Dưới tầng hầm, Giang Nguyên Dã ngồi một góc sopha, hai tay bị trói ngược ra đằng sau.
Cậu không định giãy dụa, hoặc không muốn phí công vô ích.
Trước đó Du Tế Thỉ đã cầm dao cưỡng ép cậu phải phối hợp, Giang Nguyên Dã hiểu tình hình nên không xung đột với đối phương, để mặc Du Tế Thỉ trói tay mình.
Chẳng biết đã mấy giờ rồi, điện thoại bị Du Tế Thỉ lấy mất nên không xem được đồng hồ, nhưng trực giác mách bảo đã vài tiếng trôi qua, sắp vào đêm khuya rồi.
Chẳng biết Hạ Tân Nam đã về chưa, nếu nhận ra cậu mất tích liệu có đi tìm không. Hạ Tân Nam siêu như vậy, hẳn có cách mò được đến đây nhỉ?
Giang Nguyên Dã miên man nghĩ, cửa hầm đột nhiên mở ra "Kẹt!" khiến một cơn gió lạnh buốt tràn vào.
Giang Nguyên Dã ngước lên, Du Tế Thỉ im lặng đi vào, nhìn bàn đồ ăn bày trước mắt, nhẹ giọng hỏi: "Một miếng cũng không ăn, nước cũng không uống, em không đói à?"
Giang Nguyên Dã lạnh lùng ngậm chặt miệng.
Du Tế Thỉ ngồi xuống cái ghế xa nhất, mắt nhìn qua bên này, ở nơi khuất sáng nhìn cậu chằm chằm.
Giang Nguyên Dã rợn người: "Rốt cuộc muốn làm gì?"
"Anh không bỏ gì vào đồ ăn nước uống đâu, em ăn chút gì đi." Du Tế Thỉ dịu dàng: "Anh không muốn tổn thương em, chỉ muốn tâm sự với em thôi."
Giang Nguyên Dã nhíu mày không thèm quan tâm, cóc tin Du Tế Thỉ, bốn bức tường "triển lãm" đủ khiến cậu rợn tóc gáy.
Du Tế Thỉ đọc được ý nghĩ của đối phương, cười tự giễu.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là của Giang Nguyên Dã, bây giờ nó đang trong tay Du Tế Thỉ. Hắn cúi đầu, mặt lạnh như tiền nhìn đăm đăm vào hình nền hôn dưới nước, ba từ "Anh bạn thân" chớp rồi lại tắt, liên tục cho đến khi bị ngắt tự động.
"Có phải Hạ Tân Nam gọi không? Trả điện thoại đây!" Giang Nguyên Dã nhíu mày.
Một chốc sau, Du Tế Thỉ tắt nguồn giúp cậu.
Giang Nguyên Dã siết chặt ngón tay: "Du Tế Thỉ, rốt cuộc ông muốn làm gì? Cái đứa fan cuồng luôn bám theo tôi là do ông xúi giục đúng không? Những ảnh riêng tư này đều do ả chụp?"
Giờ cậu mới ngỡ ra, cô ả đó đã đu cp của cậu với Du Tế Thỉ từ thời đầu. Nếu Du Tế Thỉ muốn lợi dụng thì dễ như trở bàn tay.
Du Tế Thỉ không trả lời, coi như chấp nhận.
Giang Nguyên Dã nén cơn tức: "Hôm đó trợ lý của tôi bị cướp điện thoại, đoạn hội thoại bị cắt ghép rồi đăng đàn, lên hot search cũng là tác phẩm của ông sao? Vì muốn ly gián mối quan hệ giữa tôi và Hạ Tân Nam ư?"
Du Tế Thỉ hỏi ngược lại: "Anh ta có tin không?"
Giang Nguyên Dã tức đến bật cười: "Ông thấy không lừa được anh ấy thì nhắm vào tôi? Scandal lên hot search tối qua cũng là ông thuê người chụp đúng không? Chắc chẳng ngờ được người ta lại là chị em ruột ha?"
Du Tế Thỉ cười khổ: "Hẳn là bây giờ anh như một tên hề nhảy nhót trước mặt em nhỉ?"
"Bị thần kinh à?" Giang Nguyên Dã chửi: "Sao lại xúi fan cuồng chụp ảnh, còn muốn chia rẽ tôi với Hạ Tân Nam? Tôi đắc tội ông à? Còn nghĩ ông là người đứng đắn, kết quả lại là thằng thần kinh nhất trong số những thằng thần kinh."
"Em nghĩ là vì sao?" Vẻ mặt Du Tế Thỉ rất đau thương: "Nguyên Dã, rõ ràng là anh quen em trước, cũng tỏ tình với em trước. Em nói mình không thích đàn ông nên anh đành phải chịu, nhưng Hạ Tân Nam thì sao? Anh ta cũng là đàn ông, em có thể thích anh ta, tại sao không thể là anh?"
Giang Nguyên Dã nghe mà cạn lời. Tại vì sao à? Tại sao không thể yêu anh ấy chỉ vì đối phương là đàn ông chứ? Logic của khỉ gì vậy?
"Ông nói là ông thích tôi? Có ai thích nhau kiểu này à? Ông không cảm thấy não mình có sạn à? Ông với Tống Tư Trạch giống y hệt, đều là mấy thằng điên!"
"Không!" Du Tế Thỉ cao giọng, có vẻ như thẹn quá hoá giận: "Anh và nó không giống nhau!"
"Khác nhau chỗ nào?" Giang Nguyên Dã châm chọc: "Nó nhằm vào tôi, ông làm thế này chẳng lẽ lại không phải? Động cơ của ông là vì thích tôi, còn của nó là thích ông, khác đếch gì nhau? Đúng là trời sinh một cặp!"
Du Tế Thỉ siết chặt bàn tay, mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc lâu sau, hắn cúi đầu nhắm mắt, nghèn nghẹn nói như hết sạch hơi sức: "Phải, anh và nó chẳng khác gì nhau, đều chỉ là chuột cống bẩn thỉu. Nguyên Dã, em đã từng phải sống trong tầng hầm tối tăm bao giờ chưa? 2 năm đầu tiên đặt chân đến thành phố này, anh chỉ có thể ở những chỗ như thế cùng Tống Tư Trạch. Bọn anh là bạn cùng phòng, cũng biết tình cảm của nó, nhưng sao có thể đến với nhau được. Nếu thật sự yêu nhau, thì cuộc đời bọn anh sẽ vĩnh viễn bị trói buộc, mãi mãi mắc kẹt ở đáy xã hội, anh không muốn như vậy."
"Nhưng em thì ngược lại, em chói mắt, chẳng cần phải để bụng hay kiêng nể điều gì. Anh thích em, cũng rất hâm mộ em, càng muốn trở thành người như em. Nhưng anh xứng sao?" Du Tế Thỉ cười nhạt: "Anh biết em rất ghét Tống Tư Trạch, nó bán mình để leo cao thật sự đáng khinh. Anh không dám để em biết, thật ra anh cũng như nó. Em gặp người đó rồi, là chị Linh, sếp lớn trong công ty anh. Chị ta không ép, là anh tự nguyện, căn biệt thự này cũng là được tặng. Anh bẩn thỉu, xấu xa, một nửa bán mình đổi lấy tài nguyên và quyền lợi, nửa còn lại lại dùng thủ đoạn hèn hạ để giành được em."
Giang Nguyên Dã thật sự không ngờ tới.
Giang Nguyên Dã từng gặp chị Linh mà Du Tế Thỉ nhắc, đối phương từng tham ban mấy lần thời tham gia show sống còn, nên cũng có ấn tượng. Đối phương là người phụ nữ ngoài 30 mạnh mẽ, khéo léo, Du Tế Thỉ và Tống Tư Trạch đều gọi cô ta là chị.
Những chuyện này Giang Nguyên Dã đã gặp nhiều, bất ngờ nhưng không có nghĩa là ngỡ ngàng: "Ông lầm rồi, tôi không coi thường Tống Tư Trạch vì nó leo lên bằng cách đó, lựa chọn của mấy người đếch liên quan đến tôi. Tôi chỉ khó chịu vì nó cứ đu bám không nhả, nếu cứ sống yên ổn thì tôi chả thèm quan tâm nó dan díu với ai."
Vốn chính là thế, cậu vẫn chơi với Giản Tư Đồng hay Thẩm Tử Tuấn bình thường. Chuyện riêng tư của người ta liên quan gì đến cậu chứ?
Du Tế Thỉ ngẩn người, chớp mắt nhiều lần, không thể tin nổi vào tai mình.
Giang Nguyên Dã bực mình nói tiếp: "Ông hay nó sống tốt đều chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi thấy ông cũng chẳng thật lòng thích tôi đâu, chỉ là chấp niệm thôi, tội tình gì..."
Du Tế Thỉ cười thảm: "Em luôn khinh thường anh, trong mắt em chúng ta mãi không cùng một thế giới, thậm chí còn khinh cả việc xã giao với bọn anh."
"Mày sủa cái gì vậy?!" Giang Nguyên Dã bực mình: "Chẳng lẽ trước đây tao không coi mày là bạn à? Mày tự dưng tỏ tình nên tao mới giữ khoảng cách, nếu mày cứ bình thường thì tao khinh mày làm đếch gì?"
Nhưng những người ở dưới giếng đều là những tên đầu đất. Du Tế Thỉ như chịu đả kích nặng nề, cuộn tròn người rồi cúi đầu những bóng đen loang lổ trên sàn nhà, im bặt không ho he gì.
Giang Nguyên Dã cũng ngậm miệng, sợ chạm phài mạch điên của hắn thì người ăn hành sẽ là mình.
Cuối cùng thứ phá vỡ khoảng lặng là tiếng chuông điện thoại, lần này là điện thoại của Du Tế Thỉ reo lên.
Hắn khẽ lướt qua liền nhấn từ chối, nhưng đầu bên kia vẫn kiên trì gọi lại hai lần, tin nhắn We Chat cũng nhảy lên.
Mặt Du Tế Thỉ tối sầm, chốc sau đứng dậy, rời khỏi tầng hầm.
Giang Nguyên Dã nhíu mày, mấy phút sau lại có tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, có người nhanh chân hơn Du Tế Thỉ đi vào, lại là Tống Tư Trạch.
"Quả nhiên là cậu ta ở đây."
Tống Tư Trạch quay đầu, nói với người hớt hải lao đến: "Cậu bị điên rồi!"
Mặt Du Tế Thỉ tái xanh, cứng họng một lúc mới ngồi lại vị trí lúc nãy, không đếm xỉa đến Tống Tư Trạch.
Lông mày Giang Nguyên Dã giật giật, Tống Tư Trạch liếc cậu rồi lại đảo qua số ảnh đính trên tường, chậc lưỡi: "Cậu quả nhiên là hết thuốc chữa rồi Du Tế Thỉ."
Gã xoay lại, nói với hắn: "Thả cậu ta đi đi, không chút nữa chú út nhà cậu ta đến thì chạy không thoát đâu."
Du Tế Thỉ vẫn cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Giang Nguyên Dã mở miệng trước, hỏi Tống Tư Trạch: "Mày đến đây làm gì? Sao lại biết tao ở đây?"
"Đoán." Tống Tư Trạch đáp: "Hạ Tân Nam không gọi được cho cậu nên gọi chú út cậu, hỏi cậu có về nhà không? Lúc đó tôi đến tìm thì vừa hay nghe được, chú nhà cậu cúp điện thoại liền vội vàng đi mất, không thèm để ý tôi, tôi đoán cậu ở đây."
Giang Nguyên Dã nhíu mày: "Sao mày đoán được? Mày cùng một giuộc với Du Tế Thỉ hả?"
"Tôi không rảnh đến vậy đâu." Tống Tư Trạch nói: "Cậu từng hỏi có phải tôi xúi giục fan cuồng bám theo phải không, lúc ấy tôi đã đại khái đoán được là cậu ta ra tay. Đầu óc cậu ta cũng có vấn đề, chẳng qua cậu không biết mà thôi, hơn nữa còn thâm hơn những gì mà cậu tưởng đấy."
"..." Giang Nguyên Dã chậc lưỡi: "Đúng là hiểu lòng nhau nhỉ, nên mày đến làm gì? Chẳng lẽ vì tao cứu mày một mạng nên giờ trả nợ nhân tình, thuyết phục nó thả tao ra à?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tống Tư Trạch khẽ lắc đầu: "Trừ phi tôi dâng cái mạng chó này, không cũng chẳng đủ bù đắp, chỉ muốn khuyên nhủ để tránh sau này phải gặp lại trong tù thôi."
Thật ra Giang Nguyên Dã tin gã, suy cho cùng tên nhãi này cũng có xíu xiu thật lòng với Du Tế Thỉ.
Tống Tư Trạch kéo ghế ngồi xuống đối diện Du Tế Thỉ, tiếp tục thuyết phục: "Giờ thả cậu ta đi thì vẫn còn đường sống, thêm lúc nữa chú hoặc Hạ Tân Nam đến, thấy bốn bề toàn là mặt cậu ta chình chình, thần tiên cũng không cứu nổi ông đâu, tự suy xét cho kỹ đi."
Du Tế Thỉ không phản ứng, có lẽ từ khi hắn quyết định ra tay thì đã chẳng quan tâm đến hậu quả nữa.
Hồi lâu sau mới bàng quang nói: "Kệ họ."
Tống Tư Trạch cũng nhíu mày, Giang Nguyên Dã bình tĩnh lại, nếu chú út đã biết thì chắn chắn sẽ nhanh chóng tới đây.
"Này! Tao bảo này, chúng mày có thể bình thường chút được không? Chúng mày đều đã ở đây, thế ngả bài luôn đi. Rốt cuộc chúng mày hâm mộ hay ghen tị với tao ở chỗ nào mà đến nỗi như này luôn?"
Cậu cố gắng kiên nhẫn: "Nhà tao có tiền thật, nhưng tao đâu có bắt nạt ai? Ít nhất là không coi thường chúng mày, toàn là chúng mày gây chuyện với tao mà? Kể cà những cái khác thì tao cũng dựa vào bản thân mà nổi tiếng, còn người nhà tao có nâng đỡ Tống Tư Trạch hay không thì mày không rõ à? Cùng lắm thì chú út chỉ giúp tao dọn dẹp hậu quả thôi, danh center hay bất kỳ cái gì đều toàn do tao tự mình giành được mà?"
"Lại nói đến thời ở show sống còn, mọi người đi ngủ thì tao đang mòn gót ở phòng tập nhảy, tập đến mười mấy tiếng mà không được coi là chăm chỉ hơn người khác ư? Tao giành được hạng nhất không xứng đáng à? Chỉ có thế thôi chúng mày đã ghen tức rồi?"
Du Tế Thỉ ngậm miệng không đáp, Tống Tư Trạch liếc cậu rồi bảo: "Chỉ có tôi thôi, cậu ta thì không. Cậu ta thật sự thích cậu, sao phải nặng lời như vậy?"
Giang Nguyên Dã hỏi lại: "Thích tao mà mua hot search bôi xấu tao, tìm fan cuồng chụp lén tao, muốn châm ngòi mối quan hệ giữa tao với bạn trai? Trăm phương nghìn kế muốn hại tao thì thích cái nỗi gì?"
Tống Tư Trạch lại nói: "Du Tế Thỉ thì là trăm phương nghìn kế, cậu cho rằng anh bạn thân của cậu thì không ư?"
Giang Nguyên Dã lạnh mặt: "Mày nói cái khỉ gì vậy?"
"Tôi không có rảnh mà chia rẽ cậu với Hạ Tân Nam, chỉ nói thật thôi." Tống Tư Trạch nói: "Phong Đãng, còn ấn tượng với cái tên này không? Là người diễn vai phụ trong 'Cửu tiêu ca' với cậu đấy."
Đúng là Giang Nguyên Dã có ấn tượng, là vai phụ bảy, tám gì đó: "Liên quan gì đến người ta?"
"Về sau cậu ta tham gia cùng một phim với tôi, có lần uống nhiều trong buổi liên hoan, ba hoa cái video tỏ tình bị lên hot search của cậu là do mình quay, khoe cả video gốc trong điện thoại, đúng là dài hơn nhiều so với bản blogger đăng."
Tống Tư Trạch nhìn biểu cảm khẽ thay đổi của Giang Nguyên Dã, tiếp tục: "Blogger đó chủ động tìm cậu ta, muốn lợi dụng sức hot của sao hạng A để kéo tam kim ảnh đế mới cầm cúp chưa lâu vào scandal này. Cậu ta nhận 3 vạn của blogger nên xúi cậu tỏ tình với Hạ Tân Nam khi chơi thật thách, nhưng chắc cậu say mèm nên không còn ấn tượng."
Giang Nguyên Dã bán tín bán nghi: "... Đều là do paparazzi bày trò, liên quan gì đến Hạ Tân Nam?"
"Phải." Tống Tư Trạch tiếp tục: "Ban đầu tôi cũng cho là vậy, nhưng sau đó liên tục bị gã bám theo đến phát phiền. Cậu cũng biết tôi đã là chân đất thì sợ gì người đi giày, thuê đầu gấu đánh cho gã một trận. Gã sợ quá mới khai sạch, tất cả là do Hạ Tân Nam sai khiến, muốn biết kim chủ tôi là ai. Gã ẩn ý Hạ Tân Nam chính là ông chủ sau lưng bọn gã. Nếu không tin thì kiểm tra kỹ liên kết giữa văn phòng paparazzi đó và Thiên Hành đi."
Giang Nguyên Dã ngẩn người, trực giác mách bảo Tống Tư Trạch cố tình chia rẽ, nhưng lý trí lại không ngừng gõ vào đầu rất có thể đó là sự thật.
Hạ Tân Nam gài bẫy cậu? Anh đã bẫy cậu từ lúc nào?
Tại vì sao?
Hạ Tân Nam bắt đầu giăng bẫy từ khi nào? Rốt cuộc anh đang suy tính điều gì? Mỗi câu nói với mình thì câu nào là thật câu nào là giả? Và lời tỏ tình đêm qua thì sao?
Giang Nguyên Dã loạn cào cào, trong lúc miên man nghĩ thì Tống Tư Trạch cũng im lặng, không tiếp tục nữa.
Thời gian trôi qua từng phút giây, Tống Tư Trạch nhìn đồng hồ, đang định nói thêm gì đó với Du Tế Thỉ thì cửa bị phá tung, Hạ Tân Nam là người đầu tiên vọt vào, trong mắt chỉ có Giang Nguyên Dã, nhanh chân bước về phía cậu.
Giang Nguyên Dã sực tỉnh, Hạ Tân Nam đã ngồi xổm trước mặt, lo lắng hỏi han: "Em có sao không?"
Mắt Giang Nguyên Dã khẽ động, ậm ừ đáp: "Vẫn bình thường."
Hạ Tân Nam mạnh bạo cởi dây trói, dìu cậu đứng dậy, ánh mắt xám xịt đảo qua bốn bức tường ngập ảnh.
Giang Nguyên Dã định mở miệng, lại nghe "Bịch!", kinh ngạc nhìn sang, chú út đấm một phát vào mặt Tống Tư Trạch.
Giang Nguyên Dã: "..."
Tống Tư Trạch bị đấm bất ngờ, nửa ngày phản ứng lại, sắc mặt Chu Quân Hằng rất khó chịu. Giang Nguyên Dã chắc mẩm chú út hiểu nhầm Du Tế Thỉ và Tống Tư Trạch cùng một guộc, hơi xấu hổ.
Căn bản do Tống Tư Trạch đã có tiền án chồng chất, giờ lại còn ngồi chung với Du Tế Thỉ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Hạ Tân Nam đỡ cậu: "Chúng mình đi trước."
Lúc đi ngang qua Chu Quân Hằng, Giang Nguyên Dã ngẫm lại rồi vẫn bảo: "Chú, là thế này, nó đến khuyên Du Tế Thỉ thả con ra đấy ạ, chuyện này nó không tham gia."
Sau đó không buồn quan tâm nữa, đi theo Hạ Tân Nam rời khỏi nơi kinh tởm này.
Về xe, ấn Giang Nguyên Dã vào ghế phó lái, Hạ Tân Nam bắt đầu kéo quần áo cậu ra kiểm tra xem có bị thương không. Giang Nguyên Dã lại khẽ đẩy ra: "Được rồi, em không bị sao hết, ngoài trói tay ra thì nó chẳng làm gì cả."
Hạ Tân Nam nắm chặt thành quyền, nặng nề hỏi: "Sao lại chạy đến đây một mình?"
Giang Nguyên Dã nhìn vào mắt đối phương, mắt Hạ Tân Nam ngập tràn căng thẳng, lo lắng là thật, yêu cậu cũng là thật.
"Hạ Tân Nam."
Nghĩ lại hôm qua mình đã không cho đối phương cơ hội giải thích, Giang Nguyên Dã cố giữ bình tĩnh hỏi: "Video chơi thật thách bị đẩy lên hot search là do anh làm à? Tại sao anh lại muốn làm vậy?"
———
Tác giả có lời muốn nói:
Họ Tống hết vai rồi, cả nhà quên gã đi nhá!
Chồng chồng son sắp ngả bài rồi, thật thách ở văn án là có ẩn ý cả đó :D