Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 58

Buổi đêm, Hạ Tân Nam trao đổi với đạo diễn xong liền lên tầng về phòng.

Vừa vào cửa đã nghe được tiếng nước truyền ra từ phòng tắm, anh đóng cửa phòng, tiện tay cầm máy ảnh đặt ở tủ đầu giường.

Cửa phòng tắm nhẹ nhàng mở ra, trong buồng tắm đứng, Giang Nguyên Dã đứng dưới vòi sen, đưa lưng về phía cửa, để nước xối lên người.

Dòng nước ấm đổ xuống người cậu, hơi nước như sương mờ phác hoạ cơ thể, cổ, vai, eo, mông, đôi chân dài thẳng tắp, tất cả đều là những đường cong hoàn mỹ.

Hạ Tân Nam dựa vào cửa phòng tắm, nâng máy ảnh ngắm vào cậu, tập trung ghi lại mỹ cảnh này.

Góc độ, ánh sáng, bầu không khí, tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa.

Tiếng flash vang lên, Giang Nguyên Dã nghe được, quay đầu thấy đối phương liền bực mình: "Anh làm gì đó? Em tắm mà cũng chụp à?"

Hạ Tân Nam cụp mắt xem lại ảnh mới chụp, nhẹ nhàng khen: "Đẹp lắm."

Giống như tác phẩm nghệ thuật.

Trong phim, Phương Văn Sâm là nhiếp ảnh gia, trước khi bấm máy, Hạ Tân Nam đã theo học một khoá nhiếp ảnh chuyên nghiệp, khi đi châu Âu quay quảng cáo còn học hỏi kinh nghiệm từ người thầy khá có tiếng.

Vị nhiếp ảnh gia tóc hoa râm chia sẻ, một trong những điều quan trọng với một bức ảnh chính là cảm xúc, chụp người khó hơn chụp tĩnh vật rất nhiều, tiếp theo là linh cảm của người chụp, nhưng điều đầu tiên chính là thứ quan trọng nhất, nó đòi hỏi sự cộng hưởng cảm xúc từ nhiếp ảnh gia và người mẫu, như vậy bức ảnh mới có hồn.

Thật sự là Hạ Tân Nam rất có tiềm năng với môn nghệ thuật này.

Chỉ cần người mẫu là Giang Nguyên Dã thì dù là hình ảnh hay video anh đều có thể đặt toàn bộ cảm xúc vào đó, tìm được góc độ hoàn hảo nhất.

10 phút sau, Giang Nguyên Dã tắm xong, tròng lên người quần đùi áo thun, ngồi xếp bằng trên giường trừng anh.

"Rốt cuộc là anh có đam mê gì thế? Sao hôm nào cũng chụp chụp em hoài vậy?"

Hạ Tân Nam ngồi bên mép giường, điềm đạm hỏi: "Anh là bạn trai của em mà không được à?"

"..." Giang Nguyên Dã cứng họng.

Đây là câu gần đây đồ choá hay dùng để bịt mồm cậu, chỉ cần thắc mắc, y rằng anh sẽ lôi câu này ra chặn họng.

Là bạn trai, nên có thể làm gì với cậu cũng được.

Logic bá đạo chưa...

Hạ Tân Nam để máy ảnh xuống, cầm kịch bản lên, hỏi: "Đêm mai sẽ quay cảnh giường chiếu đầu tiên đấy, em có ý tưởng gì không?"

Giang Nguyên Dã nghẹn họng, cậu thì có ý tưởng gì được chứ, cái gì đến thì cứ đến thôi...

Hạ Tân Nam nhìn cậu: "Thật không đó?"

Nhìn đôi mắt phán xét đầy lộ liễu của Hạ Tân Nam, Giang Nguyên Dã không muốn bàn luận đến chủ đề này, nằm bẹp xuống giường chui vào chăn, rầm rì dưới lớp chăn: "Mai quay thì tính."

Hạ Tân Nam khom người lại gần, kéo chăn ra để lộ 2 con mắt: "Em xấu hổ à?"

"Đâu ra." Giang Nguyên Dã không chịu thừa nhận, chỉ là cảnh "nóng" thôi mà, tuy chưa từng diễn nhưng họ làm thật rồi... À không, bước cuối cùng thì vẫn chưa.

Nhưng quay phim thôi, không làm thật đâu.

Hạ Tân Nam nhìn cậu không chớp mắt, Giang Nguyên Dã sởn gai ốc: "Cái giề?"

"Xấu hổ thì cứ nhận đi." Hạ Tân Nam nói: "Anh sẽ đề nghị đạo diễn không cho quá nhiều người tập trung ở phim trường."

Giang Nguyên Dã được đà: "Thế anh đề xuất bỏ cảnh nóng luôn được không?"

Ánh mắt Hạ Tân Nam khẽ thay đổi, lập tức từ chối: "Không được."

Vậy anh nói làm đếch gì!

Hạ Tân Nam ghé sát.

"... Anh lại định làm trò gì đó?"

"Giúp em thực hành trước."

"Cút! Em không làm!"

"Vậy cảnh hôn mở đầu." Hạ Tân Nam nói: "Thử trước đi."

Giang Nguyên Dã lập tức xẹp lép, thử thì thử!

Hạ Tân Nam mỉm cười, môi dán môi.

Hôm sau bắt đầu quay vào đêm muộn.

Lần thứ 3 chạm mặt, Ứng Hứa nhặt được vòng cổ Phương Văn Sâm làm rơi, sau đó mời anh đồng hành cùng mình. Phương Văn Sâm đồng ý, bắt đầu hành trình vô định.

Đêm khuya, hai người dừng xe ở nơi hoang vu chụp trời sao. Chụp xong, Phương Văn Sâm dựa vào thành xe hút thuốc, Ứng Hứa xuống xe, nhìn thẳng người kia giữa làn khói lững lờ rồi bước đến lấy điếu thuốc trên tay anh, nghiêng đầu chủ động hôn đối phương.

Nửa đầu đã quay vào 2 ngày trước, và cảnh mở đầu hôm nay là một nụ hôn.

Trước khi bấm máy, Giang Nguyên Dã rất bồn chồn, Nguỵ Khải Bình nhắc cậu phải thả lỏng, phải xuôi theo dòng chảy.

"Hãy đi theo tiết tấu của Tân Nam, để cậu ta dẫn dắt cậu."

Giang Nguyên Dã hỏi: "Không phải là tôi chủ động ạ?"

Đạo diễn nói: "Cứ nhìn vào mắt Tân Nam, để cậu ta giúp cậu hoà nhập."

Giang Nguyên Dã đã nhìn vào mắt Hạ Tân Nam cả tỉ lần, tất cả đều không giống như khi anh nhập vai, lạnh lùng lại đa tình.

Kỹ năng diễn xuất của Hạ Tân Nam thật sự rất tuyệt vời, mỗi ánh mắt đều thể hiện được bao cảm xúc. Giang Nguyên Dã dần dà bị mê hoặc, khi chạm môi vô thức chậm rãi, cẩn thận hơn.

Hôn nhau trước máy quay là trải nghiệm rất mới mẻ, đầu óc Giang Nguyên Dã trống rỗng, quên cả khả năng tự hỏi, cũng quên mất tiếp theo phải diễn thế nào, cậu chẳng nghe lọt tiếng động nào, hoàn toàn dựa vào bản năng mà cắn môi dưới của Hạ Tân Nam, thân mật m.ơn tr.ớn đối phương.

Đạo diễn đã hô "Cắt!" từ 8 đời, Giang Nguyên Dã vẫn như điếc như đui, mãi đến khi Hạ Tân Nam rút đi, dù hơi thở vẫn còn chưa ổn định, cậu vẫn dính chặt vào người kia thật lâu vẫn bất động.

Hạ Tân Nam giơ tay vỗ lưng đối phương, nghiêng đầu thì thầm bên tai: "Ổn đấy."

Nguỵ Khải Bình ngồi trước monitor xem lại cảnh quay, trạng thái của Giang Nguyên Dã đúng là rất ổn định, tuy có vẻ hơi chậm nhịp, nhưng cảm xúc chân thật lại được thể hiện xuất sắc.

Nhưng nãy mới là quay thử thôi, cảnh này còn chưa hoàn thành, tiếp theo Phương Văn Sâm sẽ đảo khách thành chủ, xoay người ấn Ứng Hứa lên cửa xe, hôn đối phương cuồng nhiệt hơn.

Một cảnh hôn mà quay khoảng 3 tiếng, Nguỵ Khải Bình quá khắt khe, mỗi góc quay đều muốn đạt đến sự hoàn mỹ, mãi tận khi môi Giang Nguyên Dã tê rần, đầu lưỡi như bị lột da mới được duyệt.

Nguỵ Khải Bình nói phải rèn sắt khi còn nóng, muốn quay nối tiếp cảnh trên xe.

Nghỉ ngơi 10 phút, Giang Nguyên Dã mệt đến ngồi xổm bên cạnh xe, mặt đần thối.

Trên đỉnh đầu vang tiếng chụp hình, cậu ngẩng lên, ống kính trong tay Hạ Tân Nam nhắm thẳng vào cậu, chụp liên tục dáng vẻ ngốc nghếch.

Giang Nguyên Dã chẳng buồn mắng, ngồi phệt xuống nền cát.

Hạ Tân Nam vươn tay xoa đầu cậu: "Thả lỏng nào."

Giọng của đồ choá dịu dàng quá chừng, Giang Nguyên Dã khó lòng cưỡng lại, lí rí: "Em đang rất thư giãn luôn."

Hạ Tân Nam cười cười, ngồi xuống bên cạnh: "Đạo diễn mới trầm trồ, không ngờ chúng mình lại thật sự chủ động hôn lưỡi."

"???" Giang Nguyên Dã hơi sững sờ: "Kịch bản viết hôn lưỡi mà?"

Hạ Tân Nam giải thích: "Hôn lưỡi có thể diễn dựa vào chuyển động miệng và góc quay, không cần thiết phải vươn lưỡi."

Giang Nguyên Dã bực bội: "Sao anh không nhắc em hả?"

Hạ Tân Nam nhún vai: "Thấy phiền quá nên lười, dù gì vẫn giống nhau mà."

Giang Nguyên Dã hậm hực: "Rồi đến lúc công chiếu, anh đoán xem liệu người ta liếc một cái liền biết chúng mình hôn thật không?"

Hạ Tân Nam dửng dưng: "Chắc là có."

"..."

Thôi, Giang Nguyên Dã tự an ủi, mình cũng xả thân vì tình rồi mà, đâu cần chấp mấy cái này.

Tiếp theo là cảnh xe chấn, Nguỵ Khải Bình chấp nhận đề nghị của Hạ Tân Nam, ngoài nhân viên quay hình thì không cho bất kỳ ai lởn vởn ở phim trường.

Cảnh này là Phương Văn Sâm chủ động, nhưng Ứng Hứa lại vô cùng hợp tác.

Vì vấn đề tâm lý, Phương Văn Sâm không đặt lòng tin quá nhiều vào Ứng Hứa, kịch bản ban đầu là anh dùng thắt lưng trói tay y, giờ sửa thành dùng khăn lụa đen bịt mắt đối phương.

Nguyên nhân sâu xa khác là Nguỵ Khải Bình sợ ánh mắt của Giang Nguyên Dã không thể hiện được đúng cảm xúc, nên đổi sang hình thức đơn giản hơn.

Giang Nguyên Dã khẽ thở phào, không lộ mắt đã giúp giảm bớt ít nhiều áp lực cho cậu.

Đương nhiên, chỉ có mình cậu cho là thế.

Sau khi lên xe, Phương Văn Sâm bế Ứng Hứa ngồi lên người mình, tay thoăn thoắt cột khăn lụa che mắt, càng thêm thành kính hôn y, Ứng Hứa không từ chối.

Nhưng thực tế lại chẳng dễ như Giang Nguyên Dã tưởng tượng.

Chỉ riêng màn dạo đầu đã ngốn rất nhiều thời gian, thị giác tạm thời bị mất đi khiến những giác quan khác thêm nhạy cảm, mỗi động tác nhỏ của Hạ Tân Nam đều làm cậu sinh ra những phản ứng khác nhau, nhưng trước ống kính lại không thể xuôi theo cảm xúc được.

Mồ hôi vã ra như tắm, dính dớp, đan xen từng hơi thở nóng bỏng, rõ ràng chỉ là cởi cúc áo sơmi mà Giang Nguyên Dã lại cảm thấy mình bị lộ.t s.ạch.

Thứ đạo diễn muốn chính là cảm giác này, nửa hài lòng nửa không, vấn đề là Giang Nguyên Dã quá cứng ngắc, ngây ngô, không đủ chân thật trên màn ảnh.

Đôi môi Hạ Tân Nam trượt từ cằm xuống cổ, liên tục đi xuống, khi bị chạm vào 2 chỗ nhạy cảm nhất, giọng Giang Nguyên Dã đột nhiên cao vút, hơi vượt tầm kiểm soát.

Sau đó bị đạo diễn tạm dừng đúng như dự đoán: "Tiểu Giang, cậu căng thẳng quá đó, thư giãn nào."

Hạ Tân Nam xen vào: "Hôm nay dừng ở đây đi, để mai quay tiếp."

Nguỵ Khải Bình cân nhắc một lúc mới nó: "Được, vậy để mai tiếp tục."

Giang Nguyên Dã kéo chiếc khăn lụa cột trên mắt xuống, cậu vẫn còn ngồi trên đùi Hạ Tân Nam, mệt đến độ mọi phản ứng đều chậm hẳn.

Sau khi ống kính chuyển góc, Giang Nguyên Dã nuốt nước bọt hỏi: "Sao phải đợi đến đêm mai?"

"Cứ cố đấm ăn xôi thì đạo diễn cũng không hài lòng." Hạ Tân Nam nó: "Em vẫn muốn tiếp tục sao? Phải điều chỉnh lại trạng thái đã."

Giang Nguyên Dã buồn bực: "Điều chỉnh kiểu gì được?"

Hạ Tân Nam hỏi: "Em biết đạo diễn không hài lòng ở điểm nào không?"

Giang Nguyên Dã: "... Vì em quá căng thẳng."

"Không chỉ có vậy."

"Còn ở đâu nữa?"

Hạ Tân Nam nhìn ra ngoài xe, đạo diễn đang trao đổi với tổ ánh sáng, tổ quay hình đang thu dọn máy móc, ai nấy dều bận rộn, chẳng có hơi sức để ý bên này, anh thấp giọng, ghé sát vào tai Giang Nguyên Dã: "Vấn đề của em à? Cảm xúc khi lên đỉnh không đủ chân thật."

Giang Nguyên Dã bóp mạnh vai đối phương: "Anh nói linh tinh gì thế?"

Hạ Tân Nam bật cười, ngả người ra đằng sau: "Anh nó thật mà em đâu có tin."

"..." Lại giở trò tà đạo gì đấy.

Giang Nguyên Dã đẩy người ra, chỉnh lại quần áo, leo xuống khỏi người anh rồi ra khỏi xe.

Giờ sắp 2 giờ sáng rồi, về xe bảo mẫu là Giang Nguyên Dã ngoẹo đầu ngủ luôn, không muốn để ý tên lưu manh bước lên xe ngay sau mình.

Từ điểm quay về nơi ở phải đi hơn nửa tiếng, có thể chợp mắt một lúc.

Kết quả lại không ngủ nổi

Lòng Giang Nguyên Dã nhộn nhạo, lấy điện thoại mở Weibo, như bị ma làm mà nhập "biểu cảm khi lên đỉnh" vào thanh tìm kiếm.

Kết quả xổ ra hầu hết là ảnh chụp màn hình của các nam minh tinh hoặc idol nam, mình cậu chiếm đóng một nửa, đa số là khoảnh khắc biểu diễn trên sân khấu.

Giang Nguyên Dã lướt từng ảnh một, càng xem càng cau mày.

Đây là chân thật ấy hả? Có mà giả trân muốn chết!

We Chat có tin nhắn mới, là của Hạ Tân Nam đang ngồi ngay cạnh, anh gửi một bài đăng của fan trên Weibo.

【Thật sự rất muốn xem hai người c.hị.ch sụp giường! Hạ Tân Nam làm top a a a a!!! Hạ Tân Nam đến đi!! C.hịc.h ẻm đến ướt người đi!! [Rắn(*)] ẻm!!!】

(*)Ý là rn mnh v chuyy á, ý như nào mi người hiu he h h...

Bên dưới là ảnh chụp màn hình sân khấu kết hợp của họ...

Cậu dựa vào ngực Hạ Tân Nam, nheo mắt, ngửa đầu thở d.ốc, fan này còn cố chỉnh tốc độc chậm hơn, thật sự rất giống đang làm chuyện đó.

Giang Nguyên Dã câm lặng.

Sao giờ mấy cô gái trẻ lại táo bạo đến vậy hả?

Giang Nguyên Dã: "Ý anh là như nào?"

Hạ Tân Nam: "Biểu cảm lúc em nhập tâm khi nhảy múa đúng là rất giống ý kiến này."

Giang Nguyên Dã: "Đừng có bêu xấu em."

Hạ Tân Nam: "Nhưng thực tế thì anh chưa được trải nghiệm, không biết khen thế nào."

Cút!

Nửa phút sau, Hạ Tân Nam lại nhắn: "Em muốn thử không?"

Giang Nguyên Dã: "Thử gì cơ?"

Hạ Tân Nam: "? Lên đỉ.nh."

Bình Luận (0)
Comment