Cô Giáo À, Lại Đây!

Chương 13

Sau cái lần Thiên Thiên đến nhà cô hôm sau cô liền đổi nhà, vị chủ nhà thần bí Lục Thần kia không hề lộ mặt cũng không thắc mắc tại sao liền để cô đi

Nơi ở mới là căn nhà rao bán giá rẻ, điều kiện không tốt bằng chỗ cũ nhưng ít nhất giao thông cũng thuận tiện lại gần trường học nên mọi chuyện cũng coi như suông sẻ

Còn một việc nữa, năm con người kia cứ giáp mặt cô trên trường lập tức đi đường vòng. Chỉ có mỗi Hoả Diễm là cư xử bình thường, không mặn không nhạt.

Nói đến Hoả Diễm cô lại nhận ra thêm một điều bất thường. Nhóm người Mộ Dung Huyền tổng cộng gồm sáu thành viên nhưng cái con người Hoả Diễm này rất ít khi tham dự, cùng lắm là đứng ngoài xem kịch mà thôi. Như cái lần đám nhóc kia đến nhà cô, kết quả chỉ có 5 người. Nếu cô nhớ không lầm thì Hoả Diễm không phải đi Thiên Thiên sinh ra, chuyện năm đó cha của hắn Hoả Lạc Viện không hề tham gia vào

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không nhưng ánh mắt hắn ta nhìn cô đôi khi lộ ra vẻ nham hiểm khác thường

Bây giờ Chu Tiểu Uyên đang ngồi trong phòng làm việc bàn giao công việc với lớp trưởng. Nói thật chứ cái lớp này mặc dù cư xử với các giáo viên khác không tốt lắm nhưng thành tích lại vô cùng xuất sắc càng không nói đến gia thế cũng thuộc hàng thượng thừa

" Cô giáo à, tuần sau trường sẽ tổ chức cuộc thi bóng đá các khối, nhưng lớp mình không đủ người " Vũ Đình cầm trong tay bản kế hoạch báo cáo

" Hiện nay gồm có những ai " Đây là hoạt dộng của lớp nên cô không thể tỏ ra hời hợt được. Nói ra thì từ trước đến nay có hoạt động gì cô đều giao cho Vũ Đình một chút cũng không nhúng tay vào

Ừm đối với vị lớp trưởng Vũ Đình này cô vô cùng tin tưởng, năng lực làm việc rất cao nên nếu không cần thiết cô sẽ không can thiệp. Cứ để bọn nhỏ thảo luận với nhau thôi

" Chỉ mới có 5 người. Những người biết chơi thì không tham gia còn lại đều không biết chơi "

" Nhóm người Mộ Dung Huyền có tham gia không?"

"... Không ạ, ngũ thiếu không bao giờ tham gia những hoạt động này đâu "

" Được rồi em về lớp đi, cô sẽ thuyết phục họ "

" Vâng "

------------------------------------

Đúng là cô đã nói sẽ thuyết phục bọn gắn nhưng mà mấy bữa nay bọn hắn cứ tránh mặt cô, ngôi trường này lại rộng như vậy cô biết đi đâu tìm bọn hắn bây giờ

Quả thật không phải nhìn thấy mấy người đó tâm tình cô rất tốt nhưng đây là việc khẩn cấp cô không thể không chủ động đi tìm người được

" Nè nè Tiểu Kì cô nói xem bọn gắn sẽ ở đâu được " Chu Tiểu Uyên vừa đi lòng vòng quanh trường vừa trao đổi với Tiểu Kì

[...] Nghĩ cô là cái máy định vị chắc búng tay một cái là biết vị trí?

[ Trên sân thượng ]

" Oh, tôi biết cô nhất định sẽ đoán được mà "

[...] Cô không đoán có được không, điều cô nói đều cơ sở hết cả đấy nhé

Đúng như Tiểu Kì nói năm con người này đang nằm dài trên sân thượng hưởng gió trời nhưng vừa nhìn thấy Chu Tiểu Uyên liền bật dậy chuẩn bị bỏ trốn, cứ như được thiết lập sẵn vậy

Cô đáng sợ vậy sao?!

"Ây da đừng chạy, tôi có chuyện cần nói mà "

Bọn hắn không nói gì đứng trên tại chỗ ánh mắt nhìn vô đầy cảnh giác. Sao cô cứ cảm thấy mình là kẻ xấu bắt nạt cô gái nhỏ vậy nhỉ. Ảo giác, nhất định là ảo giác rồi!!!!!

" Là thế này, tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi bóng đá, để lớp có đủ số lượng thi đấu tôi hi vọng các cậu có thể tham gia cùng với lớp"

"... Ưm..." Cả bọn mím môi nhìn cô như muốn lại như có gì đó ngăn cản không thể mở miệng

" Các cậu thấy sao?" thấy bọn hắn không trả lời Chu Tiểu Uyên hỏi lại lần nữa

Phải nói sao đây ta, không phải bọn hắn không muốn trả lời nhưng mệnh lệnh của mẹ lại là không gặp, không chủ động nói chuyện, không trả lời. Dù có thấy Chu Tiểu Uyên cũng phải đi đường vòng, cô có hỏi cũng không được trả lời.

Nghe qua thì có vẻ vô lí nhưng bọn hắn lại răm rắp làm theo. Không biết vì sao nhưng đối với người mẹ chẳng mấy thân thiết này, bọn hắn lại sinh ra cảm giác sợ hãi bất phản khán

" Được rồi các cậu chỉ cần cho tôi biết có muốn tham gia hay không thôi " Chu Tiểu Uyên như nhận ra nỗi khổ của bọn hắn hạ một bậc thang

"....Ừm "

" Được rồi, chi tiết liên hệ với Vũ Đình, còn bây giờ các cậu nên về lớp đi " Chu Tiểu Uyên nói xong liền quay người rời đi. Hỏa Diểm không ơn đây cô lại phải đi tìm hắn nữa rồi

Năm thiếu niên thấy Chu tiểu Uyên đi rồi mới dám thở phào một hơi. Đáng lí ra bọn hắn sẽ không nhận lời nhưng ngay lúc đó tin nhắn của Thiên Thiên vừa tới vải bọn hắn đồng ý. Lệnh trời đã ra còn dám không làm ư?

Cùng lúc đó, trong phòng tổng thống của khách sạn Hoàng Nhất, Thiên Thiên lạnh lùng đứng đối diện với bốn người đàn ông tay cầm một tập hồ sơ đập mạnh xuống bàn trà khiến cho cái bàn lung lay dữ dội

" Không phải các anh đã chấp nhận sẽ không còn liên hệ gì với cô ấy nữa sao, chuyện này lạc thế nào?"

" Đúng là chúng tôi đã hứa như vậy nhưng chính em lạc người phá luật trước còn có thể trách chín tôi sao?" Người đàn ông đeo kính gọng vàng ngàn nhạt lên tiếng, cầm lấy tập hồ sơ bình thản nói

" Mộ Dung Thần anh đừng đùa với tôi, thời hạn 10 năm đã kết thúc, mọi chuyện cũng chấm dứt rồi "

Đúng vậy bốn người đàn ông ngồi trước mặt Thiên Thiên đây là chồng hợp pháp của Thiên Thiên, đồng thời là cặn bã nam hại Chu Tiểu Uyên đau khổ khôn nguôi

" Thiên Thiên, hợp đồng của chúng ta đúng là đã kế thúc nhưng mối quan hệ vợ chồng này vẫn chưa chấm dứt thế mà em đã chịu không được đi tìm cô ta, em nói xem ai là người phá luật trước đây?" Cố Kình đứng dậy đi về phía Thiên Thiên bàn tay thon dài yêu thương vuốt ve gương mặt cô

" Tôi đã đưa giấy li hôn, chính các anh là người không chịu kí " Thời đại này chấp nhận chế độ đa phu đa thê vì vậy một nhóm đàn ông này chỉ lấy một mình cô làm vợ, nghe thì có vẻ tự hào nhỉ nhưng chỉ mình cô biết có bao nhiêu tủi nhục cùng không cam lòng

" Vì thế nên chúng ta vẫn còn là vợ chồng "

" Ha vợ chồng? Các người không phải chỉ coi tôi như cái máy sinh sản thôi sao? Đừng nói những lời hoa mỹ, thật buồn nôn" Nghĩ lại năm đó cô biết được ta nghĩ này của bọn hắn mới bất chấp tất cả tách Chu Tiểu Uyên ra khỏi bọn chúng nếu không thì người chịu khổ nhất định là cô ấy

Thiên Thiên ấy à, cô thà để bản thân thương tật chứ nhất định không để cho Chu Tiểu Uyên chịu một chút ủy khuất. Thế nhưng cô đã làm đau Tiểu Uyên mất rồi. Cô ấy không tha thứ cho cô cũng dễ hiểu thôi

" Không cần nhiều lời vô nghĩa, giấy li hôn tôi đã đưa muốn kia hay không thì tuỳ các anh. Nếu các người còn muốn hại Tiểu Uyên dù có hì sinh cái mạng này tôi cũng sẽ giết chết các người " Thiên Thiên hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh sau cùng dứt khoát rời đi

Tiểu Uyên nếu năm năm trước chị đã không thể bảo vệ em chu toàn thì lần này bằng bất cứ giá nào chị cũng sẽ mang đến cho em hạnh phúc. Tiểu Uyên chờ chị!!
Bình Luận (0)
Comment