Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 85

Khi bọn họ đi đến trước cửa phòng, Diệp Lân ôm eo và nhấc bổng Hạ Trí lên, anh hôn Hạ Trí, vẫn dùng sức, nồng nhiệt và không thể nào ngăn cản.

Hạ Trí dựa lưng vào cửa, hai tay đặt trên bả vai Diệp Lân, mọi thứ lại sắp trở nên cuồng loạn, Diệp Lân cầm thẻ phòng nhưng không tìm được chỗ thích hợp để đặt.

Anh hôn đối phương một cách sung sướng, như thể sự đầu hàng hoàn toàn trong xe chưa từng xảy ra. Anh vẫn như lần đầu tiên nếm được trái ngọt, muốn biến tất cả những ảo tưởng và vọng tưởng của mình thành sự thật theo cách khoa trương.

Thẻ phòng trong tay anh rơi xuống, nhưng đã bị Hạ Trí bắt được. Hạ Trí loay hoay lùi về sau, cuối cùng cũng cắm đúng chỗ. Khoảnh khắc khi cánh cửa mở ra, Hạ Trí cho rằng mình sẽ ngã về sau, nhưng không ngờ Diệp Lân lại vươn tay nắm lấy lưng cậu, nhấc bổng cậu lên, mãi cho đến khi thả cậu nằm xuống tấm nệm trắng.

Chỉ có ngày này, Hạ Trí mới không từ chối tất cả yêu cầu quá đáng của Diệp Lân, cậu chống đỡ nửa thân trên lùi về phía sau, dùng chân giẫm lên chăn. Nhưng đối với Diệp Lân mà nói, đây dường như là một tia kháng cự, như thể cậu đang né tránh anh vậy.

Anh hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, quỳ một chân xuống bên cạnh Hạ Trí, dùng sức ôm chặt lấy bả vai của đối phương, nụ hôn của anh xen lẫn những suy nghĩ điên cuồng, giống như cỏ dại mọc um tùm trên núi, càng kiềm chế bản thân thì càng ý loạn tình m3.

Tất cả sự chuẩn bị kỹ lưỡng và hoàn hảo trước đó đều bị phá vỡ vào khoảnh khắc này, để lộ mục đích thật sự.

Hạ Trí được Diệp Lân bao bọc trong một cái kén trắng kín không kẽ hở, dùng thái độ mạnh mẽ và bá đạo phong ấn mọi thứ xung quanh cậu, thậm chí cũng không buông tha hơi thở và nhịp tim cậu.

Hạ Trí không biết khi nào Diệp Lân mới chịu từ bỏ, nhưng cậu không quan tâm.

Cậu cảm thấy như vậy rất tốt, không có người thứ hai nào cần cậu và dựa dẫm vào cậu nhiều như Diệp Lân, cũng không có người nào có thể khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn như Diệp Lân.

Hạ Trí ngủ rất ngon, cậu biết Diệp Lân vẫn luôn ôm mình, thậm chí không biết tên điên này lấy đâu ra năng lượng để tỉnh táo dù vẫn không ngủ, cậu biết Diệp Lân vẫn luôn nhìn mình, thậm chí còn vuốt tóc và chơi đùa với nó rất lâu.  

“Hôm nay… Em có tiết học.” Hạ Trí cảm thấy cổ họng như có ngọn lửa đang cháy khi cậu nói chuyện.

“Anh sẽ gọi điện thoại xin phép nghỉ giúp em.”

“Ừ…” Hạ Trí lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ hồ, Diệp Lân dường như đã đút nước cho cậu uống, thậm chí còn bế cậu đi tắm.

Khi dòng nước ấm chảy qua cơ thể, Hạ Trí chìm vào giấc ngủ sâu hơn.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, dường như cậu nghe thấy Diệp Lân nói ở bên tai mình: “Anh còn muốn.”

Hạ Trí lại muốn ngủ nên chỉ đáp: “Tùy anh…”

Anh muốn gì cũng được.

Diệp Lân xin nghỉ ba ngày cho Hạ Trí, ngay cả huấn luyện viên Bạch cũng lo lắng đến mức gọi điện thoại tới.

“Ừ, cậu ấy có chút không thoải mái, bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn nên ngủ thêm một ngày nữa.”

Diệp Lân đứng bên cửa sổ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hạ Trí ngồi ở trước bàn ăn, má phồng lên, đang dùng nĩa cuộn mì spaghetti nhét vào miệng.

Cậu thật sự đói bụng lắm.

Cậu uống hết ly sữa nóng đang cầm trong tay chỉ bằng một ngụm.

Diệp Lân cúp điện thoại di động, đi đến bên cạnh Hạ Trí, cúi đầu hôn lên tai và má cậu mấy cái.

Hạ Trí chê anh phiền nên đẩy anh ra, vươn tay cầm lấy sủi cảo ở phía bên kia.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, rơi trên lông mày của cậu, sự ngây thơ của trẻ con và sự dẻo dai trong hồ bơi hòa quyện vào nhau, khiến người ta không thể rời mắt.

“Em thoải mái rồi thì định đá anh sang một bên à?”

Hạ Trí cầm nĩa chọc vào miếng thịt bò với sắc mặt không tốt, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.

“Ai thoải mái?”

Giọng nói khàn khàn hỏi lại Diệp Lân.

Phải biết trong phòng tắm bây giờ cũng rất bừa bộn, trên sàn nhà đều là nước. Anh sợ lúc bế Hạ Trí ra ngoài sẽ trượt chân, nên vứt hết khăn tắm xuống sàn, như thể vừa bị đánh cướp vậy.

Nhưng lúc ở trong phòng tắm, eo của Hạ Trí suýt chút nữa bị làm cho gãy.

Diệp Lân không lên tiếng, chỉ ngồi nhìn Hạ Trí ăn, một lúc lâu sau mới mở miệng.

“Hạ Trí… Anh cảm thấy như mình đang nằm mơ.”

“Anh tự đâm mình xem có đau không.” Hạ Trí đưa dao cho anh.

Diệp Lân không nhận mà chỉ nghiêng đầu sang hôn lên tay Hạ Trí.

Ăn xong, Hạ Trí lại trở về kéo chăn và tiếp tục ngủ, chỉ để hở khuôn mặt và phát ra tiếng ngáy nho nhỏ

Khi nằm ngủ, có lẽ vì sau lưng không thoải mái nên đành chìm vào giấc ngủ trong tư thế nằm sấp.

Diệp Lân đi ra ngoài mua thuốc, vừa vặn đưa thuốc cho cậu.

Khả năng phục hồi của Hạ Trí thật đáng kinh ngạc, hoặc có thể là vì cậu còn trẻ và thật sự có thể chịu đựng được sức ép. Ngày cậu rời khách sạn, cậu đã có thể cúi xuống, còn có thể đá người khác và ra ngoài chạy bộ vào buổi sáng.

“Em có chuyện gì sao?”

“Có chuyện.” Hạ Trí cầm lấy bánh mì nướng trên bàn và cắn một miếng.

“Chỗ nào có chuyện?”

“Trái tim em bị tổn thương.” Hạ Trí cắn một miếng, miếng bánh mì đã mất đi một nửa.

“Ồ…”

Khi hai người đi đến gara của khách sạn, Hạ Trí nhìn vào bên trong xe.

“Anh có định mang xe đến cửa tiệm 4S để rửa không?”

“Anh nhất định sẽ tự lau.” Diệp Lân nghiêm túc nói.

Đoán chừng sẽ phải lau từ bình minh đến hoàng hôn mất.

Hạ Trí mở cửa và ngồi vào ghế sau.

“Em không ngồi bên cạnh anh sao?”

“Không ngồi, vừa bẩn vừa lộn xộn.”

Tật xấu thích sạch sẽ của Hạ Trí bắt đầu bùng phát.

Diệp Lân vừa lái xe ra khỏi gara vừa nói: “Hạ Trí, em không cảm thấy thái độ của em đối với anh giống một tên tra nam ăn xong rồi bỏ à?”

Hạ Trí hơi nhếch miệng cười, nhoài người lại gần ghế lái: “Vậy sao anh không đãi em ăn một bữa ngon đi?”

“Em ăn nhiều quá.”

“Biến đi.”

Hạ Trí khẽ mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, đường cong của cổ cậu hơi kéo căng, ánh mắt của Diệp Lân cũng dõi theo.

Anh vươn tay ra ôm chặt Hạ Trí.

“Thế nào?”

Chóp mũi của Diệp Lân nhẹ nhàng cọ lên da thịt trên cổ của Hạ Trí, môi cũng chạm vào, hơi thở của anh rất ấm áp nhưng lại khiến Hạ Trí cảm thấy ngứa ngáy.

Hạ Trí nghiêng mặt đi, vỗ vào bả vai của Diệp Lân một cái, nhưng Diệp Lân vẫn ôm chặt lấy cậu.

“Anh luôn cảm thấy em sắp bay đến một nơi rất xa.” Diệp Lân nhẹ giọng nói.

“Ngốc quá, nơi mà em muốn đi thì anh đều đã đến trước một bước rồi.”

Hạ Trí cảm thấy đau lòng, cậu không biết mình có thể cho Diệp Lân điều gì để khiến anh cảm thấy an tâm, ngoại trừ bản thân cậu.

“Em là của anh, Hạ Trí.” Diệp Lân nói bằng giọng trầm thấp nhưng rất kiên định.

“Anh cũng là của em.”

Khi bọn họ trở về ký túc xá, hai ngươi nhìn thấy Trần Gia Nhuận chạy đến với vẻ mặt ngạc nhiên và ôm chặt Hạ Trí.

“Hạ Trí… trong đội nói cậu nằm viện! Còn nói cậu bị bệnh rất nguy kịch! Làm tôi sợ muốn chết!”

Hạ Trí vỗ nhẹ lưng Trần Gia Nhuận, trong đầu nghĩ không biết Diệp Lân đã nói gì với Trần Gia Nhuận mà lại khiến người ta có cảm giác như cậu sắp lên thiên đường vậy.

“Tôi vẫn ổn… chỉ cảm thấy mệt mỏi thôi, bụng tôi chỉ khó chịu… cổ họng cũng không thoải mái.”

Giọng nói của Hạ Trí vẫn chưa khôi phục lại bình thường, nếu như cậu nói mình bị bệnh thì sẽ không có ai nghi ngờ.

“Cảm thấy mệt mỏi và không có sức lực? Cảm thấy bụng khó chịu? Cậu bị ngộ độc thực phẩm!”

“À… kiểu như vậy đó…”

Hạ Trí thầm nghĩ, mình bị trúng độc của Diệp Lân.

Trong buổi tập luyện của đội bơi vào buổi chiều, mặc dù huấn luyện viên Bạch lo lắng cho Hạ Trí, nhưng ông ấy nói trận đấu cũng sắp tới, sẽ không có bất kỳ sự khoan nhượng nào trong quá trình huấn luyện.

Hạ Trí và Diệp Lân đích đang thử sức với 100m, hai người vừa xuống nước, bất kể là người đứng trên bờ xem hay đang thi đấu dưới nước thì đều có thể cảm nhận được áp lực mà bọn họ giải phóng ra, khí thế mạnh mẽ gần như làm gián đoạn cuộc đua của họ và khiến trận đấu chìm xuống đáy.

“Tôi cảm thấy Diệp Lân đã thay đổi gì đó, nhưng lại không biết thay đổi ở đâu.” Bạch Cảnh Văn nhìn bóng người của Diệp Lân và nói.

“Tôi không biết phải diễn tả như thế nào, giống như đã nhận được câu trả lời, cả người cũng trở nên… mạnh mẽ hơn…”

“Đúng rồi, trong cuộc thi bơi lội của thành phố lần này, ngoại trừ Hà Kính Phong, của đại học Khoa học và Công nghệ ra thì còn có một người nữa cần phải chú ý đến.” Huấn luyện viên Mạc cúi đầu, lật xem tài liệu trong tay rồi đưa cho Bạch Cảnh Văn.

“Phải… Lục Trần? Cậu ấy về rồi sao?”

“Lão Bạch, ông biết cậu ấy à?”

“Tôi biết. Huấn luyện viên của cậu ấy ở Mỹ từng là đối thủ cũ của tôi. Thành tích của cậu ấy ở Mỹ đều luôn đứng nhất.”

“Vậy thì… Diệp Lân và Hạ Trí hợp lại có thể giành chiến thắng không?”

“Diệp Lân là một tuyển thủ có tính cạnh tranh. Trong tình huống càng có áp lực, trình độ của đối thủ càng cao thì Diệp Lân càng có thể phát huy tốt hơn.”

“Còn Hạ Trí thì sao? Đứa nhỏ này đã ba năm không tham gia cuộc thi lớn nào rồi.”

“Cho nên mới để cậu ấy làm quen với bầu không khí. Có Diệp Lân dẫn dắt, cậu ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”

Trong bầu không khí luyện tập căng thẳng đó, cuộc thi cấp thành phố đã diễn ra.

Một đêm trước cuộc thi, Hạ Trí trèo lên giường của Diệp Lân.

“Làm sao vậy?” Diệp Lân đang nghe nhạc lộ ra vẻ vui mừng pha chút ngạc nhiên, anh hơi mở to hai mắt, Hạ Trí cảm thấy có chút dễ thương.

Hạ Trí vén một góc chăn của Diệp Lân lên rồi chui vào trong, cúi đầu dựa vào lòng Diệp Lân.

Diệp Lân lập tức ném quyển sách trong tay ra phía sau rồi ôm chặt lấy Hạ Trí.

“Đã lâu rồi em không tham gia cuộc thi chính thức nào.” Hạ Trí thấp giọng nói.

“Em hồi hộp à?” Diệp Lân cười hỏi.

Đúng lúc này, tóc mái của Hạ Trí hơi bay lên, Diệp Lân hôn hai cái lên trán cậu.

“Em không thấy căng thẳng… Cho nên em nghĩ không biết mình có bất thường không?”

Nghe Hạ Trí nói vậy, Diệp Lân không nhịn cười được.

“Vậy em hy vọng mình sẽ căng thẳng à? Nếu em muốn thế thì anh có cách đấy.”

Biện pháp của Diệp Lân… có lẽ đòi hỏi rất nhiều thể lực.

“Đừng, em phải giữ sức để bơi thật tốt trong vòng loại ngày mai.”

Cánh tay Hạ Trí vòng qua, nhẹ nhàng đặt lên người Diệp Lân, quan trọng hơn là cậu nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều đều trong lòng Diệp Lân.

Diệp Lân cúi đầu, nhìn cậu mãi cho đến khi Trần Gia Nhuận rửa mặt xong và trèo lên giường của mình.

Đối với cảnh tượng hai người ôm nhau cùng ngủ này, Trần Gia Nhuận thậm chí cũng lười nhìn.

Nhưng khả năng ngủ say chỉ trong vài giây mà anh ta tự hào nhất đã bị Hạ Trí đánh bại trước cuộc thi.

“Diệp Lân…” Trần Gia Nhuận nhẹ giọng gọi.

“Sao vậy?”

“Tôi hơi căng thẳng nên không ngủ được.”

“Vậy thì đếm cừu, đếm nòng nọc, đếm cái gì cũng được.”

“Hạ Trí ngủ say như vậy, hay là ba người chúng ta cùng nhau ngủ đi, được không?” Trần Gia Nhuận vô cùng chân thành đưa ra đề nghị: “Như vậy có thể lây cơn buồn ngủ cho nhau.”

“Sao cậu không nói là bệnh mất ngủ của mình có tính lây nhiễm đi?” Diệp Lân nóng nảy hỏi.

Trần Gia Nhuận chỉ có thể nằm lại trên gối của mình, hâm mộ lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Hạ Trí sau khi ngủ say.

Ngày hôm sau, cuộc thi bơi bắt đầu. Sau khi đội bơi của đại học Q tập trung, bọn họ đi xe buýt đến bể bơi thành phố.

Hạ Trí và Diệp Lân đã vượt qua vòng loại bơi tự do 100m. Hạ Trí xếp hạng ba, Lục Trần xếp hạng nhất, hạng hai là Hà Kính Phong. Diệp Lân xếp hạng tư.

Những người quen thuộc với Diệp Lân đều không ngạc nhiên về thứ hạng của anh trong vòng loại, bởi vì anh luôn vừa vặn “trượt” vào trận chung kết.

Trong phòng thay đồ sau trận đấu, Hạ Trí cúi đầu ôm điện thoại di động, mái tóc vẫn còn ướt sũng, đang chơi game với Sầm Khanh Miễn.

Diệp Lân mở nắp bình nước, ngẩng đầu uống rồi nhìn Hạ Trí ở bên cạnh.

Cậu trai trẻ vừa mới bơi xong, trên vai và lưng vẫn còn vệt nước, hơi hiện lên ánh sáng.

“Hạ Trí, lau khô tóc, mặc áo vào rồi mới chơi tiếp.”

“Ừm… Ừm…” Hạ Trí gật đầu nhưng không có ý định hành động.

Diệp Lân bước đến, lấy một chiếc áo khoác từ trong tủ và đắp lên người Hạ Trí, sau đó tự tay lau tóc cho cậu.

Trong phòng thay đồ, lần lượt có người vào thay quần áo. Chẳng bao lâu nữa, vòng loại 200m sẽ bắt đầu.

“Hiếm thật đấy, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lân chăm sóc người khác.”

Hạ Trí vẫn đắm chìm trong trò chơi trên điện thoại. Diệp Lân quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Trần.

Anh ta mặc quần bơi, đôi chân dài cùng với cơ bắp săn chắc toát lên vẻ mạnh mẽ, khoác trên người một chiếc áo ngoài. Lục Trần bước đến, tò mò muốn vén chiếc khăn đang phủ trên đầu Hạ Trí lên.

“Để tôi xem nào, đây là ai vậy?”

Nhưng trước khi tay của Lục Trần kịp chạm vào khăn tắm của Hạ Trí, Diệp Lân đã nhanh chóng giữ tay anh ta lại.

“Cậu định làm gì vậy?” Diệp Lân mỉm cười hỏi nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự áp bức.

Lục Trần nhìn thẳng vào mắt của Diệp Lân, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Là người hôm đó đứng cạnh cậu à?”

Hôm đó, Hạ Trí vẫn luôn quay lưng lại về phía bọn họ, dường như không hề hứng thú với những chuyện cũ giữa Lục Trần và Diệp Lân nên anh ta cũng không nhìn rõ mặt của Hạ Trí.

Lúc này, Hạ Trí giành chiến thắng trong trò chơi nên lập tức kéo khăn tắm khỏi đầu mình và trùm thẳng lên đầu của Lục Trần.

“Anh thích chiếc khăn này đến vậy à? Tặng anh đấy.”

Loa phát thanh vang lên tiếng thông báo kiểm tra danh sách vận động viên cho vòng loại 200m bơi tự do, Hạ Trí ném điện thoại vào tủ rồi xoay người đi lướt qua Lục Trần.

Là người thi đấu cùng Diệp Lân ở nội dung 200m bơi tự do sao?

Lục Trần nhìn theo bóng lưng của Hạ Trí. Dáng người của cậu rất đẹp, vừa nhìn đã biết là kiểu vận động viên bẩm sinh, hơn nữa còn có sức bật vô cùng mạnh mẽ.

Hình như tên là Hạ Trí?

Nghe nói là một tân binh đầy tiềm năng nhưng trước đây không mấy ai biết đến?

Hạ Trí, Diệp Lân và Lục Trần không cùng nhóm thi đấu trong vòng loại.

Lục Trần hơi hất cằm, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Hạ Trí đang đứng trên bục xuất phát. Ở Mỹ, anh ta đã từng gặp qua nhiều vận động viên hàng đầu thế giới. Ở trong mắt anh ta, trình độ bơi tự do của sinh viên trong nước chẳng có gì đáng nói, chỉ có Diệp Lân là có thể ngang trình.

Nếu không phải vì mẹ của Lục Trần là Lữ Yến đã mơ ước được làm vợ của Diệp Thận là bố của Diệp Lân trong suốt bao năm nay, đến mức chẳng buồn quan tâm đ ến con trai ruột của mình thì anh ta đã ở lại Mỹ rồi. Nhưng bây giờ, trong đầu của anh ta chỉ có một suy nghĩ chính là phải đánh bại Diệp Lân.

Dù có thắng Diệp Lân đi nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng Lữ Yến đã rời bỏ bố của anh ta, chấp nhận lặng lẽ ở bên Diệp Thận không danh không phận suốt mấy chục năm.

Ngay lúc này, anh ta lại đột nhiên thấy hứng thú với người mà Diệp Lân coi trọng, rốt cuộc người đó có bản lĩnh đến đâu?

Diệp Lân ở phía xa đang khoác áo ngoài, nét cười trên mặt dần thu lại. Nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo Hạ Trí, đó là tất cả những gì anh có thể thấy, sự tập trung duy nhất của anh, đối thủ của anh.

Lục Trần siết chặt chiếc khăn tắm trong tay, chiếc khăn mà Hạ Trí vừa trùm lên đầu anh ta.

Nhóm này không có đối thủ nào đủ mạnh, Hạ Trí chỉ có thể dựa vào chính mình giống như hàng ngàn buổi tập luyện thời trung học, cậu tưởng tượng Diệp Lân đang ở ngay phía trước và đang sải tay mạnh mẽ, sau đó nước bắn tung lên, động tác xoay người liền mạch đầy dứt khoát.

Ban đầu, Lục Trần chẳng mấy bận tâm nhưng rồi dần dần, anh ta cũng bị cuốn theo bóng dáng ấy trong làn nước. Khi Hạ Trí vươn dài cánh tay ra, đường nét cơ thể căng ra, vẻ đẹp độc đáo giống như một cơn gió lướt qua tai, khiến cho ánh mắt của Lục Trần vô thức bị cuốn theo rồi trôi về nơi xa hơn.

Sau lần xoay người đầu tiên, Hạ Trí đã bỏ xa các đối thủ khác.

Lục Trần vô thức rướn cổ lên nhìn. Hạ Trí dồn lực đạp tường, tiếp tục lao đi với tốc độ mạnh mẽ. Dù chỉ quan sát từ trên mặt nước nhưng Lục Trần cũng chưa từng thấy ai có động tác xoay người mượt đến vậy.

Anh ta tự nhủ rằng những vận động viên bơi lội xuất sắc nhất đều biết cách thưởng thức vẻ đẹp của đối thủ.

Với lý do đó, anh ta bắt đầu chờ đợi khoảnh khắc Hạ Trí xoay người tiếp theo, hết lần này đến lần khác.

Vòng loại của nhóm đầu tiên kết thúc, Hạ Trí tạm thời dẫn đầu bảng xếp hạng.

Cậu vừa trồi lên khỏi nước, Diệp Lân đã ném ngay một chiếc khăn tắm qua, vừa vặn phủ lên đầu Hạ Trí.

Hạ Trí giơ nắm đấm rồi đấm nhẹ vào vai của Diệp Lân: “Này, thể hiện cho tốt vào. Đừng có chưa đi đến bán kết mà đã bị loại, buồn cười lắm đấy.”

 “Em đạt đến đâu, anh nhất định sẽ đuổi theo đến đó.”

Đến lượt nhóm hai thi đấu, Diệp Lân bước lên bục xuất phát.

Khi anh cúi người vào tư thế chuẩn bị, một luồng khí áp căng thẳng lan tỏa, dường như có chút khác biệt so với vòng loại 100m.

Hà Kính Phong bước đến bên cạnh Hạ Trí, hai người khoác vai nhau, không biết đang bàn chuyện gì.

“Ê, thấy được sự lợi hại của Lục Trần kia chưa?”

“Thấy rồi. Anh bị cậu ta đè bẹp luôn.”

“Nói bậy! Ai mà bị đè bẹp chứ? Khi nào chung kết chưa diễn ra thì ai thắng ai thua còn chưa biết được!”

“Ừ ừ ừ!” Hạ Trí gật gù, sau đó bỗng nhận ra hình như Lục Trần đang nhìn về phía họ.

Chỉ là, khi cậu quay sang, đối phương đã nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

“Cậu ‘ừ’ cái gì đấy? Còn ‘ừ’ nghe hời hợt vậy hả?” Hà Kính Phong đẩy nhẹ Hạ Trí một cái.

Hạ Trí không đứng vững, suýt trượt chân, nhưng may Hà Kính Phong đã nhanh tay kéo lại.

“Chết tiệt, cậu đừng có mà bị thương đấy! Không thì fan của cậu chắc chắn sẽ xử tôi mất!”

“Fanclub? Tôi làm gì có… fanclub?”

Hạ Trí ngẩng đầu lên mới phát hiện cả lớp cậu đang giăng băng rôn cổ vũ: Hạ Trí, Hạ Trí, người bay dưới nước!

Còn có cả Phan Phân Phân và Trần Vân Dao đang hò hét đầy phấn khích, thậm chí Sầm Khanh Miễn cũng ngồi ngay bên cạnh.

“Người bay dưới nước? Nếu vào chung kết mà cậu không ‘bay’ lên được thì chắc mất mặt lắm đấy.”

Hà Kính Phong lại đẩy Hạ Trí một cái, ai ngờ cậu lại không đứng vững, suýt nữa thì trượt ngã lần nữa.

Lục Trần ở phía bên kia nhíu mày, ép mình quay mặt sang hướng khác.

Mỗi lần Hạ Trí suýt ngã, anh ta đều vô thức siết chặt chiếc khăn tắm trong tay, thậm chí còn lo lắng Hạ Trí sẽ bị thương.

Tận sâu trong lòng, anh ta rất mong đợi được đối đầu với Hạ Trí, không biết liệu cậu có thể mang lại cho mình động lực khác biệt không.

Ngay khi Diệp Lân xuất phát, Hạ Trí lập tức nhìn về phía anh.

Lục Trần nhận ra dáng vẻ Hạ Trí nhìn Diệp Lân y hệt như ánh mắt mà Diệp Lân nhìn cậu khi đứng trên bờ vào trước đó.

Khoảnh khắc ấy, Lục Trần bỗng hiểu ra Diệp Lân và Hạ Trí là những đối thủ tán thưởng lẫn nhau, còn những người khác chỉ là khung cảnh xung quanh.

Nhưng nếu anh ta đánh bại cả hai người thì sao?

“Hạ Trí, chỉ là một giải đấu cấp thành phố thôi, sao truyền thông đến nhiều hơn tưởng tượng vậy?” Hà Kính Phong nói.

Hạ Trí liếc nhìn về phía khu vực phóng viên, có cả những nhà báo chuyên về thể thao lẫn đài truyền hình.

Nhậm Phi của tạp chí Thể Thao Thanh Niên cũng có mặt, bên cạnh ông ta là Tiêu Bân.

Cả Nhậm Phi và Tiêu Bân đều chăm chú nhìn về phía bục xuất phát, Tiêu Bân còn đang cầm máy ảnh rất tập trung.

“Lão Hà, người yêu cũ của anh đang đứng trên khán đài nhìn anh kìa.”

“… Tôi nghe nói cậu ở cùng phòng với Diệp Lân, nên chắc cũng bị lây luôn cái tật thích chọc người khác rồi à?” Hà Kính Phong nghiến răng nói.

“Tôi chỉ đang khích lệ anh tiến bộ thôi.”

“Nhiều phóng viên đến vậy, cậu nghĩ họ chỉ đến xem Diệp Lân tái xuất thôi sao?” Hà Kính Phong hỏi.

“Tôi biết. Mục tiêu thật sự của họ là Lục Trần vừa mới trở về nước kia.”

“Đám dân quê như chúng ta không thể để thua một du học sinh được!”

Hạ Trí ngẩn người, nhưng các thành viên của đội bơi lội trường Đại học Khoa học và Công nghệ đi ngang qua nghe thấy thì lại cười phá lên.

Trong lượt thi đấu này, không ngoài dự đoán Diệp Lân đã giành vị trí thứ nhất, nhưng thành tích của anh vẫn chậm hơn Hạ Trí 0,4 giây, tạm đứng thứ hai.

Tiếp theo là lượt thi của Hà Kính Phong, anh ta vỗ vai Hạ Trí rồi tiến vào sân. Có vẻ vì Tiêu Bân đang đứng theo dõi từ trên khán đài nên anh ta đã thể hiện khá tốt, bơi còn nhanh hơn cả Hạ Trí, tạm đứng nhất trong bảng đấu của mình.

Diệp Lân và Hạ Trí cùng khoác áo ngoài, trùm chung một chiếc khăn tắm lên đầu, đến mức Trần Gia Nhuận đi ngang qua cũng không nhịn được mà hỏi: “Hai cậu đang phơi khăn tắm bằng đầu đấy à?”

“Nếu cậu ghen tỵ thì có thể đi tìm A Ly.” Diệp Lân cười đáp.

“A Ly không trẻ con như hai cậu đâu.”

Trần Gia Nhuận vừa nói xong, Hạ Trí đã chui ra khỏi khăn, mất đi điểm tựa khiến cả chiếc khăn lập tức trượt xuống một bên. May mà Diệp Lân đã kịp túm lấy nó.

“Này, sao vậy?”

“Không muốn làm chuyện ngốc nghếch với anh nữa.” Hạ Trí đáp.

“Đừng quá để ý đến ánh mắt của người khác.”

Nói xong, Diệp Lân lại trùm khăn tắm lên che kín hai người. Trong khoảnh khắc đó, chẳng ai có thể nhìn thấy họ. Diệp Lân bỗng giữ chặt cằm của Hạ Trí, kéo cậu sát vào mình, sau đó đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào, đảo qua đảo lại đầy mạnh bạo.

Hạ Trí hoàn toàn không lường trước được, cộng thêm việc bị trùm khăn tắm che mất phương hướng khiến cậu suýt nữa đụng phải người bên cạnh.

“Hai người đừng đùa giỡn nữa!”

Nhân viên của trận đấu vừa nhắc nhở vừa kéo khăn tắm của họ ra.

Hạ Trí có thể cảm nhận được chiếc khăn lướt qua đỉnh đầu, kéo cả những sợi tóc bay lên. Ánh đèn sáng rực sắp chiếu rọi vào họ.

Diệp Lân dùng lực m út lấy cậu như thể dòng máu nóng trong người đều bị hút về đầu lưỡi và bị Diệp Lân chiếm đoạt hết.

Nhưng Hạ Trí lại không muốn phản kháng, cậu chẳng bận tâm ai nhìn thấy và cũng chẳng quan tâm đ ến ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Khi cậu định cắn lại Diệp Lân thì đối phương lại khẽ đẩy lưỡi của cậu ra rồi lùi lại.

Khăn tắm bị kéo xuống, nhân viên nhìn thấy cảnh Diệp Lân đang mỉm cười và nhìn về phía Hạ Trí.

“Diệp Lân… Cậu cũng là tuyển thủ có kinh nghiệm rồi, sao vẫn còn nghịch ngợm thế? Hai người lấy đầu để phơi khăn à? Nếu bị ngã hoặc va chạm rồi bị thương thì làm sao tiếp tục thi đấu được chứ?”

“Anh nói đúng. Bọn tôi chỉ tùy hứng một chút thôi, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Hạ Trí thầm hừ một tiếng, lần sau sẽ không vậy nữa cái quỷ gì chứ.

Bình Luận (0)
Comment