Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 59

Giang Nguyên Dã tắt điện thoại, chửi thầm sự cầm thú của Hạ Tân Nam.

Về nhà, cậu tắm thật nhanh, chui vào chăn liền ngất luôn, kiên quyết không cho Hạ Tân Nam có cơ hội quấy mình.

Lúc Hạ Tân Nam ra khỏi phòng tắm thì Giang Nguyên Dã đã cuộn tròn trong chăn ngủ rồi.

Hạ Tân Nam ngồi xuống mép giường, nhìn chòng chọc sườn mặt của người đang say ngủ thật lâu, vươn tay luồn vào những kẽ tóc, không nhịn được phải bật cười.

Nhóc thối này!

Sáng hôm sau cũng chỉ quay một cảnh, đến giữa trưa là hoàn thành.

Nguỵ Khải Bình nhắc hai người buổi chiều nhớ nghỉ ngơi thật tử tế, vì đến tối là sẽ quay tiếp cảnh xe chấn vẫn còn dang dở từ tối qua.

Ăn trưa xong, Giang Nguyên Dã về phòng, phơi mình trên giường, nhàm chán nghịch điện thoại. Hạ Tân Nam bàn công việc với người ta nên về muộn 20 phút, vừa vào phòng liền cởi quần áo.

Giang Nguyên Dã liếc sang: "Ban ngày ban mặt anh làm gì đó?"

"Nóng quá nên thay đồ." Hạ Tân Nam lấy bừa cái áo ba lỗ tròng vào người: "Em nghĩ lung tung gì vậy."

Giang Nguyên Dã thầm bảo mình không nghĩ không được.

Hạ Tân Nam nhìn sang: "Đầu toàn nghĩ cái gì ấy, tối nay chắc chắn lại diễn không nổi."

Giang Nguyên Dã: "... Anh cứ vớ vẩn."

Hạ Tân Nam chẳng cãi lại: "Tin hay không em cứ chờ đến tối nay đi."

Giang Nguyên Dã kệ anh, lực chú ý lại quay lại màn hình điện thoại, chơi mỗi game cũng chán, lại tiện tay nhảy sang Weibo, đập vào mắt là Hạ Tân Nam lên hot search.

Có người tỏ tình với Hạ Tân Nam.

Của khỉ gì vậy?

Người đó là sao nam mới nổi, bật lên nhờ vào vai chính của một bộ phim truyền hình, nghe nói đang rất hot dạo gần đây, mới nãy tag Hạ Tân Nam trên Weibo, bộc bạch mình rất thích bộ phim "Nhân chứng đầu tiên" đạt giải của anh, hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.

"..."

Tên bít chy này từ đâu chui ra vậy? Giờ diễn viên mới đều bạo dạn vậy à?

Giang Nguyên Dã cực kỳ ngứa mắt, muốn hợp tác đến độ mua cả hot search "tỏ tình" luôn à? Vị này hot nhờ phim boylove, đột nhiên tag Hạ Tân Nam, có ý như nào người qua đường cũng biết.

Nhưng có những người không sợ đầy bụng, gì cũng xơi, vả lại đối phương cũng là nghệ sĩ của Thiên Hành, gọi Hạ Tân Nam là "đàn anh" ngọt xớt.

Đối mặt với ánh mắt khá là u oán của Giang Nguyên Dã, Hạ Tân Nam khẽ nhướn mày.

"Đàn em nhỏ của thầy Hạ trông ổn phết nhỉ?"

Hạ Tân Nam mở điện thoại lên xem, giải thích: "Người Thiên Hành muốn push đã bị đẩy ra chắn đạn cho Giản Tư Đồng, đây là người mới thay thế cậu ta."

"Nên hot search này anh đã biết từ trước? Còn đồng ý phối hợp luôn?"

"Không biết, không đồng ý, hẳn là quản lý của cậu ta tự bày trò, hình như bên cậu ta đang giành vai của phim điện ảnh thương mại lớn, muốn dấn thân vào thị trường màn ảnh rộng."

Vốn Hạ Tân Nam không quá để ý, dẫu gì anh cũng chẳng định đáp lại.

Giang Nguyên Dã nhìn anh chòng chọc..

Hạ Tân Nam vươn tay nhéo má tên nhóc thúi: "Thế này mà cũng ghen à?"

Giang Nguyên Dã hất bay tay anh, bực bội: "Tránh ra!"

Hạ Tân Nam nói: "Nếu sau này họ quá đáng hơn, anh sẽ bảo người nhắc nhở."

Giang Nguyên Dã hậm hực: "Tốt nhất là anh nói được làm được đấy!"

Thấy đối phương vẫn còn tu một vại dấm, Hạ Tân Nam chẳng nói gì nữa, mở Weibo, thong dong nhấn like ảnh selfie mới nhất của Giang Nguyên Dã, chứng minh mình không phải cư dân mất tích.

Người ta tag cái gì thì chịu.

Cảnh đêm bắt đầu từ 10 giờ hơn, vẫn ở điềm quay cũ.

Giang Nguyên Dã muốn tốc chiến tốc thắng, kết quả trạng thái còn tệ hơn cả tối qua, Nguỵ Khải Bình kén chọn thế nào cũng không hài lòng.

Đến 12 giờ, Hạ Tân Nam lại yêu cầu tạm dừng, đạo diễn cũng bó tay, chỉ có thể đồng ý.

"Cứ đà này thì sẽ trễ nải tiến độ quay mất." Nguỵ Khải Bình giữ lại mình Hạ Tân Nam, sốt ruột nói: "Hai chú không nên thế này đâu, cứ quay là lại sượng ngắt, xem như nào chấn chỉnh nhau đi chứ?"

Hạ Tân Nam nói: "Đêm mai đừng quay, để ngày kia đi."

Nguỵ Khải Bình: "Ặc..."

Nhưng thấy biểu cảm cương quyết của Hạ Tân Nam, đạo diễn cũng chỉ có thể nhún nhường: "Được rồi, chú chịu trách nhiệm kèm cặp Tiểu Giang đấy."

Hạ Tân Nam: "Ừm."

Hôm sau cũng không có cảnh quay ban ngày, đồng nghĩa với nghỉ nguyên ngày.

Giang Nguyên Dã ngủ đến tận trưa mới dậy, lúc ăn cơm, Hạ Tân Nam gợi ý: "Em muốn vào nội thành chơi không?"

"Hôm nay á?"

"Không xa lắm đâu, thành phố này bé mà."

Giang Nguyên Dã không có ý kiến, bọn cậu đã quay ở đây hơn một tuần mà còn chưa bén mảng đến những nơi ngoài điểm quay nữa.

Hạ Tân Nam nó: "Nghỉ một lúc, khoảng 3 giờ đi thì sẽ không nắng nóng nữa."

3 giờ, hai người đi bằng xe việt dã của đoàn phim, Hạ Tân Nam là tài xế, anh có bằng lái quốc tế, hành khách chỉ có mình Giang Nguyên Dã.

Lúc lên xe, Giang Nguyên Dã mới để ý đây là chiếc xe trong hành trình của Phương Văn Sâm và Ứng Hứa, khi thắt đai an toàn, cậu nghĩ cả hai đều chìm sâu vào vai diễn rồi.

Hạ Tân Nam mở GPS, dẫm lên chân ga, xuất phát vào nội thành.

Minya rất nhỏ, không nằm trong điểm ghé thăm yêu thích của khách du lịch, đi một vòng thành phố chỉ mất 20 phút.

Thành phố xây dựng giữa sa mạc, giữ nguyên phong cách kiến trúc thực địa, phần lớn là người dân địa phương đi lại trên đường.

Giang Nguyên Dã cầm máy ảnh của Hạ Tân Nam chụp khắp muôn nơi, nom rất là hứng khởi.

Cuối chặng, Hạ Tân Nam dừng xe trước một tiệm thuốc, đội mũ đeo khẩu trang, bảo: "Em ngồi chờ tôi một lát, tôi mua ít đồ."

Giang Nguyên Dã ngạc nhiên: "Anh muốn mua cái gì?"

Nơi đây trời xa đất lạ, đồ dùng cá nhân và thuốc thang đều được đoàn phim chuẩn bị, căn bản đâu cần phải tự đi mua?

Hạ Tân Nam liếc cậu, ánh mắt dưới vành nón vô cùng bình tĩnh: "Mua bao với gel bôi trơn."

Giang Nguyên Dã: "..."

Hả??

Sau khi Hạ Tân Nam xuống xe, Giang Nguyên Dã tỉnh táo ngẫm nghĩ, cũng võ trang đầy đủ đi xuống, theo vào tiệm thuốc.

Hạ Tân Nam đang đứng trước kệ hàng chọn lựa kỹ càng, dùng app dịch thuật trên điện thoại dịch văn tự trên hộp rất chuyên nghiệp.

Giang Nguyên Dã đi tới, chọc chọc tay đối phương: "Anh làm gì đấy? Mua cái này thật à?"

Thật ra ở đoàn phim cũng có, nhưng đều là đạo cụ, Hạ Tân Nam da mặt dày đến đâu cũng không tiện lấy dùng riêng.

Hạ Tân Nam điềm đạm đáp: "Đạo diễn Nguỵ hy vọng chúng mình mau tìm được cảm giác, đừng làm trễ nải tiến độ."

"... Nên anh dùng cách này để tìm cảm giác à?"

"Không thì?"

Giang Nguyên Dã đè giọng: "Anh có liêm sỉ không vậy?"

Hạ Tân Nam liếc mắt sang, lại là ánh mắt ấy: "Em không muốn à?"

"..." Rồi rồi, cậu cũng muốn được chưa...

Mua đồ xong, cả hai lập tức lên đường hồi phủ.

Hẳn là Giang Nguyên Dã đã nhận ra, đồ choá nhất quyết phải đến đây là để mua thứ này.

Đu rếc A+...

Xuống xe, cậu hỏi Hạ Tân Nam: "Không làm trên xe à?"

Hạ Tân Nam nhìn lại: "Em muốn ngay tại đây à?"

Ặc, dẹp đi, nếu ra trận ở đây, ngày mai mọi người trong đoàn phim biết hai người đã nhún nhẩy trên xe thì cậu không biết giấu mặt vào đâu.

Hạ Tân Nam vươn tay ôm đầu cậu: "Đừng quậy nữa."

Giờ đã sẩm tối, ăn xong lại trao đổi vấn đề kịch bản với đạo diễn thì cũng đến đêm khuya.

Hạ Tân Nam nghiêng đầu bảo Giang Nguyên Dã: " Về phòng thôi."

Giang Nguyên Dã cười cứng ngắc: "Ừa."

Cậu đứng dậy, theo Hạ Tân Nam lên tầng.

Vừa mới vào dến phòng, Hạ Tân Nam đột nhiên dừng lại, xoay người, Giang Nguyên Dã vẫn còn đang lơ lửng trên mây, không phòng bị đâm sầm vào ngực anh.

"Anh làm gì..."

Vừa mới lèm bèm, Hạ Tân Nam đã giơ tay, ép người lên cửa sau lưng rồi sấn đến. Giang Nguyên Dã căng người theo phản xạ, lưng đập vào ván cửa.

Hạ Tân Nam cúi đầu, nhìn vào mắt đối phương: "Cuống vậy sao?"

"... Em chả cuống gì hết, sao anh lại không bật đèn?"

Không biết rèm cửa đã kéo lên từ lúc nào, căn phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng loé lên từ đôi mắt.

Đôi mắt Hạ Tân Nam đầy ý cười: "Nếu không muốn thì thôi vậy."

"Muốn..." Giang Nguyên Dã buột miệng bật thốt: "Em có bảo không đâu."

Hạ Tân Nam nói: "Tại anh thấy em quá bồn chồn."

"Anh yêu dạy em đi." Giang Nguyên Dã thủ thỉ.

Hạ Tân Nam cười nhẹ: "Miệng dẻo quẹo."

Giang Nguyên Dã xoắn quẩy trước nụ cười của người kia, vươn tay ôm cổ anh, nhảy phát một lên người người yêu. Hạ Tân Nam đỡ được, bế cậu như bế em bé lảo đảo đi lùi, ngã xuống giường.

Bị chóp mũi của Hạ Tân Nam sượt qua gò má, Giang Nguyên Dã hơi nhột, quay mặt đi: "Anh nhẹ thôi!"

"Không nhẹ nhàng được." Hạ Tân Nam nói: "Lần này anh sẽ làm thật đấy, đừng nửa đường lại bắt dừng."

"Rõ ràng toàn là anh đòi dừng..."

Hạ Tân Nam mà còn thôi nữa là cậu sẽ nghi ngờ anh bất lực thật đấy.

Hạ Tân Nam nhắc nhở: "Nhớ cảm nhận thật cẩn thận, để đêm mai có thể nhanh chóng vào trạng thái."

Giang Nguyên Dã chịu không nổi nữa: "Rốt cuộc anh có làm không thì bảo?"

Môi Hạ Tân Nam phủ xuống, cậu lập tức ngoan ngoãn, đôi tay đang vòng quanh cổ đối phương liền luồn xuống đan xen mười ngón tay, lần nữa xiết chặt.

Khúc dạo đầu rất dài, Hạ Tân Nam dù mới dùng tay và miệng cũng khiến cậu bắn hai lần.

Khi Hạ Tân Nam nâng cao chân lên, đầu Giang Nguyên Dã đã hoàn toàn trắng xoá, đờ đẫn nhìn đối phương mở túi giấy đựng đồ đã mua.

Giang Nguyên Dã nuốt nước bọt, đôi mắt sâu thẳm của Hạ Tân Nam nhìn cậu chăm chú, nắm tay cậu đặt lên chỗ đó: "Giúp anh nào."

Mặt Giang Nguyên Dã nóng bỏng lên tận tai, đeo vào cho anh như đang mộng du.

Hạ Tân Nam cúi đầu, cánh môi cọ xát: "Anh là ai?"

Giang Nguyên Dã chẳng còn sức tự hỏi, chút lí trí cuối cùng ép cậu phải trả lời: "Phương Văn Sâm."

Là Ứng Hứa và Phương Văn Sâm yêu nhau, cậu là Ứng Hứa, người đang làm chuyện này với cậu chính là Phương Văn Sâm.

Hạ Tân Nam dữ dằn cắn môi cậu, đâm mạnh vào.

Hẳn là không hài lòng với đáp án này, động tác của Hạ Tân Nam cực kỳ hung hăng. Giang Nguyên Dã rên thành tiếng, cào mạnh vào lưng đồ khốn.

Cậu không thể tư duy được thêm, trong tầm mắt đang rung lắc chỉ thấy được duy nhất đôi mắt đang chăm chú dõi theo mình của Hạ Tân Nam, điên cuồng nhưng kiềm nén, tình yêu bị giấu đi nhưng không phải ảo giác.

"Mệt quá... anh nhẹ thôi... em đau..."

Giang Nguyên Dã khó chịu liền kêu đau.

Thành thật thì không hẳn là thế, nhưng dù gì cũng là lần đầu, đương nhiên phải đau, nhưng sau cơn đau liền cảm nhận được "kho báu", nhưng vì ngượng, cũng vì bất mãn, cậu một vừa hai phải đòi Hạ Tân Nam dừng lại.

Hạ Tân Nam thật sự ngừng, vuốt tóc mái mướt mải mồ hôi của người bên dưới, chẳng còn hung hăng, hôn đầy lưu luyến, từ trán đến mắt rồi mũi, cuối cùng đáp xuống bờ môi.

"Đau thật à?"

Giang Nguyên Dã khó lòng mở miệng, thở phò phò, vô thức đá đùi anh như đang thúc giục.

"Rốt cuộc là em muốn gì nào?"

"Em không biết..."

Hạ Tân Nam nhẹ giọng nói: "Em thật sự rất hư đấy."

Giang Nguyên Dã hàm hồ nói: "Anh đã bảo không bắt nạt em..."

Hạ Tân Nam hỏi: "Đây là bắt nạt em à?"

Giang Nguyên Dã không đáp nổi.

Hạ Tân Nam lại tấn công, khi Giang Nguyên Dã sắp chịu không nổi liền thầm thì bên tai: "Bé ngoan, anh đang yêu em mà."

Mặt Giang Nguyên Dã lập tức đỏ ửng, run rẩy ôm chặt anh, tiếp tục trôi theo những con sóng dữ dội.

Khi bị đẩy đến cao trào, không thể nén lại mà nỉ non cái tên ấy...

"Hạ Tân Nam."

Bình Luận (0)
Comment