Dương Miên Miên nhếch môi, dùng roi đập vào tường, phát ra một tiếng vang lớn.
"Đại sư, đại sư, đừng đánh...", Ngọn đèn sợi đốt trong hành lang nhấp nháy hai lần, trong góc chậm rãi xuất hiện một dãy quỷ ảnh, một số mang hình người, một số chỉ còn hình dáng đại khái, đều là những địa phược linh lâu năm bị trói buộc bởi âm khí của tiểu khu này.
"Chúng tôi...chúng tôi không dám nhìn lén nữa…"
Lúc này, hai má của Dương Miên Miên hơi đỏ lên, đôi mắt tròn xoe ngấn nước, trông dễ thương hơn bình thường, nhưng mấy địa phược linh này nhìn cô như nhìn thấy mấy hung tàn lệ quỷ vậy.
Chẳng phải người ta nói phụ nữ khi yêu mềm như nước sao? Sao đại lão này vẫn cứng rắn như vậy?
Mấy quỷ ảnh lạnh đến run người.
Dương Miên Miên nhấc chân đi lên, đèn trong hành lang tự động bật sáng. Bóng tối dưới chân cô nhanh chóng tản ra hai bên.
"Buổi tối có chuyện gì lạ không?"
"Đại sư, ngài yên tâm, chúng tôi canh giữ tiểu khu này rất chặt chẽ, tuyệt đối không có chuyện gì. Hơn nữa, có đại sư ở đây, nếu có ai dám đột nhập, đại sư chỉ dùng một ngón tay đã có thể bóp nát nó rồi."
Tên địa phược linh này khi còn sống hẳn là một người thích vuốt m.ô.n.g ngựa, mấy lời xu nịnh tuôn ra như nước.
Dương Miên Miên lúc này mới yên tâm, thu hồi đả hồn tiên đi lên lầu.
Từ phòng 403 vang lên tiếng nhạc của trò chơi. Tên biến thái Võ Tiểu Tứ này, hình như lại bật máy đổi giọng, ngọt ngào gọi anh trai, chị gái, thỉnh thoảng còn xen lẫn một hai câu chửi thề vui vẻ
Dương Miên Miên dừng lại, mở cửa phòng mình bước vào.
Quên đi, hôm nay tâm trạng tốt, tha cho cậu ta một bữa.
*******
Đêm đã khuya, mọi thứ đều yên tĩnh, những người bận rộn cả ngày dần dần chìm vào giấc ngủ, nhưng trên mạng, sự náo nhiệt giờ mới bắt đầu.
Chỉ sau một đêm, một loạt ảnh hành hạ động vật đột nhiên lan truyền khắp các trang mạng.
Những người sáng sớm có thói quen lướt Weibo nhanh chóng bị thu hút bởi dòng hot search đứng đầu.
#sốc! Công ty công nghệ sinh học Kỳ Sơn bị nghi là gián điệp! #
#Tập đoàn Kỳ Sơn hành hạ động vật quý hiếm của quốc gia, hành vi đáng kinh tởm#
#Tập đoàn nước ngoài bắt giữ động vật quý hiếm của quốc gia, công khai cướp tài nguyên quốc gia, là dự mưu hay âm mưu?#
Những tiêu đề giật gân nhanh chóng thu hút sự chú ý của người dân đầy nhiệt huyết, tập đoàn Kỳ Sơn vừa mới nổi lên ở Cẩm Thành nhanh chóng bị cư dân mạng phanh phui, các bình luận đầy lời chỉ trích.
Có người tiếp tục điều tra sâu hơn, nhanh chóng phát hiện tập đoàn Kỳ Sơn đăng ký ở nước ngoài chỉ mới vài năm, nhưng trong vài năm đó, tài sản của họ đã tăng gấp trăm lần. Các công ty lớn trong cả nước dường như đều có sự đầu tư của họ, tài chính dồi dào ngoài sức tưởng tượng, nhưng suốt bao năm qua tập đoàn này lại không có sản phẩm nào ra mắt.
Nguồn vốn khổng lồ dường như xuất hiện từ hư không.
Càng điều tra càng rùng mình.
Giữa cơn mưa lời chửi rủa, tập đoàn Kỳ Sơn trở nên nổi tiếng.
Bộ ảnh trên mạng nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cơ quan chức năng. Đúng lúc cảnh sát cũng nhận được tin báo, không dám chậm trễ, nhanh chóng tổ chức cảnh sát đến chi nhánh của tập đoàn Kỳ Sơn ở Cẩm Thành để điều tra tình hình.
Tuy nhiên, khi họ đến chi nhánh của tập đoàn Kỳ Sơn, bên ngoài đã bị một đám đông phóng viên vây kín không thể xuyên qua.
Những phóng viên này phần lớn là phóng viên tuyến đầu của các trang mạng, thấy cảnh sát đến, đám đông trở nên náo động, tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên.
Cả cảnh sát cũng đến, xem ra tin đồn trên mạng mười phần là thật.
Một số phóng viên đã không kìm được mà gửi ngay những bức ảnh vừa chụp về trụ sở.
Khi cảnh sát tiến vào tập đoàn Kỳ Sơn, câu chuyện về #Tập đoàn Kỳ Sơn buôn lậu động vật quý hiếm# cũng đang tiếp tục lan truyền trên mạng.
Người chịu trách nhiệm cuộc điều tra lần này là Trần Chí, Triệu Anh Hùng cũng đi cùng. Sau một hồi thẩm vấn, họ nhanh chóng phát hiện ra một chi nhánh tập đoàn lớn, ngoài vài nhân viên văn phòng và nhân sự ra, không có ai quản lý.
Hơn nữa, nhân viên văn phòng và nhân sự đều là những người mới vào làm, thời gian làm việc không quá một tháng, không biết gì về công ty.
Thông tin duy nhất có giá trị là quản lý khu vực của công ty đã gọi điện thông báo rằng từ hôm nay họ sẽ nghỉ phép vài ngày, kết quả là họ chưa kịp rời đi đã bị các phóng viên đến vây kín trong văn phòng.
Rõ ràng là quản lý khu vực đã nhìn thấy thông tin trên mạng, nhưng cách xử lý này hoàn toàn không giống một tập đoàn lớn.
Trần Chí gọi lại theo thông tin nhân viên cung cấp, nhưng bên kia báo đã tắt máy.
Lúc này, một cảnh sát mang đến một túi tài liệu, bìa tài liệu ghi là thông tin của các nhà nghiên cứu, nhưng bên trong không có ảnh, không có tên, chỉ có giới tính và một dãy số, cùng với thời gian vào làm.
Thời gian cũng không lâu, không quá nửa năm.
8 nữ, 4 nam, tổng cộng mười hai người.
Đây là gì? Trần Chí nhíu mày. Có cảm giác kỳ quái.
Nếu để bảo mật, tài liệu này chắc chắn sẽ không được để lung tung như vậy, nhưng nếu không, tại sao lại không có tên cá nhân.
“Những người này là sao?” Trần Chí giơ túi tài liệu, hỏi nhân viên ở đây.
“Chúng tôi cũng không biết, chắc là những nhà nghiên cứu do trụ sở chính tuyển dụng, tài liệu này để ở đây cũng không ai chú ý.” Nhân viên nhân sự cười gượng.
Thật lòng mà nói, nếu không phải công ty này có đầy đủ giấy tờ và cũng khá nổi tiếng, cô đã nghĩ đó là một công ty lừa đảo rồi.
“Tài liệu này…” Triệu Anh Hùng gãi đầu bên cạnh, “Có chút kỳ lạ, trước đây tôi từng thấy họ làm tiêu bản trong viện nghiên cứu, cũng như vậy.”
Tiêu bản!
Tay Trần Chí cầm túi tài liệu chợt nặng trĩu.
****
Trong biệt thự nhà Hướng, Phương Trọng luôn theo dõi diễn biến sự việc cũng nhận được tin tức, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Sợ Hướng Đạt gặp chuyện, anh ta canh chừng cả đêm, mệt mỏi rã rời.
Chủ tịch tập đoàn Duyệt Thái đã gục ngã, tin này không thể lan truyền ra ngoài, thậm chí không dám nói với Hướng Ý, đứa trẻ này tuổi còn nhỏ, nếu vô tình để lộ tin tức, cổ phiếu của Duyệt Thái có thể sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Gánh nặng trên vai anh ta rất lớn.
“Người của tập đoàn Kỳ Sơn trốn nhanh thật.” Mắt Phương Trọng đầy tia máu, “Nhưng chạy được sư chứ không chạy được chùa. Lúc trước họ kiên quyết xây dựng khu biệt thự ở núi Mộc Nam, sao có thể dễ dàng từ bỏ. Tôi muốn xem họ đang làm trò gì.”
Phương Trọng suy nghĩ một lát, gọi điện cho trợ lý: “Tiếp tục duy trì nhiệt độ trên mạng, và tiết lộ với cảnh sát và truyền thông rằng tập đoàn Kỳ Sơn là người đứng sau kế hoạch khu biệt thự núi Mộc Nam, dẫn dắt dư luận về hướng đó.”
“Nhưng Phương tổng…” Trợ lý hít một hơi, “Nếu làm rò rỉ chuyện khu biệt thự núi, tình hình của Duyệt Thái sẽ hoàn toàn lộ ra. Hay là hỏi ý kiến của chủ tịch Hướng đi…”
Nếu cha nuôi của anh ta có thể quyết định, đâu có những chuyện này?
Phương Trọng xoa trán, “Cậu đừng lo chuyện khác, cứ làm theo lời tôi. Chỉ với vài bức ảnh thì rất khó thực sự ảnh hưởng đến tập đoàn Kỳ Sơn, cậu sắp xếp người đến núi Mộc Nam ngay đi, tốt nhất là trước khi cảnh sát và truyền thông đến bắt được bằng chứng của họ.”
Phương Trọng cúp máy, hít thở sâu một hơi.
Cẩm Thành này đã bị khuấy đảo, hy vọng phán đoán của anh ta là đúng, kế hoạch khu biệt thự núi Mộc Nam thật sự rất quan trọng với tập đoàn Kỳ Sơn.
Anh ta nghi ngờ cha nuôi bị người của tập đoàn Kỳ Sơn tiêm vào loại thuốc sinh học mà họ nghiên cứu, phải nắm được bằng chứng của họ thì mới có điều kiện đàm phán.
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói: “Mang Hoành An theo đi.”
Phương Trọng quay đầu lại, thấy Trương Niệm Sơn vừa nói.
Phương Trọng hơi ngạc nhiên: “Đại sư, e rằng có chút không thích hợp.”
Anh ta gọi người đến núi Mộc Nam không phải để mở đàn làm phép, mời một đạo sĩ thì có ích gì?
Trương Niệm Sơn quay đầu nhìn cuối hành lang, cuối hành lang có một cửa sổ, ánh bình minh lờ mờ xuyên qua, nhưng dưới ánh bình minh, đám mây đó lại tối tăm, khiến ánh nắng cũng bị nhuốm một chút u ám.
Núi Mộc Nam ở hướng đó.
Gương mặt Trương Niệm Sơn có chút nghiêm trọng: “Chuyến đi này nguy hiểm, nếu gặp phải những điều không thể kháng cự, Hồng An có lẽ có thể giúp đỡ các cậu đôi chút.”
Phương Trọng nghĩ đến chiêu thức tối qua của Trương Niệm Sơn, suy nghĩ một lát, gật đầu: “Lòng tốt của đạo trưởng, Phương mỗ xin cảm tạ. Ngài yên tâm, tôi sẽ bảo họ bảo vệ tốt tiểu đạo trưởng.”
Trương Niệm Sơn nói thêm: “Còn một người nữa, các cậu nhất định phải mang theo.”
Phương Trọng: “Ai?”
Trương Niệm Sơn khẽ mỉm cười: “Dương đạo hữu.”
“Dương đạo hữu?” Phương Trọng ngẩn ra một lát mới phản ứng kịp: “Ngài nói cô gái đến tối qua?”
Sắc mặt Phương Trọng trở nên khó coi: “Núi Mộc Nam môi trường khắc nghiệt, để một cô gái đi không thích hợp đâu. Hơn nữa tôi không quen cô ấy, cũng không có cách liên lạc.”
rương Niệm Sơn cười: “Chuyện này dễ thôi.”
“Reng reng… reng reng…”
Tiếng chuông lớn của chiếc điện thoại di động hàng nhái đánh thức người đang ngủ.
Đối diện phòng Dương Miên Miên là một tòa nhà cao tầng bỏ hoang, ánh bình minh không thể xuyên qua, dù mặt trời đã ló dạng nhưng trong phòng vẫn tối tăm.
Chỉ thấy chiếc chăn trên giường khẽ động, từ bên trong từ từ thò ra một cái đầu như tổ quạ.
Dương Miên Miên nheo mắt nhìn tên người gọi hiển thị trên điện thoại.
"Tên ngốc."
“Alo, có phải Dương đạo hữu không? Tôi là Thái Hoành An.” Điện thoại vừa kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói cẩn trọng nhưng phấn khởi của Thái Hoành An.
“Nói…” Vừa mới ngủ dậy, giọng Dương Miên Miên hơi khàn.
Thái Hoành An không nhịn được co cổ lại, cảm thấy giọng nói đó có vẻ có sát khí: “Dương tiểu thư, tôi… tôi sắp đi núi Mộc Nam rồi, muốn mời cô đi cùng, không biết cô có rảnh không…”
Câu thoại này sao nghe quen vậy? Chẳng phải là câu thoại thường thấy trong phim tình cảm não động giờ vàng sao?
Dương Miên Miên từ từ ngồi dậy, mắt vô thần, sát khí ngút trời: “Muốn tán tỉnh tôi? Không rảnh!”
Thái Hoành An đang bật loa ngoài, câu nói của Dương Miên Miên khiến mặt anh ta đỏ bừng.
Bên cạnh, Phương Trọng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cũng đã nói mà, một cô gái yếu đuối như vậy sao lại muốn đến nơi đó.
Lúc này, Trương Niệm Sơn lấy điện thoại, đọc một câu thanh tâm chú.
Dương Miên Miên chớp mắt, cơn giận buổi sáng liền tan đi ít nhiều.
Giọng Trương Niệm Sơn mang theo sự bình thản: “Dương đạo hữu thấy đỡ hơn chưa?”
“Ừm.” Dương Miên Miên khẽ đáp, cơn giận buổi sáng đã tan, nhưng tính khí vẫn không tốt lắm: “Tôi có bạn trai rồi, ngài muốn tìm đạo lữ cho đồ đệ, tôi không thích hợp.”
“Dương đạo hữu nói đùa rồi, cô và Dư tiên sinh là trời sinh một cặp, nhân duyên đã định, không ai phá vỡ được.”
Dương Miên Miên nghe vậy, cơn giận buổi sáng mới hoàn toàn tan, hỏi: “Vậy ngài tìm tôi có việc gì?”
Trương Niệm Sơn nói: “Lúc bình minh, bần đạo đã bói một quẻ, chuyến đi núi Mộc Nam lần này là chìa khóa để ông Hướng có thể phá cục, nhưng quẻ bói cho thấy chuyến đi này nguy hiểm, họa phúc chưa biết, nếu Dương đạo hữu đồng ý đi cùng…”
Dương Miên Miên ngáp: “Vậy có mấy phần chắc chắn?”
“Một phần.”
Nghe vậy, Dương Miên Miên ngáp dở bỗng nín lại.
“Vậy mà ngài còn gọi tôi đi?” Dương Miên Miên hơi cao giọng.
Đây chẳng phải là đi tìm chết sao?