Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 80

“Thế giờ hai người họ đâu rồi?”

“Chắc là chạy đi tìm giáo viên quản lý ký túc xá để yêu cầu đổi phòng rồi. Nhưng tao đoán là không được đâu, nghe nói cả tòa nhà này đều kín chỗ rồi. Hai người đó nổi tiếng cả khu ký túc, ai mà muốn đổi giường với bọn họ chứ.”

Hạ Trí liếc nhìn đống bừa bộn trong phòng rồi cầm cốc đi rửa mặt.

“Này, A Trí, mày không sợ nửa đêm Lư Hạo với Liêu Kiệt lại đánh nhau à?”

“Tao vẫn ngủ ngon. Chỉ cần không sập giường thì tao vẫn ngủ tốt.”

“Đỉnh thật, đúng là anh em của tao.” Sầm Khanh Miễn giơ ngón cái khen ngợi Hạ Trí.

Hơn chín giờ tối, Lư Hạo quay về, mặt mày lạnh băng, không nói không rằng, leo thẳng lên giường của mình.

Vì ngày mai đã hẹn với Diệp Lân và Trần Gia Nhuận để tập luyện nên Hạ Trí đã ngủ từ sớm.

Sầm Khanh Miễn đang chơi điện thoại, nhưng vừa thấy Lư Hạo bước vào, cậu ta lập tức căng thẳng tắt ngay màn hình.

Chưa đến giờ ngủ mà Lư Hạo quy định, cậu ấy vẫn bật đèn lên. Sầm Khanh Miễn liếc nhìn Hạ Trí, thấy cậu đã ngủ say nên cũng mặc kệ Lư Hạo muốn làm gì thì làm.

Ai ngờ nửa tiếng sau, Liêu Kiệt quay về. Dùng chìa khóa mở cửa nhưng không ngờ Lư Hạo đã khóa trái bên trong.

Lư Hạo nằm im như chẳng có chuyện gì, đeo tai nghe rồi leo lên giường, hoàn toàn không có ý định mở cửa.

Sầm Khanh Miễn bỗng có linh cảm chẳng lành.

Chỉ nghe “Rầm—” một tiếng, tiếng đập cửa vang lên, kèm theo tiếng gào của Liêu Kiệt:

“Lư Hạo— thằng nhãi kia, mở cửa ngay cho ông! Không mở, có tin ông đạp sập cửa không hả?”

Lư Hạo vẫn nằm im không nhúc nhích.

Sầm Khanh Miễn nhẹ giọng nói: “Ờm… Lư Hạo, hay là tôi đi mở cửa nhé? Nhỡ cậu ấy đá sập cửa thật thì phòng mình nổi tiếng cả ký túc đấy.”

Lư Hạo vẫn không có phản ứng.

Sầm Khanh Miễn liếc nhìn Hạ Trí, biết mai cậu có buổi tập, cần nghỉ ngơi thật tốt, bèn lớn tiếng nói: “Liêu Kiệt, đừng đá cửa! Tôi mở! Tôi mở ngay đây!”

Cậu ta vội vàng trèo xuống giường, mở khóa. Cánh cửa vừa bật ra, thứ đầu tiên cậu ta thấy chính là gương mặt đen sì như màn đêm không trăng không sao của Liêu Kiệt.

Liêu Kiệt đẩy Sầm Khanh Miễn sang một bên, lao thẳng vào phòng, gào lên với Lư Hạo: “Mày xuống đây ngay cho ông!”

Lư Hạo nghiêng mặt qua, lạnh lùng nói: “Lúc trước cậu đứng trước mặt thầy quản lý bảo “Phòng này đâu phải của riêng Lư Hạo, dựa vào đâu mà cậu ta muốn gì là được nấy?” Vậy thì phòng này cũng đâu phải của riêng cậu, cậu bảo tôi xuống thì tôi phải xuống chắc?”

Sầm Khanh Miễn vỗ vai Liêu Kiệt:
“Anh em à, bỏ đi. Khó khăn lắm mới có một ngày cuối tuần, mọi người cứ hòa thuận với nhau đi. Hơn nữa… nếu đánh thức mấy anh em khác trong phòng thì không hay đâu.”

Hai người các cậu không biết sự lợi hại của Hạ Trí đâu, đến lúc biết thì đã muộn rồi!

“Không cần cậu lo! Lên giường mà chơi điện thoại đi!”

Nói xong, Liêu Kiệt trèo lên giường của Lư Hạo, quyết không chịu bỏ qua nếu chưa đánh nhau một trận.

“Liêu Kiệt! Mọi người đều là đàn ông, đừng vì chuyện nhỏ mà đánh nhau chứ!” Sầm Khanh Miễn kéo Liêu Kiệt lại.

“Cậu ta xúi giục quản lý ký túc xá tịch thu cây đàn guitar của tôi!”

Liêu Kiệt quay đầu lại, đôi mắt đã đỏ ngầu.

Sầm Khanh Miễn ngớ người ra. Thỉnh thoảng Liêu Kiệt cũng chơi đàn trong phòng, nhưng tuyệt đối không phải lúc mọi người nghỉ ngơi hay ngủ, chỉ là thử âm sắc, thử tay nghề một chút. Thậm chí Sầm Khanh Miễn và Hạ Trí còn thấy Liêu Kiệt đàn rất hay.

Nhưng trong mắt Lư Hạo, đó chỉ là thứ âm thanh lộn xộn, không lo học hành. Cứ mỗi lần Liêu Kiệt chơi đàn, Lư Hạo lại bảo bị làm phiền không thể học tập nghỉ ngơi được. Liêu Kiệt cũng không vừa, cố tình đợi lúc Lư Hạo có mặt trong phòng để chơi.

Hai người không ai chịu nhường ai, mâu thuẫn cứ thế mà tích tụ.

Nếu thực sự vì Lư Hạo mà Liêu Kiệt mất cây đàn guitar, thì lần này không phải chuyện mà Sầm Khanh Miễn có thể giảng hòa được nữa.

Cậu ta lặng lẽ buông tay. Chuyện giữa đàn ông với nhau, có lẽ phải dùng nắm đấm để giải quyết.

Ai ngờ Sầm Khanh Miễn còn chưa kịp quay về giường, Lư Hạo đã muốn “ra tay trước”, cầm ngay chiếc đèn bàn trên đầu giường, hung hăng ném về phía Liêu Kiệt.

Liêu Kiệt phản ứng rất nhanh, vung tay gạt đi, khiến chiếc đèn bàn rơi thẳng xuống đầu Sầm Khanh Miễn bên cạnh.

“A——”

Chụp đèn vỡ toang, cắt một vết dài trên trán Sầm Khanh Miễn, máu lập tức chảy ra.

Lư Hạo ngồi bật dậy, Liêu Kiệt vội vàng trèo xuống thang, chạy lại xem Sầm Khanh Miễn.

“Lư Hạo, cậu có phải đàn ông không đấy! Đánh nhau thì dùng nắm đấm, cậu mẹ nó lại lấy đèn bàn đánh lén là sao hả?”

Liêu Kiệt hét lên. Trong ký túc xá này, Lư Hạo luôn có chút căng thẳng thần kinh, còn Hạ Trí thì ít khi ở phòng, cũng hơi cô lập. Chỉ có Sầm Khanh Miễn là người có thể nói chuyện với Liêu Kiệt, còn có thể cùng nhau bàn luận về âm nhạc.

“Liên quan gì đến tôi? Đèn là của tôi, nhưng là cậu ném trúng Sầm Khanh Miễn đấy chứ!”

Lúc này, Hạ Trí bất ngờ hất chăn ngồi bật dậy, nhìn trán Sầm Khanh Miễn đang chảy máu, ánh mắt hung tợn trừng thẳng về phía Lư Hạo.

Khí thế áp đảo tuyệt đối.

Lư Hạo cứng đờ người, há miệng nhưng không nói được câu nào.

“Ai ném vào đầu Sầm Khanh Miễn?” Hạ Trí hạ giọng, ánh mắt đầy sát khí.

Lư Hạo lập tức chỉ vào Liêu Kiệt: “Cậu ta…”

“Rõ ràng là cậu ném mà!”

Hạ Trí quay người lại, bước xuống giường, đi đến trước mặt Sầm Khanh Miễn, dùng ngón tay vén tóc mái cậu ta lên. Vết thương khá sâu.

“Không… không sao đâu… để lại chút sẹo nhìn mới nam tính…”

“Đến phòng y tế.”

Trong ký túc xá không có hộp y tế, muốn sát trùng cho Sầm Khanh Miễn cũng khó, nên Hạ Trí trực tiếp giữ chặt vai cậu ta, dẫn ra khỏi phòng.

“Hai người các cậu, trước khi tôi quay lại phải dọn sạch đống rác này. Nếu còn gây chuyện trong ký túc xá thì một là cút, hai là chết.”

Hạ Trí quét ánh mắt lạnh lùng, khiến Lư Hạo và Liêu Kiệt sững sờ tại chỗ, không dám nói một lời.

Hạ Trí dùng khăn giấy đặt lên lông mày của Sầm Khanh Miễn, để máu không chảy vào mắt.

“Bọn họ đánh nhau, sao không gọi tao dậy?” Hạ Trí lạnh lùng hỏi.

“Mai mày còn phải tập luyện, tao muốn để cho mày ngủ thêm chút.”

Hạ Trí im lặng, đi xem con cá dữ. Cậu đã bơi trong nước quá lâu, tiêu hao không ít thể lực, vừa về đã thấy buồn ngủ. Lúc Liêu Kiệt đập cửa, Hạ Trí vẫn có ý thức, chỉ là cơn buồn ngủ kéo đến không dậy nổi nữa.

“Mày thấy áy náy à?” Sầm Khanh Miễn cười hỏi.

“Áy náy cái đầu mày.”

“Từ nhỏ đến lớn, từ mẫu giáo đến cấp ba, ngoài lúc tiêm ra thì tao chưa từng bị đau. Kết quả là vừa lên đại học được chung phòng với mày, thì bị đập đầu chảy máu.”

“Cái này mà tính là chảy máu đầu à? Đợi nó đóng vảy, bong ra, lại láng mịn như trứng luộc thôi.”

Sầm Khanh Miễn bật cười.

“Hạ Trí, mày nói xem, tại sao trong ký túc xá của chúng ta lại có cặp oan gia Lư Hạo và Liêu Kiệt chứ?”

“Xui xẻo thôi.” Hạ Trí đáp.

“Tao thì không nghĩ vậy. Hồi nhỏ chúng ta đã nói sẽ làm anh em cả đời. Thiếu một năm, một tháng, một ngày…”

“Một giờ, một phút… thì cũng không phải cả đời.” Hạ Trí lầm bầm.

“Nhưng cũng có một người khác lúc nào cũng muốn được nhìn thấy mày. Tao biết tại sao mày không muốn ở chung phòng với Diệp Lân, bởi vì con người một khi ở gần nhau, sẽ dễ dàng nhìn thấy khuyết điểm của đối phương. Càng gần thì khuyết điểm đó càng bị phóng đại, thậm chí lấn át hết ưu điểm. Mày chỉ muốn giữ một chút khoảng cách với Diệp Lân, để tránh nhìn nhau đến phát chán.”

“Mày có muốn tao dẫn mày đến phòng y tế nữa không?” Hạ Trí cố tình ấn vào đầu Sầm Khanh Miễn.

“Muốn chứ. Hồi nhỏ mỗi lần tao bị sốt hay cảm cúm, chẳng phải mày đều đưa tao đến tìm bác sĩ trong trường sao? Mày xem, từ khi chúng ta nằm trong lồ ng ấp ở bệnh viện, rồi đến mẫu giáo, tiểu học vẫn ở bên nhau, cấp hai cấp ba cũng không tách rời, đến cả đại học mày cũng theo kịp bước chân của tao!”

“Gì mà đến cả đại học mày cũng theo kịp bước chân của tao chứ?”

“Hahaha, ý tao là… chúng ta đã bên nhau mười tám năm mà vẫn chưa thấy chán, mày còn muốn cùng tao sớm tối bên nhau, mãi mãi dài lâu, thì cũng chẳng cần lo lắng chuyện ở bên anh Lân nữa. Tao chỉ là hiểu mày, ủng hộ mày thôi, còn anh ấy là động lực để mày tiến về phía trước.”

Sầm Khanh Miễn ngẩng đầu lên, Hạ Trí mơ hồ nhớ lại dáng vẻ cậu ta khi còn nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to, hàng mi còn đẹp hơn cả con gái. Trông có vẻ lúc nào cũng là Hạ Trí xắn tay áo lên bảo vệ cậu ta, nhưng thực ra, Sầm Khanh Miễn cũng âm thầm làm rất nhiều việc để dọn dẹp hậu quả.

Đó là sự thấu hiểu ngầm giữa hai người họ.

“Vậy tao nói với anh Lân là nếu muốn tao dọn sang phòng ký túc xá của anh ấy, thì mày cũng phải chuyển theo.”

Sầm Khanh Miễn cười đến ngả nghiêng, còn lấy đầu gối hích Hạ Trí một cái: “Mày xem tao là cái gì hả? Người hầu hồi môn của mày à! Tao không chuyển đâu. Chỉ cần trong ký túc xá có một giường trống, khối người tìm đủ cách để vào.”

“Mày… không đùa đấy chứ?” Hạ Trí nheo mắt lại: “Tao thấy là mày muốn ở chung với Thư Dương, chê tao vướng víu thì có!”

“Tao chỉ sợ người ta nhắm vào mày thôi. Đến lúc đó, người bị đánh cho đầu rơi máu chảy sẽ là mày, rồi tao sẽ đau lòng chết mất.”

Khi đến phòng y tế, bác sĩ nhìn thấy vết thương trên trán Sầm Khanh Miễn thì không nhịn được mà thở dài:

“Trời ạ, đẹp trai thế này, không chừng sẽ để lại sẹo đấy!”

Sầm Khanh Miễn lại rất bình tĩnh, cười nói: “Sau này ai còn dám nói tao là phái thần tượng nữa, tao sẽ cho người đó xem vết sẹo này. Ông đây là phái thực lực nhé!”

Hạ Trí đứng bên cạnh, chỉ biết thở dài—tên này đúng là chẳng lo nghĩ gì, bị thương nặng thế này mà vẫn còn đùa được.

Sầm Khanh Miễn ngửa đầu lên, bác sĩ vừa nhặt mảnh vỡ, vừa dùng oxy già khử trùng, rồi khâu hai mũi mà không có thuốc tê, cậu ta vẫn cắn răng chịu đựng.

Hồi nhỏ, mỗi lần tiêm, Sầm Khanh Miễn còn nước mắt lưng tròng nói: “Hạ Trí, đau quá! Đau quá!”

Giờ thì, bất kể đau thế nào, cậu ta cũng có thể chịu đựng được, vì bọn họ đã trưởng thành rồi.

Trên đường trở về ký túc xá, Hạ Trí lên tiếng: “Mai tao sẽ nói với Diệp Lân là tao sẽ chuyển sang chỗ anh ấy. Phòng đó còn một giường trống. Bảo anh ấy đừng có bàn bạc gì với Thư Dương nữa. Còn dám tính toán gì, tao đá gãy chân anh ấy luôn.”

“Ừ.” Sầm Khanh Miễn đút tay vào túi, đột nhiên dừng bước.

Hạ Trí quay đầu lại: “Sao thế? Bác sĩ còn chẳng gây tê cho mày, mà trông cứ như bị đơ vậy.”

“Hạ Trí, người chiến đấu với mày trong hồ bơi không phải là tao.”

Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt Sầm Khanh Miễn rất nghiêm túc, điều đó khiến Hạ Trí vô thức đứng thẳng lưng đón nhận ánh mắt của cậu ta.

“Nhưng tao sẽ dõi theo mày từ trên khán đài. Giống như… giống như lúc nhỏ mày luôn dõi theo Diệp Lân vậy, tao cũng luôn dõi theo mày!”

Hạ Trí không nói gì, chỉ bước tới và ôm chặt lấy Sầm Khanh Miễn.

Mỗi ngày cậu theo đuổi Diệp Lân, Sầm Khanh Miễn đều ở bên cạnh cậu, lắng nghe cậu nói về bơi lội, về Diệp Lân. Khi không có tiền tiêu vặt, Sầm Khanh Miễn đã tìm đủ mọi cách để gom vé bơi, mua kính và quần bơi cho cậu.

Ai nói rằng người cùng cậu chiến đấu trong hồ bơi không phải là Sầm Khanh Miễn?

“Hạ Trí… đừng ôm tao thế này… người ta hiểu lầm mày yêu tao đấy…” Sầm Khanh Miễn vỗ nhẹ vào lưng Hạ Trí.

“Đừng phá hỏng bầu không khí!”

“Tao muốn nói là… Diệp Lân đang đứng ngay sau lưng mày đó…” Sầm Khanh Miễn cúi đầu, nói lí nhí.

Hạ Trí quay đầu lại, liền thấy Diệp Lân đang mỉm cười nhìn bọn họ.

“Hai đứa cứ tiếp tục ôm đi.” Diệp Lân cười nói.

“Em và Thư Dương đã đạt được mục đích của mình, giờ em có thể tiếp tục cười rồi.”

“Đừng kéo em vào, em đâu có lợi hại đến mức đó.”

Nhưng tối hôm đó, Hạ Trí vẫn cùng Sầm Khanh Miễn trở về ký túc xá cũ.

Vừa mở cửa, đống vali bị va đập, quần áo vứt lung tung và cả chiếc đèn bàn đã gãy đều được dọn dẹp sạch sẽ.

Lư Hạo nằm trên giường, giả vờ chết, không dám hé môi.

Liêu Kiệt vốn dĩ vẫn chưa yên tâm, thấy Sầm Khanh Miễn quay về với miếng băng dán trên trán thì liên tục nói mấy câu xin lỗi. Sầm Khanh Miễn vỗ vai cậu ấy, nghiêm túc nói: “Anh em à, cậu phải hiểu rằng, Lư Hạo thực ra chẳng là gì cả. Người thật sự không nên chọc vào, cậu còn chưa gặp đâu.”

Liêu Kiệt nhìn sang giường của Lư Hạo, hừ nhẹ một tiếng: “Còn ai khó đối phó hơn cậu ta nữa chứ?”

Suy nghĩ này hoàn toàn dựa trên việc cậu ấy chưa từng tiếp xúc với Thư Dương.

Lúc đó đã gần 11 giờ rưỡi, cả bốn người đều yên giấc.

Sáng hôm sau, Hạ Trí đến hồ bơi để tập luyện thích nghi.

Vì bị gián đoạn một thời gian do huấn luyện quân sự, ở vòng tập đầu tiên, Hạ Trí vẫn chưa vào trạng thái. Nhưng từ vòng thứ hai, thứ ba trở đi, khi đã lấy lại cảm giác nước, cậu bắt đầu thể hiện vô cùng xuất sắc.

Giải bơi thành phố Q được xem như trận tiền trạm của giải đấu liên trường. Dù không có những đội mạnh đến từ tỉnh khác như Đại học thành phố Nam, nhưng các trường đại học hàng đầu quốc gia đều tập trung tại thành phố Q, nơi có chính sách hỗ trợ thể thao rất lớn. Giành được thành tích tốt tại đây đồng nghĩa với việc có thể đạt trình độ hàng đầu cả nước.

Sau buổi huấn luyện vào chủ nhật, ba huấn luyện viên Bạch, Vương và Mạc ngồi lại thảo luận. Họ đều đồng ý rằng hai suất thi đấu cự ly ngắn nội dung bơi tự do 100m và 200m nên thuộc về Diệp Lân và Hạ Trí.

“Nhưng chẳng lẽ cứ để hai em ấy bị giới hạn mãi ở nội dung bơi tự do cự ly ngắn sao?” Huấn luyện viên Vương đưa ra ý kiến mới.

“Đúng vậy, tiềm năng của Hạ Trí vẫn còn rất lớn. Có thể cân nhắc thêm cự ly trung bình và dài, chẳng hạn như 400m và 800m không?” Huấn luyện viên Mạc cũng nói.

“Tôi nhớ Hạ Trí có vẻ hứng thú với nội dung bơi hỗn hợp cá nhân thì phải?”

“Nội dung bơi hỗn hợp cá nhân hiện tại đội ta có Lạc Ly và Trần Gia Nhuận. Cả hai đều rất mạnh, tốc độ các kiểu bơi đều cân bằng. Nếu Hạ Trí muốn giành suất tham gia, phải xem em ấy có thể vượt qua vòng xếp hạng nội bộ hay không.”

“Diệp Lân cũng bắt đầu quan tâm đ ến bơi hỗn hợp cá nhân rồi đúng không?” Huấn luyện viên Mạc lại nói.

Bạch Cảnh Văn nhếch miệng cười: “Hạ Trí muốn bơi gì, Diệp Lân cũng thấy hứng thú. Tin hay không tùy các anh, nói không Hạ Trí nói muốn đi học múa ba lê dưới nước, cậu ta cũng đòi đi theo ngay ấy.”

Hai giây sau, cả huấn luyện viên Mạc và Vương đều bật cười.

“Tôi nghĩ Hạ Trí có thể tập trung bơi tự do trước, ngoài 100m và 200m, có thể thử sức với 400m. Sức bền của em ấy tốt hơn tôi tưởng. Còn Diệp Lân, đúng là có thể phát triển ở nội dung bơi hỗn hợp cá nhân.”

“Ừ… Diệp Lân có khả năng bứt tốc cự ly ngắn rất mạnh. Nếu em ấy thi 200m hỗn hợp, Trần Gia Nhuận có thể tập trung vào 400m hỗn hợp.”

Trong khi các huấn luyện viên đang bàn bạc về định hướng phát triển của các tuyển thủ, những người được nhắc đến lại đang ở trong phòng thay đồ…

Ừm… Nảy lửa rồi đây.

Hạ Trí vừa thay đồ xong, đeo ba lô thể thao lên vai rồi định quay người đi thì Trần Gia Nhuận giơ một chân lên đặt lên tủ đồ, chặn đường cậu lại.

“Thằng nhóc thối, nghe nói cậu muốn thi bơi hỗn hợp hả?” Trần Gia Nhuận ghé sát vào Hạ Trí, nhìn khuôn mặt trắng trẻo của cậu, đôi mắt tròn nhưng khóe mắt hơi xếch, thật sự trông như một con cáo nhỏ bước ra từ phim hoạt hình.

Phía sau con cáo nhỏ này, Lạc Ly đứng lặng lẽ với vẻ mặt vô cảm.

Hạ Trí thầm nghĩ, đây mới gọi là có chỗ dựa vững chắc nè. Có ai dám đụng vào Lạc Ly không chứ?

“Đúng vậy, không được sao?” Hạ Trí hỏi lại.

Trần Gia Nhuận híp mắt: “Cậu bơi ếch không bằng tôi, bơi bướm không bằng Lạc Ly, bơi tự do tôi cũng chẳng kém cậu. Chỉ tính riêng vòng xếp hạng nội bộ, cậu đã không thắng nổi tôi rồi.”

“Nếu tôi không thắng nổi anh, vậy anh chặn tôi lại để nói chuyện này làm gì?” Hạ Trí lại hỏi ngược.

Trần Gia Nhuận hất cằm lên: “Tôi chỉ sợ cậu phí thời gian thôi, cứ bơi tự do cho tốt đi.”

“Chẳng lẽ anh sợ tôi thay thế vị trí của anh, khiến anh không thể cùng Lạc Ly thi bơi hỗn hợp sao?” Hạ Trí lại lần nữa phản vấn.

“Cậu…”

Ba lần phản vấn liên tiếp khiến Trần Gia Nhuận nghẹn lời, không nói được gì.

Trần Gia Nhuận không thu chân lại, Hạ Trí đeo balo, bước sang bên kia ghế rồi đi thẳng ra ngoài.

Đến cửa, cậu đã nhìn thấy Diệp Lân đang mỉm cười nhìn mình.

“Đang yên đang lành em lại đi khiêu khích Gia Nhuận làm gì vậy? Anh còn đang định tối nay giúp em thu dọn hành lý, đón em qua phòng anh ở đấy.”

“Anh Gia Nhuận lúc nào cũng không có chút cảm giác nguy cơ nào cả.” Hạ Trí thản nhiên nói.

“Em đã đe dọa được cậu ấy rồi đấy.”

“Thực ra em chỉ muốn bơi thật tốt nội dung bơi tự do trước, dù gì thì trước mặt em vẫn còn một ngọn núi lớn như anh.”

“Bơi tự do cho tốt… Ý em là ngoài 100m và 200m, em còn muốn thi 400m hoặc 800m à?”

“Ừ, anh có tham gia không? Sức của ông già như anh chắc không theo kịp đâu.”

Nói xong, bước chân Hạ Trí nhanh hơn mấy nhịp.

“Sức anh thế nào, tối nay thử là biết ngay.” Diệp Lân cười, vòng tay ôm Hạ Trí từ phía sau.

Đúng lúc có mấy người bạn học đi ngang qua, họ lập tức quay lại nhìn.

Hạ Trí dùng khuỷu tay thúc nhẹ vào người anh.

“Hay tối nay anh nằm dưới để em thử một chút? Em khỏe lắm đấy, đến 1500m anh cũng chưa chắc thắng được em đâu.”

“Em làm thế là muốn Lâm Tiểu Thiên và Cảnh Lạc hết đường sống à?”

Với thực lực của Diệp Lân và Hạ Trí, e rằng Lâm Tiểu Thiên sẽ không có cơ hội tham gia nội dung 100m và 200m, nên đành nhắm đến 400m và 800m. Còn sở trường của Cảnh Lạc cũng là 1500m.

“Phải tạo áp lực thì họ mới có động lực chứ. Tối nay đến dọn ký túc xá đi, nếu anh không đến giúp em thu dọn hành lý, e là Thư Dương sẽ ném vali của em ra ngoài mất.”

Thế là tối hôm đó, khi Diệp Lân kéo vali của Hạ Trí về ký túc xá, đã thấy Trần Gia Nhuận ngồi trước bàn chăm chú đọc sách, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Hạ Trí một cái.

Hạ Trí và Diệp Lân đều ngầm hiểu rằng thực ra họ không hề có ý định tranh suất thi bơi hỗn hợp, dù cả hai đều đã đăng ký tham gia vòng loại nội bộ.

Sau khi thu dọn giường chiếu và hành lý xong, Hạ Trí trèo lên giường thì thấy Diệp Lân chống cằm, tựa vào đầu giường nhìn mình, nói: “Cuối cùng em cũng quay về rồi.”

Ý là, nhóc con, làm loạn nhiều thế làm gì, dù em có chạy đi đâu, anh đây cũng có thể tóm được em về thôi.

“Nếu em không về, anh sẽ làm loạn lên mất. Ba điều kiện: sắp đến giải đấu rồi, nửa đêm không được bò lên giường em, không được quấy rầy em khi chưa có sự cho phép, không được nói những chuyện không liên quan đến học tập, luyện tập hay thi đấu.”

Nói xong, Hạ Trí nằm xuống, kéo chăn lên, thực sự không có ý định dành cho anh chút ấm áp nào, rồi ngủ luôn.

Diệp Lân vẫn tựa vào đầu giường, nhìn đầu Hạ Trí lộ ra ngoài chăn. Vừa định đưa tay xoa đỉnh đầu cậu thì Hạ Trí lạnh giọng cảnh cáo:

“Em đã nói rồi, không được quấy rối em khi chưa được phép.”

Diệp Lân đành phải rút tay về.

Tắt đèn, đi ngủ!

Những ngày qua, họ có ba buổi huấn luyện mỗi ngày: sáng, chiều và tối.

Ngoài giờ học, ăn uống và ngủ nghỉ, họ chỉ có tập luyện.

May mà chương trình học kỳ đầu không quá khó, Hạ Trí vẫn theo kịp.

Ngoài bơi tự do, huấn luyện viên Vương còn đích thân hướng dẫn Hạ Trí và Diệp Lân tập bơi bướm, trong khi huấn luyện viên Mặc trực tiếp huấn luyện họ bơi ếch.

Cả đội đều thấy rõ điều này, nghĩ rằng hai người họ đang được đào tạo để tham gia nội dung bơi hỗn hợp cá nhân.

Trong lúc nghỉ giữa các buổi tập, Lâm Tiểu Thiên, Cảnh Lạc và Triệu Hùng tụm lại một góc bàn tán nhỏ giọng.

“Có phải họ đang muốn để anh Lân và Hạ Trí thay thế Lạc đại ca và anh Gia Nhuận bơi hỗn hợp không?”

“Lạc đại ca thì không thể thay thế được. Nhưng anh Gia Nhuận thì chưa chắc, phong độ thi đấu của cậu ấy không ổn định, còn phụ thuộc vào trạng thái. Có lẽ huấn luyện viên muốn tìm một người ổn định hơn để làm phương án dự phòng cho Lạc đại ca cũng nên.”

“Các cậu đang nói gì đấy?”

Giọng của Trần Gia Nhuận vang lên phía sau họ.

“Không… không có gì cả…”

Cả nhóm lập tức tản ra như chim vỡ tổ.

Thế là, trước khi diễn ra vòng đấu xếp hạng nội bộ, Trần Gia Nhuận chưa từng trễ một buổi tập nào, hoàn thành nghiêm túc mọi bài tập mà huấn luyện viên đặt ra.

Ngay cả khi huấn luyện viên Mặc hỏi anh có muốn củng cố thêm kỹ thuật bơi ngửa không, anh ta cũng đồng ý.

Lâm Tiểu Thiên khoác vai Hạ Trí cười nói:

“Hạ Trí, cậu với anh Lân đúng là đang dồn anh Gia Nhuận đến đường cùng đấy!”

Hạ Trí nhìn về phía Lạc Ly đang luyện bơi ngửa cùng Trần Gia Nhuận, rồi mỉm cười đáp:

“Chẳng phải anh Gia Nhuận vẫn luôn đứng trên đỉnh núi sao? Có bao giờ xuống đâu?”

Cuối cùng, vòng đấu xếp hạng nội bộ cũng đến. Cuộc cạnh tranh ở cự ly 100 mét và 200 mét vô cùng khốc liệt.

Dù biết rằng khó có thể thắng được Hạ Trí, Lâm Tiểu Thiên vẫn dốc hết sức, giành vị trí thứ ba.

Hai nội dung cá nhân này cuối cùng vẫn rơi vào tay Diệp Lân và Hạ Trí.

Lâm Tiểu Thiên thở dài một hơi:

“Hầy… Không hổ danh là cặp đôi bảo hiểm kép của Đại học Q… Làm sao tôi nỡ chia cắt hai người đây!”

Nghe cứ như thể Hạ Trí đã nhường suất thi đấu cho anh ta vậy.

“Tiểu Thiên, ngày mai nhất định phải bơi hết sức đấy.” Diệp Lân cười nói.

“Đương nhiên rồi! 400 mét là sở trường của tôi mà.”

“Ừ, vì tôi và Hạ Trí cũng sẽ tham gia.”

Bình Luận (0)
Comment