7:10, Hạ Tân Nam đã xong toàn bộ cảnh quay của ngày hôm nay, có thể kết thúc công việc.
Còn chương trình vẫn tiếp tục thu.
Anh vào phòng phục trang thay quần áo, trước khi vào cửa liền quay đầu hỏi camera man theo sát: "Cái này cần phải quay không?"
Anh quay phim cười cười, tắt camera, lùi xuống.
Giang Nguyên Dã đi ngang, liếc anh một cái, xoay người chuẩn bị đi thì bị Hạ Tân Nam bất ngờ túm lấy, kéo vào trong.
Camera man vừa định bấm máy thì cửa đã đóng lại.
"Anh định làm gì?" Giang Nguyên Dã thắc mắc.
Hạ Tân Nam buông cậu, tiện tay kéo đại một chiếc ghế: "Ngồi một lát đi, bị quay hoài thì cũng cần không gian riêng."
Giang Nguyên Dã càu nhàu càu nhàu, không tình nguyện đi qua ngồi xuống, cúi đầu mở điện thoại.
Hạ Tân Nam cởi quần áo trên người, Giang Nguyên Dã lơ đãng ngước lên liền khựng lại.
Hạ Tân Nam đưa lưng về phía cậu, để trần sửa lại quần áo. Đập vào mắt là đôi vai và tấm lưng rắn rỏi, từng động tác khiến cơ bắp chuyển động, làm nổi bật rãnh lưng... cực kỳ gợi cảm.
Cứ nhìn như vậy, Giang Nguyên Dã đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ánh mắt không biết nên để đâu mới phải.
Cậu rất nghi ngờ tên choá Hạ Tân Nam lại đang quyến rũ mình.
Giọng Hạ Tân Nam đột nhiên vang trên đỉnh đầu khiến Giang Nguyên Dã giật nảy: "Lại đang ngẩn người nghĩ gì vậy?"
Giang Nguyên Dã lập tức tỉnh lại, hoàn toàn không nhận ra ai kia đã đi đến trước mặt, nhìn mình từ trên cao.
"... Anh mặc dùm tui cái áo vào."
Hạ Tân Nam không phản ứng, bình tĩnh nhìn cậu.
Giang Nguyên Dã càng cảm thấy khé cổ hơn, giả bộ hung dữ: "Anh cứ thế này đừng trách tui quấy rối anh!"
Hạ Tân Nam búng nhẹ lên mặt cậu, Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Anh..."
Giây tiếp theo đã bị Hạ Tân Nam ôm eo kéo lại gần, ở đây vốn chỉ là phòng phục trang nhỏ xíu, hơi thở của đối phương hoàn toàn bao trùm, giơ tay bịt kín miệng cậu.
Giang Nguyên Dã kinh ngạc mở to mắt, chỉ có thể phát ra những tiếng r.ên rỉ khó hiểu.
Hạ Tân Nam hôn xuống, cánh môi nhẹ nhàng lướt qua vành tai, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng kêu thành tiếng, cách âm ở đây không tốt, bên ngoài có thể nghe thấy."
Âm thanh đang chuẩn bị tràn khỏi họng lập tức nuốt lại, Giang Nguyên Dã hít sâu một hơi.
Hạ Tân Nam dán môi lên, thong dong dạo chơi thuỳ tai, chậm rãi đi xuống gáy, xuống sâu hơn, cắn mở hai nút cổ áo sơmi, dán lên con bướm trên xương quai xanh, nhẹ nhàng m.ơn t.rớn.
Giang Nguyên Dã co quắp ngón tay, không ngừng thở gấp, những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tai hồng dần dà tràn khỏi những kẽ ngón tay của Hạ Tân Nam.
Hạ Tân Nam bắt đầu mở rộng địa bàn gặ.m c.ắn, những đợt tê ngứa lan đến từng dây thần kinh trên cơ thể Giang Nguyên Dã.
Đến lúc Hạ Tân Nam buông ra, Giang Nguyên Dã đã hoàn toàn mất cảm giác, chẳng thể trụ nổi mình mà ngã ngửa ra ghế thở d.ốc.
"Anh làm cái trò xấu xa gì vậy hả..."
Hạ Tân Nam vừa nói vừa lùi xuống: "Ai ra tay trước thì được lợi thôi."
Giang Nguyên Dã lập tức nghẹn họng, cậu không nên chọc cái tên choá này mới phải.
Hạ Tân Nam mặc quần áo: "Muốn đi chưa?"
Giang Nguyên Dã khinh bỉ, đồ xấu xa!
Chốc sau, cả hai rời phim trường ra ngoài ăn tối.
Ở đây đúng là thưa thớt, cuối cùng vẫn phải về thành phố, ăn ở một nhà hàng được đánh giá cao trên mạng.
Giang Nguyên Dã gọi 3 món, tất cả đều thiên cay, vì thật ra ai cũng ăn được, lúc sau đến lượt Hạ Tân Nam lại gọi mấy món thanh đạm.
Giang Nguyên Dã nhắc nhở: "Gọi nhiều thế ăn không hết đâu."
Hạ Tân Nam liếc cậu: "Lưỡi tôi đau, ăn cay không nổi."
"Anh bị loét miệng à?" Giang Nguyên Dã vừa mở miệng liền nhận ra vấn đề, im bặt.
.... Là do chính cậu phá hoại, tên này tốt bụng ghê, còn nhắc trước mặt bàn dân thiên hạ nữa.
"Không phải..." Hạ Tân Nam nói rất điềm tĩnh: "Do bất cẩn cắn phải thôi."
Ha... ha... đúng là bất cẩn gớm!
Nếu bên cạnh không có camera thì Giang Nguyên Dã thật sự sẽ nhào đến cắn thêm phát nữa cho xem!
Ekip không một ai nhận ra sự tà ma trong lời của hai người, chỉ mình Giang Nguyên Dã thấy được ý cười trêu chọc của ai kia.
Cậu không muốn kém phần, cố ý bảo: "Thật à? Để tôi xem bị cắn thế nào."
Giang Nguyên Dã đứng lên, cách bàn ăn khom người hướng về Hạ Tân Nam, nằng nặc đòi nhìn.
Hạ Tân Nam ban đầu hơi sững lại, rồi chậm rãi há miệng.
Giang Nguyên Dã cúi gần hơn, một tay nâng cằm anh, thật sự cẩn thận ngắm nghía đầu lưỡi đối phương, sau đó chậc chậc: "Đúng là bị trầy rồi, sao lại bất cẩn đến nỗi cắn được ở vị trí này vậy?"
Cậu hỏi thăm rất nghiêm túc, trong mắt cũng mang ý trêu chọc giống vậy, nâng mặt Hạ Tân Nam chẳng chịu buông.
Hạ Tân Nam ngước lên nhìn cậu, nói chậm rãi: "Một lời khó nói, kích động cắn phải, ít kinh nghiệm quá nên mới thế, lần sau sẽ để ý hơn."
Lời này thật sự rất mập mờ, Giang Nguyên Dã giả ngu chớp mắt: "Đúng là phải cẩn thận."
Cậu bình tĩnh, tự nhiên ngồi lại vị trí: "Thầy Hạ nên chấn chỉnh lại nhé!"
Hạ Tân Nam cụp mắt cười cười, rót thêm nước cho cả mình lẫn cậu.
Cơm nước no say, Hạ Tân Nam đi thanh toán, còn Giang Nguyên Dã ra cửa đợi trước.
Hạ Tân Nam trả tiền xong xuôi, ra ngoài đã thấy cậu bị đám đông vây quanh.
Khu này khá sầm uất, còn có một đài nhạc nước lớn thu hút rất nhiều khách tham quan, thấy có đoàn quay phim liền chạy đến hóng hớt, có người nhận ra Giang Nguyên Dã đeo khẩu trang, sau đó còn gọi cả bạn bè hấp dẫn đông đảo người qua đường.
Có mấy thanh niên trẻ bạo dạn đến gần Giang Nguyên Dã, vậy mà ekip chẳng hề ngăn cản, cho nên càng nhiều người xúm xít bắt chuyện, xin chữ ký.
Giang Nguyên Dã đối phó mệt nghỉ, Hạ Tân Nam đứng ngoài đám đông cất tiếng gọi: "Nguyên Dã!"
Có người lập tức nhận ra Hạ Tân Nam, mừng quýnh gọi tên anh.
Hạ Tân Nam chẳng thèm quan tâm, chỉ một câu: "Tránh dùm!" đẩy đám người vây quanh mình, chạy đến bên Giang Nguyên Dã, nắm tay cậu.
"Xin lỗi, không ký tên, không chụp ảnh."
Anh kéo tay Giang Nguyên Dã, khó khăn thoát khỏi dòng người sấn sổ, vẻ mặt cả hai đều hơi khó chịu.
Rõ ràng là ekip có khả năng chặn được đám đông, nhưng lại muốn tạo độ chân thật, hoặc đúng hơn là tính kiếm tí lửa khi hai người gặp rắc rối, thế nên mới để anh và cậu tự mình vùng vẫy.
Nếu thế thì đừng trách bọn cậu không nể tình.
Đằng trước không có nhiều vật cản, Hạ Tân Nam đột nhiên nghiêng đầu, nói bên tai Giang Nguyên Dã: "Mặc kệ bọn họ đi!"
Giang Nguyên Dã lập tức hiểu ý.
"Bọn họ" cũng bao gồm cả ekip chương trình.
Camera man phản ứng chậm một nhịp, vừa khiêng được máy lên thì hai người đã chạy xa. Họ bị ngăn cách bởi đám đông nên không thể đuổi kịp.
Hạ Tân Nam kéo Giang Nguyên Dã chạy như điên cả một dọc đường, đôi bàn tay nắm chặt chẳng rời.
Đêm tối say lòng, gió làm nhoè đôi mắt, những nhịp tim xao động đập không ngơi nghỉ.
Hạ Tân Nam đỗ xe ở góc phố bên kia, cả hai lao đến, nhanh nhẹn mở cửa leo lên xe.
Xe nghênh ngang chạy thẳng, cứ thế ném hết tất thảy ở sau lưng.
Giang Nguyên Dã ngã vào ghế, thở hắt: "Cuối cùng cũng cắt đuôi được!"
Lái thật xa Hạ Tân Nam mới giảm tốc độ, tháo máy quay mini đặt ở đầu xe, ném vào trong hộc, nhắc cậu: "Thắt đai an toàn đi."
Giang Nguyên Dã kéo đai an toàn qua người, điện thoại reo tiến cuộc gọi của PD mà cậu cố tình bơ đi. Đối phương lại úp sọt Hạ Tân Nam, anh cũng bơ lác y hệt Giang Nguyên Dã.
"Cho mấy người xấu tính đó sốt ruột điên lên đi!" Giang Nguyên Dã mắng.
Hạ Tân Nam gật đầu: "Trễ một chút hãng trả lời."
Giang Nguyên Dã thả lỏng, ôm điện thoại lướt Weibo, nãy quá rùm beng nên chưa được mấy phút thì ảnh với video đã bay đầy trời luôn.
Viral nhất là video Hạ Tân Nam gọi Giang Nguyên Dã, chen vào đám người dắt cậu ra ngoài, cuối cùng cả hai chạy như điên trốn thoát, cả một quá trình nước chảy mây trôi.
Bình luận lẫn chuyển phát đều tung hô tình yêu diệu kỳ vô cùng rực lửa.
Chương trình "hẹn hò" mới quay được ngày đầu tiên đã ròn rã lên hot search vậy đấy.
Giang Nguyên Dã xem mà cười phá lên.
Hạ Tân Nam hỏi cậu: "Cười gì thế?"
Giang Nguyên Dã vừa cười vừa nhấn like bình luận hot nhất: "Chất liệu bạn trai của Hạ Tân Nam tràn trề luôn! Đêm nay bé Nguyên phải gả đi thôi! Mẹ duyệt rồi!"
Xe dừng lại chờ đèn xan, Hạ Tân Nam lia mắt sang: "Vậy ý của bé Nguyên thế nào?"
Giang Nguyên Dã xịt keo: "... Anh không được gọi như thế!" Nghe rất buồn nôn!
Hạ Tân Nam bình phẩm: "Mấy bạn fans này thú vị thật."
Anh thì cái gì chẳng thú vị, Giang Nguyên Dã bỉ bôi: "Chỉ có anh nhạt nhẽo thôi."
Hạ Tân Nam lấy điện thoại của cậu, thong thả lướt lướt, tiện đường đọc to bình luận: "Sao bé bi của chúng mình lại như vợ nhỏ trước mặt chồng ẻm vậy nhỉ? Bị kéo cũng ngoan ngoãn đi theo luôn!"
Giọng anh đầy bình tĩnh, đọc bình luận mà một chút xấu hổ cũng chẳng có, Giang Nguyên Dã nghe mà chịu không nổi: "Hạ Tân Nam! Anh câm miệng cho tui! Có phải muốn đánh nhau không hả?"
Hạ Tân Nam bình tĩnh đưa lại điện thoại cho cậu: "Lần trước em đâu có thắng."
Giang Nguyên Dã lập tức nói: "Anh dừng xe lại rồi chúng ta đánh một trận!"
Hạ Tân Nam nhìn đèn giao thông, vừa chuyển xanh đã dẫm lên chân ga: "Đổi địa điểm đã."
10 phút sau, anh lái vào một hẻm tối thưa thớt người qua lại.
Hạ Tân Nam tháo đai an toàn: "Em đánh đi."
Giang Nguyên Dã nhào đến, Hạ Tân Nam đã sớm có chuẩn bị, kéo ghế lái về phía sau.
Anh giơ tay móc lấy eo Giang Nguyên Dã, nhấc cậu lên, khiến Giang Nguyên Dã ngồi lên đùi mình.
"Tên đểu này..."
Giang Nguyên Dã nhào đến đá, đánh, cắn, xé, bao nhiêu dồn nén từ lúc gặp người này đều bung hết ra.
Hạ Tân Nam chiều theo, tay ấn sau lưng cậu, thỉnh thoảng xoa nhẹ, vừa như dỗ dành, lại như ngầm mê hoặc, ám chỉ cậu đi thêm bước nữa.
Trong xe không bật đèn, hô hấp đan xen càng thêm nóng bỏng trong không gian yên tĩnh, mờ tối.
Bị đấm một phát lên ngực, Hạ Tân Nam rên thành tiếng, nhíu mày rồi khống chế hai cổ tay của Giang Nguyên Dã: "Chơi thế là đủ rồi."
Giang Nguyên Dã còn chưa đã nghiền, ngồi trên người anh ngọ nguậy, cười lạnh: "Hạ Tân Nam, anh 'lên' rồi."
"Tôi không phải Liễu Hạ Huệ(*)." Hạ Tân Nam gằn giọng: "Em ngồi như vậy sao có thể không 'lên' được, ngoan một chút đi."
(*): Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tính Cơ (姬) thị Triển (展), tên Cầm (禽), tên tự là Trạch (禽), lại có tự là Quý (季), nên còn gọi là Liễu Hạ Quý (柳下季), Triển Cầm(展禽), hay Triển Hoạch (展獲), là người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Hai tay Giang Nguyên Dã bị Hạ Tân Nam bóp chặt, còn giương nanh múa vuốt lại không có chỗ xuống tay, liền nhanh trí cúi xuống cắn lên cổ đối phương.
Hạ Tân Nam khẽ kêu: "A...", thật sự hơi bực bội, ra tay khống chế Giang Nguyên Dã không biết điều, một chân áp mạnh xuống, ôm cậu xoay người, cưỡng chế đối phương dưới thân.
Anh ngang ngược giữ quần Giang Nguyên Dã, hung dữ nói: "Là tự em chuốc lấy."
Giờ Giang Nguyên Dã mới cuống quýt, nghĩ đến những hành động bi.ến th.ái của ai kia, bắt đầu giãy mình: "Tui xin thua, không đùa nữa..."
Hạ Tân Nam thở nặng nề, động tác chỉ ngừng một chốc rồi tiếp tục, lột quần cậu, tát bép một phát lên mông đối phương: "Chơi vui không?"
"Bép!" vang giòn, Giang Nguyên Dã đần mặt: "Mẹ nhà anh bị thần kinh à?!"
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, cũng bắt đầu vùng vậy, lại nhào đến cắn cổ Hạ Tân Nam.
Khi dây dưa sắp lan toả nồng đậm hơn, tiếng chuông điện thoại lại cắt ngang tất thảy.
Giang Nguyên Dã sực tỉnh, nhân cơ hội đẩy người đang đè nặng trên mình ra: "Cút!".
Hạ Tân Nam cúi đầu thở d.ốc, chậm chạp chống người lên, chỉ tập trung vào đôi mắt phẫn nộ tràn trề của Giang Nguyên Dã.
Ánh mắt anh sâu không thấy đáy, Giang Nguyên Dã bị nhìn đến gai người: "... Anh nghe đi."
Căng như dây đàn một chốc thì Hạ Tân Nam mới chịu rút quân, Giang Nguyên Dã nhanh nhẹn kéo quần, bò lại ghế phụ. Hạ Tân Nam nhìn theo, lơ đễnh bấm nghe.
PD sốt sắng hỏi hai người đang ở đâu, Hạ Tân Nam dửng dưng đáp: "Lát nữa bọn tôi sẽ về khách sạn của đoàn phim, mọi người cứ chờ ở đó."
Tắt điện thoại, anh nhìn Giang Nguyên Dã chòng chọc.
Giang Nguyên Dã quay mặt đi, từ chối để ý ai kia.
Bầu không khí rơi vào im lặng, lát sau Hạ Tân Nam chỉnh lại ghế, kéo đai an toàn, lái xe rời đi.
Xe di chuyển trên con đường sầm uất, Giang Nguyên Dã nãy giờ luôn nhìn ra ngoài ngắc ngứ mở miệng: "Rốt cuộc ý anh là sao?"
Tầm mắt Hạ Tân Nam nhìn thẳng phía trước, trầm ngâm thật lâu mới hỏi: "Em cũng sẽ chơi với người khác như thế sao?"
Giang Nguyên Dã bực dọc: "Tôi là người ngả ngớn vậy à?"
Hạ Tân Nam nói: "Em thả thính chán chê rồi ghost người ta, muốn làm người ta nhớ mãi không quên đúng không?"
"Tui tán ai ghost ai hồi nào?" Giang Nguyên Dã quay đầu, thảng thốt nhìn anh: "Ai nhớ mãi không quên cơ? Anh nói quàng nói xiên cái gì đấy?"
Hạ Tân Nam sầm mặt chẳng buồn giải thích, chỉ bảo: "Em tự nghĩ cho kỹ đi."