Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên diễn đàn giải trí, topic gần trăm trang vẫn luôn chễm chệ ở vị trí đầu bảng.

Tối nay vẫn sôi động như mọi ngày.

【Đù đù! Trạm tỷ lớn nhất của cp không thể nói mới tuyên bố đóng cửa kìa! Trạm tỷ đó vu vơ ám chỉ ở acc phụ là đỉnh lưu nọ với chồng người ta thật sự ứ ừ với nhau đó! [châm thuốc]】

【Tân Sinh Nguyên Định của chúng tui là thật đó!】

【Acc phụ nào đó? Muốn ăn dưa hơ hơ hơ hơ~】

【Tui hóng được nè! Trạm tỷ là fan cuồng, từ show sống còn chỉ cắn cp đỉnh lưu với DTT. Cổ được harem tôn là "nữ thần" vì có nhiều hint ngon. Acc phụ của cổ drama lắm, hình như là nữ minh tinh không thể tiết lộ đó. Lần này đỉnh lưu đóng phim, cổ cũng bám đến phim trường canh me, mười mấy phút trước đăng ảnh xong xoá luôn, còn tuyên bố đóng cửa. Bây giờ bên đó đang như ong vỡ tổ rồi. [ảnh]】

【Trạm tỷ nói đỉnh lưu với chồng ảnh ve v.ãn, không buồn kín đáo ở phim trường. Oắt đù diu min(*)? Cổ muốn nhảy thuyền khác trong câm lặng nên mới vậy hả? Dũng cảm vỡi!】

(*): Viết tắt của: "Ý bạn là sao?".

【Nên là? Cảm ơn nhà bên ấy phát đường hộ hả?】

【Thì cũng chỉ là tán tỉnh, ve v.ãn nhau thôi mà? Nếu không ảnh hưởng đến đại cuộc thì no vấn đề.】

【Hóng - ing! Có thể đây là nội chiến, có fan lớn đang chiến nhau với bà chị này, nhưng chị gái cũng có rất nhiều người bênh vực.】

【Cô nàng mới đăng hàng trên acc phụ đấy! Tui lịm đây! Đỉnh lưu túm tay chồng ẻm cắn một phát, mà chồng ẻm vẫn luôn nhìn ẻm cười, lạnh lùng gì đó vứt hết đi rồi! Tuy ảnh có hơi xa hơi mờ nhưng vẫn rất ngọt ý!! A a a a a a!!】

【Cười điên! Sao hint của Tân Sinh Nguyên Định toàn do paparazzi với fans nhà bên bắt trọn khoảnh khắc nhể? Thật sự là vụng trộm phải giấu đến thế à?】

【Chị gái phát rồ rồi! Bả bảo nếu còn chửi là bả đăng ảnh giường chiếu kìa! Ô liền luôn cho mị! Hông là tụi tui gây quỹ mua lại đó!】

【Omo! Thật sự có ảnh giường chiếu hả? [ông già xem điện thoại trên tàu]】

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Giang Nguyên Dã cũng thắc mắc, ảnh giường chiếu thật sự tồn tại hả? Sao lại muốn ụp nồi cho cậu?

"Giường chiếu gì thế?"

Tiếng của Hạ Tân Nam đột nhiên vang lên sau lưng làm Giang Nguyên Dã run tay suýt ném điện thoại, quay đầu liền đối mắt với gương mặt gần trong gang tấc của đối phương: "..."

Hạ Tân Nam đứng sau ghế dựa của cậu, khom lưng ghé sát, tư thế giống như ôm Giang Nguyên Dã vào lòng, tầm mắt chuyển từ điện thoại lên mặt cậu: "Đang xem gì vậy?"

Giang Nguyên Dã chậm rãi đảo mắt: "Anh! Tránh xa tôi ra!"

Hạ Tân Nam giống như cười nhẹ, Giang Nguyên Dã không chắc nữa, nhưng tên này không có ý tránh đi, ánh mắt lại chuyển xuống điện thoại.

Hạ Tân Nam vươn tay đoạt điện thoại, kéo màn hình lên trên, nhanh nhẹn đọc toàn bộ nội dung, còn đặc biệt chọt vào bức ảnh nọ.

"Hoá ra là có người trà trộn vào phim trưởng chụp lén, tôi sẽ nhắc ekip phải cẩn thận hơn."

Đó không phải là trọng điểm! Giang Nguyên Dã hỏi: "Anh không cảm thấy vớ vẩn à?"

Hạ Tân Nam nghiêng đầu nhìn cậu: "Vớ vẩn cái gì?"

"Giường chiếu ấy."

Cậu với Hạ Tân Nam rất trong sáng, mấy thứ đó ở đâu ra?

Người bôi nhọ cậu trước đó vẫn còn gọi cậu là bé yêu các kiểu, giở mặt một cái liền biến thành dâm phu lả lơi ong bướm, quá đáng vỡi!

"Cậu rất để bụng à?" Hạ Tân Nam hỏi.

Giang Nguyên Dã giả vờ cười: "Nếu thầy Hạ không để tâm, vậy thử chụp một bức với tôi xem?"

Ánh mắt Hạ Tân Nam cứng lại, nhìn chằm chằm cậu không đáp.

Giang Nguyên Dã: "Tôi đùa..."

Hạ Tân Nam: "Chụp thế nào?"

Thấy không! Biết ngay mà! Giang Nguyên Dã nuốt những lời định nói xuống, ngậm miệng.

Cậu đứng dậy, chọt chọt vào ngực Hạ Tân Nam: "Không chụp với anh! Đừng tưởng bở!"

Hạ Tân Nam nhún vai, gật đầu: "Đi thôi, đạo diễn gọi rồi."

Hôm nay quay cảnh đêm, đến rạng sáng mới kết thúc.

Trong khoảng thời gian này, nếu Hạ Tân Nam rảnh thì sẽ giúp Giang Nguyên Dã phân tích nhân vật. Giang Nguyên Dã cũng có cảm giác bản thân đã tiến bộ hơn so với lúc vừa tiến tổ.

Thầy Hạ đúng là Bồ Tát sống, nhưng tốt hơn là đừng có làm như vô tình mà trêu chọc cậu.

Xuống khỏi thùng tàu, hít được không khí tươi mới, Giang Nguyên Dã mới từ tốn duỗi người.

Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, quay đầu nói với cậu: "Sinh nhật vui vẻ, thầy Giang!"

Giang Nguyên Dã ngây ngẩn, giọng của Hạ Tân Nam quá nghiêm túc, ánh mắt cũng vậy, giống như sao trời toả sáng vấn vương.

Đã qua 12 giờ, là sinh nhật 24 tuổi của Giang Nguyên Dã.

Giang Nguyên Dã đang duỗi mình, nghe vậy thì đơ luôn.

Khoé miệng Hạ Tân Nam cong lên: "Bất ngờ quá à?"

Giang Nguyên Dã mím môi, hạ tay xuống: "Thầy Hạ đừng sến sẩm như thế!"

Hạ Tân Nam hỏi: "Chỉ nói sinh nhật vui vẻ cũng là sến?"

Chỉ mỗi câu đó thì chẳng sao, nhưng vẻ mặt với giọng nói của Hạ Tân Nam thật sự rất khó nói. Giang Nguyên Dã lẩm bẩm: "Sến hay không tự anh hiểu" rồi xoay người đi về phòng nghỉ.

Đoàn phim chuẩn bị hoa, bánh kem và bữa ăn nhẹ để mừng sinh nhật Giang Nguyên Dã.

Về đến khách sạn cũng đã 1 giờ sáng, Giang Nguyên Dã đang định lấy thẻ phòng mở cửa, Hạ Tân Nam ở phòng đối diện đột nhiên lùi xuống một bước, xoay người thầm thì với cậu: "Hình như trong phòng của tôi có người."

Giang Nguyên Dã không hiểu: "Ai cơ?"

"Không biết." Hạ Tân Nam hạ giọng: "Lúc ở tầng dưới tôi thấy cửa sổ đang mở, sáng nay chắc chắn tôi đã đóng rồi, trợ lý cũng nói chưa vào phòng, và tôi còn mới mất thẻ phòng ở phim trường."

Giang Nguyên Dã trợn mắt: "... Không phải là fan cuồng chứ?"

Hạ Tân Nam đáp: "Trước giờ tôi không có."

Giang Nguyên Dã nhanh chóng mở cửa phòng mình, bảo anh đi vào.

Thấy Hạ Tân Nam vẫn đủng đỉnh, cậu lại hơi nghi ngờ, đóng cửa lại mới hỏi: "Có thật không? Anh định báo cảnh sát không? Hay mở cửa xem thế nào?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Cậu xung phong?"

"No!" Giang Nguyên Dã lập tức từ chối.

Ai biết được sau cánh cửa là kẻ điên dạng nào? Kể cả không có vũ khí nguy hiểm như lần trước, nếu là nam nữ kh.oả th.ân thì cũng chết ngất.

Hạ Tân Nam bây giờ mới chậm chạp lấy điện thoại gọi cảnh sát.

Giang Nguyên Dã kệ anh, bò đi tắm, thơm tho đi ra liền nghe ngoài cửa xôn xao, đến gần mới nghe rõ giọng con gái choe choé...

"Hai người các anh là đồ gian phu dâm phu, đồng tính buồn nôn! Nhất định sẽ bị trời phạt!"

"..." Giang Nguyên Dã lặng im.

Tiếng hét dần trôi xa cậu mới dám thò đầu ra, chỉ thấy bóng các anh cảnh sát mẫu mực đang còng người đi.

"... Là cô gái điên khùng trên Weibo à? Cô ta trốn trong phòng của anh hở?"

Hạ Tân Nam nghiêng đầu nhìn cậu, nói: "Diệp Công thích rồng(*)."

(*)Ch ra v yêu thích bên ngoài (còn thc cht bên trong thì không). Do tích Dip Công rt thích rng, đ vt trong nhà đu khc, v hình rng. Rng tht biết được, đến thò đu vào ca s. Dip Công nhìn thy s hãi vt giò lên c b chy. Ví vi trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thc tế li không như vy.

Giang Nguyên Dã thầm bảo chắc gì đã là thế, chẳng qua không phải cp cổ mê nên mới vậy. Nhưng quay lại vấn đề chính, rõ ràng cậu với Hạ Tân Nam rất trong sạch, sao ai cũng bó họ thành một cặp, rốt cuộc là mắt để ở đâu vậy?

"Mọi chuyện ổn rồi! Thầy Hạ về tắm rồi ngủ đi! Bái bai!"

Giang Nguyên Dã hồn nhiên nói xong, định đóng cửa, Hạ Tân Nam liền ngăn lại: "Tôi với cậu chung phòng đêm nay."

Giang Nguyên Dã: "?"

"Cô ta trốn trong phòng tôi mấy tiếng, không biết đã đụng vào cái gì, chưa kiểm tra xem có camera ẩn hay không, tôi không yên tâm ngủ trong đó." Hạ Tân Nam nói: "Thầy Giang cố chứa chấp tôi một đêm đi."

Giang Nguyên Dã cụt hứng: "Sao anh không qua phòng trợ lý?"

Hạ Tân Nam: "Phòng nhỏ quá ở không nổi."

10 phút sau, Hạ Tân Nam về phòng mình lấy quần áo rồi lại sang phòng Giang Nguyên Dã, đi tắm trước.

Giang Nguyên Dã lăn trên giường nghịch điện thoại, trả lời những tin nhắn chúc mừng sinh nhật.

Du Tế Thỉ cũng gửi tin, hơn nữa còn đúng 12 giờ đêm. Giang Nguyên Dã cũng tiện tay cảm ơn, đối phương lập tức nhắn lại: "Chưa ngủ à? Mới quay xong sao?"

Giang Nguyên Dã gõ cằm, nửa tháng tiến tổ hay được đối phương hỏi thăm, hình như chiêu trò ở sân bay không hiệu quả, Du Tế Thỉ vẫn rất cứng đầu.

Phiền thế nhỉ! Đẹp trai quá cũng là cái tội!

Giang Nguyên Dã còn chưa trả lời thì Du Tế Thỉ đã gọi đến.

Cậu đành bất đắc dĩ bấm nghe, người bên kia dịu dàng nói: "Sinh nhật vui vẻ Nguyên Dã!"

Giang Nguyên Dã đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt và câu nói ấy của Hạ Tân Nam lúc xuống khỏi thùng tàu, lập tức ngây ngẩn.

Du Tế Thỉ đợi một lúc, không nghe được cậu đáp lại, do dự hỏi: "Nguyên Dã, ông có đang nghe không?"

Giang Nguyên Dã đang định trả lời, cửa phòng tắm mở ra, Hạ Tân Nam dùng khăn lông xoa tóc, ánh mắt bắn sang bên này.

Giang Nguyên Dã liếc thấy nửa thân trên tr.ần tr.ụi của đối phương, nghẹn họng.

"Nguyên Dã?" Người trong điện thoại lại gọi.

Giang Nguyên Dã đang mở loa nên Hạ Tân Nam đương nhiên cũng nghe được, anh lạnh giọng bảo: "Đừng nghịch điện thoại nữa, ngủ sớm đi."

Giang Nguyên Dã: "..."

Cậu trừng mắt với Hạ Tân Nam rồi nói với Du Tế Thỉ: "Cảm ơn nhá! Tôi chuẩn bị ngủ đây! Nếu không có việc gì thì cúp nhớ!"

Du Tế Thỉ nghẹn lại rồi nói: "Ừ."

Giang Nguyên Dã tắt cuộc gọi, nhíu mày hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"

Hạ Tân Nam ngồi bên mép giường: "Không thì làm thế nào? Cậu ta vẫn còn đu bám cậu?"

Giang Nguyên Dã thở dài, ngoẹo đầu không muốn trả lời.

Hạ Tân Nam cố tình chòng ghẹo: "Chẳng trách cô gái ban nãy lại điên đến vậy, thầy Giang đúng là quá thu hút."

"... Anh nói ít đi thì sẽ chết à?" Giang Nguyên Dã bực bội: "Anh ra ngoài đi, phòng khách có sopha đấy!"

Hạ Tân Nam không chịu: "Giường đủ lớn mà, chịu khó một đêm thôi, tôi không ngủ sopha được."

Rốt cuộc ai là chủ phòng?

Giang Nguyên Dã liếc xéo: "Thế mặc áo dùm tôi."

Hạ Tân Nam vẫn từ chối: "Tôi quen ngủ thế này rồi."

Tuy anh vẫn mặc quần đầy đủ, nhưng trực giác vẫn mách bảo đối phương sẽ sàm sỡ mình, duỗi chân đá người: "Ngủ góc này đi! Tránh xa tôi ra!"

Hạ Tân Nam đè cái chân hư của Giang Nguyên Dã, đột nhiên cúi người áp sát, giơ điện thoại chụp lại cả hai.

Giang Nguyên Dã vẫn chưa phản ứng kịp thì Hạ Tân Nam đã gửi ảnh sang máy cậu.

"Lưu đi! Ảnh giường chiếu đấy! Nếu sau này còn có người làm phiền thì cứ gửi thẳng cho họ."

Giang Nguyên Dã cạn lời: "Anh bẫy tôi! Ai cho anh chụp kiểu này?"

Hạ Tân Nam nói: "Tôi không ngại."

Nhưng tôi thì có!

Giang Nguyên Dã ngậm miệng, vùng vằng nằm xuống trùm chăn lên đầu, không thèm để ý anh nữa.

Hạ Tân Nam ghé lại, hỏi: "Sao lại trốn?"

Giang Nguyên Dã thò ra hai con mắt, khoảng cách với Hạ Tân Nam quá mức sát gần làm cậu bức bối: "Anh đừng đùa nữa."

"Vị đồng đội cũ của cậu..." Hạ Tân Nam hỏi: "Gọi tên cậu rất thân thiết nhỉ?"

Giang Nguyên Dã: "Không thì sao?"

Mọi người ai cũng gọi như vậy, lạ chỗ nào?

Hạ Tân Nam nhìn sâu vào đôi mắt của Giang Nguyên Dã, im lặng vài giây rồi thầm thì: "Nguyên Dã."

Giang Nguyên Dã lập tức nghẹn lời, phủ dập theo bản năng: "Anh không được gọi!"

Rợn tóc gáy...

Hạ Tân Nam hỏi: "Sao tôi lại không được? Cậu tiêu chuẩn kép à?"

"Không là không!" Giang Nguyên Dã bật thốt.

"Cậu cứ như này..." Hạ Tân Nam nhắc nhở: "Rất dễ làm người khác hiểu nhầm cậu có ý với tôi, đừng ngại ngùng nữa."

Hạ Tân Nam lại còn chơi trò đổ lỗi.

Giang Nguyên Dã mỉa mai: "Xin được phép trả lại câu này, thầy Hạ này, tự luyến quá đà sẽ dẫn đến hệ luỵ tự mình đa tình."

Hạ Tân Nam cười phá lên sảng khoái. Giang Nguyên Dã ngứa tai, trợn trắng mắt rồi lại kéo cao chăn nhắm mắt làm ngơ.

Cười cái cục cức!

Bình Luận (0)
Comment