Giai đoạn đọc kịch bản kết thúc, chính thức khởi động máy.
Trước khi đi ngủ, Giang Nguyên Dã ngoi lên mạng lướt một vòng, chẳng có tin háp dẫn nên quay sang lựa phim, ma xui quỷ thế nào chọt đúng bộ phim đoạt giải của Hạ Tân Nam.
Trước thì bảo không hứng thú, nhưng bây giờ cậu thật sự mang tâm lý học tập.
Tựa đề phim là "Nhân chứng đầu tiên" thuộc chủ đề trinh thám phá án. Giang Nguyên Dã chưa từng xem tóm tắt, chẳng ngờ Hạ Tân Nam trong phim lại cực kì khác với những gì cậu mường tượng.
Anh trong vai một hoạ sĩ lập dị mắc chứng sợ xã hội, hướng nội, rụt rè, không dám tiếp xúc với loài người. Chẳng ai đánh giá cao tài hội hoạ nên sống trong cảnh nghèo khó. Việc điên rồ nhất trong đời chính là thầm thương cô gái thuê nhà cách vách, coi cô ấy là nàng thơ, vì nàng hoạ bao bức tranh.
Mới chỉ vào phim được mấy phút, hoạ sĩ phát hiện nàng thơ chết trong phòng trọ, hoảng hốt báo công an. Diễn biến tiếp theo xoay quanh việc điều tra cái chết của cô gái trẻ, chàng hoạ sĩ không tin cảnh sát nên tự mình điều tra, dần dà phát hiện ra những mối quan hệ rắc rối xung quanh nạn nhân, nghi phạm nối tiếp nghi phạm xuất hiện.
Giang Nguyên Dã chống chằm xem không chớp mắt. Người hoạ sĩ trong phim rất nhát gan, nhu nhược. Nhưng để truy đuổi tên sát nhân, anh ép mình phải giao tiếp với từng đối tượng khả nghi, còn bị chúng cợt nhả, doạ nạt, đánh chửi. Hạ Tân Nam thật sự lột tả được sự bất lực, phẫn nộ và tuyệt vọng đến không thể chê ở điểm nào... Hình tượng nhân vật vốn không hề ăn nhập với khí chất bản thân, nhưng Hạ Tân Nam lại hoá thân rất thành công.
Nửa sau là những cú plot twist chóng mặt, hoạ sĩ tìm được manh mối trên tranh của mình, phát hiện một kẻ lạ mặt bí ẩn, anh không biết đối phương là ai, thậm chí cũng chẳng nhớ được thời điểm vẽ những bức tranh này.
Diễn biến bắt đầu được đẩy lên cao trào, manh mối ngày càng dày đặc, hoạ sĩ dần bất an, rốt cuộc cũng ý thức được kẻ bí ẩn bị tình nghi nhất có thể chính là bản thân mình.
Hoạ sĩ bị tâm thần phân liệt, trong cơ thể tồn tại hai nhân cách, ngoài nhân cách hướng nội u uất, còn một nhân cách độc ác trú ngụ. Thật ra hắn đã sớm phát hiện đời sống riêng tư của cô gái đó rất hỗn tạp, không hề đẹp đẽ như trong tranh hắn vẽ, cho nên nhân cách đó mới xuất hiện, giúp hắn giết người. Mà não bộ lại muốn bảo vệ bản thân, nên lãng quên luôn nhân cách máu mạnh.
Cảnh cuối của phim là hai hình ảnh chồng chéo...
Sau khi hoạ sĩ phát hiện ra thi thể của cô gái, hắn ngồi xổm, khom lưng run rẩy ngửi cái cổ bê bết máu của nạn nhân, lặp lại những hành động y hệt tên sát nhân khi gây án.
Màn ảnh dừng lại khi hoạ sĩ ngước mắt lên. Đôi mắt như tồn tại cả hai nhân cách, chết lặng và trống rỗng, lại giống như lưỡi dao sắc nhọn trồi lên từ sự thối nát, giằng xéo trái tim của người xem, khiến nó rỉ máu.
Da đầu Giang Nguyên Dã lập tức tê rần, như bất động trước con rắn độc đang chờ chực tấn công, thứ ảo giác không thể gọi tên khiến cậu vô cùng khó chịu, sợ đến mức ném iPad xuống thảm dưới chân giường, không dám xem nữa.
Chẳng mấy chốc đã 11 giờ, Giang Nguyên Dã liền tắt đèn đi ngủ.
Một đêm ngủ không yên, gặp phải giấc mơ hỗn loạn giống những phân cảnh trong bộ phim nọ.
Bản thân cậu cũng ở trong hoàn cảnh đó, hoá thành cô gái nằm trên vũng máu. Hạ Tân Nam ngồi xổm bên cạnh, ghé sát ngửi mùi máu tươi chảy ra từ cổ, như thể muốn nuốt chửng cậu bất kì lúc nào.
Mặt Hạ Tân Nam ngày càng sát gần, hôn lên khoé môi của Giang Nguyên Dã rồi vu.ốt ve nó, mọi xúc cảm đều rất thật.
... Đúng là ác mộng!
Biên Lăng mò đến từ sớm, hiện tại trong tay anh đang có vài gương mặt mới, hôm qua dẫn người dự tiệc ở Hoài Thanh, tiện đường đến thăm nom Giang Nguyên Dã, góp mặt vào nghi thức khởi động máy. Giang Nguyên Dã gặp ác mộng cả đêm nên rất uể oải, đầu óc trên mây trên gió.
Biên Lăng thấy vậy liền nghi ngờ hỏi: "Tối qua lại lén lút nghịch cái gì? Hôm nay sẽ có rất nhiều bên truyền thông đến tham gia lễ khai máy đấy, sao trông em giống bị hút khô vậy?"
Giang Nguyên Dã vuốt mặt lầu bầu: "Anh nói đúng rồi đấy! Nhưng mà bị hút ở trong mơ!"
Biên Lăng nghẹn họng.
Đinh Minh nhặt iPad nằm chỏng chơ dưới đất. Giang Nguyên Dã không cài mật khẩu nên chỉ cần chạm nhẹ là mở được, trên màn hình vẫn là bộ phim đang tạm dừng từ hôm qua... À... là góc quay chính diện mặt Hạ Tân Nam.
Đinh Minh: "Ẹc..."
Biên Lăng cạn lời.
Đúng là bị vị đó hút cạn tinh khí.
Giang Nguyên Dã lấy lại iPad, chẳng thèm giải thích liền thoát khỏi app.
"Nếu em muốn yêu đương với cậu ta thì anh không cản được." Biên Lăng lựa lời khuyên nhủ: "Nhưng hãy khiêm tốn một chút, đừng biểu lộ quá rõ ràng. Vì tính chất của nghiêm túc yêu đương khác với xào cp."
Giang Nguyên Dã không có đủ sức để phân bua: "Anh nghĩ xa quá rồi anh Biên."
"Em chính là cây rụng tiền của Phong Dương, không nghĩ không được." Biên Lăng tống cổ Đinh Minh ra ngoài rồi mới lén lút lấy hai thứ gì đó để lên bàn trà: "Nhớ phải cẩn thận."
Sau khi Giang Nguyên Dã thấy rõ cái mô cái tê, mặt lập tức nhăn như quả táo tàu.
Biên Lăng nói như một người từng trải: "Không phải xấu hổ, anh hiểu rõ quy luật trong giới mà. Ở những đoàn phim trước không thiếu người có ý đồ với em, ngày này sớm muộn gì cũng phải đến. Em lớn rồi, việc giải quyết nhu cầu si.nh l.ý anh cũng hiểu mà, có điều phải nhớ biết giữ mình."
"Chỉ là anh đây không ngờ người em lại nên đôi với đàn ông thôi..." Biên Lăng kinh nghiệm đầy mình: "Đừng nghĩ vui chơi không ra kết quả mà chủ quan, giang hồ hiểm ác lắm. Nhất định phải luôn có hai thứ này bên người."
"Còn nữa, công việc quan trọng hơn, phải biết tiết chế."
Giang Nguyên Dã xịt keo cứng ngắc.
Khả năng cao là quản lý của cậu thật sự bị đần...
Đinh Minh gọi điện, nói đoàn phim muốn Giang Nguyên Dã đến sớm, nên bảo cậu đi xuống luôn.
Giang Nguyên Dã đứng dậy, chỉ vào hai thứ đó, nói với Biên Lăng: "Anh vứt vào thùng rác dùm em!"
Sau khi đến phim trường, việc đầu tiên là dâng hương kính tổ, sau đó là tổ chức họp báo ngắn gọn.
Rất nhiều đơn vị truyền thông góp mặt nên Giang Nguyên Dã đành cố nặn nụ cười tươi nhất có thể trước ống kính.
Ngày quay chụp đầu tiên bắt đầu ngay sau đó. Để đầu xuôi đuôi lọt, cảnh thử vai của Giang Nguyên Dã được đẩy lên đầu tiên, chính là phân đoạn lần đầu đụng mặt với Hạ Tân Nam.
Ekip còn đang tất bật chuẩn bị, trong thời gian chờ on set, Hạ Tân Nam đột nhiên hỏi: "Hôm qua ngủ không ngon à?"
Giang Nguyên Dã đang được thợ trang điểm chỉnh lại lớp make up và tóc tai, quay sang liền đụng phải ánh mắt soi xét của Hạ Tân Nam, lúng túng nói: "Gặp ác mộng, mơ thấy đánh nhau với yêu tinh."
Hạ Tân Nam nhấc mắt: "Đánh nhau với yêu tinh?"
Giang Nguyên Dã cười ngượng, quay đi không buồn giải đáp.
Mọi thứ đều đã sẵn sàng, staff trường quay đập clapper board, chính thức bắt đầu.
Trình Tiểu Lỗi lên tàu hoả, chen vào khoang giường nằm đông đúc, phát hiện La Bân lẫn trong đám người, len lỏi rồi ngồi xuống đối diện, mặt dày tiếp cận đối phương.
La Bân rất vô cảm, dù y có nói cái gì cũng không hứng thú.
Chưa ra ngô ra khoai đã nghe Đặng Hữu Xuyên hô: "Cắt!", quay lại từ đầu.
Rồi đến lần hai, lần ba.
Giang Nguyên Dã chưa hoàn toàn nhập tâm, mọi thứ đều quá khác biệt so với trải nghiệm quay phim truyền hình, nhiều máy quay và góc quay sát nét hơn, mỗi một chi tiết đều phải đạt quy chuẩn. Đặng Hữu Xuyên có tiêu chuẩn riêng, chỉ cần một biểu cảm hay giọng điệu không đúng ý đều sẽ dừng ngay lập tức, khiến Giang Nguyên Dã chưa thích ứng kịp.
Cho đến lần thứ tư, Hạ Tân Nam đột nhiên vươn tay búng nhẹ vào trán cậu: "Đừng căng thẳng, cứ diễn theo bản năng đi, thả lỏng nào."
Sự lo lắng trong Giang Nguyên Dã lập tức biến thành bất mãn: "Anh đang làm cái gì đó?"
"Trạng thái này..." Hạ Tân Nam nói: "Mới hợp với cậu."
Giang Nguyên Dã kéo dài giọng: "Thầy Hạ..."
"Ừm?"
"Đừng có quấy rối tui."
Hạ Tân Nam cong môi: "Ừ."
Vốn Đặng Hữu Xuyên định rời khỏi vị trí giám sát để tự thân chỉ dạy vài điều, nhưng thấy một màn này liền ngồi nguyên tại chỗ.
Rồi! Không cần nhờ đến mình!
Cuối cùng cũng đạt.
Hạ Tân Nam không tự do phát huy như hôm casting, Giang Nguyên Dã thở phào, cậu chỉ lo tên này sẽ xuyên tạc theo kiểu của mình.
Tự mình đối diễn với Hạ Tân Nam mới bị kỹ năng của anh áp đảo. Giang Nguyên Dã rốt cuộc phải thừa nhận đối phương đúng là cầm cúp bằng thực lực.
Điểm tốt là Giang Nguyên Dã hơn thua sẵn trong máu, cậu bắt đầu nương theo và nhanh chóng cảm thụ được vai diễn. Đặng Hữu Xuyên gật đầu liên tục, tự khen mình đúng là có con mắt chọn người.
Cả đoàn quay không ngừng nghỉ đến 2 giờ sáng, dành trọn 4 tiếng từ 10 giờ chỉ để cho một cảnh.
Dù Giang Nguyên Dã đã chuẩn bị tâm lý tiến độ quay của phim điện ảnh sẽ rất chậm, nhưng không ngờ thực tế còn rùa bò hơn cả tưởng tượng.
Đặng Hữu Xuyên rất hài lòng: "Mọi người đi ăn đi, lát lại tiếp tục."
Không gian trong tàu rất chật chội, chờ các diễn diên quần chúng đi bớt thì hai người mới đứng dậy.
Hạ Tân Nam chậm rãi đứng lên, theo sau Giang Nguyên Dã. Vừa bước ra ngoài, anh đột nhiên kéo người về phía mình, trước khi Giang Nguyên Dã kịp phản ứng, Hạ Tân Nam cúi đầu hít gáy của đối phương: "Cậu dùng nước hoa gì vậy? Mùi khá ổn."
Người Giang Nguyên Dã xịt keo như phản xạ có điều kiện, những hình ảnh trong cơn ác mộng đến qua đột nhiên ùa đến... Hạ Tân Nam vô cảm ghé sát, ngửi mùi máu tuôn ra từ cổ cậu rồi hôn môi...
Giang Nguyên Dã lập tức che hai tay trước ngực, đề phòng Hạ Tân Nam.
"'Ngửi cái gì mà ngửi? Anh là bi.ến th.ái à?"
Đang trong hoàn cảnh phim thế này ai dám xịt nước hoa, cùng lắm là mùi sữa tắm với dầu gội đầu thôi. Cái tên này cứ mát mát thế nào ấy?
Hạ Tân Nam lùi lại, ánh mắt trêu chọc: "Phản ứng lớn vậy?"
Giang Nguyên Dã: "Này anh! Cấm anh trêu đùa trai nhà lành!"
Hạ Tân Nam: "Tôi có à?"
Có hay không trong lòng anh tự biết.
Giang Nguyên Dã vẫn rất nghi ngờ tính hướng của tên này, một là đang giả vờ, hai là đang che giấu, chứ nhìn kiểu nào cũng không thẳng được.
Hạ Tân Nam nghiêng đầu nhìn cậu: "Phản ứng của cậu không giống trong truyện."
Giang Nguyên Dã: "...?" Là như nào?
"Tôi đọc bộ fanfic cậu nhắc hôm đó rồi." Hạ Tân Nam điềm đạm nói: "Trong truyện cậu cứ nhìn tôi là đỏ mặt, lắp bắp không dám nói chuyện."
Giang Nguyên Dã cười chê: "Anh lại đi tin fanfic à? Vậy chẳng bằng tin tôi sẽ dẻo quẹo yêu anh thì khả thi hơn đấy."
Hạ Tân Nam hỏi: "Cậu sẽ như vậy à?"
Không đợi Giang Nguyên Dã đáp lại, anh đã nhỏ nhẹ nói: "Vậy tôi sẽ mỏi mắt mong chờ."
----------
Tác giả có điều muốn nói:
Hạ Tân Nam: Mỏi mắt mong chờ~~