Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 51

Giang Nguyên Dã ngẩn người cả nửa ngày, Hạ Tân Nam cầm lấy điện thoại, nói với Giản Tư Đồng ở đầu bên kia: "Chị gửi mail sang đây, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý gửi tài liệu cho chị."

Sau đó tắt điện thoại.

Vừa nãy Giang Nguyên Dã mở loa nói chuyện, nên anh không cần nhiều lời.

Hạ Tân Nam đưa tay xoa gáy đối phương: "Tỉnh lại nào."

Giang Nguyên Dã vẫn ngây như phỗng nhìn anh, chậm chạp chớp mắt rồi chửi tục: "Đụ con mẹ nhà nó!"

Hạ Tân Nam: "Đừng phí năng lượng những chuyện không đáng."

Anh lái xe của mình đến, nói với Giang Nguyên Dã: "Nếu muốn tìm đương sự ba mặt một lời thì tôi đi với em, lên xe đi."

Giang Nguyên Dã do dự một chốc rồi kéo cửa xe.

Lên xe, cậu hậm hực nói địa chỉ, lấy điện thoại ấn mạnh lên màn hình gọi Chu Quân Hằng, nhưng trước khi bấm gọi lại ngừng tay...

Thay vì thẩm vấn tại đây thì đến cửa bắt gian hiệu quả hơn.

Hỉ Trịnh khu F.

Không xa cho lắm, lái xe tầm 20 phút sẽ đến, là khu biệt thự mà Chu Quân Hằng đang ở riêng.

Giang Nguyên Dã từng đến mấy lần nên bảo vệ đã quen mặt, không hỏi nhiều liền cho phép xe vào.

Xe dừng trước cửa biệt thự của Chu Quân Hằng, Giang Nguyên Dã chỉ bỏ lại một câu: "Anh chờ ở đây đi." rồi đẩy cửa bước xuống.

Hạ Tân Nam giữ cậu lại: "Không cần tôi đi cùng sao?"

Giang Nguyên Dã: "Chuyện xấu hổ trong nhà không thể lọt ra ngoài được."

Hạ Tân Nam khựng lại: "Tôi là người ngoài à?"

Giang Nguyên Dã sửa lời: "Anh cứ chờ ở đây đi, nếu tui và tên bít chy kia có đánh nhau thì anh hãng nhảy vào hỗ trợ."

"Đừng hở cái là đòi đánh nhau." Hạ Tân Nam buông tay: "Đi đi."

Giang Nguyên Dã xuống xe, oán khí ngút ngàn bấm chuông đến rung cả trời.

Cậu chẳng hề nhẫn nại, đợi nửa phút chưa thấy mở cửa, bắt đầu vừa đạp cửa vừa gào: "Chu Quân Hằng chú mở cửa cho con! Con biết chú ở nhà! Đừng có chui rúc tránh mặt con!"

Mấy phút sau, cửa chính toà biệt thự mở ra, bóng hình của Chu Quân Hằng xuất hiện: "Con làm cái gì vậy?"

Giang Nguyên Dã đẩy mạnh hắn, sắn tay áo tính lao vào nhà thì bị chú út túm chặt tay: "Nhãi con định làm loạn hả? Nửa đêm không về nhà ngủ còn chạy đến kiếm chuyện à?"

"Con tới bắt gian!" Giang Nguyên Dã cao giọng: "Hay lắm! Con đúng là được mở rộng tầm mắt rồi, kim chủ sau lưng Tống Tư Trạch chính là chú nhỉ? Có phải gã ta ở đây không? Chú lôi gã ra đây cho con!"

Chu Quân Hằng nhíu mày: "Có gì thì từ từ nói."

"Chú thừa nhận phải không? Chú ruột lại giúp người ngoài hại con, mà con như đồ ngu chẳng hay biết gì! Bảo sao gã suốt ngày múa lân trước mặt con, hoá ra là có chú chống lưng!"

Giang Nguyên Dã tức đến đỏ mắt: "Con sẽ mách ông nội!"

"Con bao nhiêu tuổi rồi hả? Cứ động vào là đòi mách nội?" Chu Quân Hằng trầm giọng: "Chú chẳng giúp ai hại con hết, trước đây chú không biết, về sau cậu ta quay lén con thì mới phát hiện giữa hai đứa có mâu thuẫn, chú đã xử lý chuyện đó rồi, cậu ta sẽ không dám chọc vào con nữa đâu."

"Có cục cứt!" Giang Nguyên Dã căn bản là không tin: "Gã kiếm chuyện đâu chỉ một lần, tất cả những điều đó chú đều không biết gì?"

Chu Quân Hằng đáp: "Chú đâu có rảnh mà ngày nào cũng ngồi canh, đã nhắc con rồi, giới giải trí rất tạp nham, phức tạp, là chính con không nghe."

Giang Nguyên Dã bị thái độ lỗi cho nạn chân của hắn chọc giận đến bật cười: "Tạp nham đến cỡ nào thì sao có thể bẳng chú và gã được? Đừng bảo với con là định mệnh, đừng làm con cười chết."

"Chỉ là đồ chơi thôi." Chu Quân Hằng nhíu mày: "Tóm lại là không giống như con nghĩ, chú là chú ruột của con, sao có thể giúp người ngoài hại con được?"

"Chú nghĩ con sẽ tin sao?!"

"Thật sự là không!" Chu Quân Hằng kiên nhẫn giải thích: "Cậu ta quay lén video, đoàn phim muốn xoá tất cả cảnh quay có cậu ta, chú không phản đối. Đáng lẽ sau đó còn 2 bộ phim chuẩn bị bấm máy, chú cũng cho dừng rồi. Nửa năm nay tài nguyên của cậu ta đã sụt giảm khá nhiều, con cứ đi hỏi thăm sẽ biết. Chú cũng cảnh cáo rồi, nếu còn tiếp tục bày trò sẽ không bỏ qua."

"Giới giải trí đâu có dễ ăn như con tưởng, con cứ cái gì không đúng ý là thể hiện ra mặt, chẳng khác nào quả bom, không thèm nể nang ai, còn thích chọc đến người khác. Scandal của Triệu Trí Thành rùm beng đến vậy là ai giúp con dọn dẹp? Là Hạ Tân Nam đúng không? Nhưng trước đây thì sao? Con đã đắc tội bao nhiêu người như Triệu Trí Thành rồi? Nào không phải chú đứng sau giúp con giải quyết?"

"Giờ chú đang dạy đời con sao?" Đây là lần đầu tiên Giang Nguyên Dã nghe những chuyện này, nhưng chẳng hề cảm động: "Con cần chú giúp con giải quyết rắc rối à?"

Chu Quân Hằng bất đắc dĩ: "Không thì sao? Con đâu có biết bọn họ có bao nhiêu chiêu trò hèn hạ? Dù có nổi tiếng cỡ nào đi chăng nữa, muốn huỷ hoại con thì thiếu gì cách?"

Giang Nguyên Dã chẳng thèm tin: "Xã hội pháp trị, nếu dám châm ngòi thì con sợ họ chắc? Cùng lắm thì khỏi làm nghề, đừng bảo con chỉ biết dựa vào chú hay nhà mình, làm giáo viên thanh nhạc, thầy dạy vũ đạo cũng không chết đói. Dựa dẫm vào chú ấy hả? Chú không kìm kẹp con là con đã vái lạy trời đất rồi!"

"Chú muốn tìm đàn ông chơi thì tìm ai chẳng được? Sao cứ phải là Tống Tư Trạch? Chú nói trước giờ chú đi dọn dẹp hậu quả cho con mà thật sự không biết gã đã làm những gì sao? Được! Cứ coi như hồi xưa không biết đi, nhưng giờ con nói chú nghe, gã đã nhắm vào con ngay từ những ngày đầu chạm mặt rồi. Con chọc gì đến gã? Con vừa thấy gã là đã buồn nôn! Đàn ông trên trái đất chết hết rồi hay sao mà cứ nhất định phải chơi gã?"

Chân mày của Chu Quân Hằng nhíu chặt hơn, trước đến nay chỉ để người theo sát dọn dẹp hậu quả cho Giang Nguyên Dã, thật sự chưa từng quan tâm quá chi tiết, nên trong quá khứ không hề hay biết Tống Tư Trạch nhắm đến Giang Nguyên Dã.

"Chú sẽ bắt cậu ta xin lỗi trực tiếp, đến khi nào con hài lòng mới thôi."

"Con cần đếch gì? Sao không làm từ sớm đi?" Giang Nguyên Dã hỏi vặn: "Cái lúc mà gã quay lén sao chú không bắt gã xin lỗi đi? Ồ, chú chột dạ, nên hôm ở hầm rượu, đụng mặt con với Hạ Tân Nam, gã phải cố tình trốn nhỉ? Hoá ra chú cũng biết mối quan hệ này không ra cái thể thống cống rãnh gì ha?"

Chu Quân Hằng im lặng lúc lâu mới nói: "Không cho gặp vì sợ con lại giận dỗi, đối phương kiếm chuyện chú sẽ giúp con xử lý. Con cảm thấy vẫn chưa đủ thì chú sẽ bắt cậu ta xin lỗi trực tiếp."

"Thôi xin ạ." Giang Nguyên Dã hít sâu một hơi: "Ban nãy ý của chú là con không dựa vào chú thì chỉ có thể dựa vào Hạ Tân Nam, nếu không sẽ không thể làm nghề tiếp phải không? Vậy giờ con xin được nói thẳng luôn, con tự nguyện dựa vào anh ấy. Từ nay về sau chú đừng nhúng tay vào chuyện của con, vấn đề của chú con cũng sẽ mặc kệ luôn, nếu không chú cứ liệu mà về giải thích với ông nội mình chơi bời với đàn ông như thế nào đi."

Nói rồi Giang Nguyên Dã đóng sập cửa bỏ đi.

Hạ Tân Nam vẫn đang chờ trong xe, thấy cậu tức xì khói nhảy lên, giúp đối phương thắt đai an toàn: "Về rồi à?"

"Đi lẹ đi!" Giang Nguyên Dã bực bội: "Sau không đến đây nữa, xúi quẩy!"

Hạ Tân Nam dịu giọng nói: "Em đợi tôi một lát."

Giang Nguyên Dã ngờ vực: "Anh tính làm gì?"

Hạ Tân Nam không giải thích, đẩy cửa xuống xe, đi vào trong.

Cửa biệt thự còn chưa đóng, Hạ Tân Nam bước đến, lạnh lùng hỏi Chu Quân Hằng: "Không cho phép tôi bắt nạt em ấy, nhưng chú lại được à?"

Hạ Tân Nam nói xong, chẳng thèm để ý phản ứng của đối phương, lùi xuống bỏ đi.

Về xe, Giang Nguyên Dã hỏi anh: "Hai người nói gì vậy?"

Hạ Tân Nam khẽ lắc đầu, cái gì cũng không tiết lộ, đạp ga.

Nhưng anh không lái thẳng về nhà, mà đi vòng quanh thành phố đang dần chìm vào giấc ngủ hóng gió, giúp Giang Nguyên Dã dần lấy lại bình tĩnh.

Cuối cùng vẫn chưa về nhà, xe dừng lại bên hồ nhân tạo không một bóng người.

Giang Nguyên Dã đứng bên bìa hồ, nhặt đá cuội ném mạnh vào lòng hồ như đang xả nỗi uất ức.

Hạ Tân Nam đứng cạnh hút thuốc, chăm chú nhìn cậu qua ánh lửa chớp tắt: "Tức đến vậy à?"

Giang Nguyên Dã: "Anh nói xem tui có nên tức không? Anh có bị người nhà đâm sau lưng đâu mà hiểu."

Hạ Tân Nam nói: "Năm 10 tuổi, vừa mới tan học về nhà, tôi chứng kiến bố mình lên giường với bạn thân cùa mẹ, sau đó bố mẹ ly hôn, tôi theo mẹ sang nước ngoài."

"..." Giang Nguyên Dã hậm hực ném viên đá trong tay xuống: "Thế anh còn xui hơn cả tui."

"Tức cũng là đúng." Hạ Tân Nam bình tĩnh nói: "Ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ bức bối thôi."

Giang Nguyên Dã lầm bầm: "Chú út đúng là bị mù mà! Khẩu vị kém mới đề ý cái tên Tống Tư Trạch đó, làm tui tức chết luôn!"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Đúng thế."

Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Tui phải mách nội, để nội tui treo ổng lên đánh một trận!"

Hạ Tân Nam bật cười: "Em là học sinh cấp 1 à? Cứ thích mách người lớn vậy?"

Giang Nguyên Dã khó chịu: "Đừng học cách nói chuyện của ổng."

Hạ Tân Nam sửa lại: "Ừm, không nói nữa."

Giang Nguyên Dã nghiến răng: "Ổng còn mặc định là nếu không có ổng thì tui chẳng làm nên cơm cháo gì. Ổng đang khinh tui đó! Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì chớ? Hả? Hả?"

Hạ Tân Nam nói: "Đừng để tâm lời của chú ấy."

"Cũng phải, ổng càng cấm tui làm muốn làm." Giang Nguyên Dã vung tay: "Tui sẽ nhận phim của đạo diễn Nguỵ, cóc cần quan tâm mặt mũi của họ."

Hạ Tân Nam cắn thuốc, đảo mắt: "Em quyết rồi?"

Giang Nguyên Dã nói: "Đương nhiên! Tui sẽ tham gia!"

Hạ Tân Nam rũ mắt, gẩy tàn thuốc: "Ừm."

Giang Nguyên Dã liếc qua, sao tên choá này phản ứng nhạt nhoà vậy?

"Ừm là sao? Anh không còn điều gì muốn nói à?"

Hạ Tân Nam nhìn cậu: "Em muốn tôi nói gì? Chúc chúng ta thêm một lần hợp tác vui vẻ?"

Giang Nguyên Dã cướp điếu thuốc lá, hút hai hơi cuối cùng, rướn đến nhả khói lên mặt anh, đè giọng: "Giả vờ giả vịt."

Ánh mắt Hạ Tân Nam chững lại, bình tĩnh dõi theo.

Giang Nguyên Dã bị ánh mắt này mê hoặc, hơi ngẩn người, quên mất phải nói gì tiếp theo, ghé sát vào mặt anh rồi dừng lại.

Mãi đến khi điếu thuốc cháy đến đốt ngón tay, cậu mới sực tỉnh ném đi: "Đau quá..."

Hạ Tân Nam nhìn dáng vẻ này của cậu, bị chọc cười: "Em làm gì vậy? Cứ như chơi với khỉ ấy."

Anh nói rồi kéo tay Giang Nguyên Dã xem thử, vẫn ổn, không bị bỏng.

Giang Nguyên Dã tỉnh táo lại, có vẻ như bị đội quần nên cóc thèm để ý anh, nhặt tàn thuốc dưới đất ném vào thùng rác, xoay người quay lại xe.

Hạ Tân Nam cũng đi theo, ngồi ngay ngắn nhưng vẫn chưa khởi động xe ngay.

Thật ra Giang Nguyên Dã vẫn còn ấm ức, im lặng một chốc mới lí rí: "Hay thầy Hạ bao nuôi tui đi, tui tình nguyện nép vào để anh giúp tui dọn sạch phiền phức."

Hạ Tân Nam nhìn sang: "Học được ở đâu vậy?"

Giang Nguyên Dã giãy lên: "Ngay cả Tống Tư Trạch cũng có kim chủ che chở thì sao tui lại không thể?"

Hạ Tân Nam gõ nhịp lên vô lăng, không tỏ thái độ mà hỏi: "Thật sự muốn chọc tức chú út à?"

Giang Nguyên Dã bất cần đời: "Mặc xác ổng đi."

Hạ Tân Nam nói: "Để tôi xem xét đã."

Đã dâng đến tận miệng mà anh còn không cần, còn phải xem xét, anh là Ninjia rùa à?

Giang Nguyên Dã càng sục sôi, xoay người nhào đến ghế lái.

Hạ Tân Nam phản ứng nhanh ôm eo kéo người qua, đẩy ghế về phía sau, để nhóc xấu xa quỳ ngồi trên người mình.

Giang Nguyên Dã túm cổ á sơmi của đối phương, hô hấp bắt đầu nặng nề: "Tui đã công khai thách thức trước mặt chú út rồi, sau này anh nhất định phải làm ô dù của tui!"

Hạ Tân Nam nhìn cậu: "Tôi nhất định phải đồng ý?"

Ngón tay Giang Nguyên Dã dần níu chặt hơn, im lặng một chốc rồi cụp mắt lầm rầm: "Anh cố mà làm đi... Hạ Tân Nam, tối nay tui thật sự rất buồn á, anh không thể nhường tui xíu được à?"

Hạ Tân Nam đưa tay xoa tóc cậu, dịu dàng nói: "Được."

Giang Nguyên Dã ngây ngẩn: "Được cái gì?"

Hạ Tân Nam đáp: "Làm chỗ dựa của em, chắc chắn sẽ không bắt nạt em."

Lờ này thật bùi tai, Giang Nguyên Dã nghe mà nhũn nhão, lại bắt đầu tâm ý viên mã(*).

(*): Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, bính âm: Xinyuanyima; tiếng Nht: Ibashin'en/意馬心猿; tiếng Vit nghĩa đen là: cái tâm như kh vượn, cái ý như nga chy) là mt cm t ý nghĩa tượng trưng và n d trong triết lý ca Pht giáo, Đo giáo và Nho giáo ca trường phái Tng Nho ch v tâm trí bt đnh, thường biến ca ni tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo đng và d mt kim soát, tâm ý ca chúng sinh cũng thường.

"Ừm vậy thì, giờ tui đồng ý cho anh hôn, anh muốn không?"

Ánh mắt Hạ Tân Nam hiện lên chút càm xúc khó nắm bắt, không đáp.

Giang Nguyên Dã đợi một chốc, mặt dần lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, đẩy người ra: "Không muốn thì thôi!"

Cậu tính bò về ghế phụ thì bị Hạ Tân Nam giữ lại, sau đó ấn mạnh về đằng sau, sáp vào hôn.

Giang Nguyên Dã phản ứng chậm một nhịp, nhưng cũng nhanh chóng hé môi đáp lại.

Môi lưỡi điên cuồng li.ếm m.út, Hạ Tân Nam hôn đối phương thật sự rất dữ dội, lại là cái kiểu muốn nuốt trọn, càn quét khoang miệng của cậu, cọ xát mân mê.

Giang Nguyên Dã chớp mắt không chịu nổi, ngửa đầu rút lui.

"Có vậy thôi mà cũng không chịu được?" Hạ Tân Nam trêu chọc: "Em chỉ đến thế thôi à?"

Giang Nguyên Dã bất mãn: "Ý anh là sao?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Cái này nghĩa là gì? Là lợi ích khi làm chỗ dựa cho em à?"

"... Anh cho là thế thì cứ coi là thế đi."

Hạ Tân Nam nói: "Thế thì không đủ."

Tên choá này đúng là được voi đòi tiên, Giang Nguyên Dã tịnh tâm hỏi: "Thế thầy Hạ còn muốn cái gì?"

Ngón tay Hạ Tân Nam dừng trên môi cậu, im lặng, chậm rãi đáp: "Về nhà với tôi."

——

Tác gi có chuyn mun nói:

Còn khoảng 30 chương thôi, cơ hội lên sóng của họ Tống không quá 3 lần.

Nguyên Dã sẽ không thiệt thòi đâu, còn họ Tống thì đương nhiên là không khả quan rồi.

Những cái khác thì còn đang xem xét.

Bình Luận (0)
Comment