Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 12

“Cậu ấy thường ngủ trưa và sau giờ học thì đi bơi. Mỗi sáng cậu ấy đều chạy bộ, tập chống đẩy và nhiều bài tập thể lực khác. Dậy rất sớm nên trong lớp cậu ấy toàn ngủ…”

Ngón tay của Diệp Lân vẫn đang bóp chặt lon coca, chỉ nghe “rắc” một tiếng, lon coca đã bị bóp méo.

Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

“Không có gì, Hạ Vân là một vận động viên mà tôi vô cùng kính trọng. Nhắc đến chuyện của ông ấy, tôi cũng hơi buồn.”

“Ồ…”

“Hôm đó, sau khi Hạ Trí thi đấu với tôi xong, cậu ấy lập tức rời khỏi bể bơi. Là sao vậy?”

Giọng Diệp Lân rất dịu dàng, không hề có chút thù địch nào, thậm chí còn rất bao dung.

“Hạ Trí luôn ngưỡng mộ anh… Hồi nhỏ cậu ấy và bố đã đi xem anh thi đấu. Bố cậu ấy hỏi cậu sau này có muốn trở thành Michael Phelps không. Cậu ấy nói… cậu ấy muốn trở thành anh. Cậu ấy đã sưu tầm rất nhiều video thi đấu của anh. Mấy năm trước, khi chưa phổ biến lưu trữ trên mạng, cậu ấy sẽ tải video các trận đấu về rồi ghi vào đ ĩa CD, xem đi xem lại tư thế bơi của anh.”

Diệp Lân khẽ cười: “Cậu ấy không thấy chán sao?”

“Không chán.” Sầm Khanh Miễn bất lực nhún vai: “Tôi ngồi bên cạnh coi mà còn buồn ngủ, cậu ấy thì phấn khích kéo tôi lại, nói động tác quạt nước của anh tuyệt vời thế nào, cách anh thở tự nhiên ra sao, trọng tâm của anh như thế nào… Cậu ấy nói anh sinh ra là dành cho nước.”

Diệp Lân cúi đầu, ngón tay khẽ run lên.

“Sau đó khi anh đột ngột rút khỏi cuộc thi vì lý do sức khỏe, Hạ Trí rất buồn. Ngày nào cậu ấy cũng tìm kiếm tin tức về anh, những tin đồn nhỏ nhặt như anh bị bệnh tim, viêm phổi, hay là uống nhầm thuốc nên gặp biến chứng, khiến cậu ấy ngày nào cũng cau có. Diệp Lân, có lẽ anh có rất nhiều fan, nhưng sẽ không có ai như Hạ Trí, không thể buông bỏ việc anh rời khỏi đấu trường bơi lội một cách bí ẩn.”

“Vậy nên… sau khi cậu ấy đấu với tôi và phát hiện tôi rất khỏe mạnh, cậu ấy mới tức giận như vậy.”

“Vì cậu ấy coi anh là mục tiêu của mình.”

Diệp Lân cụp mắt, không biết đang nghĩ gì: “Đúng rồi, thành tích của cậu ấy ở trường cấp ba thế nào? Đã không có thành tích để làm vận động viên chuyên nghiệp thì làm sinh viên văn hóa cũng được chứ?”

Sầm Khanh Miễn lộ vẻ khó xử: “Cậu ấy thường ngủ trong lớp… thành tích sao mà tốt được, lúc nào cũng ở khoảng hạng 250 toàn khối… Nếu cậu ấy chịu chăm chỉ hơn chút, có lẽ thi vào một trường đại học bình thường trong thành phố cũng không khó.”

“À, các cậu vừa thi tháng xong đúng không?” Diệp Lân hỏi.

“Đúng vậy… Thành tích của cậu ấy tôi cũng có thể đoán được. Tôi thi không tốt, về nhà bị “song thủ đả kích”, còn cậu ấy về nhà sẽ bị mẹ “xào thận”.”

“Ừ, tôi biết rồi. Cậu về nhà nhớ đừng nói với cậu ấy là chúng ta đã trò chuyện hôm nay nhé.”

“Đương nhiên rồi. Tôi còn không muốn bị cậu ấy đánh.”

Sau khi ăn xong, Diệp Lân đi cùng Sầm Khanh Miễn ra khỏi con hẻm, vừa hay đi ngang qua một dãy phố bán đồ thể thao. Diệp Lân thấy còn thời gian, bèn đưa Sầm Khanh Miễn vào dạo một vòng.

Diệp Lân mua một chiếc kính bơi, ra khỏi cửa hàng thì đưa cho Sầm Khanh Miễn.

“Cho Hạ Trí à? Sao anh biết kính của cậu ấy bị mất?”

“Coi như là an ủi cho thành tích lần thi này của cậu ấy. Từ giờ sẽ không dễ dàng như thế nữa đâu.”

Lúc đó, Sầm Khanh Miễn không hiểu ý của Diệp Lân khi nói “từ giờ sẽ không dễ dàng như thế nữa”, chỉ cảm thấy chiếc kính bơi này thật sự rất hợp với Hạ Trí.

Kính chống nước, chống sương mù cao cấp, mà kiểu dáng lại rất phong cách.

“Thật sự không nói với cậu ấy là anh tặng à?”

“Không cần.” Diệp Lân nghiêm túc nhìn Sầm Khanh Miễn: “À, phải rồi… thật ra tôi không nhìn thấy cậu trong hẻm phía sau quán bar. Ánh sáng ở đó quá tối.”

“Gì cơ?”

“Cô gái Tây đó cũng là fan của “Lưu Bạch”, rất thích gặp gỡ những hacker khác ở sau quán bar. Tôi chỉ thử cậu thôi, không ngờ cậu lại thừa nhận luôn.”

“Vậy bạn trai của cô gái Tây… vốn không tồn tại à?” Sầm Khanh Miễn còn tính nếu Diệp Lân thực sự nói với bạn trai cô gái Tây, thì cậu ta sẽ đứng ra nhận hết mọi chuyện, sẵn sàng chịu một trận đòn. Mất công chuẩn bị sẵn tâm lý rồi?

“Nhưng mà… cậu đã đủ 18 tuổi chưa? Ở sau quán bar cũng có camera giám sát, để mẹ biết thì không hay đâu.”

Diệp Lân cười, vẫn lịch sự như vậy, Sầm Khanh Miễn chỉ muốn đấm anh một trận.

“Vậy thì tạm biệt.” Sầm Khanh Miễn chỉ muốn tránh xa tên này.

“Tiểu Sầm, cậu có biết người thông minh không bao giờ giả vờ ngốc được không?”

“Hả?”

“Bởi vì chúng ta luôn dùng cách hiệu quả nhất để đạt được mục tiêu.” Diệp Lân cười nhẹ, quay người rời đi.
Sầm Khanh Miễn cũng cười, cậu ta lắc lắc chiếc kính bơi.

“Ghê thật, thần nữ có lòng, Tương Vương thì cứng miệng, tốt nhất là ngồi xem kịch thôi.”

Vào nửa đêm, trong quán bar “Phi Mộng”, Diệp Lân mặc áo sơ mi trắng, đứng trên quầy bar.
Phía dưới có rất nhiều cô gái trẻ, mê mẩn ngắm nhìn anh khi anh thoải mái chọn và pha hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Đến khoảng ba, bốn giờ sáng, quán bar mới dần vắng người.
Diệp Lân cúi đầu, ngón tay anh vừa chạm vào chút rượu. Anh không lau ngay mà dùng tay viết lên bàn một chữ “Trí”.

“Ôi trời, anh Lân đang làm gì vậy! Đang suy tư à?”
Một chàng trai trẻ đi ngang qua phía sau, Diệp Lân mới nhận ra mình có vẻ đang mơ màng.

“Không có gì.”
Một nữ pha chế lớn tuổi hơn trêu: “Nam thần của các cậu có vẻ đã động lòng, chuẩn bị xuống trần rồi!”
”Gì cơ, anh Lân chuẩn bi xuống trần á? Vì ai vậy?”
Mấy người trẻ tuổi xúm lại, muốn xem Diệp Lân đã viết gì trên bàn.
Diệp Lân làm bộ cảm thán: “Song mộc phi lâm, điền hạ hữu tâm.”

“Không thể nào, Diệp Lân, cậu thực sự “dậy thì” rồi à.”

“Hồi trước còn thấy mùa xuân rất đẹp, hôm nay đột nhiên lại thấy mùa hè đáng yêu hơn.”
Ngay lập tức, trong quán bar vang lên tiếng kêu rên khắp nơi.

Cuối tuần cứ thế trôi qua, thứ hai đáng ghét đã đến.
Hạ Trí đạp xe đến đầu ngõ, gặp Sầm Khanh Miễn.

“Á á á á! Chính vì tên thứ hai đáng ghét này mà tao phải chia tay với cuối tuần rồi!” Sầm Khanh Miễn kêu la.
Hạ Trí nghiêng mặt nhìn Sầm Khanh Miễn: “Sao tao một cuối tuần trôi qua, mày lại bóng bẩy thế này?”

“Tất nhiên rồi, tao gặp được nam thần…” Sầm Khanh Miễn nghĩ đến chuyện đã đồng ý với Diệp Lân, lập tức ngậm miệng.

“Tao nghĩ mày gặp được nam thần kinh thì có!”
Hạ Trí đạp mạnh chiếc xe, lập tức bỏ xa Sầm Khanh Miễn.

Các thầy cô luôn rất tận tâm, chỉ một cuối tuần thôi mà tất cả bài kiểm tra đều đã được chấm xong.
Giờ ra chơi, Sầm Khanh Miễn liếc nhìn bài toán và bài tổng hợp tự nhiên của Hạ Trí, nuốt nước bọt nói: “Mày đúng là… hoa sơn chi nở rộ, đỏ rực đấy! Không còn nghi ngờ gì nữa, mày lại đứng bét rồi!”
Hạ Trí không có phản ứng gì, người đứng áp chót là Lý Thạc chạy đến bên cạnh, ôm chầm lấy cậu.

“A Chí! Cảm ơn mày lại cứu tao một mạng! Tuy tao không tiến bộ về thứ hạng, nhưng ít nhất cũng không tụt lùi!”
Hạ Trí giơ tay: “Cảm ơn bằng tiền nhé?”
Lý Thạc làm vẻ mặt không thể tin được: “Chúng ta chơi với nhau lâu như vậy rồi, mày lại đòi tiền tao ư?”

“Không có tiền thì sẽ tổn thương tình cảm đấy.”
Lý Thạc giả vờ rút ra một tờ tiền giấy một tệ nhét vào tay Hạ Trí: “Chỉ có nhiêu đây thôi, nhà địa chủ cũng không còn dư gạo đâu!”
Lúc này lớp trưởng đứng cách đó không xa gọi to: “Hạ Trí! Thầy Ngụy tìm cậu! Cuộc trò chuyện định kỳ đấy!”
Sầm Khanh Miễn và Lý Thạc bịt miệng cười khúc khích.
Mấy năm cấp ba này, sau mỗi kỳ thi lớn nhỏ, Hạ Trí đều bị thầy Ngụy gọi lên nói chuyện. Thầy Ngụy có thể mắng mỏ mỗi học sinh học dở hoặc không ngoan đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ riêng Hạ Trí là luôn có thể bình an trở ra.

“Anh à, tao đợi để xem màn biểu diễn của mày đấy.” Sầm Khanh Miễn giơ ngón cái.

“Tao tin tưởng mày!” Lý Thạc cũng hùa theo.
Hạ Trí dùng chân đẩy ghế ra, đứng lên, để lại một câu: “Cuộc đời giống như Angry Birds, khi mày thất bại, luôn có vài con lợn đứng cười.”

Cậu bước vào văn phòng của thầy Ngụy, nhìn thấy ông ấy đang đeo kính, xem bảng điểm thi tháng của Hạ Trí.
Không biết từ khi nào, việc thi cử của học sinh cũng bị làm giống như bảng lương.
Chỉ là trên bảng lương thường ghi các khoản như lương cơ bản, lương chức vụ, bảo hiểm, phúc lợi…
Còn trên bảng điểm của Hạ Trí thì ghi điểm các môn Toán, Văn, Anh, bài tổng hợp tự nhiên, xếp hạng trong khối, và đặc biệt đáng ghét là mục chữ ký phụ huynh.

“Thầy Ngụy.” Hạ Trí đến trước mặt thầy Ngụy, cúi đầu.

“Hạ Trí, em nhìn điểm số này đi… Em từng hứa với thầy sẽ cố gắng kéo điểm toán và bài tổng hợp tự nhiên lên mà, vậy mà em lại…”

“Thầy Ngụy, em xin lỗi, nhưng em thật sự đã cố hết sức rồi. Những điểm kiến thức trong lớp, em thật sự cảm thấy mình đã hiểu. Khi làm bài tập, em cũng nghĩ là mình có thể làm được, nhưng cuối cùng vẫn như vậy… Có lẽ em thật sự không hợp với việc học đâu ạ…”

Từng lời nói của Hạ Trí đều đầy sự bất lực và tự phủ định bản thân, cậu luôn cảm thấy mình đã phụ lòng mong đợi của thầy Ngụy.

Thầy Ngụy nhìn cậu, thở dài một hơi. Thầy muốn mắng Hạ Trí như những học sinh khác, nhưng cậu đã rất chân thành tự kiểm điểm, cũng đã mất tự tin nhiều rồi. Ông ấy chỉ có thể liên tục an ủi, khuyến khích và khuyên cậu đừng bỏ cuộc.

“Hạ Trí à, thầy tin em. Chỉ cần em cố gắng thêm một chút, kiên trì thêm một chút nữa, thì vào một trường đại học bình thường trong vùng là hoàn toàn có thể mà!”

Hạ Trí ngẩng đầu lên, mím môi hỏi: “Thầy Ngụy… ngoài thầy ra, không ai nghĩ là em có thể đâu…”

Thầy Ngụy lại tiếp tục an ủi, rồi để Hạ Trí về lớp.

Vừa bước ra khỏi văn phòng khối, Hạ Trí lập tức thẳng lưng lại, khuôn mặt buồn bã lập tức biến mất, cậu trở lại lớp học.

Sầm Khanh Miễn chạy đến gần: “Tao nói này, mày dùng cách gì để đối phó với thầy Ngụy vậy?”

“Nhận lỗi.”

“Hả? Thầy Ngụy chịu nổi chiêu này à?”

“Một lần nhận lỗi không đủ đâu, phải liên tục nhận lỗi, không tranh cãi, không tỏ vẻ uất ức, thầy Ngụy mới cảm thấy rằng dù mày không thông minh lắm, nhưng thái độ không có vấn đề gì.” Hạ Trí đáp.

“Trời ơi… sợ thật đấy!”

“Lúa chín cúi đầu. Tao cúi đầu nhận lỗi là vì tao trưởng thành hơn thầy Ngụy.”

“Đẳng cấp của mày cao quá, tao phục mày rồi.” Sầm Khanh Miễn tranh thủ lúc chuông vào lớp reo lên, nhanh chóng quay về chỗ ngồi.

Lúc này, thầy Ngụy vẫn còn đang nhìn bảng điểm của Hạ Trí, thở dài đầy chua xót.

Ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Thầy Ngụy lại vì ai mà tóc bạc thêm thế này?”

Một giọng nam ấm áp, trong trẻo vang lên, khiến thầy Ngụy bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ông ấy quay đầu lại, thấy Diệp Lân mặc áo hoodie và quần thể thao đứng ở cửa.

Thầy Ngụy đẩy đẩy kính, chớp mắt mấy cái: “Ôi trời! Diệp Lân à? Không phải em nên đang học ở đại học Q sao? Sao… sao lại ở đây?”

Bình Luận (0)
Comment