Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 84

Tất cả mọi người đều trật tự rời đi, đám người Hạ Trí cũng định trở về ký túc xá tắm rửa rồi đi ngủ.

Sau khi rời khỏi hội trường, Hạ Trí cùng Diệp Lân đi theo các sinh viên khác, giống như một đàn cá mòi.

Lúc này, Hạ Trí nghe được có người chen qua và lớn tiếng hô: “Diệp Lân…”

Giọng nói này nghe rất quen tai, dù sao anh cũng đã nghe gần hai tiếng đồng hồ, là Lục Trần của đại học Kinh Tế và Tài chính.

Diệp Lân cũng không có ý định quay đầu lại, Hạ Trí kéo anh lại.

“Có người gọi anh kìa.”

Giả vờ như không nghe thấy.

Diệp Lân đút tay vào túi, khẽ thở dài, sau đó xoay người lại, biểu cảm thay đổi trong một giây, để lộ ra nụ cười rất thành thục và thân thiện.

“Đã lâu không gặp.” Diệp Lân đáp.

Hạ Trí không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, dù sao Lục Trần cũng là thành viên đội bơi của trường đại học Kinh Tế và Tài chính, bọn họ nhất định sẽ chạm mặt nhau ở cuộc thi bơi lội thành phố Q.

Ai ngờ Hạ Trí vừa mới tiến lên một bước thì Diệp Lân đã nắm lấy vai và đẩy cậu về sau.

“Ừ, đã lâu không gặp.” Lục Trần mỉm cười. Khác với ánh sáng ấm áp trong lúc tranh luận, ánh sáng của ngọn đèn đường mang theo sự lạnh lẽo.

“Không ngờ cậu lại đến thành phố Q, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ ở lại nước Mỹ chứ.”

“Đúng vậy, bây giờ là thời điểm trạng thái tốt nhất của tôi. Khi tôi trở về, tôi nghe nói cậu đã ngất xỉu trong giải đấu sinh viên năm ngoái, tôi còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội cạnh tranh với cậu nữa.”

“Làm gì có, cuộc sống có lúc lên có lúc xuống, người nào cũng có lúc sẽ xuống dốc thôi.”  

Diệp Lân thoạt nhìn rất lịch sự, nhưng Hạ Trí có thể nghe ra chút hời hợt trong lời nói của anh.

“Đúng vậy, tôi nghe đội bơi của đại học Khoa học và Công nghệ nói cậu đã trở lại mạnh mẽ trong trận đấu tập giữa bốn trường lần này, cho nên tôi cũng cảm thấy yên tâm.”

Chỉ khi tiếp xúc gần mới có thể cảm nhận được Lục Trần không hề “dễ thương” như vậy, ngược lại khí thế của anh ta vô cùng mạnh mẽ, đây chính là khí thế đã lắng đọng sau vô số lần thi đấu.

Thứ duy nhất có thể làm dịu đi chút sắc bén của anh ta không phải là đôi mắt to tròn như trẻ con kia mà là nốt ruồi nho nhỏ dưới khóe mắt trái.

“Ồ.” Diệp Lân bình tĩnh đáp lại.

“Tôi còn nghe nói cậu đưa một thành viên mới vào đội bơi, thành tích rất ấn tượng, thậm chí còn vượt qua cả Hà Kính Phong của đại học Khoa học và Công nghệ?”

Lục Trần nhìn Trần Gia Nhuận và Lạc Ly đã đi về phía trước, hai người bọn họ đều là vận động viên nổi tiếng, chỉ là chuyên môn của bọn họ không phải bơi tự do.

Ánh mắt của Lục Trần dừng trên người Hạ Trí, người đang quay lưng lại với họ và có vẻ đang mất kiên nhẫn.

“Là cậu ấy sao?” Lục Trần hơi nâng cằm.

“Ừ.” Diệp Lân mỉm cười xoa đầu Hạ Trí: “Rất đáng yêu.”

Hạ Trí trực tiếp thúc khuỷu tay vào Diệp Lân.

Lục Trần hơi cao giọng nói với Hạ Trí: “Cậu phải cẩn thận, khi Diệp Lân nói cậu “rất đáng yêu” thì thường rất nguy hiểm.”

Hạ Trí hơi khựng lại, cậu thật sự cảm thấy mỗi ngày mình đều gặp nguy hiểm, bởi vì Diệp Lân luôn muốn làm những chuyện khác thường.

Nhưng nguy hiểm mà Lục Trần hiểu tuyệt đối không giống với nguy hiểm mà Hạ Trí hiểu.

Nói xong, Lục Trần xoay người rời đi.

Hạ Trí nheo mắt, dùng đầu gối đá Diệp Lân một cái: “Nói đi, giữa anh và Lục Trần đã xảy ra chuyện gì?”

“Anh? Anh và Lục Trần rất trong sạch! Ngay cả cậu ta trông như thế nào anh cũng gần như quên mất rồi!”

“Không muốn nói thì thôi vậy.”

Hạ Trí xoay người tiếp tục đi, đương nhiên cậu biết Diệp Lân và Lục Trần hoàn toàn trong sạch, Diệp Lân là người rất kén chọn, không ăn chocolate mà mọi người tặng, cũng không làm bánh bao thịt cho mọi người.

“Nhưng sau những gì cậu ta vừa nói, anh đã nhớ ra rồi… Lúc đó, một phóng viên thể thao hỏi anh có ấn tượng gì về đối thủ của mình trong cùng một trận đấu không, anh nhớ đến Lục Trần vì cậu ta bơi rất giỏi. Sau khi nói về khả năng bơi lội của cậu ta, hình như anh có thuận miệng nói một câu ‘Cậu ấy cười rộ lên rất dễ thương.’…”  

“Sau đó cậu ta bị thương và đi Mỹ?” Hạ Trí nheo mắt lại, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

“Có lẽ đây chính là một câu chuyện máu chó… Lúc đó anh có một fan cuồng, người đó sau khi nghe được anh khen cậu ta dễ thương thì lập tức ghen tuông, âm mưu làm hại Lục Trần nên khiến cậu ta bị thương, sau đó mang theo tâm trạng mất mác và chán nản đi nước Mỹ xa xôi…”

Hạ Trí nhìn góc nghiêng của Diệp Lân, hoàn toàn không biết rốt cuộc anh đang có tâm trạng gì, lại dùng giọng điệu êm tai như vậy để bịa ra một câu chuyện sáo rỗng đến thế.

Sau khi trở về ký túc xá, Hạ Trí lập tức lên mạng tìm kiếm các cuộc thi của Lục Trần ở Mỹ, cậu phát hiện ra thành tích của người này cũng gần giống với Diệp Lân, thậm chí vào thời điểm có trạng thái tốt thì thành tích bơi còn tốt hơn cả Diệp Lân.

“Này, anh gặp đối thủ rồi.” Hạ Trí đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Lân.

Diệp Lân chỉ liếc mắt nhìn rồi tiếp tục đọc sách chuyên ngành.

“A lô?” Hạ Trí dùng điện thoại di động gõ nhẹ trên bàn của anh.

“Hạ Trí…”

“Cái gì?”

“Ngày mai bố anh sẽ trở về từ Mỹ…”

“Ồ.” Hạ Trí không rời đi mà dựa vào bàn làm việc của Diệp Lân, chờ anh nói câu tiếp theo.

Bố của Diệp Lân làm trong ngành kinh doanh buôn bán, thường xuyên đi lại giữa thành phố Q và New York

“Ông ta nói muốn ăn một bữa cơm với anh.”

“Ông ta là bố của anh, việc ông ta muốn ăn một bữa cơm với anh khi về nước là điều bình thường.”

“Đã lâu rồi anh không nói chuyện với anh ấy, đột nhiên không mặt thì không biết nên nói gì.”

Mẹ của Diệp Lân không còn ở bên cạnh anh nữa.

Không có đứa trẻ nào không khao khát tình thương từ người mẹ. Diệp Lân từ chối đi Canada phần lớn là vì Hạ Trí.

Mà bố của anh đã đáp ứng tất cả nhu cầu vật chất của Diệp Lân, nhưng kể từ khi ly hôn với mẹ của Diệp Lân, dường như ông ta đang trốn tránh điều gì đó và rất ít khi dành thời gian cho Diệp Lân.

“Nếu không biết nên nói gì thì đừng nói, ăn uống no nê rồi thì trở về ký túc xá, anh muốn nói gì thì em đều nghe cả.”

Hạ Trí mở miệng nói.

Diệp Lân mỉm cười, sờ vào tai Hạ Trí, sau đó lại chạm vào má cậu. Rõ ràng là anh muốn hôn Hạ Trí, nhưng cũng chỉ cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách chuyên ngành của mình.

Nhưng chỉ dừng lại ở trang đó và không lật sang trang khác.

Hạ Trí biết đôi khi cậu phải chừa cho Diệp Lân chút không gian để anh yên tĩnh suy nghĩ, thật ra sâu trong lòng anh vừa khao khát tình cảm với phụ mẫu nhưng cũng lại phản kháng với điều đó.

Buổi tối, đèn trong ký túc xá tắt, Trần Gia Nhuận nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hạ Trí ôm điện thoại di động nằm trên giường xem video Lục Trần thi đấu bơi lội và phỏng vấn ở nước ngoài. Anh phải thừa nhận rằng người này thật sự rất tài giỏi.  

Xem ra kết quả cuộc thi bơi ở thành phố Q rất khó dự đoán.

Lúc này, Hạ Trí nhận được tin nhắn WeChat trên điện thoại, hóa ra là tin nhắn của Diệp Lân.

Người này cũng thật nhàm chán, nói chuyện toàn huỵch toẹt, có gì muốn nói toàn nói thẳng ra, dù sao thì Gia Nhuận cũng không nghe được.

Tin nhắn rất ngắn gọn: Anh muốn ôm em.

Hạ Trí dừng lại, trực tiếp ném điện thoại di động đi, bò qua giường và chui vào chăn của Diệp Lân.

Vừa nằm xuống, Diệp Lân đã ôm chặt lấy cậu.

Nhiều lúc, Diệp Lân thường dùng sức khi ôm.

Trước đây, Hạ Trí còn nghĩ là do Diệp Lân là người không có h@m muốn cụ thể nên một khi có được thì sẽ muốn chiếm hữu một cách mãnh liệt.

Nhưng vào giờ phút này, Hạ Trí đột nhiên nhận ra, Diệp Lân ôm chặt cậu như vậy là vì quá lo lắng.

Không phải là anh không có thứ mình muốn, mà là anh có quá ít.

Sức mạnh của Diệp Lân trong hồ bơi chính xác là do sự bất an của anh, anh muốn giữ chặt những gì mình đã nắm được.

“Này, Diệp Lân.”

“Hử?” Giọng nói của Diệp Lân có chút rầu rĩ.

Hạ Trí nâng cằm lên, đặt một nụ hôn lên môi đối phương.

Diệp Lân lập tức tiến tới, hôn một cái thật sâu.

Khi trán anh nhẹ nhàng chạm vào Hạ Trí, Hạ Trí mở miệng hỏi: “Em mời anh ăn chocolate, được không?”

Diệp Lân mở mắt nhìn cậu: “Không phải em không thích nó à?”

“Vậy anh đừng nghịch ý em nữa.”

Hạ Trí luồn xuống và chui vào.

Diệp Lân ngẩng cằm lên, toàn bộ cơ bắp ở cổ và cơ thể đều căng cứng, hàm răng nghiến chặt, hơi thở tràn ngập sự nóng bỏng.

Anh khẽ run, Hạ Trí thừa nhận mình rất thích Diệp Lân, say mê đến thành nghiện, không thể kiềm chế bản thân mà để Hạ Trí khống chế anh.

Diệp Lân ôm chặt Hạ Trí, cả đêm Hạ Trí đều không thể trở mình.

Nhưng cậu thích cái ôm mạnh mẽ của Diệp Lân, ít nhất cậu biết rằng Diệp Lân vẫn còn ở bên cạnh mình.

Bố của Diệp Lân chọn một nơi rất yên tĩnh và sang trọng để mời anh ăn một bữa cơm.

Bởi vì biết bố anh đã trở về, huấn luyện viên Bạch đã đặc biệt kết thúc buổi tập của Diệp Lân sớm hơn một tiếng để anh có thể tan trường sớm và đi gặp bố mình.

Trong phòng thay đồ, Diệp Lân đang thay quần áo.

Hạ Trí khoanh tay dựa vào tủ quần áo: “Này, anh sớm quay lại nha.”

“Anh nghĩ em sẽ nói là muốn đi cùng anh đến gặp bố nữa. Ông ta rất cởi mở.”

Đúng vậy, đặc biệt cởi mở, có thể để con trai ở lại trong nước, còn không thèm quản con mình.

“Ý em là anh nhớ mang một ít đồ ăn về. Em ngán đồ ăn ở căng tin trường rồi!”

Diệp Lân mỉm cười: “Nhớ mang túi thể thao về cho anh nhé.”

“Ừ, em cũng sẽ giặt sạch quần bơi giúp anh.”

Vừa nói xong, Diệp Lân lại hôn lên môi Hạ Trí, sau đó mới rời đi.

Sau khi kết thúc tập luyện và trở về ký túc xá, Hạ Trí vẫn liên tục nhìn vào điện thoại, sợ bỏ lỡ cuộc gọi hoặc WeChat của Diệp Lân.

Nhưng cũng đã gần mười giờ rồi mà Diệp Lân vẫn chưa trở về.

Hạ Trí thật sự có chút lo lắng, hình như Diệp Lân có lái xe đến đó, hy vọng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Nếu không thể trở lại trường sau mười giờ tối thì anh nhất định sẽ gửi tin nhắn WeChat cho mình.

Hạ Trí đi xuống lầu dưới và gọi điện thoại.

Cậu gọi điện thoại rất nhiều lần nhưng máy vẫn báo bận và không ai trả lời.

Hạ Trí nhíu mày, gửi một tin nhắn WeChat: Nếu anh còn không trả lời điện thoại hay tin nhắn WeChat của em thì em sẽ báo cảnh sát đấy.

Lúc này, Diệp Lân gọi điện thoại tới.

“Xin lỗi em.”

Giọng nói của Diệp Lân cũng không mệt mỏi, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn tách mình khỏi thế giới này.

“Anh xin lỗi cái gì? Bộ anh đang ngoại tình à?” Hạ Trí hỏi ngược lại.

“Anh đã trở lại trường rồi, đang ở trong xe. Em không cần lo lắng, anh muốn ở một mình.”

“Ở trong xe làm gì?” Hạ Trí nhướng mày: “Chẳng lẽ anh lái máy bay à? Nhưng anh cũng chưa bao giờ tỏ ra tồi tệ cả.”

Hạ Trí nghĩ đến việc cho Diệp Lân chút không gian, nhưng khi anh bất an, nếu không trực tiếp xua tan sự lo lắng của anh thì thật ra Diệp Lân còn cực đoan hơn sự tưởng tượng của những người khác, Hạ Trí sợ anh sẽ không vượt qua được.

“Anh sợ khi anh trở về gặp em thì anh sẽ bắt em làm điều em không muốn làm. Đến lúc đó em có thể khóc, có thể la hét, nhưng anh sẽ không nhượng bộ em.”

Giọng nói của Diệp Lân lạnh như băng, giống như một trái tim tràn đầy nhiệt huyết đột nhiên bị dập tắt, rồi lại khao khát bùng cháy trở lại.

“Ồ… Thôi được rồi. Vậy em sẽ đến tìm anh.” Hạ Trí không để ý tới lời cảnh báo của Diệp Lân, cậu cúp điện thoại rồi đi tìm anh.

Đi đến trước xe của Diệp Lân, anh ngồi một mình yên lặng ở đó, ánh trăng vừa vặn chiếu vào cửa sổ trước, nhưng khuôn mặt của anh lại ẩn trong bóng tối, như thể có vô số cảm xúc đang cuộn trào trong tâm trí, nhưng anh vẫn lặng lẽ chờ đợi một cơ hội để phá vỡ mọi thứ.

Hoặc là bùng nổ, hoặc sẽ diệt vong.

Hạ Trí thản nhiên gõ cửa kính xe, nhưng Diệp Lân không mở khóa

Hạ Trí mơ hồ biết chuyện gì sắp xảy ra, Diệp Lân cho cậu cơ hội cuối cùng để rời đi.

Nhưng làm sao cậu có thể rời đi được đây?

Bởi vì cậu thật sự rất thích người này, mọi thứ về anh đều đã khảm sâu trong trái tim cậu, mỗi hơi thở của cậu đều như chính hơi thở của anh.

Với một tiếng “tách”, cuối cùng Diệp Lân cũng mở khóa.

Hạ Trí ngồi vào trong và mở miệng hỏi một câu: “Bố anh đã nói gì với anh?”

Diệp Lân quay mặt sang nhìn Hạ Trí, dùng vẻ mặt như đang kể lại một câu chuyện cười vô lý nói với cậu: “Bố anh sắp tái hôn, em có biết đối tượng của ông ta là ai không?”

Lông mày anh nhướng lên một cách đầy khó khăn, anh sắp khóc.

Từ nhỏ khi Diệp Lân chìm đắm trong cõi thần tiên, chính người bố kia đã đánh thức anh, chính là cái ôm của bố khiến anh cảm thấy vững chắc và an toàn. Mỗi một đứa trẻ đều sẽ lớn lên, và ngay cả khi chúng cao bay xa chạy, cái ôm của bố vẫn sẽ đang chờ đợi họ trở về, nhưng Diệp Lân… có lẽ anh sắp mất nó rồi.

“Là ai?” Hạ Trí hỏi

“Mẹ của Lục Trần.”

Diệp Lân đưa tay vuốt tóc, đặt bàn tay trước tầm mắt.

“Bọn họ gặp nhau ở Mỹ sao?” Hạ Trí hỏi lại.

“Hồi anh còn học cấp 3, mẹ của Lục Trần là thư ký của bố anh. Anh nhớ bà ấy, tên bà ta là Lục Yến… Bà ta là một người phụ nữ rất dịu dàng, biết cách đối nhân xử thế.”

Hạ Trí đột nhiên nghĩ đến những lời Lục Trần nói mà bọn họ nghe không hiểu: “Khi Diệp Lân nói cậu rất dễ thương thì thường rất nguy hiểm”. Liệu nó có liên quan đến chuyện của bố Diệp Lân và mẹ của Lục Trần không?

Và nếu như bố của Diệp Lân đã ở cùng Lữ Yến từ khi Diệp Lân học trung học thì cũng chẳng có gì lạ khi mẹ của anh lại muốn ly hôn. Có lẽ nguyên nhân căn bản cũng không phải do bà ấy cảm thấy Diệp Lân không đủ hoàn mỹ.

“Ông ta nói ông ta muốn kết hôn với Lữ Yến. Lữ Yến đã ở bên ông ta nhiều năm như vậy, từ thành phố Q đến New York, từ thời điểm tồi tệ nhất cho đến khi sự nghiệp của ông ta đi vào quỹ đạo như hiện tại, ông ta không thể không cho Lữ Yến một tổ ấm.”

Vậy còn tổ ấm của Diệp Lân thì sao?

“Ông ta nói hy vọng nhận được sự chấp thuận và chúc phúc của anh. Ông ta cũng nói Lục Trần đang ở thành phố Q, còn nhờ anh dùng tư cách anh trai… chăm sóc cậu ta thật tốt.”

Hạ Trí không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Diệp Lân là người biết dùng nụ cười vừa phải của bản thân đối xử với người khác, sẽ che giấu sự mạnh mẽ và tỏ ra dịu dàng và dễ mến, sẽ lặng lẽ quan sát sau đó quyết định có nên cho đối phương bước vào vòng tròn độc lập và khép kín của mình hay không, nhưng anh lại không biết cách bảo vệ bản thân.

“Đột nhiên anh giống như có hai gia đình, một của mẹ và một của bố. Mẹ sinh cho anh một người em gái, bố lại tìm cho anh một đứa em trai. Ha ha…” Diệp Lân ngẩng đầu lên.

“Anh có muốn hai ngôi nhà đó không?” Hạ Trí hỏi anh.

Đôi khi trưởng thành là một quá trình rất tàn nhẫn, dần dần tước đi những kỳ vọng của bản thân, những khát vọng dành cho những người nhìn như là huyết thống và quan trọng nhất, sau đó những thứ mà bản thân muốn bảo vệ cũng ngày càng ít đi, sự bất lực cũng trở nên càng ngày càng nhiều.

“Em cảm thấy thế nào?” Diệp Lân lại quay mặt sang nhìn Hạ Trí: “Chẳng phải anh là kẻ dư thừa à?” Bọn họ chỉ cần đến thông báo cho anh một câu, như vậy hạnh phúc của bọn họ mới có thể trở nên hợp tình hợp lý, để bản thân cũng không cần phải cảm thấy áy náy.”

“Vậy từ nay về sau anh có thể độc chiếm em rồi?” Hạ Trí lại hỏi.

Diệp Lân hơi khựng lại và nhìn cậu.

Chàng trai trước mắt có ánh mắt rất trong trẻo, nhưng lại vô cùng quyết đoán, giống hệt như lần đầu anh gặp cậu, như thể thời gian chưa bao giờ thay đổi cậu.

“Em hỏi anh, em có phải là người duy nhất của anh không?”

Giọng nói của Hạ Trí rõ ràng nhưng không nặng nề, cậu chỉ chăm chú nhìn Diệp Lân, đó là một ánh nhìn có sức mạnh dường như bình tĩnh, có sự kiên trì và nghị lực để có thể vượt qua ngàn núi sông.

Nó giống như một lời thề phải dốc hết tâm huyết mới có thể thốt ra được trong các bộ phim truyền hình.

Cậu có thể làm được điều đó.

Hơn nữa chỉ có cậu mới có thể làm được vì Diệp Lân.

“Phải, em là duy nhất của anh.”

“Vậy em sẽ tặng bản thân mình cho anh, anh có muốn không?” Hạ Trí vẫn giữ nguyên biểu cảm đó.

Không có chút ngượng ngùng nào cả, cũng không phải dáng vẻ phải quyết tâm làm đến cùng.

Đối với Hạ Trí, đây có lẽ chỉ là chuyện hiển nhiên.

Diệp Lân nhắm mắt lại, lông mày nhíu chặt, môi căng thẳng, anh đang giãy dụa.

“Hạ Trí… Anh là một kẻ điên, anh cũng chẳng có gì cả, nếu em giao phó bản thân mình cho anh… Anh sẽ không chừa lại bất kỳ không gian hay tự do nào cho em. Em rất độc lập, em có chính kiến của mình, em luôn biết mình muốn gì và hướng đi của mình ở đâu, em căn bản sẽ không thuộc về bất kỳ ai.”

“Em chỉ muốn thấy anh phát điên vì em, cả thế giới của anh đều xoay quanh em. Em muốn mình là tất cả của anh. Em muốn trao bản thân cho anh, cũng muốn anh trao tất cả của anh cho em. Anh không dám sao?”

Giọng nói của Hạ Trí rất bình tĩnh, không hề có chút khiêu khích nào.

Ở trên đường, cậu vừa lo lắng vừa sợ hãi, suy nghĩ đến nụ hôn gần như bóp nghẹt mình của Diệp Lân, nghĩ đến cái ôm chiếm hữu tuyệt đối của đối phương, cậu biết khi Diệp Lân không còn gì cả thì anh sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Nhưng sau khi Diệp Lân nói rằng bố anh sắp tái hôn, Hạ Trí mới nhận ra điều cậu muốn chính là Diệp Lân cũng đối xử với cậu như vậy.

Giống như nhiều năm qua, cậu vẫn luôn chú ý đến Diệp Lân, cậu cũng muốn trở thành tất cả đối với Diệp Lân, là sức mạnh của Diệp Lân. Cậu chỉ mong ngay cả hô hấp của Diệp Lân tồn tại cũng bởi vì cậu.

Thật tuyệt vời đến dường nào khi mình có được mọi thứ về người này.

Sự mạnh mẽ và yếu đuối, sự hung dữ và dịu dàng của anh.

Tay Diệp Lân nắm lấy cổ áo Hạ Trí, Hạ Trí ngả người ra sau, vô thức đưa tay ra đỡ lấy mình, nhưng khi nụ hôn của Diệp Lân tìm đến cậu, một cuộc thi sức mạnh và sức chịu đựng bắt đầu.

Nụ hôn của Diệp Lân giống như nguồn nước trên thế gian này, anh khô cằn đến mức chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan còn Hạ Trí chính là nguồn nước duy nhất của anh. Nụ hôn của anh tràn ngập khát khao, sự khiêu khích của đầu lưỡi tràn đầy sự đòi hỏi và mãnh liệt.

Anh áp bức Hạ Trí, như thể muốn lấy lại từ Hạ Trí tất cả những mất mát và bất an mà mình đã trải qua khi còn nhỏ.

Hạ Trí ôm chặt anh, khi lưỡi anh chạm vào Diệp Lân và m út nhẹ, đó chỉ là một phản ứng nhỏ, trên mặt Hạ Trí đã ướt đẫm, cậu biết đó là nước mắt của Diệp Lân dính lên.

Diệp Lân cắn môi, dùng sức ngậm cằm cậu, dường như muốn cắn nát nó vậy, nhưng Hạ Trí lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

Không biết lúc nào lưng ghế đã được hạ xuống, Hạ Trí nằm ở đó, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, cậu chạm vào người Diệp Lân, sau đó khẽ mỉm cười.

Diệp Lân chống người lên, hơi kéo dãn khoảng cách một chút.

Cậu nhìn Hạ Trí, Hạ Trí vẫn là dáng vẻ của một cậu trai trẻ, khi cười rộ lên thì trong khóe mắt ẩn chứa niềm vui không thể che giấu được.  

“Anh cười cái gì?”

“Anh nghĩ muốn sờ em thôi. Đây là của anh, không phải của ai khác.”

Lúc này, Hạ Trí nhìn thấy sự si mê và điên cuồng không thể kiểm soát trong mắt Diệp Lân, khuôn mặt Diệp Lân lạnh lùng, nhuốm màu d*c vọng, khi anh áp người xuống một lần nữa, môi lưỡi có một sự quấn quýt nhau cực kỳ quyến rũ.

Trong không gian chật hẹp, giống như bầu trời đêm vốn trong xanh đột nhiên trở nên tối tăm, một đêm mưa điên cuồng đột nhiên ập đến. Mây đen tụ tập, từ trên người Diệp Lân điên cuồng xông ra, hung dữ lao về phía Hạ Trí, nhưng cũng vô cùng trân trọng lưu luyến ở nơi sâu thẳm.

Mọi thứ trong thời gian đều bị đập tan thành bụi phấn và phân tán ra khắp nơi. Hành động nhìn như hơi tàn nhẫn của Diệp Lân thật ra đều là lời thổ lộ với Hạ Trí. Anh mạnh mẽ cầu xin mọi thứ của Hạ Trí, chờ đợi Hạ Trí xua tan mọi cô đơn và lạnh lẽo trong cuộc sống của anh.

Nụ hôn của Diệp Lân, hơi ấm từ lòng bàn tay anh, thậm chí toàn bộ sức mạnh anh tác động lên người Hạ Trí đều giống như một thác nước từ trên cao đổ xuống, mạnh mẽ bao vây lấy cậu.

Bởi vì người này chính là nơi phát ra tất cả ấm áp và hạnh phúc của Diệp Lân.

Thần kinh của Hạ Trí trở nên vô cùng nhạy cảm, cảm xúc tóc của Diệp Lân chạm vào má cậu được khuếch đại lên gấp trăm ngàn lần, nhịp tim của Hạ Trí vì Diệp Lân mà không ngừng nổ vang, giống như một quả cầu lửa, cháy từ trái tim Diệp Lân lan đến thế giới của Hạ Trí.

Nhưng đó là một thế giới rộng lớn hơn, mặt trời thiêu đốt và đuổi theo đường chân trời xa xôi, ngay cả hành động thiêu đốt hủy diệt cũng có vẻ như một sự tái sinh khác.

Diệp Lân ôm chặt Hạ Trí, không biết từ khi nào hai người đã trở mình, Diệp Lân nằm ở dưới ôm Hạ Trí.

“Không được trở về ký túc xá.”

“Ừ.”

Hạ Trí nghĩ rằng mình sẽ rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

Câu nói “không được trở về ký túc xá” của Diệp Lân thật ra có nghĩa là anh sẽ không cho phép Hạ Trí quay về.

Dưới ánh đèn, Diệp Lân toát lên một vẻ đẹp khác lạ, dường như có thứ gì đó đáng sợ đang di chuyển trên làn da của anh, và thứ gì đó mạnh mẽ và đặc biệt hơn đang ăn mòn xương cốt của Hạ Trí.

“Anh sẽ đưa em đến nơi khác để ngủ một giấc ngon.”

“Ừ…” Hạ Trí đứng dậy, nhíu chặt mày, cảm giác khó chịu sau lưng không nghiêm trọng như cậu nghĩ.

Diệp Lân trở lại ghế lái, vừa lái xe ra khỏi cổng trường đã bị chặn lại.

“Đã muộn thế này rồi! Cậu muốn ra ngoài làm gì?”

“Xin lỗi, bạn cùng phòng của tôi bị bệnh, tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện.”

Bảo vệ cúi xuống nhìn Hạ Trí đang ngồi ở ghế phụ, rõ ràng cả người cậu đều đổ mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, trông như bị sốt.

“Được rồi, dù sao cũng trễ rồi nên chú ý an toàn!”

“Cảm ơn!”

Diệp Lân biết Hạ Trí thích sạch sẽ nên anh đã dẫn cậu đến một khách sạn mới mở.

Khi đi đến quầy lễ tân, bước chân của Hạ Trí có vẻ tương đối chậm, nhưng sống lưng thẳng tắp, dường như không có gì bất thường.

Nhưng đây chỉ là những nỗ lực để níu kéo; cậu đã sớm đứng trên bờ vực sụp đổ rồi.

Trong thang máy, tay của Diệp Lân khoác lên vai Hạ Trí, nhưng thật ra cũng không dùng lực nhiều, ngón tay vẫn không ngừng di chuyển, nhẹ nhàng đùa giỡn với đôi môi của Hạ Trí.

Hạ Trí giơ tay lên, bấu vào ngón tay của anh, giọng nói cũng khàn khàn: “Đừng phá.”

Rất nhẹ, nhưng giống như vô số sợi dây đàn nhỏ, cắt đứt toàn bộ lý trí của Diệp Lân.

Bình Luận (0)
Comment