“Người ta chỉ đến một mình, mày cũng đi một mình đi. Tao và Diệp Lân sẽ ở đây chờ mày. Nếu mày không đánh lại được, bọn tao sẽ đến cứu mày.”
Sau khi nói xong, Thư Dương và Diệp Lân cùng nhau đi về phía gốc cây.
“Không phải chứ, anh, ý anh là sao? Cái thân hình nhỏ bé kia, em còn không đánh lại được nó chắc?”
Thư Tuấn bực bội đi về phía chiếc ghế.
Để tao xem, mày tròn hay méo!
Ai ngờ khi Thư Tuấn lại gần, đối phương ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thì trong người anh ta như bùng lên một ngọn lửa từ ngực đến đỉnh đầu.
“Ôi trời— hóa ra là mày, thằng nhóc này!”
Thư Tuấn xông lên phía trước, nắm đấm giơ lên định đánh cậu ta.
Người đã hack quán net không ai khác chính là Sầm Khanh Miễn.
Sầm Khanh Miễn với vẻ mặt như lợn chết không sợ nước sôi, cười nhạt: “Anh dám—”
“Sao tao lại không dám!”
Nói xong, Thư Tuấn còn liếc nhìn xem Hạ Trí có ở đó không.
“Đừng nhìn nữa, anh tôi không có ở đây, là tôi tự đến tìm anh, coi như giải quyết một lần cho xong.”
Sầm Khanh Miễn nhảy từ trên ghế xuống, lạnh lùng nhìn Thư Tuấn: “Tôi biết anh có nhiều anh em, thì sao chứ? Nếu anh còn dám dẫn bạn anh đến gây sự lần nữa, tôi sẽ hack quán net của anh đến khi nào anh phá sản thì thôi!”
Giọng nói của cậu ta vang vọng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lúc này lại tỏa ra ánh nhìn sắc lạnh.
“Mày nói gì? Tao nói cho mày biết, virus của mày đã bị tao xóa sạch rồi!”
Thư Tuấn tự động bỏ qua việc người xóa virus chính là anh trai mình, Thư Dương.
“Vậy thì anh giỏi quá nhỉ.” Sầm Khanh Miễn vô tâm nhún vai: “Lần sau tôi lại gửi cho anh một loại virus còn mạnh hơn nhé!”
“Mày…” Thư Tuấn tức giận.
“Anh có chắc muốn đấm tôi thật không? Từ giờ phút này trở đi, có bản lĩnh thì anh cứ đánh tôi đi! Không phải rất thích phòng ở Shangri-La sao? Tôi hack đến mức anh không mở được quán net nữa—thậm chí ngay cả nhà vệ sinh ở Hàn Đình cũng không dám bước vào!”
Sầm Khanh Miễn chỉ tay vào Thư Tuấn từ xa, khiến anh ta phải lùi lại một bước.
Diệp Lân đứng dưới bóng cây không nhịn được cười.
“Ai đó—nghe lén chẳng vui gì!” Sầm Khanh Miễn cố ý nói thật to.
Diệp Lân thong thả bước ra khỏi gốc cây.
Sầm Khanh Miễn ngừng lại: “Diệp… Diệp Lân… sao anh lại ở đây…”
Ôi trời, những lời cậu ta vừa nói chắc chắn Diệp Lân đã nghe thấy hết rồi! Nếu để Diệp Lân có ấn tượng xấu về Hạ Trí thì làm sao bây giờ!
“Đây là công viên, ai cũng có thể đến.”
Diệp Lân quay mặt lại, nói với Thư Dương đang đứng dưới gốc cây: “Đây là cậu nhóc hay chơi với cậu bé kia, cũng coi như là… đàn em của chúng ta đi.”
“Ý cậu là sao? Cậu ta hack quán net nhà tôi, cậu muốn bỏ qua cho cậu ta à?”
Giọng nói của Thư Dương rất bình tĩnh, nhưng nghe là biết đã “bỏ qua” rồi.
“Các cậu làm ăn với trẻ con, còn so đo với chúng thì làm sao kiếm được tiền?” Diệp Lân đưa tay ấn nhẹ vào đầu Sầm Khanh Miễn.
Sầm Khanh Miễn rụt cổ lại, ngay lập tức quyết định không để mình trông như người có năng lực, tiếp tục diễn vai con heo trắng, như vậy dù có làm gì “xấu” cũng không liên quan đến Hạ Trí, tất cả đều là do mình tự phụ mà ra.
“Được rồi.” Thư Dương kẹp điếu thuốc, ánh lửa lóe lên mờ mờ dưới gốc cây, không nhìn rõ được mặt.
Nhưng Sầm Khanh Miễn lại chạm phải ánh mắt của Thư Dương, sâu như mực đen, đáy mắt mang theo chút ý cười châm chọc.
“Lần sau còn đến quán net nhà tôi gây rối, nhất định sẽ đập nát xương của cậu.”
Thư Dương cười một cái, vẫy tay gọi em trai mình đang ngây ra.
Diệp Lân lên tiếng: “Cậu xem, cậu nói đập nát xương, làm thằng bé sợ rồi kìa. Giờ tôi còn phải mời người ta ăn khuya để trấn an nữa.”
Thư Dương trực tiếp giơ ngón giữa lên, rồi kéo Thư Tuấn vào: “Đi thôi.”
Thư Tuấn vừa đi vừa không hài lòng nói: “Anh! Chỉ như vậy thôi sao?”
“Không chỉ là như vậy, sau này mày còn phải hóa thù thành bạn với bọn họ, mỗi lần bọn họ đến net, mày phải tiếp đãi cho tốt.”
“Tại sao chứ?”
“Vì anh Lân thích.”
Thư Tuấn cứ thế bị Thư Dương kéo lên xe.
“Còn phải tiếp đãi bọn chúng á, mơ đi!”
“Mày không chơi lại thằng nhóc kia đâu. Lợi ích của việc làm bạn với người thông minh nhiều hơn hẳn so với việc làm kẻ thù.”
Xe đã đi rồi, chỉ còn lại Sầm Khanh Miễn đứng bên cạnh Diệp Lân, đúng lúc có vẻ mặt “lúng túng.”
Diệp Lân đưa tay nhìn đồng hồ: “Còn hơn ba tiếng nữa mới đến giờ tôi đi làm. Đi nào, tôi mời cậu ăn chút gì đó. Cậu thích ăn gì?”
Diệp Lân cười, nụ cười của anh rất bao dung, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Theo sau Diệp Lân, Sầm Khanh Miễn trầm ngâm. Đây là Diệp Lân, người luôn được Hạ Trí sùng bái. Sầm Khanh Miễn rất muốn biết Diệp Lân có sức hút gì mà khiến Hạ Trí kiên trì suốt bao năm.
Diệp Lân ở trường trung học trực thuộc đại học T cũng là một nhân vật huyền thoại, không chỉ ba năm liên tiếp là nam thần của trường, mà còn giành được nhiều giải thưởng bơi lội, thi đại học còn là thủ khoa khối tự nhiên của toàn tỉnh, hoàn hảo đến mức ngay cả ghen tị cũng bất lực.
Cậu ta đã nghĩ rằng Diệp Lân cao cao tại thượng, đi ăn khuya cũng phải đến những nơi sang trọng, không ngờ lại dẫn Sầm Khanh Miễn đi ăn quán vỉa hè.
Nhìn Diệp Lân tự tay bẻ đũa cho mình, Sầm Khanh Miễn cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Tôi thấy hàng ngày có rất nhiều học sinh đến đây ăn, nên dẫn cậu đến. Cậu không thích à?”
“Không phải… không phải… Trong lòng tôi, anh là một học thần không dính dáng gì đến thế giới này! Không ngờ lại ăn những món này…”
“Trước đây khi còn học cấp ba, tôi cũng hay đến đây ăn. Còn các cậu thì sao?”
“Chúng tôi á? Tất nhiên là cơm chiên trứng ở đây, còn có bắp cải xào bánh tổ!” Sầm Khanh Miễn vẫn giữ nguyên vẻ hâm mộ như cũ.
“Tôi nói này…”
Diệp Lân kéo dài giọng, vừa trêu chọc Sầm Khanh Miễn, vừa lấy cốc nước sôi tráng qua đũa và bát.
“Sao vậy?”
Sầm Khanh Miễn đang thể hiện vẻ phấn khích khi gặp thần tượng, nhưng trong lòng lại có một linh cảm không hay.
“Nếu còn tiếp tục giả vờ trước mặt tôi, thì thật là vô vị.”
Giọng Diệp Lân như băng giá, nhưng khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lại đè nặng lên trái tim Sầm Khanh Miễn.
“Hả? Tôi giả vờ cái gì? Anh nói về vụ tôi hack quán net à…”
Diệp Lân cười khẩy, khoanh tay trước ngực, nhướng mày: “Hack quán nét thì có gì to tát. Cậu là một trong số ít người đã thách thức hacker “Lưu Bạch” và nhận được gợi ý tiếp theo từ cậu ấy.”
Sầm Khanh Miễn trong lòng chấn động, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.
“Anh là “Lưu Bạch”?”
“Tôi không phải là “Lưu Bạch”. Nhưng nếu tôi hỏi cậu một vấn đề, cậu không trả lời cho đàng hoàng, có thể sau này cậu sẽ không có cơ hội so tài với “Lưu Bạch” nữa.”
Sầm Khanh Miễn nheo mắt lại.
“Tôi còn sẽ nói với cậu bạn đã ra mặt giúp cậu rằng, những việc cậu có thể giải quyết bằng vài cú click chuột, lại phải nhờ đến nắm đấm của cậu ấy.”
“Mối quan hệ giữa tôi và Hạ Trí không cần anh xen vào.”
“Ồ, còn có tối thứ bảy tuần trước, cậu tán tỉnh một cô gái tóc vàng mắt xanh ở trong con hẻm sau quán bar, tiếng Anh của cậu khá lưu loát. Bạn trai của cô gái tóc vàng còn đang tìm cậu để tính sổ đấy”
“Sao anh biết được…”
“Trí nhớ của tôi tốt lắm.” Diệp Lân gõ nhẹ vào thái dương mình.
“Anh muốn gì?”
“Tôi muốn hỏi cậu về Hạ Trí.”
Sầm Khanh Miễn đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Không có cơ hội tiếp tục so tài với “Lưu Bạch” cũng không sao, cao thủ đâu chỉ có mỗi “Lưu Bạch”? Anh tôi luôn biết tôi đang làm những chuyện gì trên mạng, anh muốn nói thì nói đi. Còn về bạn trai của cô gái tóc vàng, tôi có rất nhiều cách để khiến anh ta khóc lóc thảm thiết. Nhưng chuyện về Hạ Trí, không phải anh bảo tôi nói là tôi sẽ nói.”
Giọng nói của Diệp Lân vang lên từ phía sau Sầm Khanh Miễn.
“Cậu ấy thích bơi lội đúng không? Tôi có thể giúp cậu ấy, đội bơi tự do của đại học Q cần lực lượng dự bị, và tôi cũng rất cần cậu ấy làm đối thủ của tôi.” Giọng Diệp Lân không nhanh không chậm, nhưng rất rõ ràng.
Không có “Lưu Bạch”, Sầm Khanh Miễn cảm thấy cuộc sống trở nên tẻ nhạt và thậm chí có chút cô đơn. Vì vậy, vào khoảnh khắc đó, cậu ta có thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Lân.
Một mình trong hồ bơi cũng rất cô đơn, vì vậy Diệp Lân mới quan tâm đ ến Hạ Trí.
Diệp Lân có huấn luyện viên và nguồn lực tốt nhất trong giới bơi lội đại học, còn Hạ Trí hiện tại ngoài kỹ thuật và thể lực ở độ tuổi vàng thì không có bất kỳ cơ hội nào để bước vào lĩnh vực này.
Nếu Diệp Lân có thể giúp Hạ Trí một tay, có lẽ Hạ Trí thật sự có thể tỏa sáng.
“Tôi không hiểu rõ tình hình của cậu ấy, nên không thể giới thiệu cậu ấy với huấn luyện viên được.”
Sầm Khanh Miễn nhíu mày, rồi chậm rãi mở lời.
“úc Hạ Trí tám tuổi đi xem trận đấu của anh, các trận đấu của anh ở thành phố T, cậu ấy đều có mặt.”
Diệp Lân hơi ngẩn ra: “Khi cậu ấy tám tuổi, tôi cũng chỉ mười tuổi thôi…”
“Đúng vậy, anh là cả thanh xuân của cậu ấy.”
“Tôi hiểu rồi, cậu nói cho tôi biết cảm giác tốt đẹp của cậu ấy về tôi là mong tôi có thể nghiêm túc với cậu ấy.”
“Đúng.”
“Tên cậu ấy viết như thế nào?” Diệp Lân hỏi.
“Hạ trong mùa hè! Trí trong tột đỉnh !”
Diệp Lân hơi cúi mắt, dưới ánh đèn vàng nhạt trông thật dịu dàng, nhưng lại khiến người ta không thể đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Hóa ra là Trí trong “tột đỉnh” à…”
“Gì cơ?” Sầm Khanh Miễn nghiêng đầu, không nghe rõ Diệp Lân vừa nói gì.
“Không có gì. Cơm chiên trứng ra rồi.”
Sầm Khanh Miễn ngồi xuống, ăn được hai miếng, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao anh biết chúng tôi là học sinh của trường trực thuộc đại học T?”
“Gần quán nét đó, trường trung học trọng điểm chỉ có trường trực thuộc đại học T thôi. Cậu thông minh như vậy, tôi không tin cậu lại là học sinh của trường khác.”
Sầm Khanh Miễn khẽ cười, tiếp tục ăn cơm chiên trứng.
“Thực ra tôi đã nhìn thấy.” Diệp Lân cười, rót cho Sầm Khanh Miễn một ly coca.
“Nhìn thấy? Khi nào?”
“Thứ sáu tuần trước, cậu và Hạ Trí mặc đồng phục đến thủy cung.”
“Gì? Sao chúng tôi không thấy anh?”
“Tôi… ở bên kia của tấm kính.” Diệp Lân nói với giọng nửa đùa nửa thật.
“Bên kia của tấm kính…”
Sầm Khanh Miễn nghĩ thầm, Diệp Lân làm sao có thể ở bên kia tấm kính! Phía bên kia là những con cá trong thủy cung mà! Không lẽ Diệp Lân lại là con cá heo què chân kia sao!
Diệp Lân cười cười không trả lời, rồi lại hỏi: “Hạ Trí bơi giỏi như vậy, nếu cậu ấy có tham gia thi đấu hoặc tập huấn, với khả năng của cậu ấy hoàn toàn có thể giành được vận động viên cấp quốc gia. Nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói về cậu ấy.”
“Cậu ấy đã tham gia rất nhiều cuộc thi ở cấp hai, nhưng năm lớp chín, bố cậu ấy qua đời, mẹ Hạ Trí không muốn cậu ấy tiếp tục tập bơi nữa, nên cậu ấykhông tham gia cuộc thi nào nữa.” Sầm Khanh Miễn cúi đầu, nhớ đến bố Hạ Trí, bỗng nhiên cảm thấy buồn.
“Bố cậu ấy qua đời, sao mẹ cậu ấy lại không cho cậu ấy tập bơi nữa?”
“Bố Hạ Trí là Hạ Vân, ông ấy đã giành huy chương đồng 100 mét bơi tự do tại giải vô địch thế giới…”
Diệp Lân ngây người.
“Tôi… đã xem qua tin tức đó, năm đó có một chiếc xe gia đình rơi xuống cầu vượt, Hạ Vân đã cứu được đứa trẻ và người phụ nữ mang thai trong xe… nhưng ông ấy đã không trở về.”
“Nước đã cướp đi mạng sống của ông ấy, điều đó với mẹ Hạ Trí giống như một điều cấm kỵ vậy… Tôi đoán nếu Hạ Trí tiếp tục bơi, sẽ khiến mẹ cậu ấy nhớ lại chuyện của bố cậu ấy năm đó.” Sầm Khanh Miễn cắn thìa nhựa, không biết có nên tiếp tục nói nữa hay không.
Nhưng những điều này, Hạ Trí sẽ không bao giờ nói cho Diệp Lân, vì cậu tuyệt đối không muốn yếu đuối trước mặt Diệp Lân. Nhưng trong lòng Hạ Trí chắc chắn sẽ hy vọng Diệp Lân hiểu cậu.
Nếu đã là người mà Hạ Trí hướng tới, thì Sầm Khanh Miễn tin rằng Diệp Lân sẽ không làm tổn thương Hạ Trí, và nếu Diệp Lân không có cảm giác gì với Hạ Trí, thì sẽ không hỏi cậu ta nhiều như vậy.
“Vậy Hạ Trí thì sao? Ngày hôm đó tôi và cậu ấy thi đấu, tôi cảm nhận được thể lực và kỹ thuật của cậu ấy chắc chắn không giống như đã ba năm không thi đấu.”