Trước khi trời tối, Giang Nguyên Dã đang thay quần áo trong phòng, Hạ Tân Nam đến cửa.
"Em xong chưa?"
Giang Nguyên Dã đứng trước gương cài cúc áo sơmi, không thèm để ý.
Hạ Tân Nam đi tới, đứng sau lưng cậu ngắm nghía, tay vòng đến trước người đối phương, giúp cậu cài cúc áo trên cùng.
Giang Nguyên Dã lại tiện tay cởi ra, nóng như này cài cao thế làm gì, nóng điên lên được.
"Muốn bàn với em chuyện này." Hạ Tân Nam mở miệng.
Giang Nguyên Dã biếng nhác: "Nói đi."
Hạ Tân Nam nói: "Ý của đạo diễn Nguỵ là chúng mình ngủ với nhau thì sẽ vun đắp tình cảm dễ hơn, cũng nhanh nhập vai hơn."
Giang Nguyên Dã liếc sang: "Là ý của đạo diễn Nguỵ thật à?"
"Anh ta ở tầng dưới, em không tin thì cứ đi hỏi." Hạ Tân Nam mặt không đổi sắc.
Ai mà biết có phải anh đề nghị với người ta không chứ, Giang Nguyên Dã ngẫm rồi lại thôi, ngủ với nhau thì ngủ với nhau đi.
"Nhưng mà là chung phòng hay chung giường?"
"Ừm, dù gì thì cũng từng ngủ chung rồi mà."
"..."
Ok, nào thì làm cặp đôi đoàn phim đi, lấy mỹ danh là hoà mình vào nhân vật.
Mấy nay cả đoàn đều đến di tích cổ quay hình tới tận 8-9 giờ mới xong việc, về rồi tiếp tục đọc kịch bản, điều chỉnh trạng thái, thật sự là Giang Nguyên Dã vẫn chưa hoàn toàn nhập vai.
Cậu nhận lời "yêu" Hạ Tân Nam, luôn tự nhủ bản thân mình là Ứng Hứa, Ứng Hứa chính là mình, nhưng không biết nên yêu đương kiểu gì nữa.
Hạ Tân Nam biết hay không cậu chẳng rõ, bởi cách cả hai bên nhau cũng chẳng thay đổi nhiều so với lúc trước.
Giang Nguyên Dã xoay người, đôi tay vòng lấy cổ Hạ Tân Nam, đôi mắt dính chặt trên môi anh.
Hạ Tân Nam cụp mắt nhìn cậu, không lộ cảm xúc.
Khi hô hấp sát gần nhau, Giang Nguyên Dã lí nhí: "Chúng mình đang yêu nhau mà? 3 ngày nay anh không hôn em rồi."
Câu trả lời của Hạ Tân Nam là tiếng cười khẽ, vươn tay ôm cậu, dùng một tay kéo người lại, bế lên chiếc tủ cao bên cạnh.
Lưng Giang Nguyên Dã dựa vào tường, tự dưng nôn nao, nhất là khi chạm phải đôi mắt cười ngập tràn của Hạ Tân Nam.
Hạ Tân Nam hỏi: "Muốn anh hôn thế nào?"
Giang Nguyên Dã: "Em sao mà biết được, anh muốn làm thế nào thì làm."
Hạ Tân Nam lướt nhìn từ đôi mắt đang cụp đến đôi môi của đối phương, dừng một chốc rồi hôn lên.
Giang Nguyên Dã lập tức mở miệng đón nhận, môi lưỡi giao nhau, trao đổi hơi thở nóng bỏng.
Thật hiếm khi Hạ Tân Nam hôn dịu dàng, lưu luyến như này, chiếc lưỡi mềm nhẹ nhàng li.ếm m.út, Giang Nguyên Dã nhẹ giọng r.ên rỉ, m.ơn tr.ớn tê dại từ đầu lưỡi lan đến con tim.
Cảm thấy hô hấp bất ổn của Giang Nguyên Dã, Hạ Tân Nam dừng lại, liế.m láp bờ môi để cậu hít thở, đợi đối phương ổn định lại tiếp tục.
Rốt cuộc nụ hôn này dây dưa bao lâu nhỉ, hẳn phải hơn 10 phút, cũng có thể là nửa tiếng. Đến cuối cùng, Giang Nguyên Dã chỉ cảm thấy miệng tê rần, lưỡi mất cảm giác mà Hạ Tân Nam còn chưa chịu ngừng.
Thứ khiến họ dừng lại là tiếng Đinh Minh đập cửa.
"Anh ơi! Sắp xuất phát rồi, anh xong chưa ạ?"
Hạ Tân Nam cuối cùng cũng dừng lại, hô hấp giao nhau vẫn rất nặng nề, trán tựa trán, thật lâu không nhúc nhích.
Cuối cùng Hạ Tân Nam vươn tay, chậm rãi bế người đang ngồi trên nóc tủ xuống, vỗ lưng cậu: "Mình đi thôi."
Giang Nguyên Dã chưa thoả mãn cho lắm, li.ếm cắn môi dưới, Hạ Tân Nam đã đi đến cạnh cửa, mở ra.
Ca tối quay tại một ngôi đền gần đó, là cảnh Ứng Hứa và Phương Văn Sâm gặp lại.
Hôm qua cả đoàn đã đến đây quay phần trước, Ứng Hứa đi vào đền, lại lọt vào ống kính của Phương Văn Sâm đang đứng trên tầng 2.
Hôm nay quay tiếp cảnh họ chạm mặt.
Sau khi vào đền, Ứng Hứa bỏ balo xuống khỏi lưng, lấy ra chiếc khăn lụa đen bịt mắt mình.
Y là nhà điều chế nước hoa, khám phá thế giới bằng thính giác, dù trước mắt tối om nhưng vẫn điềm tĩnh, tay đút túi, lang thang trong ngôi đền trống trải dựa theo mùi hương phảng phất trong không khí. Y đã quen và cực kỳ hưởng thụ những khoảnh khắc thế này.
Y bước từng bước lên các bậc thang, Phương Văn Sâm đứng bên lan can, ở nơi ngược sáng lặng im quan sát đối phương đang ngày càng gần mình.
Trong ngôi đền bỏ hoang chỉ có Phương Văn Sâm lắng nghe tiếng bước chân của Ứng Hứa, những cảm xúc lạ lẫm chậm chạp nảy mầm.
Mãi đến khi Ứng Hứa dừng trước người Phương Văn Sâm, nhón chân hơi nghiêng mình về phía anh, chóp mũi lướt từ má đến gáy, ngửi được hơi thở độc bản thuộc về riêng đối phương, thì thầm tên vị thần trẻ ấy.
Khăn lụa đen trên mắt trôi xuống, đồng tử của Ứng Hứa co lại, chạm phải đôi mắt lạnh tựa biển sâu kia.
Đạo diễn hô: "Cut!", nhắc Giang Nguyên Dã thả lỏng, đừng chộn rộn quá.
Giang Nguyên Dã gật đầu, Hạ Tân Nam cúi xuống nhặt khăn lụa dưới đất đưa cho cậu. Giang Nguyên Dã làu bàu: "Đeo khăn khó nhìn đường ghê, thế mà lúc anh làm bạn nhảy của em còn thể hiện rất tốt chứ! Em phải ngả mũ bái phục anh luôn!"
Hạ Tân Nam nói: "Cảm nhận mùi hương là được."
"Đừng xạo nha!" Giang Nguyên Dã không tin: "Anh có kiếm cơm bằng mũi đâu."
Hạ Tân Nam ghé đến, cũng hít hà bên gáy cậu, sau đó dán bên tai thầm thì: "Theo cách nói của fans, là mùi phermone của Omega, ngọt lắm."
??
Rốt cuộc là anh đọc bao nhiêu fanfic H rồi hả?
Hạ Tân Nam lùi lại, giải thích: "Ban đầu kịch bản không có đoạn này, nhưng biên kịch xem sân khấu kết hợp của chúng mình xong liền tức cảnh sinh tình bổ sung. Đạo diễn Nguỵ thấy cũng ổn, cảm giác rất là định mệnh."
Giang Nguyên Dã lại chẳng thấy ổn tí nào, chỉ hời cho đồ choá này thôi!
Cậu cười như không cười: "Sao em lại là Omega chứ?"
Hạ Tân Nam hỏi: "Không thì sao?"
Chưa đợi Giang Nguyên Dã đáp, anh liền nói: "Em muốn làm Alpha cũng được."
Giang Nguyên Dã lập tức hiểu hàm nghĩa, kể cả mình có nằng nặc đòi làm Alpha thì nằm dưới vẫn là nằm dưới, giãy kiểu gì cũng không được.
Ờ thì Giang Nguyên Dã cũng chẳng ngại, tuy từng (tự nhận) là trai thẳng, nhưng rất muốn lên giường với Hạ Tân Nam, nằm yên thì nằm yên, nhưng không muốn cho tên choá sung sướng đó.
"Cút cút! Ai thèm chơi ABO anh chứ? Đồ mặt dày!"
Sau khi chọc ghẹo nhau xong, đúng là Giang Nguyên Dã đã thả lỏng hơn, trạng thái quay lần 2 cải thiện rõ rệt, cảnh này vẫn chưa xong, hôm sau sẽ tiếp tục.
Màn đêm buông xuống mới về đến chỗ ở, Giang Nguyên Dã cơm nước no say, lên phòng trước, lúc cầm quần áo chuẩn bị đi tắm thì Hạ Tân Nam gõ cửa: "Sang phòng anh đi."
"Em tắm trước..."
"Sang chỗ anh, tắm với nhau."
Khi bị Hạ Tân Nam giật mạnh vào phòng tắm, Giang Nguyên Dã vẫn còn ngây ngốc.
Hạ Tân Nam đóng cửa, quay đầu nhìn cậu: "Cần anh cởi quần áo hộ không?"
Anh ghé đến, Giang Nguyên Dã lùi xuống theo phản xạ, dựa lưng vào cửa phòng tắm: "Anh đừng giở trò đồi bại nha..."
"Anh là bạn trai của em mà?" Hạ Tân Nam điềm đạm hỏi.
Giang Nguyên Dã nghẹn họng, lâu sau mới đáp: "Là Phương Văn Sâm, bạn trai của Ứng Hứa."
Hạ Tân Nam gật đầu: "Ừm, anh là Phương Văn Sâm, em là Ứng Hứa."
"..." Giang Nguyên Dã nói: "Em sẽ không hẹn hò."
"Anh cũng thế." Hạ Tân Nam nói: "Cứ chầm chậm thôi."
Giang Nguyên Dã tin cái chầm chậm của anh, nhưng nhanh chóng nhận ra mình bị lừa.
Bị ấn lên tường ốp gạch lạnh lẽo, đôi chân khép chặt, tên đàn ông đằng sau hung hăng đè nặng, ý đồ rõ như mặt trời ban trưa.
"Mẹ nhà anh..."
"Hoặc là em li.ếm cho anh?" Giọng Hạ Tân Nam khàn đặc: "Tự em chọn đi."
Giang Nguyên Dã thật lòng không muốn chọn, chỉ có thể bị động đón nhận.
Thứ nóng bỏng chen giữa hai chân, ma sát lộ liễu không có chỗ trốn, giọng cậu run rẩy: "Anh... đồ khốn..."
Hạ Tân Nam cắn tai đối phương, trầm giọng: "Kẹp chặt vào."
Giang Nguyên Dã rất muốn chửi ầm lên, nhưng không nói được nên lời. Hạ Tân Nam cực kỳ mạnh bạo, ra sức chà đạp, dù hình thức có khác thì cũng chẳng kém "hàng thật".
Cảm giác da thịt va chạm vô cùng kí.ch thí.ch, Giang Nguyên Dã không kìm nổi, rên tỉ thành tiếng, lại bị Hạ Tân Nam nắm cằm xoay mặt lại, dùng môi lấp kín.
Một tay khác vòng đến trước người Giang Nguyên Dã, hô hấp của cậu lập tức căng thẳng, những âm thanh dồn nén và nước bọt bị Hạ Tân Nam nuốt sạch.
1 tiếng sau, Giang Nguyên Dã lết lên giường đọc kịch bản, liếc sang Hạ Tân Nam vừa bước ra từ phòng tắm, xoay đầu không thèm để ý đối phương nữa.
Hạ Tân Nam ngồi xuống, dựa vào đầu giường nhìn cậu, đầu ngón tay vươn đến, luồn vào những sợi tóc còn đang ẩm ướt.
Giang Nguyên Dã bắt lấy móng vuốt kia, cắn mạnh một cái.
Hạ Tân Nam mặc kệ, tay còn lại thong dong châm thuốc, hít mây nhả khói, chăm chú nhìn đôi mắt đỏ ửng của Giang Nguyên Dã.
Giang Nguyên Dã hất tay anh đi: "Chân em đau lắm đây này, sau đừng làm thế nữa!"
Hạ Tân Nam nói: "Vậy đổi chỗ khác."
Vừa nói, tay anh vừa trượt xuống, vỗ lên mông Giang Nguyên Dã, ý tứ ám chỉ rất rõ ràng.
Sắc hồng lan từ khoé mắt xuống gò má của Giang Nguyên Dã, giật lấy thuốc lá từ tay Hạ Tân Nam, rít một hơi sâu rồi dụi vào gạt tàn. Không biết cậu nghĩ gì mà bò dậy, ngồi lên đùi Hạ Tân Nam, nắm cổ áo thun của đối phương: "Anh khai thật đi, dụ em tham gia dự án này chính là vì lý do này hả?"
Hạ Tân Nam ngửa người về phía sau: "Em còn sung vậy? Thêm lần nữa không?"
Giang Nguyên Dã lạnh lùng: "Ai thèm chứ, anh nghiêm túc dùm đi."
"Anh dụ em á?" Hạ Tân Nam thản nhiên: "Anh cho em tự quyết định mà?"
Giang Nguyên Dã: "Em tin chắc?"
Hạ Tân Nam vỗ eo cậu: "Phim điện ảnh là một hình thức nghệ thuật, em nghĩ lung tung gì nữa."
Giang Nguyên Dã siết chặt bàn tay rồi buông ra, nửa tin nửa ngờ.
Tên choá này diễn giỏi lắm mà.
Cậu chậm chạp leo xuống khỏi người Hạ Tân Nam, nằm ngửa trên giường, xoay mặt nhìn chằm chằm người kia.
Hạ Tân Nam nhìn lại: "Nhìn anh làm gì?"
Tự dưng Giang Nguyên Dã cảm thấy buồn bực, lí rí hỏi: "... Nếu em không đồng ý, anh sẽ bắt cặp với người khác, chỉ cần người đó nhận lời thì hai người cũng sẽ hẹn hò à?"
Hạ Tân Nam khựng lại.
Giang Nguyên Dã bị anh nhìn chòng chọc, lòng càng khó chịu: "Anh không có lời nào để nói à?"
"Không có nếu." Hạ Tân Nam ném mấy từ này xong, xoay người đè x.uống: "Anh thấy em còn sung sức lắm, thêm lần nữa nào."
Giang Nguyên Dã không thể phản kháng, chỉ có thể khuất phục.
Cuối cùng đùi non của cậu bị ma sát đến trầy da, tên khốn kiếp mới chịu buông tha.
Giang Nguyên Dã từ dữ dằn đến rấm rức khóc lóc, kết lại bằng ư ử.
Sau hiệp 2, Hạ Tân Nam đi tắm, Giang Nguyên Dã nhất quyết không chịu tắm chung, cậu nằm sải lai trên giường, chẳng còn hơi sức cựa quậy.
Hạ Tân Nam nhắc: "Đừng ngủ như vậy, lát nữa anh sẽ gọi Tiểu Tề sang đổi ga trải giường."
"... Mặt anh dày ghê!"
Hạ Tân Nam không hề ngượng: "Trợ lý làm những việc này là bình thường."
Giang Nguyên Dã yếu ớt vẫy tay, bảo anh đi tắm đi, đừng quan tâm mình nữa.
Hạ Tân Nam không quan tâm thật, nhưng lúc đứng lên, anh đột nhiên khom người, ngón tay dính dớp ve vuốt gáy cậu, thầm thì: "Giờ em còn thơm hơn bình thường, thơm lắm."
Cái tên bi.ến th.ái này!
Hạ Tân Nam vào phòng tắm, Giang Nguyên Dã cầm gối ném về phía cửa.
Cậu mở điện thoại, đăng nhập vào acc clone Weibo, đăng liền mấy trạng thái mắng Hạ Tân Nam cho bõ tức.
Giang Nguyên Dã tiện tay F5 Weibo, fan art thân mật giữa hai người đột nhiên đập vào mắt...
【Phermone Omega của bé Nguyên nhà mình thơm quá đi, anh bạn thân kiềm chế sao nổi [cười xấu xa].】
Giang Nguyên Dã không đồng ý, bế trạng thái này về acc clone.
"Có cục cức! Đồ choá mới là Omega! Còn có kỳ mẫn cảm cố định cơ! [khinh bỉ]"
———
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nguyên Dã: Kỳ mẫn cảm này không phải kỳ mẫn cảm kia!