“Cái này chắc chắn là photoshop rồi! Diện mạo xấu xí nhất của Hạ Trí là khi cậu ấy thắng cuộc thi!” Trần Gia Nhuận tức giận.
Bởi vì Hạ Trí luôn rất được lòng các bạn học nữ, nhiều người ghen tị lo lắng sẽ không có cơ hội nên liên tục đẩy bài viết nhảm nhí này lên đầu, khiến Phan Phân Phân và những người khác rất tức giận.
Hạ Trí nhấp vào liên kết mà Trần Gia Nhuận gửi đến, sau khi xem qua thì chỉ thản nhiên nói một câu: “Đây là tôi hả? Sao xấu thế?”
“Tôi đã nói là cậu bị đám anti hãm hại mà!”
“Ồ.” Hạ Trí cảm thấy những người này thật nhàm chán. Kỹ thuật photoshop giỏi như vậy có thể được sử dụng ở những nơi hữu ích hơn.
Sau khi đóng trang web, Hạ Trí tiếp tục chơi game với Sầm Khanh Miễn trên điện thoại.
Sau khi Diệp Lân trở về thì thấy Trần Gia Nhuận đang rất tức giận, anh cười hỏi: “Sao vậy? Cậu lại làm gì để Lạc Ly ức hiếp à?”
“Cái gì? Cậu nhìn đi này! Cậu không tức giận à? Thật sự là hoàng đế không tức giận mà thái giám đã tức điên lên được!”
Trần Gia Nhuận đưa điện thoại cho Diệp Lân.
Diệp Lân liếc nhìn thoáng qua rồi cười đáp: “Không có chuyện gì, một lát sau sẽ không còn tức giận nữa.”
Mấy phút sau, diễn đàn của trường trở nên sôi động vì thân phận thật sự của Diệp Lân xuất hiện, một bài đăng với tiêu đề: “Chỉ một ánh mắt, cậu ấy là người đã chinh phục tôi.”
Bức ảnh đầu tiên trong chín tấm ảnh là hình ảnh Hạ Trí ngủ trên bàn học vào một ngày cuối cấp. Khuôn mặt tràn ngập vẻ ngây thơ và bướng bỉnh của một thiếu niên. Một nửa khuôn mặt của cậu áp lên bàn học, khơi dậy bản năng làm mẹ của mọi người.
Bức ảnh thứ hai chụp Hạ Trí hai tay đút túi quần đi ngang qua cây ngân hạnh trong trường, vừa vặn ngẩng đầu lên và thổi một chiếc lá đang rơi xuống. Bức ảnh này được Sầm Khanh Miễn chụp cho Hạ Trí bằng máy ảnh SLR, kỹ thuật và ánh sáng rất tuyệt. Lông mi của Hạ Trí rất rõ ràng, là một thiếu niên đẹp trai với tính cách mạnh mẽ.
Còn có một bức ảnh Hạ Trí ôm một con mèo trong lòng, dùng cằm xoa đầu mèo con, mặc dù chụp vào giữa mùa đông nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Càng không cần phải nói đến bức ảnh Hạ Trí nghiêng đầu sang một bên để thở khi bơi tự do, trông cực kỳ sống động, hormone tràn ngập cả bức ảnh.
Ngoài ra còn có cảnh cậu bước ra khỏi nước và vuốt tóc, quả thực khiến người ta không thể khép chân lại.
Bài đăng này nhanh chóng được đẩy lên đầu và nhận được sự yêu thích trong một thời gian dài.
Các cô gái yêu thích “Hạ Diệp” suýt nữa hét lớn.
Số lượng ảnh được tải xuống cũng đáng kinh ngạc.
Trần Gia Nhuận dựa vào thành giường hỏi: “Cậu nhất định phải dâng hiến đến vậy sao? Tôi cảm giác Hạ Trí sẽ trở thành thần tượng của nhiều người, cũng sẽ bị nhiều người khinh thường…”
“Tôi không quan tâm, chỉ có tôi mới có thể chạm, hôn và làm điều đó.”
“…” Trần Gia Nhuận nhìn về phía Hạ Trí, người này đã sớm đang chơi điện thoại mệt đến mức đầu nghiêng sang một bên, khộng màng thế sự mà say sưa ngủ.
Ngày hôm sau khi thức dậy và kiểm tra lại, bài đăng của Diệp Lân vẫn ở trên cùng, có lẽ phải mất mười ngày hoặc nửa tháng nữa mới bị xóa.
Bài đăng bôi đen Hạ Trí đã bị chỉ trích rất nhiều.
Phan Phân Phân đặc biệt đăng tin nhắn yêu cầu mọi người ngừng chỉ trích bài đăng đó, làm vậy bài đăng sẽ tự động chìm xuống. Hơn nữa bài đăng còn bị báo cáo nên đã bị xóa sạch vào tối hôm đó.
Đánh răng rửa mặt xong, Hạ Trí thấy Trần Gia Nhuận vẫn ngồi ở đầu giường chơi điện thoại, không nhịn được nhắc nhở: “Anh Gia Nhuận, sắp đến giờ tập thể dục buổi sáng rồi. Cẩn thận nếu không Lạc đại ca sẽ tự mình đến bắt anh đấy.”
Trần Gia Nhuận cúi đầu xuống, nụ cười vô cùng đê tiện.
“Hạ Trí, Diệp Lân thật sự rất quan tâm đ ến cậu, đối xử với cậu thật sự rất tốt.”
“Tôi biết.”
“Vậy nên cậu phải nhường cậu ấy một chút.”
Hạ Trí có vẻ bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra trong mạch não của Trần Gia Nhuận: “Nhường thế nào?”
“Để cậu ấy giặt quần bơi cho cậu, để cậu ấy nấu ăn cho cậu, để cho cậu ấy làm ấm giường cho cậu, để cậu ấy sống chết vì cậu, để cậu ấy đập đầu vào tường vì cậu.”
Trần Gia Nhuận quăng cho cậu một ánh mắt như muốn nói “Cậu hiểu không?”
Hạ Trí hỏi ngược lại: “Đây có phải là điều anh muốn Lạc đại ca làm cho anh không? Tôi có thể nói cho anh ấy biết.”
“Không cần!”
“Vậy thì mau xuống đi, chúng ta còn phải tập thể dục buổi sáng nữa.” Hạ Trí lại nhấn mạnh lần nữa.
Diệp Lân rửa mặt xong trở về thì đúng lúc nhận được tin nhắn WeChat từ Thư Dương.
Thư Dương nói cho anh biết bài đăng bôi nhọ Hạ Trí thật sự là do Trần Ngữ Hàm đăng.
Cái này thật đúng với câu “Nếu tôi không có được thì tôi sẽ bôi nhọ anh đến chết.”
Buổi tập luyện buổi sáng của đội bơi vẫn đang diễn ra, nhưng không thấy Trần Ngữ Hàm đâu nữa.
Nghe nói, Lưu Chiêu đã đề nghị chia tay với Trần Ngữ Hàm. Trần Ngữ Hàm cố gắng níu kéo anh ta nhưng Lưu Chiêu lại nói ở bên cạnh nhau, anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, bởi vì cô ta luôn muốn tốt hơn. Trần Ngữ Hàm đại khái là cảm thấy gia đình của Lưu Chiêu sẽ không thể vực dậy nên quyết định nói chia tay luôn.
Nào ngờ ngay sau khi cô ta đồng ý chia tay, có người nói với cô ta rằng khủng hoảng tài chính của gia đình mẹ Lưu Chiêu đã được giải quyết, một ngân hàng đã cho bọn họ vay một khoản tiền lớn.
Về phần bố của Lưu Chiêu, cuộc điều tra của ông ta cũng đã kết thúc, không phải vì ông ta đã làm sai, mà vì ông ta sắp được điều đến một quốc gia lớn ở châu Âu.
Trần Ngữ Hàm tức giận đến mức muốn bốc khói, ở trong vòng bạn bè, cô ta trông thật đáng thương.
Nhưng đối với Hạ Trí mà nói, những thứ này đều không liên quan đến cậu, cậu một lòng một dạ tập luyện, điều quan trọng nhất đối với cậu bây giờ chính là đánh bại Lục Trần ở giải đấu liên trường.
Khi buổi chạy bộ buổi sáng kết thúc, trong lúc mọi người đang uống nước và trò chuyện, một bạn học nam với thân hình cao lớn đã tiến đến với khí thế mạnh mẽ.
Đó chính là Lý Húc của đội bóng rổ.
Anh ta đi ngang qua một bạn học nữ và lạnh lùng hỏi: “Hạ Trí là ai?”
Sinh viên nữ hơi khưng lại, chỉ về phía Hạ Trí: “Đó chính là. . . Chính là anh chàng đẹp trai nhất trong đội bơi!”
Đúng lúc này, Hạ Trí cúi đầu thu dọn đồ đạc, Lý Húc quay đầu lại, liền mắt đã thấy Diệp Lân đang đứng bên cạnh Hạ Trí.
“Người đẹp trai nhất à? Gu của mấy người là mặt trắng nhỏ hả?”
Diệp Lân luôn là kiểu người không bao giờ rám nắng dù có phơi nắng nhiều đến thế nào. Khuôn mặt anh trông trắng trẻo, dịu dàng và không hề đáng sợ, khiến các cô gái dễ dàng có hảo cảm, xem như là “style mặt trắng nhỏ.”
Lý Húc tiến tới kéo Diệp Lân về phía mình: “Cậu chính là Hạ Trí đúng không!”
Những người còn lại trong đội bơi đều sửng sốt, Triệu Hùng định nói “Cậu ấy không phải Hạ Trí”, nhưng Diệp Lân lại mỉm cười đẩy Triệu Hùng ra.
Diệp Lân khẽ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lạc Ly nhíu mày, hai mắt Trần Gia Nhuận sáng lên chờ được xem màn kịch hay.
Hạ Trí nhìn Diệp Lân, tuy rằng không hiểu vì sao có người tìm đến mình, nhưng lại cảm thấy Diệp Lân giống như sẽ làm chuyện xấu.
“Cậu làm em gái kết nghĩa của tôi khổ sở như vậy! Nếu cậu không thích em ấy thì đừng để em ấy kết bạn WeChat với mình! Cậu cố tình để em ấy kết bạn WeChat với bạn cùng phòng là muốn đùa giỡn với em ấy phải không? Chẳng phải em ấy chỉ muốn cảm ơn cậu trên WeChat và mời cậu một bữa ăn thôi sao? Nếu cậu thấy không cần thiết thì tại sao lại đưa cho bạn trai của em ấy xem lịch sử trò chuyện của hai người!”
Hạ Trí cuối cùng cũng hiểu ra, Diệp Lân trước đó đã nói sẽ giúp cậu loại bỏ “Vương Ngữ Yên” kia, nhưng điều này chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn gây thêm chuyện phiền phức!
Hạ Trí nhướng mày, muốn xem Diệp Lân sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
“Là bạn trai cô ta giật điện thoại của tôi xem, kết quả… kết quả…” Diệp Lân tỏ vẻ khó có thể mở miệng.
“Kết quả thế nào!” Lý Húc cao giọng lên tiếng.
Lý Húc cao hơn Diệp Lân khoảng 2-3 cm, trong lòng tức giận đến mức dường như khí thế đã hoàn toàn áp chế Diệp Lân.
“Kết quả đã nhìn thấy bức ảnh chân cô ta gửi cho tôi…”
Hạ Trí thầm trợn mắt trong lòng, rõ ràng tấm ảnh này là gửi cho cậu, sao lại chuyển sang gửi cho Diệp Lân rồi?
Nếu anh yêu thích diễn xuất đến vậy thì cứ tiếp tục diễn đi!
Trường đại học Q không có khoa biểu diễn thật sự là lãng phí tài năng mà.
Lý Húc dừng một chút, đẩy Diệp Lân ra nói: “Cậu bêu xấu ai đấy! Sao Ngữ Hàm có thể gửi bức ảnh này cho cậu được!”
“Ừm… cậu có muốn xem không? Nếu cô ta là em gái của cậu thì có lẽ cậu sẽ phân biệt được chân của cô ta đúng không…:
Diệp Lân tỏ ra chính trực, nhưng mặt Lý Húc lại đỏ như Quan Công.
“Mặc kệ thế nào! Cậu làm em gái tôi khóc, tôi phải dạy cho cậu một bài học!”
“Cậu định dạy tôi bài học thế nào? Định đánh tôi ở đây à? Tôi có thể chọn không đánh trả, nhưng chắc chắn cậu sẽ bị cấm thi đấu.”
Diệp Lân chậm rãi trả lời, giống như hoàn toàn không xem Lý Húc ra gì.
Điều này đã chọc giận Lý Húc.
“Vậy chúng ta quyết đấu!”
“Quyết đấu cái gì?” Diệp Lân vẫn giữ nguyên biểu cảm.
“Nếu cậu đến đây để khiêu chiến với đội bơi của trường đại học Q chúng tôi thì chắc hẳn phải thi bơi lội rồi đấy!” Trần Gia Nhuận bày ra vẻ mặt không sợ thiên hạ thêm loạn.
La Miện và Cảnh Lạc cũng mím môi cố nhịn cười.
Nếu so tài bơi lội thì bọn họ tình nguyện vui vẻ đứng ngoài ăn dưa. Cho dù dùng một trong bốn kiểu bơi nào thì cũng đủ để Diệp Lân hạ gục Lý Húc trong vài giây.
Lạc Ly nhíu mày, đang định tiến lên ngăn cản, nhưng đã bị Trần Gia Nhuận kéo lại.
“Cậu không thấy Diệp Lân đang cười sao? Cậu ấy chỉ muốn đối phó với Lý Húc thôi.” Trần Gia Nhuận nhỏ giọng nói.
Vả mặt Lý Húc cũng giống như vả mặt Trần Ngữ Hàm vậy.
Lý Húc có lẽ là quân bài cuối cùng để Trần Ngữ Hàm giành lại vị trí của mình.
Những thành viên khác trong đội bơi cũng biết một chút về Trần Ngữ Hàm. Ban đầu bọn họ nghĩ cô ta là một tiên nữ, nhưng sau khi phát hiện cô ta là người đăng bài bôi nhọ Hạ Trí trên diễn đàn thì ấn tượng tốt của bọn họ về cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Anh Lân muốn ra tay xử lý thay Hạ Trí, bọn họ đều vui vẻ hóng chuyện.
Nhưng sau khi Trần Gia Nhuận đề xuất thi bơi lội, Lý Húc chỉ đứng sững sờ ở nơi đó không lên tiếng.
Diệp Lân cười nói: “Xem ra cậu cũng chỉ là con vịt lên cạn thôi.”
Lý Húc lập tức nổi giận: “Vịt lên cạn? Ý cậu là sao? Có thể vùng vẫy trong nước thì hay lắm à?”
Trước khi Lý Húc đến, anh ta chỉ nghe nói Hạ Trí là sinh viên năm nhất, anh ta chưa từng chú ý đến bơi lội, cho nên không biết thành tích của Hạ Trí trong cuộc thi bơi lội trường đại học thành phố lại vô cùng ấn tượng.
“Có thể đùa giỡn trong nước thật tốt, cậu có vấn đề gì với việc bơi lội sao?” Lâm Tiểu Thiên không vui, bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Húc.
Phải nói độ cao trung bình của đội bơi không thấp hơn đội bóng rổ, Triệu Hùng và La Miện tiến lên một bước nên đã tạo ra áp lực rất lớn lên người Lý Húc.
Lúc này, Diệp Lân mở miệng nói: “Vậy chúng ta không thi bơi nữa, chúng ta thi các môn thể thao trên cạn khác đi.”
“Được, cậu muốn thi cái gì?” Lý Húc thầm nghĩ, cùng lắm thì thi chạy bộ, nhảy xa hoặc nhảy cao, có lẽ bản thân cũng có thể đánh bại anh chàng đẹp trai trước mặt này.
“Thi bóng rổ.”
Diệp Lân vừa dứt lời, Lý Húc đã ngây ngẩn cả người.
Sau đó anh ta cười khẩy: “Bóng rổ? Cậu là vận động viên bơi lội mà lại muốn thi đấu bóng rổ với đội bóng rổ sao? Cậu đùa tôi à?”
“Tôi không đùa đâu. Chúng ta thi ném ba điểm đi. Ném một trăm bóng, xem ai ném được nhiều nhất.” Diệp Lân thản nhiên nói.
“Được, cậu đừng hối hận! Đừng trách tôi bắt nạt cậu!”
“Sao có thể như vậy? Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Nếu cậu thắng, tôi sẽ đến sân thể dục và xin lỗi em gái của cậu trước toàn trường. Thế nào?”
“Vậy thì tốt!”
“Còn nếu tôi thắng…” Diệp Lân mỉm cười đầy ẩn ý.
“Cậu thắng thì muốn gì?”
“Đến sân thể dục và lập lời hứa trước toàn trường rằng sẽ không xen vào chuyện của em gái mình nữa.” Diệp Lân cười nói.
“Hừ… Khi nào chúng ta sẽ thi đấu?”
“Bây giờ.” Diệp Lân hất cằm.
Vào thời điểm này, sân bóng rổ công cộng của trường đang trống.
“Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ!”
Vì thế, Lý Húc và Diệp Lân đi đến sân bóng rổ.
Tin tức về cuộc thi đấu giữa hai người nhanh chóng lan truyền, một số người còn đang ăn sáng trong căng tin cũng không thể chờ được mà chạy đến xem trận đấu.
Sầm Khanh Miễn vẫn còn ngậm một cái bánh quẩy trong miệng, chạy một mạch đến sân bóng rổ mới phát hiện sân bóng rổ đã bị ba lớp người bao vây chật cứng.
Cậu ta nhón chân nhìn hồi lâu mới thấy Hạ Trí trong đám đông, sau đó cố gắng chen qua, cuối cùng cũng đến bên cạnh Hạ Trí và kéo cánh tay đối phương.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ là cuộc thi ném bóng rổ thôi.”
Sầm Khanh Miễn ngước đầu lên nói: “Nhưng tại sao lại thi ném bóng rổ? Anh Lân là vận động viên bơi lội, anh ấy muốn thi đấu ném bóng với đội bóng rổ, anh ấy điên rồi hả?”
Hạ Trí nhún vai.
Đám người vây xem đang nhiệt tình thảo luận.
“Các người đã nghe chưa? Các người đã nghe chuyện gì chưa? Trận chiến giữa Lý Húc và Diệp Lân là vì Trần Ngữ Hàm đấy!”
“Ồ, sao lại là Trần Ngữ Hàm nữa vậy? Cô ta là tuyệt thế yêu cơ à? Tại sao ngay cả Diệp Lân cũng thích cô ta thế?”
“Bộ mấy người không nghe chuyện hôm đó Diệp Lân đợi cô ta ở trước cửa lớp sao?”
“Trái tim tôi tan vỡ… Chẳng phải Diệp Lân là của Hạ Trí hả?”
“Ôi, cặp đôi cũng như nước chảy thôi, anh hùng kiên cường đến mấy cũng khó qua được ải mỹ nhân!”
Lý Húc chỉ cảm thấy những lời bàn tán xung quanh thật phiền phức, anh ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết tên mặt trắng nhỏ này, bắt anh lập tức xin lỗi Trần Ngữ Hàm, người đã trao đi tình yêu chân thành!
“Muốn ném thế nào?” Lý Húc cầm quả bóng rổ hỏi Diệp Lân, bày ra dáng vẻ “Cậu đặt ra quy tắc, tôi sẽ làm theo.”
“Ừm…” Diệp Lân sờ cằm: “Vậy chúng ta ném mười hiệp, mỗi hiệp mười trái?”
“Cứ làm vậy đi! Cậu ném trước hay tôi ném trước?”
“Để tôi ném trước, nếu cậu ném trước thì tôi sẽ cảm thấy căng thẳng lắm.” Diệp Lân mỉm cười vươn tay ra, Lý Húc ném quả bóng rổ cho anh, Diệp Lân suýt nữa không bắt được, quả bóng nảy lên hai lần trong tay anh rồi mới yên vị.
Lý Húc hừ lạnh, càng cảm thấy đối phương đang tự tìm đường chết khi muốn thi đấu bóng rổ với mình.
“Ồ… Tôi thừa nhận anh Lân là một con cá voi hoàng gia trên biển. Nhưng nếu anh ấy lên bờ thì anh ấy sẽ bị mắc cạn.” Sầm Khanh Miễn sờ đầu.
“Hừ…” Hạ Trí hừ lạnh: “Anh ấy đến chỗ nào mà không quấy là không thoải mái mà.”
Nhưng khi biết Diệp Lân chấp nhận lời thách đấu của Lý Húc vì mình, Hạ Trí lại cảm thấy có chút tự hào.
Được thôi, nếu anh có thể thắng thì khi trở về, cậu sẽ thưởng cho anh một thanh chocolate để nhai.
Diệp Lân cử động cổ tay, tư thế nhảy lấy đà của anh rất chuẩn nhưng lại quá máy móc nên đã bỏ lỡ cú ném đầu tiên.
Trong đám đông phát ra tiếng kêu thất vọng.
Bên ngoài sân bóng rổ, Trần Ngữ Hàm cùng bạn bè cũng đã chạy tới, trong lòng tràn đầy mong đợi và kiêu ngạo.
Hạ Trí à Hạ Trí, anh đối với tôi lạnh nhạt như vậy, nhưng có rất nhiều người quan tâm đ ến tôi, hôm nay tôi sẽ khiến anh mất mặt!
Nhưng bên ngoài hội trường có quá nhiều người, Trần Ngữ Hàm và bạn bè không thể chen vào được, chỉ nghe thấy tiếng “lại không vào” truyền đến.
Sau đó cũng có những bình luận như “Ai có thể đánh bại đội bóng rổ?”, “Tại sao lại không thi bơi?”, “Trận đấu một chiều”,…
Trần Ngữ Hàm trao đổi ánh mắt với bạn mình, ý bảo “Hạ Trí xong đời rồi”.
Diệp Lân ném cả mười quả bóng, nhưng chỉ có một quả vào rổ.
Lý Húc nở nụ cười đắc ý, cầm lấy quả bóng, xoay tròn trên ngón tay: “Muốn tôi nhường cậu vài trái không?”
Diệp Lân thở dài: “Tôi nguyện ý chịu thua, cậu không cần nhượng bộ. Nhưng nếu tôi có thể đánh bại cậu thì tôi phải thêm một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Cậu cần phải nói trước toàn thể sinh viên trong trường rằng sau này sẽ không đến gây rắc rối cho bất cứ ai trong đội bơi của chúng tôi nữa.”
“Ha ha, có cái gì không thể chứ? Cậu thậm chí có thể nhờ những người trong đội biết chơi bóng rổ ném bóng giúp cậu!” Lý Húc vô cùng phấn khích.
Trần Gia Nhuận cắn bánh quy, khó chịu nói: “Tên này có phải quá kiêu ngạo rồi không? Anh ta không biết…”
“Không biết cái gì?” Hạ Trí cúi đầu xuống hỏi.
Trần Gia Nhuận lắc đầu nói: “Không có gì. Cậu cứ xem tiếp thì sẽ biết.”
Thời điểm Hạ Trí còn học cấp ba, cậu chưa từng thấy Diệp Lân chơi bóng rổ, càng không nghe nói Diệp Lân chơi bóng rổ giỏi.
Nhưng dựa theo tính cách của Diệp Lân, anh sẽ không cạnh tranh với người khác những bộ môn mà mình không giỏi.
Lý Húc bước vào sân, thực hiện thành công tám trong mười cú ném, dễ như trở bàn tay, sau đó ném bóng cho Diệp Lân.
Diệp Lân nhận lấy bóng, đứng trên vạch ba điểm, lại nhảy lên, tư thế tao nhã, anh ở trên không trung rất lâu, bóng rổ vẽ một đường parabol đẹp mắt và rơi vào rổ.
Mọi người đều thốt lên tiếng kinh hô.
“Thật đẹp mắt…”
“Đẹp trai quá…”
Sau đó, Diệp Lân ghi liên tiếp bàn thắng thứ hai và thứ ba, tư thế của anh không chỉ chuẩn chỉnh mà còn vô cùng ngầu nữa.
Sắc mặt Lý Húc thay đổi, anh ta tự nhủ đây tuyệt đối là trùng hợp, người này chỉ là may mắn thôi.
Ngay cả đội viên ném ba điểm giỏi nhất trong đội cũng không phải lúc nào cũng có thể thực hiện thành công. Vẫn còn tám mươi cú ném nữa!
Lý Húc nhận lấy bóng và mắc lỗi ở quả bóng đầu tiên, sau đó là quả bóng thứ hai và thứ ba.
Anh ta tức giận ném quả bóng, nhưng Diệp Lân vẫn bình tĩnh bắt bóng lại và ném cho anh ta: “Người anh em, không cần phải tức giận với quả bóng đâu.”
Lý Húc nghiến răng, hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ném trúng mục tiêu ở mấy cú tiếp theo, nhưng khoảng cách giữa anh ta và Diệp Lân lại càng rút ngắn lại.
Diệp Lân nhận lấy bóng, nhảy lên rất bình tĩnh, rất nhiều bạn học đang xem đều lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.
“Ước gì đây là HD 4k!”
Diệp Lân ném trúng mười phát, lúc này Lý Húc nắm chặt nắm đấm, cảm thấy mình bị đối phương đùa giỡn.
Anh ta không ngừng tự trách mình sơ suất quá, sao lại không nghĩ xem vì sao đối phương lại có thể vô duyên vô cớ đồng ý chơi bóng rổ với mình chứ?
Hiện tại anh ta đã hiểu được ý đồ của đối phương, nếu là một trận bóng rổ một chọi một, anh ta chắc chắn sẽ nghiền nát đối phương. Nhưng khi ném mà không có bất kỳ sự cản trở nào, độ chính xác khi ném ba điểm của anh ta luôn ở mức trung bình. Anh ta giỏi về khả năng bùng nổ và sức bật, còn anh chàng trước mặt anh ta có thể đã luyện tập ném bóng chính xác!
Náo loạn nửa ngày, việc so sánh những thiếu sót của mình với điểm mạnh của người khác cũng giống như tự rước lấy nhục!
Càng hiểu rõ ý đồ của đối thủ, Lý Húc càng thêm tức giận, đến ván thứ ba, anh ta lại mất bóng, kết thúc bằng một trận hòa với Diệp Lân.
Trần Ngữ Hàm ở bên ngoài đám đông, nghe thấy tiếng reo hò “thật đẹp trai” và “thật lợi hại” thì còn nghĩ rằng họ đang nói về Lý Húc, trong lòng cảm thấy rất đắc ý. Đây chính là tiền đạo đội bóng rổ của đại học Q, tất nhiên khi đánh bóng rổ là đẹp trai và lợi hại nhất rồi!
Những chàng trai xung quanh Trần Ngữ Hàm đều là những người tốt nhất!
Đến quả bóng thứ năm mươi, Diệp Lân đã dẫn trước Lý Húc, Lý Húc càng cố gắng điều khiển đường bay thì lại càng mất đi độ chính xác.
Đến cuối cùng, anh ta đã để thua hơn mười trái trước Diệp Lân.
Lý Húc cúi đầu, cảm thấy rất rối bời, anh ta có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ thua thảm như vậy.
Diệp Lân cười nói: “Người anh em, đừng quên cam kết của cậu nhé.”
Lý Húc nghiến răng nói: “Sau này tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của Trần Ngữ Hàm nữa.”
“Cái gì? Khi cậu tới thách đấu với tôi, giọng nói của cậu còn to hơn bây giờ đấy.”
Khuôn mặt Lý Húc đỏ bừng, dường như sắp nổ tung: “Tôi cam đoan, sau này sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện của Trần Ngữ Hàm nữa!”
Trần Ngữ Hàm ở bên ngoài sân bóng nghe vậy thì thầm nghĩ không xong rồi! Tại sao Lý Húc lại nói sẽ không can thiệp vào chuyện của cô ta nữa?
Có nghĩa là anh ta sẽ không giúp mình nữa sao?
“Nhường đường một chút! Nhường đường một chút cho tôi vào!” Trần Ngữ Hàm liều mạng chen vào trong.
“Ồ, đây không phải là Trần Ngữ Hàm sao?”
Một số sinh viên nữ nhận ra cô ta đều tỏ vẻ như đang xem kịch hay, chủ động nhường đường cho cô ta vào.
“Còn gì nữa không?” Diệp Lân lại hỏi.
“Tôi cũng hứa sẽ không bao giờ gây phiền phức cho bất kỳ ai trong đội bơi lội của trường đại học Q nữa! Ông đây thua chính là thua, tuyệt đối không nuốt lời!” Lý Húc lớn tiếng nói.
Lúc này, Trần Ngữ Hàm cuối cùng cũng chen được lên trước, cô ta sửng sốt nhìn Lý Húc và Diệp Lân đang đứng giữa sân bóng rổ.
“Lý Húc! Anh đang làm gì vậy?”
Lý Húc không dám ngẩng đầu nhìn cô ta, chỉ thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Ngữ Hàm… Anh vốn muốn tìm Hạ Trí để trút giận giúp em, không ngờ lại thua anh ta… Anh đã cam đoan, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện của em nữa…”
Lúc này, đám đông đang bàn tán sôi nổi.
“Tìm Hạ Trí để trút giận? Vậy tại sao lại thi đấu bóng rổ với Diệp Lân?”
“Đúng vậy? Có chuyện gì thế?”
Sắc mặt Trần Ngữ Hàm cực kỳ khó coi, cô ta kéo Lý Húc lại: “Anh làm gì vậy! Đó là Diệp Lân! Không phải Hạ Trí!”
“Cái gì?” Lý Húc lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn Diệp Lân đang mỉm cười: “Cậu không phải là Hạ Trí sao? Cậu đang đùa giỡn tôi đấy à!”
“Từ đầu tới cuối tôi cũng chưa từng nói mình là Hạ Trí.”
Diệp Lân mỉm cười và dang rộng hai tay.
Một số sinh viên đứng xem không nhịn được phá lên cười.
“Lý Húc này cũng buồn cười quá! Tìm ai cũng không biết là sao?”
“Ha ha ha, Trần Ngữ Hàm cũng nên gửi cho anh ta một tấm ảnh chứ! Như vậy cũng sẽ không gây ra hiểu lầm lớn đến thế!”
“Cậu không hiểu rồi. Lý Húc ‘tự nguyện’ đến trút giận thay em gái mưa của mình. Nếu em gái mưa gửi ảnh cho anh ta thì đó không phải là tự nguyện nữa!”
Những cô gái biết rõ Trần Ngữ Hàm nói: “Đây là chiêu trò thường thấy của cô ta. Cô ta giả vờ đáng thương trong vòng bạn bè nhưng cũng không nói rõ ai đã trêu chọc mình, tự nhiên sẽ có bạn học nam sẽ đi tra hỏi và trút giận thay cô ta! Nhưng lần này cô ta gặp rắc rối rồi! Cô ta đã tìm nhầm người!
Lý Húc tức giận đến mức sùi bọt mép, xông lên túm lấy cổ áo Diệp Lân: “Tên lừa đảo nhà mày…”
Diệp Lân thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt thì quả đấm của Lý Húc đã bị ai đó giữ lại.
Một giọng nói lạnh lùng và tàn nhẫn vang lên.
“Thế nào? Cậu không muốn thi bóng rổ với anh Lân, vậy có muốn so quả đấm với tôi không?”