Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 2

“Hey, bé đáng yêu à, uống với chị một ly nhé?!”

Khương Điềm vừa dứt câu, bầu không khí bỗng ngượng ngùng như muốn nổ tung.

Tô Vãn Châu là ông vua nhỏ của hộp đêm, mấy chiêu dạy người khác đi tán tỉnh cũng mang đậm chất hộp đêm.

Nhưng Khương Điềm lại trông rất gợi cảm, cô sở hữu thân hình trước sau đầy đặn như người mẫu, lại vừa từ OB về nên trên người còn vương mùi hoa quả của hookah và hương vị của Chivas Regal.

Cô gái mặc váy đuôi cá màu xanh lục thẫm, đi giày cao gót, tóc gợn sóng, mơ màng tựa người vào lan can cầu thang, trong tay còn đang cầm một chiếc túi dây xích…

Nửa chai bia đào 1664 không biết do ai nhét vào đang rỉ nước.

Trong tình huống này, nói ra những lời này hoàn toàn chả giống nói đùa tí nào cả, cô y như một nữ lưu manh thèm muốn nhan sắc con nhà người ta vậy.

Để tránh đối phương hiểu lầm câu tiếp theo của cô là “Nhiêu tiền một đêm”, Khương Điềm ngại ngùng đứng thẳng dậy, vuốt vuốt chóp mũi rồi lại mở miệng, vẻ mặt rất chính trực: “Chào anh, tôi là Khương Điềm.”

Người đàn ông trông vô cùng đẹp trai này vừa thấy cô là lập tức dập thuốc, còn mở cửa sổ cho mùi tản bớt đi, những hành động này nhìn qua thì rất lịch thiệp nhưng từ đầu tới cuối, trên mặt anh không có tí cảm xúc nào cả, chỉ khi nghe thấy cô gọi “bé đáng yêu à”, chắc do hơi bất ngờ nên mới liếc cô một cái.

Trong đêm hè oi ả này, Khương Điềm nhìn về hướng bóng cây và ánh trăng ngoài cửa sổ phía sau người đàn ông, thầm thề trong lòng: Sau này bà sẽ không bao giờ uống thứ quỷ rượu ngoại ngâm với cẩu kỷ nữa, càng ngâm càng ngáo.

Một lát sau, Khương Điềm tự giới thiệu về bản thân mình.

Cái chuyện tự giới thiệu này, nói hết cả ngày cũng chỉ là nói qua nói lại với nhau mà thôi, khi Khương Điềm cảm thấy mình tự giới thiệu cũng hòm hòm rồi, chắc anh đẹp trai đứng bên cửa sổ kia cũng định nói gì đó đây.

Nhưng anh đẹp trai chỉ tựa người vào cửa sổ, trầm mặc, xem ra đã ngây người được một lúc khi mặt đối mặt với cô rồi.

Khương Điềm vốn phải kiểu người hướng ngoại, tính cách cũng khá tốt, hầu như khi nói chuyện đều chừa lại mặt mũi cho người ta. Chỉ là gần đây mọi chuyện không được thuận lợi, sự nhẫn nại của cô cũng bị mài mòn, vừa hay khi cô sắp hết kiên nhẫn thì người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.

Anh nói: “Còn chuyện gì sao?”

Câu hỏi này đã đẩy bầu không khí ngượng ngùng lên đến đỉnh điểm nhưng đúng thật cũng rất khó để trả lời.

Khương Điềm vốn nghĩ mình chuyển đến đây sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô gặp chủ nhà, hơn nữa, vị chủ nhà này còn là bạn cùng nhà tương lai của cô, cho dù thế nào thì cô cũng nên đến chào hỏi, trò chuyện vài câu chứ.

Anh chàng này hỏi như vậy làm cô tự dưng cảm thấy mình không nên lên đây.

Giống như kiểu cô đã xâm nhập vào vùng cấm địa, cố tình đi nhìn trộm không gian riêng tư của người ta.

Khương Điềm vốn là người thích sự náo nhiệt, lúc trước biết được là sẽ ở ghép với người khác còn thấy rất mong chờ, khi ở nước ngoài cô cũng thuê chung nhà với một nhóm người, bọn cô thường đi chơi với nhau, cùng đi mua sắm, còn cả tụ tập đi ăn nữa.

Bây giờ gặp phải một người đàn ông lạnh lùng như vậy, Khương Điềm bỗng dưng cảm thấy rất nhàm chán, cô phất phất tay, khua túi rồi rời đi luôn.

Cô rất không vừa ý đâu đấy.

Đêm đó, Khương Điềm mơ một giấc mơ không mấy hay ho, cô mơ thấy mình khoác bao tải ngồi dưới gầm cầu, cắn bánh bao khô. Sau khi tỉnh dậy, Khương Điềm khiếp sợ nhận ra hôm qua cô tỏ thái độ mất kiên nhẫn với chủ nhà đúng là tự tìm đường c.h.ế.t, đây không phải là đang ép chủ nhà cho cô cuốn xéo luôn sao.

Khương Điềm nhào đến trước gương trang điểm, hồi tưởng lại cái phất tay tối qua.

Hình như trông cũng không thiếu kiên nhẫn lắm đâu nhỉ? Không khác gì... động tác đuổi muỗi đâu đúng không?

Thôi xong, xem ra cô sắp phải lưu lạc đầu đường xó chợ đến nơi rồi.

Khu biệt thự Bặc Âm là khu nhà giàu, giá một căn ít nhất cũng phải lên tới tám con số, khi trước Khương Điềm lướt web cho thuê nhà cũng chỉ tìm được mỗi người này cho thuê biệt thự lớn như vậy, cô thuê được đúng thật chẳng dễ dàng gì.

Vì sợ bị chủ nhà đuổi ra ngoài, Khương Điềm lần đầu tiên trong đời rời giường lúc năm giờ sáng, cô vào bếp, làm cho chủ nhà bữa sáng sở trường của mình—sandwich bơ cá ngừ.

Bơ nghiền ra rồi vắt thêm chanh vào, trộn với rau xà lách, mayonnaise và cá ngừ đóng hộp, ăn cùng với bánh mì nguyên cám, vừa thơm ngon vừa bổ dưỡng.

Khương Điềm cẩn thận bọc màng bọc thực phẩm cho sandwich, nhớ lại lần gặp mặt xấu hổ tối qua, cô thấy vẫn là nên nói chuyện qua QQ thì hơn.

Vừa mở QQ ra, khóe miệng cô giật giật.

Có nghĩ thế nào cô cũng chả liên tưởng được người trên tầng kia với cái biệt danh “Nguyệt Nguyệt” có avatar đầu mèo và cái nơ to này.

Khương Điềm vô cùng chân thành gửi hai tin nhắn, sau đó ngậm sandwich trong miệng về phòng ngủ của mình.

Dưới ánh nắng, những lọ thủy tinh lớn nhỏ trong phòng lóe sáng, có tinh dầu, hương liệu và cả những lọ nước hoa thành phẩm có dán nhãn, bên cạnh bàn còn kê một cái tủ lạnh mini để bảo quản hoa cỏ được tươi tốt.

Trông từ cửa kính sát sàn phòng Khương Điềm ra, vừa hay lại là sân trước của biệt thự.

Trong sân có một vườn hoa được bao quanh bởi hàng rào gỗ chạm khắc tinh xảo, bên cạnh vườn hoa là những chậu hoa lớn nhỏ và một chiếc xích đu gỗ, có vẻ chủ nhà là một người tính tình ôn hòa, rất yêu đời.

Nhưng hôm qua sau khi gặp chủ nhà, Khương Điềm mới để ý: Không biết vườn hoa đã bao lâu không được tỉa tót lại rồi, cỏ dại mọc um tùm, chỉ có một nụ hoa hồng vàng lặng lẽ giữa đám cỏ, sắc vàng vừa thuần khiết lại vừa diễm lệ.

Khương Điềm nhìn bông hồng vàng nổi danh nước Anh cô độc lẻ loi, bỗng nhiên nghĩ đến vị đang ở tầng trên kia.

Dáng vẻ anh tựa bên cửa sổ hút thuốc ấy, trông vừa cô đơn lại xa cách quá.

So với cái bản mặt như “có chuyện xưa” của mình thì anh chàng kia rất rõ ràng là “có chuyện xưa”, Khương Điềm cũng là một cô gái hay tò mò nên giờ thì cô đang đứng bên cửa sổ, điên cuồng suy diễn linh tinh.

Hoa hồng là loài hoa của tình yêu và sắc đẹp. Hoa hồng đỏ là nhiệt tình, hoa hồng phấn là mập mờ, hồng trắng là thanh khiết, nhưng trong ngôn ngữ của hoa, ý nghĩa của hoa hồng vàng không đẹp.

Khương Điềm đứng trước cửa kính sát sàn, như đang chuyển lời đến nụ hoa kia: “Xin lỗi em, tuy rằng tôi rất tận hưởng khoảng thời gian được ở bên em.”

Ngôn ngữ của hoa hồng vàng là: Tạ lỗi vì tình yêu.

Phải là một người đàn ông thế nào mới đi trồng độc một bông hồng vàng trong mảnh vườn cằn cỗi này?

Chẳng trách ánh mắt khi anh tựa bên cửa sổ, xuyên qua làn khói ấy, lại như đang xuyên qua thời gian và không gian hồi tưởng về người thương.

Chàng trai này từng chịu tổn thương về mặt tình cảm sao?

Khương Điềm ngẩng đầu lên từ trong mớ suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên áp trán vào tấm kính lạnh băng do bị điều hòa thổi, tự mắng bản thân: “Khương Điềm, cách phối chế nước hoa mày còn chưa nghĩ ra, đi nghĩ đến người khác làm gì!”

Khương Điềm, được biết đến là một cô gái thiên tài trong giới nước hoa, từ nhỏ đã có một cái mũi chó vô cùng nhạy cảm với mùi hương, vừa ngửi mùi nước hoa đã có thể ước chừng được tỉ lệ của từng thành phần trong đó.

Tuy nhiên, một nhà điều chế nước hoa chân chính chỉ biết tái tạo lại nước hoa thôi là chưa đủ, Khương Điềm cũng có những mùi hương sở trường của riêng mình, đều nghiêng về hương đắng, được người hâm mộ của cô hô xưng là “Thiên Thần Sa Ngã”.

Có thể là do cuộc sống quá mệt mỏi quá vất vả nên mặc dù những “Thiên Thần Sa Ngã” này bán khá chạy nhưng đánh giá về nó lại có sự phân cực.

Hiện nay, đa số mọi người đều thích theo đuổi sự ngọt ngào, đọc tiểu thuyết cũng chẳng có mấy người thích đọc truyện ngược, nước hoa cũng giống vậy, cũng phải thay đổi theo thị trường phổ thông.

Thế nên, sếp của Khương Điềm hạ lệnh: Không thể cứ đắng thế được, ngọt ngào lên.

Khương Điềm nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, bắt đầu lao vào nghiên cứu hương vị ngọt ngào của tình yêu.

Tình yêu có vị gì?

Cái này khó quá, nằm ngoài hiểu biết của cô.

Trên bàn bày một đống chai lọ tinh dầu và cốc đong, Khương Điềm khoác áo blouse, đeo găng tay dùng một lần, tay cầm một xấp giấy thử mùi hương, cô không ngừng thử nghiệm, sửa đi sửa lại công thức điều chế nước hoa của mình.

Lúc hơn 11 giờ trưa, tiếng điện thoại reo lên, Khương Điềm không tháo găng tay mà kẹp điện thoại vào giữa bả vai và tai: “Alo?”

“Em gái Điềm, tối nay đi uống gì đê!” Cái giọng oang oang của Tô Vãn Châu lại đến nữa rồi.

Khương Điềm là một “đồ tồi – giả, cuồng công việc – thật”, lúc này cả thể xác lẫn tinh thần cô đều đang đắm chìm trong công việc, cô lạnh lùng nói: “Không đi.”

Tô Vãn Châu không vui: “Sao thế, hôm qua uống Chivas Regal ngâm cẩu kỷ không thích sao?”

Chuyện là tối hôm qua cậu Tô xách nửa cân cẩu kỷ đến hộp đêm, nói cái gì mà “người đến tuổi trung niên không được như ý mình, phải ngâm cẩu kỷ trong bình giữ nhiệt uống dần”, kêu gọi mọi người chú ý dưỡng sinh, không là sẽ bị hói đầu.

Khương Điềm cầm một lọ tinh dầu hoa hồng lắc nhẹ dưới ánh mặt trời, nheo đôi mắt màu hổ phách nhạt, nói dối không chớp mắt: “Tôi đang đi hẹn hò với anh chủ nhà đẹp trai, tình chàng ý thiếp vô cùng ngọt ngào, xin đừng làm phiền, cảm ơn.”

“Ôi vãi—” Tô Vãn Châu cảm thán, cúp điện thoại luôn.

Khương Điềm ném điện thoại lên giường rồi lại lao vào làm việc, khi cô vặn vặn cổ đi xem giờ thì đã là hơn năm giờ chiều rồi, bụng rất bất mãn kêu “ọc ọc”.

Khương Điềm vác cái bụng lép kẹp vào phòng bếp kiếm ăn thì thấy trên bàn ăn có miếng màng bọc thực phẩm bị xé rách, vụn bánh mì lẫn vụn cá ngừ rơi lả tả.

Khương Điềm ngẩn người rồi cười đầy đắc ý.

Xem đi, người cao ngạo lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian đến đâu mà gặp phải món sandwich cá ngừ của cô thì cũng phải chào thua thôi!

Không biết vị trên tầng kia ăn xong có thấy vẫn chưa thỏa mãn mà liếm ngón tay không nhỉ?

Đang nghĩ ngợi thì trong biệt thự yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, Khương Điềm cầm quả cà chua chạy ra khỏi bếp, vô cùng thuần thục chào hỏi chủ nhà đang xuống cầu thang: “Anh có muốn ăn tối luôn không? Ăn mì trứng cà chua nhé?”

Người đàn ông sửng sốt trong giây lát, nhưng nhìn lướt qua thì vẫn là cái vẻ chó con lạnh lùng ngày hôm qua.

Khương Điềm có hơi mơ màng.

Trong suy nghĩ của cô, ăn sandwich của cô thì coi như là người quen rồi, không đến nỗi lạnh lùng thờ ơ thế chứ?

Khương Điềm quyết định nhắc nhở anh: “Bữa sáng nay anh ăn có quen không? Tôi quen cho thêm nhiều cá ngừ, anh thì sao?”

Cô mặc một cái tạp dề màu xanh lục nhạt, trên tạp dề có cái túi lớn như Doraemon, trong đó có hai quả trứng và một gói mì, cô vừa nói chuyện vừa tiện tay vuốt mái tóc đang buông xõa ra sau, mùi dầu gội thanh mát phảng phất trong không khí.

“Bữa sáng nào?” Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng.

Xem ra quý ngài chủ nhà này không chỉ có chuyện xưa mà còn mắc bệnh mất trí nhớ nữa!

Khương Điềm lấy điện thoại di động từ túi tạp dề ra: “Tôi gửi tin nhắn cho anh, anh không xuống ăn sao?”

Cô vừa nói vừa chìa tin nhắn ra:

[Quý ngài chủ nhà xuống ăn cớt* đi nhé! Bơ với cá ngừ, xin đừng chê nha!]

[Tôi chân thành xin lỗi vì tối qua đã làm phiền đến anh! Tôi để đồ ăn ở phòng ăn tầng một, đừng quên ăn nhé.]

*Ăn cơm: Chī fàn. 

Ăn cớt: Chī fèn.

Khương Điềm nhìn kỹ lại hai tin nhắn này, tay run rẩy.

Lúc cô xem tin nhắn, người đàn ông phía đối diện cũng rút điện thoại ra, khóe mắt Khương Điềm liếc thấy hai tin nhắn của mình vẫn chưa được đọc trên màn hình siêu lớn. Cô không thể giật điện thoại của người ta được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông mở tin nhắn ra xem, sau đó ngước mắt lên nhìn cô.

Anh nói: “Ăn cớt?”

Khương Điềm miệng đắng lưỡi khô giải thích: “Là nhắn nhầm thôi, sáng nay tôi làm sandwich...”

Không biết người đàn ông đang nghĩ gì, cất điện thoại đi, tựa người vào cầu thang ném hai chiếc chìa khóa xe ra chỗ khác, đột nhiên cười.

Anh cười, đuôi mắt cong lên, trên gương mặt góc cạnh bỗng nhiên mang theo ý bỡn cợt, anh nói: “Cô chắc chắn là do tôi ăn sao?”

Khương Điềm không hiểu ý anh là gì.

Cả biệt thự này chỉ có mình hai người bọn họ, anh không ăn thì ai ăn?

Chẳng lẽ là vì vội ăn, xé màng bọc thực phẩm đến độ tan nát thế kia nên xấu hổ không dám thừa nhận sao?

Khương Điềm cũng chả phải người không biết giận là gì, cô nghĩ thầm, hai ngày liền rồi, mình mặt nóng áp vô cái mông lạnh của anh ta... Lạnh thế kia, mình cũng ứ vui rồi nhé! 

Cô giơ quả cà chua trong tay lên, cau mày, nói: “Không phải anh ăn thì là quỷ ăn à?”

Không biết vừa nãy người đàn ông đã chịu phải đả kích gì mà đã thu lại cái vẻ mặt lãnh đạm kia, như là biến thành người khác vậy.

Phải hình dung cảm giác này thế nào nhỉ?

Như kiểu búp bê không có cảm xúc bỗng nhiên lại có sức sống, không còn cảm giác xa cách, cô đơn nữa mà giống như một cậu thiếu niên cà lơ phất phơ ngồi cuối lớp thích nói chuyện.

Người đàn ông bỗng dưng cười rồi tiến lại gần Khương Điềm, khom lưng, mặt đối mặt với cô, cười rất thiếu đòn, thấp giọng nói: “Có lẽ, trong căn nhà này còn có những thứ thú vị khác đang trú ngụ nữa, cô Khương à.”
Bình Luận (0)
Comment