Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

Chương 107

Edit: Phạm Mai

Trước đây tôi yêu quá sâu, dùng cố sức, cho nên, tôi mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi. Suy ngĩ tỉ mỉ một chút, lúc tôi mới tới nhà họ Âm còn tự tại hơn, mặc dù anh khi dễ tôi, cũng có thể như lời bà nội nói, hai đứa bé đùa giỡn vói nhau để phát triển tình cảm, sẽ không thật sự tổn thương tới tình cảm hòa thuận. Lỗi của chúng tôi là ở buổi tối say rượu không biết mệt mỏi đó, nếu như không có lưu luyến của đêm hôm đó, cũng sẽ không có những "sau này" rồi!

Anh bình tĩnh nhìn tôi, thật lâu cũng không có di chuyển ánh mắt.

"Chỉ cần hai chúng ta là bạn bè, chỉ cần Nhiễm Du không để ý, chỉ cần anh còn ở đại trạch*, tôi có thể gọi anh thức dậy, mang bữa trưa cho anh, giống như trước kia vậy." Lòng tôi tràn đầy mong đợi, nhưng trả lời tôi là một bóng lưng lưu loát lên bờ, bọt nước văng lên rồi lại rơi xuống, trên khoảng không của bể tắm nước nóng.

*đại trạch: nhà lớn

Tôi ôm chắc bản thân mình, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm, không khỏi khổ sở.

Tiếng guốc gỗ gõ nhẹ trên mặt đất càng ngày càng gần, một bàn tay dịu dàng rũ xuống, lau mặt của tôi: "Tại sao lại khóc?"

Tôi thút thít dựa vào trong ngực Âm Nhị Nhi: "Làm bạn rất tốt mà, tại sao anh ấy không đồng ý?"

Âm Nhị Nhị khẽ thở dài, nói: "Trừ khi em không có tình cảm với cậu ấy, nếu không, em và cậu ấy không thể làm bạn được."

Trong lòng tôi khẽ động, ngước mặt nhìn Âm Nhị Nhi: "Em đã rất nỗ lực, tại sao còn chưa đủ?"

"Có một số việc không phải cố gắng là có thể làm được."

"Em có thể!" Tôi kiên định nói, kéo tay áo ki-mô-nô rộng thùng thình qua xoa xoa nước mũi.

Lông mi dài của Âm Nhị Nhi nhíu chặt, dùng đầu ngón tay nắm ống tay áo xé ra, chỗ bị lau qua nước mũi kia "Rẹt" một tiếng rời đi bản thể.

"Thật phá của!"

"Em ép anh." Anh ta ném vải cho tôi, tặng kèm một câu: "Bẩn chết mất."

Tôi nín khóc mỉm cười: "Thích sạch sẽ cũng là bệnh, phải trị mới được."

"Anh không có thích sạch sẽ."

"Anh xác định?" Tôi đưa miếng vải dính nước mũi tới trước mặt anh ta, bỗng chốc anh ta lui qua một bên, lúc bị sói công kích cũng không có phản ứng lớn như vậy.

"Hạng Kình, anh có điện thoại." Tiếng Âm Hạng Thiên từ trong phòng truyền ra.

"Ai gọi vậy?" Âm Nhị Nhi cất giọng hỏi.

"Anh cả."

"Em nghe đi."

"Mặc kệ!"

Âm Nhị Nhi không có biện pháp lắc lắc đầu: "Ném ra đi."

"Két" Cửa gỗ bị kéo ra, ngay sau đó, điện thoại di động bị ném ra ngoài, độ cong rất hoàn mỹ, chỉ là cách cánh tay Âm Nhị Nhi đưa ra có chút xa, cho nên, điện thoại di động hoàn mỹ rơi xuống nước.

"Lão tam!"

"Làm sao nữa?"

"Em ném chính xác sao?"

"Tôi không có ném vào trong nước à?"

= Được rồi, tôi cần thiết thừa nhận, ngay từ nhỏ người này đã làm cho người ta oán hận! Cũng không biết dây tơ của tôi phát triển thế nào, vậy mà đi yêu một hỗn trướng cực phẩm như thế! Nhưng mà, tôi thề, tôi nhất định sẽ đưa dây tơ quay về!

************* Phân cách tuyến nhân vật chính***************

Cũng là ban đêm, giống như mùa xuân Côn Minh, một cô gái có thai ngồi tựa vào cửa sổ sát đất ngắm nhìn lên bầu trời.

"Chị, có muốn ăn khuya chút không?" Một người đàn ông cao gầy từ nhà bếp lộ ra nửa người.

Nhiễm Du ngoái đầu nhìn lại, thản nhiên nói: "Được."

Mi tâm* người đàn ông nhíu lại: "Em chỉ khách khí một chút, chị ăn thật à?"

*mi tâm: điểm giữa hai đầu lông mày.

Nhiễm Du cười khẽ vẫy tay: "Lại đây ngồi đi."

Người con trai từ nhà bếp đi ra, trong tay cầm quả táo xanh, nhàn hạ dựa lên xích đu đối diện với Nhiễm Du, khẽ đung đưa, bên trong gian phòng chỉ có tiếng xích đu mây vang lên rất nhỏ.

Im lặng một lúc lâu, Nhiễm Du có ba phần tò mò, bảy phần cô đơn, nói: "Vì sao em không hỏi gì cả?"

"Hỏi chị bị người nào làm lớn bụng sao?" Người đàn ông cười hỏi.

Nhiễm Du đã quen phương thức nói chuyện của em trai, cũng không để ở trong lòng: "Em không tò mò sao?"

"Không tò mò."

"Tại sao?"

"Bởi vì phiền phức." Người đàn ông nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hai cái răng mèo tinh quái: "Tâm sự của chị còn lớn hơn so với bụng, em mà biết thì chỉ cùng nhau hao tổn tinh thần với chị, không bằng cái gì cũng không biết, chứa chấp chị một khoảng thời gian, tự nhiên chị sẽ đi thôi."

Nhiễm Du không thể làm gì mà nở nụ cười: "Thằng nhóc vô tình."

"Có quan hệ gì sao? Chỉ cần ba của đứa bé có tình là được."

Nhiễm Du khẽ vuốt bụng tròn trĩnh, thê lương thở dài: "Ba của đứa bé đều có tình, cho nên mới phiền toái."

"Đều?!" Người đàn ông khẽ nhíu mày "Con của chị có mấy người ba?"

Nhiễm Du ngước mắt, liếc nhìn em trai: "Hiện nay mà nói, chính xác là có hai người ba. Nếu như đứa bé không phải của Hạng Thiên, em nhận nuôi được không?"

"Chị đùa gì thế?"

"Chị cũng hy vọng là đùa giỡn." Nhiễm Du không thể làm gì mà nói: "Tới cùng đứa bé cũng là của chị, chị không nỡ đưa cho Lạc Quân Dật nuôi, giao cho người khác thì lại không yên lòng."

Người đàn ông dựa lưng vào ghế, từ từ nói: "Bóp chết đi, tiết kiệm được thời gian lại dùng ít sức."

"Đừng nói giỡn." Nhiễm Du nghiêm mặt, nói: "Đứa bé này tới đúng thời điểm, nhưng cũng không đúng thời điểm. Nếu như không có nó, Hạng Thiên cũng không . . . . . ."

"Không cái gì?" Không một chút hiếu kỳ, nhìn anh ta tùy tiện mở miệng là biết. Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chị hai với chị cả giống nhau, vĩnh viễn chỉ biết mang đến phiền toái, anh ta đã lĩnh giáo từ sớm rồi, làm sao lại phải nhiều chuyện?!

"Không thể rời khỏi tiểu nha đầu chiếm giữ anh ấy hơn hai năm." Nhiễm Du nói tới đây, có chút nghiến răng nghiến lợi, không ai biết cô có bao nhiêu không cam lòng, nếu như không phải là Bách Khả, cô sẽ ở thời điểm mới mang thai giải quyết xong thân phận không rõ ràng của đứa bé này, cô có thể từ từ lấy lòng của Âm Hạng Thiên quay về, cô tin tưởng mình có thể làm được. Lòng tin tưởng này không phải do cô kiêu ngạo, mà là do Âm Hạng Thiên cho. Bách Khả là một tồn tại đặc biệt, mà cô lại ghét phần đặc biệt này.

"Chị cướp bạn trai của người ta mà còn hận người ta sao?" Người đàn ông chế nhạo ngoắc ngoắc khóe môi, càng ngày chị hai càng quen thuộc với tâm địa độc ác rồi.

"Cô ta đáng hận!"

"Đứng ở trên lập trường của cô ấy mà nhìn, thì chị cũng đáng hận, không đúng, phải đáng hận hơn mới đúng."

"Cái gì em cũng không biết nên đừng nói lung tung." Nhiễm Du có chút không cao hứng, em trai mình không nghiêng về phía mình, lại nói chuyện giúp người ngoài. Mặc dù biết rõ tính tình em ấy cổ quái, nhưng cũng khó tránh khỏi tức giận."Là tự chị nói, cô nhóc đó giữ Âm Hạng Thiên hơn hai năm. Trong hai năm này, chị ở đâu? Chị đang làm cái gì? Dựa vào cái gì, chị nghĩ muốn nối lại tình xưa với Âm Hạng Thiên, thì người ta phải rút lui nhường cho chị chứ?"

Nhiễm Du á khẩu, chỉ có thể thở hổn hển nhìn chằm chằm em trai.

Người đàn ông vừa cười: "Được rồi, đừng tức giận nữa, mục đích của chị không phải là nâng hứng thú của em lên sao? Chị thành công, bây giờ có thể nói rồi, muốn em giúp chị làm gì hả?"

Đáy mắt Nhiễm Du thoáng qua vẻ bối rối, thằng nhóc chết tiệt này, làm sao lại khôn khéo như vậy?

"Chị muốn em giúp chị. . . . . ."

Người đàn ông khoát tay chặn lại, cắt đứt lời nói của cô: "Trước khi làm sáng tỏ, nuôi đứa bé này phải không, loại đồ vật mềm nhũn nằm úp sấp này, thoạt nhìn cũng rất dễ chết, em không muốn tạo sát nghiệt."

"Không phải nuôi đứa bé." Nhiễm Du chưa từng nghĩ tới sẽ giao đứa bé cho em trai, đúng như lời cậu ấy nói, cô chỉ muốn gợi lên hứng thú của cậu ấy mà thôi. Nếu như đứa bé là của Âm Hạng Thiên, tất nhiên phải mang về nhà họ Âm nuôi nấng, nếu như cô không mang đứa bé quay về, thì đại biểu nói cho mọi người biết, đứa bé là của Lạc Quân Dật, dựa vào thế lực nhà họ Lạc, sớm muộn gì Lạc Quân Dật cũng sẽ tra ra đứa bé ở đâu, môt khi bị gã ta tìm được, chắc chắn sẽ thị uy với nhà họ Âm, nếu như cục diện phát triển trở nên như vậy, cô sẽ không còn cách nào khác đối mặt với nhà họ Âm.

Cho nên, có một số lời nói dối tuy là trong lòng mọi người rõ ràng, nhưng tuyệt đối không thể bị chọc phá. Đó cũng là lí do, đứa bé này hoặc là của Âm Hạng Thiên , hoặc là thai chết. Không phải cô ác độc, mà là tình thế bức người ta phải ác độc.

"Vậy thì tốt, chị nói tiếp đi." Xích đu khôi phục đung đưa.

"Chị muốn em gặp và giúp chị lừa gạt tiểu nha đầu kia." Nhiễm Du không muốn cầu người khác, bởi vì, người khác không đáng tin, nhưng em trai thì không giống như vậy, cậu ấy là người trong nhà, hơn nữa, cậu ấy có năng lực ứng phó với xú nha đầu kia, biết bắt đầu thế nào, biết thoát thân thế nào.

"Nếu như em mặc kệ thì sao?" Người đàn ông cười hỏi.

"Nếu mặc kệ thì chị sẽ nghĩ biện pháp khác, chị sẽ đưa cô ta đến một nơi thật xa." Ánh mắt Nhiễm Du u ám, trong mắt hạnh xinh đẹp hiện lên nguy hiểm.

"Chị hai, chị càng ngày càng ác độc, giống như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết vậy." Người đàn ông tiện tay ném hột táo đi, hột rơi chính xác vào thùng rác.

Mi tâm Nhiễm Du nhíu lại: "Thằng nhóc này, không trách mắng chị em không thoải mái sao?"

Người đàn ông nhếch miệng cười một tiếng, răng mèo lóe lên ánh sáng: "Thật cao hứng, chị không có vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói, chị có thể dạy những người trong thiên hạ, người trong thiên hạ không thể dạy chị, nói những lời không biết xấu hổ đó."

Nhiễm Du hận không thể đạp cậu ta một cước, nếu không phải thân thể bất tiện, nhất định cô sẽ làm như vậy.

"Rốt cuộc em có giúp chị không hả?!"

Người đàn ông nhếch môi mà cười: "Giúp, ai kêu chị không phải là mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, mà là chị em chứ."

"Vậy em chuẩn bị một chút đi, lên đường sớm một chút." Nhiễm Du nói.

Cậu ta dò xét cái bụng tròn của chị hai một cái: "Được, em tìm người chăm sóc chị."

"Không cần, người chị mang tới có thể tin được, có bọn họ chăm sóc là được."

"Chị, em không thích làm vũ khí sử dụng của người khác, đối với chị, em đã vô cùng khoan dung." Cậu ta hơi cụp chân mày xuống: "Kế tiếp nghe theo em, có ý kiến gì không?"

Nhiễm Du nghẹn lại, miễn cưỡng gật đầu, nếu như cô có ý kiến, nhất định cậu ấy sẽ đẩy chuyện xui xẻo này xuống.
Bình Luận (0)
Comment