Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 1

Đế Đô, hoàng hôn một ngày tháng 7, ráng chiều nhuộm đỏ cả nửa bầu trời, Khương Điềm cuộn mình trong chăn lụa nằm trên thảm lông cạnh cửa kính sát sàn, ngủ ngon lành trong làn gió điều hòa phả xuống.

“Anh cũng chẳng phải là muốn có được em, chỉ muốn đặt trên môi em một nụ hôn mà thôi, anh cũng chẳng để ý đến nội tâm em cạn sâu thế nào, chỉ là do thấy em vừa xinh đẹp lại thú vị nữa...”

Tiếng điện thoại đánh thức Khương Điềm đang say giấc, cô vén mái tóc dài đang tán loạn bên má ra, nheo đôi mắt ngái ngủ nhận điện thoại, giọng nói gợi cảm trầm thấp xen lẫn với sự lười biếng lúc mới thức dậy, chỉ “alo?” một tiếng.

Giọng Tô Vãn Châu cực kỳ nhiệt tình truyền tới từ đầu kia: “Em gái Điềm! Ra ngoài chơi không, đi uống tí gì nhá?”

Có lẽ mỗi một phú nhị đại đều có một đám bạn xấu, rảnh rỗi là lại tụ tập, chỉ để-- uống tí gì nhá!

Kể từ khi Khương Điềm về nước, Tô Vãn Châu cầm đầu lập ra một hội để mỗi ngày ra ngoài vui chơi, nói một cách hoa mỹ thì là: Đón gió tẩy trần cho Khương Điềm.

Lần tẩy này tẩy đến hơn 20 ngày lận, tính từng ngày thì còn có một tuần nữa là cả tháng rồi còn gì.

Thường thì không phải ngày nào Khương Điềm cũng tham gia, nhưng gần đây đúng thật là cô thấy rất buồn bực, cả sự nghiệp đu idol lẫn công việc của cô đều gặp vấn đề... nên cô chỉ có thể, mẹ tất cả chúng mày.

Nghĩ thoáng ra, chơi vui đã!

“Ở đâu?” Khương Điềm hỏi.

Phía Tô Vãn Châu rất ồn ào, như sợ cô nghe không rõ nên hét lớn: “Chỗ cũ, OB!”

Khương Điềm với tay vào tủ, lấy một chiếc váy đuôi cá màu xanh lục thẫm ra, đáp: “Chờ đấy, nửa tiếng nữa đến liền.”

OB là một Club có tiếng ở Đế Đô, diện tích rộng, môi trường tốt, cách trang trí đủ đỉnh. Có người còn nói OB là hộp đêm “tình” nhất, thậm chí còn suy đoán ý nghĩa của OB: Object, đối tượng đạt đến cực đỉnh của dục vọng.

Điều bí ẩn nhất chính là, một động tiêu tiền nổi danh như này, thế mà không ai biết được ông chủ đứng đằng sau là ai cả.

Cái “tình” này ở hộp đêm chắc chắn là không thể tin vào được, nhưng Khương Điềm lại thích cái cảm giác thần bí tương tự như Ngụy Thuần của OB này.

- -

Khi Khương Điềm đến thì đã chạng vạng, trời ngả tối, ánh đèn neon nhấp nháy.

Bước xuống khỏi taxi, hơi nóng ập vào mặt, Khương Điềm xách một chiếc túi dây xích, mái tóc xoăn dài kiểu Trojan Horse xõa qua vai, đôi chân dài thu hút ánh nhìn của quần chúng bước từng bước vào trong Club.

Vừa vào cửa, tiếng nhạc DJ đinh tai nhức óc đã bủa vây lấy cô, tình cờ cô lại đi lướt qua một người đàn ông đang bước ra ngoài.

Không biết vì sao mà Khương Điềm bỗng nhiên dừng lại, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, thất thần.

Người đàn ông đó một tay đút túi quần, hình như đang cúi đầu nghịch điện thoại, tay áo ngắn màu trắng để lộ ra đường cong bả vai mạnh mẽ.

Chỉ nhìn sau gáy và đầu thôi cũng khiến người ta cảm thấy “đây là một anh đẹp trai”.

Hơn nữa còn đem đến một loại cảm giác quen thuộc khó giải thích.

Người đàn ông đi ngang qua, vừa đến cửa thì đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua phía Khương Điềm rồi mở cửa rời đi.

Xuyên qua ánh đèn và đám đông đang lắc lư theo điệu nhạc, Khương Điềm không nhìn rõ được người đó trông như thế nào, cũng không để tâm đến đoạn nhạc đệm này, vung túi xách bước lên lầu.

Ở hộp đêm, thứ không nên coi trọng hơn cả chính là loại cảm giác quen thuộc mơ hồ này.

Đẩy cửa phòng bao ra, Tô Vãn Châu đang ôm ôm ấp ấp một cô gái, nhiệt tình tán tỉnh người ta: “Sao nói lời yêu khỏi miệng đây, rót vào trong ly toàn rượu đầy.”

Khương Điềm: “...”

Cô lắc lắc đầu, ném chiếc túi trên tay lên sofa, thuận tay rút tẩu hookah* ra, rít một hơi rồi nhả ra một làn khói hương trái cây.

*Hookah: Thuốc Lào Ả Rập, Vape.

Đèn trong phòng bao lúc sáng lúc tối, dáng vẻ Khương Điềm đang nuốt mây nhả khói này khiến cô trông như một cô gái tệ bạc chuyên du tẩu ở các hộp đêm, chỉ làm chứ không yêu.

Khương Điềm quá xinh đẹp, quá xuất chúng, theo như cách nói của Tô Vãn Châu thì Khương Điềm chính là kiểu phụ nữ vừa liếc mắt nhìn qua đã đem đến cho người ta cái cảm giác vừa trải đời lại như có chuyện xưa.

Đáng tiếc, cô Khương – có chuyện xưa – đồ tệ bạc – Điềm đây đã độc thân từ trong bụng mẹ được 20 năm rồi, lần duy nhất xuân tâm chộn rộn lại là do đu idol.

“Em gái Điềm đến rồi đấy à, nhanh nhanh nhanh, rượu lên đủ rồi đây.” Tô Vãn Châu thôi tán tỉnh cô gái kia, giơ tay chào Khương Điềm.

Tô Vãn Châu là bạn hồi nhỏ của Khương Điềm, người này chính là thằng tồi thuần 24k, y như con rết tinh chân đạp n thuyền, không thiếu tiền cũng chẳng thiếu tình, chỉ thiếu mỗi cái não, là một tên ngốc vẫn có thể thua ván đấu địa chủ ngay cả khi trong tay có tứ 2, tam A và hai Joker.

Ngồi cạnh Tô ngu ngốc là một cô bé loli không biết đã ôm về từ đâu, vừa nhìn thấy Khương Điềm, cô bé loli đã quái gở nói: “Bạn của cậu Tô trông xinh quá, bạn trai cô không đến cùng sao?”

Cô bé loli đương nhiên rất ghen ghét, vốn dĩ trong phòng chỉ có mình cô ta là đẹp nhất, lúc mới vào cậu Tô còn khen cô ta dễ thương kia kìa, Khương Điềm này vừa bước vào, cô ta lập tức biết được cái gì là “dễ thương đứng trước gợi cảm chẳng đáng một xu”.

Khương Điềm thì lấy đâu ra bạn trai, cô thở ra một hơi hookah, mặt không đổi sắc khoác lác: “Thứ hai, tư, sáu tôi sẽ đi gặp tình yêu đích thực của mình, còn ba, năm, bảy sẽ chia tay trong hòa bình, một tuần yêu ba lần, cuối tuần nghỉ một ngày. Hôm nay không phải là cuối tuần sao, tôi nghỉ ngơi.” 

Trong phòng cười vang, cô bé loli còn chưa hiểu mọi người đang cười cái gì thì đã bị Tô Vãn Châu đuổi cả người lẫn túi ra khỏi phòng.

Rượu quá ba tuần, cậu Tô thè lưỡi hỏi Khương Điềm: “Tôi thật sự rất tò mò, sao bỗng dưng cậu lại về nước thế?”

Khương Điềm khác với mấy người không có lý tưởng sống bọn họ, từ nhỏ đã ở Pháp theo danh sư học điều chế nước hoa, hiện giờ đã là giám đốc điều chế nước hoa của một thương hiệu nước hoa nổi tiếng thế giới, quanh năm ở nước ngoài, rất ít khi về nước.

Nói đến đây, Khương Điềm cũng có chút hào hứng, đôi mắt màu hổ phách nhạt cong lên, khi nói chuyện, âm cuối cũng cao lên rất vui vẻ: “Tôi thuê được nhà rồi.”

“....Thuê nhà á?” Tô Vãn Châu sửng sốt.

Phú nhị đại nhà ai mà chả có hai căn nhà đứng tên mình, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người đi thuê nhà còn vui đến vậy.

Khương Điềm xua tay, móng tay sơn màu xanh lá cây gõ nhẹ vào mép ly rượu, đôi môi đỏ mọng hé mở, thốt ra một cái tên: “Biệt thự Bặc Âm.”

Tô Vãn Châu biết nơi này, trước khi Khương Điềm ra nước ngoài từng điên cuồng đu idol, ngày nào cũng lải nhải muốn chuyển đến khu biệt thự Bặc Âm ở. Chỉ vì cô dường như từng nhìn thấy Ngụy Thuần sờ sờ trước mắt ở lối rẽ biệt thự Bặc Âm.

Nhắc đến Ngụy Thuần thì chuyện này cũng không còn gì khó hiểu rồi.

Tô Vãn Châu thổi bay cẩu kỷ vương trên chai Chivas Regal đi: “Cậu xem cậu đu idol đến khổ chưa kìa, không bằng tìm một người đàn ông mà yêu đi.”

Khương Điềm lắc ly rượu không nói gì, qua một lúc lâu lại đột nhiên mở miệng: “Vừa nãy tôi gặp một anh chàng rất đẹp trai.”

“Yo yo yo!”

Câu nói này khiến Tô Vãn Châu cảm động tới mức suýt thì khóc luôn, em gái Điềm 20 tuổi rồi cuối cùng cũng biết yêu, rất đáng ăn mừng.

Điều kinh khủng ở các hộp đêm là, bạn vĩnh viễn sẽ không biết được nam nữ trong phòng bao rốt cuộc là đang làm gì:

Lúc này, ánh sáng trong phòng bao của đám Khương Điềm đã được chỉnh về ánh sáng trắng thông thường, mọi người ngồi nghiêm chỉnh như đang ngồi họp, chỉ thiếu nước trình chiếu ppt nữa thôi.

Tô Vãn Châu cầm microphone đứng trên sofa, truyền thụ lại cho Khương Điềm kỹ xảo cưa cẩm đàn ông của mình, còn vỗ ngực bảo đảm bộ kỹ xảo này cho dù là cưa chó sữa nhỏ hay chó sói nhỏ cũng chỉ mất có vài phút là cùng.

“Gặp được trai đẹp thì phải nói như tôi nói đây này.” Tô Vãn Châu nâng cằm một người anh em, làm mẫu cho Khương Điềm: “Hey, bé đáng yêu à, uống với chị một ly nhé?”

Người anh em kia da gà da vịt cả người nổi hết cả lên, nóng nảy nói: “Uống mẹ mày í.”

Khương Điềm nâng ly rượu cười ngã người xuống sofa.

Lúc đến OB trời mới vừa sẩm tối, khi tan tiệc thì đã hơn 12 giờ đêm, Khương Điềm xuống xe ở cửa tiểu khu, thong thả dạo bộ, nhân tiện mượn làn gió đêm để tỉnh rượu.

Khu biệt thự Bặc Âm được xanh hóa rất tốt, khoảng trống lớn giữa các biệt thự còn có rừng trúc với công viên nhỏ, có lẽ ban sáng vừa mới cắt cỏ nên trong màn sương đêm dày đặc vẫn còn có thể ngửi thấy hỗn hợp mùi của cỏ và đất.

Khương Điềm ngâm nga theo giọng nam trong tai nghe: “...Khi ấy, ánh mặt trời mờ mịt, chỉ còn sót lại mấy phần sắc xuân trong đôi mắt em. Nở rộ khắp nơi là anh túc chứ không phải là hải đường, ôi thiên đường rực cháy, từ giờ em chính là tín ngưỡng của anh.”

Đây là bài <Thiên đường rực cháy> của Ngụy Thuần.

Nghe trăm lần cũng không thấy chán.

Khương Điềm có thể nghe đi nghe lại cả ngày.

Hát bài hát của Ngụy Thuần, ánh mắt Khương Điềm dịu dàng nhìn về nơi ở mới của cô cách đó không xa, biệt thự màu xám hai tầng, khi nhìn thấy ánh sáng nơi tầng hai, Khương Điềm dừng bước.

Hả? Đèn tầng hai sáng à?

Chủ nhà về rồi sao?

Khương Điềm thuê chung nhà, cô ở lầu một còn chủ nhà ở lầu hai.

Nhưng Khương Điềm chuyển đến đây ở sắp được một tháng rồi mà cô chưa từng gặp chủ nhà lần nào, liên hệ toàn qua chim cánh cụt nhỏ* thôi.

*QQ.

Biệt danh trên cánh cụt của chủ nhà là “Nguyệt Nguyệt”, ảnh đại diện là một chú mèo với chiếc nơ hồng lớn, trông rất đáng yêu.

Lần nói chuyện gần đây nhất, lúc chủ nhà nhận được lời cảm ơn của Khương Điềm, chỉ ngượng ngùng còn rất nội liễm trả lời “ừm”, chữ “ừm” này như tỏa ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, nằm lặng lẽ trong bong bóng chat màu hồng ấy.

Thế nên, Khương Điềm nghĩ, bạn cùng nhà của cô có lẽ là một cô gái vừa mềm mại vừa ngọt ngào, dễ thương, đáng yêu lại có hơi nhút nhát nữa.

Ở trong biệt thự này được một tháng rồi nhưng đây là lần đầu tiên Khương Điềm lên tầng hai.

Cô bước lên bậc thang gỗ đặc màu nâu sẫm, trên tầng chỉ có một ngọn đèn trắng lạnh lẽo đang bật, ngoài ra thì không còn âm thanh nào nữa.

Khương Điềm hơi lo lắng liệu có phải là muộn quá rồi nên bạn cùng nhà đi ngủ rồi không, cô dừng lại ở bậc thang cuối cùng, dựa vào lan can cầu thang chạm khắc hoa văn, hơi do dự.

Hay là thôi vậy, ngày mai dậy rồi chào hỏi sau đi.

Đang suy nghĩ thì Khương Điềm vô tình liếc thấy một bóng người.

Đó là một người đàn ông rất cao, chỉ mặc độc chiếc quần jeans, cởi trần, đang đứng dựa người vào cửa sổ, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc. Hình ảnh này có hơi giống những người mẫu nam trên tạp chí.

Gượm đã, đàn, đàn ông á?!

Cô gái nhút nhát như đã nói đâu rồi?

Khương Điềm ngơ ngác nhìn dáng người người đàn ông, không ngọt ngào không mềm mại cũng chẳng e thẹn mà là một người đàn ông mũi cao, mặt góc cạnh, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi mắt khẽ nhướng, nhìn qua có chút cảm giác bỡn cợt với đời, còn hơi hơi cao ngạo nữa.

Có vẻ là sẽ vô cùng khó chung sống đây.

Không biết người đàn ông đang nghĩ gì mà trong mắt lại có chút cảm xúc khó nói, anh không chú ý đến Khương Điềm đi đến, phả ra một làn khói trắng, nheo nheo mắt, gợi cảm không nói lên lời.

Khương Điềm thăm dò bước về trước một bước.

Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu, xuyên qua làn khói, tầm mắt dừng lại trên người cô trong giây lát. Sau đó, anh bình tĩnh đẩy mở cửa sổ bên cạnh ra, khi giơ tay lên lần nữa, điếu thuốc đã không còn kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa nữa mà thay vào đó, đầu thuốc đã bị ngón cái và ngón trỏ vê lại. Anh trở tay ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, duỗi tay cầm cái gạt tàn trên bàn lên.

Xem ra cũng rất lịch thiệp đấy chứ.

Mùi khói thuốc trong phòng dần tản bớt, người đàn ông quay đầu lại, lặng lẽ nhìn cô.

Khương Điềm cảm thấy có lẽ mình nên chào hỏi anh chủ nhà đẹp trai có ảnh đại diện hồng phấn này, nhưng đối mặt với gương mặt lạnh lùng thế này thì sao mà cô gọi được hai từ “Nguyệt Nguyệt” thân mật thế chứ.

Não đã bị ngâm rượu quả thật không được tốt cho lắm, ngược lại, “Bảo điển cưa trai” của Tô Vãn Châu cứ liên tục hiện lên trong đầu cô.

Miệng nhanh hơn não, cô nghe thấy mình nói rất dõng dạc: “Hey, bé đáng yêu à, uống với chị một ly nhé?!”
Bình Luận (0)
Comment