Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 94

“Hạ Trí, ai cứ gửi tin nhắn WeChat cho em hoài vậy?”

“Ừm… hình như là Vương Ngữ Yên…” Hạ Trí xoay người lại.

“Vương Ngữ Yên?” Diệp Lân nhíu mày, suy nghĩ hai giây rồi nói: “Là Trần Ngữ Hàm?”

“Chắc vậy…”

Việc huấn luyện đã chiếm hết thời gian của Hạ Trí, cậu lập tức ngủ thiếp đi.

Cũng không biết có phải là ảo giác không nhưng dường như có nhiều người chạy bộ trên sân thể dục hơn vào mỗi buổi sáng.

Trên cổ Hạ Trí quàng một chiếc khăn lông màu trắng, bình nước của cậu được đặt cùng với các thành viên khác trong đội bơi đang tập thể dục buổi sáng, ngoài ra còn có một số món khác như khăn giấy, bánh quy, chocolate,..

Người dẫn đầu buổi chạy bộ vào sáng sớm là Lạc Ly, anh ấy chạy ở phía trước với tốc độ ổn định.

Phía sau anh ấy là Trần Gia Nhuận đang trông có vẻ uể oải và đáng thương. Mỗi khi Trần Gia Nhuận thả bước chân chậm lại và lui về phía sau đội, anh ta sẽ nghe Lạc Ly lạnh lùng nói: “Mau đuổi kịp đi…”

Tinh thần của mọi người đều phấn chấn lên, nhìn thấy Trần Gia Nhuận ở cuối đội đỏ bừng mặt chạy về phía trước.

Đằng sau Lạc Ly và Trần Gia Nhuận là Diệp Lân và Hạ Trí.

“Cậu có cảm thấy sân thể dục có nhiều người tập thể dục vào buổi sáng hơn không? Hình như có chút đông đúc nên hơi khó chạy?” Triệu Hùng nhỏ giọng hỏi La Miện bên cạnh.

La Miện phải giải thích với anh ấy: “Cậu nghĩ có nhiều bạn học nam hay nhiều bạn học nữ tập thể dục buổi sáng hơn?”

“Chẳng phải là bạn học nữ sao?” Triệu Hùng nhìn xung quanh.

“Cậu cảm thấy ở đại học Q chúng ta có nhiều bạn học nữ sẵn sàng tập thể dục buổi sáng không?”

“Chắc là không đâu…”

“Cậu nhìn những người chạy phía trước xem. Rõ ràng là bọn họ học nghệ thuật, chuyển động rất uyển chuyển.”

“Ồ, đúng ha…”

“Còn mấy người kia nữa, mấy cô gái ấy đều mặc áo khoác của học viện ngoại ngữ!”

“Này, sao ở đây lại có nhiều bạn học nữ từ trường khác đến vậy?” Triệu Hùng cảm thấy rất kỳ lạ.

“Đương nhiên là đến xem đội bơi của chúng ta luyện tập buổi sáng rồi!” La Miện cười nói: “Chẳng lẽ cậu nghĩ bọn họ đến đây để xem đội bóng đá à?”

Nghe nói đội bóng đá của trường đại học Q thậm chí còn không đạt được vị trí thứ ba mươi hai tại đại hội thể thao sinh viên toàn quốc năm ngoái.

“Vậy tôi phải biểu hiện tốt một chút, biết đâu có thể tìm được bạn gái?” Triệu Hùng tỏ vẻ chờ mong.

“Dùng lại, dừng lại đi! Cậu nghĩ người ta đến đây để ngắm tôi và cậu à?”

“Vậy chứ họ ngắm ai?”

“Hoặc là đến xem P của bọn họ, hoặc là đến xem bốn anh chàng đẹp trai phía trước.”

“P là gì?”

“Chậc, cậu không biết cặp đôi hoàn hảo P của đội bơi chúng ta sao?” La Miện nhìn Triệu Hùng như đang nhìn người lạ.

Triệu Hùng liên tục lắc đầu: “Không biết…”

Cảnh Lạc chạy phía sau không nhịn được nói: “Cặp đôi hoàn hảo trước đây của chúng ta là Lạc đại ca và anh Gia Nhuận, hai người họ có rất nhiều fan hâm mộ! Anh Lân chính là người đẹp trai nhất, thích hợp nhất với những ảo tưởng của bọn họ trong đội bơi lội của chúng ta! Nhưng năm nay tình hình đã khác!”

“Tại sao lại khác?”

Lâm Tiểu Thiên thở dài, ngay cả anh ta cũng biết chuyện này mà Triệu Hùng lại không biết gì cả.

“Lạc đại ca và anh Gia Nhuận vẫn là cặp đôi hoàn hảo, nhưng nghe nói mấy bạn học nữ đều si mê anh Lân và Hạ Trí. P giữa hai người họ bay đầy trời, câu nói phổ biến nhất là ‘Hạ Trí Diệp Lân, có thể đảo ngược nhưng không thể tách rời’. Tuy nhiên, cho dù hai người bị tách ra thì độ nổi tiếng của bọn họ vẫn rất cao. Đặc biệt là sau khi Hạ Trí giành chức vô địch chạy 1500m.”

“Ồ…”

Nhìn vẻ mặt của Triệu Hùng thì có vẻ anh ấy vẫn chưa hiểu.

Phía trước có hai bạn học nữ chạy bộ, quần áo thể thao bó sát làm nổi bật vóc dáng uyển chuyển, trong đó có một cô gái với tóc đuôi ngựa mềm mại đung đưa khi chạy, chiếc gáy trắng nõn như ẩn như hiện. Khi Lạc Ly dẫn đội chạy vòng qua bọn họ, đám người Triệu Hùng và La Miện cũng không nhịn được nhìn lại.

“Tôi nhìn thấy rồi, là Trần Ngữ Hàm! Thật xinh đẹp!” La Miện thốt ra một tiếng cảm thán.

“Trước đây cũng chưa từng thấy cô ấy tập thể dục buổi sáng, vậy cô ấy cũng là fan P của đội bơi chúng ta à?” Triệu Hùng ngốc nghếch hỏi.

“Ai mà biết được…”

Trần Gia Nhuận quay đầu nhìn Hạ Trí, Hạ Trí đeo tai nghe thể thao, tay cầm điện thoại di động nghe nhạc, mắt nhìn thẳng, tựa như các cô gái tập thể dục buổi sáng trên sân thể dục với cậu mà nói cũng không khác gì những bạn học nam.

Kết quả là khi họ đi ngang qua Trần Ngữ Hàm lần thứ ba, họ đã nhìn thấy Trần Ngữ Hàm lui vào mép đường chạy để nhường đường cho đội bơi, bị trẹo chân một chút và ngồi bệt trên mặt đất.

“Ngữ Hàm! Cậu không sao chứ?” Một người bạn của cô ta kéo Hạ Trí lại.

Hạ Trí dừng lại, nhìn thấy Trần Ngữ Hàm cau mày, vẻ mặt dường như khá đau.

Từ từ ngẩng đầu lên và nhìn cậu.

Mọi người phía sau Hạ Trí dừng lại, mọi người đều nhìn Hạ Trí bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Trần Gia Nhuận cũng dừng lại, mặc kệ Lạc Ly gọi tên mình, anh ta vẫn quyết tâm ở lại xem kịch!

Diệp Lân vuốt mái tóc hơi đẫm mồ hôi của mình, nhìn nghiêng về phía Hạ Trí với vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Hạ Trí, hình như tôi bị bong gân rồi…”

Không biết tại sao, những người chạy bộ vào buổi sáng, dù ở gần hay xa, đều dừng lại và nhìn về phía bọn họ.

Cuối cùng Hạ Trí cũng cúi người xuống, tiến lại gần Trần Ngữ Hàm, khăn lông màu trắng rũ xuống.

Bởi vì mẹ là bác sĩ nên từ nhỏ Hạ Trí đã thích sạch sẽ, trên người không có mùi mồ hôi nồng đậm mà chỉ có mùi sữa tắm và mùi nước giặt quần áo.

Hạ Trí quỳ một chân xuống bên cạnh Trần Ngữ Hàm, nâng mắt cá chân bị thương của cô ta lên và xoay nhẹ. Trần Ngữ Hàm khẽ rên nhẹ, như thể rất đau đớn.  

“Lạc đại ca, tôi không biết cô ấy bị thương ở đâu. Cậu đến xem thử đi.”

Nói xong, Hạ Trí thì đặt chân của Trần Ngữ Hàm xuống, kéo khăn hai đầu khăn mặt đứng dậy và nhường chỗ cho Lạc Ly.

Giọng nói của Hạ Trí không quá to cũng không quá nhỏ, mọi người ở gần đó đều nghe thấy, bọn họ không hẹn mà cùng che miệng cười.

Trên mặt của Lạc Ly không để lộ bất cứ biểu cảm gì, chỉ tiến lại gần nhưng cũng có thể cảm nhận được sự sợ hãi của Trần Ngữ Hàm.

“Hạ Trí…” Cô ta khẽ gọi tên Hạ Trí.

Nhưng Hạ Trí đã đeo tai nghe và đứng sang một bên.

Lạc Ly không ngồi xổm xuống mà chỉ cúi đầu nói: “Có thể do trước khi tập thể dục buổi sáng chưa khởi động đủ nóng nên mới dễ bị bong gân như vậy. Ngồi một lát sẽ ổn thôi.”

“À… Ồ… Được rồi…” Trần Ngữ Hàm gật đầu, cảm thấy hơi bối rối.

“Ừ.” Lạc Ly xoay người lại, vỗ tay mấy cái và nói: “Tiếp tục đi! Giải đấu liên trường sắp diễn ra rồi! Không được phép lười biếng!”

Đội bơi lội khôi phục đội hình và tiếp tục tập thể dục buổi sáng.

Trần Ngữ Hàm nhìn theo bóng lưng Hạ Trí đã chạy xa, cô ta hơi cắ n môi dưới.

Đúng lúc này, một thành viên của đội bóng chạy về phía họ và có người đụng vào Diệp Lân.

Sau đó nhìn thấy Hạ Trí kéo Diệp Lân lại và lạnh lùng quát: “Anh không nhìn đường à…”

Diệp Lân gần như đã nằm gọn trong lòng Hạ Trí, cứ như vậy nhìn Hạ Trí đang nhướng cao mày, một đôi mắt trừng lớn, tràn đầy khí thế.

Đội trưởng đội bóng đá sửng sốt, đội viên bị Hạ Trí giữ lại lắp bắp mãi mới nói được một câu: “Cũng không phải búp bê sứ… mà không thể đụng được…”

“Anh nói gì?” Hạ Trí kéo khăn trên cổ xuống

Lạc Ly lập tức đứng trước mặt cậu và nói với đội trưởng đội bóng đá: “Xin lỗi, trước đây đội viên của chúng tôi đã bị thương ở vai nên mọi người đều hơi lo lắng cho vai của cậu ấy.”

Đội trưởng đội bóng đá gật đầu và nói với các đội viên của mình: “Mọi người bị sao vậy? Mọi người nghĩ bản thân vẫn đúng sau khi đụng phải người khác à?”

Đội viên đội bóng đá lập tức lùi lại và xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”

Sau đó hai đội làm hòa và mọi người tiếp tục chạy bộ buổi sáng.

Sắc mặt của Hạ Trí vẫn không tốt hơn.

Diệp Lân giơ tay lên xoa xoa sau đầu Hạ Trí: “Ngốc quá, vai của anh đã khỏi từ lâu rồi. Hôm qua em vừa mới so với anh mà, chẳng lẽ không biết sao?”

“Dù sao thì cũng không ai được phép đụng vào người anh.” Hạ Trí tiếp tục chạy.

Trần Gia Nhuận lại nhìn đám người trên sân thể dục. Trời ạ, hai phần ba họ đều đang mỉm cười rất phấn khích.

Kết quả là, đêm đó trên diễn đàn của trường, tất cả các bài đăng về Hạ Trí đều được đẩy lên đầu, bọn họ nói Hạ Trí đang bảo vệ Diệp Lân, thật sự rất bùng nổ!

Trần Gia Nhuận vừa lướt điện thoại di động vừa cười khúc khích.

“Anh Gia Nhuận, anh cười gì vậy?” Hạ Trí đứng dưới giường của Trần Gia Nhuận, lắc lắc khung giường của anh ta.

“Tôi cười vì mọi người trong diễn đàn đều đang nghịch P. Bọn họ đều cảm thấy cậu lật anh Lân!”

Lúc này, Diệp Lân đang rửa mặt ở bên ngoài và vẫn chưa trở về. Hạ Trí treo khăn tắm lên, nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ mình có thể lật được anh ấy.”

“Cậu phải biết suy nghĩ của cậu… Đây là ấn tượng sai lầm mà anh Lân đã tạo cho cậu để không làm tổn thương lòng tự tôn trong sáng của cậu. Nếu cậu thật sự muốn lật được cậu ấy thì cậu cần phải luyện tập trong một thời gian rất dài.” Trần Gia Nhuận nói rất nghiêm túc.

“Rất dài là bao lâu?” Hạ Trí nghiêm túc hỏi anh ta.

“Mượn trời thêm năm trăm năm nữa.”

Hạ Trí ném thẳng chiếc khăn vào người Trần Gia Nhuận, khiến nó phủ hết mặt anh ta.

Kết quả là tối hôm đó, Hạ Trí tiếp tục nhận được tin nhắn WeChat từ Trần Ngữ Hàm, trong đó có một loạt biểu tượng cảm xúc dễ thương và ảnh chụp mắt cá chân của cô ta, ý bảo chân của cô ta thật sự bị thương chứ không phải cố tình giả vờ.

Cô ta đang chờ đợi lời an ủi và xin lỗi của Hạ Trí.

Lúc này, Hạ Trí đang dựa vào giường đọc sách chuyên ngành, căn bản không để ý điện thoại di động.

Khi Diệp Lân trở về, anh hỏi đùa: “Điện thoại của em lúc nào cũng có tin nhắn, sao em không kiểm tra?”

“Ngoại trừ WeChat của anh và Khanh Miễn thì em không đọc bất cứ thứ gì khác.”

“Em không nhìn thì làm sao biết được đó không phải là của anh hay Tiểu Sầm?”

“Bình thường anh chỉ gửi một tin nhắn WeChat, rung một cái rồi thôi. Tin nhắn WeChat của Khanh Miễn thường là một câu rất dài, chia thành ba phần, sau ba lần rung thì sẽ kết thúc. Cho nên không phải của anh hay Khanh Miễn.”

“Nếu là lì xì trong nhóm nhỏ thì sao?” Diệp Lân vừa nói vừa trèo lên giường Hạ Trí.

Hạ Trí nhích vào bên trong để nhường chỗ cho Diệp Lân dựa vào.

“Anh không thấy Gia Nhuận đang tập trung chơi game sao? Cậu ấy thậm chí còn chẳng hào hứng chút nào nên chắc chắn không gửi bao lì xì.”

Trong lúc đọc sách chuyên ngành, Hạ Trí nghiêng người về phía Diệp Lân, cuối cùng cậu nằm gọn trong lòng Diệp Lân đọc sách.

“Anh có thể xem điện thoại của em được không?”

“Anh cầm đi.”

Hạ Trí ném điện thoại vào lòng Diệp Lân.

“Anh có thể trò chuyện với cô ‘Vương Ngữ Yên’ kia được không?”

“Anh… Có phải anh ghen không?” Hạ Trí ngẩng đầu nhìn anh.

“Phải. Nếu em không thích cô ta thì nên nói rõ ràng với cô ta trong WeChat, sau đó xóa cô ta khỏi danh sách.” Diệp Lân quay mặt sang, nghiêm túc nói.

“Ồ, vậy anh xóa giúp em đi. Em chưa từng xóa kết bạn với ai nên cũng không biết chức năng xóa ở đâu.”

Hạ Trí vẫn ngồi ở đó và tiếp tục đọc sách chuyên ngành.

Diệp Lân ngẩn người, đột nhiên hiểu được vì sao Hạ Trí lại không để ý tới Trần Ngữ Hàm, không hề trả lời tin nhắn nhưng cũng không xóa kết bạn với cô ta.

Trước khi xóa kết bạn với Trần Ngữ Hàm, Diệp Lân đã nhấp vào khoảnh khắc trong vòng bạn bè của Trần Ngữ Hàm, tất cả các bài đăng đều nói về việc cô ta nhận quà từ người này người kia, đi chơi với người này người kia, “cảm ơn người này người kia đã mua cho mình gì đó”, và đủ các túi xách hàng hiệu xếp chồng lên nhau.

Diệp Lân mỉm cười, sau đó cầm điếu thuốc rời khỏi giường.

“Anh đi đâu vậy?”

Không có gối ôm hình người, Hạ Trí có chút khó chịu.

“Đi hút thuốc.”

Hạ Trí từ phía trên nắm tóc Diệp Lân và “kéo” anh trở lại.

“Không phải vai của anh đau chứ? Vai của anh vẫn ổn đúng không?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của chàng trai, Diệp Lân không nhịn được cười.

“Vai của anh vẫn ổn, anh vẫn có thể cõng em lên xuống năm trăm năm.”

“Cút…” Hạ Trí dựng lưng trở về.

Diệp Lân xuống tầng dưới ký túc xá, châm một điếu thuốc rồi gọi điện cho Thư Dương.

“Có chuyện gì vậy?”

“Cậu có biết có một cô gái tên là Trần Ngữ Hàm ở khoa quan hệ quốc tế không? Tôi thấy cô ta có rất nhiều người theo đuổi.”

“Cậu muốn đuổi theo cô ta à?”

“Không, cô ta đang theo đuổi Hạ Trí.” Diệp Lân rít một hơi thuốc rồi vứt tàn thuốc.

“Chờ một chút, tôi giúp cậu kiểm tra. Gia cảnh của cô gái này bình thường, nhưng khí chất và ngoại hình đều tốt. Học phí năm đầu tiên của cô ta tại đại học Q là do bạn trai thời trung học của cô ta trả cho. Cô ta đã chia tay bạn trai ngay trong tháng đầu tiên sau khi vào đại học.”

“Ồ, sau đó thì sao? Tôi cảm thấy hiện giờ có nhiều người có điều kiện rất tốt đang theo đuổi cô ta.”

“Cô ta cùng khoa với một bạn học tên Lưu Chiêu, mẹ kinh doanh buôn bán với quy mô lớn, bố là một nhà ngoại giao. Ở cùng Lưu Chiêu sẽ rất có lợi cho công việc của Trần Ngữ Hàm sau khi tốt nghiệp. Nhưng gần đây có vẻ như…”

“Có vẻ như gì?”

“Việc kinh doanh của gia đình mẹ Lưu Chiêu gặp khó khăn, tổn thất nặng nề. Bố cũng có vẻ như đang bị tiếp nhận điều tra vì chuyện gì đó.”

“Ồ… Vậy Lưu Chiêu thì sao?”

“Ngoài Lưu Chiêu ra, cô ta còn thân thiết với tiền đạo hiện tại của đội bóng rổ tên Lý Húc. Năm ngoái, Lý Húc đã thể hiện rất tốt ở UBA. Ngoài ra còn có một số người khác…” Thư Dương cười nói.

“Sao vậy?” Diệp Lân lại hỏi.

“Không có gì, cô ta hẳn là loại con gái ‘thợ săn nam thần’… Hạ Trí của cậu có thể là một trong những chiến lợi phẩm của ta ấy đấy?”

Trong giọng nói của Thư Dương có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

Diệp Lân sờ cằm, cười gian xảo, nhẹ giọng nói: “Tiểu Sầm dáng dấp thật sự rất đẹp. Trần Ngữ Hàm thường xuyên nhờ cậu ấy sửa máy tính. Cậu nghĩ cô ta sẽ làm gì nếu biết bố của Tiểu Sầm là tổng giám đốc của một trong ba công ty an ninh mạng hàng đầu cả nước?”

“Sao, cậu muốn dạy cho Trần Ngữ Hàm một bài học à? Cậu cũng chưa bao giờ xuống tay với con gái cả.”

“Cậu đùa à. Tôi rất tôn trọng những cô gái thật sự thích Hạ Trí. Dù sao thì ngưỡng mộ thật lòng cũng không có gì sai, tôi cũng là một trong số đó.”

Ví dụ như Phan Phân Phân và câu lạc bộ người hâm mộ Hạ Trí do cô ta quản lý, và bạn cùng lớp của Hạ Trí là Bạch Nguyên, tất cả các cô gái đều đã giúp đỡ và ủng hộ Hạ Trí rất nhiều. Nếu có người dám bắt nạt những cô gái đáng yêu này thì Diệp Lân cũng sẽ ra tay xử lý đối phương.

Nhưng Trần Ngữ Hàm thì khác, cô ta xem Hạ Trí là vốn liếng để khoe khoang, là chiến lợi phẩm để trưng bày trong tủ kính, cô ta đã bị đám đàn ông chiều hư, quen với việc đàn ông phải đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta.

Nếu như không sớm chấm dứt những suy nghĩ không tốt của cô ta thì chỉ sợ người này sẽ nảy sinh những suy nghĩ khác.

“Cậu định giải quyết chuyện này như thế nào?”

“Trực tiếp, không nể mặt.”

Ngày hôm sau, trước khi Trần Ngữ Hàm tiễn Lưu Chiêu ra khỏi lớp học, cô ta đã nghe thấy mọi người đang thì thầm bàn tán.

“Diệp Lân đang ở ngoài cửa, không biết đang đợi ai!”

“Tôi chưa từng nhìn thấy Diệp Lân ở cự ly gần. Anh ấy cao và đẹp trai quá!”

Tỷ lệ sinh viên nữ trong khoa của họ cao hơn một chút so với các khoa khác, mặc dù phần lớn cũng không phải dạng mê trai mê gái, nhưng khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai ngoài đời thì vẫn không nhịn được sẽ thảo luận một chút.

Trần Ngữ Hàm đã từng nhìn thấy Diệp Lân khi chạy bộ trên sân thể dục, cô ta thừa nhận Diệp Lân rất đẹp trai, nhưng… cô ta vẫn muốn chinh phục một người lạnh lùng cao ngạo như Hạ Trí hơn.

Cô ta vừa đi vừa an ủi Lưu Chiêu đang có tâm trạng buồn bã gần đây: “Lưu Chiêu, buổi trưa anh muốn ăn gì? Đừng lo lắng quá, em nghĩ vấn đề của gia đình anh sẽ sớm được giải quyết thôi. Nhìn anh như vậy, trong lòng em cảm thấy khó chịu lắm.”

Lông mày của Lưu Chiêu giãn ra đôi chút, anh ta quay lại mỉm cười với Trần Ngữ Hàm.

Khi hai người ra ngoài, họ thấy Diệp Lân đang dựa vào hành lang, hai tay khoanh lại.

Anh mặc một bộ đồ thể thao, mái tóc bị gió thổi tung, để lộ vầng trán và sống mũi cao, nếu có cô gái nào nhìn về phía anh, anh sẽ lịch sự mỉm cười đáp lại.

Anh rất cao và nổi bật giữa đám đông. Mặc dù trông anh rất thanh lịch, nhưng tay áo của bộ đồ thể thao đúng lúc được kéo lên để lộ những đường nét săn chắc và mạnh mẽ của cánh tay.

Trần Ngữ Hàm đi ngang qua Diệp Lân, vô thức liếc nhìn Diệp Lân thêm lần nữa.

Cô ta nhớ lúc bạn thân nhắc đến Hạ Trí cũng từng đề cập đến Diệp Lân, hình như bố của anh làm trong ngành thương mại quốc tế, gia đình cũng rất khá giả.

Ngay vào lúc này, Diệp Lân đột nhiên gọi tên cô ta: “Trần Ngữ Hàm đúng không?”

Trần Ngữ Hàm dừng lại, ngay cả Lưu Chiêu bên cạnh cũng quay đầu nhìn về phía Diệp Lân.

“Anh là Diệp Lân, tìm tôi có chuyện gì?” Trần Ngữ Hàm đột nhiên trở nên căng thẳng.

Diệp Lân cúi đầu xuống, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

“Là thế này, dạo này cứ khoảng 10 giờ tối thì cô lại gửi tin nhắn WeChat cho tôi, nhưng đội bơi của chúng tôi đang tập luyện rất nhiều, thời điểm đó cần phải đi ngủ. Vậy nên sau này cô có thể đừng gửi tin nhắn WeChat cho tôi vào lúc muộn như vậy được không?” Diệp Lân nói.

Lúc này, sắc mặt của Lưu Chiêu thay đổi.

Trần Ngữ Hàm lập tức ý thức được Lưu Chiêu sẽ tức giận nên nhanh chóng giải thích:  “Anh đang nói gì vậy! Tôi còn chưa kết bạn với anh trên WeChat, sao lại gửi tin nhắn cho anh vào lúc mười giờ tối được!”

“Hả? Cái người tên ‘Liễm Vân’ kia không phải là cô à?” Diệp Lân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lưu Chiêu càng nhíu mày chặt hơn, đương nhiên anh ta biết ID WeChat của Trần Ngữ Hàm là ‘Liễm Vân’.

“Có chuyện gì sao?” Lưu Chiêu thấp giọng hỏi.

Trần Ngữ Hàm thuận miệng bịa ra một lời giải thích: “Nhất định là có người trùng tên WeChat với em nên mới bị Diệp Lân hiểu lầm thôi.”

“Thật xin lỗi… Cách đây mấy ngày, bạn học nữ kia đã gửi cho tôi bức ảnh chụp mắt cá chân bị thương… Nếu bạn học Trần Ngữ Hàm nói không phải của mình thì chắc là do tôi hiểu lần rồi.”

Diệp Lân lấy điện thoại di động ra lật xem, Lưu Chiêu đột nhiên giật lấy điện thoại: “Cho tôi xem một chút!”

Đúng lúc có một tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện trên điện thoại, bên trong là một đôi chân dài với mắt cá chân đỏ bừng.

Trần Ngữ Hàm cũng gửi bức ảnh này cho Lưu Chiêu. Lúc đó Lưu Chiêu rất đau lòng, còn nói sẽ đưa cô ta đến bệnh viện. Cô ta không chịu đi, Lưu Chiêu đã mua rất nhiều đồ và gửi đến ký túc xá của cô ta, trong đó có một đôi giày thể thao trị giá mấy ngàn tệ, hy vọng cô ta có thể mang đôi giày này chạy bộ vào buổi sáng, như vậy sẽ không bao giờ bị thương nữa.

Bức ảnh này không nằm trong vòng bạn bè của Trần Ngữ Hàm. Lưu Chiêu cũng không đưa cho bất kỳ ai khác xem bức ảnh này. Cách duy nhất để Diệp Lân có được bức ảnh này là do Trần Ngữ Hàm gửi.

Lưu Chiêu quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Trần Ngữ Hàm, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Trần Ngữ Hàm trở nên sốt ruột: “Điều này không thể nào! Em chưa từng gửi bức ảnh này cho Diệp Lân! Diệp Lân nói dối! ID WeChat đó không thể nào là của anh ta được!”

Lưu Chiêu xoay đầu lại: “Không phải của Diệp Lân? Vậy em nói cho anh biết ID WeChat kia của ai?”

Lúc này Trần Ngữ Hàm mới nhận ra cô ta đã gián tiếp thừa nhận với Lưu Chiêu rằng mình đã gửi bức ảnh chân dài kia tới tài khoản WeChat mà Diệp Lân nhắc tới.

“Ồ… chuyện đó… Tôi đột nhiên nhớ ra có một ngày, bạn cùng phòng lấy nhầm điện thoại của tôi. Điện thoại của tôi không cài đặt mật khẩu. Có thể lúc cô thêm ID WeChat của cậu ấy thì cậu ấy đã quét WeChat của tôi…”

Diệp Lân thở dài xin lỗi, vẻ mặt vô cùng hối lỗi.

Các bạn học đều nhìn qua, Diệp Lân chỉ có hai người bạn cùng phòng, một là Trần Gia Nhuận và một là Hạ Trí, cả hai đều rất nổi tiếng ở trường đại học Q.

Trần Ngữ Hàm vừa tức vừa giận, nhưng cô ta cũng không thể nổi điên với Diệp Lân, chỉ có thể lau nước mắt rồi đuổi theo Lưu Chiêu giải thích.

“Anh nghe em nói này… Em cũng không biết vì sao bức ảnh đó lại gửi đến chỗ người khác… Có thể là do em đã gửi nhầm! Thật đấy anh!”

Diệp Lân vẫn luôn bày ra vẻ mặt hối lỗi cho đến khi xoay người rời đi.

Không lâu sau, tin tức Trần Ngữ Hàm một chân đạp mấy thuyền lan truyền khắp nơi. Mặc dù cô ta rất được lòng các chàng trai trong khoa, nhưng có vẻ các sinh viên nữ đều không thích kiểu người như cô ta. Rõ ràng mình có thể giải quyết hết mọi chuyện nhưng lại luôn tỏ ra yếu đuối và đáng thương để các chàng trai làm mọi thứ cho mình, khoe khoang những món đồ xa xỉ trong vòng bạn bè. Ngoại trừ những bạn học nam của cô ta, rất ít bạn học khác lên tiếng nói đỡ giúp cô ta.

Mặc dù bài đăng không nói rõ tên của Trần Ngữ Hàm nhưng nhiều người đã đoán ra người được đề cập đến là ai.

Tối hôm đó, Diệp Lân và Hạ Trí đang dựa lưng vào nhau đọc sách chuyên ngành, Thư Dương gửi tin nhắn WeChat qua:  Cậu làm như vậy, quá đàn bà đấy!

Diệp Lân cười đáp: Đàn bà cũng được.

Anh vươn tay ra sờ đầu Hạ Trí ở phía sau.

Hạ Trí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đêm nay rất yên tĩnh, điện thoại cũng không còn rung liên tiếp nữa.

“Anh đã giúp em xóa Vương Ngữ Yên chưa?”

Diệp Lân cảm thấy hơi nghẹn khuất, anh không hiểu tại sao Hạ Trí lại nhớ tên của Trần Ngữ Hàm là Vương Ngữ Yên nữa.

Vương Ngữ Yên băng thanh ngọc khiết, không màng thế sự, hoàn toàn khác so với người như Trần Ngữ Hàm.

“Anh không xóa.”

Diệp Lân thầm nghĩ, anh định khiến cho “Vương Ngữ Yên” kia phải ghen tỵ khi ngày nào cũng nhìn vào vòng tròn bạn bè của Hạ Trí.

“Ồ.” Hạ Trí đáp.

Nhưng buổi tối hôm đó, có người đã đăng một loạt ảnh lên diễn đàn của trường.

Tiêu đề là “Ai lại muốn người đàn ông xấu xí này chứ?”

Trần Gia Nhuận đang lướt diễn đàn trước khi đi ngủ thì lập tức ngồi bật dậy, bởi vì những bức ảnh trong đó đều là của Hạ Trí, hơn nữa còn rất xấu xí.

Ví dụ như Hạ Trí đang đứng bên hồ bơi và nhảy lò cò bằng một chân để hất nước ra khỏi lỗ tai. Hoặc những lúc Hạ Trí trừng mắt nói chuyện với Sầm Khanh Miễn. Cũng có lúc là khi Hạ Trí đang ăn bánh bao trong căng tin, há miệng to và cắn một miếng lớn.

Bình Luận (0)
Comment