Trong xe yên tĩnh, Dương Miên Miên thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình một cách nghiêm túc như vậy.
Khóe miệng Dư Duyên hơi nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc hiếm thấy của Dương Miên Miên khiến hắn cực kỳ hài lòng. Hắn thu tay cánh tay trên đầu đối phương lại, nhắc nhở: "Đèn xanh rồi, chúng ta đi thôi."
Vẫn là giọng nói trong trẻo như mọi khi, nhưng lại có một sự dịu dàng không thể giải thích được.
Dương Miên Miên có chút mất tự nhiên ừm một tiếng, nhanh chóng khởi động xe.
Một lúc sau, cô mới bình tĩnh trở lại.
Ý của Dư Duyên là dù công việc của cô có kỳ quái thế nào, hắn cũng sẽ không để ý.
Quả nhiên hắn cũng phát hiện ra rồi.
Dương Miên Miên nhẹ nhàng mím môi, nhưng lại không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên.
Cô không phải là người thích giấu diếm, nếu đối phương đã phát hiện ra, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này, cô có chút ghen tị với Dư Duyên, đôi khi không thể nhìn thấy hay nghe thấy cũng là một loại hạnh phúc.
Ví dụ như nữ quỷ thích xem chuyện bát quái ngồi sau xe, không phải ai cũng muốn nhìn thấy cô ấy.
“Bạn trai của cô lợi hại như vậy, tôi cũng không nhịn được mà động tâm." Nữ quỷ đưa tay vỗ vỗ gò má, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.
Người kích động nhất trong lần tỏ tình này có lẽ là nữ quỷ, cô thò đầu ra ngoài cửa kính ô tô, rồi luồn vào cạnh Dương Miên Miên không ngừng hỏi đủ thứ chuyện tào lao.
Dương Miên Miên đột nhiên bẻ lái nửa vòng, tăng tốc vượt qua một chiếc ô tô riêng phía trước.
Ma nữ bị theo đà, mặt dán vào cửa kính ô tô, tuy nhiên cô vẫn không bỏ cuộc, sau khi sửa lại cái đầu, lại dính lên người cô: “Ôi, tiểu thư ghen rồi. Này này này, đừng lo lắng, tôi chỉ là có đôi mắt hơi tham lam thôi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ đào góc tường nhà cô."
Nữ quỷ cười xấu xa: “Em gái, muộn thế này mới lái xe ra ngoài, hai người sắp có cuộc hẹn quan trọng à? Vừa rồi tiểu ca ca này tỏ tình, có phải chút nữa hai người sẽ có một hồi nồng nhiệt không?"
Dương Miên Miên ngước mắt nhìn kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của nữ quỷ Bát Quái.
Thấy Dương Miên Miên không để ý đến mình, nữ quỷ càng hỏi nhiều câu hỏi rõ ràng hơn.
Lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu ngủ cùng nhau, thích tư thế nào, có sở thích đặc biệt gì không, v.v., không hề có chút e lệ nào.
Nhìn thấy Dương Miên Miên cả quá trình giữ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì, nữ quỷ thực sự đã mạnh dạn đến mức dạy cho cô những kỹ năng làm người lớn trên giường, 18 loại bí quyết cùng vô vàn kinh nghiệm.
Mặt Dương Miên Miên lập tức đỏ bừng.
Dư Duyên vẫn còn ở bên cạnh đó!
Dù không thể nhìn hay nghe thấy nhưng cảm giác được nghe giáo dục giới tính ngay trước mặt bạn trai thế này, đúng là làm da đầu cô sắp nứt ra rồi.
“Ngồi yên.” Dương Miên Miên cảm thấy mặt nóng bừng, mở lời nhắc nhở, rồi cửa sổ xe, đột nhiên đạp ga, phóng xe trên đường chính.
Nữ quỷ không có chuẩn bị, suýt chút nữa bị thổi bay ra ngoài cửa sổ.
"Aa! Tóc của tôi!"
Nữ quỷ hét lên, bộ tóc giả trên đầu tuyệt tình biến mất ngoài cửa sổ, để lộ cái đầu trần đầy vết sẹo.
Bộ tóc giả này dường như là tấm khiên chắn cho ma nữ, cô ta hét lên rồi nhanh chóng đội mũ trùm đầu lên, không còn hứng thú buôn chuyện bát quái nữa.
"Không có tóc giả, lát nữa làm sao đi gặp A Hải? Tôi thế này xấu lắm." Nữ quỷ che mặt, cuối cùng cũng trở nên thành thật.
Dương Miên Miên tăng tốc, chiếc xe nhanh chóng đến tiểu khu mà nữ quỷ muốn.
Thông báo của ứng dụng Kim Mãn Lộ lại vang lên, nhắc nhở hành khách rằng họ đã đến đích, đây chính là nơi giữ chấp niệm của nữ quỷ.
Lúc này trời đã rất khuya, xung quanh tiểu khu chỉ còn rất ít người đi lại, hầu như nhà nào cũng sáng đèn.
Nữ quỷ bước xuống xe, đứng ở tầng dưới của một toà nhà, ngước mắt nhìn lên cửa sổ tầng ba không có ánh đèn.
Cô chỉ lặng lẽ đứng ở tầng dưới, giống như không có ý định đi lên.
Nữ quỷ mải mê quan sát đến mức không hề nhận ra rằng chiếc mũ trùm đầu của mình đã tuột xuống.
Dương Miên Miên nhìn vết sẹo hình con rết trên đầu cô, dừng lại, tháo dây an toàn rồi xuống xe.
"Em qua đó một chút, chút nữa sẽ quay lại." Cô nói với Dư Duyên.
“Ừ.” Dư Duyên gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Dương Miên Miên xuống xe, đi đến bên cạnh nữ quỷ, không dám lại gần cô ấy, sợ dương khí trong cơ thể sẽ đốt cháy cô ấy.
"Muốn đi lên không? Tôi có thể đi lên cùng cô."
Nữ quỷ nghe xong dừng lại một chút, lắc đầu: "Thôi, tôi không lên đâu, tôi đã nói là sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa." Nữ quỷ vừa nói vừa kéo mũ trùm đầu che lên cái đầu trọc lóc đầy sẹo: ""Tôi sợ gặp anh ấy rồi sẽ nuối tiếc không muốn rời đi, huống chi dáng vẻ này của tôi...Haizz, mà kỳ thật anh ấy cũng không thể nhìn thấy tôi."
Nữ quỷ vừa dứt lời, phía sau đột nhiên có tiếng chó sủa.
"Bối Bối!", Nữ quỷ kinh ngạc kêu lên.
Sau đó một chú cún trông như gấu bông nhỏ màu nâu đang chạy tới dưới chân nữ quỷ.
Chó mèo trời sinh có đôi mắt khác người, có thể nhìn thấy quỷ, nhìn thấy nữ chủ nhân đã lâu không gặp, nó vui vẻ nhảy quanh chân cô, giống như trước đây nó hay quấn chân chủ nhân đòi bế vậy.
Nhưng một cú với này, móng vuốt của nó lại xuyên qua hồn thể.
“Gâu gâu!” Con chó có chút bối rối, sủa vài tiếng rồi lại lao vào nữ quỷ.
Nó thử lại vài lần đều thất bại.
Tựa như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó cúi xuống ư ử mấy tiếng như đang thút thít.
"Bối Bối, sao mày lại tới đây…" Nữ quỷ vừa mới nói xong, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy người mà mình nhớ nhung ngày đêm.
"A Hải, sao anh lại gầy như vậy…" Ma nữ tựa hồ quên mất thân phận của minh, vươn tay về phía nam nhân như Bối Bối lúc nãy tìm được cô.
Bàn tay tất nhiên lại xuyên thẳng qua má người đàn ông.
Nữ quỷ bỗng ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông dừng lại, vô thức chạm vào nơi tay nữ quỷ mới chạm vào, nhưng chẳng có gì cả.
"Bối Bối, mà doạ người ta rồi." Người đàn ông ôm con cún bông nhỏ trên mặt đất lên, xin lỗi Dương Miên Miên, "Xin lỗi, vừa rồi chắc là doạ cô sợ rồi. Bối Bối bình thường đều rất ngoan, chỉ là gần đây tinh thần không tốt lắm, cũng không thích đi chơi nữa, tôi cũng không biết nó làm sao."
"Không sao đâu.", Dương Miên Miên mỉm cười: "Chó là loài có linh tính nhất, một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Dương Miên Miên chú ý đến cổ tay hắn có một chuỗi hạt mã não đỏ, khen một câu: “Hạt châu trên tay anh rất đẹp.”
Trên tay nữ quỷ cũng có một dây.
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào chiếc vòng tay, trong mắt hiện lên một tia buồn bã: “Đây là lễ vật đính ước của tôi và bạn gái. Ban đầu chúng tôi đã nói với nhau, chờ sau khi tôi tiết kiệm đủ tiền, sẽ đổi thành một chiếc vòng tay ngọc, kết quả là không đợi được..."
Nữ quỷ bên cạnh cũng khóc nức nở.
"Cô ấy vừa qua đời ngày hôm qua. Tế bào ung thư lan rộng, cô ấy chết trên đường đến bệnh viện cấp cứu. Tôi... tôi luôn nghĩ cô ấy chia tay tôi vì có người khác...Tôi...tôi..." Người đàn ông nghẹn ngào nức nở nói.
Phải mất một lúc lâu hắn mới khống chế được cảm xúc của mình, vẻ mặt có chút buồn bã: “Thật xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nói với cô chuyện này.”
Người đàn ông ôm con chó vào lòng, nhưng đôi mắt của con chó cứ nhìn cô chủ bên cạnh, ánh mắt trông mong, đáy mắt còn ẩn ẩn chút nước mắt.
Dương Miên Miên cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào, vốn là muốn an ủi một câu, nhưng lại phát hiện vào lúc này, mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa.
Dương Miên Miên gật đầu, đi ngang qua người đàn ông, để lại không gian cho người đàn ông, nữ quỷ và con chó nhỏ.
Sinh ly tử biệt là thử thách tàn khốc nhất của tình yêu.
Dương Miên Miên chậm rãi đến gần xe, nhìn dáng vẻ sắc bén như d.a.o của Dư Duyên, hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên.
Sinh ly tử biệt là thử thách tàn khốc nhất của tình yêu, nhưng cô không muốn trải qua thử thách này.
Chắc hẳn không ai có thể hiểu được ý nghĩa của bốn chữ “sống trong hiện tại” hơn cô.
Dư Duyên dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên.
Một người ở bên trong cửa kính ô tô, người còn lại ở bên ngoài cửa sổ ô tô, ánh mắt của họ hơi chạm vào nhau giữa không trung.
Dương Miên Miên vốn biết màu mắt của Dư Duyên rất nhạt, nhưng bây giờ cô mới nhận ra, trong đôi mắt sáng như vậy, làm cho hình bóng của chính mình lại rất rõ ràng.
"Dư Duyên!"
Cửa sổ xe mở ra, Dương Miên Miên nghiêng đầu tới, gần đến mức suýt chút nữa chạm vào mũi Dư Duyên.
Hơi thở ấm áp của đối phương phả vào mặt Dư Duyên, khiến hắn có chút nóng và ngứa ngáy.
"Hả?" Dư Duyên chớp mắt.
Dương Miên Miên chú ý tới yết hầu của Dư Duyên hơi động, biết đối phương cũng đang căng thẳng nên sự căng thẳng trong lòng cô lập tức biến mất.
"Dư Duyên, em cũng rất thích anh."
Nói xong, cái đầu bù xù của Dương Miên Miên tiến đến, một ngụm cắn vào cánh hoa đối phương.
Thật là mềm.
Đôi mắt của Dương Miên Miên nheo thành một cặp trăng lưỡi liềm, hung hăng bẹp một tiếng, rồi bỗng nhiên lùi lại như con mèo ăn vụng bị bắt.
Sống cho hiện tại, tận hưởng cuộc sống, cô sẽ không để bản thân tiếc nuối!
Dư Duyên chớp mắt, rồi lại chớp mắt, một tầng màu hồng chậm rãi bao phủ trên cổ anh, đi lên... đi lên...
Dương Miên Miên đã đi vòng tới ghế lái, bình tĩnh thắt dây an toàn, lùi xe rồi lên đường.
Một loạt các động tác điêu luyện và uyển chuyển như một tay lái lão luyện.
Giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
"Giờ em đưa anh về nhé?"
Xe tới một ngã ba đường, Dương Miên Miên đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong xe.
Dư Duyên đeo kính vào: “Đến nhà em đi.”
Những lời này cộng thêm cái hôn vừa rồi, tình cảnh vô cùng mơ hồ.
Dương Miên Miên không nói gì, chỉ hơi siết chặt tay lái.
Đều là người lớn rồi, đừng sợ…
Xe nhanh chóng tới tiểu khu, Dương Miên Miên đỗ xe, khí chất lưu manh hồi nãy đột nhiên biến mất.
“Đi lên cẩn thận.” Khi đi đến cầu thang, Dư Duyên đột nhiên dừng lại.
"Anh không đi lên sao?", Dương Miên Miên đã bước lên bậc thang đầu tiên, sửng sốt một chút, sau đó quay người lại theo phản xạ hỏi.
Hỏi xong, thấy Dư Duyên nhìn mình với ánh mắt thâm trầm, cô mới nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu rõ ràng.
Dư Duyên nhìn Dương Miên Miên đang đỏ mặt xấu hổ, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, vươn cánh tay dài ra, kéo người lại gần trong lòng.
Dương Miên Miên lúc này tình cờ đang đứng trên bậc thang, chỉ thấp hơn Dư Duyên một chút, hắn hơi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại đó.
Hơi thở của hai người lập tức trở nên hỗn loạn.
Bóng ma trong góc đột nhiên lay động, màu sắc của cái bóng trong nháy mắt trở nên đậm hơn rất nhiều.
Lúc này, điện thoại di động của Dư Duyên đột nhiên vang lên.
"Anh gọi xe, xe đến rồi.", Dư Duyên siết chặt vòng tay rồi buông Dương Miên Miên ra: "Anh đi đây."
“Đi đường cẩn thận.” Hơi thở Dương Miên Miên vẫn còn có chút loạn, mơ màng nói một câu, cho đến khi bóng dáng của Dư Duyên biến mất ở ngoài cửa tiểu khu, cô mới dần dần tỉnh táo lại.
Cô chạm vào đôi môi hơi đỏ của mình, một câu hỏi đột nhiên hiện lên trong đầu.
Đàn ông đối với những chuyện này là vô sự tự thông sao?
"Kỹ thuật này rất tốt."
Dương Miên Miên bĩu môi, quay người lại khi nhìn thấy bóng ma đen đặc trong góc, khí chất tiểu nữ nhi kiều thái đột nhiên biến mất.
"Nhìn lén được bao nhiêu rồi?" Dương Miên Miên vừa nói, vừa động vào Đả Hồn Tiên trên thắt lưng.
Cái bóng hoảng hốt rung chuyển một cái, góc tường trong nháy mắt trở lại hình dáng ban đầu.