Cô Giáo À, Lại Đây!

Chương 15.2 - Chương 15.21

Nói về quan hệ giữa Chu Tiểu Uyên và Thiên Thiên thật sự không thể gói gọn trong ba chữ " Chị yêu em" được, mà quá khứ của hai người đều là vết thương lòng không muốn lại nhắc đến. Nhưng có những lúc cần mạnh mẽ để đối diện với những điều đã qua và đặt dấu chấm hết cho nó.

Lần đầu mà hai người gặp nhau cũng thật chẳng vui vẻ gì cho cam. Người ta thường cho rằng con cả và con riêng, mối quan hệ không như chó với mèo thì cũng là ngấm ngầm hãm hại nhau. Thế đã có ai nghĩ đến một tình huống khác hay không? Tình huống mà hai người họ sống chung hòa thuận, thậm chí còn thân thiết hơn cả chị em ruột

Ở chu gia, vào sinh nhật lần thứ 9 của đứa con gái duy nhất - Chu Tiểu Uyên, ba của cô là Chu Dạ đột ngột dẫn về một đứa con riêng lúc này đã tròn 12 tuổi. Bầu không khí của bữa tiệc đang đến hồi sôi động vì sự xuất hiện bất ngờ này mà nhanh chóng đông cứng lại

Trong nội bộ gia tộc, những người mẹ ít nhiều cũng dạy dỗ con cái về khái niệm con riêng của cha. Lâu dần hình thành thái độ tiêu cực với danh xưng này. Như bây giờ đây, những tiểu thư, thiếu gia đều nhìn cô bé với ánh mắt ghét bỏ. Mà đương sự lại vô cùng bình thản, đôi mắt xanh biếc trong suốt như thấu hiểu toàn bộ thế giới này

"Ba ba, đây là chị gái con sao?" Một giọng nói ngọt ngào vang lên, đúng lúc làm dịu lại bầu không khí

Chu Tiểu Uyên như một chú mèo nhỏ nũng nịunhanh nhẹn chạy đến nhào vào lòng Chu Dạ, hôm nay cô đặc biệt mặc một chiếc đầm màu hồng phấn khiến cô bé như một cô công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích

Chu Dạ cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mượt của con gái, giọng nói cực kì dịu dàng: " Đúng vậy, đây là món quà ba ba chuẩn bị cho con, thấy thế nào?"

Lời vừa phát ra xung quanh liền nổi lên tiếng cười châm chọc. Cười cho danh phận con gái riêng không thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt mọi người, cười cho sự đê tiện của Chu Dạ dám làm không dám chịu, đi nói dối với một đứa con nít

Dưới ánh mắt châm biếm của mọi người, Chu Dạ không khỏi cảm thấy chột dạ. Hắn lúc trẻ phong lưu thành tính sau này kết hôn bản tính cũng không thay đổi là mấy, lưu luyến từ bụi hoa này đến bụi hoa khác

Đến khi có một người phụ nữ tên Thanh Liên muốn ông nhận lại đứa bé này, ông cũng rất rộng rãi đón nhận, chỉ là cô bé này không thể có được một danh phận chính đáng. Dù gì thì Chu Tiểu Uyên cũng là con gái bảo bối, ông làm sao nỡ để cô bé chịu ủy khuất

Chu Tiểu Uyên nghe ba ba nói vậy không cho là đúng liền nghiêm mặt ra vẻ uyên thâm dạy bảo: " Ba ba nói vậy là sai rồi, Chị ấy là chị gái con không phải món quà " Rồi quay sang cô bé kia thân mật nói:" Chị gái xinh đẹp, chị mặc ít như vậy sẽ cảm lạnh đấy, theo em đi thay đồ nhé "

Nói rồi không để cô bé kia kịp trả lời lập tức kéo người ta chạy mất hút để lại Chu Dạ cùng khách nhân đứng ngây đơ ra đó. Chuyện gì thế này? Đây là lần đầu tiên họ thấy con cả quan tâm đến con riêng như vậy, hay là muốn lấy lùi làm tiến tiêu diệt từ từ?

Thật sự thì mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi. Chu Tiểu Uyên mất mẹ từ nhỏ nhưng dưới sự bảo bọc của Chu gia những gì nên biết cô đều biết cả. Chỉ là bản tính Chu Tiểu Uyên lương thiện không cho rằng việc phân biệt con cả với con riêng là đúng, hơn nữa nếu nói về lỗi lầm thì ba ba của cô không phải là người có tội nhất sao? Vì thế để hòa thuận cả hai bên, ai ai cô cũng đối xử tốt hết

Ở ngoài này mọi người rối rắm không chịu được thì trong phòng cô bé kia đã bị Chu Tiểu Uyển thử tới thử lui hết 5 bộ quần áo. Cuối cùng chốt lại là bộ váy lolita màu đen tuyền, xếp li xung quanh.

Cô bé này phát triển sớm hơn Chu Tiểu Uyên nên mặc bộ này vào càng vừa người, phô bày ra những đường nét tuyệt đẹp của cơ thể.

Chu Tiểu Uyên đứng một bên nhìn suýt chút nữa chảy cả nước miếng. Lúc nãy chị gái này ăn mặc xuềnh xoàng, tóc tai rối bời chẳng thấy gì cả. Bây giờ sạch sẽ sáng bóng thế này đúng là chọc mù mắt cô rồi. Xinh đẹp như vậy lớn lên nhất định là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành

Cô bé bị Chu Tiểu Uyên nhìn đến nỗi cả da gà, không khỏi quan sát Chu Tiểu Uyên sâu hơn. Ánh mắt từ trong suốt chuyển sang cảnh giác, cuộc sống của cô bắt buộc cô không được quá dễ tin người,dù là ở bất cứ đâu, đối diện là ai cũng phải đề cao cảnh giác

Dù không tận mắt chứng kiến nhưng vẫn biết về thủ đoạn trong đại gia tộc, cô vốn không muốn làm tiểu thư này nọ càng không muốn đặt chân vào cái Chu gia này. Nếu không phải Thanh Liên nhân cơ hội chụp thuốc cô bé rồi bán đi lấy tiền thì cô đã trốn đi thật xa rồi

" Nè, nè chị tên là gì vậy?" Ngắm đủ Chu Tiểu Uyên mới nhận ra mình còn chưa biết tên người ta đâu. Dù sao sau này cũng là người một nhà đây thể kêu là "này" "ê " mãi được

Cô bé bất ngờ bị hỏi, bối rối hồi lâu không biết phải trả lời thế nào

" Tôi... không có tên "

Đúng rồi nhỉ, cô làm gì có tên chứ. Suốt 12 năm lăn lộn với người đàn bà được gọi là mẹ kia trừ bần hàn, nghèo đói ra thì bà ta có thể cho cô bé cái gì chứ? Nghe nói, sau khi sinh cô ra thì giao cho y tá chăm sóc, đến nhìn mặt một cái cũng không thèm thì lấy đâu ra tâm tư đặt cho cô bé một cái tên

Nghĩ lại thì những người có thể nói chuyện với cô bé không mắng thì cũng là chửi. Chẳng có cách xưng hô nào tốt đẹp cả

"Vậy em gọi chị là Thiên Thiên nhé!"

"Thiên.. Thiên Thiên?"

"Đúng vậy, Thiên trong bầu trời, vừa xanh vừa trong sáng rất đẹp đúng không?" Chu Tiểu Uyên từ nhỏ học hành không có gì nổi trội, năng khiếu thì cũng chẳng cái nào ra hồn, duy chỉ có nhìn sắc mặt người ta là giỏi

Ngay khoảnh khắc trên gương mặt xinh đẹp kia hiện lên sự châm chọc Chu Tiểu Uyên liền biết vì sao chị gái này không có tên, nên cũng không gặng hỏi làm gì

" Ừm..." Thiên Thiên gật nhẹ đầu một cái. Trong lòng xuất hiện một sự ấm áp mà trước đây chưa từng có

Nhưng ngay lập tức cô liền ép nó xuống, cô vẫn chưa khẳng định được Chu Tiểu Uyên là thật lòng hay giả tạo đối tốt với cô. Vì vậy trước khi xác định rõ ràng cô sẽ không vì một chút quan tâm mà móc tim móc phổi ra dâng đến trước mặt

thiên Thiên là loại người sống quá lâu trong khốn cảnh, suy nghĩ đều chính chắn hơn so vớ tuổi. Càng khỏi nhắc đến việc nhìn rõ lòng người, suốt 12 năm vất vả điều cô học được nhiều nhất là suy đoán tâm tư người khác.

Thân phận, địa vị của cô vốn là để cho người khác chà đạp. Nếu không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì không cần sống trên đời này làm gì nữa.

" Được rồi, em dẫn chị đi gặp mọi người "

" Mọi người?" Ý là những người ngoài kia sao?

" Là bạn của em. Đừng lo lắng, bọn họ đều rất thân thiện nha "

Vậy là dù trong lòng không tình nguyện thì Thiên Thiên vẫn cùng Chu Tiểu Uyên đi gặp người. Đối với Thiên Thiên chỉ cần không nguy hại đến cô thì có là ai cũng như nhau thôi

Chu Tiểu Uyên dẫn Thiên Thiên đi cửa sau ra vườn, ở đó đã có sẵn 5 thiếu niên đứng đợi. năm người này là bạn thanh mai trúc mã của Chu Tiểu Uyên hơn cô bé 3 tuổi, tức là cũng bằng tuổi Thiên Thiên rồi

" Mọi người, đợi lâu chưa? Em mang người mới đến nè "

" Người mới?" Mộ Dung Thần tay đẩy gọng kính quan sát Thiên Thiên một lượt

" Đúng vậy, là chị gái mới của em đó. Tên là thiên Thiên " Chu Tiểu Uyên vui sướng ôm cổ Thiên Thiên như chú mèo nhỏ cọ cọ mặt cô

...

Một Khoảng yên tĩnh, Thiên Thiên buông hạ đôi mắt, trong đôi mắt xanh biếc kia không bộc lộ cảm xúc gì nhưng thâm tâm lại cười tự giễu. Biết ngay là sẽ như vậy mà!!!

" Cũng thật xinh đẹp đấy, nếu là chị của Tiểu uyên thì bọn này cũng sẽ đối tốt với cô " Cố Dịch Hiên là người đầu tiên cắt đứt thanh tĩnh, cười phá lên. Khuôn mặt tiểu soái ca bỗng chốc sáng bừng

" Nào Nào, lại bắt tay làm quen đi " Lãnh Huyền bước đến trước mặt Thiên Thiên không nhanh không chậm chìa tay ra

" Tôi không cần "

" Thiên thiên à, như vậy là không lịch sự đâu đấy. Vậy mới đúng nè " Chu Tiểu Uyên không quan tâm lời cự tuyệt của Thiên Thiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy đặt vào lòng bàn tay Lãnh Huyền

" Thế là bạn rồi nhé!"

Trong khu vườn rộng lớn sáu thân ảnh trai gái hội tụ lại một chỗ, vui vẻ nói chuyện. Không ai biết rằng, chính cuộc gặp gỡ này là mở đầu cho màn bi kịch trong tương lai

---------------------------------------------------------------

Chu Dạ đem Thiên Thiên về Chu gia, hầu hết mọi người trong gia tộc đều không chấp nhận nhưng vì Chu Tiểu Uyên có vẻ rất thích cô nên người Chu gia cũng không bạc đãi gì Thiên Thiên

Tuy nhiên, Thiên Thiên không gặp khó khăn trong gia đình thì cũng gặp vẫn đề ở chỗ khác. Trước đây, mơ ước của Thiên Thiên chính là đến trường mà giờ đây nó lại trở thành ác mộng đời cô

Với thân phận con riêng, cô đi đến đâu đều bị chửi rủa, chán ghét. Chu Tiểu Uyên biết điều này nên nhiều lần nhờ năm người kia giúp đỡ. Giúp được lần 1, lần 2 lại không giúp được cả đời còn làm cho Thiên Thiên bị gắn mác hồ li tinh.

Đỉnh điểm, là vào cuối học kì 2. Bạn trai của vị hoa khôi nào đó mê luyến nhan sắc Thiên Thiên nhiều lần theo đuổi khiến cho hoa khôi tức giận vô cùng. Nhân lúc không có ai bắt cóc Thiên Thiên dạy dỗ một trận.

" Con đ***, dám quyến rũ người của bà đây "

" đánh chết nó đi, đồ con hoang "

" Liễu tỷ, hay là chúng ta rạch mặt nó đi. Không có khuôn mặt này xem nó còn dám quyến rũ đàn ông không?"

" Tốt đấy, đưa dao đây"

Phía sau nhà thi đấu, năm sáu thiếu nữ vây quanh một người con gái ra sức đánh đấm, khiến người cô không có chỗ nào lành lặn, mà cô cũng chỉ im lặng nằm đó không kêu không rên dù chỉ một tiếng

Chợt, một tiếng bước chân vang lên, mọi người không khỏi hướng về phía Chu Tiểu Uyên đi tới trước mặt Thiên Thiên.

" Ô nha, thì ra hoa khôi Liễu Xuyên cũng có một mặt này nha. "

Một bàn tay xinh đẹp hoàn mỹ đến trước mặt Thiên Thiên, lộ ra khăn tay ngăn nắp màu trắng bạc màu tinh mỹ nằm ở trên tay, giống như tại thế giới lạnh như băng đến cực điểm, đắp lên cô gái chật vật một cái chăn ấm áp làm cho người ta muốn rơi lệ.

Thiên Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía tay người nhiều năm qua chỉ duy nhất một có một người trong cái thế giới lạnh như băng vì cô vươn ra, cô ấy cười rất xinh đẹp, đôi mắt ấm áp làm cho toàn thân cô run rẩy, dùng hết toàn thân khí lực mới có thể khắc chế xúc động muốn ôm chặt lấy cô ấy khóc rống một trận.

Trong mắt người này tràn đầy thê lương cô tịch.

Mặt Du Niệm không chút thay đổi nhìn Thiên Thiên, lúc này người con gái lãnh đạm xinh đẹp lại tinh thuần giống như hoa sen, ở chỗ sâu trong bụng đầy ủy khuất và không cam lòng dần toát ra, nhìn cô, gắt gao cắn môi dưới, quật cường khắc chế suy nghĩ muốn rơi nước mắt, chọc người đau lòng ngoài ý muốn.

Cầm khăn tay nhét vào trong tay cô, Chu Tiểu Uyên khom người xuống nâng Thiên Thiên dậy, một bên mỉm cười sửa sang lại quần áo hơi hỗn độn của cô, một bên mở miệng thản nhiên nói:

" Là chị gái em, bị người ta bắt nạt phải đánh lại thật nặng. Có hậu quả gì em sẽ gánh giúp chị, nhớ chưa?"

Liễu Xuyên biến sắc:" Chu đại tiểu thư này, tôi không biết đó là chị gái cô. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi "

Đừng đùa, Chu đại tiểu thư là người ngũ vương tử nhất mực cưng chiều. Thà chọc giận vương tử cũng không được khiến Chu Tiểu Uyên mất hứng. Mà hôm nay, bộ dạng bảo vệ này của Chu Tiểu Uyên cô ta thật sự phạm sai lầm lớn

" Thiên Thiên, chị thấy sao?"

Thiên thiên dựa vào người chu tiểu Uyên cũng dần dần bình tĩnh lại:" Bỏ đi, bẩn tay "

" Thật sự? Chị không cần phải nhân từ làm gì đâu"

" Cứ vậy đi "Không phải cô nhân từ gì cả, mà là cô không muốn gây phiền phức cho Chu Tiểu Uyên

Năm người thiếu niên kia khi biết tin liền vô cùng hối hận. Dù sao cũng là chị gái Chu Tiểu Uyên bọn họ còn nhận lời chăm sóc Thiên Thiên chu toàn, bây giờ để xảy ra chuyện này.. thật thất trách mà

Vì thế thái độ của năm người với Thiên thiên đã rất thân thiết nay càng quan tâm hơn, lo lắng hơn.

Chu Tiểu Uyên thì vô cùng hưng phấn ngược lại Thiên Thiên vô cùng phản cảm. Không biết vì sao, đối với sự thay đổi này cô có cảm giác không an toàn.

Dưới sự bảo hộ của mọi người, Thiên Thiên thuận lợi vượt qua hết trung học. Đến cao trung Thiên Thiên vì muốn tự lập nên chuyển sang sống ở kí túc xá, đây là quyết định của cô ấy nên Chu Tiểu Uyên không tiện ngăn cản nhưng cứ chủ nhật hàng tuần lại đi thăm Thiên Thiên một lần

Ví như bây giờ, Chu Tiểu Uyên đến thăm lại không thấy Thiên Thiên đâu hỏi một lượt mới biết cô ấy đã đi làm thêm rồi. Tại quán cà phê nơi Thiên Thiên làm việc, cô cũng không tìm thấy Thiên Thiên đâu, đi tới đi lui lại dừng ngay một ngõ nhỏ

Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, cô nghe thấy tiếng khóc nức nở có chút đè nén của con gái, cô đi vào hẻm thăm dò, lại thấy ở một góc khuất sâu trong con hẻm, có mấy bóng người đang bu lại một chỗ, nhìn kỹ thì thấy đó là mấy gã nam nhân ăn mặc là lượt đang bắt nạt một cô gái tóc dài mặc đồng phục quán cà phê vừa nãy

Đám nam sinh cười xấu xa cùng với tiếng khóc nức nở bất lực phát ra từ trong miệng của cô gái nhỏ quanh quẩn trong con hẻm. Một cô gái nhỏ làm sao có thể chống lại một đám nam nhân to lớn? Mái tóc dài của cô ấy có chút hỗn loạn, áo bị xé rách một mảng, lộ ra bầu ngực trắng nõn đang ở tuổi dậy thì, không biết là ai lập tức đặt tay lên đó, còn kéo váy của cô ấy lên, sờ soạng giữa hai chân cô ấy.

Cô không thấy rõ mặt của cô gái kia, nhưng khuôn mặt nhỏ xinh lại bị bàn tay to lớn bóp chặt, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng sợ và tuyệt vọng, nước mắt tuôn ra như suối.

Đôi mắt đó..... Là chị Thiên Thiên

Chu Tiểu Uyên kinh hoảng bịt chặt miệng để không phát ra tiếng, tìm kiếm xung quanh một cây gậy gỗ từng bước, từng bước nhẹ nhàng tiến lại gần đám nam nhân đó, xoay cánh tay, nương theo tốc độ đập một phát vào lưng gã nam sinh đang cúi đầu liếm mút nụ hoa run rẩy trước ngực Thiên Thiên

Tên đó chỉ rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Những người còn lại kinh hãi, nhìn thấy đồng bọn ngã xuống thì nổi giận chửi thề rồi đồng loạt nhào về phía cô. May mắn những năm gần đây cô đột nhiên hứng thú với võ thuật, chăm chỉ luyện tập nên đối phó những kẻ ăn chơi trác tán này không thành vấn đề

Hạ xong bọn người, để an toàn Chu Tiểu Uyên còn gọi cho cảnh sát rồi mới quay về phía Thiên Thiên.

Cô ấy ngồi thu mình trong góc tường hai tay ôm lấy bả vai chính mình, thân hình gầy gò run rẩy dữ dội. Chu Tiểu Uyên nhìn cô như vậy lòng đau như cắt nước mắt cũng nhịn không được mà rơi lã chã, hai tay run run ôm lấy Thiên Thiên vào lòng

" Thiên Thiên, chị hãy khóc lên đi, không cần kìm nén nữa ""

Nước mắt nhẫn nhục vì một câu nói của Chu Tiểu Uyên đã không thể kìm nén được nữa. Trong góc tối, hai người thiếu nữ ôm chặt lấy nhau khóc đến tâm tê liệt phế

Trở về lại Chu gia, tâm thần Thiên Thiên không được ổn định, bất cứ ai lại gần cũng bị cô làm cho bị thương bao gồm năm người thiếu niên vẫn luôn cùng cô chơi đùa kia. Dường như ngoài Chu Tiểu Uyên ra cô không tài nào chấp nhận một ai cả

Từ đó trở đi, Chu Tiểu Uyên ở đâu là thấy bóng dáng Thiên Thiên ở đó. Hai người cứ như hình với bóng không thể tách rời, Chu Tiểu Uyên cũng cực kì thích điều này. Nhưng là bác sĩ nói tình trạng này kéo dài sẽ không tốt cho cô ấy

Cho nên để giúp Thiên Thiên khỏi bệnh cô đã sử dụng không biết bao nhiêu biện pháp từ đe dọa, dịu dàng, làm nũng, khuyên bảo.... không cách nào không dùng. Dần dần bệnh tình Thiên Thiên cũng có chút chuyển biến tốt nhưng chỉ là với một vài người thân cận mà thôi

Trong khoảng thời gian điều trị, năm người thiếu niên kia vô cùng tích cực. Không biết là vì Tiểu Uyên hay vì nguyên nhân gì khác. Có cơ hội họ liền cùng Thiên Thiên tiếp xúc, cùng Thiên Thiên nói chuyện, hầu hết thời gian đều là dành ở bên cạnh Thiên Thiên

Lại nói đến, năm người họ cũng được xem như là vị hôn phu của Tiểu Uyên nhưng lại quan tâm thái quá chị vợ như vậy, quả thật có chút không ổn. Người hầu trong nhà từng nhắc nhở cô nhiều lần thế mà cô hết lần này đến lần khác đều không để trong lòng. Cho đến khi...

Chu gia làm ăn bất chính bị tra ra buộc phải phá sản, Tiểu Uyên lúc đó 14 tuổi sốt sắng chạy đi tìm người yêu nhờ giúp đỡ, nhưng cái cô nhìn thấy là cái gì?

Người chị yêu quý của cô đang trên giường mua vui cho người cô yêu? Thử hỏi xem còn chuyện gì thú vị hơn chuyện này nữa không? Một bên là người cô toàn tâm toàn ý bảo hộ, một bên là người cô yêu sâu đậm.

Cứ ngỡ rằng gia tộc bị hủy cũng không sao chỉ cần có mọi người người bên nhau, như vậy là đủ. Bây giờ hiện thực lại như đang tát vào mặt cô nóng rát, nói cho cô biết những gì cô nghĩ chỉ là ảo tưởng mà thôi, thật ra cô chỉ là một kẻ thừa thải trong thế giới của bọn họ, từ trước đã vậy

" Thiên Thiên, mọi người.... sao có thể?"

Mấy người trên giường lúc này mới phát hiện ra cô, Thiên Thiên thấy cô liền hốt hoảng lập tức nhảy xuống giường, vội mặc áo quần tiến đến gần cô

" Tiểu Uyên, mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Thật ra.... " Những lời còn lại như mắc kẹt trong cổ họng không tài nào thoát ra được. Không thể, không thể nói cho Tiểu Uyên biết được, nếu không em ấy sẽ chết mất

"Thật ra cái gì Thiên Thiên, chị hãy nói đây chỉ là trò đùa thôi đi. Làm ơn!"

" Không có gì cả. Mọi chuyện như em đã thấy, chúng tôi từ sớm đã thế này "

" Em không tin, sao có thể...."

" Cô không tin thì đã sao? Mọi chuyện vốn là như thế. Tôi từ trước đã chán ghét cô, tất nhiên nam nhân cô yêu sao có thể bỏ qua? Chỉ có cô ngu ngốc không nhận ra thôi " Vừa nói Thiên thiên vừa nắm chặt tay để cho móng tay đâm sâu vào da thịt, chảy máu. Nhưng là không đau chút nào, cơn đau thể xác không thể nào so với con đau nơi trái tim cô

" Ha ha ha.... Đúng vậy, là tôi ngu ngốc mới tin tưởng các người. Thật xin lỗi làm phiền rồi " Nói rồi cô quay người bỏ đi thật nhanh để không ai thấy những giọt nước mắt lăn trên gương mặt cô

Cô không thể yếu đuối, ít nhất không phải là trước mặt đám người bội tình bội nghĩa kia

Tiểu Uyên chờ chị 10 năm, sẽ có ngày chị đi tìm em. Sẽ bù đắp lại những tổn thương mà em phải gánh chịu. Hãy chờ chị!!

" Các người vừa lòng chưa?" Giọng nói Thiên Thiên lạnh tanh mang theo chút run rẩy

" Em làm tốt lắm " Bốn người nam nhân lúc này đã áo quần chỉnh tề nhìn Thiên Thiên đầy khích lệ

Vì sao chỉ có bốn người? Trong năm người, Mộ Dung Thần, Cố Dịch hiên, Lãnh Huyền, Mị Hữa và Hỏa Liêm Bang thì Hỏa Liêm Bang từ trước đã có người hắn thích nên chẳng tham gia vào cái trò chơi ngớ ngẩn này

" Tôi thật sự không hiểu vì sao các người có thể nhẫn tâm như vậy?" Sao có thể tàn nhẫn với Tiểu Uyên như vậy, em ấy cùng các người lớn lên, yêu các người nhiều như vậy. Còn có cả Chu gia có người nào không đối xử tốt với các người? Tại sao chứ?

" Vốn dĩ em ấy là lựa chọn thích hợp nhất của chúng tôi nhưng giữa đường em lại nhảy ra làm đảo lộn tất cả. Em nói xem giữa quyền lực và phụ nữ trong tim chúng tôi nên chọn thế nào đây chứ? Đáng lí ra em phải rất tự hào mới phải "

Trong thời đại, quyền lợi là tất cả này, có những người đàn ông vì mình mà buông tay quyền lực thật sự rất đáng tự hào. Nhưng mà Thiên Thiên lại thấy đó chính là bi kịch. Cô không cần sự ái mộ của bọn hắn, cô chỉ cần Tiểu Uyên của cô thôi

Có lẽ ai cũng mong muốn có những người đàn ông này làm chồng nhưng cô thì không. Bọn họ chính là ác ma, là ác mộng của cuộc đời cô. Có trời mới biết cô đã khó khăn thế nào để nhịn xuống cơn buồn nôn khi ở trên giường bọn hắn, lại phải đè nén sát ý khi ở cùng, rất rất là khó khăn

Lại nói đến, vì muốn chiếm đoạt được cô mà đến cả cô bé thanh mai trúc mã cũng không từ thủ đoạn. Chu gia phá sản là do đâu? Còn không phải một tay bọn họ dựng nên hay sao?

Bọn họ biết Chu gia phá sản Tiểu Uyên sẽ đau lòng, mà cô sẽ không để chuyện đó xảy ra nhất định cầu cứu bọn hắn. Đám nam nhân xấu xa này, có cơ hội liền không buông tha bắt cô phải kí hiệp ước sinh con cho bọn hắn. Mỗi người một đứa, sau 10 năm sẽ thả cô đi

Nhưng cho dù là vậy, sau 10 năm bọn hắn thật sự thả cô đi sao? Chưa nói đến, ngay tại khoảnh khắc này cô đã làm tổn thương Tiểu Uyên sâu sắc rồi

Những việc mà họ làm hoàn toàn không phải là vì yêu.

" Chỉ cần em toàn tâm toàn ý bên cạnh chúng tôi, 10 năm sau chúng tôi sẽ thả em đi "

Thiên Thiên tâm như chết lặng đứng yên không nhúc nhíc. Thật nực cười, mối quan hệ luẩn quẩn này quả thật nực cười. Nếu có thể cô tình nguyện không bao giờ gặp những người này, dù điều đó đồng nghĩa Tiểu Uyên không thể tồn tại trong cuộc đời cô.

Đáng tiếc trên thế giới này không có chữ " nếu như "

---------------------------------------------------------------------------

Chu Tiểu Uyên lang thang trên đường, ánh mắt vô hồn không tiêu cực. những vật phẩm, giấy tờ cá nhân cô mang theo bên người hẳn là có thể xin một công việc nào đó. Bây giờ cuộc sống không như trước ăn sung mặc sướng, cô cũng không phải Chu đại tiểu thư phong quang vô hạn. Mọi việc đều phải tự mình cố gắng

Sau này, Chu Tiểu Uyên thành công xin vào một công ty nhỏ làm việc. Mới đầu có rất nhiều khó khăn nhưng rồi mọi chuyện vẫn suông sẻ, cô dần dần tìm được mục tiêu sống.

Nói gì thì nói, trước khi phá sản cô vẫn là một tiểu thư thiên chân vô tà đối với cuộc sống còn nhiều niềm vui, rất nhanh đã khôi phục lại không ít tươi cười, Chỉ là khoảng thời gian hạnh phúc thường không kéo dài được lâu

Một tối trên đường đi làm về, cô bất ngờ bị người ta bắt cóc. Lúc tỉnh dậy, xung quanh không phải là nơi nhà kho tối tăm bốc mùi mà là một căn phòng rất sạch sẽ. Nhưng là nó càng khiến người ta sợ hãi

Bốn bức tường trắng trong suốt treo đủ thứ dụng cụ phẫu thuật, những chiếc dao giải phải phản xạ ra thứ ánh sáng lạnh như băng đâm vào mắt cô đau nhói. Mà cô thì bị trới trên một chiếc giường phẩu thuật không tài nào nhúc nhích được

Cô nhận ra nơi này, đây là phòng nghiên cứu bí mật của mấy người kia. Vì sao? Vì sao cô lại ở đây? Chẳng lẽ vụ bắt cóc đó là do bọn hắn chủ mưu

Nhưng tại sao chứ? Sao có thể ác độc với cô như vậy? Cô không hiểu, một chút cũng không hiểu. Không yêu, cô có thể chấp nhận,phản bội, cô cũng có thể tha thứ. Vậy mà hết lần này đến lần khác cứ muốn tra tấn cô, chà đạp lòng tự tôn của cô. Làm như vậy vui thích lắm sao?

Trời cao ơi, rốt cuộc con đã làm sai điều gì?

Khoảng thời gian hạnh phúc đó thật sự chỉ là dối trá thôi sao? Uổng công cô sinh ra nhận được yêu chiều, uổng công cô được khen ngợi là thông minh khéo hiểu lòng người. Vậy mà tới tận bây giờ cô mới có thể nhìn thấy những bộ mặt giả dối đó

Đúng là trêu ngươi mà!!!

Cửa phòng bật mở, bốn người, hai nam hai nữ mặc áo blous trắng bước vào trên tay cầm một tập hồ sơ. Họ nhìn cô một lượt, rồi tiến hành làm việc, Chu Tiểu Uyên nằm im mặc họ làm gì thì làm. Cô mệt mỏi lắm rồi, tâm cũng muốn chết lặng rồi, chẳng thể phản kháng gì nữa

Bốn người nâng thân thể cô lên, treo vào một cái giá. Cả người cô trần trụi, cánh tay dang sang hai bên, hợp với bả vai thành một trục ngang, khuỷu tay vô lực rũ xuống một góc 90 độ. Sợi tơ màu xanh gắt gao quấn quanh, in lên làn da nhợt nhạt từng vết lằn đỏ tươi rồi cố định ở đỉnh. Bởi vì máu không lưu thông mà cánh tay dần trở nên tím tái, hai chân cô cũng bị sợi tơ buộc chặt, thoạt nhìn không khác gì một con rối dây.

Đầu tiên là lấy máu, sau đó lại tiêm vào cơ thể cô một chất gì đó khiến tinh thần cô càng trở nên sáng tỏ. Cô có thể cảm nhận rõ rệt từng đường dao hạ xuống trên cơ thể mình, lạnh lẽo, đau đớn vô tận. Rồi cơ thể như xé toạc ra, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều phơi bày hết trước mặt người ta. Máu, máu thật nhiều, chảy từng dòng từng dòng trên thân thể cô, ấm nóng. Lại theo đường cong cơ thể nhiễu loạn xuống nền đất trắng tinh.

Bỗng chốc, một căn phòng sạch sẽ nồng nặc mùi máu tươi.

Đầu óc cô dần mơ hồ nhưng cảm nhận trên thân thể lại vô cùng rõ ràng. Bọn họ không còn là con người nữa rồi mà là những tên biến thái muốn giải phẩu cơ thể người.

Khi Thiên Thiên biết chuyện này, gần như nổi điên lao vào đánh nhau với bốn người kia. Không phải cô đã đáp ứng yêu cầu của bọn chúng rồi sao? Vì sao vẫn không buông tay cho Tiểu Uyên đến cái nơi quỷ quái đó, em ấy còn có thể sống được sao?

Thế câu trả lời của bọn hắn thì sao " Bởi vì tâm của em vẫn đặt trên người cô ta "

Đồ điên, bọn họ chính là người điên. Chỉ thân thể cô chưa đủ còn muốn nắm bắt tâm cô? Buồn cười, trên thế giới này cũng chỉ có một mình Tiểu Uyên mới có thể làm cô rung động, ai cũng không thể

---------------------------------------------------------------------------------------

Ngày ngày qua đi, Chu Tiểu Uyên phải sống dưới sự tra tấn thể ác cùng cực, bây giờ cô chẳng thể phân biệt đã qua bao nhiêu ngày, lúc này là mấy giờ, ngày hay đêm? Hoàn toàn không rõ nữa rồi

Những gì cô biết, cô cảm nhận được là những thứ kì lạ bọn người đó cấy ghép vào thân thể rồi lại rút ra, họ đã hạ bao nhiêu đường dao mũi chỉ trên cơ thể cô, có bao nhiêu vết thương mới cũ trên người

Thật sự càng ngày cô càng giống một con rối vô cảm để họ xoay chuyển trong lòng bàn tay. Chỉ là cô vẫn chịu được nhưng đó là khi họ không chạm vào giới hạn cuối cùng của cô.

Đời này dù cho thân tàn ma dại, cô nhất quyết phải giữ được sự trong sạch của bản thân. Cho dù có chết cũng là chết đi trên thân thể tinh khiết, không bị nhuốm bẩn.

Đêm đó, một tên pháp ý uống rượu say trở về không biết vì sao đối với thân thể chằn chịt vết sẹo của cô nổi lên thú tính. Ngay khi hung khí dơ bẩn của gả đưa chuẩn bị đưa vào trong đầu cô xuất hiện một giọng nói lạnh lẽo

[ Cô có muốn tiếp tục sống không? Tôi có thể giúp cô ]

Lúc này cô không hề chần chờ mà đáp ứng ngay, cô vẫn còn muốn sống, dù cho thống khổ biết mấy cô vẫn muốn sống. Nếu thoát được nơi này cô vẫn có thể làm lại từ đầu mà đúng không? Vì vậy cô không thể chết ở đây được

Cảm giác lúc đó linh hồn như được thế chỗ bằng một linh hồn khác, thân thể rệu rả cũng trở nên có sức sống hơn nhanh gọn giết chết tên pháp y đó

Âm thanh trong phòng rất lớn thu hút những người khác đến, kết quả cũng như tên vừa rồi đều bị một chiêu giết chết. Bấy giờ cô mới thật sự trở về lại với thân thể, nhìn một khung cảnh máu tươi thế này, tâm hồn dần trở nên phấn khích, môi nở một nụ cười điên dại, khát máu cùng cực

[ Cô gái, chuyện của cô tôi đã làm xong hi vọng cô có thể đáp ứng thỉnh cầu của tôi ]

"Là?"

[ Tôi chỉ là một linh hồn du đãng, muốn tìm một nơi có thể trú thâ. Vừa vặn thân thể cô có thể dung nhập tôi ]

" Được"

[ Hả? Cô không suy nghĩ chút nào sao, việc này đối với cô hơi...]

" Không sao, cô đã cứu tôi một mạng "

[ Cô rất lương thiện đấy biết không. Cám ơn cô rất nhiều] Sau đó giọng nói đó không còn xuất hiện nữa. Còn Chu Tiểu Uyên trong đêm đó cô thành công bỏ trốn

Lương thiện sao? Có lẽ....

Cũng đêm đó trời đổ mưa to, cô từng bước nặng nhọc đi trên con đường quen thuộc đến Chu gia. Đứng ngẩn người một hồi lâu, chợt một giọng nói trẻ con thu hút tầm nhìn của cô. Một bé gái đáng yêu lại tốt bụng cầm cây dù che cho cô, còn mình hứng chịu những giọt mưa nặng nhọc.

Chà, nhìn dáng vẻ thì là thiên kim đại tiểu thư mà có nhân tính như vậy cũng thật hiếm thấy. Nhìn chiếc đồng hồ trên tay cô bé, thì ra cũng đã 13 năm rồi sao, thời gian trôi thật mau

" Chị đã trời đang mưa rất to, sao chị lại đứng đây?"

Tiểu Uyên "......."

" Nhà chị ở đâu để em đưa chị về nhé"

"........."

" Hay chị cầm lấy chiếc ô này đi, không khéo lại bị cảm "

"........."

"Em...."

" Cô bé như vậy có đáng không?" Giọng nói có đôi chút khàn khàn nhưng lại phá lệ dễ nghe

Bất ngờ bị hỏi khiến Nhạc Ly vô cùng bất ngờ không biết phải trả lời như thế nào, hơn nữa câu nói ấy là có ý gì?

Đến khi Nhạc Ly hồi thần đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa bên cạnh cô thay thế bằng bác tài lái xe đang cầm ô che cho cô

Cứ ngỡ rằng, sẽ không gặp lại nhưng hai năm sau tại cuộc từ thiện ở cô nhi viện Thiên Đường cô đã gặp lại cô bé đó. Cô vì bận rộn nên không chú ý mà cô bé kia lại như một cái đuôi nhỏ bám cô không rời. Cuối cùng cô đành phải lên tiếng

" Em gái này, ba mẹ em đâu? Hay là đi lạc rồi?"

" Chị gái, chị quên em rồi sao?" Nhạc Ly giọng nói mắt lạnh lại mang theo chút ít tủi thân

Chu Tiểu Uyên quan sát một lượt rốt cuộc cũng nhớ ra. Cô bé sau hai năm trổ mã xinh đẹp đáng yêu cô cũng khó mà nhận ra được. Mà cô bé này nhận ra cô cũng không có gì lạ, suốt 13 năm ở trong phòng thí nghiệm cơ thể cô đã không cách nào phát triển bình thường được nữa vẫn ở bộ dạng 14 tuổi

" Không có "

" Thật tốt quá, này nhé gặp lại chị em thật sự rất vui"

" Được rồi, chị còn có việc, cho em cái này " Chu Tiểu Uyên móc ra trong bọc một cây kẹo mút đưa cho Nhạc Ly rồi quay người rời đi.

Ý là cô không muốn dây dưa với cô bé nữa, ai biết được sau này cứ cách một khoảng thời gian Nhạc Ly lại tới tìm cô, lâu dần cũng nảy sinh tình cảm. Đến khi lớn lên càng trở nên thân thiết hơn

-----------------------------------------------------------------------------------

Đăng một lần nhiều chương thế này làm quà tết cho mọi người nha!!!!!!

Chúc mọi người ăn tết vui vẻ =)))
Bình Luận (0)
Comment