Sắc mặt Lâm Tiểu Thiên lập tức thay đổi:
“Anh Lân… Mọi người đừng… đừng đùa nữa… Không phải hai người định tham gia bơi hỗn hợp sao?”
“Tôi chưa bao giờ nói đùa.”
Lúc này, huấn luyện viên Bạch đã gửi bảng danh sách thi đấu xếp hạng nội bộ trong nhóm WeChat của đội.
Lâm Tiểu Thiên vội vàng mở phần bơi tự do 400m, quả nhiên thấy tên của Diệp Lân và Hạ Trí.
Bên kia, Cảnh Lạc buồn bã than vãn:
“A, có nhầm không vậy—Anh Lân và Hạ Trí định tham gia 800m? Sao lại đến cướp bát cơm của mọi người chứ!”
Trần Gia Nhuận đang ngồi trên băng ghế dài, nghe thấy thì lập tức chộp lấy điện thoại, không thèm quan tâm đ ến việc Lạc Ly đang giúp anh ta giãn cơ.
“A Ly! Diệp Lân với Hạ Trí đang làm gì thế? Bơi tự do 400m, 800m họ tham gia xếp hạng thì thôi đi! Nhưng sao cả 200m và 400m bơi hỗn hợp họ cũng góp mặt? Họ định bay lên trời, sánh vai với mặt trời luôn sao?”
Trần Gia Nhuận hoàn toàn không hiểu nổi.
“Hạ Trí là một nhân tố tiềm năng, huấn luyện viên chắc chắn sẽ không để cậu ấy chỉ giới hạn ở cự ly ngắn của bơi tự do. Còn Diệp Lân, nhìn thì có vẻ đang trong giai đoạn tốt nhất về kỹ thuật và thể lực, nhưng huấn luyện viên cũng biết rằng tiềm năng thực sự của cậu ấy vẫn chưa được khai phá hoàn toàn.”
“Vậy nên huấn luyện viên muốn thử xem họ có lợi thế ở các nội dung khác không à?” Trần Gia Nhuận hỏi.
“Đúng vậy.”
“Nhưng tôi vẫn không vui.” Trần Gia Nhuận nhăn mặt.
“Gia Nhuận, bơi hỗn hợp chắc chắn là thiên hạ của cậu và tôi.” Lạc Ly nhìn anh ta.
Lạc Ly lúc nào cũng rất nghiêm túc khi nói chuyện, từng lời nói ra đều có sức nặng.
“Ừ, điều đó là chắc chắn.”
Trong lòng Trần Gia Nhuận dâng lên một ý chí mạnh mẽ, thầm nghĩ rằng kể từ khi quen biết Lạc Ly, anh ta đã luôn tập luyện bơi hỗn hợp.
Dù Diệp Lân và Hạ Trí có giỏi đến đâu, muốn đánh bại anh ta trong nội dung này á—nằm mơ đi!
Sáng hôm sau là vòng xếp hạng bơi tự do 400m. Lâm Tiểu Thiên căng thẳng đến mức suýt không đội được mũ bơi.
Cảnh Lạc bên cạnh không chịu nổi nữa, tự tay giúp anh ta đội mũ bơi.
“Tôi nói này Tiểu Thiên, cậu có thể bớt yếu đuối chút được không? Diệp Lân và Hạ Trí đâu có ăn thịt cậu đâu!”
“Nhỡ hai người họ giành vị trí nhất nhì thì sao? Thế chẳng phải tôi không còn cơ hội nữa à?”
“Cậu nghĩ cái gì vậy? Dù họ có lấy hạng nhất hạng nhì, huấn luyện viên vẫn sẽ xem xét kinh nghiệm thi đấu và sự ổn định trong phong độ nữa. Về kinh nghiệm và sự ổn định, cậu còn hơn hẳn Hạ Trí đấy, hiểu không? Bình tĩnh chút đi! Chiều nay tôi còn phải đấu với họ ở cự ly 800m, nhưng tôi vẫn ăn ngon ngủ yên đây này!”
Cảnh Lạc cố ý búng nhẹ vào mũ bơi của Lâm Tiểu Thiên.
“Đó cũng là vì cuộc đua 400 mét đã làm hao tổn thể lực của Diệp Lân và Hạ Trí! Chiều nay họ chưa chắc có thể thắng cậu đâu!”
Ý của Lâm Tiểu Thiên là bản thân anh ta sẽ đóng vai trò làm “bia đỡ đạn”, tạo nền tảng cho chiến thắng của Cảnh Lạc.
“Trước đây khi anh Lân tập luyện cũng từng bơi cự ly trung bình và dài, chỉ là cậu ấy không để tâm đ ến cự ly này nhiều như các cuộc đua ngắn, nên tôi cũng không rõ thực lực của cậu ấy thế nào. Nhưng Hạ Trí thì khác, tôi thấy cậu ấy có sức bền và sự kiên trì rất tốt. Hơn nữa tính cách của cậu ấy thực sự rất phù hợp với cự ly 1500 mét.”
“Sao cậu không nói luôn là cậu ấy hợp với cuộc thi marathon bơi 10km vùng nước mở đi?”
Lâm Tiểu Thiên vừa dứt câu, không chỉ Cảnh Lạc bật cười mà các đồng đội trong phòng thay đồ cũng cười theo.
Cuộc đua xếp hạng 400 mét này đã thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí một số thành viên trong đội dù có tiết học buổi sáng cũng trốn học để đến xem.
Bên trái Lâm Tiểu Thiên là Diệp Lân, bên phải là Hạ Trí, đúng nghĩa bị bao vây bởi đối thủ mạnh. Anh ta liếc nhìn Cảnh Lạc đang đứng bên cạnh bể bơi, người kia mỉm cười và giơ ngón tay cái với anh ta.
Mặc kệ đi, 400 mét chính là sở trường của Lâm Tiểu Thiên, Diệp Lân và Hạ Trí đều phải dạt sang một bên!
Vừa xuống nước, Diệp Lân và Hạ Trí duy trì tốc độ rất ổn định, bám sát theo Lâm Tiểu Thiên.
Lâm Tiểu Thiên tự nhủ phải giữ tâm lý bình tĩnh, nếu vì muốn bỏ xa hai người kia mà làm rối loạn nhịp bơi của mình, thì đến giai đoạn nước rút, chắc chắn Diệp Lân và Hạ Trí sẽ có lợi thế hơn anh ta.
Ba huấn luyện viên đứng bên cạnh bể bơi quan sát.
Bạch Cảnh Văn gật đầu: “Kinh nghiệm thi đấu và tâm lý của Tiểu Thiên vẫn rất tốt. Tôi cố ý xếp Diệp Lân và Hạ Trí ở cạnh em ấy, nhưng em ấy vẫn duy trì phong độ ổn định.”
“Đó là điều hiển nhiên. Hơn nữa, có Diệp Lân và Hạ Trí bên cạnh, biết đâu đến giai đoạn nước rút sẽ tạo áp lực khác biệt cho Tiểu Thiên.”
Khi 300 mét đầu tiên kết thúc, Lâm Tiểu Thiên vẫn giữ vị trí dẫn đầu, trong khi Hạ Trí và Diệp Lân bám sát phía sau, không hề bị bỏ lại.
“Cú xoay người của Hạ Trí rất mượt mà và đẹp mắt, đến thầy Nhậm Phi của tạp chí [Thể Thao Thanh Niên] cũng không tiếc lời khen ngợi. Mỗi lần xoay người, em ấy đều rút ngắn khoảng cách với đối thủ, dù chỉ là một chút, nhưng cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.”
Huấn luyện viên Mạc sau khi được Nhậm Phi nhắc nhở đã đặc biệt quan sát kỹ động tác xoay người của Hạ Trí, từ đó mới thực sự nhận ra điểm khác biệt này.
“Nói thật, năm ngoái khi Diệp Lân nói về Hạ Trí với tôi, tôi cũng không mấy để tâm… Cho đến một đêm nọ, tôi phát hiện Diệp Lân cứ luyện tập xoay người ở đây mãi. Khi ấy tôi mới biết là vì em ấy đã xem Hạ Trí thi đấu. Các ông cũng biết đấy, trước đây Diệp Lân rất mạnh, nhưng dường như luôn thiếu một chút quyết tâm đ ến cùng.”
Bạch Cảnh Văn nói xong, huấn luyện viên Vương và huấn luyện viên Mạc đều gật đầu.
“Từ khi Hạ Trí đến, Diệp Lân đặc biệt thích ganh đua với em ấy.”
“Haha, đây là chuyện tốt mà.”
Bạch Cảnh Văn nhớ lại đêm hôm đó, đã mười hai giờ rồi, nhưng ông ấy vẫn thấy đèn trong bể bơi còn sáng, nên bước vào xem thì phát hiện có người đang bơi dưới nước, ban đầu còn tưởng là Lạc Ly.
Bởi vì trong toàn đội bơi, người chăm chỉ và kiên trì nhất chính là Lạc Ly.
Nhưng khi đến gần, ông ấy mới nhận ra đó là Diệp Lân.
Bạch Cảnh Văn chưa từng thấy Diệp Lân luyện tập quá mười giờ tối. Diệp Lân chưa bao giờ lười biếng, dù huấn luyện viên yêu cầu tập thêm, anh vẫn vui vẻ hoàn thành. Nhưng dường như anh chưa từng đặt ra yêu cầu gì cho bản thân, chỉ đơn giản là đáp ứng kỳ vọng của người khác.
Thế nhưng, Diệp Lân của đêm hôm đó thì khác, như thể bị ám ảnh, bị nghiện, không thể dừng lại được.
Anh đang tập xoay người.
Bạch Cảnh Văn quan sát động tác xoay người của anh, vô cùng chuẩn xác, mạnh mẽ và kiểm soát thời gian rất tốt.
Vì vậy, khi Diệp Lân nổi lên mặt nước để lấy hơi, Bạch Cảnh Văn không nhịn được mà hỏi: “Sao cậu cứ tập xoay người mãi vậy?”
Diệp Lân nhìn Bạch Cảnh Văn, cười bất đắc dĩ:
“Vì em đã nhìn thấy một người có động tác xoay người mượt mà đến mức như hòa làm một với thế giới này, như thể sinh ra là để thuộc về bể bơi. Sau đó, trong đầu em chỉ toàn là hình ảnh của người đó, không thể nào quên được.”
Bạch Cảnh Văn nói: “Tôi cứ tưởng cậu đang nói về chính cậu đấy. Nếu trên đời này thực sự có người khiến cậu không thể quên được, thì đừng ích kỷ thế, cũng phải cho tôi xem với chứ.”
Đó chỉ là một câu nói đùa của Bạch Cảnh Văn.
Vài ngày sau, Diệp Lân gửi một đoạn video 4K vào hòm thư của ông ấy. Khi mở ra, Bạch Cảnh Văn đã xem đi xem lại suốt cả đêm.
Đó là cú xoay người của Hạ Trí, chàng trai trẻ này đã tận dụng tối đa tốc độ của mình. Video 4K làm chậm từng khoảnh khắc nhỏ nhất trong động tác của cậu, khiến sự hoàn hảo được kéo dài vô tận. Tốc độ tuyến tính chuyển hóa thành góc độ, động tác co chân, cuộn người, bán kính xoay tròn đều vô cùng chính xác. Sau cú đạp tường, cậu lướt đi một cách hoàn mỹ… Dường như nước không còn tạo ra bất kỳ lực cản nào với cậu nữa.
Bạch Cảnh Văn hỏi Diệp Lân: “Cậu nhóc này là ai vậy?”
Diệp Lân nói với ông ấy, đó là Hạ Trí.
Bỗng nhiên, Bạch Cảnh Văn hiểu vì sao Diệp Lân lại cứ tập xoay người mãi như thể bị ám ảnh. Vì cảm giác kết nối liền mạch ấy, không thể chỉ dùng từ hoàn hảo để diễn tả.
Nhìn thấy rồi, sẽ không thể quên được. Sẽ khao khát có được nó.
Lúc này, cuộc đua chỉ còn lại 75 mét cuối cùng. Lâm Tiểu Thiên bắt đầu tăng tốc một chút, nhưng Hạ Trí và Diệp Lân vẫn ngang bằng với anh ta.
Bạch Cảnh Văn nheo mắt lại, vì ông ấy rất rõ ràng rằng sau khi xoay người, Hạ Trí và Diệp Lân rất có thể sẽ dẫn trước một chút và trong phần nước rút, Lâm Tiểu Thiên chưa chắc đã là đối thủ của bọn họ.
Quả nhiên, sau khi Hạ Trí đạp tường, không chỉ Lâm Tiểu Thiên bị tụt lại phía sau, mà ngay cả Diệp Lân cũng bị Hạ Trí bỏ xa khoảng mười cm. Tất nhiên, khoảng cách này không đáng kể.
Lâm Tiểu Thiên tăng tốc đuổi theo, quyết không để Hạ Trí và Diệp Lân bỏ xa.
Từ khi gặp Hạ Trí, Lâm Tiểu Thiên đã cảm thấy mình cần phải tăng cường khả năng nước rút cuối cùng. Vì vậy, anh ta đã luyện tập phần bứt tốc 50 mét vô số lần. Anh ta không cam lòng sau khi bỏ lỡ cơ hội ở cự ly 100 mét và 200 mét, lại tiếp tục mất đi cơ hội ở 400 mét.
Mang theo quyết tâm không từ bỏ, Lâm Tiểu Thiên dốc toàn lực đuổi theo.
Khi về đích, các đồng đội xung quanh đều im lặng, không ai nói một lời nào.
Một mặt, Diệp Lân và Hạ Trí thực sự quá mạnh mẽ. Mặt khác, ai cũng biết Lâm Tiểu Thiên đã đổ quá nhiều tâm huyết vào cự ly 400 mét này, nếu bị vượt qua thì thực sự rất xót xa.
Nhưng kết quả cuối cùng vẫn đã rõ ràng.
Hạ Trí về nhất, Diệp Lân về thứ hai, còn Lâm Tiểu Thiên chỉ xếp thứ ba.
Hạ Trí giữ vẻ mặt bình thản, không tỏ ra quá vui mừng.
Diệp Lân cười rồi vươn tay định ấn Hạ Trí xuống nước, nhưng Hạ Trí nhanh chóng tránh đi.
Lâm Tiểu Thiên không nói gì, đồng đội muốn an ủi anh ta nhưng lại sợ nói sai cái gì, chỉ có Cảnh Lạc đi theo anh ta vào phòng thay đồ.
Lâm Tiểu Thiên đứng trước tủ đồ, cúi thấp đầu, chiếc khăn tắm phủ trên đỉnh đầu.
Cảnh Lạc đứng cách đó không xa, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh anh ta.
Tròn một phút trôi qua, Lâm Tiểu Thiên không nhúc nhích, sau đó đôi vai anh ta bắt đầu run lên.
“Tôi vô dụng lắm sao?… Anh Lân và Hạ Trí đều… quá mạnh mẽ… Thực ra ngay từ lần đầu tiên tớ thấy hai người họ thi đấu ở hồ bơi khách sạn Huệ Hoa, tôi đã lo lắng rồi… Tôi sợ nếu Hạ Trí trở thành đồng đội của mình, cậu ấy có thể sẽ cướp mất vị trí của tôi trong đội bơi của đại học Q…”
Cảnh Lạc cúi đầu, vì anh ta cũng từng có suy nghĩ giống hệt như vậy.
Chỉ là sau này, khi biết Hạ Trí chủ yếu tập trung vào các cự ly ngắn tự do, cảm giác bị đe dọa trong lòng anh ta mới dần biến mất.
Trở thành đồng đội với những người xuất sắc vừa là một vinh dự, nhưng cũng là một áp lực khổng lồ.
Thể thao cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, cơ hội và vinh quang không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được.
“Tôi không cam tâm, Cảnh Lạc… Tôi ghét bản thân mình vì sao không thể làm tốt hơn nữa, rõ ràng đã luyện tập 400 mét suốt bao lâu nay, vậy mà vẫn bị Diệp Lân và Hạ Trí vượt qua?”
Lúc này, Hạ Trí đứng ngay trước cửa phòng thay đồ, nghe thấy những lời ấy.
Không muốn để Lâm Tiểu Thiên phát hiện mình đã nghe được, cậu xoay người định rời đi, nhưng vừa quay ra thì chạm mặt Diệp Lân.
“Có chuyện gì sao? Cảm thấy áy náy à?” Diệp Lân xoa đầu Hạ Trí.
“Không có… Em chỉ đang nghĩ về anh.”
“Nghĩ gì về anh?”
“Nghĩ đến việc anh giành chức vô địch nhiều lần như vậy, chắc đến cả chó cũng chán ghét.”
Hạ Trí vừa dứt lời, Diệp Lân bật cười thành tiếng.
“Nhưng anh không muốn giành nhiều chức vô địch như vậy. Một mình bơi về trước tiên thực ra rất cô đơn. Cứ như đang theo đuổi tốc độ nhanh nhất mà chẳng có mục tiêu nào cả, điều đó khiến người ta kiệt sức.”
Hạ Trí nghiêng đầu nhìn Diệp Lân.
“Vậy nên anh muốn có một mục tiêu, muốn có người bơi ở phía trước anh.”
“Đúng vậy, như thế anh mới biết việc tiếp theo mình cần làm là gì, chính là vượt qua người đó.”
“Em sẽ giúp anh thực hiện mong ước đó.” Hạ Trí đáp.
“Hạ Trí, vậy là em cũng bước lên con đường đến chó cũng chán ghét rồi đấy.”
“Thật ra anh không cảm thấy huấn luyện viên để chúng ta tham gia những trận xếp hạng này chỉ là muốn dùng chúng ta làm đá mài dao sao?” Hạ Trí hỏi.
“Em nhận ra rồi à.”
“Tất nhiên là em nhận ra. Trong mắt mọi người, em và anh là những người thi 100m và 200m tự do, nên họ sẽ nghĩ ở các nội dung khác họ vẫn có cơ hội. Ví dụ như Tiểu Thiên, anh ấy không cảm thấy ai có thể đe dọa suất thi 400m của mình. Huấn luyện viên muốn đồng đội hiểu rằng em và anh giống như những viên gạch, cần ở đâu thì đặt vào đó. Dù họ có tạm thời xuất sắc trong đội thì cũng không có nghĩa là họ chắc chắn giành được suất thi đấu.”
“Vậy chúng ta là những viên gạch sao?” Diệp Lân cười hỏi.
“Tất nhiên là không rồi.”
Đến buổi chiều thi 800m, Cảnh Lạc và Hạ Trí gặp nhau trong phòng thay đồ. Tâm trạng Cảnh Lạc rất tốt, cười nói: “A Trí, nếu cậu thua tôi thì đừng nói là do sáng nay cậu đã bơi 400m trước nhé.”
“Không đâu. Cái đó… Thôi, không có gì.”
Hạ Trí cúi đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc.
Cảnh Lạc lại cười: “Cậu định hỏi về Tiểu Thiên đúng không? Đừng lo, cậu ấy không phải kiểu người ghi hận đâu. Cậu ấy có thể ghen tị với cậu, nhưng sẽ không đố kỵ. Hơn nữa, trước đây khi có Diệp Lân, Tiểu Thiên vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể thi 100m và 200m cùng cậu ấy. Sau này khi biết cậu muốn thi vào đại học Q, cậu ấy mới tập trung vào 400m. Có lẽ huấn luyện viên không hài lòng với suy nghĩ đó. Tại sao cậu ấy lại không dám tiếp tục cố gắng trong cự ly ngắn để giành suất tham dự? Vậy nên trong trận xếp hạng đội lần này, mọi người ít nhiều đều nhận ra rằng không phải cứ tôi và Diệp Lân không tham gia nội dung nào thì họ sẽ có cơ hội. Cơ hội không phải là nhặt được, mà là phải tranh đấu mà có.”
Hạ Trí sững người, nhận ra rằng thực ra trong lòng Cảnh Lạc rất rõ ràng, anh ta đã sớm nhìn thấu ý đồ của huấn luyện viên.
“Này Hạ Trí,tôi không phải là Lâm Tiểu Thiên đâu. Ít nhất ở đại học Q, cự ly 800 mét, tôi tự tin không ai có thể đánh bại tôi.”
Câu nói đó kèm theo nụ cười nhếch mép của Cảnh Lạc trước khi rời đi.
Hạ Trí cúi đầu cười. Cậu rất thích những đối thủ như Cảnh Lạc.
Bước lên bục xuất phát, Cảnh Lạc đang phải đối mặt với áp lực giống như Lâm Tiểu Thiên lúc sáng. Bên trái là Diệp Lân, bên phải là Hạ Trí.
“Cảnh Lạc, cố lên!” Lâm Tiểu Thiên hét lớn.
“Cảnh Lạc, cho họ thấy bản lĩnh của cậu đi!” Trần Gia Nhuận cũng tiếp lời.
Những đồng đội khác cũng đồng loạt hô vang: “Cảnh Lạc! Cố lên!”
“Cảnh Lạc—niềm kiêu hãnh 800 mét tỏa sáng!”
Niềm kiêu hãnh tỏa sáng là cái quái gì thế?
“Cảnh Lạc bay cao vút trời!”
“Cảnh Lạc tất thắng!”
Hạ Trí thầm nghĩ, nhờ phúc của huấn luyện viên, cậu và Diệp Lân giờ đã trở thành đối tượng bị cả đội ghét bỏ.
Vì bị Cảnh Lạc chắn giữa, Hạ Trí không nhìn thấy biểu cảm của Diệp Lân lúc này.
Tiếng còi vang lên—“Tuýt——”
Hạ Trí lao xuống nước.
Cự ly 800 mét đòi hỏi sự phân phối thể lực kỹ lưỡng hơn 400 mét.
Vừa xuống nước, Cảnh Lạc không vội lao lên dẫn trước như Lâm Tiểu Thiên, ngược lại, anh ta rất bình tĩnh, chỉ giữ vị trí thứ tư.
Tuy nhiên, phong độ bơi của anh ta cực kỳ ổn định.
Trong năm lần xoay người đầu đầu tiên, mỗi lần Hạ Trí đều nhỉnh hơn một chút so với đàn anh năm hai đang dẫn đầu, còn Cảnh Lạc vẫn duy trì vị trí thứ tư.
Khi đến 600 mét, đàn anh năm hai cố gắng tăng tốc, nhưng Hạ Trí và Diệp Lân đã vượt qua anh ta, lúc này Cảnh Lạc cũng đã lên vị trí thứ ba.
Cả Hạ Trí và Diệp Lân vẫn duy trì động tác sải tay và đạp chân đều đặn, không có dấu hiệu đuối sức.
“Nhìn dáng vẻ này, đợi đến 25 mét nước rút cuối cùng, Cảnh Lạc không phải là đối thủ của Diệp Lân và Hạ Trí đâu…” Một tân binh năm nhất nhận xét.
“Còn chưa đến cuối cùng, đừng kết luận quá sớm.” Trần Gia Nhuận bình thản nhìn xuống hồ bơi.
Khi còn 50 mét cuối cùng, Cảnh Lạc đã bắt kịp Hạ Trí và Diệp Lân.
Lúc vào nước rút, tốc độ của Cảnh Lạc khiến các tân binh kinh ngạc, anh ta chẳng thua kém gì Diệp Lân và Hạ Trí cả.
“Rõ ràng… về khả năng bứt tốc cự ly ngắn, Diệp Lân và Hạ Trí là mạnh nhất đội mà. Không ngờ Cảnh Lạc có thể theo kịp!”
“Quá đỉnh luôn!”
Khi Hạ Trí và Diệp Lân không còn đổi hơi nữa, Cảnh Lạc cũng vậy. Cú nước rút của anh ta không hề thua kém bọn họ, mạnh mẽ và đầy uy lực, từng cú đạp chân tung nước khiến mọi người sững sờ.
“Rõ ràng… rõ ràng về cự ly ngắn nước rút, Hạ Trí và Diệp Lân chỉ có thể tận dụng thể lực còn lại để chuyển thành sức bật nước rút. Nhưng Cảnh Lạc thì khác, em ấy đã quá quen với việc bứt tốc ngay cả khi thể lực đã cạn kiệt.” Huấn luyện viên Bạch nhận xét.
“Đứa trẻ Cảnh Lạc này, đã bắt đầu tập 800 mét và 1500 mét từ hồi trung học rồi. Học kỳ trước, sau trận đấu tập với Đại học thành phố Nam, Cảnh Lạc đã tăng cường rèn luyện giai đoạn nước rút, bây giờ trông có vẻ rất hiệu quả.”
Nghe đến đây, Lâm Tiểu Thiên sững người.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Cảnh Lạc có thể bình thản trước Diệp Lân và Hạ Trí như vậy.
Sự điềm tĩnh của anh ta đến từ quá trình luyện tập tích lũy qua nhiều năm.
Kết quả cuối cùng đã có, Cảnh Lạc vẫn xếp hạng nhất trong nội dung 800 mét, Diệp Lân đứng thứ hai, còn Hạ Trí xếp thứ ba.
Vừa điều chỉnh nhịp thở, Cảnh Lạc vừa cười hỏi: “Hai cậu, ai sẽ cùng tôi tham gia nội dung 800 mét?”
Diệp Lân đáp: “Tôi chỉ đến để hộ tống thái tử đọc sách thôi.”
Cảnh Lạc lại cười: “Vậy thái tử là ai thế? Tôi, hay là Hạ Trí đây?”
“Cảnh Lạc, cậu thắng đẹp lắm!” Trần Gia Nhuận suýt chút nữa nhảy xuống hồ để ôm chầm lấy Cảnh Lạc.
Cảnh Lạc quay sang nhìn Hạ Trí, khẽ nhấc cằm lên: “Bây giờ trong lòng cậu cảm thấy thế nào?”
“Hừm, hóa ra Diệp Lân không phải là người mạnh nhất.” Hạ Trí đáp.
Sau khi vòng đấu xếp hạng kết thúc, Lâm Tiểu Thiên tìm đến Bạch Cảnh Văn.
“Em biết lần này có thể em sẽ mất cơ hội tham gia nội dung 400 mét trong giải đấu cấp thành phố, nhưng em vẫn muốn nghe ý kiến của huấn luyện viên về kế hoạch luyện tập tiếp theo của em ạ.”
Bạch Cảnh Văn đặt tách trà sang một bên, nhìn vào chiếc ghế trước mặt và nói:
“Ngồi đi.”
Lâm Tiểu Thiên ngồi xuống, nhưng nắm tay vẫn siết chặt. Có vẻ như thất bại vào buổi sáng của anh ta và màn thể hiện xuất sắc của Cảnh Lạc vào buổi chiều đã tạo áp lực lớn lên Lâm Tiểu Thiên.
“Tôi muốn nghe cảm nhận của chính cậu.”
“Thực ra, tiêu hao thể lực ở cự ly 400 mét không rõ rệt như 800 mét. Sức bứt phá ở giai đoạn cuối của Diệp Lân và Hạ Trí rất mạnh, em không thể sánh bằng.”
“Vậy nghĩa là cậu muốn chuyển sang bơi 800 mét hoặc 1500 mét sao?” Bạch Cảnh Văn hỏi.
“Không, không phải! Một khi em đã chọn chạy 400 mét, em sẽ không bỏ cuộc giữa chừng!”
“Tốt, vậy tôi hỏi cậu, sự khác biệt giữa cậu với Hạ Trí và Diệp Lân chỉ nằm ở giai đoạn nước rút thôi sao? Sức bứt phá cần được rèn luyện liên tục, nhưng còn điều gì khác nữa? Hãy nhớ lại kỹ đi.”
Bạch Cảnh Văn để Lâm Tiểu Thiên có thời gian suy nghĩ, còn bản thân thì thong thả uống trà.
Lâm Tiểu Thiên nhắm mắt hồi tưởng, ở nửa đầu cuộc đua, mỗi lần chuyển hướng, anh ta đều phải dốc sức đuổi theo Hạ Trí và Diệp Lân. Đến 25 mét cuối cùng, chỉ cần Hạ Trí chuyển hướng và nới rộng khoảng cách dù chỉ một chút, anh ta cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
“Là chuyển hướng.” Lâm Tiểu Thiên nói.
“Đúng rồi đó. Thực ra, mỗi người trong các cậu, khi đã vào đội bơi của đại học Q, đều có trình độ rất cao. Nhưng dù có giỏi đến đâu, giữa mỗi người vẫn có những khác biệt nhỏ. Giống như khoảng cách giữa huy chương vàng và huy chương bạc, dù chỉ là 0.01 giây, nó cũng quyết định thắng thua. Mọi người đều đang tìm mọi cách để bơi nhanh hơn, từng chi tiết nhỏ đều có thể quyết định thành bại.”
Lông mày Lâm Tiểu Thiên nhíu chặt lại: “Cho dù kỹ thuật xoay người của em đã đúng tiêu chuẩn, không có sai sót, nhưng chỉ cần so sánh với Hạ Trí, sự khác biệt của em lập tức lộ ra.”
“Đúng rồi.”
“Thành tích của Diệp Lân học kỳ này có vẻ tiến bộ hơn, có phải là vì… vì thường xuyên ở cùng với Hạ Trí, nên cậu ấy cũng đặc biệt tập luyện kỹ thuật xoay người không?”
“Cậu nghĩ sao?” Bạch Cảnh Văn không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại.
Lâm Tiểu Thiên lập tức hiểu ra.
Ngay cả một người có đẳng cấp hàng đầu trong nước như Diệp Lân cũng không thể tránh khỏi việc phải cải thiện kỹ thuật xoay người vì Hạ Trí, huống hồ gì là Lâm Tiểu Thiên.
Khi rời khỏi văn phòng huấn luyện viên, trong lòng Lâm Tiểu Thiên bỗng cảm thấy thông suốt.
“Thi đấu cấp thành phố lần này, cố gắng lên nhé.” Bạch Cảnh Văn lên tiếng khi anh ta đi đến cửa.
“Cái gì? Em… em vẫn còn đủ tư cách thi đấu sao?”
Bạch Cảnh Văn cười: “Ý cậu là gì? Chẳng lẽ nếu Diệp Lân và Hạ Trí giành hết tất cả các nội dung bơi tự do, thì chúng tôi có thể để hai người họ tham gia tất cả các nội dung sao? Thể lực cũng phải được phân chia một cách khoa học chứ. Hơn nữa, Diệp Lân vừa mới lấy lại phong độ, còn Hạ Trí đã ba năm không tham gia một giải đấu chính thức nào, làm sao chúng tôi có thể đặt hết áp lực lên họ được?”
Cuối cùng Lâm Tiểu Thiên cũng hiểu ra, việc để Diệp Lân và Hạ Trí tham gia hầu hết các nội dung bơi tự do không phải vì họ quá xuất sắc, mà là vì huấn luyện viên muốn các thành viên trong đội nhận ra vấn đề của mình thông qua việc cạnh tranh với họ.
“Cảm ơn huấn luyện viên! Em sẽ cố gắng hết sức!”
Vừa bước ra khỏi cửa, Lâm Tiểu Thiên đã thấy Cảnh Lạc đang đợi mình.
“Trôn cậu cười tít mắt thế này, chẳng lẽ cậu sẽ tham gia nội dung 400m hả?” Cảnh Lạc dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên người Lâm Tiểu Thiên.
“Đúng thật, cậu đoán trúng rồi. Nhưng mà, cậu tuyệt đối đừng nói với Gia Nhuận nhé.”
“Sao vậy?”
“Cậu không thấy gần đây Gia Nhuận không còn đi trễ nữa sao? Huấn luyện viên bảo tập thêm thì cậu ấy tập thêm, chăm chỉ thế kia. Nếu để cậu ấy biết rằng Diệp Lân và Hạ Trí thực chất chỉ là viên đá mài dao của huấn luyện viên, e rằng sáng mai cậu ấy sẽ chẳng buồn dậy tập nữa đâu.”