Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 44

Khương Điềm cầm chứng minh nhân dân của chủ, không, phải là Ngụy Thuần mới đúng, cầm chứng minh nhân dân của Ngụy Thuần, “xoẹt xoẹt”, ký tên của Ngụy Thuần vào bảng thông tin của nhân viên quản lý tài sản, sau đó là số thẻ chứng minh nhân dân.

Nhân viên quản lý tài sản rất bối rối, vốn dĩ cô gái này để lại cho người khác ấn tượng rất sâu đậm, trông siêu xinh gái, khi mở cửa cười tươi rói, chữ viết nắn nót, gọn gàng, khi nhắc tới bạn trai thì hình như có cảm giác hơi ngượng ngùng.

Nhưng vừa rồi khi cô đi lấy chứng minh nhân dân xong, cô gái hơi ngượng ngùng này sải những bước dài như đang đi trên sàn catwalk, khí thế dâng cao 3 mét, ký tên cũng không nắn nót nữa mà ký xoèn xoẹt như rồng bay phượng múa.

Sao mới lên tầng lấy chứng minh nhân dân thôi mà tính tình cũng thay đổi luôn rồi?

Không biết có phải do ảo giác của nhân viên quản lý tài sản không, Khương Điềm múa cây bút bi trong tay như đang múa dao vậy...

Khương Điềm ký vào bảng đăng ký xong, lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng tắm một lúc, hít sâu, nở một nụ cười bình tĩnh nhưng rất quỷ dị.

Bạn trai là Ngụy Thuần luôn cơ, phấn khích quá cơ, haha ha.

Khương Điềm không tỏ vẻ gì, xoay người vào trong bếp, cầm lấy con dao, bổ “cạch” một tiếng xuống thớt, sau đó lấy bánh mì nguyên cám, cười rất “dịu dàng hiền hậu”, không hề nghiến răng ken két chút nào: “Vậy để em làm bữa sáng, cho bạn trai ha.”

Chuẩn bị đồ ăn sáng xong, Khương Điềm về phòng lấy túi đi ra ngoài.

Khi cô hoàn hồn thì cô đã đứng ngoài cửa của khu biệt thự, mở cửa ghế sau xe taxi ra, cô ngẩn người, ngồi vào trong.

Tài xế lịch sử hỏi cô: “Cô đi đâu?”

Đi đâu nhỉ?

Khương Điềm ngẫm nghĩ, đọc một địa chỉ: “Quán cà phê đường Bạch Mã.”

Hiện giờ đi gặp Khương Dự còn thoải mái hơn việc giáp mặt với chủ nhà... Ồ không phải, giáp mặt với Ngụy Thuần.

Khương Điềm ngắm ánh nắng rực rỡ ngoài cửa kính xe, không thể nói rõ được cảm giác của mình.

Hoảng hốt? Kích động? Hào hứng? Sợ c.h.ế.t khiếp? Hay tức giận? Nhiều hơn cả có lẽ là mơ mơ màng màng.

Chủ nhà nhà cô, đúng là cô thiếu nữ bí ẩn, con quỷ đực nghìn mặt.

Từ anh gay có ánh trăng sáng biến thành ông chủ của OB thì cũng thôi đi.

Ông anh này sau khi trở thành bạn trai cô, thế mà còn biến thành Ngụy Thuần?Anh biết Ngụy Thuần chứ? Trước đây là một ca sĩ cực nổi tiếng.Chưa nghe bao giờ.Bài <Thiên Đường Rực Cháy> anh cũng chưa nghe bao giờ sao?Chưa.Chưa cái quần què! Tên đàn ông ch.ết tiệt! Tên l.ừ.a đ.ả.o ch.ế.t dẫm!

Khương Điềm giận sôi máu.

Nhưng hình như bây giờ tình huống này không giống ngoài ý muốn, Khương Điềm mím môi, ngữ điệu câu “đi Thiên Đường” kia cũng không khác lắm, bộ dáng lưu manh đó, giấu dưới sự vô lại lại là tấm lòng lương thiện, và một chút ít những lời nói dối tưởng chừng như vô thưởng vô phạt.

Nghĩ lại thật kỹ, trên thế giới này sao có thể có hai người giống nhau vậy được?

Ngay cả Sở Duật quen biết anh 10 năm, ngẫu nhiên cũng kéo dài những từ cuối nghe rất giống Ngụy Thuần.

Hai người xa lạ sao có thể có khí chất giống nhau vậy được?

Trừ khi hai người họ là cùng một người.

Vốn dĩ cô chuyển đến khu biệt thự Bặc Âm là vì gần tòa nhà nơi cô gặp Ngụy Thuần, chủ nhà cũng sống ở Bặc Âm, rõ ràng rất có thể anh chính là Ngụy Thuần mà.

Lẽ ra cô nên nhận ra từ lâu, vị chủ nhà không đứng đắn này chính là Ngụy Thuần.

Aaa, sao mà mi ngu thế!!

Khương Điềm thở dài thườn thượt.

Giữa biển người rộng lớn tìm được Ngụy Thuần, Ngụy Thuần còn biến thành bạn trai cô, đây vốn là một chuyện vô cùng vô cùng ngạc nhiên vui mừng, như thể đã hoàn thành tâm nguyện ngây thơ năm 18 tuổi của cô, cũng như thể được vận mệnh sắp đặt, vòng đi vòng lại đã tìm được thiên thần sa ngã mà cô nhớ mãi không quên.

Nhưng mà…

Đến ngã tư, xe rẽ vào đường Bạch Mã, hướng Khương Điềm ngồi đổi thành hướng đón ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, hắt vào máy điều hòa trong xe, để lại một quầng sáng rực rỡ trên đôi tay trắng mịn của Khương Điềm.

Khương Điềm nheo mắt nhìn mảng nắng nhỏ, trong đầu cô không ngừng hiện lên những lời bốc phét mà cô nói lúc trước.Tuy rằng thần tượng của tôi không đứng đắn lắm, như tên lưu manh, nhưng thật ra lại là một bảo bối nhỏ ấm áp của cuộc đời, vầng thái dương nhỏ bé của ngày đông, hơi ấm của tiết trời tháng tư, chuyên trị bệnh ảm đạm.Ngụy Thuần của chúng ta lợi hại quá, là tình yêu, là ấm áp, là hi vọng, là tháng tư của đất trời!Ngụy Thuần là David biết đi, Ngụy Thuần là thiên sứ giáng trần, mình yêu Ngụy Thuần 10111 năm.Người tôi thích là Ngụy Thuần, tôi phải gả cho Ngụy Thuần.…

Muốn đâm đầu xuống lỗ quá!

Vẻ mặt Khương Điềm dần dần chết lặng, cô xấu hổ đến nỗi ngón chân cũng cuộn cả lại, cảm giác ngón chân của mình cũng có thể mài một bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ trên giày cao gót.

- -

8 giờ 40 phút sáng, Khương Dự đang ở trong phòng làm việc, nghe thư ký báo cáo công việc ngày hôm nay, trên lịch để bàn dán một tờ giấy nhớ màu trắng, viết:

10 giờ, quán cà phê đường Bạch Mã, có hẹn với Khương Điềm.

Anh ta hơi mất tập trung khi thư ký báo cáo công việc, bóc tờ giấy nhớ ra, ném vào thùng rác.

Khương Điềm sẽ không tới, anh ta nghĩ.

Thư ký báo cáo xong thì thấy Khương Dự không phản ứng gì, nhìn về phía nước quất đã bị uống hết hai phần ba trên bàn Khương Dự, lập tức lịch sự hỏi: “Phó tổng giám đốc, anh cần thêm nước nóng không?”

“Được...” Khương Dự vừa cất lời, nói chưa hết câu thì điện thoại di động reo vang, anh ta liếc mắt nhìn một cái, thế mà lại là Khương Điềm.

Khương Dự hơi bất ngờ nhận điện thoại, không chờ anh ta mở lời, đằng kia điện thoại truyền đến giọng nói bực bội của Khương Điềm: “Khương Dự! Không phải anh nói ở quán cà phê sao? Anh đâu rồi!”

Không biết là ai đã gây sự với cô, nghe giọng cô như chứa những tia lửa nổ lách tách như tiếng pháo bị đốt.

“...” Khương Dự nhìn lướt qua thời gian trên màn hình máy tính, rõ ràng là hiện 8:45 AM, anh ta khựng lại, “Bây giờ mới...”

“Bây giờ, ngay lập tức, nhanh!” Khương Điềm nói nhanh như súng bắn liên thanh, “Cho anh thêm 10 phút!”

Nói xong, cô thẳng tay cúp điện thoại.

Khương Dự cầm điện thoại, ngây người, tình cảm của anh ta đối với Khương Điềm rất phức tạp, Khương Điềm sống trong nhà anh ta từ nhỏ, xinh như búp bê, rất ngoan, không thích nói chuyện, cũng không có cảm giác tồn tại.

Có lẽ cho dù cô có làm gì thì cũng bị chê trách nên Khương Điềm đã hình thành tính cách chống đối, khi lớn rồi cũng ít khi liên lạc với anh ta, mỗi lần nói chuyện với nhau đều là châm chọc, mỉa mai, hoặc là nói cho có lệ.

Đây là lần đầu tiên Khương Dự thấy Khương Điềm nói chuyện như vậy, không có những xa cách lạnh nhạt đó mà trực tiếp bộc lộ cảm xúc để anh ta thấy.

Giống như, vô cớ gây sự với anh.

Thứ như vô cớ gây sự này mang đến cho Khương Dự một cảm giác rằng vốn dĩ họ rất thân thiết.

Khuôn mặt như tảng băng trôi ngàn năm của Khương Dự dịu hơn chút, khua tay ngăn thư ký định đổ thêm nước quất cho anh ta, nói với giọng bình bình: “Không cần đâu, tôi ta ngoài một chuyến, công việc buổi sáng hoãn lại đi.”

Khi Khương Dự đến quán cà phê trên đường Bạch Mã là đúng tròn 8 giờ 55 phút, qua cửa kính sáng lóa của quán cà phê có thể thấy được Khương Điềm đang ôm đầu nằm gục xuống bàn, ly cà phê kem tươi đã tan không ra hình thù gì nữa, nhưng cô như là không nhận ra, hai chân dưới bàn đá đá lung tung, hai tay cũng khua khoắng loạn xạ, trông qua thấy rất buồn.

Sau khi Khương Dự đi vào và ngồi xuống, Khương Điềm mới trở lại bình thường, nhìn Khương Dự ở đối diện, dửng dưng như không.

Khương Dự cởi áo vest vắt trên ghế, gọi người phục vụ: “Trà quất... Americano, cảm ơn.”

Chờ người phục vụ rời đi, anh ta mới nói: “Tôi cho rằng em sẽ không tới.”

Khương Điềm quắc mắt nhìn anh ta, nói với giọng không mặn không nhạt: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Gần đây nhà họ Khương có vài dự án, tôi nghĩ chắc em biết.” Khương Dự nhìn Khương Điềm, sau khi cô nghe thấy mấy từ “nhà họ Khương”, sâu trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai, Khương Dự khựng lại, rồi nói tiếp, “Gần đây bố mẹ có gọi điện thoại cho em không?”

“Có gọi,” Khương Điềm trả lời, “Nhưng tôi không nghe.”

Khương Dự nghẹn họng, anh ta cảm thấy chuyện này một khi để bố mẹ gọi điện thoại cho Khương Điềm thì sẽ thành sự thật không thể thay đổi, anh ta trầm ngâm trong chốc lát, đang định nói tiếp thì tiếng chuông điện thoại Khương Điềm vang lên.

Gương mặt lõi đời trong giây lát xụ xuống, chân dưới bàn đá lung tung, khóe miệng nhếch lên rồi xị ra, chọc điện thoại 5, 6 lần, điện thoại ngừng đổ chuông.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nói được một nửa, cô lại cau mày.

Khương Dự nhìn biểu cảm phong phú của Khương Điềm, anh ta nhíu mày hỏi: “Ai gọi vậy?”

Khương Điềm phía đối diện bỗng hơi ngượng ngùng, sau đó bị tức giận thay thế, cô bỏ điện thoại lại trong túi, giọng điệu cứng rắn, thậm chí còn nói bằng tiếng Bắc Kinh: “Một tên l.ừ.a đ.ả.o!”

- -

Ngụy Thuần tắm xong, bước từ trên tầng xuống nhưng không thấy Khương Điềm đâu, anh cầm một cái khăn tắm màu xám đậm, xoa xoa nước trên tóc, gọi một tiếng: “Khương Điềm ơi?”

Không ai đáp.

“Khương Điềm Điềm ơi?”

Ngụy Thuần vắt khăn lông lên cổ, thấy một con mèo trắng nhỏ đang đứng trên bàn bếp, nó đang ngửi ngửi miếng sandwich trên bàn, sau đó nó khua khua chân, như đang thể hiện mình không muốn ăn.

“Chậc.” Ngụy Thuần bước nhanh tới, đổ một ít thức ăn cho mèo vào cạnh cửa sổ kính màu ghép, anh cầm đĩa sandwich lên, cười nói, “Xin đừng động vào bữa sáng tình yêu của bạn gái tao làm cho tao, rất cảm ơn.”

Trong lời nói Ngụy Thuần đầy vẻ đắc ý, như là đang khoe tình cảm với chú mèo hoang.

Khoe xong, anh mới cầm miếng sandwich lên cắn một miếng, nhai chưa được hai miếng, một hương vị vô cùng cay nồng và kích thích xộc thẳng lên mũi.

Má nó?

Mù tạt hả?

“Khụ khụ khụ!”

Ngụy Thuần nhổ miếng sandwich vào thùng rác, khụ cả nửa ngày vào bồn rửa bát, nước mắt nước mũi giàn giụa, thấy bên cạnh đặt một cốc sữa bò, anh cầm lên uống một ngụm lớn, sau đó...

“Phì!” Ngụy Thuần nhổ ngụm sữa bò mặn chát ra, anh kinh nạc nhìn nửa cốc muối vẫn chưa tan dưới đáy vì đã bão hòa, anh gào lên về hướng cầu thang, “Em tính m.ư.u s.á.t chồng hay gì vậy bé cưng!”

Nửa tiếng sau, Ngụy Thuần ngồi trước bàn ăn, nhìn bữa sáng—một ly sữa bò nóng pha với ít nhất một túi muối, cùng một chiếc bánh sandwich nhân mù tạt trộn kem đánh răng.

Làm sandwich còn rất tri kỷ, trang trí một cọng rau xà lách phía trên, trông rất đẹp mắt.

Ngụy Thuần trầm mặc, gọi điện thoại cho Khương Điềm.

Điện thoại vang ba, bốn hồi chuông thì bị ngắt, lại gọi lại ngắt.

Ngụy Thuần khẳng định chắc chắn, bạn gái Khương Điềm Điềm của anh đại khái là tức giận rồi, thế nên mới trả thù anh.

Nhưng sao cô lại tức giận?

Là bởi vì lúc tắm anh giả vờ mở cửa, ghẹo cô nói muốn tắm cùng cô sao?

Ghẹo nhau kiểu này mà đã đổi được “Sữa bò tàn kiếp” và “Sandwich đi đời nhà ma” rồi sao?

Chắc là không đâu.

Hay là, chuyện anh giả vờ đi tắm nhưng thực tế là lén gọi điện thoại đã bị phát hiện?

Khương Điềm cho rằng anh có người khác?

Vậy...vậy thì sữa bò của anh hẳn là sẽ không pha thêm muối, mà có lẽ phải là t.h.u.ố.c đ.ộ.c mới đúng.

Ngụy Thuần gọi lại lần nữa, vẫn tắt máy.

Anh bỗng nhớ tới lời Khương Điềm nói cách cửa phòng tắm, “Chứng minh nhân dân! Để chỗ nào vậy!”

Chứng minh nhân dân!

Ngụy Thuần đứng bật dậy, ghế gỗ cọ xát sàn nhà phát ra tiếng “két—”chói tai, anh chạy ra phòng khách, thấy trên bàn trà là bóp tiền của anh, trên bóp tiền còn dán một tờ giấy nhớ.

Ngụy Thuần bóc tờ giấy nhớ ra, bên trên viết:

【Bạn trai của em thưởng thức bữa sáng thật ngon miệng nhé, quý ngài Ngụy Thuần.】

Mỗi một nét bút đều rất mạnh tay, vài chỗ còn hằn thành vết.

Ngụy Thuần nhìn tờ giấy nhớ đầy cảm xúc này, trong lòng hiện ra ba chữ thật lớn: Xong đời rồi.

13 giờ 14 phút chiều, Sở Duật làm theo kế hoạch đã định từ trước với Ngụy Thuần, đẩy chiếc xe hoa trang trí tỉ mỉ của anh ta vào trong sân nhà Ngụy Thuần.

Trên xe hoa là đàn guitar của Ngụy Thuần hồi anh còn làm ca sĩ, bên cạnh đó còn có bản thảo của năm bản nhạc và lời bài hát gốc của anh.

Hương thơm từ con gấu được tạo thành bởi 9999 đóa hoa hồng nồng nàn trong không khí, Sở Duật hít một hơi thật sâu, lập tức bị mùi thơm của hoa làm cho sặc cả ra, hắt hơi hai cái liền.

Nhà Ngụy Thuần thường không khóa cửa, chỉ cần vặn tay nắm cửa là vào được.

Sở Duật mặc một bộ vest nâu đỏ, như một người chứng hôn, đẩy gấu, ngẩng đầu bước những bước dài đi vào nhà, nghênh đón anh ta không phải là Khương Điềm bị bịt mắt, mà là anh Thuần của anh ta trong một căn phòng nồng mùi khói thuốc.

Khác với kế hoạch đã định nhỉ?

“Anh Thuần, sao vậy? Chị dâu đâu rồi?” Sở Duật ló đầu ra từ sau con gấu hoa hồng, tò mò hỏi.

Ngụy Thuần nhướng mắt nhìn lên, liếc thoáng qua Sở Duật một cái, giọng khàn khàn như bị mài: “Mất liên lạc rồi.”

“Không thể nào, không phải chứ?” Sở Duật kinh ngạc, sau đó cười nói, “Lại lừa em, em dễ lừa thế à?”

“Chị dâu! Chị dâu mau ra đây đi! Có bất ngờ đóa!” Sở Duật quen đường quen nẻo đẩy cửa phòng ngủ Khương Điềm ra, thấy bên trong không có ai, lại đi vào thêm vài bước, đột nhiên cả người ngây ra như phỗng, “Mẹ nó!”

Tay đang kẹp điếu thuốc của Ngụy Thuần bị tiếng hét của anh ta khiến cho khựng lại, anh mất kiên nhẫn quay đầu nhìn, thấy Sở Duật cầm một tờ giấy đi ra, sợ như tè ra quần lăn đến trước mặt anh.

“Anh Thuần! Không ổn rồi!” Sở Duật hét lớn, giọng the thé, “Chị dâu muốn chìa tay, khụ, chia tay với anh!”

Sở Duật vừa la ó vừa giơ tờ giấy ra trước mặt Ngụy Thuần, thấy hai chữ “Chia tay” to tổ bố chiếm cả trang giấy A4 nhìn rất ghê người, theo sau là một dấu chấm than khổng lồ.

Ngụy Thuần: “...”

Sở Duật vẫn tiếp tục sủa: “Anh Thuần! Chuyện gì thế! Sao bị chị dâu đá rồi! Đây là do cái mẹ gì vậy? Muốn mặt có mặt muốn tiền có tiền, sao anh lại bị đá được!”

Ngụy Thuần rất bực mình, vừa ngậm thuốc lá vừa nhìn kỹ tờ giấy A4 kia, đúng là nét bút của Khương Điềm, giống hệt chữ viết trên giấy nhớ sáng nay.

Nhưng, không phải trên tờ giấy nhớ kia vẫn gọi anh là “bạn trai” sao, sao bỗng dưng lại muốn chia tay rồi?

Sở Duật là một tên ngốc, vốn không nhận ra bản thân đang xát muối lên vết thương của Ngụy Thuần, vừa la hét vừa bẻ ngón tay: “Anh! Còn chưa đến một tuần đâu! Mà đã bị chị dâu đá rồi! Về sau anh phải sao đây! Sao chị dâu lại không cần anh nữa?”

“Anh...” Ngụy Thuần cau mày, muốn nhét tờ giấy vào trong miệng Sở Duật, để thằng ngốc này ngậm miệng lại.

Nhưng Sở Duật không những không ngậm miệng, mà còn phân tích nguyên nhân cho anh, như biến thành bức tranh “Tiếng thét” nổi tiếng, hoảng sợ ôm mặt, lớn giọng hỏi anh: “Anh! Có phải anh, có phải anh không được đúng không?!”
Bình Luận (0)
Comment