Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 10

“Như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi!” Thư Tuấn ngại ngùng cười: “Nhưng mà tao cũng không có số điện thoại của mày mà!”

“Lấy điện thoại ra, kết bạn WeChat.” Hạ Trí vẫy tay.

Thư Tuấn lập tức lấy điện thoại ra quét mã.

Anh ta nhìn ngón tay Hạ Trí đang cầm điện thoại, khớp xương cong dài và khỏe khoắn, sợ rằng vị đại gia này lại không vui, sẽ lại cho anh ta một cú đấm vào mặt như lần trước. Dù sao cũng không đánh lại, nên nhận thua thôi!

Nếu như đã nhận thua mà còn bị đánh vì thái độ nhận thua không đủ nghiêm túc thì thật sự không đáng!

Hai người cứ thế kết bạn WeChat.

Hạ Trí liếc nhìn Sầm Khanh Miễn: “Trước đây Thư Tuấn có cho mày mấy trang bị trong game, mày đã trả lại cho người ta chưa?”

“Á? Không phải tao bị anh Tuấn chặn rồi sao? Tao muốn trả cũng không được mà.”

Sầm Khanh Miễn cười nhăn nhở, tên đầu gấu Thư Tuấn này bị Hạ Trí đá một phát ngay giữa phố mà còn không thể phản kháng gì được.

“Về nhà rồi trả lại. Mày là con trai, muốn trang bị gì thì tự kiếm đi.”

“Được rồi, vậy anh Tuấn, anh cho tôi ra khỏi danh sách đen đi…” Sầm Khanh Miễn cười nói.

Lúc đó cũng chỉ vì nghĩ rằng Thư Tuấn là một cô gái nên cố tình giả vờ làm nũng đòi trang bị, thực ra Sầm Khanh Miễn chẳng thèm để ý đến.

Thư Tuấn lập tức gật đầu: “Về nhà sẽ cho ra! Về nhà sẽ cho ra! Đều là anh em, cùng nhau chiến đấu, trang bị mà còn đòi trả lại thì thật vô vị…”

“Vậy được. Lần sau lên quán nét chơi game thì để cho bọn tao một chỗ tốt nhé! Sẽ không thiếu tiền của mày đâu.”

Hạ Trí nghiêng đầu, Thư Tuấn như được ân xá, lập tức dẫn theo anh em chạy đi thật xa.

Sầm Khanh Miễn đến gần, dựa vào vai Hạ Trí nói: “Anh… Tao cũng muốn bị mày đá một cái nha~”

Hạ Trí đáp lại bằng một biểu cảm “thằng điên”, rồi quay người tiếp tục đi, nhưng trong đầu chỉ toàn nghĩ về việc Thư Tuấn nói lúc nãy, Diệp Lân đã từng đến quán net tìm cậu.

Anh ta tìm mình, để làm gì?

Đi sau lưng Hạ Trí, Sầm Khanh Miễn nhướng mày lên. Cậu ta biết với tính cách của Thư Tuấn, chắc chắn sẽ không chịu thua khi bị Hạ Trí làm mất mặt trước ba đàn em, không chừng còn định làm trò gì nữa.

Sầm Khanh Miễn thở dài một tiếng: “Haiz….”

“Mày thở dài cái gì?”

“Không có gì. A Trí, sau này mày có muốn đến quán net của Thư Tuấn chơi nữa không?”

“Cái đó còn phải hỏi à, chẳng lẽ chơi ở nhà cho bà thái hậu thấy à?.”

“Được rồi, tao biết rồi.” Sầm Khanh Miễn nhét tay vào túi, đi theo bên cạnh Hạ Trí.

Hạ Trí đi được hai bước, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay lại ấn vào đầu Sầm Khanh Miễn một cái.

“Mày không được làm bậy bắt nạt Thư Tuấn đâu đấy. Nếu có cái suy nghĩ đó, thì không bằng dọn dẹp lại cái tiếng anh tồi tệ của mày đi.”

“Biết rồi.” Sầm Khanh Miễn đẩy tay Hạ Trí ra.

Năm lên lớp năm tiểu học, Hạ Trí xảy ra mâu thuẫn với mấy đứa lớn trong trường, bị chúng bao vây đánh.

Cảnh tượng lúc đó chẳng khác nào một trận đấu bóng bầu dục.

Sầm Khanh Miễn đứng ngoài không thể vào can được, tức đến đỏ cả mắt, vốc một nắm cát ném thẳng vào mắt tên đầu xỏ, rồi lao vào đánh túi bụi.

“Mày dám đánh bạn tao – tao đánh nát đầu mày!”

Cái vẻ hung dữ đó khiến mấy đứa kia đều ngớ ra.

Sau đó, giáo viên đã đến, Sầm Khanh Miễn bị gọi phụ huynh, bố mẹ cậu ta đã phải bồi thường cho đối phương một khoản tiền thuốc men lớn.

Tối hôm đó, cậu ta không được ăn cơm, bị phạt đứng trong sân.

Hạ Trí đến tìm cậu ta, hai người cùng nhau đứng trong sân cho muỗi cắn.

“Vậy từ nay tao phân công rõ ràng nhé. Việc cần sức mạnh thì để tao, việc cần đầu óc thì để mày.”

“Ừ, ngày mai đọc kiểm điểm trước toàn trường, đến lúc dùng đầu óc rồi đây.” Sầm Khanh Miễn nói một cách nghiêm túc.

Kết quả là bài kiểm điểm này nổi tiếng khắp trường tiểu học số một thành phố T.

Sầm Khanh Miễn đọc to: “Ở đâu có bạo lực, ở đó có sự phản kháng! Cậu đánh vào má trái của tôi, tôi sẽ không đưa má phải ra—tôi sẽ đứng lên đấu tranh, chống lại bạo lực đến cùng!”

Đó không phải là kiểm điểm, mà rõ ràng là một tuyên ngôn.

Sầm Khanh Miễn đã kể lại chi tiết về việc mấy đứa trẻ đó đã cướp xe đạp của ai, ném cặp sách của ai, như một phiên tòa công khai, khiến cả trường đều vỗ tay tán thưởng, còn hiệu trưởng thì tức đến xanh mặt.

Ngay cả phụ huynh của đứa bị đánh cũng cảm thấy xấu hổ, từ đó trở đi không ai dám bắt nạt cậu ta và Hạ Trí trong trường tiểu học số một thành phố T nữa.

“Mày thật sự không định gây chuyện nữa à?” Hạ Trí vừa thò tay vào túi, vừa quay đầu lại thì thấy Sầm Khanh Miễn cúi đầu, nhưng khóe miệng lại nhếch lên rất gian xảo.

“Không gây chuyện nữa.”

“Muốn gây chuyện thì cứ gây đi. Nếu thật sự không cho mày làm, mày có thể lên trời đấy.” Hạ Trí ngẩng đầu lên: “Cứ như cũ, nếu trời sập thì gọi cho tao.”

“Ừ, việc động tay thì của mày, động não thì của tao.”

Thư Tuấn trở về nhà trong cơn tức giận, liên tục gọi điện thoại, rủ rê các anh em khác tìm cơ hội để dạy cho Hạ Trí và Sầm Khanh Miễn một bài học.

Hôm nay là cuối tuần, đúng lúc anh trai của Thư Tuấn, Thư Dương, cũng về nhà. Anh ta đang ngồi trong một phòng nhỏ ở phía sau quán net, nói chuyện và uống bia với bạn học đại học.

Khác hẳn với vẻ ngoài bất cần đời của em trai, Thư Dương để tóc ngắn gọn gàng, đeo kính gọng đen, mặc áo len màu và phê, quần jean thoải mái, đôi chândài thẳng tắp, nhìn nhìn vào rất giống một sinh viên ngoan ngoãn.

Chỉ là, cảnh anh ta dùng một tay mở nắp bia và đưa lên miệng uống lại không còn thuần khiết nữa.

“Em trai cậu lại định dạy ai một bài học nữa à?”

Ngồi đối diện với Thư Dương là một người đàn ông trẻ, giọng nói nghe rất ấm áp và có giáo dục.

“Quỷ mới biết. Hình như chiều nay nó dẫn người ra ngoài, kết quả chịu thiệt quay về.” Thư Dương nói với giọng thờ ơ.

“Vậy cậu không giúp cậu ấy một chút à?”

“Giúp cái gì? Càng chịu thiệt nhiều thì càng cứng cáp. Mở quán net thôi mà cứ như ông trùm vậy.” Thư Dương chạm cốc bia với người đối diện: “Diệp Lân, cậu tìm được thằng nhóc kia chưa?”

“Tìm thấy rồi. Cậu ấy học ở trường trung học trực thuộc đại học T.” Diệp Lân thong thả nhấp một ngụm bia, trong đầu nhớ đến cảnh Hạ Trí đứng trong thủy cung trêu đùa cá heo ít nhất nửa tiếng, không tự chủ mà cười.

“Không ngờ lại là đàn em ở trường cũ nhỉ. Biết đâu sau này cũng có thể thi vào đại học Q.”

“Ai biết được.” Diệp Lân cười một cái.

Đúng lúc này, trong quán net vang lên một tràng tiếng kêu hoảng hốt.

“Chuyện gì vậy — không mất điện mà! Sao màn hình lại đen rồi!”

“Đùa cái gì vậy! Boss của chúng tôi mới giết được một nửa thôi mà!”

“Ê! Trên màn hình có chữ! Mau lại xem đi!”

Đang liên lạc với các anh em, Thư Tuấn nhanh chóng tắt điện thoại, chạy đến một chiếc máy tính, phát hiện màn hình xuất hiện vài dòng chữ:

Thư Tuấn, tối nay lúc 8 giờ, tôi đợi anh ở đài phun nước công viên Như Ý.

Mọi máy tính đều hiển thị thông tin tương tự, tắt máy rồi khởi động lại cũng không được.

“Vãi! Quán net này bị hack rồi sao?”

“Đây là lời thách đấu à? Thư Tuấn là ai vậy?”

“Mày bị ngu à! Thư Tuấn chính là ông chủ quán net đấy! Là cao thủ thể thao điện tử số một thành phố T chúng ta! Bao nhiêu người đã đến quán net Giữa Những Vì Sao chỉ để nhận được sự chỉ dẫn của anh Tuấn đấy!”

“Thế thì tao thấy chưa chắc đã là lời thách đấu đâu! Nếu là lời thách đấu thì phải hẹn giờ nào đó để đối đầu trên mạng chứ! Sao lại hẹn gặp nhau ở đài phun nước công viên vậy?”

“Ôi! Có thể là một nữ game thủ nào đó, muốn thu hút sự chú ý của anh Tuấn đấy!”

“Anh Tuấn sắp có vận đào hoa rồi!”

Trong quán net, mọi người đang hò reo ầm ĩ, trong khi Thư Tuấn thì đổ mồ hôi hột.

Bởi vì hacker này quá lợi hại, tự mình loay hoay cả buổi mà vẫn không thể xóa được chương trình virus mà đối phương đã cài vào.

Điện thoại ở quầy tiếp tân cũng réo lên, một đàn em nhận điện thoại rồi ghé sát tai Thư Tuấn nói: “Anh Tuấn, không ổn rồi! Các chi nhánh khác của chúng ta cũng bị hack rồi!”

Thư Tuấn cắn răng, lập tức đứng dậy, bước nhanh vào phòng nhỏ bên trong, gõ cửa: “Anh, anh có ở trong đó không?”

“Vào đi.”

Thư Tuấn mở cửa, thấy anh trai Thư Dương và Diệp Lân đang uống bảy tám lon bia trong đó. Thấy vẻ mặt hoảng hốt của anh ta, cả hai đồng thời nở nụ cười.

“Anh, có người đã làm loạn chỗ của chúng ta. Anh xem xem, phải giải quyết thế nào… Không thể để quán không hoạt động được, sẽ bị người ngoài cười chê mất.” Thư Tuấn ngượng ngùng gãi gãi má.

Thư Dương không đứng dậy, chỉ lạnh nhạt nói: “Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, hòa khí sinh tài. Mày không đi gây sự thì người khác cũng chẳng rảnh rỗi mà đến tìm phiền phức.”

“Anh, anh Lân cũng ở đây… anh muốn dạy dỗ em, cũng đừng dạy trước mặt anh Lân…”

Diệp Lân lúc này mới nhấc cằm lên: “Đi xem thử đi. Tôi vốn định thử vận may xem có gặp được cậu bé đó đến chơi net không. Cái quán net của cậu mà phá sản thì cậu bé của tôi cũng không đến nữa đâu.”

Lúc này Thư Dương mới đứng dậy, bẻ các ngón tay rồi ngồi xuống trước máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ trên bàn phím.

“Thú vị đấy.”

Hơn một phút sau, tất cả màn hình máy tính đều trở lại trạng thái ban đầu.
“Anh, anh có tìm thấy ip của thằng đó chưa?”
“Chưa, nó giấu kín lắm. Hơn nữa, không phải người ta đã hẹn gặp mày rồi sao? Mày cứ đi đi. Biết đâu đó thực sự là một cô gái xinh đẹp muốn thu hút sự chú ý của mày thì sao.” Thư Dương nheo mắt cười.
“Nhỡ… nhỡ đối phương dẫn người theo, sẽ chờ sẵn để xử lý em thì sao?”
“Thì mày dẫn Đại Bảo, Nhị Hỷ và A Tài đi bảo vệ mày chứ sao, công chúa của tao.”
“Anh không biết đâu, Đại Bảo, Nhị Hỷ và A Tài… chiều nay vừa bị người ta đánh…”
“Được rồi được rồi, tao với anh Lân sẽ đi cùng mày.” Thư Dương nhìn về phía căn phòng nhỏ nơi Diệp Lân vừa châm một điếu thuốc dài: “Diệp Lân, tối nay không cần phải đến quán bar nữa đúng không?”
“Có ca làm lúc mười hai giờ. Đủ thời gian mà.”
Diệp Lân đứng dậy, cầm chiếc áo khoác dài trên ghế sofa rồi đi ra ngoài.
Thư Dương lái xe, dừng lại gần công viên Như Ý.
Đây là một công viên nhỏ có cây xanh khá đẹp, là nơi lý tưởng để người dân đi dạo và trò chuyện vào buổi tối.
“Có vẻ như đối phương đã suy tính rất kỹ.” Diệp Lân nói.
“Suy tính kỹ?” Thư Tuấn không hiểu tại sao Diệp Lân lại đưa ra kết luận như vậy.
“Ý của anh Lân là, trong công viên Như Ý có đông người, đối phương hẹn gặp mày ở đây, tức là không sợ mày dẫn người đến đánh nó. Các cô bác lớn tuổi sẽ báo cảnh sát, còn tích cực làm nhân chứng, đưa mày đi uống trà.” Thư Dương trả lời.
“Thật xảo quyệt!”
“Là do mày ngu.”
Ba người xuống xe, đi vào công viên.
Họ đi qua những người lớn tuổi đang nhảy khiêu vũ, đi qua những bà mẹ đang đẩy xe đẩy trẻ em tụ tập lại nói chuyện về kinh nghiệm nuôi dạy con, đến trước đài phun nước.
Trên lưng ghế dài của đài phun nước có một người đang ngồi, ngược sáng nên chỉ có thể thấy đối phương đang cúi đầu, hai tay đút túi.

Bình Luận (0)
Comment