Mấy ngày nay Tô Vãn Châu thấy chán thật sự, thậm chí còn không đi hẹn hò với mấy em gái, lái xe thể thao lòng vòng quanh Đế Đô, lòng vòng hơn 800 lần, vào một buổi sáng buồn tẻ như này, cậu ta lái xe vào khu biệt thự Bặc Âm.
Thì là muốn gặp em gái Điềm, cho dù cô có bạn trai rồi thì cũng không thể bỏ bạn bỏ bè mà đúng không?
Tô Vãn Châu dừng xe bên ngoài cổng, tắt máy, nhảy chân sáo về phía biệt thự.
Buổi tối hôm nọ cậu Tô nốc quá chén, ở lại phòng VIP của OB, líu lưỡi nói với mấy người anh em: “Tôi nói các cậu nghe, tôi quý trọng em gái Điềm nhất, quý trọng vô cùng, cô ấy là người duy nhất mà tôi không có mối quan hệ bạn giường.”
Lúc ấy, mấy người anh em cũng uống xỉn, nhưng bị lời nói của Tô Vãn Châu dọa cho tỉnh rượu, nhìn nhau vài lần mới chửi ầm lên: “Thằng ngốc, bọn tôi cũng làm gì có mối quan hệ bạn giường với cậu, dọa ông mày sợ vãi, còn tưởng lúc say bị cậu lén “bạo cúc”!”
Mấy người anh em vì để an ủi nhau, đã kéo bè kéo cánh đè Tô Vãn Châu xuống ghế sofa, tẩn cho một trận.
Đến giờ Tô Vãn Châu vẫn còn vết máu bầm trên eo, một đám ngốc, không biết tự lượng sức mình, không muốn chơi với mấy thằng đấy nữa, mấy thằng đấy toàn là mấy thằng đàn ông thô lỗ, không thể thấu hiểu tâm hồn của cậu Tô đây!
Cậu ta muốn tìm em gái Điềm thơm phưng phức đi chơi cùng~
Cổng biệt thự không khóa, cửa nhà cũng không quá luôn?
“Ây.” Cậu Tô huýt sáo, “Không sợ bị trộm à?”
Nếu cửa đã không khóa, cậu ta cũng không đi vòng ra vườn để đến cửa kính sát sàn phòng Khương Điềm nữa.
Tô Vãn Châu mở cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng nặc khiến cậu ta ho sặc sụa.
Đây là đã hút bao nhiêu thuốc vậy? Thuốc lá mua không tốn tiền sao mà hút nhiều thế? Cay mắt ông quá!
“Khụ.” Tô Vãn Châu phẩy phẩy tay, bước vào trong phòng khách, rèm cửa trong phòng gần như kéo kín, cả căn phòng tối om om, cậu ta nhìn thấy từ trong ánh sáng mờ mịt, một con gấu làm từ hoa hồng?
9999 đóa hoa hồng cũng không xua được mùi khói thuốc trong phòng, hơn nữa con gấu bông này đã bị Lune cào tơi tả, hoa ở mặt gấu bị rơi hết, để lộ tấm lưới nhựa bên trong, hoa hồng do không được tưới nước nên giờ đã ngả sang màu nâu đỏ héo úa, không những trông không đẹp mà còn có phần ma quái, giống cảnh quay trong phim kinh dị.
Tô Vãn Châu rùng mình, thấy có người đang ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, cậu ta không nghĩ được gì, nhắm mắt lại gào lên: “Quỷ kìa má ơi!”
“Im ngay.” Ngụy Thuần đứng dậy, cực kỳ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh nhạt, “Cậu tới đây làm gì?”
Tô Vãn Châu nhận ra người đang nói là chủ nhà của Khương Điềm nên xấu hổ ngậm miệng lại, bước về phía trước hai bước: “Tôi còn tưởng là gặp quỷ giữa ban ngày ban mặt nữa chứ.”
Còn chưa dứt lời, Tô Vãn Châu tinh mắt nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy A4, trên đó thế mà viết hai chữ “Chia Tay” to đùng.
Lúc ấy, máu cậu ta xộc thẳng lên đầu.
Ngụy Thuần vừa đứng lên, Tô Vãn Châu đã thẳng tay đấm một quyền: “Em gái Điềm tốt như vậy! Thế mà anh dám nói chia tay với cô ấy! Anh còn là người không hả! Thẳng khốn nạn!”
Ngụy Thuần ăn một đấm, mặt ụp xuống ghế sofa, anh liếm liếm môi, thong thả quay đầu lại, khóe miệng khẽ khếch, giọng nói khàn không chịu được: “Là em gái Điềm của cậu, đá tôi.”
Lúc này Tô Vãn Châu mới nhìn kỹ người đàn ông trước mắt, vẻ mặt lạnh lùng chán nản, khí phách hăng hái, kiêu ngạo trên sân bóng rổ ngày hôm đó hoàn toàn không thấy đâu, trong đôi mắt toàn là tơ máu màu hồng.
Đây đây đây, đây là chủ nhà của Khương Điềm thật à?
Sao sáng trong mắt anh ta đâu?
Ánh sáng trong mắt anh ta đâu?
Khí phách cuồng ngạo “ông đây trâu bò nhất nhưng ông không nói đâu” đâu?
Chiếc gạt tàn phía sau chủ nhà chất đầy tàn thuốc, trong thùng rác cạnh sofa và trên mặt đất rải đầy lon bia bẹp dí, không thể tuyệt vọng hơn được nữa.
Cảnh này khiến người ta... có, có cảm giác vui sướng kỳ quái khi người khác gặp họa!
Tô Vãn Châu chớp chớp mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn: “Hahaha! Ông trời có mắt!”
Ngụy Thuần: “...”
Cậu Tô cười xong thì che miệng lại, không thể kiềm nén được hưng phấn trong lòng, giọng cao vút lên: “Ây, nói tí đi, chuyện từ khi nào vậy?”
Ngụy Thuần bị ăn một đấm trầm mặc quay lưng đi, cúi người cất chiếc chăn mùa hè trên ghế sofa.
Tô Vãn Châu nhìn bóng lưng anh, hơi kinh ngạc, thầm nghĩ, tính tình người này tốt ghê, bị đánh mà không đánh trả sao?
Cậu Tô còn chưa kịp nhướng mày đầy kinh ngạc, người phía trước đã cất xong chăn, quay phắt người lại, đấm một quyền lên mặt Tô Vãn Châu khiến cậu ta lùi về sau ba bước, che miệng, chửi một câu: “Mẹ nó!”
Ngụy Thuần lắc lắc cổ tay, lịch sự nhã nhặn: “Mời ngồi, cậu có muốn uống nước không?”
Tô Vãn Châu: “...”
“Không gọi được cho em gái Điềm, cô ấy không nói là đi đâu sao?” Tô Vãn Châu xoa khóe miệng, xị mặt ngồi xuống ghế sofa.
Ngụy Thuần nhìn cậu ta như nhìn đứa ngu, nhướng mắt nhìn cậu ta, ý trong đó rất rõ ràng:
Tôi biết cô ấy đi đâu thì còn ngồi thẫn thờ chờ ở đây sao?
“Aiz.” Tô Vãn Châu nhịn rồi nhịn, nhưng không nhịn nổi, “Hai người các anh, sao lại chia tay vậy? Nghe nói anh là ông chủ của OB, thật ra tôi có thể giúp anh một việc, nhưng đổi lại anh miễn cho tôi cái thẻ VIP 7, 8 năm gì đó đi, tôi khuyên em gái Điềm giúp cho.”
Không phải Tô Vãn Châu muốn giúp người này, mà là nhìn người anh em bị đá này quá con bà nó đáng thương ghê, trông suy chưa kìa.
Giống một người khổng lồ bất khả chiến bại trong vũ trụ gặp phải chuyện buồn, chó nhà có tang.
Ngụy Thuần rũ mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Cô ấy phát hiện ra tôi là Ngụy Thuần.”
“...Anh là ai?”
“Ngụy Thuần...”
“... Mẹ nó! Làm phiền rồi, tôi không giúp được.” Vẻ mặt Tô Vãn Châu đầy hoảng sợ.
Đúng lúc này, Sở Duật gọi tới, Ngụy Thuần mở loa ngoài.
Đầu tiên Sở Duật nói liên thiên súp gà cho tâm hồn gì đó, sau đó khi anh ta nói “Trời đất nơi nào mà không có cỏ” thì Ngụy Thuần nhìn chằm chặp điện thoại, trầm giọng nói: “Câm cái miệng cậu lại.”
“Được, được, em không nói nữa,” Thái độ của Sở Duật xoay 180o, “Chị dâu xinh, chị dâu tốt, chị dâu bling bling đáng yêu vãi.”
“Nói thẳng vào vấn đề đi.” Ngụy Thuần ngắt ngang lời Sở Duật.
Sở Duật gọi “anh”, nhanh chóng đi vào trọng tâm câu chuyện: “Thám tử tư nói anh ta núp lùm ở nhà hàng Pháp kia cuối cùng cũng tìm được người phụ nữ từng đi ăn cùng anh Giang Việt, nhưng không nhìn rõ mặt, anh Thuần, hay là em đi một chuyến tới đó nhé?”
“Nước Pháp.” Ngụy Thuần cau mày.
Điện thoại Khương Điềm bị mất liên lạc từ sáng hôm qua, vẫn luôn tắt nguồn, có phải cô về Pháp rồi không?
Sở Duật vừa cúp điện thoại thì một chiếc Mercedes – Benz màu đen dừng lại bên ngoài sân, Khương Dự mặc vest đi giày ra bước xuống xe, Tô Vãn Châu đang đắm chìm trong tin tức chấn động “bạn trai kiêm chủ nhà của Khương Điềm thế mà là Ngụy Thuần” ngẩng đầu lên: “Sao Khương Dự đến đây?”
Đầu Ngụy Thuần đau như muốn nứt ra, huyệt Thái Dương giật đùng đùng.
Hôm qua bị chia tay, cô gái nhỏ anh muốn ôm ôm, chẳng những không ôm được, mà ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được.
Hôm nay lại càng tuyệt vời hơn, những người đàn ông bên cạnh bạn gái anh từng người đánh tới tận cửa.
Không để anh sống đây mà.
Tô Vãn Châu ân cần giải thích nghi ngờ của Ngụy Thuần: “Ây, đây là người đàn ông suýt thì trở thành anh vợ của anh, anh trai không ruột của Khương Điềm, tên là Khương Dự. Nhưng anh có biết hay không cũng không quan trọng nữa, dù sao em gái Điềm cũng chia tay anh rồi.”
Tôi cảm ơn cậu quá cơ.
Ngụy Thuần trầm mặc nhìn Khương Dự đẩy cửa bước vào, thấy anh và Tô Vãn Châu, Khương Dự ngẩn người: “Khương Điềm đi rồi sao?”
Trực giác của Ngụy Thuần mách bảo người đàn ông trông như “cả thế giới đang nợ anh ta 800 vạn” này biết Khương Điềm đang ở đâu, anh day huyệt Thái Dương, hỏi: “Anh biết cô ấy ở đâu à?”
Khương Dự có một bí mật.
Trong khi cả nhà họ Khương đều ghét Khương Điềm ra mặt, ghẻ lạnh cô, thì anh ta lại có một hảo cảm khó tả đối với người lấy thân phận em gái sống từ nhỏ ở nhà anh ta, đứa con gái còn không được đối xử tốt bằng một người hầu.
Khi đó, Khương Dự mới 15 tuổi, bởi vì phạm lỗi nên đã bị ông Khương lấy gậy gỗ quật tới tấp, cả người đều là vết thương, anh ta quỳ suốt một đêm trong phòng khách, 2 giờ đêm, bé Khương Điềm xuống tầng uống nước thấy Khương Dự, cô bé ngẩn người, sau đó quay đầu chạy đi mất.
Không lâu sau, bé Khương Điềm đã quay lại, trong tay cầm một cái chăn và nửa quả quýt, cô bé hạ giọng, hỏi nhỏ bằng tiếng Pháp: “Anh có muốn ngủ một lát không? Em canh bọn họ cho anh nhé?”
Đôi mắt cô bé sáng ngời mà trong veo, như ánh trăng vằng vặc chiếu xuống dòng suối mát.
Khương Dự nhìn cô thật lâu, lắc đầu: “Cảm ơn.”
Nhưng hảo cảm dành cho cô, theo tuổi tác lớn dần lên, phát triển thành một tình cảm không thể diễn tả được bằng lời.
Tình cảm của Khương Dự từng bị bố anh ta nhìn ra, ông Khương chỉ lạnh lùng nói một câu: “Khương Dự này, những gì con có được bây giờ, hay về sau có được, đều là nhà họ Khương cho con, con hiểu không?”
Khương Dự đương nhiên hiểu.
Bởi vì hiểu, anh ta mới có thể thờ ơ lạnh nhạt khi người nhà họ Khương đối xử bất công với cô.
Bởi vì hiểu, nên anh ta mới không nói lời nào khi nghe được chuyện nhà họ Khương muốn gả Khương Điềm để liên hôn ngày hôm qua.
Nhưng sau khi nhìn thấy Khương Điềm ngày hôm qua, cả người anh ta rơi vào trạng thái day dứt và bực bội, anh ta thấy từng nụ cười từng cái cau mày của Khương Điềm, đều tràn ngập sức sống, vì một người đàn ông khác.
Sáng hôm qua, Khương Điềm ngồi trong quán cà phê, lộ ra vẻ ngượng ngùng của một cô bé, do dự nửa ngày, cô lấy điện thoại trong túi ra, mở máy, lẩm bẩm: “Vẫn là nên mở điện thoại lên để còn xem giờ.”
Khương Dự biết, xem giờ chỉ là cái cớ, rõ ràng trên tường trong quán cà phê có treo đồng hồ.
Cô có người mình thích, có thể cô đang yêu đương.
Phát hiện này khiến Khương Dự bực bội.
Nhưng sự bực bội của anh ta vừa mới trồi lên thì Khương Điềm nhận được điện thoại liền muốn xách túi rời đi, Khương Dự cau mày hỏi: “Em đi đâu?”
“Đi Pháp, có việc gấp.” Khương Điềm vẫy tay gọi phục vụ, mỗi lần hẹn nhau, đều sẽ chia đều tiền với Khương Dự, chia rất rõ ràng.
Lần đầu tiên Khương Dự nhiều chuyện, buột miệng nói đầy châm chọc: “Yêu nghề kính nghiệp quá nhỉ.”
Khương Điềm lúc ấy ngẩn người, không có cảm tình gì với Khương Dự, cô cười: “Là chuyện của anh trai ruột của bạn trai tôi, tôi phải đi một chuyến.”
Những lời này khiến Khương Dự mất tập trung cả ngày, trước mắt liền hiện lên cảnh tượng trong sinh nhật của bà nội:
Người đàn ông cầm ô đen, nắm chặt lấy cổ tay Khương Điềm kéo cô đi, hai người bước đi vội vã, vừa nói vừa cười đi dưới mưa.
Ngụy Thuần ngước mắt lên, nhìn Khương Dự đang âm thầm đánh giá mình, tay đang day huyệt Thái Dương của anh dừng lại.
Đây đúng thật là anh trai của cô bé nhà mình sao?
Càng nhìn càng thấy giống tình địch hơn.
Ngụy Thuần tiếp chiêu ánh mắt của Khương Dự, không né tránh, khóe miệng cong cong, nói với Khương Dự đang đứng ở huyền quan: “Vào ngồi chứ?”
“Lần trước, người dẫn Khương Điềm trốn khỏi tiệc sinh nhật, là cậu.” Khương Dự đột nhiên nói, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Là tôi.” Ngụy Thuần không mặn không nhạt đáp lời.
“Cậu cho rằng, trộm con bé đi một lần là có thể trộm được cả đời sao?” Khương Dự cười cười.
Không phải Khương Dự chưa từng nghĩ tới chuyện này, anh ta và Khương Điềm không phải anh em ruột, anh ta có thể đưa Khương Điềm xa chạy cao bay, nhưng anh ra không từ bỏ được danh vọng và cuộc sống xa hoa, anh ta không làm được, và anh ta cảm thấy không ai có thể làm được.
Việc mất liên lạc với Khương Điềm đã khiến Ngụy Thuần mất kiên nhẫn nghiêm trọng, anh liếm liếm răng hàm, cười lạnh: “Khương Điềm không phải đồ vật, cô ấy có chân, không cần phải trộm đi.”
Khương Dự nhìn anh một hồi lâu, đột nhiên nói: “Khương Điềm con bé rất nhanh thôi sẽ phải gả cho người ta.”
Ngụy Thuần tức quá hóa cười.
Còn chưa mặn nồng với bạn gái được bao lâu, thì đã bị chia tay.
Ngày đầu tiên bị đá, mất liên lạc với bạn gái.
Ngày thứ hai bị đá, được thông báo là bạn gái sắp phải gả cho người khác?
Mẹ nó chứ.
Ngụy Thuần nhếch miệng, giọng vẫn khàn khàn nhưng từng câu từng chữ kiên định hơn bao giờ hết: “Nếu Khương Điềm phải gả cho người ta, thì chỉ có thể là gả cho tôi.”
Tô Vãn Châu ngồi cạnh Ngụy Thuần sửng sốt, mở miệng, do dự, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, em gái Điềm... chia tay với anh rồi mà...”