên không phản đối, Dương Miên Miên vui vẻ cúp điện thoại.
Bên kia điện thoại, Dư Duyên cất điện thoại đi, vẻ mặt càng lạnh hơn trước.
“Lão sư?” Đồ đệ cực kỳ thận trọng hỏi: “Báo cáo khám nghiệm tử thi, có gửi đi luôn không ạ?"
Dư Duyên gật đầu, "Nói với lão Lý, tôi xin nghỉ phép 1 tuần."