Có Hỉ - Bạch Giới Tử

Chương 69

Hôm sau Hạ Tân Nam phải đến thành phố khác tham gia hoạt động do Hiệp hội điện ảnh tổ chức. Sáng sớm, Giang Nguyên Dã vẫn còn lơ tơ mơ thì anh đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Giang Nguyên Dã ngồi xếp bằng, hỏi: "Anh phải đi cả ngày à? Bao giờ mới về?"

"Buổi tối, cũng có thể là mai." Hạ Tân Nam đáp: "Có muốn đi cùng anh không?"

Đầu Giang Nguyên Dã vẫn chưa kịp nhảy số: "Cùng đi á?"

Hạ Tân Nam gật đầu: "Có thể dẫn người nhà theo."

Giang Nguyên Dã nghĩ hai giây liền từ chối: "Không đi."

Kiểu hoạt động này chán muốn chết, hơn nữa người ta đâu mời mình, đi theo làm gì? Da mặt cậu đâu có dày đến vậy?

Hạ Tân Nam thắt cà vạt, đến bên mép giường, ngồi xuống nhìn cậu: "Vậy hôm nay em định làm tổ ở nhà à? Nếu vậy thì ở lại đây đi, nếu tranh thủ được thì tối anh sẽ về."

"Không thích." Giang Nguyên Dã không thèm đồng ý: "Anh đi nuôi thân đi, đừng có động đến em, lát nữa em về nhà mình."

Cậu còn lâu mới ở đây làm hòn vọng phu nhá.

Hạ Tân Nam véo má cậu: "Em còn đi được à?"

"..."

Rốt cuộc thì không phải lo ảnh hưởng đến việc quay phim, nên đêm qua là lần đầu tiên hai người chiến hết sức. Làm mấy lần nhỉ? Ngay cả Giang Nguyên Dã cũng không đếm nổi.

Giang Nguyên Dã khinh bỉ: "Sao mặt anh dày dữ vậy hả?"

Đương nhiên là sự thật rồi: "Xem em thế này thì vấn đề không lớn lắm nhỉ."

Giang Nguyên Dã: "Anh cút mau đi!"

Hạ Tân Nam không ép buộc nữa: "Thôi vậy, em về nhà đi, tối anh qua tìm em."

Giang Nguyên Dã đổi thành quỳ ngồi, nhổm người nắm cà vạt của đối phương, kéo phần thắt nút, mạnh đến độ thít chặt cổ: "Anh ra ngoài nhớ phải ngoan ngoãn cho em."

Hạ Tân Nam đưa tay ôm cậu vào lòng rồi hôn thật sâu.

Cuối cùng Giang Nguyên Dã vẫn tiễn người ra tận cửa, nhìn Hạ Tân Nam bước vào thang máy. Hạ Tân Nam nhấn nút giữ cửa, không buông ngay ra.

Giang Nguyên Dã đứng bên ngoài vẫy tay: "Đi nhá!"

Ánh mắt Hạ Tân Nam ánh lên ý cười: "Muốn hôn cái nữa không?"

Giang Nguyên Dã tự nhủ sao cứ phải dính như sam làm gì, nhưng lại bất giác bước vào thang máy, chủ động ôm cổ Hạ Tân Nam, hôn lên môi.

Hạ Tân Nam cong môi cười, mở miệng để lưỡi đối phương tự do khuấy đảo. Đợi Giang Nguyên Dã cảm thấy thoả mãn mới đổi khách thành chủ, đầu lưỡi mạnh bạo chui vào khoang miệng cậu rồi tỉ mẩn li.ếm m.út, từng chút một chiếm lĩnh.

Kết thúc nụ hôn, Hạ Tân Nam còn mổ mấy cái lên khoé môi Giang Nguyên Dã, nhắc nhở: "Hôn trong thang máy, không sợ bị camera quay phải à?"

Chả biết mới nãy ai muốn hôn cơ...

"Dù sao đây cũng là nhà anh, bị quay cũng là chuyện của anh." Giang Nguyên Dã nói rồi tự nhiên rút lui, ra khỏi thang máy: "Anh đi nhá! Bái bai!"

Cuối cùng cánh cửa thang máy cũng khép lại.

Giang Nguyên Dã li.ếm đôi môi bị hôn đến tê rần, lấy điện thoại, đăng nhập vào acc clone Weibo, gõ chữ...

"Anh ấy thật sự rất rất yêu tui! [hì hì]"

Đăng xong, cậu vui vẻ hát hò, xoay người vào nhà.

Giờ má cậu vẫn còn đỏ ửng, vào bếp rót cốc nước đá cho hạ hoả, nhặt bộ quần áo đã bị vần vò thành mớ giẻ lau tròng vào người, tính về nhà.

Đi được hai bước lại lùi xuống, Giang Nguyên Dã liếc một cái liền thấy quyển tạp chí giấu dưới bàn trà ngoài phòng khách, cầm lên lật lật.

Đây là ấn bản giới hạn mừng năm mới cách đây 2 năm với mặt cậu chình ình trên bìa. Bộ ảnh rất đẹp, giá pass nhượng trên chợ đen cao ngất ngưởng. Ngay cả bản thân Giang Nguyên Dã cũng không có cuốn này, chẳng biết Hạ Tân Nam đào ở đâu ra.

Giang Nguyên Dã cảm thấy vi diệu, lúc nhét tạp chí trở lại chỗ cũ lại phát hiện ra trong đó có cả album đầu tay của mình, lại còn có chữ ký. Cậu nhớ đó là hoạt động bốc thăm may mắn cho fans, số lượng chưa đến hai mươi cái, sao Hạ Tân Nam lại có thứ này chứ?

Giang Nguyên Dã có chút tò mò, nhưng cũng không nghĩ nhiều, thả lại đồ về chỗ cũ rồi đứng dậy.

Hôm nay cậu không có lịch trình, Đinh Minh xin nghỉ ba ngày về quê, cậu chỉ có một mình nên gọi đồ ăn.

Giữa trưa, Biên Lăng gọi điện bàn chuyện công việc, không nhiều chuyện lắm nên xong rất nhanh, Giang Nguyên Dã đang định cúp điện thoại thì đối phương đột nhiên hỏi: "Nhóc Đinh Minh bảo người em với Hạ Tân Nam đã hẹn hò trong thời gian quay phim à?"

Giang Nguyên Dã hỏi ngược: "Nay anh mới biết hở? Em còn nghĩ anh đã sớm chấp nhận chúng em là một đôi từ lâu rồi chứ."

Biên Lăng hỏi thẳng thừng: "Ịch nhau rồi à?"

"Ặc." Giang Nguyên Dã lập tức bí từ: "Anh Biên, cái này chuyện tế nhị của em. Anh thấy mình hỏi vậy có phù hợp không?"

"Là có rồi chứ gì?" Quản lý của cậu hiểu trong chớp mắt: "Lúc nào muốn công khai thì nhớ báo anh, anh còn chuẩn bị tinh thần."

Giang Nguyên Dã phục sát đất.

Sau khi biết gia cảnh nhà cậu, bây giờ anh trai quản lý đã đứng vững trước mọi sóng xô cuộc đời, có muốn come out cũng là người đầu tiên xung phong lo lót cho cậu luôn. Nhưng không đến mức đó đâu, thật đó!

"Em không định come out, sau này thì chưa biết."

Thời tiết đẹp nên buổi chiều Giang Nguyên Dã tự lái xe đi loanh quanh. Cuối cùng chán quá, hết chuyện dể làm liền chui vào rạp chiếu phim.

Bộ phim Hạ Tân Nam làm khách mời vào năm ngoái đã ra rạp, poster PR được treo ở vị trí nổi bật nhất, Giang Nguyên Dã chỉ lướt qua liền mua vé luôn.

Hạ Tân Nam là khách mời đặc biệt, thời lượng khá nhiều, gần như xuất hiện từ đầu đến cuối phim. Mặc dù anh không tham gia quảng bá, nhưng vẫn được coi là tiêu điểm và là con bài truyền thông.

Cái hồi tham ban lúc quay chương trình thực tế đó, cảnh hôn môi nữ chính đã đổi thành hôn trán vào đoạn cao trào nhất. Giang Nguyên Dã đang uống trà sữa liền cắn ống hút, nhìn chằm chằm vào màn ảnh, thầm bảo kỹ thuật diễn của đồ choá đỉnh ghê, nhìn ai cũng rất si tình chân thành, chua quá!!!

Giang Nguyên Dã mở điện thoại, chụp màn ảnh rồi gửi đi.

"Đánh giá trên mạng phim này của thầy Hạ ổn phết, diễn cũng được, biểu cảm chân thật, cảm động quá he."

Cứ tưởng Hạ Tân Nam đang bận thì sẽ không trả lời ngay, vậy mà nửa phút sau đã có tin nhắn mới: "Đang đi xem phim à? Chỉ mình em thôi?"

Giang Nguyên Dã: "Chứ còn sao nữa? Chả ai đi với em."

Hạ Tân Nam: "Phim hay không?"

Giang Nguyên Dã: "Tạm được."

Cậu nghĩ rồi gửi thêm: "Ánh mắt của thầy Hạ si tình ghê, bảo sao nữ chính lại trả lời phỏng vấn là không theo kịp được anh."

Hạ Tân Nam: "Cái này mà cũng ghen à?"

Giang Nguyên Dã: "Ờ đó!"

Hạ Tân Nam: "Nhận lời làm khách mời là vì còn ân tình, sau này anh sẽ không đóng những thể loại như này nữa."

Giang Nguyên Dã: "Không cần nói với em, em còn chưa cấm anh không được quay phim tình cảm."

Hạ Tân Nam: "Em là bạn trai của anh mà, nên việc gì cũng phải nói trước."

Tự dưng đổi tính đổi nết hả? Hạ Tân Nam đột nhiên dịu hiền làm Giang Nguyên Dã vẫn chưa quen: "Ò, tuỳ anh thôi."

Kết phim, Giang Nguyên Dã vừa nhắn tin cho Hạ Tân Nam, vừa theo dòng người ra khỏi rạp, không ngờ lại bị mấy cô nhóc cùng phòng chiếu xúm xít vây quanh.

"Là anh à Tiểu Dã?"

Giang Nguyên Dã vừa ngẩng lên, xung quanh lập tức vang lên những tiếng hét thất thanh.

"Tiểu Dã, sao anh lại đi xem phim một mình? Là đi ủng hộ phim mới của anh Nam ạ?"

"Phim hay không ạ? Anh có cảm tưởng gì sau khi xem xong ạ?"

"Tiểu Dã chụp cùng em được không?"

Các cô gái mồm năm miệng mười, hấp dẫn càng nhiều người qua đường, đầu Giang Nguyên Dã căng rần, xấu hổ mỉm cười. Cậu từ chối mong muốn chụp ảnh chung, chỉ ký tên lên poster của các cô rồi thoát khỏi đám đông chạy trối chết.

Chưa đến nửa riếng sau, tên cậu lại ngoi lên hot search.

【Một mình đến rạp phim ủng hộ chồng iu à? Ba chữ đó đâu rồi?】

【Ẻm simp lỏd(*)!!! [héc to]】

(*)Vn là cái câu "m si tình", nhưng mà dùng nhìu quá nên tui đi qua sim ld cho đa dng nhe!

【Ký tên lên poster phim của chồng iu, đây là hình thức play mới hở?】

【Bé vợ nhỏ của tụi mình luôn có cách hay ho để tuyên bố chủ quyền. Quả là em bé thông minh! [châm thuốc]】

Giang Nguyên Dã thực sự cạn lời, lần nào cũng bị trêu như này thì cậu thà quang minh chính đại come out còn hơn.

Trên đường lái xe đi vòng vòng, Giang Nguyên Dã nghiêm túc suy xét vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui còn cảm thấy cũng ổn đấy chứ.

Đương nhiên là phải qua cửa của ông nội, thoát được thì chẳng còn vấn đề gì nữa.

Lúc dừng chờ đèn đỏ, Hạ Tân Nam gửi tin: "Lại bị bắt gặp à?"

Giang Nguyên Dã trả lời: "Anh phiền ghê! Đang đi làm mà cứ săm soi em?"

Hạ Tân Nam: "Đang nghe toạ đàm của mấy vị đạo diễn, cảm thấy làm đạo diễn cũng rất thú vị. Sang năm anh sẽ đăng ký vào Học viện Điện ảnh, học tập nghiêm túc, sau này sẽ chuyển hướng về sau sân khấu."

Giang Nguyên Dã: "Anh nói thật à?"

Hạ Tân Nam: "Thật đó."

Đèn chuyển xanh, Giang Nguyên Dã thả điện thoại xuống, dẫm lên chân ga.

Nếu Hạ Tân Nam lùi về sau màn ảnh, việc hai người công khai hình như càng không áp lực nữa?

Nghĩ vậy, Giang Nguyên Dã gõ lên vô lăng, hận không thể phi thẳng về nhà, tâm sự với ông nội mối quan hệ giữa hai người.

... Không được, vẫn là nên đưa người về rồi nói sau.

Đi loanh quanh một vòng, Giang Nguyên Dã thấy sắp 5 giờ, tính đi về nhà.

We Chat nhảy lên tin nhắn của Du Tế Thỉ: "Nguyên Dã, ví của ông rơi trên xe tôi này."

Hắn còn gửi ảnh ví của cậu, vốn nó phải nằm trong túi áo khoác, bản thân Giang Nguyên Dã cũng chẳng biết mình quăng mất lúc nào, bên trong có căn cước và thẻ tín dụng.

Giang Nguyên Dã dừng xe ở ven đường, nhắn lại: "Giờ ông có rảnh không? Đang ở đâu thế? Tôi đến chỗ ông lấy."

Du Tế Thỉ: "Tôi đang ở nhà, ông muốn đến à?"

Giang Nguyên Dã: "Ông gửi địa chỉ đi, giờ tôi đến luôn."

Mấy phút sau, Du Tế Thỉ gửi định vị, Giang Nguyên Dã lái thẳng đến chỗ đó.

Địa chỉ khá xa, là một khu biệt thự hẻo lánh nằm ngoài vành đai 4.

Giang Nguyên Dã không ngờ Du Tế Thỉ sẽ ở chỗ như này, trong ấn tượng của cậu thì Du Tế Thỉ rất tiết kiệm, nhưng nghĩ lại thì chắc là biệt thự công ty thuê cho hắn đi.

Đi được nửa đường thì Du Tế Thỉ gọi đến: "Xin lỗi Nguyên Dã, tôi có việc đột xuất cần phải ra ngoài, không kịp chờ ông. Nhà không có ai đâu, ví của ông tôi đặt ngay trên tủ giày ngoài huyền quan, tôi sẽ gửi mật khẩu cửa từ, ông cứ vào thẳng nhà lấy là được."

Giang Nguyên Dã nói được, cúp điện thoại, bên kia nhanh chóng gửi mã sang.

40 phút sau, Giang Nguyên Dã dừng xe trước cửa biệt thự của Du Tế Thỉ, xuống xe nhập mật mã rồi đi vào.

Nhà Du Tế Thỉ rất trống trải, lạnh lẽo, cậu dửng dưng đảo mắt, dừng bước ở huyền quan, thấy ví tiền của mình trên tủ giày, vươn tay định cầm lên.

Nhưng vừa mới sờ vào thì có một con chó đột nhiên xồ ra từ trong góc.

Giang Nguyên Dã giật mình, lùi xuống rồi buông tay theo phản xạ.

Con chó kia xồ đến, nhanh nhẹn khợp lấy cái ví tiền vừa rơi xuống, xoay đầu chạy vào trong nhà.

Giang Nguyên Dã sững sờ: "Này!"

Cậu lập tức đuổi theo, chó con chạy đến cầu thang, phóng thẳng xuống tầng hầm.

Giang Nguyên Dã đành phải đuổi theo, vậy mà chỉ lơ đễnh vài phút đã không thấy bóng dáng con chó đâu. Cậu đảo mắt khắp nơi, tiện tay đẩy một cánh cửa.

Sau đó sững sờ, đứng ngây ra như trời trồng.

Diện tích căn phòng khá nhỏ, không bật đèn nên tối om, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Đập vào mắt chính là bức tường chi chít ảnh của cậu, trên sân khấu, ảnh tạp chí, ảnh PR, selfie đăng trên Weibo, ảnh fans chụp, còn cả mớ ảnh riêng tư mà cậu chưa từng thấy.

Giang Nguyên Dã nhanh chóng đảo mắt, đại não đang chậm nhịp phản ứng lại, đột nhiên nhận ra điều gì đó, sau lưng vang tiếng bước chân.

Cậu lập tức xoay người, Du Tế Thỉ dứng trên cầu thang, lạnh lùng bước xuống, nhẹ giọng hỏi...

"Ảnh đẹp không Nguyên Dã?"

———

Tác gi có chuyn mun nói:

Sẽ hông sao đâu.

Bình Luận (0)
Comment