Giang Nguyên Dã chỉ cảm thấy khó hiểu, thấy Hạ Tân Nam không quan tâm mình liền bắt đầu nổi giận, tầm mắt quay trở lại cảnh vật bên ngoài, chẳng thèm đối đáp đối phương nữa.
20 phút sau, xe chạy đến khách sạn của đoàn phim, ekip chương trình vẫn còn đang chờ.
Trước khi dừng xe, Hạ Tân Nam kéo cao cổ áo, che đi vết Giang Nguyên Dã cắn trên cổ, bình tĩnh đẩy cửa.
Giang Nguyên Dã hừ một cái, xuống theo.
Cả hai cùng biến mất cả tiếng, PD quan tâm hỏi họ đi nơi nào.
Giang Nguyên Dã mặt lạnh như tiền: "Chả đi đâu cả, đánh nhau trên xe thôi."
PD ngờ vực cậu đang ám chỉ gì đó, nhưng ngữ khí với biểu cảm của Giang Nguyên Dã lại không giống vậy.
Hạ Tân Nam ấn nhẹ lưng Giang Nguyên Dã, giải thích đơn giản: "Đi trên đường gặp chút vấn đề nên về trễ."
Lần thăm ban của Giang Nguyên Dã đến đây là kết thúc, hai người còn phải chào nhau trước camera.
Biểu cảm của Hạ Tân Nam đã khôi phục lại bình thường, nói với Giang Nguyên Dã: "Về sớm nghỉ ngơi đi, lần sau lại gặp."
Giang Nguyên Dã u oán liếc anh, gật bừa một cái, lên xe bảo mẫu của mình.
Hạ Tân Nam đứng bên ngoài, nhìn cậu đóng cửa.
Giang Nguyên Dã liếc sang, vừa bực mình lại vừa chua loét trong lòng.
Đợi xe lái đi xa, tin nhắn của Hạ Tân Nam lập tức nhảy lên: "Chờ tôi đóng máy rồi về chơi với em."
Ai thèm chơi với anh, tui là trẻ con 3 tuổi chắc!
Giang Nguyên Dã chọc chọc màn hình, chẳng muốn đáp lại.
Lại có tin mới: "Không rep là coi như đồng ý."
Giang Nguyên Dã lập tức ném một cái emo khinh bỉ siêu to khổng lồ sang.
Hạ Tân Nam: "Lần sau đến lượt tôi đánh em."
Giang Nguyên Dã: "Không đánh!"
Không bao giờ đánh với anh nữa! Đấm nhau chỉ là vỏ bọc để tên khốn này sàm sỡ cậu thôi.
Chả biết ai mới là người chơi xong liền chạy!
Giang Nguyên Dã thoát We Chat, mở camera selfie, nhìn chằm chằm bản mặt mình trong cam.
Cậu đẹp trai phong trần như hoa như ngọc thế này, ai không thích đều bị mù.
Crush cũng phải có thái độ của crush, nhưng cậu còn lâu nhá! Giang Nguyên Dã nhất định phải khiến cho Hạ Tân Nam thần hồn điên đảo, chỉ yêu mình cậu cho đến mãi sau này.
Chắc chắn! Nhất định! Không thể chủ động tỏ tình!
Khoá màn hình, Giang Nguyên Dã lập tức hết bực bội, hết cả chua loét luôn.
Cách mạng chưa thành công, cậu càng phải cố gắng hơn!
Những ngày sau đó, cả hai vẫn duy trì chat chit online, gửi cho nhau mấy cái video nhảm nhí trên We Chat, khi có khi không nói chuyện linh tinh.
Muốn đánh nhau cũng không có cơ hội.
Hạ Tân Nam đóng máy vào thứ 4, Giang Nguyên Dã không có lịch trình buổi chiều, ở nhà dùng acc clone lướt Weibo, còn like bài chúc mừng của anh.
Hạ Tân Nam gọi đến: "Đi ăn tối không?"
Giang Nguyên Dã khá là bất ngờ: "Anh về rồi à?" Tên này dùng teleport hở? Nãy mới thấy ở phim trường mà?
Hạ Tân Nam nói: "20 phút nữa xuống gara nhé."
Trước khi Giang Nguyên Dã ra cửa còn ngần ngừ một chốc, vòng lại xịt xíu nước hoa lên cổ rồi mới tỉnh bơ đi xuống.
Xe của Hạ Tân Nam đến rồi.
Giang Nguyên Dã kéo cửa bên ghế phó lái, ngồi vào. Hạ Tân Nam nghiêng người, đang giúp cậu đeo đai an toàn thì chợt dừng lại, ghé sát ngửi ngửi.
Giang Nguyên Dã mặt tỉnh rụi: "Làm gì thế?"
Hạ Tân Nam hỏi: "Em xịt nước hoa à?"
Giang Nguyên Dã: "Anh đoán xem."
Hạ Tân Nam chẳng buồn đoán, cắm chốt an toàn xong liền ngồi lại vị trí.
Thật ra anh có đáp án rồi, Giang Nguyên Dã không chỉ xịt nước hoa, mà còn là mùi giống loại anh dùng lần trước.
Hạ Tân Nam hơi buồn cười nhưng không bóc mẽ cậu, khởi động xe, dẫm lên chân ga.
"Mai tui quay 'Khởi đầu ngôi sao', tối phải qua khách sạn bên đó." Giang Nguyên Dã nói.
Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, còn chưa đến 5 giờ: "Ăn sớm về sớm."
Anh vừa nói vừa gõ nhịp lên vô lăng, đột nhiên hỏi: "Vị đồng đội cũ có còn làm phiền em không?"
Giang Nguyên Dã bật cười: "Anh để ý lắm à?"
Thật ra thì không có, những tập gần đây cậu với Du Tế Thỉ chỉ xã giao trên công việc thôi. Thái độ của Du Tế Thỉ đã giống người bình thường hơn khiến cậu thở phào đôi chút.
Nhưng việc fans hype cp thì cậu không kiểm soát nổi, dù sao chương trình cũng cần chút chiêu trò câu kéo mà.
Hạ Tân Nam nhắc nhở: "Em nhớ phải cẩn thận."
Giang Nguyên Dã hỏi: "Cẩn thận cái gì?"
Hạ Tân Nam nói: "Đừng thả thính lung tung, tôi đã cảnh cáo em rồi."
Giang Nguyên Dã cao giọng: "Anh lại muốn đánh nhau à Hạ Tân Nam?"
Hạ Tân Nam dửng dưng: "Là ai bảo không đánh nữa?"
"..." Ok fine.
Hạ Tân Nam cũng cười, vươn tay xoa nhẹ lên gáy của Giang Nguyên Dã đang thở phì phò: "Tôi nói sai rồi, xin lỗi em."
Giang Nguyên Dã hất tay đối phương, bực bội: "Tui chả thả thính ai hết!"
Hạ Tân Nam: "Ừm, chỉ thả thính tôi thôi."
Giang Nguyên Dã ném một câu: "Dù như nào thì anh cũng thích mà!" liền xoay đầu không thèm đoái hoài nữa.
Nửa tiếng sau, xe chạy tới nơi cần đến.
Không muốn lại bị đám người bu đông bu đỏ, Hạ Tân Nam chọn một nhà hàng chỉ chuyên phục vụ thành viên có tính bảo mật rất cao.
An vị, anh quen tay gọi món, phục vụ nói hôm nay mới nhập một lô rượu ngoại, hỏi bọn anh có cần gợi ý không, hay muốn tự xuống hầm rượu chọn.
Giang Nguyên Dã hỏi: "Uống rượu nữa à? Anh còn phải lái xe mà?"
"Ở đây có dịch vụ lái hộ." Hạ Tân Nam nói: "Rượu của nhà hàng rất ổn, còn có hầm rượu lớn, muốn đi xem không?"
Giang Nguyên Dã chẳng có ý kiến, đi thì đi.
Men theo cầu thang xoắn ốc là hầm rượu kết hợp triển lãm chừng hơn nghìn m2, phong cách trưng bày rất có gu, đặc sắc, tầng tầng lớp lớp giá trữ rượu, phân ra đủ các dòng rượu ngoại với niên đại đa dạng.
Hạ Tân Nam không cần phục vụ đi theo, tự mình làm hướng dẫn viên cho Giang Nguyên Dã.
Giang Nguyên Dã trêu: "Anh là ma men hay sao mà thuộc nằm lòng thế?"
Hạ Tân Nam giải thích: "Chỗ này rất yên tĩnh, phù hợp để thư giãn một mình, lâu lâu tôi mới đến thưởng thức rượu, chưa được đến trình độ ma men."
Đúng là yên tĩnh, hầm rượu to như này mà đi mỏi chân cũng chỉ có hai người, bốn bề lặng im, ánh đèn ấm áp lại áu muội, hương rượu lững lờ càng khiến hormone trong người sục sôi.
Giang Nguyên Dã nói nhỏ: "Có phải càng hợp với hẹn hò hơn không?"
Chân Hạ Tân Nam ngừng lại rồi chậm rãi xoay mũi chân về phía cậu: "Hẹn hò với ai?"
Giang Nguyên Dã lười biếng cắm tay vào túi quần, kiêu ngạo hất cằm: "Đấy là việc của anh, tui sao mà biết được."
Ánh mắt Hạ Tân Nam lả lướt trên mặt cậu, chốc sau mới vươn tay nhéo một cái: "Đừng nghịch, không tôi lại làm gì đó khiến em giận dỗi mất."
Giang Nguyên Dã chẳng nhìn nổi vẻ mặt thật thà của ai kia, đẩy vai anh, bỏ đi trước.
Qua một loạt giá trưng bày là khu trưng bày, ở đó đang có người.
Giang Nguyên Dã thấy đối phương, lập tức ngẩn người, kinh ngạc gọi: "Chú út!"
Chu Quân Hằng đang chọn rượu một mình, thấy cậu cũng chẳng bất ngờ, cầm bình Château d'Yquem(*) trở lại quầy bar, bỏ hai cái ly đã dùng qua, đồi sang ly mới.
(*): Château d'Yquem là một loại rượu vang Premier Cru Supérieur từ vùng Sauternes, Gironde ở phía nam của những vườn nho Bordeaux được gọi là Graves. Loại rượu này thuộc phân khúc cao cấp, theo giá ở Việt Nam thì rơi vào 15-20 triệu/ bình tuỳ dòng và niên đại ủ.
Giang Nguyên Dã ngần ngừ bước lên: "Sao chú út lại ở đây ạ?"
"Rảnh rỗi đến giết thời gian." Chu Quân Hằng nói, nhưng ánh mắt lướt qua Hạ Tân Nam ở phía sau rồi rời đi.
Da đầu Giang Nguyên Dã tê rần, giới thiệu: "Chú ạ, anh ấy là Hạ Tân Nam."
Chu Quân Hằng thờ ơ gật đầu: "Ừ."
Giang Nguyên Dã lại quay đầu, nói nhỏ với Hạ Tân Nam: "Đây là chú út nhà tôi, Chu Quân Hằng."
Hạ Tân Nam tiến lên, bình tĩnh đưa tay ra trước: "Hân hạnh được gặp Chu tiên sinh."
Chu Quân Hằng đang thử rượu, không định bắt tay với anh, chỉ hỏi: "Uống không?"
Hạ Tân Nam từ tốn thu tay, cũng chẳng xấu hổ, đáp: "Không được."
Giang Nguyên Dã hơi khó chịu với thái độ của chú út, đang tính mở lời thì chuông điện thoại vang lên, Biên Lăng gọi.
Biên Lăng muốn bàn chút chuyện công việc, mà tín hiệu trong hầm hơi tậm tịt, Giang Nguyên Dã vốn không thích nấn ná ở lại, liền xin phép Chu Quân Hằng rời đi.
Chu Quân Hằng lại gọi Hạ Tân Nam: "Nói mấy câu đã."
Lại bảo Giang Nguyên Dã: "Cứ nghe điện thoại đi."
Giang Nguyên Dã hơi chần chờ, Hạ Tân Nam lại nói: "Em cứ đi đi, để tôi nói chuyện với chú."
Giang Nguyên Dã: "Ò..." rồi bảo: "Vậy nhanh lên nhé.", ra ngoài khu tiếp khách trước.
Đợi cậu rời khỏi, ánh mắt Chu Quân Hằng lập tức chuyển lên người Hạ Tân Nam, hỏi thẳng thừng: "Cậu là con của Chung Hoành Thịnh?"
Hạ Tân Nam thừa nhận: "Vâng."
"Quan hệ của cậu với Tiểu Dã là thế nào?"
"Cháu đang theo đuổi em ấy."
Hạ Tân Nam thản nhiên đáp.
Chu Quân Hằng hỏi: "Nếu nhà chúng tôi phản đối thì sao?"
Hạ Tân Nam chẳng hề lung lay: "Cháu sẽ kiên trì."
Giang Nguyên Dã lơ đễnh nghe Biên Lăng bàn công việc, hồn thả trôi lo sợ chú út nhà mình sẽ làm khó Hạ Tân Nam, cũng nghĩ tên choá có thể đối phó được, trong lòng sóng xô chồng chồng lớp lớp.
Biên Lăng ở đầu kia điện thoại rất là chán chường: "Rốt cuộc có nghe anh nói không đấy? Đang ở chốn nào vậy hả?"
Giang Nguyên Dã than thở: "Đi hẹn hò với Hạ Tân Nam, anh phiền ghê á!"
Quản lý của cậu cạn lời: "Rồi! Là anh đây thiếu tinh tế!"
Bên này, Chu Quân Hằng dùng ánh mắt bắt bẻ săm soi Hạ Tân Nam.
Biểu cảm của Hạ Tân Nam rất bình tĩnh, chẳng chút lo lắng.
Chu Quân Hằng nheo mắt, đột nhiên hỏi: "Bố cậu có một căn ở 18 Hồ Đồng, cậu từng ở đó một thời gian đúng không?"
Hạ Tân Nam đáp: "Đúng thế."
Chu Quân Hằng nói: "Quả nhiên là cậu, Tiểu Dã không biết à?"
"Em ấy không nhớ." Hạ Tân Nam không muốn tiết lộ thêm: "Về sau sẽ nói."
Chu Quân Hằng đã đoán được: "Nó lúc nào cũng cả thèm chóng chán, cậu nên suy nghĩ cho kỹ."
Hạ Tân Nam phản đối: "Em ấy không dựa vào gia đình mà làm nghề 4, 5 năm rồi, cháu thấy em ấy không phải là người cả thèm chóng chán trong công việc, đối với con người cũng vậy."
Chu Quân Hằng nhướn mày, không bình luận thêm, chỉ nói: "Đừng bắt nạt nó."
Hạ Tân Nam gật đầu: "Sẽ không đâu ạ."
Lúc Hạ Tân Nam quay lại thì Giang Nguyên Dã cũng mới cúp điện thoại: "Chú út của tui không làm khó anh chứ?"
"Chú ấy thì làm khó cái gì được?" Hạ Tân Nam chẳng bận tâm, cầm chai rượu mới chọn, bảo cậu: "Đi ăn thôi."
Ngồi xuống bàn trong nhà hàng, Giang Nguyên Dã vẫn còn hơi khó chịu: "Hay chúng ta đổi nhà hàng đi?"
"Sợ chú út vậy à?" Hạ Tân Nam chọc ghẹo: "Phải đến mức thế sao?"
Giang Nguyên Dã: "Cũng chẳng phải sợ..."
"Yên tâm đi, chú ấy đang tránh chúng ta, cứ bình tĩnh mà ăn." Hạ Tân Nam rót rượu cho cậu.
Giang Nguyên Dã chẳng hiểu gì: "Là sao?"
Hạ Tân Nam giải thích: "Em không thấy lúc chúng ta đến trên bàn có 2 cái ly à? Chứng tỏ lúc đó không chỉ có một người, hẳn là họ nghe được tiếng, mà vị kia không muốn để em gặp nên mới trốn."
Giang Nguyên Dã ngờ vực: "Thật không?"
Hạ Tân Nam nói: "Gần như là thế."
Giang Nguyên Dã cảm thấy rất lạ, nhưng cũng lười tư duy: "... Chẳng phải anh tò mò về xuất thân của tui à? Anh tìm kiếm tên của chú tui là biết liền."
"Không cần tra, tôi biết." Hạ Tân Nam nói.
Giang Nguyên Dã bĩu môi: "Hoá ra anh điều tra tui thật!"
Hạ Tân Nam nhìn cậu: "Không thể à?"
Giang Nguyên Dã cười cười: "Nên biết rồi thì anh nghĩ thế nào?"
"Chẳng nghĩ gì cả." Hạ Tân Nam nhún vai: "Em là em, gia đình em là gia đình em."
Nghe nịnh tai phết.
Giang Nguyên Dã hừ hừ: "Xuất thân cũng chẳng mài ra ăn được, mọi người trong nhà đều phản đối tui làm nghề, ai cũng bảo tui lông bông."
Hạ Tân Nam hỏi cậu: "Trước em bảo quan hệ giữa mình với chú út khá ổn mà?"
"Thì cũng tàm tạm." Giang Nguyên Dã tiện đường giải thích: "Lúc có tuổi thì ông nội mới có chú út, chẳng hơn tui mấy tuổi, chú theo họ của bà, là người giỏi giang nhất trong nhà tui. Chẳng như bố mẹ tui cứ theo đuổi lý tưởng nghệ thuật ở nước ngoài, cả năm gặp được có 1-2 lần à, từ bé đã ở với ông bà nội. Hồi xưa ông tui bận lắm, sức khoẻ bà lại không tốt, nên chú út là người chăm lo tui."
"Nhưng tui lại giống bố mẹ, trời sinh đã thích tự do, không muốn bị kiểm soát, cho nên cứ một mình một đường vậy đó."
Hạ Tân Nam thấu hiểu gật đầu: "Cũng tốt."
Giang Nguyên Dã hỏi: "Tốt gì cơ?"
"Em." Hạ Tân Nam nói: "Em như vậy là ổn rồi, không cần phải quan tâm đến dị nghị của người khác."
Mặt Giang Nguyên Dã nóng lên, tên choá đang nói lời đường mật à? Chọc đúng vào nơi mìm yếu nhất trong lòng chứ...
Đáp không nổi, cậu liền chuyển chủ đề: "Nãy chú út nói gì với anh thế?"
Hạ Tân Nam nói: "Chú ấy nói em luôn cả thèm chóng chán."
"..."
Cũng có điểm đúng đúng, hầu như là thế, nhưng cũng phân biệt đối xử mà.
Với Hạ Tân Nam thì không như vậy.
Giang Nguyên Dã cười gượng: "Thế anh có cảm nhận được 10 điểm nhiệt tình của tui không?"
Hạ Tân Nam điềm đạm hỏi: "Cảm nhận thế nào?"
Giang Nguyên Dã nhìn anh chòng chọc, không đầu không đuôi hỏi: "Rốt cuộc là trong bộ phim anh mới đóng máy có cảnh hôn không?"
Đuôi lông mày của Hạ Tân Nam khẽ nhếch lên: "Không có."
"Vậy thì tiếc ghê..." Giang Nguyên Dã lí rí: "Lại mất đi một cơ hội mài giũa trình độ, trước còn bảo cần phải luyện nhiều..."
Hạ Tân Nam rũ mắt cười ra tiếng.
Câu chuyện này đến đây là kết thúc, rượu chè no say, hai người được người lái hộ đưa về.
Sau khi đỗ xe, đối phương trả lại chìa khoá và rời đi. Giang Nguyên Dã thấy Đinh Minh với xe bảo mẫu của mình chờ sẵn, đang định đẩy cửa bước ra thì Hạ Tân Nam ở bên cạnh đột nhiên đưa tay kéo lại, sáp đến hôn lên môi.
Giang Nguyên Dã ngơ ngác, Hạ Tân Nam cắn môi dưới của cậu để lưỡi tiến vào kh.uấy đ.ảo khoang miệng.
Mãi đến khi thở không nổi nữa mới chịu dừng, Hạ Tân Nam khàn giọng hỏi: "Có tiến bộ chưa?"
Giang Nguyên Dã thở phì phò bừng tỉnh, im lặng vài giây lại dính đến, cắn mạnh lên môi anh, vừa thở d.ốc vừa nỉ non: "Thử lại đã..."
Để cuối cùng, khi xuống xe, Giang Nguyên Dã khom lưng nói với người còn ngồi tại chỗ: "Vẫn kém muốn chết! Cóc chơi với anh nữa! Lần sau đừng có mà sấn sổ hun tui!"
Hạ Tân Nam quay đầu nhìn cậu chòng chọc.
Giang Nguyên Dã cười hì hì đóng sầm cửa, thong thả cất bước.