Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 3

Khương Điềm ăn một bữa đơn giản, nhìn bầu trời tối dần ngoài cửa sổ, cô vừa rửa bát vừa bực bội, đầy oán niệm đối với chủ nhà.

Bọt nước rửa bát hương gừng dính vào những ngón tay của Khương Điềm, bọt gặp nước như yêu quái gặp Tôn Ngộ Không, uất ức xoay vòng vòng rồi chảy xuống cống.

“Có lẽ, trong căn nhà này còn có những thứ thú vị khác đang trú ngụ nữa, cô Khương à.”

Chủ nhà đã rời đi được cả tiếng rồi mà những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Khương Điềm càng ở một mình càng cảm thấy trong biệt thự này có thứ quỷ gì đó.

Khương Điềm cất bát ăn mì màu xanh lục nhạt vào tủ, tức tối nghĩ thầm, đáng đời mi chỉ có thể canh hoa hồng vàng, nửa đêm đứng đó một mình hút thuốc!

Thực ra thì Khương Điềm không phải là người nhát như thỏ đế, cô là cô gái có thể nửa đêm tắt đèn, trùm chăn xem một loạt phim <Lưỡi cưa> hay <Lưỡi hái tử thần>, nhân vật điện ảnh mà cô thích nhất là Hannibal, người trồng nấm bằng người sống còn ă.n t.h.ị.t n.g.ư.ờ.i.

Nhưng cô cũng có cùng một lí lẽ với các cô gái sợ gián, cô mê phim suy luận hồi hộp, cũng chẳng sợ biến thái giết người, thứ duy nhất cô sợ là quỷ, bất kể là loại quỷ nào, tóc dài, tóc ngắn hay hói đầu, cứ bay ra là cô không chịu nổi đâu.

Hồi còn nhỏ, có một anh trai hàng xóm không thích chơi với cô, nói là vì cô trông rất giống búp bê, khi đó Tiểu Khương Điềm thấy rất khó hiểu, giống búp bê đáng yêu thế cơ mà, vậy tại sao lại không muốn chơi với mình vậy nhỉ?

Tiểu Khương Điềm không hiểu nên đi hỏi cho rõ, anh trai hàng xóm giải thích cặn kẽ cho cô.

Anh trai hàng xóm đó nói: “Là vì vừa thấy em là anh lại nhớ tới <Hanako – san>”

Tiểu Khương Điềm: “...”

Chuyện này đã dọa Khương Điềm không dám soi gương trong một thời gian dài.

Khi lớn rồi, Khương Điềm vẫn sợ quỷ, rất nhiều người còn nhớ các nghệ sĩ Hồng Kông vô cùng tán thưởng bộ <Thiện nữ u hồn> do chị Tổ Hiền đóng, cô liếc một cái, vừa hay đúng cái đoạn Nhiếp Tiểu Thiện mặt trắng bệch bay ra ngoài, cô còn chưa cảm động được trước câu chuyện tình yêu không hồi kết giữa người và quỷ thì suýt chút nữa đã bị dọa cho đột tử luôn rồi.

Trong biệt thự yên tĩnh không có một tiếng động gì, Khương Điềm cảm giác mấy thứ quỷ quái có thể chui ra từ bất kỳ một xó nào đó.

Không còn cách nào khác, chỉ có thể mang nam thần Ngụy Thuần ra làm bùa bình an thôi!

Khương Điềm mở ứng dụng nghe nhạc trên điện thoại ra, thêm một danh sách phát riêng, tất cả đều là năm bài hát của Ngụy Thuần.

Cô còn đặc biệt đăng ký hội viên để có thể nghe nhạc của Ngụy Thuần với âm thanh cực nét, đeo tai nghe vào, giọng hát thầm thì như giọng người yêu của Ngụy Thuần như nước chảy từng giọt từng giọt, theo đường ốc nhĩ chảy vào trong tim.

Khương Điềm nhắm mắt lại, thở nhẹ, giọng của Ngụy Thuần khiến cô thấy rất an tâm.

Ngụy Thuần là ca sĩ, là kỳ tích của làng âm nhạc, chỉ dựa vào một bài hát <Thiên đường rực cháy> thôi mà trong vòng 3 tháng, anh nổi danh cả nước, thậm chí truyền thông nước ngoài còn xưng tụng giọng hát của anh là “kissed by an angel”.

Anh không chỉ là kỳ tích của giới âm nhạc mà còn là một bí ẩn, anh không thuộc công ty nào và cũng chưa từng lộ mặt.

Không ai biết Ngụy Thuần bao nhiêu tuổi, cao bao nhiêu, trông như thế nào, chỉ nghe nói có một công ty giải trí hạng nhất hạng nhì trong nước muốn ký hợp đồng với anh nhưng đã bị từ chối, anh nói anh làm nhạc cho vui chứ không coi nó là một nghề của mình.

Rất nhiều người nói Ngụy Thuần điên cuồng thật, cũng có người không có ý tốt chờ ngày anh ra mắt để vả mặt, kết quả là Ngụy Thuần rút lui khỏi làng nhạc khi anh đang ở đỉnh cao danh vọng, kể từ đó bặt vô âm tín.

Ngụy Thuần xuất hiện không quá nửa năm, đến giờ khi Khương Điềm nhớ lại vẫn cảm thấy như một giấc mộng lớn, mộng tỉnh người tan, chỉ để lại năm ca khúc vẫn đang trấn thủ vị trí đầu các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.

Anh đã biến mất hai năm rồi nhưng những tin đồn về anh trên mạng chưa từng dừng lại.

Khương Điềm ngồi trên sofa chán muốn c.h.ế.t, tùy tiện lướt một trang công chúng nào cũng có thể thấy được tên Ngụy Thuần, cũng không phải, cô lướt thấy một bài viết về Ngụy Thuần, cái tên rất khoa trương— Đừng mê anh nữa, anh chỉ là một truyền thuyết thôi: Ngụy Thuần.

Hình ảnh đi kèm là một bài hát của Ngụy Thuần tên là <Chữ Hoa>.

Khương Điềm cầm điện thoại, cười một tiếng, minh tinh nhà khác lên bài ở các trang đều được chọn các bức ảnh thật đẹp trai để đính kèm, còn Ngụy Thuần nhà cô đến bóng lưng cũng không có.

Bài viết bắt đầu bằng một câu: Anh đã không còn trong giang hồ nhiều năm nhưng trong giang hồ vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về anh.

Khương Điềm: “...”

Mấy trang này có phải là viết hơi quá rồi không?

Khương Điềm không muốn xem tiếp nữa, vừa định bấm thoát thì đọc được một câu— ca khúc cuối cùng của Ngụy Thuần là.

Phong cách bài hát nhẹ nhàng, dễ nghe nhưng có chút u sầu, đây là bằng chứng trực tiếp cho thấy Ngụy Thuần đã t.ự s.á.t vì t.r.ầ.m c.ả.m, Ngụy Thuần đã qua đời cách đây hai năm.

Khương Điềm cau mày, sau khi Ngụy Thuần biến mất, có rất nhiều người suy đoán rằng anh đã t.ự s.á.t rồi, fans của Ngụy Thuần cứ đau lòng mãi không thôi, dựa trên nguyên tắc “không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất”, thường xuyên chiến đấu dưới mấy bài viết kiểu “Ngụy Thuần đã q.u.a đ.ờ.i”.

Khương Điềm lướt xuống, quả nhiên mục bình luận mịt mù chướng khí, trong đó có một avatar màu hồng phấn là mắng trang công chúng nhiệt tình nhất:

[Đã báo cáo. Trang công chúng này bị khùng à? Ai chết chứ? Điện thoại của nhà hỏa táng mày cũng có nghe thấy đâu, nhân viên nhà hỏa táng thông báo với mẹ mày rồi à! Cnm, nmsl*!]

*nmsl: nǐmāsǐle: Mẹ mày c.h.ế.t á.

Quả nhiên, avatar càng nữ tính, mắng người càng ghê gớm.

Khương Điềm mệt mỏi rời khỏi trang công chúng, cô không tin những bài viết kiểu “Ngụy Thuần t.ự s.á.t”, “Ngụy Thuần q.u.a đ.ờ.i” hay “Ngụy Thuần mắc bệnh nan y”, mỗi lần lướt thấy là cô đều rất bực bội.

Trên mạng lưu truyền một mẩu truyện cười như này: 

“Tố chất tâm lý của bạn có tốt không? Có chịu được áp lực không? Gặp thất bại có trở nên mạnh mẽ hơn không?” 

“Tôi là fan của Ngụy Thuần, cậu nói xem.”

Có thể là vì avatar vừa chiến đấu dưới trang công chúng kia quá nhiệt tình, quá ấn tượng, Khương Điềm không khỏi nghĩ đến anh chàng sống ở tầng trên, anh cũng dùng avatar hồng phấn giống vậy.

Nghĩ đến anh, bỗng dưng lại nhớ đến những lời anh nói trước khi rời đi.

Aiz! Sao năng lực liên tưởng của con người lại mạnh mẽ thế!

Khi màn đêm buông xuống, Đế Đô chìm trong bóng tối mênh mang, chỉ có ánh đèn đường đang chiếu sáng từng khoảng một.

Đối diện với ghế sofa mà Khương Điềm đang ngồi là một cánh cửa gỗ sáng màu, đằng sau nó là tầng hầm để các đồ lặt vặt, ngày Khương Điềm mới chuyển đến, cô vô cùng sợ cánh cửa này, bây giờ lại càng sợ hơn. Như thể đó là quỷ môn quan của lão Diêm Vương vậy.

Có lần cô từng nghĩ nếu nhìn lên sẽ thấy một đám tiểu quỷ đang vô cùng đắc ý bay từ sau cánh cửa đó ra: “Hey, còn sandwich cá ngừ không thế? Không còn thì ta ăn mi nha!”

Khương Điềm lắc đầu lia lịa.

Chủ nhà đúng không phải là người mà!

Một mình cô không thể giải quyết được tình huống này đâu, phải tìm thêm người tiếp thêm can đảm thôi, cho dù là phải mời cậu Tô giảng giải về Bảo điển cưa trai cũng được.

Khương Điềm bấm gọi điện thoại, chuông đổ cả nửa ngày mà chả có ai bắt máy. Đoán chắc là Tô Vãn Châu đã bắt đầu sự kiện “thanh xuân dâng hiến cho rượu chè, sống trong cuộc say, c.h.ế.t trong mơ” ở sàn nhảy rồi.

Cô gọi cho người khác nhưng cũng không ai bắt máy.

Cái điện thoại này của Khương Điềm là cô mới mua khi về nước, tất cả chỉ có mấy tép tỏi cứu mạng này thôi nhưng toàn là lũ ngốc coi nhảy Disco như mạng sống.

Trời càng về khuya, Khương Điềm càng tuyệt vọng.

Trong tình huống mất liên lạc với toàn bộ đám bạn xấu, cô nghiến răng nghiến lợi, gửi một tin nhắn cho chủ nhà kiêm bạn cùng nhà không dễ ở cho lắm kia.

- -

Ngụy Thuần ngồi trước bàn, điếu thuốc trong tay đang cháy tỏa một vệt khói dài, nhưng dường như anh không để ý đến nó, thất thần nhìn về phía cái bàn trước mặt, trong phòng không bật đèn, chỉ có một đốm lửa nhỏ lóe lên nơi đầu thuốc.

Ngoài cửa sổ là con phố phồn hoa bậc nhất Đế Đô, xen lẫn những Club danh tiếng nhất, những KTV và quán bar quy mô lớn, ánh đèn neon tranh nhau khoe sắc, Ngụy Thuần tự cao tự đại, không mảy may để ý đến chút náo nhiệt này.

Ngụy Thuần đặt điện thoại lên bàn, ánh sáng từ màn hình rọi sáng một bức ảnh đặt trên đó, người trong ảnh cười thật dịu dàng.

Đêm đen, thuốc lá, rượu bia, như một loại bùa chú thần kỳ nào đó, chỉ cần thêm một chút gì đó của quá khứ làm vật dẫn, hồi ức sẽ nườm nượp ùa về.

“A Thuần, em muốn cho thuê biệt thự, nơi đó cách nơi làm việc của em xa quá.”

“À, tốt nhất là nên cho một cô gái thuê, phải xinh một chút.”

Giang Việt trong ảnh tràn đầy sức sống, như thể buổi chiều ngày ấy vẫn đang ngay trước mắt, Ngụy Thuần khi đó đã nói đùa rằng: “Nếu như có một cô gái xinh đẹp đến thuê thật thì anh sẽ không chuyển đi với em đâu, à còn nữa, tiền thuê nhà cũng không cần luôn, cô ấy biết nấu ăn thì càng tốt, anh đã chán món mì trứng cà chua của em rồi đấy nhé.”

Giang Việt mỉm cười liếc Ngụy Thuần một cái, không có tí sức uy hiếp nào chọc chọc anh.

Ngụy Thuần dang rộng hai chân tùy tiện ngồi trên ghế sofa, một tay nghịch bật lửa, cười rất vô lại: “Đừng lo, cho dù có bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác đến thuê thì anh vẫn sẽ đi cùng em.”

“Tinh—”

Chuông báo thức trong điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn chung cư, Ngụy Thuần giật mình tỉnh lại từ dòng hồi ức, ngón tay búng nhẹ, tàn thuốc lá vương vãi trên bàn.

Thời gian không đợi ai cả, đã ba năm kể từ buổi chiều đầy nắng ấy, chỉ còn lại ký ức là vẫn rõ nét đến vậy.

Anh di mẩu thuốc lá lên lon bia, nhìn cánh cụt nhỏ, thế mà lại là tin nhắn của cô gái thuê tầng một gửi đến:

[Anh trai chủ nhà ơi, anh có thể về sớm một chút không?]

Anh trai chủ nhà?

Câu bông đùa ngày đó đã thành thật, thật sự có một cô gái đến thuê biệt thự, vẻ ngoài à, trông cũng khá xinh đấy.

Cũng biết nấu ăn, cơ mà có hơi nhát gan.

Ngụy Thuần nhớ ra trước khi rời nhà, anh đã tiện miệng dọa người ta một câu, cô gái tên Khương Điềm kia mắt trừng to như là thấy mãnh thú vậy, cho đến tận khi anh ngồi lên xe rồi, nhìn thoáng qua biệt thự, thế mà vẫn thấy cô gái đó đứng đơ ra như khúc gỗ.

Thật ra, đã rất lâu, rất lâu rồi Ngụy Thuần không trêu người ta như thế, đến cả anh cũng hơi ngạc nhiên khi nghe mình nói ra những lời như vậy.

Có lẽ là tại mùi cỏ hương thảo phảng phất trong không khí khi Khương Điềm vuốt tóc, hoặc cũng có thể là do những quả cà chua trên tay cô và cả những quả trứng với gói mì trong túi tạp dề, hoặc là bởi vì đôi mắt vô thức cong lên kia khi cô nói chuyện....

Tất cả những điều này đều có đôi chút trùng hợp với người trong ký ức ấy.

Khi Ngụy Thuần phản ứng lại thì câu bông đùa kia đã buột miệng thốt ra mất rồi.

Đêm qua cũng vậy, cô gái đột nhiên xông lên tầng, tựa vào lan can cầu thang.

Đã rất lâu, rất lâu rồi không có người nào khác xuất hiện trong biệt thự, khi Ngụy Thuần nhìn thấy bóng người ở đầu cầu thang, phản ứng đầu tiên của anh chính là cho rằng Giang Việt đã trở về.

Nhưng, có một số người, một số chuyện, sẽ không vì nhớ nhung, vì đợi chờ mà sẽ lần nữa xuất hiện trong cuộc đời bạn.

Anh nhất thời ngây ra như phỗng, cũng quên cả việc phải chào hỏi cô gái, đợi anh hồi thần thì cô gái đã mất kiên nhẫn vung túi xách đi xuống tầng rồi, trong túi còn có cả bia trái cây?

Lúc đó Ngụy Thuần mỉm cười, nghĩ thầm, tính tình cô gái này không được tốt cho lắm đâu.

Ngụy Thuần không ngờ, bởi vì lời hù dọa trẻ con chưa chắc đã dọa được người ta kia mà cô gái tính tình không được tốt này lại cúi mình nhắn tin cho anh, ngay cả tiếng “anh trai” cũng gọi luôn rồi.

Ngụy Thuần cầm chìa khóa xe trên bàn lên, cười với tấm ảnh: “Anh đi nhé, lần sau lại đến, người thuê nhà mà em nói nhát gan quá, anh phải về làm anh trai của người ta đây.”

Về đến nhà đã là hơn 11 giờ đêm, biệt thự vẫn sáng đèn, Ngụy Thuần vừa vào cửa liền thấy Khương Điềm cuộn tròn người trên ghế sofa.

Tất cả đèn trong phòng đều được bật hết lên, cô gái đã đá dép đi ngủ từ lâu, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, tiếng anh mở cửa lớn đến thế cũng không đánh thức cô.

Chỉ là, trông cô ngủ có vẻ không được yên giấc, bàn tay tóm chặt lấy tua rua trên gối, mày hơi nhíu lại.

Khương Điềm mặc một chiếc váy màu xanh lục nhạt, hai chân co lên khiến váy ngắn khó khăn lắm mới che được hết đùi, làn da dưới ánh đèn trắng đến lóa cả mắt.

Ngụy Thuần dời mắt đi, ngẩng đầu lên thì thấy trên cửa hầm ngầm đối diện sofa dán một loạt những tờ A4, trên mỗi tờ có một chữ--

Cầu, Ngụy, Thuần, Đuổi, Quỷ, Giùm.

Ngụy Thuần: “?”
Bình Luận (0)
Comment