Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 73

Dương Miên Miên vừa gọi điện xong, người giúp việc đột nhiên đi tới, nói rằng có một khách khác đến thăm.

Phương Trọng dừng một chút, đi ra ngoài: "Lần này là ai?"

Người giúp việc có vẻ do dự: "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ bao giờ, nhìn thì có vẻ giống 2 đạo sĩ."

Đạo sĩ?

Phương Trọng nhíu mày thật chặt.

Ba nuôi hắn vừa ngã bệnh, bao nhiêu ngưu quỷ xà thần lần lượt chạy đến, đầu tiên là pháp y, sau đó là đạo sĩ, có bao nhiêu nghề thượng vàng hạ cám đã tề tựu về đây rồi.

Dương Miên Miên đi theo Phương Trọng, nhìn hai người đang đứng trong đại sảnh.

Ayo, hoá ra là người quen.

Trương Niệm Sơn và Thái Hoành An hôm nay ăn mặc rất trang trọng, đạo bào, cài trâm, lặng lẽ đứng trong đại sảnh biệt thự. Nghe thấy tiếng động, cả hai đều quay lại, đạo bào phiêu phiêu, tạo nên chút khí chất tiên phong.

Phương Trọng được Hướng Đạt nâng đỡ, từ một nhân viên nhỏ đã trở thành phó chủ tịch của một tập đoàn niêm yết, tất nhiên nhãn lực sẽ không tồi, hắn ánh mắt sâu sắc nhìn về Trương Niệm Sơn, không thể hiện bất cứ thái độ gì, chỉ dò hỏi: "Hai vị là..."

Trương Niệm Sơn phẩy tay áo, gật đầu: "Bần đạo là Trương Niệm Sơn, chưởng giáo Hỗn Nguyên Tông, được người nhờ vả đến xem gia trạch, người này là đồ đệ của tôi."

Trương Niệm Sơn nói xong, ánh mắt rơi vào Dương Miên Miên phía sau Phương Trọng, mỉm cười: "Dương đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt."

Thái Hoành An đứng ở sau lưng Trương Niệm Sơn, ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Miên Miên, giống như một tiểu đệ đệ.

Dương Miên Miên mỉm cười: "Cũng coi như là có duyên. Đúng rồi, tên lỗ mũi trâu lòng dạ hiểm độc đó sao rồi?"

Trương Niệm Sơn dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Tương Thần Tử làm nhiều việc ác, vi phạm môn quy, bị trục xuất khỏi tông môn. Tuy nhiên, hắn đã quá già, nhà lại không có người thân nào khác, các trưởng lão trong tông môn phát tâm từ bi, để hắn ở lại sám hối trong thiên điện, hắn cũng đã đồng ý không màng thế sự.

Hừ…

Dương Miên Miên âm thầm mắng tốn hơn thừa lời, nói thẳng ra là giam lỏng đi. Nhưng mà đúng là những người cậy già mà làm càn như ông ta, nếu thả ra, sẽ gây hại cho bao nhiêu người khác.

Phương Trọng nghe nói đối phương là chưởng giáo của giáo phái, không dám lơ là.

Mấy năm nay ba nuôi hắn tuổi ngày càng lớn, càng tin vào những điều siêu nhiên, hắn thỉnh thoảng đi theo ba nuôi, cũng tiếp xúc một ít. Hắn mặc dù không tin vào huyền  học, nhưng Trương Niệm Sơn đã có thể trở thành giáo thủ, bối cảnh nhân mạch đều không thể đắc tội.

Phương Trọng không hề hoài nghi thân phận của đối phương, nhưng hiện tại thực sự không phải là lúc để xem phong thuỷ.

"Đạo sĩ, ngài xem, hiện tại trong nhà có khách, có thể không tiện đi xem nhà, chuyến này sợ là đạo sĩ phải đi một chuyến tay không rồi." Phương Trọng suy nghĩ một lát rồi nói.

"Nếu đã đến đây, là ý trời, vậy để chúng tôi lên gặp đại thiện nhân đi." Trương Niệm Sơn vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ đã biết chuyện xảy ra với Hướng gia.

Phương Trọng nghe vậy dừng lại, không biết liệu Trương Niệm Sơn có biết điều gì không.

"Anh để ông ấy lên đi."

Dương Miên Miên tiếp lời: "Trương chưởng giáo có lẽ có thể giải quyết vấn đề của Hướng lão tiên sinh."

“Không dám.” Trương Niệm Sơn vẻ mặt cao thâm khó đoán, nheo mắt lại: “Trước khi tới đây, tôi đã gieo cho đại thiện nhân một quẻ, trên quẻ, tuy hôm nay ông ấy sẽ gặp phải một đại kiếp cửu tử nhất sinh, nhưng sẽ gặp quý nhân, phủ cực thái lai."

Phương Trọng nghe vậy, tim đập thình thịch, nghĩ đến tình cảnh hiện tại của ba nuôi, vội vàng nghiêng người, dẫn Trương Niệm Sơn cùng Thái Hoành An đi lên.

Thái Hoành An đi ngang qua Dương Miên Miên, nghe thấy đối phương thì thầm chúc mừng mình, tai hắn lập tức đỏ bừng.

Nếu không phải đối phương vạch trần hành vi xấu xa của Tương Trần Tử, hắn làm sao có cơ hội trở thành môn hạ của Trương chưởng giáo?

"Đa tạ Dương đạo hữu…" Thái Hoành An vốn còn muốn dừng lại nói thêm mấy câu, đột nhiên một thân ảnh cao lớn đi tới từ phía, trực tiếp chen vào giữa hắn và Dương Miên Miên.

"Lên cầu thang, cẩn thận bước chân." Dư Duyên quan tâm nhắc nhở, cực kỳ tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Miên Miên.

Thái Hoành An nhìn hai người nhanh chóng đi qua hắn, mím môi nuốt lại lời muốn nói.

Trương Niệm Sơn đi đến phòng của Hướng Đạt, không hề ngạc nhiên khi thấy Hướng Đạt đang nhắm mắt nằm trên giường. Đôi mắt ông nhẹ quét qua Trần Thu Vũ trước cửa sổ, rồi rơi vào Hướng Đạt.

Trương Niệm Sơn cẩn thận nhìn một lát, lại bắt mạch, sắc mặt dần dần âm trầm.

“Đại sư, ba nuôi của tôi thế nào rồi?” Phương Trọng tim đập thình thịch.

Trương Niệm Sơn chậm rãi rút tay lại: "Hướng đại thiện nhân đây bình thường có hay bị đau bụng, dị thực, hay tính tình cáu kỉnh không?"

Phương Trọng lắc đầu: “Không, ba nuôi của tôi luôn đối xử tốt với người khác, ngay cả khi làm việc cũng hiếm khi mất bình tĩnh. Ông ấy cũng có thói quen hàng tháng đều đặn kiểm tra thể chất, ngoại trừ hơi cao huyết áp, ông ấy không có bệnh gì khác." Phương Trọng đột nhiên dừng lại một chút: "Nhưng sau khi đột nhiên đổ bệnh một giờ trước, tứ chi của ông liên tục co giật, cực kỳ đau đớn. Triệu chứng này có liên quan đến gì không?"

Trương Niệm Sơn trầm ngâm một lát, nói: "Xem mạch đập, có vẻ như có ký sinh trùng trong cơ thể…"

“Sao có thể?” Phương Trọng nói: “Bữa ăn của ba nuôi tôi đều do đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị, ông ấy cũng là người thích sạch sẽ nên không thể có ký sinh trùng được.”

Dương Miên Miên nhận thấy vẻ mặt của Trần Thu Vũ dường như hơi cứng ngắc trong giây lát, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trương Niệm Sơn nói với Thái Hoành An ở một bên: "Cậu có nhìn ra gì không?"

Được chưởng giáo ra đề, Thái Hoành An vẻ mặt khẩn trương: “Nhìn khuôn mặt của người này, hẳn là đã ngoài bảy mươi, nhưng nước da hồng hào, tứ chi lại rắn chắc như bốn mươi. Cái này nhìn có chút giống… có chút giống với…” Thái Hoành An thấy vẻ mặt Trương Niệm Sơn không thay đổi, sau đó nuốt nước miếng nói: “Có chút giống thuật thỉnh thần của tà môn.”

Dương Miên Miên không khỏi gật đầu.

Lần trước đến Thanh Đàm huyện, cô nhìn thấy Tương Trần Tử sử dụng thỉnh thần thuật, tuy chỉ là thức thần của thiềm thừ, nhưng trạng thái lúc đó cũng tương tự như Hướng Đạt.

Tương Trần Tử và Hướng Đạt tình cờ tầm tuổi nhau, thoạt nhìn càng giống.

Nghe xong, Trương Niệm Sơn không phản bác mà chỉ đưa ra một câu hỏi khác.

"Hướng đại thiện chưa từng bước vào Đạo giáo, cũng chưa từng thực hành phù chú thuật, tại sao lại có thể làm được thuật thỉnh thần này?"

"Cái này..."  Thái Hoành An không nói nên lời.

Trương Niệm Sơn không làm khó hắn, thấy hắn không trả lời được, cũng không hỏi thêm gì nữa, cẩn thận quan sát sắc mặt Hướng Đạt.

Ấn đường của Hướng Đạt lờ mờ đen xám, kéo dài đến đường chân tóc và chìm dưới mái tóc trắng.

Này là phạm vào tiểu nhân.

"Gần đây Hướng Đạt có thù oán với ai?" Trương Niệm Sơn lớn tiếng hỏi.

“Nói đến thù hận thì chỉ có Tập đoàn Kỳ Sơn.” Phương Trọng nhắc đến Tập đoàn Kỳ Sơn, không khỏi cau mày chán ghét.

Sau khi nghe về những ân oán giữa Duyệt Thái và Tập đoàn Kỳ Sơn, Trương Niệm Sơn nói: "Có vẻ như chìa khóa để giải quyết tình trạng khẩn cấp của Hướng Đại thiện nằm ở Tập đoàn Kỳ Sơn."

Phương Trọng sao có thể không nghĩ tới chuyện này? Chỉ là hiện tại hai bên quan hệ không tốt, hắn cũng không có đầy đủ bằng chứng, cho dù có đến gặp đối phương, họ cũng chưa chắc sẽ thừa nhận.

Tập đoàn Kỳ Sơn cực kỳ bí ẩn. Họ nói rằng họ nghiên cứu công nghệ sinh học, nhưng vẫn chưa sản xuất ra được bất kỳ loại thuốc nào. Phương trọng càng nghĩ càng sợ.

Lúc trước Duyệt Thái có vấn đề, họ chỉ tập trung nghĩ xem làm sao để bổ sung vốn. Đúng lúc đó, tập đoàn Kỳ Sơn xuất hiện, đề nghị hợp tác với Duyệt Thái, vấn đề bơm vốn cực kỳ đơn giản, hắn chỉ đơn giản điều tra bối cảnh của công ty ở nước ngoài rồi đồng ý. Giờ xem xét kỹ lại, tập đoàn Kỳ Sơn này rót vốn và thu mua nhiều công ty, nhưng vẫn chưa hề cho ra đời loại thuốc nào, là một công ty nghiên cứu công nghệ sinh học lớn mà như thế có vẻ hơi bất thường.

Phương Trọng suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại rồi gửi một email đi.

"Tôi đang cố gắng gây áp lực với Kỳ Sơn, nhưng ít nhất phải đợi thêm một đêm. Đêm nay…" Phương Trọng nhìn Hướng Đạt trên giường, vẻ mặt lo lắng: "Ba nuôi của tôi sẽ không sao chứ?"

“Tạm thời có lẽ sẽ ổn thôi.” Trương Niệm Sơn nói xong liền lấy ra một mảnh bùa, vẩy mấy cái trên mặt Hướng Ý. Lá bùa kia không có lửa mà tự cháy, tro rơi thẳng lên mặt Hướng Đạt.

Phương Trọng thấy vậy vội vàng đưa tay định phủi bụi đi, nhưng lại kinh ngạc phát hiện nhưng mạt tro kia rơi xuống mặt ông ấy đột nhiên biến mất, như thể thấm vào da thịt.

Sau khi tro bùa thấm vào da, sắc mặt của Hướng Đạt đột nhiên trở lại bình thường, cơ bắp tứ chi đang co rút cũng dần mềm ra, thể chất không cường tráng như lúc nãy nữa mà đã dần trở về đúng như một ông cụ 70 tuổi.

"Lá bùa này có thể tạm thời áp chế thời gian trong một khoảng thời gian, nhưng thời gian có hạn, chúng ta phải tranh thủ tìm cách."

Nhìn thấy hành động của Trương Niệm Sơn, Phương Trọng không còn nghi ngờ gì về lời ông ta nói lúc trước nữa. Nhớ lại những lời đó, hắn không nhịn được mà hỏi: "Vị cao nhân mà đạo trưởng vừa nhắc đến là ai? Tôi sẽ đi tìm, người này có thể giúp ba nuôi tôi khỏi bệnh không?"

Ánh mắt Trương Niệm Sơn nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt Dương Miên Miên, mỉm cười: “Duyên đến sẽ biết, không thể cưỡng cầu."

Dương Miên Miên và Dư Duyên đến đây một chuyến lại không tìm được manh mối gì, hơn nữa có Trương Niệm Sơn ở đây, cô cũng không ở lại nữa.

Trên đường trở về, app Kim Mãn Lộ lại nhảy ra thông báo.

Có khách quỷ!

Dương Miên Miên ánh mắt mất tự nhiên nhìn Dư Duyên ngồi trên ghế phụ, khóe miệng giật giật.

Đây hình như là lần đầu tiên Dư Duyên nhìn thấy cô làm việc, không hiểu sao cô lại có chút lo lắng.

Xe chạy chưa đến mười mét, Dương Miên Miên dần dần giảm tốc độ, nghiêng đầu nhìn nữ quỷ ngoài cửa sổ, lén nháy mắt.

Đối phương nhanh chóng lên xe.

Ma nữ còn trẻ, khuôn mặt trang điểm rất tinh xảo, rất xinh đẹp.

Nhìn thấy trong xe có một anh chàng đẹp trai, ma nữ liền huýt sáo, thở ra một hơi rượu ngay khi vừa lên xe.

"Mệnh của mình thật tốt, chết rồi còn được gặp soái ca, đáng giá, đáng giá."

Ma nữ này có chút khác biệt với những hồn ma khác, cô ấy dường như đã nhanh chóng chấp nhận rằng mình đã chết, trên khuôn mặt không có chút hoài niệm nào.

"Làm phiền tiểu thư đưa tôi đến hoa viên tiểu khu ở thành Tây."

Dương Miên Miên vẫn im lặng và xoay tay lái về hướng cách xa tiểu khu nhà cô.

Dư Duyên nhìn chiếc xe đột nhiên chuyển hướng, quay lại nhìn Dương Miên Miên.

"Nhiệt độ trên xe vừa giảm xuống khoảng 5 độ."

"Ha ha, thật sao?", Dương Miên Miên cười trừ.

Dư Duyên mặc dù có thể chất toàn âm, nhưng lại không thể nhìn thấy âm hồn, nên tất nhiên sẽ không nhìn ra ở ghế sau đã có thêm một nữ quỷ.

Cô biết Dư Duyên có lẽ cũng biết cô thường xuyên phải đối mặt với những chuyện này, nhưng biết và chân chính trải nghiệm là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau.

Ma nữ ở phía sau tự nói tự nghe, Dương Miên Miên áy náy không dám nói chuyện, chỉ chuyên tâm lái xe.

Xe dần dần tiến vào đường chính, trên đường ngày càng có nhiều người qua lại, đèn xe nhấp nháy tới rồi đi, sắc mặt hai người lúc sáng lúc tối.

Giọng nói trong trẻo của Dư Duyên đột nhiên nhẹ nhàng vang lên: “Anh là bác sĩ pháp y, ngày nào cũng nhìn thấy thi thể, em có sợ anh không?"

"Sợ gì chứ?" Dương Miên Miên kinh ngạc liếc nhìn hắn, trong xe rất tối, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ bóng dáng hắn.

“Anh cũng vậy.” Giọng nói của Dư Duyên đột nhiên trầm xuống: “Em rất tốt, cực kỳ tốt, anh rất thích em.”

Một chiếc ô tô lao qua, Dương Miên Miên sửng sốt một chút, giọng nói trở nên căng thẳng: "Anh vừa nói gì? Em không nghe rõ."

Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại.

Dư Duyên quay đầu nhìn Dương Miên Miên đang vươn cô, trên mặt lộ ra vẻ bối rối và thận trọng, không khỏi đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Em rất tốt, dù em có làm gì, anh cũng rất vui!"

"Ồ, soái ca tỏ tình." Nữ quỷ ngồi sau còn kích động hơn cả Dương Miên Miên, gần như nhảy dựng lên, đầu đụng lên trần xe.

Dương Miên Miên không nói gì, trong xe rất tối, chỉ có ánh sáng từ kính chắn gió chiếu vào mắt cô.
Bình Luận (0)
Comment