Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 52

Về nhà tức là sao, Giang Nguyên Dã hiểu trong nháy mắt.

Cậu im lặng vài giây, lặng lẽ leo xuống khỏi người Hạ Tân Nam, bò về ghế phụ, cúi đầu kéo đai an toàn, ngậm miệng.

Hạ Tân Nam khởi động xe, dẫm lên chân ga.

Không khí ám muội này cứ lững lờ cho đến khi về đến khu họ ở.

Đi thang máy lên nhà, Hạ Tân Nam đứng yên nhìn đằng trước, khẽ liếc Giang Nguyên Dã đang cách mình càng xa càng tốt, cụp mắt giấu đi ý cười.

Giang Nguyên Dã đút tay vào túi áo, trông vẻ mặt dửng dưng nhưng trong lòng sóng vỗ ầm ầm, cảm giác bản thân sắp chui vào miệng cọp, lại còn tự mình dâng lên nữa chứ.

"Giờ hối hận còn kịp đấy." Hạ Tân Nam đột nhiên nói.

Giang Nguyên Dã nghe giọng anh như đang khẳng định, tự dưng cụt hứng, bảo: "Không có! Ai hối hận thì làm gâu gâu!"

Hạ Tân Nam nhịn cười, gật đầu: "Ừm."

Ừm cục cức!

Giang Nguyên Dã thầm chửi, cửa thang máy đã mở ra, cậu cất bước ra ngoài.

Trong nhà tối om như thường, Giang Nguyên Dã thầm thở phào, cũng tốt.

Hạ Tân Nam đưa tay kéo người lại, ôm eo rồi ấn lên tủ giày, sau đó chúi người về đằng trước.

"Anh..."

Giang Nguyên Dã chưa có sự chuẩn bị, người đập vào cánh tủ đằng sau nên bất chợt nhíu mày, ngay giây phút đối diện với ánh mắt Hạ Tân Nam kề sát, những lời mắng chửi chuẩn bị trào ra khỏi họng đột nhiên im bặt.

Mặc dù xung quanh tối tăm, nhưng cậu vẫn nhìn rõ được cặp mắt kia, sâu thẳm, mê hoặc, lại vô cùng áp lực.

Giang Nguyên Dã vô thức nuốt nước bọt, tay đặt lên bả vai anh, những ngón tay níu chặt.

"Anh nhẹ chút..."

Giang Nguyên Dã lí nhí, còn định lảm nhảm thì đôi môi Hạ Tân Nam đã phủ lên, ngăn lại giọng cậu.

Giang Nguyên Dã hoàn toàn bị giam chặt, cơ thể không cách nào cựa quậy, bị ép phải chấp nhận nụ hôn này, bất chợt phát ra vài tiếng thở d.ốc rồi bị Hạ Tân Nam nuốt trọn.

Cơ thể kề cận, nhiệt độ lên cao, như thể môi lưỡi giao nhau giờ đây không còn đủ để thoả mãn nữa.

Não Giang Nguyên Dã hoàn toàn chết máy, thậm chí còn không ý thức được Hạ Tân Nam đang làm cái gì, cúc quần jean bị tháo ra, khoá cũng bị kéo xuống.

Hạ Tân Nam quỳ ngồi xuống.

Giang Nguyên Dã rên thành tiếng: "Ưm..."

Bị ngậm vào, tay cậu nắm chặt tóc Hạ Tân Nam, dựa vào tường chống đỡ cơ thể, chân nhũn đến đứng không nổi.

Hạ Tân Nam hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cậu, mưa giật sấm rền, dù nhìn đối phương từ dưới lên nhưng cảm giác áp bách vẫn tràn trề. Giang Nguyên Dã không có chỗ núp mình, nhắm tịt mắt theo bản năng, không dám đối diện anh.

Chẳng biết qua bao lâu, Giang Nguyên Dã bịt miệng, gắng gượng kiềm nén âm thanh từ cổ họng, lại bị Hạ Tân Nam rướn lên cưỡng ép kéo tay xuống, đôi môi lần nữa phủ lên.

Hương vị thuộc về bản thân dây dưa qua môi lưỡi, cậu chỉ có thể bị ép nuốt xuống.

Hôn sâu xong, môi Hạ Tân Nam lướt dọc cần cổ của Giang Nguyên Dã, thong dong lướt xuống.

Giang Nguyên Dã thở không nổi, miễn cưỡng lắm mới tìm lại được giọng nói: "Anh làm gì vậy..."

Môi Hạ Tân Nam đang làm loạn đến xương quai xanh, m.út nhẹ lên vết bớt con bướm, thì thầm bên tai cậu: "Sướng không em?"

Giang Nguyên Dã hít vào, thế mà lại không biết nên đáp thế nào.

Cậu gắng sức thở phì phò: "Xíu lợi ích này đủ rồi à? Còn muốn tiếp tục không?"

Hạ Tân Nam nói: "Muộn rồi, nhớ kỹ hôm nay nhé, lần sau có hứng lại tiếp tục."

Anh đã lùi lại, bật sáng đèn trên trần nhà, còn lấy giấy ăn cho Giang Nguyên Dã.

Giang Nguyên Dã dựa vào tường bất động, thật ra vẫn còn hứng lắm, nhưng ngại không dám nói.

Hạ Tân Nam sáp đến, hôn cậu cái nữa: "Tắm rồi ngủ sớm đi."

-

Hôm sau Giang Nguyên Dã còn có lịch trình, phải quay tập mới của "Khởi đầu ngôi sao".

Đinh Minh đã đến từ sớm, kể lại những gì phát sinh tiếp theo trong đêm qua... Sau khi cậu ta đến đồn cảnh sát thì cô ả kia cũng bị tóm, trả lại điện thoại, ả thừa nhận mình bám theo, nhưng không thừa nhận bản thân bị xúi giục.

"Nhưng khi bị hỏi đến cái đó thì cô ta cứ ấp úng mãi, rõ ràng là đang chột dạ. Cuối cùng cảnh sát bắt cô ả viết cam đoan, giam giữ nhiều nhất mấy ngày rồi sẽ thả người."

Giang Nguyên Dã đã biết trước kết quả, sau này nếu cậu bị một lần báo công an một lần, sớm muộn gì cũng sẽ chỉnh được mấy đứa như thế.

"À còn có chuyện này..." Đinh Minh do dự: "Lúc ấy điện thoại của em đang quay video, bị cô ả giật chưa kịp khoá màn hình, chắc chắc cô ta lật tung nó lên rồi."

Giang Nguyên Dã hỏi: "Điện thoại của chú có cái gì nhạy cảm không?"

"Cũng chẳng có gì ạ." Đinh Minh đáp: "Đều là ảnh chụp thường ngày của anh, We Chat chủ yếu cũng để kết nối với các bên hợp tác. Nghiêm trọng nhất thì có thể là bị lộ cách thức liên lạc của anh, với các lịch trình riêng tư ạ."

Giang Nguyên Dã chẳng buồn lo lắng: "Cùng lắm thì đổi tài khoản, nếu cô ta lên mạng khùng điên thì tính tiếp."

"Khởi đầu ngôi sao" đã quay đến tập 10, hôm nay sẽ có 2 vị cố vấn đặc biệt đến tham gia lớp học củng với các thực tập sinh, nói tình cờ thì cũng thật là tình cờ, Tống Tư Trạch là 1 trong 2 vị đó.

Giang Nguyên Dã khó chịu, còn phải ôn lại quá kỉ niệm cùng với Du Tế Thỉ và gã trước máy quay làm động lực cho các cô bé thực tập sinh.

Quay quay chụp chụp đến hơn 9 giờ mới xong.

Du Tế Thỉ thấy quan hệ của cả hai căng thẳng hơn so với trước đây, trong lúc ghi hình mới tìm cơ hội hỏi Giang Nguyên Dã.

Giang Nguyên Dã cười ha hả: "Tôi thấy gã liền rợn người, sợ bẩn."

Du Tế Thỉ hơi ngạc nhiên, anh cũng biết chút ít chuyện đời tư của Tống Tư Trạch, nhưng những điều đó là bình thường trong giới, tất cả là sự lựa chọn cá nhân, nên rất ít người bình phẩm công khai.

"Để người khác nghe được thì không ổn đâu..."

Giang Nguyên Dã lười giải thích, thật sự chả liên quan đếch gì đến cậu.

Quay xong, cậu định quay đầu về khách sạn, lại bị Tống Tư Trạch ở phòng trang điểm cách vách gọi.

"Nói vài câu đi."

Giang Nguyên Dã căn bản không muốn tốn nước bọt, Tống Tư Trạch nói: "Chú út của cậu bảo tôi xin lỗi trực tiếp, nếu cậu không chịu bỏ qua thì cửa này tôi không thoát được, chỉ có thể bám lấy cậu."

Dám nhắc đến chú út trước mặt mọi người, mi có liêm sỉ không thế?

Giang Nguyên Dã dừng chân, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc muốn nói gì?"

Tống Tư Trạch bảo: "Vào rồi nói."

Giang Nguyên Dã cũng không muốn đứng ở đây cho người khác hóng hớt, nghĩ rồi bảo Đinh Minh chờ ở ngoài, còn mình vào phòng trang điểm của Tống Tư Trạch.

Tống Tư Trạch cũng không lòng vòng, mở ghi âm trong điện thoại, vào thẳng vấn đề: "Tôi xin lỗi về tất cả những chuyện từng xảy ra, cậu đừng chấp tên tiểu nhân tôi làm gì, tôi đã khiến chú cậu giận, khiến tình chú cháu của hai người rạn nứt."

Giang Nguyên Dã bực đến bật cười: "Mày tính làm gì? Hoàn thành nhiệm vụ à?"

Tống Tư Trạch tắt ghi âm: "Tôi nói rồi, nếu không làm thế thì không qua được ải này."

Giang Nguyên Dã thẳng thừng: "Tao đếch chấp nhận."

Tống Tư Trạch đã dự đoán trước: "Cậu ghim tôi ở chỗ nào? Là do tôi phá sổ lời nhạc của cậu sao? Tôi không làm, là do mấy người chung phòng ký túc của cậu, tôi thấy nhưng không ngăn cản, cũng không tham gia. Hơn nữa sau hôm đó Du Tế Thỉ còn thay cậu đấm tôi một cái."

Giang Nguyên Dã chậc lưỡi: "Mày nghĩ tao bị ngu à?"

"Tôi chỉ nói sự thật, tin hay không thì tuỳ." Tống Tư Trạch nói: "Cậu cảm thấy tôi cố tình cô lập cậu thì cũng không sai, tôi rất ngứa mắt cậu, nên vào nhóm với những người nghĩ giống vậy thôi. Mà với cái mồm thì chắc cậu cũng biết mình gây thù với bao nhiêu người rồi."

Giang Nguyên Dã cười lạnh: "Mày có chứng minh đến thế nào thì chẳng sạch nổi, thuê blogger tiết lộ thứ gọi là scandal của tao, còn quay lén video bán cho paparazzi, đều là mày làm hết nhỉ?"

"Đúng là tôi, nên mới xin lỗi cậu." Tống Tư Trạch thoải mái thừa nhận: "Giang Nguyên Dã, tôi thừa nhận mình ghen ghét cậu. Gia đình nuông chiều cậu, chỉ hoạt động chơi chơi cũng dễ dàng nổi tiếng, Du Tế Thỉ thích cậu, cả Hạ Tân Nam cũng đi theo làm tuỳ tùng che chở. Cậu trời sinh tốt số, tôi không thể nào so được với cậu, tôi chì là một tên hèn tăm tối, cứ kiếm chuyện đúng là do không muốn nhìn đời cậu quá dễ dàng."

Giang Nguyên Dã muốn bóp c.hết dã: "Mày thích Du Tế Thỉ nên cứ thích bới chuyện với ông đây? Có bị thần kinh không? Thích cậu ta còn tòm tèm với chú út nhà tao, mày cũng siêu thật đấy."

Tống Tư Trạch bình tĩnh: "Có vấn đề không? Chú cậu chơi tôi, tôi bán mình cho anh ta lấy tài nguyên, quy tắc trong giới trước giờ chẳng phải như vậy à? Huống chi chú nhà cậu không có tật xấu, lại có ngoại hình, chẳng ảnh hưởng xấu gì đến tôi."

"Thật ra chú cậu rất che chở cậu, sau khi biết chuyện quay lén đã ngừng đưa tài nguyên, cũng không thèm đếm xỉa đến tôi nữa. Tôi biết anh ta thường đến hầm rượu ngầm đó nên cố tình đến tìm. Đàn ông ai cũng giống nhau, tôi tự mình dâng lên, anh ta cũng đâu phải người đứng đắn, cho tôi được ích lợi thì tôi nịnh nọt một chút cũng là chuyện nên làm."

"Thôi!" Giang Nguyên Dã nghe không vào nổi: "Tao không có hứng nghe chuyện bẩn thỉu."

Tống Tư Trạch gật đầu: "Ngây thơ thế, cậu với Hạ Tân Nam chưa c.hịc.h nhau nhỉ?"

Giang Nguyên Dã chửi: "Đếch phải việc của mày!"

Tống Tư Trạch lại hỏi: "Cậu thích anh ta đến thế sao? Anh ta có như vậy không?"

Giang Nguyên Dã chẳng buồn đáp, xoay người định bỏ đi.

Trước khi kéo cửa ra ngoài, cậu dừng bước, xoay đầu lại hỏi: "Hôm qua tao lại gặp vấn đề với fan cuồng, vẫn do mày xúi giục?"

Tống Tư Trạch đáp: "Tôi không rảnh đến thế đâu."

Trên đường về khách sạn, Giang Nguyên Dã ngẩn người cầm điện thoại.

Hạ Tân Nam nhắn tin: "Xong việc chưa?"

Cậu đáp: "Mới xong, mai vẫn phải quay tiếp."

Hạ Tân Nam: "Tôi đang trên đường đến sân bay, rạng sáng phải bay đi Châu Âu."

Giang Nguyên Dã: "Ò."

Hình như Hạ Tân Nam đã từng nhắc mình phải qua Châu Âu 1 tuần để tham dự triển lãm trang sức và chụp bìa tạp chí.

Giang Nguyên Dã bực mình, vốn định than thở, lại nhớ đến câu hỏi của Tống Tư Trạch, cảm thấy hình như mình bị ảnh hưởng bởi tên đó.

Yêu đương phiền phức ghê, lo được lo mất, nghi thần trách quỷ chẳng giống mình chút nào.

À... mà họ đã yêu đương gì đâu.

Đinh Minh nhắc nhở: "Anh, Tống Tư Trạch đăng bài xin lỗi anh kìa."

Giang Nguyên Dã nhíu mày mở Weibo, Tống Tư Trạch viết tâm thư dài như sớ, cẩn thận tỉ mỉ xin lỗi những chuyện đã gây ra trong quá khứ, ngay lập tức thẳng hot search.

"..."

Diễn cho ai xem chứ! Cậu không vị tha đến vậy, không chấp nhận chính là không chấp nhận!

Lúc Hạ Tân Nam gọi thì Giang Nguyên Dã vừa mới về đến phòng, không buồn bật đèn, đứng trong bóng đêm nghe nhạc chuông một lúc mới bấm nghe.

"Gì đấy?"

Giọng Hạ Tân Nam vang lên: "Sao mãi mới nghe điện thoại vậy?"

"Không muốn nói chuyện với anh."

"Tôi lại chọc em à?"

"Giờ thì không có." Giang Nguyên Dã vào phòng khách, bò ra sopha thở dài: "Sau này thì chưa biết."

"Sau này?"

"Hạ Tân Nam..."

Giang Nguyên Dã kéo dài giọng, câu "em thích anh" ngừng bên miệng, không nói được thành lời.

Hạ Tân Nam đợi một chốc liền hỏi: "Em định bảo gì?"

Giang Nguyên Dã hơi buồn bực, gạt sang một bên, sửa lời: "Lúc nào thì anh có tâm trạng?"

Tối qua Hạ Tân Nam đã nói đợi lần sau có tâm trạng thì tiếp tục.

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười: "Em thật sự chờ không nổi?"

Giang Nguyên Dã lầm rầm: "Muốn anh thương bé..."

Đối phương lập tức im bặt.

"Biết tôi sắp đến sân bay còn nói vậy?"

Giang Nguyên Dã nản lòng, thật, nói cũng bằng không.

"Cúp đây." Vứt lại câu này rồi cúp điện thoại luôn.

Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, nói với trợ lý: "Bảo tài xế lái nhanh đến khu điện ảnh và truyền hình Kinh Nam đi."

Tiểu Tề sửng sốt: "Ngay bây giờ ạ?"

Hạ Tân Nam: "Ừ, ngay bây giờ."

Bình Luận (0)
Comment