Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 68

Dương Miên Miên lái xe đến câu lạc bộ Kim Khoa, đối tượng giám hộ 1 tuần tới của cô đang ở bên trong.

Từ ngoài cửa nhìn vào bên trong, hội quán được trang hoàng lộng lẫy, thoạt nhìn không phải là nơi mà người bình thường có thể tiến vào tiêu xài.

Người phục vụ ở quầy lễ tân thấy Dương Miên Miên mặc áo hoodie trông như quả bóng bay đi vào thì có chút khó hiểu.

"Tôi đang tìm Hướng Ý, hắn ở đâu?" Dương Miên Miên đi đến quầy lễ tân và hỏi.

Quản lý nghe cái tên Miên Miên nói ra, vẻ mặt kiểu "à thì ra là thế", sự khinh thường trong đáy mắt càng tăng lên.

"Hướng thiếu gia ở phòng 666 tầng ba, mời đi lối này."

"Cảm ơn.", Dương Miên Miên hào phóng gật đầu như không nhìn thấy vẻ mặt của quản lý: "Nhân tiện, đưa hoá đơn của hắn đây, tôi sẽ thanh toán."

Quản lý sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng đồng ý.

Những công tử này rất giàu, nhưng tiêu tiền cũng rất dọa người. Bọn hắn tiêu tiền ở đây, thường sẽ là ghi sổ, 1 tháng thanh toán 1 lần.

Lần này Hướng Ý tiêu cài ở đây đã non nửa tháng chưa thanh toán, hoá đơn chắc phải đến mấy chục vạn. Giờ hoá đơn này được thanh toán, hoa hồng tháng này của cô chắc cũng không tồi, lúc này, quản lý cũng không thèm để ý Dương Miên Miên phàn long phụ phượng, vội vàng gọi người xuất hoá đơn của Hướng Ý.

Dương Miên Miên đi thẳng lên tầng ba, nhanh chóng tìm được số phòng mà quản đốc nhắc đến, cửa hé mở, tình hình bên trong chỉ cần liếc nhìn đã rõ ràng.

Khác hẳn với cảnh tượng cười nói vui vẻ mà cô từng tưởng tượng, bên trong chỉ có năm người ngồi, hầu như ai cũng co ro trên ghế sofa cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng thốt ra những lời chửi bới.

"Mẹ kiếp! Đều là tại cái điện thoại mới này." Hướng Ý ném điện thoại đi, vò vò tóc, sau đó chỉ vào một thanh niên mập mạp bên cạnh mắng: "Cát mập nhà cậu, có biết chơi không thể? Thấy gái đẹp là không nhấc nổi chân, thấy lão tử bị một đàn vây lại cũng không đến ứng cứu."

"Ba đánh một, tôi tới cũng chết…" Cát Chí Hào thấp giọng đáp lại.

"Cậu nói lại lần nữa!" Hướng Ý lại cầm lấy điện thoại, giơ tay muốn ném về phía đối phương.

"Được rồi! Đừng tranh cãi nữa, thua thì thua, cũng đâu phải lần đầu tiên cậu thua? Lấy kỹ năng này mà cũng dám mở câu lạc bộ, người sẽ bị cậu mắng bỏ đi hết." Một thanh niên cao lớn bên cạnh vỗ nhẹ vào tay Hướng Ý: "Mà này, ba cậu vừa gọi điện bảo cậu về phải không? Hay là cậu về trước đi, cậu đang bị thương mà."

Chàng trai liếc nhìn bắp chân được băng bó bằng băng gạc của Hướng Ý.

Tay cầm điện thoại của Hướng Ý dừng lại, nhếch môi: “Tôi sẽ không về, chút này tính già gì, chỉ là chút thủ đoạn để xin ba tôi cho thêm một chút phí sinh hoạt thôi. Ai ngờ chỉ vì thế mà ông ấy thuê cả vệ sĩ cho tôi, cả ngày chỉ biết nghi thần nghi quỷ. Vừa tưởng tượng cả ngày có 1 kẻ cơ bắp đi theo kè kè tôi đã thấy khó chịu rồi."

“Hehe, lỡ như ba cậu tìm cho cậu một nữ vệ sĩ thì sao?” Chàng trai cười nói đùa.

“Câu mơ à?” Hướng Ý liếc nhìn hắn, vừa mở trang trò chơi vừa lẩm bẩm: “Nếu nàng là mỹ nữ, tôi sẽ tình nguyện đi theo."

"Vậy đi thôi."

Dương Miên Miên đang định gõ cửa thì tình cờ nghe được câu nói này.

Nghe thấy âm thanh, mấy người trong phòng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

“Mỹ nữ!” thanh niên cao lớn huýt sáo.

Dương Miên Miên tuy không cao nhưng dáng người nhỏ nhắn, mềm mại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, trông lại càng thanh thuần.

Mấy tên phú nhị đại đã quen nhìn những người mẫu lồi trước lồi sau, giờ nhìn thấy Dương Miên Miên, không khỏi sáng bừng cả 2 mắt.

Dương Miên Miên đi tới trước mặt Hướng Ý, hắn giống ba hắn đến 7, 8 phần, không khó nhận ra.

"Đi thôi.", Dương Miên Miên nói.

“Đi đâu?” Hướng Ý sửng sốt một chút, chưa kịp phản ứng.

Dương Miên Miên: "Tôi tên là Dương Miên Miên, là vệ sĩ mà ba cậu đã tìm cho cậu."

Căn phòng im lặng một lúc rồi đột nhiên vang lên một trận cười.

"Hướng Ý, tâm nguyện của cậu đã thành hiện thực rồi, nhanh cùng mỹ nhân về nhà đi.", Có người cười nói.

"Ra ngoài!" Hướng Ý cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ba hắn trước đó đã gọi điện thoại, nói rằng vệ sĩ ông thuê sẽ sớm đến đây, nhưng nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt, chắc chắn chỉ cao tới n.g.ự.c hắn, Hướng Ý vẫn có chút không thể tin được.

Làm sao một người nhỏ bé, chân tay yếu ớt như cô có thể bảo vệ được hắn?

Đúng là dở hơi.

"Cô có bằng cấp gì không?", Hướng Ý hỏi.

“Tôi có bằng lái xe.”

Hướng Ý: "..."

Trong phòng lại vang lên một trận cười vang.

Trên mặt Hướng Ý hiện lên một nụ cười: "Có bằng lái xe là tốt rồi, sau này tôi say rượu sẽ không cần tìm tài xế. Một tuần phải không? Tôi sẽ không làm khó cô, chút nữa tôi tìm phục vụ, thuê cho cô một phòng riêng ở tầng trên, hết hạn cô cũng dễ về báo cáo với ông già tôi."

Nói xong, Hướng Ý nhìn Dương Miên Miên từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ mặt mơ hồ nói: "Hay là cô muốn ở chung phòng với tôi cũng được."

Vừa dứt lời, cửa lại bị gõ, quản lý đại sảnh mở cửa, bưng một cái mâm đi thẳng đến trước mặt Dương Miên Miên và Hướng Ý.

“Đây là cái gì?” Hướng Ý liếc nhìn tờ giấy hóa đơn trên khay.

"Là vị tiểu thư này muốn thanh toán. Đây là hoá đơn của Hướng tiên sinh trong nửa tháng qua, sau khi trừ chiết khấu còn lại 499.750 tệ, xin hỏi cô thanh toán bằng thẻ hay sao?"

Dương Miên Miên lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa cho quản đốc.

"Đợi đã, ai cần cô thanh toán hóa đơn?", Hướng Ý có vẻ ngạc nhiên.

Đường đường là một nhị thế tổ tiền nhiều hơn cát, hành động của Dương Miên Miên làm cho hắn quá xấu hổ, hắn còn ở đây, đâu đến lượt một người phụ nữ trả tiền cho hắn?

"Không phải tôi trả tiền, là cậu tự trả.", Dương Miên Miên lấy lại thẻ ngân hàng giơ lên, "Đây là tiền sinh hoạt một tuần mà Hướng lão tiên sinh đưa cho cậu, tạm thời tôi sẽ giữ hộ. Nhân tiện, tất cả các thẻ tín dụng đứng cậu đều đã bị đóng băng, cho nên, cậu không thể ở lại đây, cậu không đủ khả năng."

"Sao có thể?", Hướng Ý không tin, nhanh chóng kiểm tra thông tin thẻ tín dụng, sau khi kiểm tra xong, sắc mặt hắn đột nhiên tái xanh.

"Lão già này thật đê tiện!", Hướng Ý nhìn thẻ tín dụng trong tay Dương Miên Miên, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đưa thẻ cho tôi."

Dương Miên Miên nghe lời, đưa cho hắn.

“Trong thẻ này có tổng cộng 50 vạn, hồi nãy đã quẹt hết hơn 40 vạn, còn lại cũng không nhiều."

"Tôi không tin! Lão đầu nhà tôi sao có thể chỉ cho tôi năm mươi vạn? Năm mươi vạn này lấy đi nuôi chó còn không đủ!"  Hướng Ý vừa nói vừa kiểm tra số dư trong thẻ.

...

Số dư trong thẻ là 250 nhân dân tệ.

“Thật tàn nhẫn!” Hướng Ý ném thẻ ngân hàng đi.

"Hy vọng cậu có thể sống lâu hơn chó.", Dương Miên Miên cúi người nhặt thẻ ngân hàng lên: "Đây là chi phí sinh hoạt trong tuần này của cậu, nếu vứt đi, cậu chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống thôi."

"Cô chẳng thú vị gì cả."

Có người bênh vực Hướng Ý: “Cho dù cô thật sự là vệ sĩ mà chú Hướng tìm cho A Ý, cô cũng nên biết A Ý là ai. Cậu ta là thía tử của Duyệt Thái, cô đắc tội với cậu ấy đến mức này, sau này cuộc sống sẽ không được thoải mái đâu. Với lại dù A Ý, không có tiền sinh hoạt, không phải vẫn còn chúng tôi đây sao?"

Dương Miên Miên nhướng mày: "Cậu tên là gì?"

“Phạm Xuyên.” Người đàn ông theo bản năng trả lời: “Sao vậy?”

Dương Miên Miên không nói gì, cô lấy điện thoại di động ra bấm số của Hướng Đạt: “Hướng lão tiên sinh, có một tiểu tử tên là Phạm Xuyên nói sẽ nuôi con trai của ông... Có cần tôi đưa điện thoại cho cậu ta không?"

"Không... Vừa rồi tôi nói đùa, đùa thôi! Tôi không có tiền, tôi rất nghèo!"

Phạm Xuyên nhìn thấy Dương Miên Miên mách lẻo với Hướng Đạt, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, công ty của ba hắn còn phải dựa vào Duyệt Thái để tồn tại. Nếu ba hắn biết hắn chống lại Hướng Đạt, không lột *a hắn ra mới lạ.

Dương Miên Miên vừa gọi điện, những người khác cũng có phản ứng giống như Phạm Xuyên, lập tức tách ra khỏi Hướng Ý, sợ bị nhắc đến.

"Được rồi, bây giờ cậu có thể ra ngoài được chưa?", Dương Miên Miên cúp điện thoại, nhìn đồng hồ trên điện thoại, khẽ cau mày: "Cậu đãl àm tôi chậm mất một tiếng rồi, đàn ông đàn ang có thể đừng cề rề cà rà thế được không?"

Hướng Ý sắc mặt tái nhợt, nằm trên sofa không nhúc nhích: “Tôi bị thương không thể đi được, tôi thật muốn xem Kim Khoa có dám đuổi tôi đi không."

Quản lý cẩn thận cúi đầu, không dám nói gì.

Dương Miên Miên nhìn cái chân quấn băng gạc của Hướng Ý.

Hướng Ý cười thách thức, như thể đang muốn xem ai có thể làm gì hắn.

Dương Miên Miên quay sang người đàn ông bên cạnh nói: "Chút nữa có thể nhờ các cô một chuyện không?"

“Tất nhiên rồi.” Sau chuyện vừa rồi, những người khác liên tục gật đầu, sợ nếu đồng ý quá muộn sẽ bị mách lẻo.

Dương Miên Miên bước tới chỗ Hướng Ý, duỗi chân đá hắn một cái.

Hướng Ý lập tức nhảy dựng lên, đau đớn ngã xuống ghế sofa.

"Giờ mới thật sự là bị thương." Dương Miên Miên nói với những người đàn ông khác đang đứng nhìn: "Giờ cậu không cử động được, phiền các cậu giúp tôi chuyển cậu ta ra xe của tôi, cảm ơn."

Cú đá của Dương Miên Miên thực ra không hề nặng, chỉ là cô đánh vào vùng da bị rách của đối phương. Hướng Ý là một tên công tử da mỏng đích thực, sinh ra đã ngậm thìa vàng, sức chịu đựng kém, đâu thể chịu nổi cơn đau này. Mới bị Dương Miên Miên đá một cái, hắn đã đau đến mức mắt nhoè nước.

Quá là bưu hãn!!!!

Những người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hướng Ý, trong lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi, lúc này mới ý thức được cô bé này chính là vệ sĩ do mà Hướng đổng thuê, trông có vẻ yếu đuối mềm mại, nhưng nói không chừng có thể tay không quật ngã đại hán!

Mấy người im lặng nhìn nhau, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Hướng Ý, họ lao tới, người túm tay, người bê chân, cứ thế mà khiêng hắn xuống.

Những người đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt kinh ngạc, Hướng Ý cảm thấy vừa hận vừa xấu hổ, mặt tái xanh vì tức giận.

Mấy người hợp sức nhét Hướng Ý vào chiếc xe nội địa cũ của Dương Miên Miên, biểu tình kỳ lạ.

Chiếc xe này có lẽ là chiếc xe rẻ nhất mà Hướng Ý từng ngồi trong đời.

Dương Miên Miên lên xe, liếc nhìn khuôn mặt của Hướng Ý  qua gương chiếu hậu, thở ra một hơi.

Đối phó với tên nhị thế tổ này còn khó hơn cả đối phó với quỷ.

Trong xe, Hướng Ý cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Hắn chưa bao giờ gặp phải một người phụ nữ đáng giận như vậy,  chờ xem tuần này hắn sẽ thu thập cô như thế nào.

Dương Miên Miên đột nhiên phanh gấp, Hướng Ý đập mạnh vào ghế sau.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi hoa mắt một chút.” Xe lại nhẹ nhàng tiến về phía trước.

"Cô đưa tôi đi đâu?" Hướng Ý bình tĩnh nói, sắc mặt càng thêm khó coi.

Cái ghế này quá cứng, thậm chí còn không có bọc da, đầu hắn bị cụng đến lắc não luôn rồi.

"Về nhà của tôi.", Dương Miên Miên bình tĩnh nói.

Hướng Ý nghe xong sửng sốt một chút: "Đồ nữ nhân không biết xấu hổ! Chúng ta mới gặp một lần, cô đã muốn đưa tôi về nhà. Sao, giờ cô hối hận rồi, muốn bợ đỡ tôi à? Nói cho cô biết, phụ nữ như cô, có đưa đến tận cửa tôi cũng không thèm."

“Ầm!” Hắn vừa dứt lời, chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, đầu của Hướng Ý lại một lần nữa đập mạnh vào cửa sổ.

"Cô làm cái gì vậy?"

Dương Miên Miên nhìn những chiếc xe bên ngoài qua lại, vẻ mặt ngưng trọng: “Muốn sống thì câm miệng lại.”
Bình Luận (0)
Comment