Cảnh của ngày hôm sau là một đoạn cao trào, đánh dấu bước chuyển biến toàn bộ phim.
Phương Văn Sâm gieo mình xuống biển, Ứng Hứa nhảy theo, hai người trao nhau nụ hôn trong làn nước.
Để theo đuổi sự chân thật, đạo diễn quyết định quay ở bể bơi.
Giang Nguyên Dã hơi bồn chồn, cậu chỉ biết bơi cơ bản thôi, cảnh hôn dưới nước như một bài toán khó giải.
May thay, mở đầu buổi sáng là cảnh nhảy từ vách đá xuống biển, trừ góc máy cận, những góc khác có thể dùng thế thân nên chưa quá phức tạp.
Nhưng nó yêu cầu rất cao về mặt cảm xúc, Phương Văn Sâm đứng trước mặt Ứng Hứa, tay dang sang hai bên, chầm chậm lùi lại rồi thả mình xuống. Ứng Hứa phải thể hiện được sự hoảng loạn và tức giận đan xen.
Ứng Hứa đứng bên bờ biển gọi tên Phương Văn Sâm, một cảnh phải lặp đi lặp lại, mãi đến khi giọng Giang Nguyên Dã bắt đầu khàn đi thì mới được châm chước cho qua.
Về xe bảo mẫu, cậu tu nước ừng ực, tim vẫn đập mạnh.
Hạ Tân Nam đứng bên ngoài bàn luận với đạo diễn, mấy phút sau mới lên.
Thấy Giang Nguyên Dã không nói năng gì, Hạ Tân Nam đưa tay cọ đôi mắt ửng đỏ của đối phương, khích lệ: "Em làm tốt lắm."
"Không cần anh nói." Giang Nguyên Dã lẩm bẩm, ổn không tự cậu cũng cảm nhận được, sau khi đi vào trạng thái thì cậu càng như cộng hưởng với nhân vật, những cảm xúc ấy không chỉ là diễn.
Hạ Tân Nam hỏi: "Mắt em đỏ quá? Khó chịu lắm không?"
"Không đỏ đến mức này thì đạo diễn Nguỵ có hài lòng không?" Giang Nguyên Dã vặn nắp chai nước, nhẹ thở ra: "Nếu không hôm nay chẳng xong được đâu."
Hạ Tân Nam gật đầu: "Đạo diễn rất hài lòng, cũng mới khen em diễn tốt."
Giang Nguyên Dã hỏi: "Mấy anh trao đổi cả nửa ngày chỉ để nói cái này thôi à?"
"Không chỉ có vậy, hiện tại có người đưa tin chúng ta quay phim ở đây, đạo diễn nhắc phải cẩn thận, đừng lên Weibo nói lung tung."
"... Em nói lung tung lúc nào chứ!" Rồi rồi, là cậu hay mồm nhanh hơn não bóp cò.
Nhưng chỗ này có hoang vu neo người đâu, đâu đâu cũng có du khách người Trung, có thể bị bắt gặp bất kỳ lúc nào.
Cả hai đã quay mấy tháng rồi, dù đoàn phim toàn dùng proxy(*) đăng Weibo, ảnh ọt cũng cố gắng không dính ngoại cảnh, nhưng sao có thể thoát khỏi những cặp mắt tinh hơn cú vọ, muốn bảo mật, không lộ tí thông tin nào thật sự bất khả thi.
(*)Proxy là một dịch vụ trung gian cho phép máy tính kết nối với internet thông qua địa chỉ IP của proxy, thay vì địa chỉ IP của máy tính. Cách sử dụng proxy hiệu quả bao gồm ẩn danh trên internet, truy cập các trang web bị chặn hoặc hạn chế truy cập từ một khu vực địa lý nhất định và tăng tốc độ truy cập. Nôm na giống fake VPN như bên mình á, để ẩn IP của máy đi.
Giang Nguyên Dã mở điện thoại lướt lướt, quả thật có blogger đăng tin, nhưng không liên quan đến việc cậu với Hạ Tân Nam hợp tác quay phim, mà bịa đặt hai người có mối quan hệ không đứng đắn.
Câu đùa giao dịch tiền sắc lại có tên đần tin là thật, phao tin Giang Nguyên Dã mới là người ra "sắc", bịa tới bịa lui cứ như chui gầm giường quay líp vậy.
Đương nhiên, người bị nhắm vào chính là Giang Nguyên Dã, để giành được cái danh đại sứ của Tempus, đoàn đội của mấy ngôi sao khác sẽ dùng đủ thủ đoạn để hạ bệ cậu.
Hạ Tân Nam hỏi: "Muốn anh thanh minh giúp không?"
"Thanh minh cái gì? Là đôi ta thật sự chẳng có gì ấy hả? Kệ đi, toàn blogger phao tin vịt thôi!"
Căn bản là chẳng biết giải thích thế nào, nếu bảo cả hai là bạn tốt thì đúng là giấu đầu hở đuôi, công khai thì vẫn sẽ có người xấu tính nghi ngờ mối quan hệ này thôi.
Giang Nguyên Dã chẳng thèm xem nữa, khoá màn hình điện thoại.
Hạ Tân Nam hơi nhướn mày quan sát cậu.
Giang Nguyên Dã bĩu môi: "Dù gì đối phương cũng là anh, nên cứ kệ cho người ta nói đi."
Hạ Tân Nam khựng lại: "Đối phương là anh thì được à?"
"Ờ ờ, béo mỗi anh thôi!" Cậu không để bụng, người ta đồn Hạ Tân Nam mê nhan sắc của cậu, thế là khen chứ còn gì nữa!
Buổi chiều sẽ quay cảnh hôn dưới nước.
Thợ lặn chuyên nghiệp xuống nước trước để hướng dẫn, sau khi chuẩn bị kỹ càng mới bấm máy.
Phân cảnh này Ứng Hứa sẽ nhảy xuống biển, bơi đến chỗ của Phương Văn Sâm đã buông tay cuộc đời, dùng toàn bộ sức lực níu kéo đối phương, hô hấp nhân tạo dưới nước cho anh. Phương Văn Sâm từ không thèm phản ứng đến đáp lại nụ hôn.
Quá trình thật sự rất gian nan, Giang Nguyên Dã đã sặc nước mấy lần, và rồi bị sặc một ngụm nước lớn ở cái hôn cuối cùng, đạo diễn chưa hô cắt mà Hạ Tân Nam không quan tâm, nhíu mày ôm đối phương ngoi lên khỏi mặt nước.
Được bế lên bờ, Giang Nguyên Dã quỳ rạp dưới đất ho sặc sụa, lục phủ ngũ tạng như sắp trào ra theo.
Nguỵ Khải Bình lại mừng rỡ bất thường, bảo muốn lấy cảnh Hạ Tân Nam ôm cậu trồi lên: "Đây là lần đầu tiên Phương Văn Sâm thể hiện cảm xúc dao động lớn trước mặt Ứng Hứa, tốt lắm tốt lắm!"
Giang Nguyên Dã khuỵu xuống, tai lùng bùng không nghe được, mặt trời trên đỉnh đầu chói chang khiến cậu ngất ngây.
Hạ Tân Nam khom người, đôi mắt ngập sự lo lắng: "Em ổn không?"
Giang Nguyên Dã nhìn anh, khoé miệng mệt mỏi cố gắng nặn ra nụ cười.
Lông mày Hạ Tân Nam nhíu chặt, hơi tức tối: "Sau không quay nữa."
"Thầy Hạ..." Giang Nguyên Dã lí nhí: "Anh lừa em đóng phim."
Hạ Tân Nam hạ giọng: "Ừ anh sai."
Nguỵ Khải Bình tính quay thêm một cảnh dưới nước, vừa mở miệng đã bị Hạ Tân Nam chặn họng: "Không quay, muốn thì tự tìm cách, dùng hiệu ứng hay làm như nào thì tuỳ, chúng tôi sẽ không xuống nước nữa."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết." Mặt Hạ Tân Nam cực kỳ nghiêm nghị, nhất quyết không nhượng bộ: "Các anh đã quả quyết là rất an toàn, nhưng em ấy bị sặc nước cũng không dừng. Tôi nói rồi, không quay nữa."
Về đến khách sạn là nửa đêm.
Giang Nguyên Dã cầm quần áo đi tắm, trước khi vào phòng tắm cậu tự dưng dừng chân, quay đầu hỏi người mặt mũi từ nãy đến giờ vẫn còn cộc cằn: "Anh muốn tắm chung không?"
Hạ Tân Nam tiến lên, ấn mạnh bả vai cậu.
Giang Nguyên Dã là người mời gọi và giờ phải gánh chịu hậu quả, bị ép vào tường gạch. Cảm nhận được thứ nóng bỏng của Hạ Tân Nam m.ơn tr.ớn, Giang Nguyên Dã thở nhẹ ra, vươn tay ôm lại người yêu.
Hạ Tân Nam dữ dội hơn bình thường, Giang Nguyên Dã hoàn toàn trải nghiệm nó, không thể đỡ nổi, cuối cùng chỉ biết xin tha, từng từ thốt ra đều run rẩy.
"Ngoan nào, sắp ổn rồi." Hô hấp của Hạ Tân Nam gấp gáp, dỗ dành cậu.
Giang Nguyên Dã nhắm mắt gật đầu, ôm Hạ Tân Nam càng chặt.
1 tiếng sau thì tắm xong, Giang Nguyên Dã lăn trên giường nghịch điện thoại, Hạ Tân Nam mát xa cái cẳng chân suýt bị chuột rút trong quá trình quay của cậu.
Giang Nguyên Dã duỗi chân đá anh: "Em chỉ sặc chút nước thôi, sao anh phản ứng dữ vậy?"
Hạ Tân Nam lạnh lùng hỏi: "Em không thấy nguy hiểm à?"
"Cũng bình thường mà..."
"Lần sau không quay kiểu này nữa."
Giang Nguyên Dã nói: "Thầy Hạ thiếu chuyên nghiệp quá đi!"
Hạ Tân Nam chẳng quan tâm: "Không quan trọng."
Giang Nguyên Dã cười hi hi, một tay câu lấy cổ Hạ Tân Nam, nhiệt tình hun hun.
Thật sự thì cậu rất mê thái độ này của đồ choá.
Trợ lý đạo diễn gửi ảnh hôn dưới nước của hai người, trông rất nghệ thuật, khung cảnh, cảm xúc đều đạt đỉnh.
"Đạo diễn Nguỵ bảo giấy không gói được lửa thì cho bung luôn, tính lấy ảnh này làm poster PR, các cậu thấy thế nào?"
Giang Nguyên Dã tiện tay lưu lại rồi cài làm hình nền điện thoại, dòm đẹp lắm luôn.
Đang định nhắn lại thì tin nhắn của Biên Lăng nhảy lên.
"Đù moá! Công tử cậu thật sự là chân nhân bất lộ tướng! Nếu biết nhà người em ô dù to cỡ này thì anh mày tội gì phải tranh giành đấu đá làm gì!"
Giang Nguyên Dã đang chả hiểu cái mô tê khỉ khô gì.
Hạ Tân Nam nhắc: "Ông nội em đăng Weibo."
"..." Hả?!
Giang Nguyên Dã mù mờ, ông nội cậu thì moi đâu ra tài khoản Weibo chứ?
Nhưng có thật này, lên cả hot search rồi.
Tài khoản V hoàng kim chói lọi mới đăng ký, chứng thực chủ tịch tập đoàn Kinh Hải, avatar mặc định, chỉ theo dõi mỗi cậu với Hạ Tân Nam, 15 phút trước đăng trạng thái đầu tiên.
"Giang Nguyên Dã là nhóc con nhà chúng tôi, đồng hồ là quà của bố mẹ, mong các vị dừng bịa đặt, tung tin đồn thất thiệt về đời sống riêng tư của thằng bé, gia đình chúng tôi sẽ thu thập chứng cứ để tiến hành tố tụng. Nguyên Dã là đứa trẻ ngoan, cảm ơn mọi người đã yêu thương, ủng hộ thằng bé. Chúng tôi sẽ lập một quỹ từ thiện hỗ trợ lâu dài trẻ em ở vùng sâu vùng xa dưới danh nghĩa của Nguyên Dã."
Bên dưới là ảnh chụp chung của hai ông cháu.
Bài đăng này trở thành một thánh địa check - in online.
【??? Má!!! Là tập đoàn Kinh Hải mà tui biết hả?】
【... Quào, bé vợ của chúng ta ra tiền, chồng của em ra sắc thật nè! Đui bu xỉ! [ôm quyền]】
【Ông ơi nhà mình còn thiếu cô cháu gái không ạ? Cháu sẽ yêu bé Nguyên vô điều kiện luôn!!!】
【Mỗi mình toy phát hiện điều quan trọng... là ông chỉ theo dõi hai người?】
Giang Nguyên Dã: "..." Dư lày là dư lào?
Ông cụ gọi điện qua, cậu mất tự nhiên bấm nghe, mở miệng liền hỏi: "Ông làm gì thế ạ? Cả bó tuổi mà vẫn vọc Weibo vậy?"
"Cháu nội bị chịu thiệt thòi mà không hé răng với ông." Giang Hưng Bình nghiêm nghị nói: "Đương nhiên nội phải chống lưng rồi!"
Giang Nguyên Dã cười gượng: "Nhưng cũng không cần làm lố thế này chứ!"
"Con đang quay phim ở châu Phi à? Sao đi mà không nói với mọi người?"
Giang Nguyên Dã thầm nhủ, nói xong liệu có toàn mạng mà đi không mới là vấn đề.
"Nội ạ... con và Hạ Tân Nam quay phim boylove... là hiến thân vì nghệ thuật... Tụi con..."
"Ông biết." Giang Hưng Bình ngắt lời: "Ông đâu có nói là cấm cản con, không cần phải giải thích dài dòng."
Giang Nguyên Dã hơi bất ngờ, cậu luôn cho rằng ông nội nhất định sẽ phản đối.
"Ông không giận vì con tiền trảm hậu tấu thế này ạ?"
Ông cụ thở dài: "Nếu ông ngăn cấm, lỡ đâu con đi luôn như bố mẹ con năm đó thì phải làm sao?"
"... Con không bao giờ như thế luôn!"
"Ừm, con là bé ngoan, không giống chúng nó."
Giang Nguyên Dã lập tức mất khả năng ngôn ngữ.
"Ông không thích con làm diễn viên, nhưng trước giờ không hề ngăn cản." Thật hiếm khi ông cụ nói lời cảm động: "Sau này gặp chuyện khó nhớ phải nói với người nhà, đời này gia đình mình yêu thương con nhất, không đến lượt người khác đụng chạm."
Giang Nguyên Dã sụt sịt: "Cảm ơn nội."
Giang Hưng Bình hỏi: "Còn chuyện gì muốn nói với nội không?"
Giang Nguyên Dã nhìn Hạ Tân Nam đang giữ im lặng ở bên cạnh, thì thầm: "À... đợi con đóng máy rồi sẽ dẫn người ta về ra mắt ông ạ."
Ông cụ vui vẻ: "Được."
Kế thúc cuộc gọi, điện thoại của Giang Nguyên Dã rung liên tục, là thông báo chuyển khoản ngân hàng.
Cậu bấm vào xem, một chuỗi số 0 dài đến độ đếm không nổi.
Người nhà cậu là vậy đó, cứ không biết nói thế nào sẽ dùng tiền thể hiện tấm lòng, dù cho cậu đã có thể tự kiếm được rồi.
Hạ Tân Nam đột nhiên nói: "Cả nhà thật sự rất yêu em."
Giang Nguyên Dã khẽ ngước lên: "Sao anh biết?"
Hạ Tân Nam gật đầu: "Rõ ràng mà, yêu ở đâu thì tiền ở đó."
Giang Nguyên Dã chống cằm ngẫm nghĩ rồi bò đến, đẩy Hạ Tân Nam một cái rồi ngồi lên đùi đối phương.
"Thế còn anh?" Ngón tay cậu vẽ vòng tròn trên ngực Hạ Tân Nam: "Anh yêu thì để ở đâu nào?"
Hạ Tân Nam dựa vào thành giường, chăm chú nhìn vào mắt cậu: "Chẳng phải em bảo Phương Văn Sâm và Ứng Hứa yêu nhau mà?"
Ngón tay Giang Nguyên Dã dừng lại rồi chọc mạnh.
Giang Nguyên Dã chụp lấy tay cậu, ấn lên ngực mình: "Ở đây."
Đôi mắt Giang Nguyên Dã hơi sững lại, biểu cảm của đối phương không giống đang giỡn.
Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn, muốn nói điều gì đó nhưng lại im lặng ghé đến.
"Em muốn gì?" Hạ Tân Nam hỏi.
Giang Nguyên Dã lí rí: "Muốn hôn anh."
Hạ Tân Nam cười khẽ, ôm đối phương vào lòng, môi chạm nhau.
Trên Weibo vẫn rộn ràng sốt xình xịch, một bình luận lặng lẽ được đẩy lên hàng đầu.
【Phần theo dõi còn có cả Hạ Tân Nam, đây là cháu rể ông công nhận ạ?】
Giang Hưng Bình đeo kính lão trả lời: 【Đang xem xét. [cười mỉm]】