Lịch trình nguyên ngày hôm sau của Giang Nguyên Dã là quay TVC quảng cáo, sẩm tối mới xong việc, liền đến buổi tiệc của Giản Tư Đồng.
Địa điểm là nhà hàng của club giới hạn thành viên, vai vế của Giản Tư Đồng rất lớn nên hầu hết các diễn viên chính trong bộ phim năm đó đều góp mặt đông đủ.
Vừa ăn uống vừa tâm sự, những vai phụ ngày ấy giờ đều có chỗ đứng riêng, nếu không buổi họp mặt này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ban đầu Giản Tư Đồng ngồi giữa hai nữ phụ, ăn được nửa bửa thì đổi sang ngồi cạnh Giang Nguyên Dã, cụng ly với cậu.
Đồ uống hôm nay đều là rượu trái cây nồng độ thấp.
Giản Tư Đồng chủ động mở lời, đầu tiên là hỏi cảm nhận khi lần đầu tham gia phim điện ảnh của Giang Nguyên Dã, tiếp theo nhắc đến Hạ Tân Nam, quả nhiên là đề cập vấn đề Thiên Hành thu mua Tống Nghệ, bóng gió nhờ Giang Nguyên Dã tìm hiểu tin tức giúp mình.
Giang Nguyên Dã thật thà nói: "Chị Đồng à, em thật sự không biết. Hạ Tân Nam đại diện Thiên Hành mua lại cổ phần của sếp bọn em thật, nhưng không rõ quyền hành của người ta cho lắm, lại càng không biết chi tiết kế hoạch nội bộ."
Biểu cảm của Giản Tư Đồng hơi phức tạp: "Em không biết nhà cậu ta là cổ đông lớn nhất của Thiên Hành à?"
Giang Nguyên Dã: "Ơ..."
Cậu không biết thật.
Giản Tư Đồng bó tay: "Cậu ta giúp em giành vai chỗ Đặng Hữu Xuyên mà vẫn chưa hiểu rõ tiềm lực ư?"
Giang Nguyên Dã giải thích: "Em với anh ta không thân lắm đâu, ít nhất là không đến độ thoải mái chia sẻ những vấn đề này, chị Đồng tin em không?"
Giản Tư Đồng nửa tin nửa ngờ, mặt ủ mày chau.
Giang Nguyên Dã an ủi: "Chị là nghệ sĩ hot nhất của Tống Nghệ, kể cả bên trên có đổi chủ thì cũng không ảnh hưởng... Đừng lo quá..."
Giản Tư Đồng vẫn nhăn mày, lắc đầu không nói tiếp.
Giang Nguyên Dã chẳng muốn can thiệp sâu vào chuyện riêng tư của người ta, thay đổi chủ đề.
Lúc gần tàn tiệc, Giang Nguyên Dã đi toilet, vừa bước vào đã thấy có người đang khóc lóc nôn nửa, không ngừng xả nước, lại còn là người cậu biết... chính là hậu bối tối qua lén lút gọi điện ở hậu trường.
Đối phương ngẩng đầu, thấy Giang Nguyên Dã trong gương, hoảng sợ suýt ngã quỵ, tay bám lên thành bồn rửa mới giữ nổi mình.
Giang Nguyên Dã đến bên, nhíu mày hỏi: "Cậu uống bao nhiêu mà mặt đỏ thế này? Còn nhận ra tôi không?"
Đối phương lúng túng đáp: "... Anh Dã... sao anh lại ở đây ạ?"
Giang Nguyên Dã nói: "Tôi nên hỏi cậu mới đúng?"
Cậu chàng này tên là Khúc Kiệt, đúng là Giang Nguyên Dã không thân thiết, nhưng đụng nhau ở chỗ này thật sự rất lạ, đã thế nhóc này mới vừa nôn vừa khóc.
"Em..." Khúc Kiệt cắn môi, vẻ mặt muốn nói rồi thôi.
Không nói thì thôi, Giang Nguyên Dã không thích lo chuyện bao đồng, giải quyết nỗi buồn xong, rửa tay khô ráo định bỏ ra ngoài. Chàng trai cứ ngần ngừ không đi rốt cuộc mới lên tiếng cầu xin: "Anh Dã ơi, cứu em với!"
Khúc Kiệt khóc lóc kể một lúc thì Giang Nguyên Dã hiểu ngay, nhóc sợ không phát triển được ở Phong Dương nên muốn tìm máng khác để leo lên, trùng hợp lại tìm trúng Triệu Trí Thành bên Tống Nghệ. Lão già dùng lời ngon tiếng ngọt gạ nhóc lên giường, hứa sẽ đưa tài nguyên, hỗ trợ phí bồi thường. Kết quả ăn xong thì lật mặt, lại còn tráo trở dùng "ảnh nóng" đe doạ.
Khúc Kiệt giận dữ: "Đám công chúa hoàng tử đang đàn đúm trong phòng riêng, còn bắt em bj cho người ta, em thật sự chịu không nổi..."
Giang Nguyên Dã rất ghét mấy chuyện ăn chơi trác táng, nhưng vừa nghe tên Triệu Trí Thành liền bật ra ý tưởng, ai bảo lão suốt ngày gây sự với cậu, cậu vẫn chưa xử lý đâu.
"Cậu bảo lão đang ở phòng bao tầng trên à? Ngoài lão còn ai nữa?"
Khúc Kiệt vẫn đang thút thít chợt khựng lại, rồi cắn môi khai ra mấy cái tên, sao hạng A, có cả mấy người tầm trung, đều là nghệ sĩ của Tống Nghệ, nếu tin này bung bét ra sẽ gây sóng gió lớn.
"Tống Tư Trạch thì sao? Cậu ta cũng dưới quyền Triệu Trí Thành, có mặt không?" Giang Nguyên Dã hỏi.
"Không có ạ." Khúc Kiệt lắc đầu: "Em chưa từng gặp anh ta."
Giang Nguyên Dã tiếc hận, không tận diệt được rồi.
Giang Nguyên Dã liền hiến kế: "Thế này đi, giờ cậu về chỗ bọn họ, chụp lén hay quay video gì cũng được, gửi cho tôi, càng shock càng tốt, nhớ phải rõ mặt."
Khúc Kiệt lập tức từ chối theo phản xạ: "Không được đâu! Em không dám, em không có chỗ đứng cũng không có người chống lưng, đấu không lại bọn họ."
"Sợ cái gì!" Giang Nguyên Dã nhún vai: "Có tôi đảm bảo rồi, dù có chuyện gì xảy ra thì sẽ không liên quan đến cậu."
Khúc Kiệt vẫn không tin: "Anh Dã... tuy anh đang nổi thật, nhưng sau lưng họ đều là công ty lớn, lại có kim chủ..."
"Tống Nghệ sắp bị Thiên Hành thu mua, ốc không mang nổi mình, giờ có scandal không ai cứu được." Giang Nguyên Dã bịa chuyện: "Chắc cậu cũng biết rồi, quan hệ của tôi với Hạ Tân Nam khá tốt, anh ấy đại diện cho Thiên Hành, có người ta che chở thì còn sợ gì nữa?"
Gia thế của Hạ Tân Nam vẫn là ẩn số, Khúc Kiệt từng nghe phong thanh nhưng vẫn rất e ngại: "Nhưng chắc gì anh ấy sẽ lo cho cả em ạ..."
"Lời của tôi cũng chính là lời của ảnh."
Giang Nguyên Dã lấy điện thoại gọi cho Hạ Tân Nam, vừa mở miệng đã nói: "Anh bạn thân ơi, nhờ tí việc với!"
Hạ Tân Nam im lặng trong một chốc mới hỏi: "Nhờ việc gì?"
Giang Nguyên Dã nói qua đầu đuôi, không cho Hạ Tân Nam thời gian đánh giá: "Anh nói với cậu nhóc đi, anh sẽ lo dọn đường, chắc chắn sẽ không liên luỵ đến cậu ta."
Sau đó cậu mở loa, giọng của Hạ Tân Nam truyền ra: "Thầy Giang hứa cũng là tôi hứa với cậu, tất cả tuỳ cậu ấy quyết định."
Giang Nguyên Dã cúp điện thoại, nói với Khúc Kiệt: "Nghe chưa? Cậu cũng không có nhiều lựa chọn đâu, ngoài tôi thì không ai cứu được cậu."
Sau khi Khúc Kiệt rời đi, Hạ Tân Nam lại gọi đến.
Giang Nguyên Dã rất thức thời, chủ động nói: "Cảm ơn thầy Hạ nhớ!"
Hạ Tân Nam hỏi: "Ban nãy là anh bạn thân, giờ lại thành thầy Hạ rồi?"
"Như nhau cả." Giang Nguyên Dã đánh trống lảng: "Chuyện này thành công thì lợi cũng là mấy anh. Nếu Tống Nghệ gặp scandal này, hoàn toàn không có cửa trở mình, Thiên Hành các anh có thể dễ dàng ăn trọn rồi."
Hạ Tân Nam không phủ nhận: "Nên tôi còn phải biết ơn thầy Giang à?"
Giang Nguyên Dã không nghe ra đối phương đang trêu mình, chẹp miệng: "Không cần, anh nhớ giữ lời giúp tôi dọn sạch hậu hoạ là được."
Hạ Tân Nam bật cười: "Không có ô dù nhưng lại rất liều."
Giang Nguyên Dã mặt dày nói: "Tôi có anh bạn thân mà."
"Giang Nguyên Dã." Người đầu bên kia nhắc nhở: "Nếu cậu cứ vậy thì tôi sẽ cho là thật đấy."
Giang Nguyên Dã nghẹn họng: "Cúp đây."
"10 phút nữa xuống dưới." Hạ Tân Nam đổi đề tài: "Xe của tôi sắp đến."
Giang Nguyên Dã bất ngờ: "Anh về rồi hả?"
Hạ Tân Nam: "Ừ."
Cúp điện thoại xong, Giang Nguyên Dã vẫn ngẩn người.
Hôm qua Hạ Tân Nam vẫn còn ở phim trường, hôm nay tự nhiên lại về Bắc Kinh? Anh đến đây làm gì?
Bữa tiệc cũng sắp kết thúc, Giang Nguyên Dã quay lại chào mọi người xin phép về trước.
Lúc đang chào Giản Tư Đồng, Hạ Tân Nam gửi voice chat, cậu không để ý nên tin nhắn cứ thế tự động phát.
"Tôi đến rồi, xuống đi."
Giản Tư Đồng nghe được, im lặng một giây mới hỏi: "Là Hạ Tân Nam à?"
Giang Nguyên Dã hơi ngượng... ban nãy chính mồm cậu mới bảo hai người không thân.
Ánh mắt của Giản Tư Đồng trở nên khó diễn tả, Giang Nguyên Dã cảm thấy có giải thích thì cũng không nên cơm cháo. Kệ đi, dẫu sao cũng không chỉ 1-2 người hiểu lầm về mối quan hệ này.
Hạ Tân Nam dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời. Anh tự mình lái tới, lúc Giang Nguyên Dã ra ngoài, anh đang hạ cửa sổ, ngồi trên ghế lái hút thuốc.
Giang Nguyên Dã bước đến, chưa lên xe luôn mà cong lưng, khoanh tay đặt lên thành cửa sổ nhìn anh: "Hút thuốc ở đây không sợ chụp trộm à?"
Với góc độ này, chỉ cần Hạ Tân Nam hơi nghiêng đầu là ngang tầm mắt với cậu, lúc này hai ánh mắt giao nhau trong gang tấc: "Cậu dí sát mặt vào tôi thế này, cũng không sợ luôn?"
Giang Nguyên Dã: "Hừ!" một cái, định đứng thẳng thì Hạ Tân Nam đột nhiên vươn tay giữ cổ tay cậu.
Giang Nguyên Dã nhướn mày.
Hạ Tân Nam dụi tàn thuốc, thong thả vu.ốt ve đoạn tay áo sơmi lộ dài qua tay áo lông: "Cúc áo rơi rồi."
Sau cùng, lòng bàn tay cọ nhẹ lên phần xương nhô ra trên mu bàn tay của Giang Nguyên Dã, làm cậu giật mình rụt lại.
Lại định sàm sỡ người ta!
Hạ Tân Nam mặt không đổi sắc, nghiêng đầu: "Lên xe đi."
Giang Nguyên Dã hừ nhẹ, vòng sang mở cửa ghế phụ.
Cậu vừa cài dây an toàn vừa thuận miệng hỏi: "Sao tự dưng lại về? Không phải là lo tôi khó xử với chị Giản Tư Đồng, nên mới cất công chạy đến chứ?"
Hạ Tân Nam khởi động xe, không đáp.
Giang Nguyên Dã cảm thấy không ổn, liếc anh, chẳng lẽ cậu đoán trúng hả?
"... Thầy Hạ đúng là Bồ Tát sống chuyển thế hả?"
Hạ Tân Nam hờ hững nói: "Tôi không đối xử với người khác như thế."
Giang Nguyên Dã: "Hở?"
Hạ Tân Nam đảo mắt sang: "Chẳng phải cậu nhận tôi làm anh? Kết nghĩa đào viên với tôi à?"
Giang Nguyên Dã nín lặng, sao nghe chính miệng Hạ Tân Nam nói cứ rợn tóc gáy thế nào ấy nhỉ?
Hạ Tân Nam hơi cong môi, mắt lại tập trung về đằng trước.
Giang Nguyên Dã bặm môi nói: "Chị ấy hỏi thăm việc của mấy anh, nhưng không gây khó dễ tôi. Tôi nào có biết nhà anh là cổ đông lớn của Thiên Hành đâu? Ngầu vậy thì tôi sẽ ôm chặt đùi anh, sau này có thể quậy tung cái giới này rồi!"
Hạ Tân Nam gật đầu: "Vậy cậu tính ôm kiểu gì?"
Anh lại bắt đầu đấy! Giang Nguyên Dã nhắc nhở: "Anh mới bảo tôi nhận anh là anh trai đó..."
"Cậu không biết việc 'nhận anh' trong giới này có ý gì à?" Lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Hạ Tân Nam lại nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu.
Lòng Giang Nguyên Dã giật thót, dữ dằn nói: "Im luôn cho tôi!"
"Cậu chẳng những gan to, mà còn khó chiều." Hạ Tân Nam cười nhạt: "Tức là sao nhỉ? Chiều riết sinh hư à?"
Giang Nguyên Dã: "Anh bảo ai chiều ai hư?"
Hạ Tân Nam vươn tay nắm cằm Giang Nguyên Dã, không chút kiêng dè đánh giá gương mặt đối phương: "Fans đều nói cậu cậy đẹp nên quậy. Cậu nghĩ ai cũng chiều theo, nên mới làm vậy với tôi sao?"
Giang Nguyên Dã đánh bay tay anh: "Dừng xe, tôi với anh tuyệt giao!"
"Không dừng được." Đèn đỏ đã chuyển xanh, Hạ Tân Nam giẫm ga: "Đoạn này là khu vực cấm dừng đỗ."
Giang Nguyên Dã không phục, quay ngoắt đi, bực bội: "Tôi thấy anh rất hưởng thụ đấy thôi! Giả vờ cái cục cức!"