Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 17

Giang Nguyên Dã không có lịch quay sáng, ngủ thẳng đến 10 giờ mới lơ mơ dậy, người chung giường đêm qua đã đến phim trường.

Trên WeChat hiển thị tin nhắn Hạ Tân Nam gửi 2 tiếng trước.

"Gặp ở phim trường."

Giang Nguyên Dã không reply, cảm thấy lời này hơi ám muội, nhất là sau khi chung chăn một đêm, hay do cậu nghĩ nhiều nhỉ.

1:30, Giang Nguyên Dã đến phim trường, Hạ Tân Nam đang nói chuyện với trợ lý, quay đầu thấy cậu liền gọi tên.

"Đã điều tra được fan cuồng đột nhập, cô ta mua được một chân làm staff mới lẻn được vào phòng nghỉ, trộm thẻ phòng của tôi. Bên phía cảnh sát sẽ giam giữ mấy ngày, tôi và đạo diễn Đặng đã nhất trí sa thải quản lý trường quay."

Giang Nguyên Dã tò mò hỏi: "Cô ta lấy thẻ phòng của anh làm gì?"

Hạ Tân Nam đáp: "Trốn trong phòng muốn chụp ảnh riêng tư của chúng ta."

"Thật sự muốn có ảnh giường chiếu à?" Giang Nguyên Dã bội phục: "Có não không vậy? Sao cứ nằng nặc khẳng định tôi với anh dây dưa thế?"

Ánh mắt của Hạ Tân Nam dừng trên gương mặt tức đến đỏ bừng của đối phương, giải thích: "Cô ta nói trước đây cậu không như vậy, đều là người khác chủ động xào cp, còn cậu bị ép buộc, bây giờ giống bị trúng ngải."

Giang Nguyên Dã: "... Là cô ả bị mới đúng! Đầu chập mạch rồi!"

"Ừm." Hạ Tân Nam gật đầu: "Đúng thế."

Giang Nguyên Dã bực bội: "Đều bị thần kinh! Còn anh nữa, ảnh giường chiếu gì đó xoá liền cho tôi! Lỡ bị người thứ 3 nhìn thấy..."

"Giường chiếu gì đấy?" Giọng của Thẩm Tử Tuấn đột nhiên chen vào, mặt hóng hớt hỏi: "Hai đứa có ảnh giường chiếu thật hả? Chơi lớn vậy? Không sợ bị leak hở?"

"..." Ông anh này cũng bị chập điện rồi.

Thẩm Tử Tuấn ôm vai cả hai: "Là anh nông cạn, hoá ra đám trẻ tụi em cũng rất biết chơi!"

Giang Nguyên Dã ngứa mắt cánh tay đặt trên vai Hạ Tân Nam, nghi ngờ gã nhân cơ hội sàm sỡ anh, liền vươn tay tương trợ gạt móng vuốt kia xuống: "Anh Tử Tuấn nghe nhầm rồi, không có đâu! Bọn em đều là người đứng đắn."

Hạ Tân Nam liếc cậu, không nói câu nào, đi làm việc trước.

"Thầy Tiểu Giang đừng hẹp hòi thế chứ! Anh đây ôm vai người ta một tí thì có mất miếng thịt nào đâu?" Da mặt của Thẩm Tử Tuấn cũng rất dày, cười như thể người phiền phức không phải mình. "Nghe nói hôm qua hai đứa tống fan cuồng vào đồn công an hả? Thấy rùm beng phết?"

Giang Nguyên Dã chỉ huyệt Thái Dương: "Ai có vấn đề về đầu óc thì đi uống ngụm nước đi."

Đối phương cảm thán: "Hot như mấy đứa cũng khổ ghê. Cuộc sống riêng tư lúc nào cũng có người rình rập, cứ vậy mệt lắm, yêu đương cũng khó bền."

Giang Nguyên Dã không buồn đáp, định bỏ đi thì bị Thẩm Tử Tuấn ngăn lại, lấy ra bộ bài poker: "Nào nào! Để anh tính cho cậu một quẻ! Anh xem hơi bị chuẩn đấy!"

Giang Nguyên Dã: "??" Anh còn kiêm cả thầy bói nữa hả?

Thẩm Tử Tuấn trông vẻ mặt nghi ngại của cậu, cười bảo: "Tin anh đi! Anh xem chuẩn lắm đó, nhất là vấn đề tình duyên."

Giang Nguyên Dã thấy gã bắt đầu xào bài, hỏi: "Mọi người toàn xem Tarot mà? Sao anh lại xem bài tây?"

"Đừng tin mấy cái tào lao đó."

Thẩm Tử Tuấn xào bài xong, bảo cậu chọn hai lá.

Giang Nguyên Dã do dự vươn tay, chọn thì chọn, cho người ta vui lòng.

Lâu lâu Thẩm Tử Tuấn lại tráo, rút bài, lẩm bẩm như thật, vuốt con số trên lá bài rồi lại đánh giá tướng mặt của cậu, nửa ngày sau mới nói: "Tình yêu đến rồi đó thầy Tiểu Giang, người đó đang ở ngay cạnh bên."

Giang Nguyên Dã không tin: "Thật ấy ạ?"

"Đương nhiên rồi!" Thẩm Tử Tuấn tự tin: "Tướng của em rất tốt, hoa đào rải muôn nơi, bài rút ra còn toàn cây cơ số chắn, chắc chắn là duyên đến rồi, em cũng đã cảm nhận được."

Giang Nguyên Dã lại chắc chắn ông anh đang bịa, đang trong đoàn phim, số lượng giới tính nữ đang còn trẻ trung đếm trên đầu ngón tay, bới đâu ra tình yêu?

Thẩm Tử Tuấn tự dưng vỗ cái bốp, reo hò: "Không phải là Tân Nam chứ?"

"..." Giang Nguyên Dã im lặng.

"Chắc chắn 100%!" Thẩm Tử Tuấn lập tức xoắn quẩy: "Duyên số hai đứa quấn lấy nhau rồi. Chẳng trách người khác dâng đến tận cửa cũng không cần."

"Nhưng anh cũng phải nhắc mấy chú, tính hướng như chúng ta mà có thể nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời chính là lông phượng, sừng lân(*), không đễ đâu..."

(*)Ý là hiếm có.

"Anh Tử Tuấn." Giang Nguyên Dã ngắt lời gã: "Anh xem hay lắm, sau đừng xem nữa."

"Tin anh đi! Anh bói chuẩn lắm đó! Chắc chắn là trời sinh một cặp..."

Đúng là không nên nghe "nghiện" trình bày, Giang Nguyên Dã lại làm lơ gã, chạy trốn.

Hôm nay là sinh nhật, bên truyền thông được phép đến thăm ban, Giang Nguyên Dã chỉ có một cảnh tối, nên lịch phỏng vấn sắp xếp vào buổi chiều.

Hầu hết các phóng viên đều hỏi các vấn đề xung quanh việc quay phim. Vì đây là buổi phỏng vấn tập thể, Giang Nguyên Dã có quyền từ chối những câu hỏi không liên quan, rất nhanh đã đến lúc kết thúc.

Một phóng viên ngồi hàng sau đưa micro đến trước mặt Giang Nguyên Dã, hỏi chuyện tối qua bọn cậu báo công an bắt fan cuồng trà trộn.

Giang Nguyên Dã nhíu mày, không hiểu sao lại truyền đến tai cánh truyền thông nhanh vậy, không định trả lời.

Tay phóng viên đó vẫn bám sát: "Nghe nói fan của cậu đột nhập vào phòng của Hạ Tân Nam?"

Giang Nguyên Dã liếc xéo, tên này chui từ xó nào ra mà rõ đến từng chi tiết vậy?

Gã vẫn còn lải nhải, Giang Nguyên Dã chẳng buồn phản ứng.

Càng muốn kiếm chuyện thì cậu càng lơ đi, trả lời xong các câu hỏi khác liền kết thúc phỏng vấn.

Xong việc thì về phòng nghỉ, vừa ngồi xuống định ăn tối thì có người đi vào.

Là gã phóng viên cố ý moi móc tin tức, gã mang theo nhiếp ảnh gia, không những không rời đi mà còn dám mò đến phòng nghỉ, trơ trẽn muốn phỏng vấn độc quyền với Giang Nguyên Dã.

Đinh Minh lập tức từ chối và mời họ đi, đối phương vùng vằng, sống chết bám trụ.

Giang Nguyên Dã cúi mặt, nhìn chiếc máy ảnh trong tay nhiếp ảnh gia, lạnh lùng nói: "Đóng vào."

Gã ta không thèm nghe, giơ lên chụp cận mặt người nổi tiếng.

Đinh Minh tiến lên chắn cho Giang Nguyên Dã, dùng tay che ống kính: "Anh làm gì vậy? Có nghe chúng tôi từ chối phỏng vấn không?"

Nhiếp ảnh gia nhỏ thó, rụt mình lại trước khí thế của hai người, lùi xuống theo phản xạ, không dám ho he nhưng cũng không chịu đóng ống lens.

Phóng viên bên cạnh không nghĩ trợ lý của Giang Nguyên Dã sẽ quá trớn, cố ý khiêu khích: "Định làm gì? Muốn đánh người hả? Hay muốn đập camera của bọn tôi? Thiết bị toàn mấy vạn đấy, nếu có vấn đề tôi sẽ báo cảnh sát..."

Giang Nguyên Dã bảo Đinh Minh tránh ra, nhìn thẳng vào gã: "Có cút không thì bảo?"

Đối phương không những không cút, ngược lại còn sấn sổ đến chỗ Giang Nguyên Dã: "Chúng tôi là phóng viên thường trú..."

Giang Nguyên Dã đưa tay kéo mạnh thẻ công tác trên cổ gã: "Truyền thông giải trí Sơn Hải? Chưa nghe qua bao giờ, là báo rác nào vậy?"

"Cậu nói cái gì?"

Giang Nguyên Dã giương mắt, khinh khỉnh cười nhạt, kéo dây đeo cổ của đối phương như kéo xích chó, giật mạnh xuống.

Gã phóng viên là tên lùn béo, hoàn toàn không phải là đối thủ của Giang Nguyên Dã, không kịp phòng bị, lảo đảo ngã lăn, đang lồm cồm bò dậy thì lại bị cậu vừa giẫm vừa nắm tóc, chỉ biết ngã quỵ kêu r.ên chửi bới.

"Còn dám gây chuyện tao sẽ xử mày!" Giang Nguyên Dã mắng, chỉ hận không thể giật trụi lông chó trên đầu gã, tay còn lại cầm thẻ công tác vả vào mặt đối phương.

Một lúc sau gã mới ngừng chửi, thở hổn hển trừng Giang Nguyên Dã.

"Đã cố nhịn chúng mày rồi, nhưng cứ phải chọc tổ kiến lửa mới chịu, mày có máu M à?"

Giang Nguyên Dã trông rất giống đầu gấu, sau khi dạy dỗ gã phóng viên một chập liền nhấc mắt, lạnh lùng liếc tên nhiếp ảnh gia đang run chân.

Đối phương nuốt nước bọt, không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng, run rẩy đóng nắp lens lại, còn phải xoá hết hình ảnh, video mới quay chụp dưới sự giám sát của Đinh Minh.

Gã phóng viên nằm dưới gót chân vẫn đang giẫy dụa. Giang Nguyên Dã túm tóc, giẫm mạnh khiến gã không thể cựa mình: "Ngoan ngoãn nôn sự thật ra đây, mày nghe được chuyện fan cuồng ở đâu?"

"Trên mạng..."

"Đừng lừa bố." Giang Nguyên Dã thiếu kiên nhẫn ngắt lời: "Mày biết chi tiết từ đâu?"

Gã đảo mắt liên tục, ấp úng không thành câu, Giang Nguyên Dã lại giật mạnh tóc.

Tiếng kêu rê.n vang vọng: "Tôi nói... tôi nói..."

Bọn gã định tạo scandal cho Giang Nguyên Dã nên liên lạc với đám fan cuồng, chuyện đột nhập đêm qua và cả những tin hot đều do gã cố ý kích động, lợi dụng cô nàng kia.

Giang Nguyên Dã mắng: "Bị điên à? Tao làm gì đắc tội mày?"

Đối phương cắn răng: "Cậu... cậu quá nổi tiếng, chúng tôi chỉ muốn ké fame..."

Giang Nguyên Dã đấm một phát, nếu không phải ngại phiền thì cậu đã dứt khoát tống hai gã điên này vào đồn cảnh sát.

Mãi lúc sau Giang Nguyên Dã mới buông tay, từ bi hỉ xả dịch chân: "Cút!"

Gã khó khăn bò dậy, vẫn không cam lòng: "Tốt xấu gì cậu cũng là đỉnh lưu, lại vừa chửi vừa ra tay đánh người, không sợ bị leak tin, đánh mất sự nghiệp sao?"

Giang Nguyên Dã trào phúng nói: "Cứ thử xem."

Đối phương nghiến răng ken két nhưng không làm gì được, chửi um lên rồi dẫn nhiếp ảnh gia đi.

Vừa ra đến cửa phòng nghỉ, lại đụng phải Hạ Tân Nam đứng hóng chuyện từ lúc nào.

"Đưa đồ đây." Hạ Tân Nam hếch cằm.

"Đồ gì? Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì..." Gã phóng viên chột dạ định bỏ chạy.

"Camera quay lén, đưa đây." Giọng Hạ Tân Nam rất lạnh, nhìn thẳng gã, không chừa đường thương lượng.

Tiểu Tề bước lên, mò trúng micro camera giả làm cúc áo trên áo khoác của nhiếp ảnh gia.

Mặt hai gã xám ngoét, Hạ Tân Nam lại áp đảo: "Cũng phải xoá toàn bộ ảnh chụp lén và ghi âm trong điện thoại."

Thấy bọn họ bất động, anh nói tiếp: "Muốn tôi báo cảnh sát hay lại làm bao cát cho thầy Giang?"

Tình hình căng như dây đàn, bên này tự biết mình đang yếu thế, bất mãn lấy điện thoại xoá video quay lén rồi ê chề cút.

Hạ Tân Nam đi vào phòng nghỉ, Tiểu Tề đứng ở ngoài, Đinh Minh cũng rất thức thời nói mình quên đồ trên xe nên vọt lẹ.

Giang Nguyên Dã vẫn còn quạu cọ: "Sao anh biết bọn họ vẫn còn camera quay lén?"

Hạ Tân Nam đóng cửa, phòng tránh còn người rình mò: "Paparazzi đều làm việc như vậy, cậu hoạt động nhiều năm mà vẫn quá vô tư, không có tính cảnh giác."

Giang Nguyên Dã ngồi xuống ăn cơm, mặc kệ anh.

Hạ Tân Nam hỏi: "Không phục à?"

Giang Nguyên Dã hừ hừ: "Cảm ơn anh được chưa! Sinh nhật gặp chuyện đã đủ xúi quẩy rồi, xin thầy Hạ thương xót đừng móc mỉa nữa được không?"

Hạ Tân Nam: "Ừm."

Đối phương đồng ý ngay tắp tự làm Giang Nguyên Dã nghẹn họng.

Một bụng chướng khí không có chỗ phát ti.ết, Giang Nguyên Dã nhìn Hạ Tân Nam cười như không cười, chợt nghĩ đến lời của ông thầy bói bịp: "Tình iu đến rồi".

... Đù má...

Hạ Tân Nam rất có nhã hứng buôn dưa: "Sao vừa nãy không trả lời câu hỏi điều ước sinh nhật của phóng viên?"

Giang Nguyên Dã ngạc nhiên ngước mắt: "Lúc ấy anh đang on set mà? Sao biết phóng viên hỏi cái gì?"

Hạ Tân Nam đáp: "Trợ lý của tôi có xem."

"Ò." Thật ra Giang Nguyên Dã không có ước muốn gì to tát, sinh nhật năm nào chẳng đến, cứ cho cậu ăn ngủ thoả thích là tuyệt vời rồi.

Mà lời đã đến miệng, tự dưng sửa lời như bị ma xui quỷ khiến: "Cũng không to tát đâu, hy vọng định mệnh của tôi mau đến đi."

Hạ Tân Nam ngẩn người: "Định mệnh?"

"Ừa." Giang Nguyên Dã nhai thức ăn, chậm rãi nói: "Vừa có người xem bài cho tôi, bảo định mệnh đến rồi, chẳng biết thật hay đùa."

Bầu không khí lập tức trở nên ám muội, Hạ Tân Nam nhìn cậu chăm chú rồi cong môi: Ừm, vậy chúc ước nguyện của cậu sớm thành sự thật."

..." Giang Nguyên Dã nghẹn họng, chắc chắn tên này đang diễn.

Chính ổng cũng chẳng tin mà.

Được, để tôi xem anh diễn được đến lúc nào.

-------
 

Bình Luận (0)
Comment