Có Một Chú Cá Heo Muốn Trêu Chọc Tôi

Chương 96

Hạ Trí gập tay anh ta lại, Lý Húc hoàn toàn bị áp chế.

“Hỏi em gái kết nghĩa yêu dấu của cậu xem tôi đồng ý với cô ta khi nào, hoặc tôi làm gì cô ta? Hỏi rõ trước khi trút giận. Hoặc chắc cậu thích bị người ta lợi dụng như một công cụ nhỉ?”

Hạ Trí buông lỏng tay, Lý Húc lảo đảo ngả về trước, quay đầu lại nhìn thấy chàng trai lạnh lùng bên cạnh Diệp Lân, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Người này thật sự sẽ đánh anh ta.

“Các người… Các người giở trò lừa bịp!” Lý Húc không nhịn được tức giận.

“Giở trò lừa bịp? Cậu tới đây để trút giận thay Trần Ngữ Hàm còn tôi thay Hạ Trí ứng chiến, chúng ta đều thay người khác chiến đấu, rất công bằng.” Diệp Lân dang hai tay.

“Cậu…”

“Bằng không thế này đi, chúng ta đừng làm thay ai nữa, cứ để Trần Ngữ Hàm trực tiếp đấu với Hạ Trí.” Diệp Lân đề nghị rất “chân thành”.

“Anh… Các người bắt nạt tôi! Một cô gái như tôi sao có thể so với Hạ Trí được?” Mặt Trần Ngữ Hàm cũng đỏ bừng.

Cô ta nhìn Hạ Trí bằng đôi mắt đỏ hoe, những chàng trai khác nhìn thấy cô ta như vậy chắc chắn sẽ đau lòng đến chết, nhưng Hạ Trí vẫn đứng yên bất động.

“Được rồi, nếu muốn trút giận thì đừng nhờ anh trai mưa gì đó đến thay nữa. Đàn ông trút giận thay người phụ nữ của mình là chuyện bình thường. Nếu muốn trút giận thì bảo bạn trai đến đây. Tôi sẵn sàng ứng chiến bất cứ lúc nào, bây giờ hay ngày mai đều được.”

Hạ Trí nói từng chữ một cách chậm rãi, các bạn học đang đứng xem cũng bắt đầu bàn tán.

“Đúng vậy, nếu muốn giúp Trần Ngữ Hàm thì người tới nên là Lưu Chiêu!”

“Cô ta chia tay Lưu Chiêu rồi! Lưu Chiêu sắp đi du học, ai thèm quản chuyện của cô ta nữa!”

“Tôi chỉ thấy kỳ lạ… Tại sao Trần Ngữ Hàm lại muốn tìm Hạ Trí để trút giận? Chẳng lẽ Hạ Trí không có quyền từ chối ăn tối và trò chuyện WeChat với cô ta sao?”

Giữa những lời bàn tán của các bạn cùng lớp, Trần Ngữ Hàm chỉ ước gì tìm được một kẽ hở để chui vào.

Cô ta thật sự rất hận, hận sao Lý Húc lại ngốc đến vậy, chẳng thèm tìm hiểu xem Hạ Trí là ai mà đã chạy đến gây sự với đội bơi lội! Vốn đang trông cậy vào Lý Húc sẽ làm Hạ Trí mất mặt, nhưng lần này thì hay rồi, Hạ Trí và Diệp Lân lại khiến cô ta và Lý Húc càng mất mặt hơn.  

Đúng lúc này, tiếng còi vang lên, huấn luyện viên Mạc của đội bơi lội và huấn luyện viên Thường của đội bóng rổ bước tới.

“Các em làm gì đấy? Lại dám đánh nhau trong trường à…” Mái tóc vốn dĩ mỏng của huấn luyện viên Mạc dựng đứng lên.

Huấn luyện viên Thường cũng hét lớn: “Lý Húc, em hay đấy! Là muốn trở thành thiên hạ vô địch à? Còn muốn so tài với đội bơi lội nữa? Có muốn thầy đưa em đi học ballet dưới nước luôn không?”

Lý Húc vừa nhìn thấy huấn luyện viên của mình thì giống như chuột thấy mèo, cậu trai trẻ cao gần hai mét cúi đầu, lắp bắp không nói nên lời.  

“Huấn luyện viên Mạc, chúng em không đánh nhau, chúng em chỉ thi ném bóng rổ thôi. Rất nhiều bạn học có thể chứng minh điều đó, đúng không?”

Diệp Lân mỉm cười nhìn các bạn học khác với nụ cười đặc trưng của mình, mọi người đều gật đầu.

“Đúng vậy, không đánh nhau, chỉ là cuộc thi ném bóng rổ thôi!” Trần Gia Nhuận cũng nói.

“Ồ? Cuộc thi ném bóng rổ? Người nào thắng?” Huấn luyện viên Thường của đội bóng rổ đầy hứng thú nhìn về phía Diệp Lân.

Diệp Lân cười nhạt nói: “Em chỉ thắng được vài bàn thôi ạ.”

Lý Húc cúi đầu xuống thấp hơn nữa.

Huấn luyện viên Thường vòng tay qua vai Diệp Lân và thấp giọng nói: “Em đang bắt nạt tiền đạo của chúng tôi đấy.”

“Làm gì có. Chính thầy là người đã dạy em cách ném bóng rổ trong lớp giáo dục thể chất năm thứ nhất.”

“Được rồi, chuyện này kết thúc ở đây nhé. Tôi sẽ dạy dỗ lại Lý Húc.” Huấn luyện viên Thường xoay người nói với huấn luyện viên Mạc: “Chỉ là một trận so tài nhỏ giữa các học viên thôi, cũng không có gì to tát! Đừng nói nghe như một cuộc đấu sinh tử vậy, đáng sợ lắm.”

Huấn luyện viên Mạc cũng gật đầu, cao giọng nói: “Đội bơi lội! Các em còn tụ ở chỗ này làm gì? Các em đã tập hít đất và chống đẩy xong chưa?”

Lạc Ly lập tức dẫn theo các thành viên của đội bơi rời đi.

Các bạn học khác cũng giải tán.

Hạ Trí đi đến bên cạnh Diệp Lân, đột nhiên nhấc đầu gối lên đá nhẹ vào thắt lưng anh: “Anh cố tình thi ném bóng rổ với anh ta.”

“Phải. Lớp thể dục năm nhất của anh có bài kiểm tra ném bóng vào rổ, anh đã luyện tập rất lâu rồi. Chỉ cần không bị người khác làm phiền, khả năng ném trúng mục tiêu của anh là hơn 80%.” Diệp Lân cười nói.

“Còn Lý Húc thì sao? Anh đã sớm biết anh ta không thể ném bóng à?”

“Kể từ khi Trần Ngữ Hàm bắt đầu thèm muốn sắc đẹp của em thì anh đã tìm hiểu mọi thứ từ phong cách làm việc của cô ta, những kỵ sĩ đa tình vây quanh cô ta cũng như những sở trường của bọn họ.  Lý Húc này giỏi về kỹ thuật rebound, thích thực hiện những cú úp rổ tuyệt vời trong các trận đấu, nhưng khả năng ném ba điểm của anh ta chỉ ở mức trung bình thôi.”

“Hơn nữa, anh chọn anh ta, đầu tiên là thua sau đó lại thắng thì anh ta sẽ cảm thấy anh lừa anh ta, tâm lý bị nhiễu loạn, không thể ném chính xác được nữa.”

“Đúng vậy. Cho nên anh mới nói thi đấu ném một trăm bóng, thời gian và cơ hội như vậy đủ để anh đánh bại anh ta.” Diệp Lân híp mắt cười nói.

“Anh thật là nhàm chán.” Hạ Trí bước lên phía trước, đuổi theo Lạc Ly và những người khác.

Trận đấu bóng rổ này đương nhiên trở thành tiêu đề trên các diễn đàn của trường.

Khi rất nhiều người nói Diệp Lân ném bóng vào rổ trông rất đẹp trai thì lại có ý kiến trái chiều khác nói Hạ Trí không lịch sự. Người ta thích cậu có gì sai đâu, nếu cậu không thích thì có thể lịch sự từ chối, không nên liên tục làm ầm ĩ lên khiến bạn học nữ mất mặt như vậy.  

Bài đăng nhanh chóng biến tướng, mọi người nói Hạ Trí mắt cao hơn đầu, thậm chí còn kéo theo bạn cùng phòng đi bắt nạt một cô gái mà cậu không thích.

Những bình luận này không đề cập đến việc Hạ Trí đã không để ý và từ chối Trần Ngữ Hàm trên WeChat, thậm chí cũng không nhắc đến việc Trần Ngữ Hàm vẫn đang hẹn hò với Lưu Chiêu khi cô ta nhắn tin WeChat cho Hạ Trí mỗi đêm, bình luận chỉ nói về thái độ lạnh lùng và cao ngạo của Hạ Trí.

“Mẹ kiếp, đây đúng là… cắt câu lấy nghĩa mà! Bọn họ chỉ lấy một chi tiết nhỏ và phóng to nó thành một chấm đen mà không thèm quan tâm đ ến nội dung bao quát! Hơn nữa chỉ nói theo phương diện có lợi cho cô ta!” Sau khi đọc xong, Trần Gia Nhuận tức giận đến mức đá mạnh chân, khung giường kêu cót két khi anh ta đụng vào.

Hạ Trí đang dựa vào giường đọc sách nói: “Anh Gia Nhuận, anh đừng lướt diễn đàn nữa.”

“Thế nào? Cậu cũng không quan tâm đ ến việc cô ta tung tin đồn bịa đặt sao?”

“Dù cô ta có vu khống tôi thế nào đi nữa thì cũng không thể lấy đi hạng nhất của tôi, cũng không thể ngăn cản tôi tốt nghiệp. Vậy tại sao chúng ta không chơi game và bỏ mặc chuyện đó đi!”

Hạ Trí biết Trần Gia Nhuận phản ứng như vậy là vì muốn tốt cho mình, cho nên cậu muốn đánh lạc hướng sự chú ý của anh ta, không để anh ta tiếp tục xem những thứ không hay ho kia nữa.

“Được rồi! Chơi game!”

Cho nên khi Diệp Lân rửa mặt xong trở về thì nhìn thấy Hạ Trí và Trần Gia Nhuận đang chơi game trên điện thoại, anh lại giống như là người thừa.

Hai người chơi game đến khi tắt đèn, cuối cùng Trần Gia Nhuận cũng chịu đi ngủ.

Diệp Lân trèo lên giường Hạ Trí, nằm nghiêng một bên, thì thầm vào tai cậu: “Gia Nhuận tức giận chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải là vì có người đang bôi nhọ em trên diễn đàn của trường sao?”

Diệp Lân thở dài: “Cô gái Trần Ngữ Hàm kia vẫn chưa chịu dừng lại.”

“Dù sao thì anh cũng đã dạy cho Lý Húc một bài học rồi. Cho dù sau này cô ta có tìm được bạn trai thì cũng không dễ dàng bị cô ta xúi giục đến gây chuyện đâu.”

“Hạ Trí của anh thật bình tĩnh.” Diệp Lân ôm lấy cậu vào lòng.

Hạ Trí nhíu mày: “Quay về giường của anh đi.”

Diệp Lân biết gần đây cậu rất xem trọng việc luyện tập nên cũng không làm phiền cậu nữa mà chỉ nhẹ nhàng trở về giường của mình.

Anh vừa nằm xuống thì tóc đã bị kéo nhẹ, anh xoay người nằm trên gối thì phát hiện Hạ Trí cũng đang nằm trên gối nhìn anh.

Diệp Lân lập tức hiểu được suy nghĩ của Hạ Trí, đưa tay nhẹ nhàng giữ chặt gáy Hạ Trí, hôn cậu qua thành giường, nhẹ nhàng m út mát đôi môi của Hạ Trí, sau đó lại c ắn môi dưới một cái, cho đến khi đầu lưỡi Hạ Trí tiến vào, Diệp Lân nhắm mắt lại, mặc cho Hạ Trí đùa giỡn, sau đó đột nhiên hôn đáp trả.

Khi nụ hôn kết thúc, Hạ Trí vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Nếu bây giờ không ngủ thì sẽ không ngủ được.” Diệp Lân sờ tai Hạ Trí.

Hạ Trí lập tức trở về gối nằm của mình, kéo chăn lên, chỉ để lộ phần đỉnh đầu.

“Hạ Trí, anh mượn điện thoại di động của em dùng một chút.”

“Để làm gì? Anh muốn nói chuyện với Trần Ngữ Hàm sao?”

“Ừ.”

“Cầm lấy đi.”

Hạ Trí ném điện thoại qua.

“Anh chỉ muốn nói chuyện với Trần Ngữ Hàm thôi, không phải muốn tán tỉnh cô ta. Em muốn dùng điện thoại đập chết anh hả?”

“Đập vỡ cái đầu của anh, để mấy suy nghĩ xấu chảy bớt ra ngoài.”

Diệp Lân bật cười, tìm được WeChat của Trần Ngữ Hàm rồi gửi tin nhắn: Có ở đó không?

Không ngờ tin nhắn WeChat lại được gửi đi bình thường, Trần Ngữ Hàm cũng không chặn Hạ Trí.

Có vẻ như cô ta vẫn đang chờ Hạ Trí chủ động tìm mình.

Trần Ngữ Hàm nhanh chóng trả lời: Cậu muốn gì?

Giọng điệu không được tốt lắm.

Diệp Lân không trả lời ngay mà lướt mạng một lúc, quả nhiên Trần Ngữ Hàm không nhịn được nên gửi hai tin nhắn WeChat qua.

Rốt cuộc cậu muốn gì? Nếu cứ im lặng như vậy thì sau này đừng nói nữa.

Lúc này, Diệp Lân mới chậm rãi trả lời trong WeChat: Tôi là Diệp Lân, muốn mời cô ăn một bữa cơm và nói một chút chuyện về Hạ Trí.

Có vẻ đối phương đang gõ chữ, chừng hai ba phút sau, Trần Ngữ Hàm gửi tin nhắn WeChat qua: Tại sao lại là anh?

Diệp Lân trả lời: Nếu cô có điều băn khoăn thì quên đi vậy.

Trần Ngữ Hàm: Hẹn gặp mặt ở đâu?

Diệp Lân suy nghĩ một chút nói: Ngày mai chúng ta hẹn ở quán cà phê Lộc Giác Hoa Khai đi.

Giá cả của quán cà phê này không hề thấp, Trần Ngữ Hàm cảm thấy Diệp Lân rất có thành ý, hơn nữa Diệp Lân quả thực rất đẹp trai, Trần Ngữ Hàm cảm thấy đi uống một ly cà phê cũng không mất mát gì nên đã đồng ý.

Trưa ngày hôm sau, Diệp Lân đến Lộc Giác Hoa Khai trước, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi gửi tin nhắn WeChat cho Hạ Trí: Gửi tiền cho anh.

Hạ Trí đang thu gom quần áo ở tầng dưới ký túc xá, lấy điện thoại di động ra rồi liếc nhìn sơ qua, hừ một tiếng rồi trả lời: Anh cần tiền làm gì?

Diệp Lân: Cắt vận đào hoa cho em.

Hạ Trí nhướng mày, trực tiếp chuyển cho anh một ngàn tệ: Cắt đứt không sạch thì đừng trở về đấy.

Diệp Lân cúi đầu mỉm cười.

Chuyện này thật sự không thể giải quyết quá sạch sẽ được, dù sao thì Diệp Lân cũng là một đóa hoa đào vĩnh viễn nở rộ.

Sau gần nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng Trần Ngữ Hàm mới lững thững đi đến.

Cô ta trang điểm rất kỹ lưỡng, mái tóc cũng được sấy cho xinh đẹp và suôn mượt. Cô ta thật sự có khí chất và ngoại hình tốt.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Lân, cô ta đã ngây ngẩn, bởi vì khi cô ta nhìn Diệp Lân qua cửa sổ thì anh đang cúi đầu xem điện thoại và mỉm cười, cảnh tượng này khiến cô ta nhớ đến một tấm poster phim. Trần Ngữ Hàm đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, cuối cùng cô ta cũng biết tại sao như vậy nhiều người nói Diệp Lân mới đúng là hotboy trường đại học Q. Nếu mấy ngày trước cô ta không tiếp cận Hạ Trí lạnh lùng lại không hiểu phong tình mà là Diệp Lân… Nói không chừng có lẽ sẽ không làm ầm ĩ như vậy.

Xét về ngoại hình, tính cách, thậm chí là gia thế, Diệp Lân đều là hạng nhất.

“Ở đây.” Thấy Trần Ngữ Hàm ngồi xuống, Diệp Lân đặt điện thoại xuống, hỏi: “Cô muốn uống gì?”

Trần Ngữ Hàm không ngờ giọng nói của Diệp Lân lại hay đến vậy, dịu dàng uyển chuyển và rất quyến rũ.

“Cappuccino là được rồi.”

Trần Ngữ Hàm quan sát ly cà phê trước mặt Diệp Lân, đó là loại Americano đơn giản nhất.

Có lẽ là do tác dụng của cà phê nên nhịp tim của cô ta đập nhanh hơn một chút.

“Chiều nay cô có lớp nên tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Diệp Lân mỉm cười, nghiêng người về phía Trần Ngữ Hàm đang ngồi đối diện.

Lúc này Trần Ngữ Hàm mới nhận ra đôi mắt của Diệp Lân rất đẹp, nhịp tim của cô ta càng đập nhanh hơn.

“Anh nói đi.”

“Hạ Trí là của tôi.”

Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng Trần Ngữ Hàm lại cảm thấy như tim, máu, thậm chí cả não cũng bị nghiền nát.

“Cái…cái gì?”

Diệp Lân cũng không nhắc lại mà tiếp tục nói: “Dù cô có làm nũng, đùa giỡn thế nào, hay đăng bao nhiêu bài lên mạng thì cũng vô dụng thôi. Từ móng tay đến mái tóc, mọi thứ của em ấy đều là của tôi.”

Từng câu từng chữ đều rất nhẹ nhàng, giống như một sức mạnh mềm mại làm cho người ta không thể từ chối được, hoàn toàn bao phủ lấy Trần Ngữ Hàm, dần dần khiến cô ta không thể hô hấp được.

Nhưng Trần Ngữ Hàm đã lập tức phản ứng lại, bật mở chức năng ghi âm trên điện thoại dưới gầm bàn.

Diệp Lân nhìn vẻ mặt và đôi tay buông thõng dưới bàn của cô ta thì biết cô ta đang làm gì.

“Trần Ngữ Hàm, cô nói xem Lưu Chiêu có biết bạn gái đầu tiên thời trung học của anh ta đã chia tay anh ta vì những bài đăng không hay ho mà cô đã đăng trên diễn đàn không?”

Sắc mặt của Trần Ngữ Hàm lập tức thay đổi: “Anh… anh nói gì?”

“Còn có, nếu bạn thân và bạn cùng phòng của cô biết cô là người đăng bài viết khiến cô ấy mất công việc gia sư thì biểu cảm của cô ấy sẽ thế nào?”

“Anh… anh nói gì vậy?”

“Công việc gia sư của cô ấy vốn dĩ rất tốt. Người chủ còn hào phóng mời cô ấy đến Hải Nam nghỉ hè vì điểm số của đứa nhỏ đã cải thiện. Nhưng có rất nhiều bài đăng trên diễn đàn với hình ảnh cô ấy mang theo những chiếc túi xa xỉ, thậm chí còn nói rằng cô ấy thích đeo bám những người đàn ông giàu có. Sau khi người chủ của cô ấy nhìn thấy những bài đăng này thì người ta đã đuổi cô ấy. Nhưng những chiếc túi kia đều do cô bán cho cô ấy với giá thấp.

Trần Ngữ Hàm sững sờ ngồi đó, há hốc miệng nhưng không nói được lời nào.

Diệp Lân trước mặt vẫn thản nhiên mỉm cười, rất dịu dàng, rất đẹp mắt.

Nhưng Trần Ngữ Hàm lại cảm thấy sợ hãi.

Mỗi lần đăng những bài viết đó, cô ta đều đạt được mục đích của mình, sau này cô ta ngày càng thành thạo hơn trong việc đó, cũng ngày càng táo bạo hơn.

Nhưng vào lúc này, cô ta đang run rẩy vì chột dạ.

“Trần Ngữ Hàm, đói thì ăn cơm, bị bệnh thì uống thuốc, bị bỏ thì tìm người khác, nên làm gì thì làm cái đó, đừng động đến Hạ Trí của tôi. Hiểu chưa?”  

Giọng nói càng dịu dàng thì lại càng sắc bén như lưỡi dao đâm vào tim Trần Ngữ Hàm.

“Cô không thích cà phê à? Sao lại không uống?”

Diệp Lân ngẩng đầu lên.

Trần Ngữ Hàm lập tức cúi đầu xuống, hoảng sợ bưng ly cà phê lên, không chút suy nghĩ liền uống một ngụm lớn, kết quả bị nóng phỏng lưỡi, điện thoại di động cũng rơi xuống. Diệp Lân cúi đầu nhặt giúp cô ta, cô ta sợ bị Diệp Lân phát hiện mình đang ghi âm nên cũng nhanh chóng cúi đầu nhặt lên.  

Vì động tác quá mạnh nên cô ta đã đánh đổ ly cà phê và đổ hết lên người.

“Ồ, sao lại bất cẩn thế?” Diệp Lân đưa một chiếc khăn giấy qua.

Lúc này, Trần Ngữ Hàm đã vô cùng xấu hổ, nước mắt đảo quanh nơi hốc mắt, càng thêm hoảng sợ. Nếu Diệp Lân đăng hết tất cả những gì mình biết lên diễn đàn thì hình tượng của cô ta sẽ toàn toàn bị phá hủy. Hình tượng tiểu tiên nữ hay hoa khôi của ngành đều sẽ tan thành bọt biển, cô ta sẽ bị bạn học xa lánh, vĩnh viễn bị liệt vào danh sách đen.

“Nhìn xem, cô vẫn luôn trách Hạ Trí không phải là người quân tử…”

“Không, không, không! Anh ấy rất tốt và rất dễ gần. Rõ ràng anh ấy đã sớm từ chối tôi nhưng tôi lại không thể chấp nhận được chuyện đó… Tôi sẽ không làm vậy! Tôi thật sự sẽ không làm vậy nữa! Tôi hứa sẽ không đến gần anh ấy, cũng sẽ không gây thêm rắc rối cho anh ấy nữa!”

“Đúng rồi, nhớ xóa những gì cần xóa, những gì cần nói cũng nên nói rõ ràng.” Diệp Lân đứng dậy, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đại học Q là nơi ngọa hổ tàng long, sau này làm việc phải cẩn thận nhiều hơn.”

Nói xong, Diệp Lân bỏ tay vào túi quần rời đi.

Diệp Lân còn chưa trở về ký túc xá đã nghe thấy tiếng hoan hô của Trần Gia Nhuận.

“Hạ Trí! Tất cả bài viết vu khống cậu đều đã bị xóa sạch rồi! Ha ha ha ha!”

“Ồ.” Hạ Trí chưa bao giờ để ý đến những bài đăng đó nên cũng không quan tâm chúng bị xóa hay giữ lại.

“Ha ha! Còn nữa! Trần Ngữ Hàm gửi cho cậu một bài xin lỗi! Cô ta nói rằng mình thích cậu nhưng bị cậu từ chối, cảm thấy đau khổ và mất mặt nên mới gây ra những chuyện này. Mong cậu tha thứ cho cô ta! Theo tôi, đàn ông chúng ta vẫn nên rộng lượng một chút…”

“Tôi còn tưởng anh sẽ nói ‘Chết cũng không tha thứ’ nữa chứ.”

“Tôi là người nhỏ mọn vậy sao?”

“Ừ.” Hạ Trí gật đầu, nằm trên giường đọc sách chuyên ngành, suy nghĩ một chút, cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Diệp Lân.

Cắt vận đào hoa vui không?

Diệp Lân đáp: Cảnh hoa đào rơi trong gió đẹp đến thế, buồn đến thế, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Hạ Trí khịt mũi: Bệnh thần kinh.

Diệp Lân nhìn điện thoại khẽ mỉm cười, sau đó gửi tin nhắn WeChat cho Sầm Khanh Miễn: Cảm ơn cậu.

Từng đẹp trai: Không có gì. Chuyện của Hạ Trí cũng là chuyện của em. Cô ta có quá nhiều thông tin xấu, còn đi vu khống người khác. Không phải không muốn trả thù, chỉ là thời điểm vẫn chưa đến.

Lúc này, Hạ Trí lại gửi thêm một tin nhắn WeChat: Chiều mai chắc anh không có lớp, cùng đi thăm Bĩ Bĩ nhé.

Diệp Lân nhanh chóng trả lời: Được.

Hạ Trí: Ý em là chúng ta cùng nhau xuống nước chơi với Bĩ Bĩ.

Diệp Lân sửng sốt.

Cho tới nay, đều chỉ có một mình Hạ Trí đi gặp Bĩ Bĩ và Lạc Lạc. Diệp Lân ở trong xe chờ cậu, đây là lần đầu tiên cậu nói muốn cùng anh đi thăm Bĩ Bĩ.

Diệp Lân: Được, ngày mai đi thăm con trai.

Gần đây huấn luyện quá nặng, vừa về túc xá đã gần như ngã gục, lâu lắm rồi cũng không ghé thăm Bĩ Bĩ.

Ngày hôm qua, Hạ Trí gửi tin nhắn WeChat cho Lữ Mân: Anh Lữ, gần đây Bĩ Bĩ và Lạc Lạc có khỏe không? Bĩ Bĩ có để ý đến Lạc Lạc không?

Kể từ lần trước Diệp Lân nhập hồn vào cơ thể Bĩ Bĩ, giả chết lừa gạt sự áy náy của Lạc Lạc, cái đuôi của Bĩ Bĩ vểnh lên trời.

Câu trả lời của Lữ Mân ý vị sâu xa: Bây giờ là Bĩ Bĩ bám chặt lấy Lạc Lạc, trong khi Lạc Lạc lại trốn khắp nơi.

Hạ Trí không hiểu, chẳng phải Lạc Lạc muốn làm hòa với Bĩ Bĩ sao  Bây giờ Bĩ Bĩ không còn kiêu ngạo nữa, sao Lạc Lạc vẫn còn trốn tránh?

Mấy đứa nhỏ này thật đúng là luôn khiến người ta cảm thấy lo lắng mà!

Hạ Trí còn muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lữ Mân chỉ nói: Cậu đến xem sẽ biết.

Hạ Trí nghĩ, đây có lẽ là chuyện xảy ra khi trẻ mẫu giáo đánh nhau và phải gọi điện cho người lớn.  

Chiều hôm sau, Diệp Lân lái xe, Hạ Trí ngồi ở ghế phụ, hai người cùng nhau đi gặp Bĩ Bĩ.

“Có phải Bĩ Bĩ và Lạc Lạc sắp trở về môi trường tự nhiên của chúng rồi phải không?” Diệp Lân hỏi.

“Ừ. Diệp Lân, em không nỡ bỏ nó. Em luôn cảm thấy thế giới nhỏ bé kia, mặc dù không rộng lớn như trời cao biển rộng nhưng lại an toàn.” Hạ Trí thở ra.

“Em phải tin tưởng Bĩ Bĩ và Lạc Lạc. Bọn nó sẽ dựa vào nhau và giúp đỡ lẫn nhau.”

“Anh vẫn còn nhập hồn vào thân thể của Bĩ Bĩ sao?” Hạ Trí hỏi.

“Ừa… Thật ra thì có…” Nụ cười của Diệp Lân đầy ẩn ý.

Đoán chừng… Không phải Bĩ Bĩ lại làm chuyện gì xấu rồi chứ?

“Vậy nếu có một ngày, Bĩ Bĩ trở về đại dương, anh có thể cảm nhận được nó không?” Hạ Trí lại hỏi.

“Có thể được. Ở biển có rất nhiều sinh vật dưới nước, nhưng mỗi lần như vậy thì anh đều gặp chú cá heo nhỏ đó.”

“Diệp Lân, em rất hâm mộ anh. Em thật sự rất muốn có năng lực này, như vậy em có thể biết được Bĩ Bĩ có khỏe không, có an toàn không.”

Chiếc xe dừng lại ở đèn xanh đèn đỏ, Diệp Lân đưa tay chạm vào mặt Hạ Trí.

“Nếu không có em…, anh sẽ không biết rằng năng lực của mình lại là một điều may mắn đáng giá như vậy.”

Bọn họ đến Cung Cá Heo, Hạ Trí giới thiệu Diệp Lân với tiến sĩ Sở, sau vài câu chào hỏi, bọn họ nhận thiết bị và theo thợ lặn Lữ Mân xuống nước.

Theo lý mà nói, mỗi lần Hạ Trí xuống nước, Bĩ Bĩ đều sẽ lập tức bơi đến cửa căn cứ dưới nước, giống như có radar đặc biệt vậy. Nhưng lần này thì hay rồi, Hạ Trí và Diệp Lân bơi theo Lữ Mân nửa ngày vẫn không tìm được tên khốn kia.

Thật sự là một đứa nhỏ hoang dã, thậm chí còn không nhận ra bố mình!

Bơi càng lúc càng sâu, Lữ Mân chỉ về phía trước, Hạ Trí nhìn thấy hai con cá heo đang dựa vào nhau, đó chính là Bĩ Bĩ và Lạc Lạc.

Lạc Lạc vẫy đuôi và nhanh chóng bơi đi, Bĩ Bĩ lập tức bám lên, dùng vây bên bắt nạt Lạc Lạc, dù Lạc Lạc có hất bụng như thế nào cũng vô dụng.

Hạ Trí trợn tròn mắt nhìn.

Chết tiệt! Tên khốn này đang làm gì thế!

Vừa nhìn thấy Hạ Trí tới, Lạc Lạc giống như nhìn thấy cứu tinh, nó nhanh chóng bơi đến bên cạnh Hạ Trí. Hạ Trí sờ đầu nó, Lạc Lạc giống như cô vợ nhỏ chịu nhiều uất ức, lập tức nhào vào lòng Hạ Trí.

Bĩ Bĩ bơi tới, vòng quanh Hạ Trí, mỉm cười lấy lòng, giống hệt một đứa nhỏ bắt nạt bạn học ở trường mẫu giáo và đúng lúc bị bố mẹ nhìn thấy.

Hạ Trí tức giận, Lạc Lạc là anh em tốt của Bĩ Bĩ, sao nó có thể có ý đồ xấu xa như vậy với Lạc Lạc!

Hạ Trí dùng chân đá nhẹ vào đầu Bĩ Bĩ, ý là “cút ra xa một chút!”

Bĩ Bĩ thì hay rồi, còn giả vờ không biết Hạ Trí đang tức giận, vẫn tiếp tục dựa vào người, thậm chí còn định dùng đuôi đánh vào người Lạc Lạc.

Nhìn Hạ Trí được hai con cá heo vây quanh, Diệp Lân mỉm cười, anh đang cùng Lữ Mân đứng cách đó không xa quan sát.

Hạ Trí nổi giận, ngoắc ngón tay với Diệp Lân, lúc này Diệp Lân mới bơi đến.

Đối với người xa lạ, Bĩ Bĩ cảm thấy tò mò, nó xoay người lại bơi vòng quanh Diệp Lân, Diệp Lân sờ đầu Bĩ Bĩ, Bĩ Bĩ giống như bị điện chạm vậy giật, cố gắng bơi ra xa!

Hạ Trí cảm thấy kỳ lạ, Bĩ Bĩ chưa bao giờ sợ người khác.

Hoặc sẽ không để ý đến người khác, hoặc sẽ làm phiền đối phương đến chết, sao lại phải hoảng sợ bỏ chạy như đã làm với Diệp Lân?

Bình Luận (0)
Comment