Đôi mắt Hạ Tân Nam khẽ chững lại, không khí đông cứng một chốc rồi lùi xuống, ngồi nghiêm chỉnh, thắt đai an toàn, khởi động xe.
Giang Nguyên Dã nhìn anh: "Anh..."
"Đưa em đi ăn trước đã, no bụng rồi chúng mình nói tiếp." Hạ Tân Nam nói.
Giang Nguyên Dã chỉ có thể tạm thời dằn mình, nhìn đồng hồ đã hơn 2 giờ sáng, thế mà đã lâu vậy sao.
Hạ Tân Nam lái xe vào khu phố sầm uất, tìm tiệm bán cháo đêm, dừng xe ở ven đường, bảo Giang Nguyên Dã ngồi chờ rồi đi xuống mua cháo cho cậu.
Giang Nguyên Dã thả mắt theo bóng dáng đi vào cửa tiệm, cố giữ bình tĩnh để tự tư duy. Không cần biết kế hoạch ban đầu của Hạ Tân Nam là thế nào, chỉ cần biết mối quan hệ giữa hai người ở hiện tại là thật, không thể phủ nhận.
Hạ Tân Nam xách hộp cháo quay lại, lần nữa khởi động xe, lái đến ven hồ đã từng ghé.
"Em ăn trước đi."
Giờ Giang Nguyên Dã đang nín nhịn muốn chết, nhưng lại đói cồn cào nên ăn được một nửa liền dừng: "Giờ anh nói được chưa?"
"Là anh làm." Hạ Tân Nam mân mê điếu thuốc cháy đỏ giữa ngón tay, thẳng thắn thừa nhận.
Giang Nguyên Dã hỏi: "Vì sao?"
Hạ Tân Nam quay đầu, đôi mắt chăm chú nhìn cậu trong màn đêm tĩnh lặng: "Em nghĩ là vì sao? Đương nhiên là vì anh thích em, yêu em, nên mới dùng cách như vậy để lại gần em. Nếu không nhờ scandal đó bùng nổ, em nghĩ anh sẽ có cơ hội tiếp cận, rồi chúng mình có thể dính lấy nhau, xào cp được à?"
Giang Nguyên Dã ngẩn người, như thể lúc này mới bừng tỉnh, có thể Hạ Tân Nam đã thích mình từ rất lâu rồi.
Cậu nhớ lại số album và tạp chí của mình ở nhà Hạ Tân Nam vào sáng nay, đột nhiên hiểu ra... Hạ Tân Nam thật sự cũng là người dùng trăm phương nghìn kế. Nếu hiện tại người nói những lời này là một ai khác, chắc chắn cậu sẽ lao ra khỏi xe chạy trốn, gào lên mình lại gặp phải b.iến th.ái.
"... Anh thích em từ lúc ấy thật à? Tại sao? Chúng mình mới chỉ gặp nhau một lần thôi mà?"
Hạ Tân Nam hỏi ngược lại: "Chỉ có một lần?"
"Chứ sao nữa? Hồi Glams tổ chức tiệc ra mắt dòng trang sức mới ấy." Não cá vàng của Giang Nguyên Dã mãi mới nhớ được sư kiện đó. Cậu và Hạ Tân Nam ngồi chung bàn, cậu chủ động chào hỏi theo phép lịch sự, sau đó máy móc trao đổi We Chat rồi phủi bụi trong di động của nhau.
Nếu không nhớ nhầm cái gì, thì biểu hiện lúc đó của Hạ Tân Nam đâu giống có ý với mình?
Hạ Tân Nam lạnh lùng không đáp, Giang Nguyên Dã nhíu mày, hỏi tiếp: "Ngoài video quay lén đó thì còn gì nữa không? Mỗi lần chúng mình có tương tác anh đều mua hot search hả? Rồi dự án phim điện ảnh, chương trình thực tế cũng nằm trong kế hoạch của anh luôn?"
Hạ Tân Nam thừa nhận: "Đúng thế."
Những cái này cũng được tính toán hết, thế mà cậu còn tưởng là trùng hợp. Cậu đần vãi, lấy đâu ra mà lắm trùng hợp đến vậy.
"Anh cũng bị thần kinh à!"
Giang Nguyên Dã hít sâu: "Vừa thả thính vừa lén giấu diếm em nhiều chuyện đến vậy. Rõ là anh thích em trước, mà em ngốc nghếch rơi vào bẫy của anh, còn như thằng ngu ghen tuông với chị của anh, anh đắc ý lắm đúng không? Trêu đùa em vui lắm nhỉ?"
"Em thấy vui?" Giọng Hạ Tân Nam cứng lại: "Anh trêu đùa em? Chứ không phải là em à?"
Giang Nguyên Dã khó hiểu: "Em trêu đùa anh lúc nào?"
Hạ Tân Nam ném thuốc lá đi, lại khởi động xe, lạnh lùng nói: "Ngồi yên đi, đưa em đến chỗ này."
Nửa tiếng sau xe đến nơi cần đến, Giang Nguyên Dã đang đần mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, thảng thốt nhận ra bên ngoài là khu Hồ Đồng nhà ông nội cậu.
"Anh đưa em đến đây làm gì?"
"Xuống xe đi." Hạ Tân Nam mở cửa trước.
Giang Nguyên Dã lề mề đi theo, Hạ Tân Nam đã cất bước vào con ngõ.
"Nè, rốt cuộc anh đưa em đến đây làm gì?"
Hạ Tân Nam lờ cậu, đi phăm phăm về đằng trước, còn Giang Nguyên Dã tức hộc máu đuổi theo.
Cuối cùng Hạ Tân Nam cũng dừng lại, là căn cách vách với nhà ông nội, nhà số 18.
Giang Nguyên Dã sửng sốt, Hạ Tân Nam bước lên, lấy chìa khoá mở cánh cửa lớn bao năm đã đóng chặt.
Giang Nguyên Dã kinh ngạc nhìn anh vào sân, rốt cuộc đã hiểu ra mà đi theo, tần ngần mở miệng: "... Anh là anh đầu gỗ ngày xưa ở đây ạ?"
Hạ Tân Nam đứng trong sân, xoay người đối mặt với cậu: "Vất vả cho em nhớ ra người nọ."
"Em..."
Hạ Tân Nam chậm rãi: "10 tuổi anh theo mẹ sang nước ngoài, những năm đó bố anh không có thêm mụn con nào, muốn nhận lại đứa con trai này. Ông ta lấy cớ chị anh bị ốm, lừa anh về nước rồi nhốt ở đây. Những ngày tháng ấy rất tồi tệ với anh, nếu không có đứa nhóc nhà bên ngày ngày trèo tường ríu rít bên tai, thì chắc anh không thể kiên trì đến vậy."
Giang Nguyên Dã nghẹn họng, những ký ức xa xăm ấy dội lại.
Đó là kỳ nghỉ hè của năm học đầu tiên sau khi lên cấp hai, vì đánh nhau ở trường nên Giang Nguyên Dã bị chú út cấm túc. Niềm vui mỗi ngày chính là nhân lúc ông và chú đều không ở nhà, trèo tường sang nhà hàng xóm tìm anh trai đầu gỗ nhưng rất dễ tính ríu rít cả ngày giết thời gian.
"... Thật sự là anh à? Chẳng lẽ anh thích em từ khi đó ư?"
"Không thể à?" Vẻ mặt Hạ Tân Nam càng lạnh xuống: "Trước khi anh ra nước ngoài lần nữa, nhóc đó mua mấy lon bia để chia tay rồi say mèm, ôm anh nói rất thích anh, rất lưu luyến anh, bảo anh đừng quên nhóc đó. Anh thì đồng ý, nhưng người quên lại là đối phương, tài khoản QQ đưa cho anh không thèm lên mạng suốt hai tháng, anh có nhắn cái gì thì cũng không nhận được câu trả lời."
"Mấy năm sau anh lại nhìn thấy nhóc ấy trên mạng, lúc đó đã trở thành thần tượng nổi tiếng. Biết bao người thích nhóc ấy, anh làm gì có tư cách. Chỉ là một câu đùa vui trong cơn say của người ta, nhưng có mỗi kẻ ngốc là anh tin tưởng."
"Nhưng anh không can tâm, quyết tâm về nước. Anh đã đến gặp trực tiếp nhóc ấy, quả nhiên là không còn nhớ anh nữa, coi anh như một người fan bình thường, thậm chí còn không thèm liếc anh nhiều hơn một cái. Anh chỉ có thể đổi cách tiếp cận, đóng phim điện ảnh rồi nổi tiếng, có tư cách được ngồi cùng một mâm với đối phương, cuối cùng nhóc ấy cũng chịu chủ động chào anh, rồi trao đổi cách liên hệ, lại chỉ sợ là xã giao qua đường."
Giang Nguyên Dã im bặt lúc lâu mới rón rén biện hộ: "... Oan quá... Hồi đó em nói thích không phải cố tình thả thính anh đâu, là kiểu thích giữa bạn bè ấy. Ngày xưa em không thích con trai, không online cũng là sự cố, tài khoản QQ bị trộm ấy."
Hạ Tân Nam nói: "Nhưng em không nhớ anh, đây là sự thật."
Giang Nguyên Dã tịt ngòi, cậu đúng là đứa không tim không phổi, chỉ là một người bạn quen mấy tháng bị ném ra sau đầu cũng là bình thường, nào có ngờ Hạ Tân Nam bao nhiêu năm vẫn nhớ nhung mình.
"... Anh hẹp hòi như vậy à? Cứ so đo nhiều năm thế?"
"Anh cũng thích em từng đó năm, không thể không nhớ được." Hạ Tân Nam cứng giọng đáp.
Giang Nguyên Dã nghe mà khó chịu, cậu thật sự không cố ý. Nhưng từ miệng Hạ Tân Nam mình lại như tên trai đểu phụ tình như nào ấy, cậu bị oan mà...
Giang Nguyên Dã cúi đầu, cái bóng trong màn đêm vắng lặng bị kéo dài, trông khá là đáng thương.
Cuối cùng vẫn là Hạ Tân Nam mềm lòng trước, bước lên xoa nhẹ má đối phương, đè nén cảm xúc trong lòng: "Thôi, đều là quá khứ rồi."
Căng thẳng một chốc, Giang Nguyên Dã đột nhiên kéo tay anh xuống, dí sát gần đánh giá gương mặt đối phương, lí rí hỏi: "Hạ Tân Nam, anh có phẫu thuật thẩm mỹ không?"
Hạ Tân Nam đen mặt.
"Có không á?" Giang Nguyên Dã truy hỏi.
Hạ Tân Nam gằn giọng: "Không hề."
Giang Nguyên Dã không tin lắm, rướn đến gần hơn, đôi mắt cẩn thận săm soi từng chi tiết ngũ quan... Không thấy miếng dao kéo nào luôn...
"Nhìn đủ chưa?" Hạ Tân Nam trầm giọng hỏi.
Giang Nguyên Dã mặt dày hôn cái chóc lên môi anh: "Anh chẳng giống ngày xưa tí nào."
Hẳn không phải ảo giác, nhưng gương mặt của Hạ Tân Nam thời mười mấy tuổi non choẹt, không góc cạnh nam tính như bây giờ. Hồi đó chiều cao ngang nhau, đeo kính gọng đen bình thường, tóc còn húi cua còn có 1-2 tấc... Giang Nguyên Dã vốn đã có tật mù mặt, không nhận ra thì cũng đừng trách cậu.
Hạ Tân Nam nhíu mày: "Đây là lý do em quên anh?"
"Em xin lỗi mà..." Ở phương diện xin xỏ thì Giang Nguyên Dã rất chi là thức thời: "Em không cố ý đâu, anh cũng biết tính em mà. Hơn nữa em không có quên tiệt nha, anh vừa mới bước vào sân là em nhớ liền..."
Hạ Tân Nam vẫn nhíu chặt lông mày, nhưng ánh mắt đôi phần dịu đi, có vẻ đã xuôi tai, chỉ cần Giang Nguyên Dã ngoan ngoãn làm nũng, dù có tức đến đâu thì anh cũng sẽ mềm lòng.
"Lần nào cũng xin lỗi, em đúng là chỉ biết mỗi cái này."
Giang Nguyên Dã bất đắc dĩ hỏi: "Thế phải làm sao anh mới có thể bỏ qua chuyện quá khứ, sau này không nhắc lại nữa ạ?"
"..." Thành thật thì Hạ Tân Nam muốn bảo không được, trước giờ anh vẫn luôn hy vọng Giang Nguyên Dã có thể nhớ lại những chuyện ngày xưa, sau này đành phải chấp nhận rằng đứa nhóc thúi này đã thực sự quên mất mình. Nếu không phải đêm nay Giang Nguyên Dã tra hỏi, anh cũng sẽ không đưa người tới đây.
Có lẽ anh nên cảm thấy may mắn, Giang Nguyên Dã chỉ là không nhận ra anh thôi, chứ không phải quên hẳn.
Giang Nguyên Dã nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Lần đạo diễn Nguỵ nhắc đến người trong lòng anh, anh vì người ta mới về nước, em hỏi thì anh bảo đó là em. Là thật à? Thật sự là vì em nên anh mới về nước sao?"
Hạ Tân Nam đáp: "Ừ."
Nghe được đáp án khẳng định, chẳng hiểu sao lòng Giang Nguyên Dã lại chua xót, cảm giác ấy giống như trái tim bị ngâm trong quả bóng mềm lâu ngày rồi dần lên men. Cậu tiến lên một bước, ôm chặt lấy Hạ Tân Nam.
Biểu cảm của Hạ Tân Nam cứng đờ, như thể bị bất ngờ trong chớp mắt.
Đôi tay Giang Nguyên Dã níu chặt đối phương, im lặng ôm anh mãi cho đến khi trái tim trở về những nhịp đập bình thường.
"Sau này em sẽ yêu anh gấp đôi gấp ba để đền bù được không?"
Giang Nguyên Dã lùi lại, giọng điệu vô cùng chân thành, nói lời ngọt ngào chẳng hề qua loa.
Hạ Tân Nam chịu thua trước ánh mắt ấy: "Anh đã bảo là bỏ qua chuyện quá khứ mà."
Giang Nguyên Dã giơ ngón út ra: "Thế thì ngoéo tay nào! Sau này ai còn nhắc lại thì là cún con!"
Hạ Tân Nam nhíu mày, im trong chốc lát rồi giơ tay lên.
Hai ngón tay móc vào nhau, Giang Nguyên Dã khẽ thở phào, rút tay lại, nụ cười lập tức tắt ngúm: "Rồi, vấn đề của anh giải quyết xong, giờ đến lượt em."
Hạ Tân Nam hơi nhướn mày.
"Em quên thì đúng là lỗi của em, rõ ràng là anh có rất nhiều cơ hội để thành thật mà." Giang Nguyên Dã nói rất rành rọt: "Nhưng anh không hề! Và lại dùng đủ thủ đoạn để đưa em vào tròng trong khi hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau, đừng có đánh tráo khái niệm giữa chúng nó."
Hạ Tân Nam không phủ nhận, tính cách của anh chính là như thế, chẳng qua là sợ doạ Giang Nguyên Dã chạy mất dép nên đã phải tém lại rồi đó.
"Nên là?"
"Nên nếu anh muốn chuyện này êm xuôi thì phải làm em hài lòng." Giang Nguyên Dã nói.
Hạ Tân Nam hỏi: "Phải làm sao thì em mới hài lòng?"
Giang Nguyên Dã ngẫm nghĩ rồi bảo: "Anh bịp em lâu như thế, rõ ràng là anh thích em trước, lại cứ xem em như đồ đần ghen tới ghen lui. Anh thì vui nhưng em thì đếch! Ngay cả tỏ tình cũng là em mở mồm trước, không thể như thế được! Anh phải bù đắp cho em!"
"Được." Hạ Tân Nam thoải mái đáp ứng: "Em muốn bù đắp thế nào?"
Giang Nguyên Dã nói: "Dùng những cách bình thường nhất nghiêm túc theo đuổi em một lần, có được không anh?"