Giang Nguyên Dã hỏi xong, Hạ Tân Nam chưa trả lời ngay, chỉ kéo một tay của cậu sang, ve vuốt lòng bàn tay rồi lại câu lấy ngón út.
Giang Nguyên Dã chẳng hiểu mô tê: "Ý anh sao?"
Ngón út quấn quýt, ngón cái chạm vào nhau, Hạ Tân Nam nói: "Được."
Thế còn tạm được.
Giang Nguyên Dã rụt tay lại, kiêu ngạo hất cằm: "Xem anh thể hiện thế nào."
Hạ Tân Nam vươn tay, kéo đối phương vào lòng.
Ôm được mấy phút, Giang Nguyên Dã khẽ khàng đẩy anh ra: "Đã bảo phải theo đuổi mà, đừng có sơ hở là ôm em. Đi về thôi, mệt lắm rồi!"
Cậu xoay người trc, lại bị Hạ Tân Nam giữ chặt tay, níu lại. Anh ôm cậu thêm một lúc mới buông ra: "Đi thôi."
Giang Nguyên Dã còn đang thầm hỏi lại định bày trò gì, Hạ Tân Nam đã đi ra ngoài trước.
Giang Nguyên Dã đi theo, lúc ngang qua nhà ông nội thì cửa lớn tự dưng mở ra, là bác Lưu quản gia, đối phương rất bất ngờ khi thấy cậu: "Tiểu Dã, sao con lại về giờ này?"
Giang Nguyên Dã vội vàng giơ một ngón tay lên: "Suỵt! Bác Lưu coi như đừng gặp con, con không có về, đừng nói với nội nhé!"
"Ầy..." Bác Lưu mù mờ: "Ừ rồi."
Giang Nguyên Dã kéo Hạ Tân Nam chạy như bay.
Ra khỏi con ngõ, Hạ Tân Nam bảo: "Trời mờ sáng rồi, hẳn là ông nội em cũng sắp dậy, anh nên qua chào hỏi ông chứ."
"Thôi xin..." Giang Nguyên Dã hất tay anh đi: "Anh theo đuổi được em thì hãng nói."
Hôm qua Giang Nguyên Dã còn muốn bế người về luôn, nhưng nay đã ở một cương vị khác, không thể để cái tên Hạ Tân Nam một bồ xấu xa này đạt được mọi thứ quá dễ dàng được.
Hạ Tân Nam không ép buộc, mở cửa: "Lên xe đi em."
Ngồi vào xe, Giang Nguyên Dã hoàn toàn thả lỏng, thức nguyên đêm nên buồn ngủ rũ mắt, đặt lưng vào ghế là không buồn động đậy nữa. Hạ Tân Nam giúp cậu thắt đai an toàn, còn thò tay búng nhẹ cái trán, thật lòng thì vẫn không cam lòng.
Nhưng ngay khoảnh khắc Giang Nguyên Dã chủ động ôm anh, suy nghĩ đó lại bay sạch. Tính cách của Giang Nguyên Dã là vậy đấy, nếu không phải thật sự thích mình, cậu chắc chắn sẽ bỏ của chạy lấy người ngay sau khi biết đối phương dùng trăm phương nghìn kế lừa mình vào tròng, đã thế lại áy náy với quá khứ, sau đó xoa dịu và giúp anh nhẹ nhàng buông bỏ.
Suy cho cùng ai cũng có cái lý riêng, mình nhường đối phương xíu xiu là được.
Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ, 5 giờ hơn rồi, khởi động xe, để Giang Nguyên Dã chợp mắt.
Nửa tiếng sau cả hai về đến nơi ở, thư ký của Chu Quân Hằng đã đợi từ lâu ở bãi để xe.
Thư ký trả lại điện thoại và ví tiền, cùng với số ảnh của Giang Nguyên Dã ở nhà Du Tế Thỉ: "Tôi đã xoá toàn bộ dữ liệu trong điện thoại và máy tính của cậu ta, người cũng bị bắt rồi, sếp để cậu tự quyết xem có muốn xử lý không."
Hạ Tân Nam nhận xấp ảnh, lật xem từng cái một. Giang Nguyên Dã đắn đo: "Thôi bỏ qua đi, tôi không muốn làm mọi thứ rùm beng, nó cũng chưa làm gì tôi, giam giữ mấy hôm, bắt viết cam kết không có lần sau nữa rồi thả đi là được."
Đôi mắt Hạ Tân Nam rời từ sấp ảnh sang cậu, nhưng không tham gia.
Thư ký gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời cho sếp."
Sau khi người đi, Giang Nguyên Dã thò tay: "Đưa ảnh cho em, đừng xem nữa."
Hạ Tân Nam thả ảnh về túi giấy, nói: "Để chỗ anh đi."
"Anh đừng có cái đam mê bi.ến th.ái này nhé!" Giang Nguyên Dã cạn lời: "Anh muốn giữ chúng làm gì?"
Hạ Tân Nam nói: "Có ảnh nào của em mà anh phải tìm fan cuồng lén lút chụp em chưa?"
"..." Thì chưa đó.
"Dù gì em cầm về cũng ghê tay thôi, cho anh đi."
Giang Nguyên Dã ngẫm cũng thấy đúng, cậu mà xem thì rợn người thật, lại không thể đốt, căn bản là mặt mình chình ình mà.
Hạ Tân Nam hỏi: "Sao hôm nay lại chạy đến gặp cậu ta vậy?"
"Anh đừng nói mờ ám vậy chứ..." Giang Nguyên Dã sửa lại: "Không phải là gặp, mà là em đến lấy ví bị rơi, ai mà biết nó âm mưu cái gì... Nhưng anh và chú út tìm được em kiểu gì thế?"
"Anh nhờ người kiểm tra hệ thống camera đường bộ." Hạ Tân Nam nhíu mày: "Em thật sự không muốn truy cứu, cứ thế mà bỏ qua à?"
"Thôi kệ đi." Giang Nguyên Dã lắc đầu: "Em không muốn làm um lên để bàn dân thiên hạ biết, đến lúc đó không phải có mỗi nó mất mặt, có khi còn có người đặt điều là em gài nó."
Hạ Tân Nam không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt thì hiển nhiên là không ủng hộ.
Giang Nguyên Dã nghĩ thôi cũng biết ai kia còn thâm hơn loài người trên thế giới này, rất chi là dức đầu: "Anh đừng làm ra chuyện gì gây shock nhé..."
"Không đâu." Hạ Tân Nam đáp: "Em bảo bỏ qua thì bỏ qua, không tính sổ thì được, anh chỉ khiến cậu ta sẽ không thể xuất hiện trước mặt em được nữa thôi."
Giang Nguyên Dã lười nhiều chuyện, kệ đi, cậu cũng chả buồn quan tâm.
"Vấn đề cuối cùng." Giang Nguyên Dã hỏi: "Có phải anh đã biết được mối quan hệ giữa chú út và Tống Tư Trạch từ lâu rồi đúng không? Sao lại không nói với em?"
Hạ Tân Nam hờ hững trả lời: "Anh không muốn em nghĩ anh muốn chia rẽ tình thân nên mới nhắc em đi hỏi Giản Tư Đồng."
Giang Nguyên Dã chậc lưỡi: "Thiên Hành nhà các anh còn chống lưng cho paparazzi luôn? Thú vị phết!"
Hạ Tân Nam nói: "Đã làm ngành này thì nhà ai chẳng nuôi đám thuỷ quân và blogger, chỉ là chiêu trò bình thường thôi."
Giang Nguyên Dã cạn lời: "Em về ngủ bù đây, anh cũng về đi ngủ đi."
Cậu toan đẩy cửa xe, lại bị Hạ Tân Nam vươn tay kéo lại.
Giang Nguyên Dã quay đầu, khôi hài hỏi: "Anh mới đồng ý với em đó, lại muốn bày mưu gì đây?"
"Không có." Hạ Tân Nam nhìn cậu: "Về nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon, lúc nào dậy anh sẽ gọi điện."
Giang Nguyên Dã bị cuốn vào giọng nói và ánh mắt vô cùng dịu dàng của đối phương. Theo trực giác mách bảo nếu mình chần chờ thì sẽ có chiện, lập tức bay nhanh khỏi xe: "Bái bai nhá!"
-
Sự kiện dị hợm dần chìm vào dĩ vãng, chú út của Giang Nguyên Dã chặn thông tin nên không ai nghe được tiếng gió.
Sau này, trong lúc buôn dưa, Biên Lăng tiện đường kể Du Tế Thỉ không gia hạn hợp đồng với công ty hiện tại: "Chả biết cậu ta nghĩ gì nữa. Hai hôm trước anh mới gặp sếp bên đó trong tiệc rượu, đối phương nói cậu ta có ý định giải nghệ, rõ ràng là sự nghiệp mới phất lên mà nhỉ."
Giang Nguyên Dã cười cười, hỏi quản lý của mình: "Chẳng phải hồi trước anh rất ghét cậu ta vì suốt ngày xào cp với em, bảo nó chỉ biết hút máu em mà?"
Biên Lăng trợn mắt: "Chứ chả phải do phát hiện chú em thật sự yêu đàn ông, còn khủng bố hơn cả mấy cái cp vớ vẩn này à? Nhưng kệ đi, dù gì người em với thầy Hạ đều là cậu ấm, căn bản là không cần lão nô này nhọc lòng."
Giang Nguyên Dã cười hí hí, cúi đầu xem điện thoại, Hạ Tân Nam bảo đang đến công ty đón cậu cùng đi xem bản chiếu thử của "Trạm cuối".
Giang Nguyên Dã trả lời: "Được."
Biên Lăng nhìn cậu ngập trong lăng kính mầu hường, chịu không nổi phải bảo: "Mùi ngào ngạt của tình yêu buồn nôn thật sự!"
"Làm gì có!" Giang Nguyên Dã tắt điện thoại: "Mấy hôm trước em đã bắt anh ấy phải theo đuổi em đấy."
Biên Lăng cực kỳ cạn lời: "Lại là thứ tình thú gì vậy?!"
Quản lý không muốn làm bóng đèn, có rảnh cũng không muốn bám đuôi. Giang Nguyên Dã không thèm đưa Đinh Minh theo, một thân một mình đi xuống, Hạ Tân Nam đã chờ ở bãi đỗ xe, cũng tự lái xe đến.
Giang Nguyên Dã kéo cửa ra, ngồi vào trong. Hạ Tân Nam đưa một hộp đồ ăn sang, đều là những món cậu thích, tự anh đến nhà hàng đang nổi trên mạng để xếp hàng mua, nóng hổi mới ra lò,.
"Quản lý của em mà thấy thể nào cũng càm ràm cho xem." Ngoài miệng Giang Nguyên Dã nói thế, nhưng đôi tay mở túi thì thoăn thoắt thoăn thoắt.
"Có ngon không?" Hạ Tân Nam hỏi.
Giang Nguyên Dã thử một miếng: "Cũng được."
Cậu tiện tay đút cho Hạ Tân Nam đang lái xe, khen ngợi: "Hôm nay anh biểu hiện tốt đấy."
Hạ Tân Nam cười cười, Giang Nguyên Dã vui là được.
3 giờ chiều, hai người đến phòng làm việc của Đặng Hữu Xuyên.
"Trạm cuối" sẽ phát hành trên các cụm rạp cả nước vào một tháng sau, hôm nay Đặng Hữu Xuyên mời hai người đến để xem bản chiếu thử.
Họ là hai diễn viên duy nhất có mặt, còn những người khác thì đứng sau hậu trường.
Đặng Hữu Xuyên rất có niềm tin vào bộ phim này, xoa tay hằm hè cầu mong sẽ phá kỷ lục phòng vé: "Hai đứa xem đi, nếu có ý kiến thì cứ thoải mái góp ý, đây chưa phải bản chính thức, vẫn biên tập lại được."
Một bộ phim quay ròng rã hơn ba tháng, sau khi được cắt nối, biên tập còn lại 120 phút. Giang Nguyên Dã nghiêm túc xem, dù gì cũng là phim điện ảnh đầu tay, cậu rất hy vọng màn thể hiện của mình có thể đập tan những tiếng xỉa xói nghi ngờ.
Hiệu ứng tổng thể rất đẹp, cốt truyện mượt mà, mảng miếng khắp mọi nơi. Tuy kỹ năng diễn xuất chưa được đỉnh cao như Hạ Tân Nam, nhưng cũng rất tự nhiên, không hề lạc quẻ, khá đạt tiêu chuẩn với một bộ phim thương mại.
Hạ Tân Nam góp ý vài chi tiết, Giang Nguyên Dã tự biết mình trình còi nên im im, chỉ hỏi Đặng Hữu Xuyên liệu có thể spoil xíu xiu được không, sau đó chọn một phân đoạn rồi đăng lên Weibo.
Là cảnh La Bân giằng co với Trịnh Tiểu Lỗi, đối phương đè y xuống giường mềm trên tàu, cúi đầu nhìn chằm chằm vào người bên dưới.
Caption...
"Anh dữ quá đi!"
Comment nhảy tưng tưng.
【Lần đầu tiên nhìn thì tui cho là đôi choá nam nam này đang tà lưa nhau, lần hai thì ngộ ra hình như là ảnh concept, lần ba thì càng thấy kỳ? Ể~~~~ phim này cũng là phim hê hê hả?】
【Tui thót cả tim luôn! Cũng tưởng bị hoa mắt ấy! Đây là ảnh cut từ "Trạm cuối" hả? Sao trông "gay" cấn thế?】
【Phim này đâu có nữ chính? Chắc chắn đôi choá nam nam này lại thành đôi cho coi! [thất thanh]】
【Tui hay bị nhập nhèm giữa chuyện họ thật sự phát cơm choá hay chỉ là fan service... mà thôi giờ chẳng quan trọng nữa, công việc cũng chỉ để hai người play thôi...】
Hạ Tân Nam like cái bình luận này.
Đặng Hữu Xuyên cười hỏi Giang Nguyên Dã: "Tiểu Giang chọn ảnh này à? Tôi chưa từng nghĩ sẽ PR theo hướng này, nhưng tạo độ hot kiểu này cũng được, không thiệt miếng nào."
Giang Nguyên Dã nghiêm túc: "Tôi mà là người thích gây rắc rối vậy ạ."
Chứ sao nữa.
Kết thúc buổi chiếu thử, Đặng Hữu Xuyên mời hai người ăn cơm, tiện đường tâm sự những chuyện sau khi đóng máy.
Nói xong chuyện chính liền nhắc đến bộ phim quay ở Ai Cập, Đặng Hữu Xuyên tò mò hỏi: "Nghe phong thanh đạo diễn Nguỵ có vẻ vô cùng hài lòng với diễn xuất của hai chú, còn bảo lấy luôn vài cảnh ngoài kịch bản vào final. Lần đầu tiên nghe đối phương khen ai đó đến vậy làm tôi rất mong chờ được xem thành phẩm. Hẳn là phim này sẽ đưa đi tranh giải ở Châu Âu vào mùa xuân năm sau à?"
Hạ Tân Nam nói: "Đạo diễn Nguỵ chỉ an ủi thôi, chứ chúng tôi cũng bình thường mà, còn cần cố gắng nhiều hơn."
Đặng Hữu Xuyên cười phá lên: "Nhưng chắc chắn phải ra gì và này nọ chứ? Nếu là người khác thì sẽ không đạt đến hiệu quả như vậy đâu."
Giang Nguyên Dã cắm cúi ăn, lâu lâu Hạ Tân Nam lại gắp thức ăn, rót nước cho cậu rất tự nhiên, Giang Nguyên Dã cũng đón nhận như một điều hiển nhiên.
Đặng Hữu Xuyên hiểu quá hiểu, hai khứa này trước đây đã khăng khít rồi, nhưng bây giờ rõ ràng đã có chút khác biệt.
Ăn xong, khi vừa bước ra khỏi nhà hàng thì trời nổi gió, Giang Nguyên Dã dừng bước ở ven đường, quay đầu, đưa tay ra, cười với Hạ Tân Nam: "Đưa chìa khoá xe cho em, anh mới uống rượu với đạo diễn Nguỵ, để em lái cho."
Nụ cười của cậu làm lu mờ ánh đèn của những chiếc xe vọt đến, Hạ Tân Nam bước lên, chẳng thèm để ý ánh mắt của những người xung quanh, giúp đối phương thắt chặt lại chiếc khăn quàng lỏng lẻo.
Giang Nguyên Dã cầm chìa khoá đi lấy xe.
Đặng Hữu Xuyên ở đằng sau bước tới, cảm thán: "Hai chú lộ liễu thật đấy, không sợ bị chụp luôn, yêu đương thật là..."
Hạ Tân Nam nhìn Giang Nguyên Dã đến cạnh xe, cười nhẹ: "Không đâu, tôi vẫn đang theo đuổi em ấy."
Đặng Hữu Xuyên: "..." Chú kém tắm vậy, đến nước này rồi mà vẫn còn đang theo đuổi á??
-----
Zoe có lời muốn nói:
Cố lên cố lên, sắp tới rồi sắp tới rồi! Còn chục chương nữa thui >A<