Cả đoàn đáp xuống châu Âu, lập tức lao đầu vào công việc như ngựa.
Cả hai đi theo gặp Nguỵ Khải Bình gặp mọi người khắp mọi nơi, mở rộng mối quan hệ. Thời trẻ Nguỵ Khải Bình phát triển sự nghiệp ở phương Tây, quen biết nhiều, cũng rất vui lòng xúc tiến cho bọn cậu.
Sau đó có một vài đơn vị truyền thông hẹn phỏng vấn với hai người.
Có rất nhiều phóng viên trong và ngoài nước muốn hẹn lịch phỏng vấn, cuối cùng hai người chọn một báo mạng dưới trướng Thiên Hành, về cơ bản là dễ kiểm soát các câu hỏi.
Phỏng vấn trong 1 tiếng, phóng viên rất chuyên nghiệp, không tọc mạch về mối quan hệ thầm kín, nội dung chỉ xoay quanh những chuyện cũ, tương lai, sự nghiệp, lý tưởng, kế hoạch tương lai. Dù phóng viên không nhắc đến nửa kia, nhưng trong mỗi câu trả lời đều hướng về người còn lại.
Tuy phỏng vấn riêng, nhưng lại rất ăn ý mà có nhau ở tương lai sau này.
Cuối buổi phỏng vấn, phóng viên yêu cầu cả hai chụp ảnh chung.
Hai người đứng bên cửa sổ, Giang Nguyên Dã chống tay lên bệ cửa sau lưng, sắn cao tay áo sơmi, để lộ cánh tay nhỏ nhắn xinh xắn, tư thế thả lỏng.
Người bên cạnh, Hạ Tân Nam cắm hai tay vào túi, chân dài bắt chéo dựa vào khung cửa, vẻ mặt cũng nhàn tản không kém.
Sau lưng là ánh chiều tà rực rỡ, nhuộm vàng cả thành phố.
Tiếng màn trập vang lên, camera đã ghi lại hình ảnh chân thật này...
Không phải nhân vật trong phim, chỉ là Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam.
Dù không quá thân mật, nhưng về sau bức ảnh này đã trở thành một trong những ảnh cp huyền thoại, nhận được vô số sự ngưỡng mộ và ghen tị.
Vì đó là dáng hình của tình yêu.
Buổi tối, Nguỵ Khải Bình dẫn Hạ Tân Nam tham gia buổi tiệc do Hiệp hội đạo diễn tổ chức. Giang Nguyên Dã không hào hứng, cũng đang mệt nên không đi theo.
Liên hoan phim khai mạc vào tối mai, tính đêm nay ngủ sớm chút để dưỡng sức.
Hơn 10 giờ mới tàn tiệc, Hạ Tân Nam và Nguỵ Khải Bình tâm tình trong khi ngồi xe về khách sạn.
Ngoài cửa sổ phủ sương, Nguỵ Khải Bình than thở: "Chắc mai sẽ mưa đấy, chắc lên thảm đỏ sẽ xấu lắm."
Hạ Tân Nam nói: "Họ sẽ không hoãn lại đâu, đừng lo."
Nguỵ Khải Bình cười phá lên: "Lần này chú được đề cử nam chính xuất sắc nhất, nhưng tiếc là hơi xui, đụng trúng người năm nay sẽ tránh bóng, lại còn có mỗi đề cử này, cơ bản là toi rồi."
"Không sao ạ." Hạ Tân Nam nói: "Nếu hên thì vẫn còn phim xuất sắc nhất mà, tôi cũng không tiếc lắm."
Nguỵ Khải Bình tặc lưỡi: "Kèo này càng khó, ngay cả tôi cũng không dám mơ."
Hạ Tân Nam nói: "Cứ chờ xem, cuộc đời nhiều biến số mà."
Hàn huyên vài câu, Nguỵ Khải Bình lại hỏi sang cảm nhận sau một thời gian học khoá đào tạo đạo diễn.
Hạ Tân Nam ngẫm nghĩ rồi đâp: "Nếu dùng góc độ của đạo diễn thì sẽ không thể nhập tâm vào nhân vật bằng diễn viên được. Nhưng đạo diễn sẽ phải thấu hiểu vai diễn hơn diễn viên để thổi hồn vào nó, cảm giác kiểm soát này cũng khá thú vị."
Nguỵ Khải Bình cười nói: "Ừm, ý kiến rất hay. Nên chú muốn trở thành đạo diễn để Tiểu Giang làm nam chính của chú, dùng cách này để kiểm soát cậu ấy à?"
Hạ Tân Nam lắc đầu: "Không phải."
Nguỵ Khải Bình hỏi: "Vậy thì là vì điều gì?"
Anh nói: "Quay em ấy khác với quay người khác, tôi rất thích cảm giác lén nhìn vào thế giới nội tâm của em ấy theo góc nhìn của riêng mình. Tôi đã từng quay chụp rất nhiều hình ảnh của đối phương, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn được thấy nhiều khía cạnh của Nguyên Dã hơn. Nếu nói là kiểm soát, thì phải là Nguyên Dã kiểm soát tâm hồn tôi, đã từ rất lâu rồi."
Nguỵ Khải Bình cảm thấy tư duy này rất mới mẻ: "Sao bị người ta kiểm soát mà chú có vẻ rất vui thế?"
Hạ Tân Nam gật đầu: "Nếu người kia là em ấy thì tôi rất tình nguyện."
Nguỵ Khải Bình lại tặc lưỡi: "Thế này là kiểu đứa thích đánh, đứa thích bị đánh, bảo sao hai chú quấn quýt như thế, cũng coi như là bí quyết giữ lửa tình yêu nhỉ?"
Hạ Tân Nam cũng cười: "Vâng, chắc là thế. Tôi yêu em ấy, em ấy cũng thế."
"..." Nguỵ Khải Bình đột nhiên ngộ ra, giới trẻ thích show tình yêu nhể, thật sự không màng mạng sống của người khác luôn.
Khi Hạ Tân Nam về đến phòng, Giang Nguyên Dã đã nằm bẹp trên sopha ngoài phòng khách ngủ thiếp đi.
Phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhập nhèm từ TV.
Hạ Tân Nam rón rén đi đến, ngồi xuống cạnh Giang Nguyên Dã, lẳng lặng nhìn đối phương, không lên tiếng làm phiền.
Trong lúc ngủ, Giang Nguyên Dã lơ mơ xoay người, cảm nhận được ngón tay chọt bên má, chậm chạp mở mắt ra.
Nhìn thấy Hạ Tân Nam, Giang Nguyên Dã hơi giật mình, ngái ngủ mở miệng: "Anh về rồi à? Mấy giờ rồi?"
"Sắp 11 giờ rồi." Hạ Tân Nam thì thầm.
Giang Nguyên Dã: "Ò."
Hạ Tân Nam hỏi: "Sao lại ngủ ở đây thế?"
"Đợi anh về á." Giang Nguyên Dã tính ngồi dậy thì ngã người trở lại: "Xong ngủ mất tiêu."
Hạ Tân Nam cười khẽ: "Không thể ngủ một mình được à? Sao phải chờ anh?"
Giang Nguyên Dã nhìn chòng chọc vào mắt anh: "Em thích chờ anh á."
Chỉ câu này thôi cũng khiến Hạ Tân Nam vui vẻ, xét ở một trình độ nào đó, đúng là Giang Nguyên Dã đã nắm giữ toàn bộ linh hồn anh.
Anh khom lưng, đặt xuống nụ hôn nóng bỏng, ngón tay Giang Nguyên Dã bấu chặt vai anh rồi vòng tay ôm cổ đối phương.
Nụ hôn của Hạ Tân Nam rất quyến luyến nóng bỏng, bịn rịn và để chiếc lưỡi phá đảo thật sâu. Giang Nguyên Dã cảm nhận được cảm xúc khác thường của người kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vu.ốt ve gáy đối phương như đang trấn an.
Kết thúc nụ hôn, Giang Nguyên Dã thở hổn hển, Hạ Tân Nam li.ếm khoé môi: "Bé yêu, vào trong ngủ đi em."
-
Quả nhiên mưa đã rơi vào ngày khai mạc. Trước khi trời tối, cả đoàn chuẩn bị xuất phát, Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam diện vest cao cấp cùng kiểu, người xám người đen, trông rất giống đồ đôi.
Sau khi thắt nơ cho nhau, Giang Nguyên Dã vỗ ngực Hạ Tân Nam: "Anh có bồn chồn không?"
Hạ Tân Nam nói: "Mới là khai mạc thôi, sao phải bồn chồn?"
Cũng phải, so với lễ khai mạc thì họ chờ mong ngày công chiếu bộ phim hơn.
Giang Nguyên Dã cười hehe: "Đây là lần đầu em tham dự liên hoan phim thế này, hi vọng có thể có được bức ảnh để đời."
Hạ Tân Nam nói: "Ừ, mong là có."
Xe xuất phát từ khách sạn đến địa điểm tổ chức, mưa cứ tí tách không ngừng.
Thảm đỏ cả trăm mét trải dài giữa mưa mù, vẫn nhộp nhịp và ồn ã như thường. Hàng trăm ống kính của giới truyền thông chĩa vào các ngôi sao tươi tắn, đèn flash nhấp nháy hơn sao trời, ghi lại những bức ảnh cận mặt đầy hấp dẫn.
Xe của hai người đi sau xe của Nguỵ Khải Bình, khi đến nơi phải đợi nhóm khách mời trước đi xong thảm đỏ.
Giang Nguyên Dã xuống xe trước, nhận ô từ tay trợ lý rồi quay đầu. Hạ Tân Nam đang cụp mắt chỉnh lại nút cổ tay áo, trợ lý của anh mới bung ô ra.
Đạo diễn ra hiệu bảo Giang Nguyên Dã đi trước.
Rất nhanh đã đến lượt của họ, cả đoàn bước lên thảm đỏ.
Giang Nguyên Dã nhận ra Hạ Tân Nam vẫn chưa bắt kịp, đi chậm lại so với đoàn người rồi xoay đầu.
Trong khoảnh khắc đèn flash loé lên, Giang Nguyên Dã quay đầu nhìn lại...
Trong trời mưa tầm tã, cậu là tâm điểm duy nhất của ống kính.
Đằng trước là bóng lưng của những người khác, biển người đông đúc đều bị làm mờ trong ánh sáng mờ ảo.
Giang Nguyên Dã đứng ở đầu thảm đỏ, tay cầm ô trong suốt, quay đầu nhìn về phía người yêu, đôi mắt sáng rực đong đầy sóng tình.
Hạ Tân Nam vẫn dừng ở cạnh xe cách đó 10m, giơ máy ảnh bắt trọn khoảnh khắc này.
Sự bất ngờ lướt qua trong mắt Giang Nguyên Dã, sau đó hiểu được đối phương đang làm gì, trái tim bắt đầu không chịu nghe lời mà đập rền vang.
Hạ Tân Nam đưa máy ảnh cho trợ lý, cầm lấy ô rồi bước đến.
Giang Nguyên Dã cứ vậy nhìn đối phương lại gần, tiếng ồn ã chung quanh dường như rõ mồn một. Tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng cậu hô hấp, tiếng tim đập, sau đó là tiếng cười khẽ của Hạ Tân Nam đã ở ngay trước mắt: "Sao lại ngẩn ra vậy? Mình đi thôi em."
Giang Nguyên Dã bừng tỉnh, cố gắng đè nén nỗi lòng nhộn nhạo, gật đầu: "Ừa."
Hai người cầm ô, cùng bước lên thảm đỏ.
Hôm sau, trước khi bắt đầu buổi premiere, Hạ Tân Nam đăng bức ảnh này lên Weibo.
"Chỉ một chớp mắt."
Caption chỉ có bốn từ đơn giản, nhưng chớp mắt cũng có nghĩa là vĩnh cửu.
Bài post này nhận được lượng tương tác khổng lồ, fan only của Giang Nguyên Dã dù muốn lờ đi cũng chẳng được.
Không khí, cảm giác nghệ thuật, góc chụp và chi tiết của bức ảnh này đều rất xuất sắc, dù là vô tình nhưng lại đắt giá.
Tình yêu của nhật vật chính trong ảnh đồng điệu với tình yêu của nhiếp ảnh gia, dù là thứ gì chen vào cũng trở nên kệch cỡm.
Khi đi thảm đỏ, Giang Nguyên Dã được vô số máy ảnh nhắm đến, nhưng chỉ có bức ảnh này lột tả cậu ở khía cạnh chân thật nhất.
Khi bọn cậu vừa ngồi vào ghế trong rạp, Giang Nguyên Dã tiện tay lướt Weibo, đơ ra vài giây rồi mỉm cười.
Hạ Tân Nam ở bên cạnh, hỏi cậu: "Em cười gì thế?"
Giang Nguyên Dã nói: "Em đã có bức ảnh để đời rồi, là anh chụp em đó. Cảm ơn nha!"
Hạ Tân Nam nói: "Không cần cảm ơn."
Giang Nguyên Dã chớp mắt: "Rất nhiều người đang hỏi dưới Weibo anh nè, thế này tính là công khai à?"
Hạ Tân Nam điềm tĩnh quay đầu: "Em nghĩ sao?"
Giang Nguyên Dã nói: "Đương nhiên là không rồi, chỉ đơn giản là đăng ảnh thôi."
Tuy ảnh rất đẹp, nhưng cách bày tỏ tình cảm vẫn kín đáo, không phải phong cách của bọn cậu.
"Ừ, không tính." Hạ Tân Nam kéo một bàn tay của đối phương sang, nhẹ nhàng nắm lấy, vu.ốt ve: "Cứ kệ cho họ nghĩ sao thì nghĩ."
Giang Nguyên Dã tắt điện thoại, đèn trong phòng chiếu dần tối đi, màn ảnh rộng trước mắt sáng lên.
Đây là lần đầu hai người xem bản chính thức, cảm xúc tinh tế hơn bản thô nhiều, cảnh quay được biên tập, cắt nối chi tiết, kỹ càng hơn. Dung hoà giữa đam mê của phương Tây và tình yêu trong sáng, e ấp của phương Đông, tất cả đều là những gì cảm động nhất.
Nhạc nền như vẽ rồng điểm mắt, đặc biệt là ca khúc mở đầu do Giang Nguyên Dã chắp bút, được cài cắm vào vài phân đoạn tình cảm cao trào giữa hai nhân vật, đẩy cảm xúc của khán giả đạt đỉnh.
1 tiếng 55 phút, bộ phim kết thúc, tràng vỗ tay như sấm dậy vang lên trong phòng chiếu.
Sau khi đèn trên đầu bật sáng trở lại, Giang Nguyên Dã chớp đôi mắt, chậm rãi ra khỏi rạp.
Hạ Tân Nam và Nguỵ Khải Bình đi giao lưu với những vị giám khảo của liên hoan phim. Não của Giang Nguyên Dã chậm dần, chỉ nghe được họ nói mấy câu bằng tiếng Anh, chúc bọn cậu may mắn.
Giang Nguyên Dã hít vào, cuối cùng cũng điều chỉnh được cảm xúc.
Sau khi xem được bản hoàn chỉnh, cậu chẳng còn điều gì tiếc nuối, cũng không lo cả đoàn trắng tay ở liên hoan phim, vì bộ phim này được công chiếu thuận lợi cũng là một thành công rồi.
Lúc ra khỏi hội trường, trận mưa ròng rã hai ngày cuối cùng đã dứt. Giang Nguyên Dã dừng ở bậc thang, xoay đầu lại, nhìn về phía rạp chiếu phim, đêm xuống đèn lên, người ra vào tấp nập.
Cậu cầm điện thoại, chụp lại khung cảnh này.
Giang Nguyên Dã cũng đăng nó lên Weibo, viết caption...
"Rất nhiều chớp mắt."
Bước lên thảm đỏ, được ánh sáng và tiếng vỗ tay tán thưởng bao trọn không chỉ có mình cậu, mà là hai người.
Cậu đang đáp lại Hạ Tân Nam.
Con bot đầu têu cho trò bình chọn lại ngoi lên, bổ sung lựa chọn mới.
# Tân Sinh Nguyên Định cứ yêu nhau nhé! Cả thế giới đều ủng hộ hai người! #
Trong đêm đen, Giang Nguyên Dã cười khẽ.
Hạ Tân Nam quay đầu, ra hiệu bằng mắt.
Giang Nguyên Dã cất điện thoại, nghiêng đầu thì thầm bên tai anh: "Hạ Tân Nam à, chúng mình yêu nhau đi."
Hạ Tân Nam cũng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm eo đối phương, mở cửa xe.
———
Tác giả có điều muốn nói:
Còn 2 chương thôi.
Zoe có điều muốn thở:
Cố lên cố lên! Sắp tới rồi sắp tới rồi!